Trong toa ăn, bà Beriam đang khuyên nhủ con gái.
“Nghe mẹ này, Mary. Mau đi trốn với Czes đi, khẽ thôi. Không sao đâu; nếu con trốn được cho đến trưa ngày mai, mẹ chắc chắn bố sẽ đến cứu con.”
Xung quanh im ắng đến bất ngờ. Hành khách ngồi yên tại chỗ, khuôn mặt pha lẫn cả hi vọng lẫn tuyệt vọng. Tiếng thút thít vang lên từ vài nơi, nhưng trừ những nơi đó, tất cả đều rất im lặng.
Mặc dù, đúng như dự đoán, không ai gọi thêm đồ ăn cả.
“Được rồi, Czes. Nhớ để ý đến Mary nhé.”
“Vâng ạ.”
Cậu bé gật đầu quả quyết, rồi nắm lấy bàn tay cô bé và rời khỏi toa tàu. Khi cánh cửa được mở ra, cô nhìn dõi theo cậu bé, đồng thời quan sát một lượt phía sau.
“Cô có chắc là mình không phải trốn không thế, thưa cô?”
Đáp lại câu hỏi của Jon từ bên kia quầy, bà Beriam nhẹ nhàng mỉm cười.
“Vâng, không sao đâu. Tôi không biết lí do, nhưng lũ mặc áo đen với lũ mặc áo trắng dường như đều đang tìm tôi. Nếu tôi cũng trốn theo, hành khách trong này sẽ gặp rắc rối mất.'
“Ra vậy. Cơ mà, dù sao thì trong này cũng an toàn hơn, và có lẽ đến cả chúng cũng không dám giết trẻ con đâu.”
...Mặc dù cậu ta không dám chắc về tên điên áo trắng ban nãy.
Jon giữ lại những lời đó ở trong đầu. Bà Beriam chắc cũng đã nhận ra. Nhiều khả năng cô bảo con mình trốn đi chính là vì lí do đấy, để kẻ thù không biết cô bé đang ở đâu.
Đúng lúc ấy, Isaac và Miria đột nhiên lên tiếng.
“Được rồi, hẹn gặp lại nhé!”
“Bọn tôi đi đây!”
Nói xong, họ đồng loạt nhảy bật ra khỏi ghế.
“'Đi'? Đi đâu mới được chứ?”
Isaac và Miria trả lời câu hỏi của Fang mà không hề lưỡng lự.
“Đâu á? Đi tìm Jacuzzi.”
“Cả Nice nữa!”
“Nguy hiểm lắm đấy, mấy người biết mà.”
Cậu ta cố ngăn họ lại, nhưng dĩ nhiên, Isaac chẳng hể cân nhắc.
“Thế nên bọn tôi mới đi tìm họ đó!”
“Phải đó, bọn tôi sẽ cứu họ!”
“Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu vô tình đụng phải bọn áo đen hay áo trăng hay gã quái gở cầm dao kia, tôi chỉ việc giơ súng ra rồi chạy là được!”
“Tuyệt vời!”
Vỗ cái bao súng trống trơn, Isaac huýt sáo đầy tự hào.
“Ồ. Hừm. Ra vậy.”
Jon từ bỏ ý định ngăn cản hai người kia. Dù sao đi nữa, cậu cũng có quen biết với “gã quái gở cầm dao,” và nó khiến cậu ta cảm thấy quá lúng túng để tiếp tục câu chuyện.
Cơ mà, sao Nick lại làm cái trò đấy cơ chứ?
Trong lúc cậu ta nghĩ về chuyện đó, Isaac và Miria biến mất sau cửa hậu của toa tàu.
Như để thế chỗ, cánh cửa trước bật mở. Ngay lập tức, hành khách hét toáng lên và cúi rạp xuống.
Một nhóm áo đen cầm súng máy bước vào.
“Chào buổi tối. Bà Beriam, có phải không?”
Tên cầm đầu chỉ đích danh bà Beriam và nói. Đám áo đen còn lại nhìn chằm chằm vào hành khách, súng máy sẵn sàng trên tay.
“Tên tôi là Goose. Tôi tin bà cũng hiểu rồi; chúng tôi đang có một vấn đề cần đến sự hợp tác của chồng bà. Bà đi cùng chúng tôi được chứ?”
Bà Beriam đứng dậy, nhìn trừng trừng vào gã đàn ông vừa gọi bản thân là Goose.
“Xin hãy hứa với tôi là anh sẽ không làm hại ai khác.”
“Ha-ha-ha. Bà phải biết là mình không có quyền ra điều kiện chứ. Tôi chỉ có thể nói là số phận của hành khách phụ thuộc cả vào câu trả lời từ chồng bà với chính quyền thôi.”
Hắn chuẩn bị hộ tống cô đi, nhưng ai đó rất quan trọng đã không còn bên cô nữa.
“Con gái bà đâu rồi?”
Goose cất tiếng hỏi, mặt hơi cau lại.
Bà Beriam cúi xuống, cắn chặt lấy môi. Hai bàn tay cô co thành nắm đấm, siết thật chặt.
“Sao thế?”
Khi bà Beriam ngẩng đầu lên, đôi mắt cô ướt đẫm nước, và máu ứa ra từ môi với hai tay cô.
“Con gái tôi... Cái đám áo trắng đó------ Chúng cướp con bé rồi!”
Hiểu rồi. Thì ra đấy là cách cô ta chọn.
Jon, người đang nấp phía sau quầy, tương đối ấn tượng trước ý đồ và kĩ năng diễn xuất của bà Beriam. Cậu ta không tài nào hình dung được những điêu ấy từ con người dịu dàng cách đây ít lâu.
“Hừm, đám áo trắng à? Chúng là ai?”
Sự hận thù hiện rõ trong hai từ “áo trắng,” song Goose nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mà đặt câu hỏi.
“Tôi không biết. Hình như chúng cũng đang tìm tôi, nhưng chúng lại...bắt con gái tôi trước...Ôi, ôi, Mary...!”
“Tôi hiểu cảm giác của bà, nhưng...”
Không mảy may dao động trước diễn xuất tài tình của cô, Goose điềm nhiên ra hiệu cho thuộc cấp.
“Hiện giờ, cứ về buồng chúng tôi đã.”
Cùng với thuộc cấp của hắn, những kẻ lăm lăm súng trên tay, bà Beriam rời khỏi toa tàu.
“Được rồi. Các ngươi chia thành cặp rồi giám sát chỗ đây, thay phiên nhau mà làm.”
Sau khi ra lệnh cho thuộc cấp và chuẩn bị rời đi, Goose nghe thấy tiếng gió tràn vào trong toa tàu. Nhìn theo hướng phát ra âm thanh đó, hắn thấy một cửa sổ bên bàn ăn đang mở toang. Chỉ là một chi tiết rất nhỏ, song bản năng của Goose cứ dai dẳng dấy lên. Hắn chĩa súng vào vị khách gần cửa sổ đó nhất.
“Ngươi. Ai mở cửa sổ đó hả?”
“Yeeee!”
Đột nhiên bị dí súng vào, vị khách khiếp đảm thét lên và bắt đầu lắp bắp y như Jacuzzi.
“K-khô, k-khô, không, không, anh hiểu lầm rồi! C-c-cái cửa đó-- Một phụ nữ mặc đồ bảo hộ--!”
“Phụ nữ mặc đồ bảo hộ?”
“V-vâ, vâ, vâng! Ngay khi có nổ súng, cô ta mở cửa sổ v-v-và leo ra ngoài! Thật mà, tôi thề đấy! Tôi không hề nói dối, nên làm ơn đừng bắn tôiiiiii!”
Không buồn nghe nốt câu chuyện của vị khách kia, Goose thò đầu ra ngoài cửa sổ. Khi nhìn lên, hắn thấy phần trang trí của tường ngoài hoàn toàn nằm trong tầm với. Ở phía trên, một vài dãy trang trí tương tự tạo thành một hàng những chỗ lồi lõm, và có vẻ như leo lên nóc bằng đường này là khả thi.
Một phụ nữ mặc đồ bảo hộ.
Goose chợt nhớ ra một người. Là người phụ nữ hắn thấy ở toa hành lí, trước lúc tàu khởi hành. Rốt cuộc cô ta là ai?
Thêm “phụ nữ mặc đồ bảo hộ” vào danh sách cần theo dõi, Goose bỏ đi mà không nói lời nào.
-----
Cùng thời điểm, tại một sòng bạc phi pháp ở New York
“Nè, Firo. Chú làm gì đó để ghi điểm trên mấy cái vòng roulette này dễ hơn chút được không?”
“Berga, anh đến sào huyệt của người ta rồi hỏi gì vậy hả?”
Giữa những tiếng huyên náo, hai người đàn ông đang chuyện trò. Một người thì to lớn, mặt khó đăm đăm; người kia thì là một chàng trai trẻ. Anh chàng to lớn, người mang tên Berga, là một trong số những thủ lĩnh của nhà Gandor, một tổ chức mafia nhỏ lẻ ở New York. Vì tổ chức được điều hành bởi ba anh em, nên không ai trong số họ thực sự là “ông trùm” cả.
Firo, cậu trai trẻ, là ủy viên nhỏ tuổi nhất của nhà Martillo, một phần của tổ chức được biết đến với cái tên Camorra. Cậu cũng là bạn của Isaac và Miria.
Ngoài ra, Firo còn là người phụ trách điều hành sòng bạc này, và theo luật thì, việc Berga – thủ lĩnh của một băng khác – có mặt ở đây là không thể tưởng tượng nổi.
Firo và ba anh em nhà Gandor từng lớn lên ở cùng khu chung cư và gắn bó không khác gì gia đình. Tuy nhiên, một khi đã liên quan đến tổ chức, thì họ không bao giờ can thiệp vào chuyện bên kia.
“Mà này, Berga, giờ cũng đâu phải lúc anh nên ở đây, đúng chứ? Em nghe nói tình hình với băng Runorata chả khác gì bom nổ chậm cả.'
Firo đề cập đến một băng mafia đang phô trương thanh thế dạo gần đây ở New York.
“Ờ, lí do là vậy đấy. Nếu anh lởn vởn ở sào huyệt mình, chúng nó có thể sẽ bắn anh, và anh cũng biết chắc là nhà Martillo sẽ không bao giờ hợp tác với nhà Runotara.”
“Về nhà đi. Đừng lôi bọn em vào.”
Vừa đáp lại những gì Berga nói, Firo vừa bất chợt giơ tay phải lên và ra một dấu hiệu.
Thấy thế, mọi người liền vây quanh một tên vừa mới trúng lớn ở bàn poker trong góc phòng. Một trong số họ nắm lấy cánh tay hắn và giơ lên.
Vài lá bài rơi khỏi tay áo hắn.
Nỗi tuyệt vọng tràn ngập mặt y, và y bị lôi vào một căn phòng.
“Em định là sẽ về nhà sau một lúc nữa. Mai em còn phải đến ga Penn để đón người quen. Nói thật thì, hôm nay em muốn ngủ sớm. Anh cũng về đi, Berga, trước khi bị đám Runorata thấy.”
Nghe thấy thế, Berga ra chiều khó hiểu.
“Cái gì, cả chú nữa á?”
“Em 'nữa'?”
“Mai bọn anh cũng phải đón người-cậu-quen mà.”
“'Người-em-quen' là ai cơ?”
“Thôi nào, chú biết đấy! Anh biết là chú biết mà. Đấy là người cậu định đón ngày mai, đúng không hả?!”
Đối lập với Berga, người đang gào thét vô cớ, Firo điềm đạm trả lời.
“Bình tĩnh, Berga. Em định đón Isaac với Miria cơ mà. Anh từng gặp họ vào buổi tiệc thăng chức năm ngoái, nhớ chứ?”
“Hử? Ừm... À, à! Ôi, đừng đùa chứ. Ý chú là bọn đần đấy à?!”
“Có mà anh đần ấy... Bớt cau có cái đi. Và? Mai bọn anh định đón ai nào? Nói tên đi, được chứ? Cho em biết tên đi.”
Khẽ mỉm cười, Berga tiết lộ cho Firo.
“Claire.”
Nghe thấy cái tên đó, mắt Firo mở trừng trừng.
“Claire? Ý anh là Claire đó?”
“Ngoài Claire ra thì còn có Claire nào là Claire nữa?”
“Hiểu rồi... Cũng đáng mong chờ đấy. Claire đang tới à... Vậy thì nhà Runorata thua chắc rồi.”
Firo gật đầu, tiên đoán thất bại cho Runorata chỉ với duy nhất sự tồn tại của cái người tên Claire này.
“Nào, chưa nói trước được đâu.”
“Không, nhất định là thế. Sát thủ hợp đồng bẩm sinh đang đến đây. Không một ai trong giới là không biết đến cái tên Vino cả. Nếu các anh vẫn thua, thì các anh đúng là một lũ ngốc.”
Cậu ta thì thầm bằng giọng rất nhỏ. Khi nói về một sát thủ đang hoạt động bằng tên thật, chắc chắn sẽ chẳng ai muốn bị người khác nghe thấy hết.
“Ừ, phải, Claire nó được việc lắm. Nó là thiên tài có thể xuất hiện mọi nơi và giết người dưới mọi tình huống mà.”
“Bé cái mồm thôi, ông anh này. Đúng đấy, cái kĩ thuật thể chất và khả năng nắm bắt tình hình đó thực không thể xem thường được. Cơ mà, cũng ít ai có thể tưởng tượng rằng mấy cánh tay mảnh dẻ ấy lại mạnh đến thế.”
Đối với họ, cái tên Claire dường như đang ngụ ý về một người đã đạt đến đỉnh cao của một loại sức mạnh, một người có thể được coi là hiện thân của loại sức mạnh ấy.
Đúng lúc ấy, như có gì mới xẹt qua, Firo quay sang Berga và hỏi.
“Nè, chuyến tàu Claire đi có phải là Flying Pussyfoot không thế?”
“Phải! Là cái đó đó! Mà khoan, lũ đần đấy cũng ở trên đó à?”
Nghe thấy thế, Firo bất chợt lặng im. Sau một khoảng dừng ngắn, cậu ngẩng đầu dậy và thông báo một tin cho Berga.
“Thật ra thì, Maiza cũng đang định đến đó vào ngày mai.”
Cậu đưa tên của cấp trên ra, giọng có chút lưỡng lự.
“Hả? Để đón bọn đấy á? Tự thân luôn?”
“Không, không phải. Anh ấy có một người quen khác trên đó...”
Lưỡng lự thêm lúc nữa, cậu mới dám thì thầm.
“Bạn cũ của Maiza – một nhà giả kim từng bất tử cách đây hai trăm năm trước.”
-----
Ladd đang trên đường đến toa nhân viên để tìm Lua. Để tới được đó, hắn phải đi qua toa hạng ba với mấy toa hành lí. Rất có thể đám áo đen đã chiếm được toa hạng ba từ trước.
Hắn nên giết chúng như nào? Giữa lúc đang giải khuây bằng những suy đoán, hắn thấy ai đó đang cựa quậy trên thềm nối giữa hai toa.
Ladd nâng khẩu súng trường lên và nói từ sau lưng của tên đó.
“Ê! Đứng yên đấy, thằng khốn nhát gan. Mày sợ bọn tao à? Nãy giờ tao thấy mày hơi lén lút--”
Đột nhiên, hắn nhận ra một điều: Cái bóng đó không phải một tên áo đen. Đó là vị “ảo thuật gia” áo xám, người mà hắn từng gặp khi lên tàu.
Nhà ảo thuật quay mặt về phía hắn ta và lên tiếng. Có vẻ ông ta không mấy sợ hãi trước khẩu súng trường.
“Cậu không phải bạn của cái đám áo đen kia, đúng chứ?”
Đó là một giọng đàn ông.
“Cũng không hẳn.”
Ladd đáp lại ông ta mà không hạ súng xuống. Liệu ông ta sẽ là kẻ thù, hay đồng minh?...
“Ban nãy tôi trèo lên nóc để hóng gió, và trước khi kịp nhận ra, phòng tôi đã bị chiếm mất rồi.”
Dựa theo giọng nói, chắc hẳn ông ta nằm trong khoảng từ bốn mươi đến năm mươi tuổi. Ông ta không còn trẻ, nhưng cũng không có gì là thực sụ già hết.
Thềm nối trên con tàu này không có tường hay mái; chúng chỉ có hàng rào để người đi lại không bị rơi. Mỗi thềm đều có một thang sắt nằm ngay bên, và nếu muốn, hành khách nào cũng có thể trèo lên nóc tàu.
Nhà ảo thuật hơi ngước lên, nhìn bầu trời như miễn cưỡng phải từ biệt.
Ngay khi thấy đôi mắt ấy, Ladd hạ súng.
“Này, ông Ảo thuật gia. Toàn bộ buồng ở toa hạng hai đều trống rồi; cứ dùng buồng nào ông muốn.”
Đằng sau miếng vải che lấp mặt mũi, nhà ảo thuật khẽ mỉm cười.
“Cảm ơn nhé, cậu áo trắng. Ha-ha-ha, 'ảo thuật gia' à, nghe hay đấy. Chà, chắc nghề của ta cũng giống vậy.”
Nói xong, ông ta bước qua Ladd, tay cầm cái túi đen.
“Hửm? Có gì trong túi thế?”
“Cậu muốn thấy không? Tôi không nghĩ là trong này sẽ có gì làm cậu hứng thú.”
Ông ta quay đầu lại, mở cái túi và chìa nó ra.
Bên trong túi là đủ loại lọ thuốc lớn nhỏ, những dụng cụ hắn chưa từng thấy, và sách được viết bằng những thứ tiếng hắn không thể hiểu.
“Ừ, ông nói đúng: không hứng thú. Đi tiếp đi... À, phải rồi. Nếu ông bị chặn lại bởi ai đấy mặc đồ giống tôi, thì cứ bảo là ông đã được Ladd cho phép. Chúng sẽ cho ông qua ngay.”
Gật nhẹ một cái, nhà ảo thuật đóng nắp túi lại và bước vào một căn buồng hạng hai.
Nhìn dõi theo ông ta, Ladd khẽ chặc lưỡi.
“Aah, thế có khốn không chứ. Rốt cuộc cặp mắt đấy là sao? Trông cứ như hắn sẵn sàng chết bất cứ lúc nào ấy. Hoặc là như một gã đã chết rồi. Riêng cái loại đấy là mình dở nhất.”
Than vãn được một hồi, hắn chợt nhớ ra Lua và vội vã hướng đến toa cuối.
“Cơ mà, nếu hắn là đàn bà, thì hắn sẽ là tuýp mình thích.”
Nghĩ về cô bạn gái, người mang đôi mắt của cá chết, Ladd đứng trên thềm nối và ngước lên cao.
“Nóc tàu à? Hay đấy...”
-----
Toa hạng nhất
Khi Goose cùng thuộc cấp trở về với bà Beriam, Spike đang ngồi trước máy phát, vẻ bất an lộ rõ trên mặt. Goose muốn hỏi y, thật nhanh chóng và chi tiết, về chuyện đang xảy ra, nhưng nếu để bà Beriam đánh hơi được rắc rối thì lại không khôn ngoan mấy. Hắn lệnh cho thuộc cấp đưa cô sang một buồng khác, rồi, cuối cùng, mới tra hỏi Spike về tình hình hiện tại.
“Sao thế? Có vấn đề à?”
“Không, không phải cái máy phát. Chỉ là nãy giờ vẫn chưa thấy nhóm ở toa hành lí liên lạc.”
Đáng lẽ ở toa hành lí phải có ba thành viên canh giữ chỗ thiết bị được để lại.
Nhặt ống nghe lên, Goose gửi mã đến toa hành lí.
Tuy nhiên, dù có đợi đến đâu đi nữa, ống nghe cũng vẫn cứ im bặt.
Vừa gãi đầu, Spike vừa đưa ra một tình thế khả thi.
“Tôi cá là mình biết tại sao rồi. Có nghĩ đám áo trắng bắt họ đi rồi không?”
“Spike. Bây giờ, thứ ta cần là xác nhận lại sự thật, chứ không phải suy đoán.”
Goose lập một nhóm ba mới và cử chúng đi kiểm tra.
Khi hắn vô tình liếc về phía góc phòng, Chane đã không còn đó nữa.
“Spike, Chane đâu rồi?”
“À, hình như cô ta ra ngoài săn mấy tên bạch tạng. Cô ta có mang theo ít vũ khí.”
Chane cuồng tín. Mặc dù là thành viên của Lemures, nhưng cô lại chỉ chấp nhận mệnh lệnh từ Huey, lãnh tụ của bọn chúng. Ngay cả trong chiến dịch này, cô cũng chỉ hợp tác – trong lặng lẽ – để giải cứu Huey. Có thể cô thậm chí còn nghĩ là mình chỉ đang lợi dụng Goose và những tên khác.
Khi đã chắc chắn là không thể nhận thấy sự hiện diện của cô, Goose quay sang Spike và tiết lộ ý định thật của hắn.
“Cứ để cô ta tỏ ra càng hữu dụng càng tốt. Dù sao cô ta cũng chẳng sống được quá trưa mai.”
------
Một cặp đôi đang bước theo hành lang của toa hạng hai. Đèn vẫn còn đang bật, song ánh sáng tỏa ra lại quá
yếu ớt trước bóng tối bao phủ khắp con tàu.
“Ồ, u ám quá! Đáng sợ quá!”
“Phải, và lạnh nữa! Và rợn gáy nữa!”
Miria đồng ý với lời nhận xét sợ sệt của Isaac bằng giọng tuy nhỏ, nhưng rất kiên quyết. Đáp lại câu nói đó, Isaac trở mặt hoàn toàn, trưng ra một vẻ tràn đầy dũng khí.
“Hảảảảảả? Anh không lạnh hay rợn gáy gì cả! Cứ bình tĩnh mà đi theo anh!”
“Oa, Isaac, anh đáng tin thật đó!”
Không ai đáp lại họ cả. Chỉ có sự im lặng đè chặt lấy hành lang.
“Im lặng thật. Có khi chỗ này chẳng còn ai cơ. Không biết mấy tên mặc đồ trắng ở toa hạng hai đi đâu hết rồi.”
“Phải, và đây còn là đường duy nhất nữa!”
“Rail Tracer có thể đã đuổi kịp ta rồi cũng nên.'
“Yeeeeeeeek!”
“Chúng ta phải mau lên... Dù cho chúng ta có súng, dù cho chúng ta mạnh hơn người, thì cũng chẳng thể chống lại được Rail Tracer!”
“Đúng thế, nó là bất khả chiến bại! Frankenstein! Bá tước Dracula!”
“Miria, Frankenstein là tên nhà khoa học, chứ không phải tên con quái vật.”
“Vậy á? Thế tên con quái vật là gì?”
“Ừm, để xem-- Mary Shelley, phải không nhỉ? Nói cho đúng thì, anh nghĩ tên nó là Mary Wollstonecraft Godwin Shelley.”
“Oa, Isaac, cái gì anh cũng biết luôn! ...Nhưng mà nghe cứ như tên của phụ nữ ấy!”
“A, nhưng trên đời vẫn có đầy đàn ông có tên nghe như tên phụ nữ ấy thôi. Với lại, nó còn là quái vật nữa! Tức là tên như nào cũng được!”
Cậu ta thốt lên thật to, có vẻ là vì quá phấn khích.
Câu trả lời đến dưới dạng tiếng súng máy, vang vọng từ một quãng xa.
“Cái gì thế? Có phải là từ toa hạng ba không vậy?”
“Không, xa hơn nữa! Hình như là từ toa hành lí.”
-----
Đột nhiên, chiếc máy phát trong buồng Goose bắt đầu cất tiếng.
“.........≠≠≠......≠≠≠≠............≠≠ứ tôi! …....≠oa hành lí đan≠...... Toa hà≠h lí đang nói! Ai đó, ai cũng được! Tới đây với!”
Tín hiệu đến nhiễu khủng khiếp, và Spike vội vã vặn núm điều chỉnh. Bình thường, chúng liên lạc thông qua điện báo, nên viêc tín hiệu âm thanh truyền tới đây cho thấy tình hình đang vô cùng khẩn cấp.
“Spike đây. Có chuyện gì vậy?”
“Cứu tôi! Cứu tôi! Gửi viện trợ tới đây ngay! Hai người kia chết rồi! Không, ý tôi là, tôi không còn thấy họ nữa, nên tôi không dám chắc, nhưng họ biến mất rồi! Họ bị tóm rồi! Nó khiến họ biến mất!”
“Cái gì? Cậu đang giao chiến với ai?! Lũ áo trắng hả?!”
“Áo trắng? K-k-không, không phải thế! Nó không phải là người! K-không, ý tôi là, tôi cũng không thấy rõ lắm, nhưng... Nói chung, nó là quái vật! Tôi không thể thắng! Tôi không thể...thắng...”
“Này, có chuyện gì thế? Này!”
Giọng nói từ máy phát càng lúc càng xa hơn. Nhiều khả năng tên kia đã quay lưng khỏi bộ đàm và đang đối mặt với gì đó.
“Đừng...... Tránh ra...... Đừng, đừng, đừngggggggg!”
Từ bên kia máy phát, tiếng tiểu liên vang lên. Khi được truyền qua thiết bị đó, nó biến thành một tràng nhiễu xé toang không khí bên trong căn buồng.
Không kịp suy nghĩ, Spike úp tay lên hai tai, nhưng chỉ trong một thoáng, tiếng súng đã dừng lại.
Từ nguồn phát, có tiếng một thứ bị ném xuống sàn, và hắn bắt đầu nghe thấy một giọng be bé, rên rỉ. Rất nhanh chóng, tiếng rên cũng hết theo.
Tuy nhiên, cứ cách từng quãng, chúng lại nghe thấy một tiếng khác. Một âm thanh nghe như thứ gì đó đang bước qua một vũng nước.
Spike và những tên kia có thể tưởng tượng rất rõ. Đó không phải một vũng nước. Đó là máu, từ tên đồng bọn vừa nói chuyện với chúng cách đây mấy giây.
Có thứ đang bước qua nó. Thứ vừa mới giết đồng chí của chúng. Thứ đã hiện lên đầy áp đảo thông qua cái máy phát, gieo vào những tên khủng bố một nỗi sợ rất rõ ràng.
“Gọi nhóm đang tới toa hành lí về đây ngay.”
Giọng nói khẩn thiết của Goose âm vang qua không khí lặng như tờ.
Ai đấy ngoài đám áo trắng đang cố ngăn cản chúng. Biểu cảm đầy cay đắng, Goose vung nắm đấm lên bức tường.
Tuy nhiên, trong thâm tâm, Goose đã có linh cảm rằng mình biết danh tính cái thứ đó. Chúng chưa có đủ thông tin, nên hắn còn lâu mới dám chắc, nhưng mà...
Con ả mặc đồ bảo hộ biến mất khỏi toa ăn----
-----
Một buồng vệ sinh ở toa hạng hai. Trong tủ đồ lao công bên cạnh nó, Mary Beriam đang cố nín thở.
“Tớ sẽ đi lên kia để xem tình hình như nào, nên cậu trốn ở đây nhé, Mary. Dù có gì xảy ra, cũng đừng cử động. Rồi sẽ ổn thôi. Tớ quay lại ngay.”
Nói xong, Czes chạy vụt đi, và đến giờ vẫn chưa quay lại. Mary cảm thấy tim mình như sắp nổ tung vì lo lắng.
Một lát sau, cô bé bắt đầu nghe thấy tiếng từ ngoài hành lang. Những giọng nói vui tươi, nghe lạc lõng đến khủng khiếp giữa hoàn cảnh này. Là anh Isaac với chị Miria. Nhận diện được chủ nhân của chúng, Mary lưỡng lự, không biết có nên rời khỏi tủ hay không.
Đúng lúc ấy, cô bé nghe thấy tiếng súng máy từ đằng xa. Mary giật mình, bịt hai tai và ngồi thụp xuống Nỗi sợ làm tê liệt cô, và dù muốn gọi giúp đỡ đi nữa, cô cũng không cất giọng nổi.
Cơn tê liệt còn chưa qua, giọng của Isaac và Miria đã biến mất.
“Nghe mẹ này, Mary. Mau đi trốn với Czes đi, khẽ thôi. Không sao đâu; nếu con trốn được cho đến trưa ngày mai, mẹ chắc chắn bố sẽ đến cứu con.”
Xung quanh im ắng đến bất ngờ. Hành khách ngồi yên tại chỗ, khuôn mặt pha lẫn cả hi vọng lẫn tuyệt vọng. Tiếng thút thít vang lên từ vài nơi, nhưng trừ những nơi đó, tất cả đều rất im lặng.
Mặc dù, đúng như dự đoán, không ai gọi thêm đồ ăn cả.
“Được rồi, Czes. Nhớ để ý đến Mary nhé.”
“Vâng ạ.”
Cậu bé gật đầu quả quyết, rồi nắm lấy bàn tay cô bé và rời khỏi toa tàu. Khi cánh cửa được mở ra, cô nhìn dõi theo cậu bé, đồng thời quan sát một lượt phía sau.
“Cô có chắc là mình không phải trốn không thế, thưa cô?”
Đáp lại câu hỏi của Jon từ bên kia quầy, bà Beriam nhẹ nhàng mỉm cười.
“Vâng, không sao đâu. Tôi không biết lí do, nhưng lũ mặc áo đen với lũ mặc áo trắng dường như đều đang tìm tôi. Nếu tôi cũng trốn theo, hành khách trong này sẽ gặp rắc rối mất.'
“Ra vậy. Cơ mà, dù sao thì trong này cũng an toàn hơn, và có lẽ đến cả chúng cũng không dám giết trẻ con đâu.”
...Mặc dù cậu ta không dám chắc về tên điên áo trắng ban nãy.
Jon giữ lại những lời đó ở trong đầu. Bà Beriam chắc cũng đã nhận ra. Nhiều khả năng cô bảo con mình trốn đi chính là vì lí do đấy, để kẻ thù không biết cô bé đang ở đâu.
Đúng lúc ấy, Isaac và Miria đột nhiên lên tiếng.
“Được rồi, hẹn gặp lại nhé!”
“Bọn tôi đi đây!”
Nói xong, họ đồng loạt nhảy bật ra khỏi ghế.
“'Đi'? Đi đâu mới được chứ?”
Isaac và Miria trả lời câu hỏi của Fang mà không hề lưỡng lự.
“Đâu á? Đi tìm Jacuzzi.”
“Cả Nice nữa!”
“Nguy hiểm lắm đấy, mấy người biết mà.”
Cậu ta cố ngăn họ lại, nhưng dĩ nhiên, Isaac chẳng hể cân nhắc.
“Thế nên bọn tôi mới đi tìm họ đó!”
“Phải đó, bọn tôi sẽ cứu họ!”
“Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu vô tình đụng phải bọn áo đen hay áo trăng hay gã quái gở cầm dao kia, tôi chỉ việc giơ súng ra rồi chạy là được!”
“Tuyệt vời!”
Vỗ cái bao súng trống trơn, Isaac huýt sáo đầy tự hào.
“Ồ. Hừm. Ra vậy.”
Jon từ bỏ ý định ngăn cản hai người kia. Dù sao đi nữa, cậu cũng có quen biết với “gã quái gở cầm dao,” và nó khiến cậu ta cảm thấy quá lúng túng để tiếp tục câu chuyện.
Cơ mà, sao Nick lại làm cái trò đấy cơ chứ?
Trong lúc cậu ta nghĩ về chuyện đó, Isaac và Miria biến mất sau cửa hậu của toa tàu.
Như để thế chỗ, cánh cửa trước bật mở. Ngay lập tức, hành khách hét toáng lên và cúi rạp xuống.
Một nhóm áo đen cầm súng máy bước vào.
“Chào buổi tối. Bà Beriam, có phải không?”
Tên cầm đầu chỉ đích danh bà Beriam và nói. Đám áo đen còn lại nhìn chằm chằm vào hành khách, súng máy sẵn sàng trên tay.
“Tên tôi là Goose. Tôi tin bà cũng hiểu rồi; chúng tôi đang có một vấn đề cần đến sự hợp tác của chồng bà. Bà đi cùng chúng tôi được chứ?”
Bà Beriam đứng dậy, nhìn trừng trừng vào gã đàn ông vừa gọi bản thân là Goose.
“Xin hãy hứa với tôi là anh sẽ không làm hại ai khác.”
“Ha-ha-ha. Bà phải biết là mình không có quyền ra điều kiện chứ. Tôi chỉ có thể nói là số phận của hành khách phụ thuộc cả vào câu trả lời từ chồng bà với chính quyền thôi.”
Hắn chuẩn bị hộ tống cô đi, nhưng ai đó rất quan trọng đã không còn bên cô nữa.
“Con gái bà đâu rồi?”
Goose cất tiếng hỏi, mặt hơi cau lại.
Bà Beriam cúi xuống, cắn chặt lấy môi. Hai bàn tay cô co thành nắm đấm, siết thật chặt.
“Sao thế?”
Khi bà Beriam ngẩng đầu lên, đôi mắt cô ướt đẫm nước, và máu ứa ra từ môi với hai tay cô.
“Con gái tôi... Cái đám áo trắng đó------ Chúng cướp con bé rồi!”
Hiểu rồi. Thì ra đấy là cách cô ta chọn.
Jon, người đang nấp phía sau quầy, tương đối ấn tượng trước ý đồ và kĩ năng diễn xuất của bà Beriam. Cậu ta không tài nào hình dung được những điêu ấy từ con người dịu dàng cách đây ít lâu.
“Hừm, đám áo trắng à? Chúng là ai?”
Sự hận thù hiện rõ trong hai từ “áo trắng,” song Goose nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mà đặt câu hỏi.
“Tôi không biết. Hình như chúng cũng đang tìm tôi, nhưng chúng lại...bắt con gái tôi trước...Ôi, ôi, Mary...!”
“Tôi hiểu cảm giác của bà, nhưng...”
Không mảy may dao động trước diễn xuất tài tình của cô, Goose điềm nhiên ra hiệu cho thuộc cấp.
“Hiện giờ, cứ về buồng chúng tôi đã.”
Cùng với thuộc cấp của hắn, những kẻ lăm lăm súng trên tay, bà Beriam rời khỏi toa tàu.
“Được rồi. Các ngươi chia thành cặp rồi giám sát chỗ đây, thay phiên nhau mà làm.”
Sau khi ra lệnh cho thuộc cấp và chuẩn bị rời đi, Goose nghe thấy tiếng gió tràn vào trong toa tàu. Nhìn theo hướng phát ra âm thanh đó, hắn thấy một cửa sổ bên bàn ăn đang mở toang. Chỉ là một chi tiết rất nhỏ, song bản năng của Goose cứ dai dẳng dấy lên. Hắn chĩa súng vào vị khách gần cửa sổ đó nhất.
“Ngươi. Ai mở cửa sổ đó hả?”
“Yeeee!”
Đột nhiên bị dí súng vào, vị khách khiếp đảm thét lên và bắt đầu lắp bắp y như Jacuzzi.
“K-khô, k-khô, không, không, anh hiểu lầm rồi! C-c-cái cửa đó-- Một phụ nữ mặc đồ bảo hộ--!”
“Phụ nữ mặc đồ bảo hộ?”
“V-vâ, vâ, vâng! Ngay khi có nổ súng, cô ta mở cửa sổ v-v-và leo ra ngoài! Thật mà, tôi thề đấy! Tôi không hề nói dối, nên làm ơn đừng bắn tôiiiiii!”
Không buồn nghe nốt câu chuyện của vị khách kia, Goose thò đầu ra ngoài cửa sổ. Khi nhìn lên, hắn thấy phần trang trí của tường ngoài hoàn toàn nằm trong tầm với. Ở phía trên, một vài dãy trang trí tương tự tạo thành một hàng những chỗ lồi lõm, và có vẻ như leo lên nóc bằng đường này là khả thi.
Một phụ nữ mặc đồ bảo hộ.
Goose chợt nhớ ra một người. Là người phụ nữ hắn thấy ở toa hành lí, trước lúc tàu khởi hành. Rốt cuộc cô ta là ai?
Thêm “phụ nữ mặc đồ bảo hộ” vào danh sách cần theo dõi, Goose bỏ đi mà không nói lời nào.
-----
Cùng thời điểm, tại một sòng bạc phi pháp ở New York
“Nè, Firo. Chú làm gì đó để ghi điểm trên mấy cái vòng roulette này dễ hơn chút được không?”
“Berga, anh đến sào huyệt của người ta rồi hỏi gì vậy hả?”
Giữa những tiếng huyên náo, hai người đàn ông đang chuyện trò. Một người thì to lớn, mặt khó đăm đăm; người kia thì là một chàng trai trẻ. Anh chàng to lớn, người mang tên Berga, là một trong số những thủ lĩnh của nhà Gandor, một tổ chức mafia nhỏ lẻ ở New York. Vì tổ chức được điều hành bởi ba anh em, nên không ai trong số họ thực sự là “ông trùm” cả.
Firo, cậu trai trẻ, là ủy viên nhỏ tuổi nhất của nhà Martillo, một phần của tổ chức được biết đến với cái tên Camorra. Cậu cũng là bạn của Isaac và Miria.
Ngoài ra, Firo còn là người phụ trách điều hành sòng bạc này, và theo luật thì, việc Berga – thủ lĩnh của một băng khác – có mặt ở đây là không thể tưởng tượng nổi.
Firo và ba anh em nhà Gandor từng lớn lên ở cùng khu chung cư và gắn bó không khác gì gia đình. Tuy nhiên, một khi đã liên quan đến tổ chức, thì họ không bao giờ can thiệp vào chuyện bên kia.
“Mà này, Berga, giờ cũng đâu phải lúc anh nên ở đây, đúng chứ? Em nghe nói tình hình với băng Runorata chả khác gì bom nổ chậm cả.'
Firo đề cập đến một băng mafia đang phô trương thanh thế dạo gần đây ở New York.
“Ờ, lí do là vậy đấy. Nếu anh lởn vởn ở sào huyệt mình, chúng nó có thể sẽ bắn anh, và anh cũng biết chắc là nhà Martillo sẽ không bao giờ hợp tác với nhà Runotara.”
“Về nhà đi. Đừng lôi bọn em vào.”
Vừa đáp lại những gì Berga nói, Firo vừa bất chợt giơ tay phải lên và ra một dấu hiệu.
Thấy thế, mọi người liền vây quanh một tên vừa mới trúng lớn ở bàn poker trong góc phòng. Một trong số họ nắm lấy cánh tay hắn và giơ lên.
Vài lá bài rơi khỏi tay áo hắn.
Nỗi tuyệt vọng tràn ngập mặt y, và y bị lôi vào một căn phòng.
“Em định là sẽ về nhà sau một lúc nữa. Mai em còn phải đến ga Penn để đón người quen. Nói thật thì, hôm nay em muốn ngủ sớm. Anh cũng về đi, Berga, trước khi bị đám Runorata thấy.”
Nghe thấy thế, Berga ra chiều khó hiểu.
“Cái gì, cả chú nữa á?”
“Em 'nữa'?”
“Mai bọn anh cũng phải đón người-cậu-quen mà.”
“'Người-em-quen' là ai cơ?”
“Thôi nào, chú biết đấy! Anh biết là chú biết mà. Đấy là người cậu định đón ngày mai, đúng không hả?!”
Đối lập với Berga, người đang gào thét vô cớ, Firo điềm đạm trả lời.
“Bình tĩnh, Berga. Em định đón Isaac với Miria cơ mà. Anh từng gặp họ vào buổi tiệc thăng chức năm ngoái, nhớ chứ?”
“Hử? Ừm... À, à! Ôi, đừng đùa chứ. Ý chú là bọn đần đấy à?!”
“Có mà anh đần ấy... Bớt cau có cái đi. Và? Mai bọn anh định đón ai nào? Nói tên đi, được chứ? Cho em biết tên đi.”
Khẽ mỉm cười, Berga tiết lộ cho Firo.
“Claire.”
Nghe thấy cái tên đó, mắt Firo mở trừng trừng.
“Claire? Ý anh là Claire đó?”
“Ngoài Claire ra thì còn có Claire nào là Claire nữa?”
“Hiểu rồi... Cũng đáng mong chờ đấy. Claire đang tới à... Vậy thì nhà Runorata thua chắc rồi.”
Firo gật đầu, tiên đoán thất bại cho Runorata chỉ với duy nhất sự tồn tại của cái người tên Claire này.
“Nào, chưa nói trước được đâu.”
“Không, nhất định là thế. Sát thủ hợp đồng bẩm sinh đang đến đây. Không một ai trong giới là không biết đến cái tên Vino cả. Nếu các anh vẫn thua, thì các anh đúng là một lũ ngốc.”
Cậu ta thì thầm bằng giọng rất nhỏ. Khi nói về một sát thủ đang hoạt động bằng tên thật, chắc chắn sẽ chẳng ai muốn bị người khác nghe thấy hết.
“Ừ, phải, Claire nó được việc lắm. Nó là thiên tài có thể xuất hiện mọi nơi và giết người dưới mọi tình huống mà.”
“Bé cái mồm thôi, ông anh này. Đúng đấy, cái kĩ thuật thể chất và khả năng nắm bắt tình hình đó thực không thể xem thường được. Cơ mà, cũng ít ai có thể tưởng tượng rằng mấy cánh tay mảnh dẻ ấy lại mạnh đến thế.”
Đối với họ, cái tên Claire dường như đang ngụ ý về một người đã đạt đến đỉnh cao của một loại sức mạnh, một người có thể được coi là hiện thân của loại sức mạnh ấy.
Đúng lúc ấy, như có gì mới xẹt qua, Firo quay sang Berga và hỏi.
“Nè, chuyến tàu Claire đi có phải là Flying Pussyfoot không thế?”
“Phải! Là cái đó đó! Mà khoan, lũ đần đấy cũng ở trên đó à?”
Nghe thấy thế, Firo bất chợt lặng im. Sau một khoảng dừng ngắn, cậu ngẩng đầu dậy và thông báo một tin cho Berga.
“Thật ra thì, Maiza cũng đang định đến đó vào ngày mai.”
Cậu đưa tên của cấp trên ra, giọng có chút lưỡng lự.
“Hả? Để đón bọn đấy á? Tự thân luôn?”
“Không, không phải. Anh ấy có một người quen khác trên đó...”
Lưỡng lự thêm lúc nữa, cậu mới dám thì thầm.
“Bạn cũ của Maiza – một nhà giả kim từng bất tử cách đây hai trăm năm trước.”
-----
Ladd đang trên đường đến toa nhân viên để tìm Lua. Để tới được đó, hắn phải đi qua toa hạng ba với mấy toa hành lí. Rất có thể đám áo đen đã chiếm được toa hạng ba từ trước.
Hắn nên giết chúng như nào? Giữa lúc đang giải khuây bằng những suy đoán, hắn thấy ai đó đang cựa quậy trên thềm nối giữa hai toa.
Ladd nâng khẩu súng trường lên và nói từ sau lưng của tên đó.
“Ê! Đứng yên đấy, thằng khốn nhát gan. Mày sợ bọn tao à? Nãy giờ tao thấy mày hơi lén lút--”
Đột nhiên, hắn nhận ra một điều: Cái bóng đó không phải một tên áo đen. Đó là vị “ảo thuật gia” áo xám, người mà hắn từng gặp khi lên tàu.
Nhà ảo thuật quay mặt về phía hắn ta và lên tiếng. Có vẻ ông ta không mấy sợ hãi trước khẩu súng trường.
“Cậu không phải bạn của cái đám áo đen kia, đúng chứ?”
Đó là một giọng đàn ông.
“Cũng không hẳn.”
Ladd đáp lại ông ta mà không hạ súng xuống. Liệu ông ta sẽ là kẻ thù, hay đồng minh?...
“Ban nãy tôi trèo lên nóc để hóng gió, và trước khi kịp nhận ra, phòng tôi đã bị chiếm mất rồi.”
Dựa theo giọng nói, chắc hẳn ông ta nằm trong khoảng từ bốn mươi đến năm mươi tuổi. Ông ta không còn trẻ, nhưng cũng không có gì là thực sụ già hết.
Thềm nối trên con tàu này không có tường hay mái; chúng chỉ có hàng rào để người đi lại không bị rơi. Mỗi thềm đều có một thang sắt nằm ngay bên, và nếu muốn, hành khách nào cũng có thể trèo lên nóc tàu.
Nhà ảo thuật hơi ngước lên, nhìn bầu trời như miễn cưỡng phải từ biệt.
Ngay khi thấy đôi mắt ấy, Ladd hạ súng.
“Này, ông Ảo thuật gia. Toàn bộ buồng ở toa hạng hai đều trống rồi; cứ dùng buồng nào ông muốn.”
Đằng sau miếng vải che lấp mặt mũi, nhà ảo thuật khẽ mỉm cười.
“Cảm ơn nhé, cậu áo trắng. Ha-ha-ha, 'ảo thuật gia' à, nghe hay đấy. Chà, chắc nghề của ta cũng giống vậy.”
Nói xong, ông ta bước qua Ladd, tay cầm cái túi đen.
“Hửm? Có gì trong túi thế?”
“Cậu muốn thấy không? Tôi không nghĩ là trong này sẽ có gì làm cậu hứng thú.”
Ông ta quay đầu lại, mở cái túi và chìa nó ra.
Bên trong túi là đủ loại lọ thuốc lớn nhỏ, những dụng cụ hắn chưa từng thấy, và sách được viết bằng những thứ tiếng hắn không thể hiểu.
“Ừ, ông nói đúng: không hứng thú. Đi tiếp đi... À, phải rồi. Nếu ông bị chặn lại bởi ai đấy mặc đồ giống tôi, thì cứ bảo là ông đã được Ladd cho phép. Chúng sẽ cho ông qua ngay.”
Gật nhẹ một cái, nhà ảo thuật đóng nắp túi lại và bước vào một căn buồng hạng hai.
Nhìn dõi theo ông ta, Ladd khẽ chặc lưỡi.
“Aah, thế có khốn không chứ. Rốt cuộc cặp mắt đấy là sao? Trông cứ như hắn sẵn sàng chết bất cứ lúc nào ấy. Hoặc là như một gã đã chết rồi. Riêng cái loại đấy là mình dở nhất.”
Than vãn được một hồi, hắn chợt nhớ ra Lua và vội vã hướng đến toa cuối.
“Cơ mà, nếu hắn là đàn bà, thì hắn sẽ là tuýp mình thích.”
Nghĩ về cô bạn gái, người mang đôi mắt của cá chết, Ladd đứng trên thềm nối và ngước lên cao.
“Nóc tàu à? Hay đấy...”
-----
Toa hạng nhất
Khi Goose cùng thuộc cấp trở về với bà Beriam, Spike đang ngồi trước máy phát, vẻ bất an lộ rõ trên mặt. Goose muốn hỏi y, thật nhanh chóng và chi tiết, về chuyện đang xảy ra, nhưng nếu để bà Beriam đánh hơi được rắc rối thì lại không khôn ngoan mấy. Hắn lệnh cho thuộc cấp đưa cô sang một buồng khác, rồi, cuối cùng, mới tra hỏi Spike về tình hình hiện tại.
“Sao thế? Có vấn đề à?”
“Không, không phải cái máy phát. Chỉ là nãy giờ vẫn chưa thấy nhóm ở toa hành lí liên lạc.”
Đáng lẽ ở toa hành lí phải có ba thành viên canh giữ chỗ thiết bị được để lại.
Nhặt ống nghe lên, Goose gửi mã đến toa hành lí.
Tuy nhiên, dù có đợi đến đâu đi nữa, ống nghe cũng vẫn cứ im bặt.
Vừa gãi đầu, Spike vừa đưa ra một tình thế khả thi.
“Tôi cá là mình biết tại sao rồi. Có nghĩ đám áo trắng bắt họ đi rồi không?”
“Spike. Bây giờ, thứ ta cần là xác nhận lại sự thật, chứ không phải suy đoán.”
Goose lập một nhóm ba mới và cử chúng đi kiểm tra.
Khi hắn vô tình liếc về phía góc phòng, Chane đã không còn đó nữa.
“Spike, Chane đâu rồi?”
“À, hình như cô ta ra ngoài săn mấy tên bạch tạng. Cô ta có mang theo ít vũ khí.”
Chane cuồng tín. Mặc dù là thành viên của Lemures, nhưng cô lại chỉ chấp nhận mệnh lệnh từ Huey, lãnh tụ của bọn chúng. Ngay cả trong chiến dịch này, cô cũng chỉ hợp tác – trong lặng lẽ – để giải cứu Huey. Có thể cô thậm chí còn nghĩ là mình chỉ đang lợi dụng Goose và những tên khác.
Khi đã chắc chắn là không thể nhận thấy sự hiện diện của cô, Goose quay sang Spike và tiết lộ ý định thật của hắn.
“Cứ để cô ta tỏ ra càng hữu dụng càng tốt. Dù sao cô ta cũng chẳng sống được quá trưa mai.”
------
Một cặp đôi đang bước theo hành lang của toa hạng hai. Đèn vẫn còn đang bật, song ánh sáng tỏa ra lại quá
yếu ớt trước bóng tối bao phủ khắp con tàu.
“Ồ, u ám quá! Đáng sợ quá!”
“Phải, và lạnh nữa! Và rợn gáy nữa!”
Miria đồng ý với lời nhận xét sợ sệt của Isaac bằng giọng tuy nhỏ, nhưng rất kiên quyết. Đáp lại câu nói đó, Isaac trở mặt hoàn toàn, trưng ra một vẻ tràn đầy dũng khí.
“Hảảảảảả? Anh không lạnh hay rợn gáy gì cả! Cứ bình tĩnh mà đi theo anh!”
“Oa, Isaac, anh đáng tin thật đó!”
Không ai đáp lại họ cả. Chỉ có sự im lặng đè chặt lấy hành lang.
“Im lặng thật. Có khi chỗ này chẳng còn ai cơ. Không biết mấy tên mặc đồ trắng ở toa hạng hai đi đâu hết rồi.”
“Phải, và đây còn là đường duy nhất nữa!”
“Rail Tracer có thể đã đuổi kịp ta rồi cũng nên.'
“Yeeeeeeeek!”
“Chúng ta phải mau lên... Dù cho chúng ta có súng, dù cho chúng ta mạnh hơn người, thì cũng chẳng thể chống lại được Rail Tracer!”
“Đúng thế, nó là bất khả chiến bại! Frankenstein! Bá tước Dracula!”
“Miria, Frankenstein là tên nhà khoa học, chứ không phải tên con quái vật.”
“Vậy á? Thế tên con quái vật là gì?”
“Ừm, để xem-- Mary Shelley, phải không nhỉ? Nói cho đúng thì, anh nghĩ tên nó là Mary Wollstonecraft Godwin Shelley.”
“Oa, Isaac, cái gì anh cũng biết luôn! ...Nhưng mà nghe cứ như tên của phụ nữ ấy!”
“A, nhưng trên đời vẫn có đầy đàn ông có tên nghe như tên phụ nữ ấy thôi. Với lại, nó còn là quái vật nữa! Tức là tên như nào cũng được!”
Cậu ta thốt lên thật to, có vẻ là vì quá phấn khích.
Câu trả lời đến dưới dạng tiếng súng máy, vang vọng từ một quãng xa.
“Cái gì thế? Có phải là từ toa hạng ba không vậy?”
“Không, xa hơn nữa! Hình như là từ toa hành lí.”
-----
Đột nhiên, chiếc máy phát trong buồng Goose bắt đầu cất tiếng.
“.........≠≠≠......≠≠≠≠............≠≠ứ tôi! …....≠oa hành lí đan≠...... Toa hà≠h lí đang nói! Ai đó, ai cũng được! Tới đây với!”
Tín hiệu đến nhiễu khủng khiếp, và Spike vội vã vặn núm điều chỉnh. Bình thường, chúng liên lạc thông qua điện báo, nên viêc tín hiệu âm thanh truyền tới đây cho thấy tình hình đang vô cùng khẩn cấp.
“Spike đây. Có chuyện gì vậy?”
“Cứu tôi! Cứu tôi! Gửi viện trợ tới đây ngay! Hai người kia chết rồi! Không, ý tôi là, tôi không còn thấy họ nữa, nên tôi không dám chắc, nhưng họ biến mất rồi! Họ bị tóm rồi! Nó khiến họ biến mất!”
“Cái gì? Cậu đang giao chiến với ai?! Lũ áo trắng hả?!”
“Áo trắng? K-k-không, không phải thế! Nó không phải là người! K-không, ý tôi là, tôi cũng không thấy rõ lắm, nhưng... Nói chung, nó là quái vật! Tôi không thể thắng! Tôi không thể...thắng...”
“Này, có chuyện gì thế? Này!”
Giọng nói từ máy phát càng lúc càng xa hơn. Nhiều khả năng tên kia đã quay lưng khỏi bộ đàm và đang đối mặt với gì đó.
“Đừng...... Tránh ra...... Đừng, đừng, đừngggggggg!”
Từ bên kia máy phát, tiếng tiểu liên vang lên. Khi được truyền qua thiết bị đó, nó biến thành một tràng nhiễu xé toang không khí bên trong căn buồng.
Không kịp suy nghĩ, Spike úp tay lên hai tai, nhưng chỉ trong một thoáng, tiếng súng đã dừng lại.
Từ nguồn phát, có tiếng một thứ bị ném xuống sàn, và hắn bắt đầu nghe thấy một giọng be bé, rên rỉ. Rất nhanh chóng, tiếng rên cũng hết theo.
Tuy nhiên, cứ cách từng quãng, chúng lại nghe thấy một tiếng khác. Một âm thanh nghe như thứ gì đó đang bước qua một vũng nước.
Spike và những tên kia có thể tưởng tượng rất rõ. Đó không phải một vũng nước. Đó là máu, từ tên đồng bọn vừa nói chuyện với chúng cách đây mấy giây.
Có thứ đang bước qua nó. Thứ vừa mới giết đồng chí của chúng. Thứ đã hiện lên đầy áp đảo thông qua cái máy phát, gieo vào những tên khủng bố một nỗi sợ rất rõ ràng.
“Gọi nhóm đang tới toa hành lí về đây ngay.”
Giọng nói khẩn thiết của Goose âm vang qua không khí lặng như tờ.
Ai đấy ngoài đám áo trắng đang cố ngăn cản chúng. Biểu cảm đầy cay đắng, Goose vung nắm đấm lên bức tường.
Tuy nhiên, trong thâm tâm, Goose đã có linh cảm rằng mình biết danh tính cái thứ đó. Chúng chưa có đủ thông tin, nên hắn còn lâu mới dám chắc, nhưng mà...
Con ả mặc đồ bảo hộ biến mất khỏi toa ăn----
-----
Một buồng vệ sinh ở toa hạng hai. Trong tủ đồ lao công bên cạnh nó, Mary Beriam đang cố nín thở.
“Tớ sẽ đi lên kia để xem tình hình như nào, nên cậu trốn ở đây nhé, Mary. Dù có gì xảy ra, cũng đừng cử động. Rồi sẽ ổn thôi. Tớ quay lại ngay.”
Nói xong, Czes chạy vụt đi, và đến giờ vẫn chưa quay lại. Mary cảm thấy tim mình như sắp nổ tung vì lo lắng.
Một lát sau, cô bé bắt đầu nghe thấy tiếng từ ngoài hành lang. Những giọng nói vui tươi, nghe lạc lõng đến khủng khiếp giữa hoàn cảnh này. Là anh Isaac với chị Miria. Nhận diện được chủ nhân của chúng, Mary lưỡng lự, không biết có nên rời khỏi tủ hay không.
Đúng lúc ấy, cô bé nghe thấy tiếng súng máy từ đằng xa. Mary giật mình, bịt hai tai và ngồi thụp xuống Nỗi sợ làm tê liệt cô, và dù muốn gọi giúp đỡ đi nữa, cô cũng không cất giọng nổi.
Cơn tê liệt còn chưa qua, giọng của Isaac và Miria đã biến mất.
Danh sách chương