New York, ga Pennsylvania

Cánh cửa tàu bật mở, và hành khách cuối cùng cũng được giải thoát khỏi chuyến đi đằng đẵng, đầy trắc trở vừa rồi.

Những toa tàu vào vai sân khấu cho tấn kịch kia không còn sử dụng được nữa, vậy nên một chuyến tàu khác đã đưa họ đến ga Pennsylvania.

Những bóng người trải khắp hành lang đông vui, lặng lẽ tìm kiếm những hành khách họ trông chờ: Với Firo và Ennis, đó là hai người bạn, Isaac và Miria.

Với Maiza, đó là Czes, người đồng chí ngày xưa.

Và với ba anh em nhà Gandor, đó là một sát thủ, người vô tình còn là một thành viên gia đình—Claire Stanfield.

Những người họ mong chờ vẫn chưa tới, và những hình bóng rời khỏi tàu càng lúc càng thưa thớt đi.

Cuối cùng, một người phụ nữ mặc đồ liền thân và bị thương một bên chân bước xuống.

Sau cô ta là một vị khách mặc đồ xám từ đầu đến chân, cùng với một người đàn ông dường như là trợ lí của người này. Rồi kế tiếp là một cậu thanh niên có hình xăm trên má, một cô gái đeo kính kèm bịt mắt, và một gã khổng lồ cao mét tám hoặc hơn.

Đôi mắt họ hướng sang đám người lạ lùng kia, chỉ một chút, nhưng Firo cùng mọi người vẫn tiếp tục chờ.

Rồi những người sau cuối lộ diện khỏi con tàu là— —Một tay súng miền Tây với bộ đồ rách rưới thảm thương, và một vũ nữ tả tơi không kém phần.

“Ê! Ennis với Firo với Maiza! Lâu rồi không gặp nhỉ, những người bạn tốt của tôi!”

“Phải đó, mọi người vẫn khỏe nhỉ. Tôi mừng lắm luôn đó!”

Nghe thấy giọng Isaac cùng Miria, cả nhóm không khỏi nhẹ nhõm, nhưng vẫn chen thêm một câu mỉa mai cho hợp cách.

“Bộ đồ đấy là sao vậy?”

“Heh-heh, ngay lúc này, tôi là một tay súng miền Tây! Cứ gọi tôi là Belle Starr của phương Đông nhá!”

“Nhưng anh vừa nói mình đến từ miền Tây mà...”

“Chẳng phải Belle Starr là phụ nữ à?”

Mặc kệ lời phản pháo của Firo và Berga, Miria cũng tự giới thiệu bằng một cái tên tội phạm tùy hứng: “Được đấy, thế thì tôi là—! Tôi là Edgar Watson của phương Bắc!”

“Ờm, đó là tên của kẻ bắn chết Myra Maybelle Shirley...còn được gọi là Belle Starr đấy.”

“Cái gìììììì?! Tôi sắp phải giết Isaac ư?! Thế thì tôi chịu không nổi mất!”

“Nào, không sao đâu, Miria! Anh có thể chết vì em mà!”

Nhận thấy cặp đôi kia vẫn chưa hề đổi thay, Firo và Ennis mỉm cười, như thể đã an lòng.

“Gah-ha-ha! Mấy người vẫn ngốc như mọi khi nhỉ.”

Thấy Berga nói thế, cả hai liền vung tay lên trời mà phản đối. Cái cách họ vung tay qua lại khiến họ trông cứ như mấy món đồ chơi dây cót.

“Cái gì?! Cứ giễu cợt tôi thoải mái, nhưng tôi không cho phép anh chế giễu Miria!”

“Anh có thể giễu cợt tôi, nhưng đừng có mà nói xấu Isaac!”

“Nói cách khác, bọn tôi đang phẫn nộ cho cả hai đấy!”

“Và hai người nhân với hai sẽ thành bốn người!”

“Chiếu theo số đông, bọn tôi thắng!”

“Đúng đó, một chọi bốn cơ mà!”

“Hả? Khoan, đợi chút đã...”

Trước mớ lí lẽ kì quái, không chút lưỡng lự kia, Berga chỉ còn biết mân mê mấy ngón tay, miệng lẩm bẩm khe khẽ.

“Xấu mặt quá đấy, Berga. Thôi ngay đi.”

Giữa lúc đó, Isaac chợt thốt lên như thể vừa nhớ ra cái gì: “À, phải rồi! Bọn tôi có quà cho chị đó, Ennis!”

“Một món quà rất tuyệt!”

“Cái gì, thật ư?! Cảm ơn hai người nhiều!”

Ennis mừng rỡ cảm ơn. Isaac cùng Miria quay lưng lại với cô và, không hiểu sao, bước lại lên tàu. Không lâu sau, trước ánh mắt băn khoăn của cả nhóm, Isaac bước xuống, cùng với “món quà” kía.

Bên tay phải cậu ta là một cậu nhóc mới thay quần áo mới.

Trong lúc Firo cùng mọi người trố mắt nhìn theo, Isaac và Miria lên tiếng giới thiệu. Họ nom thực lòng phấn khởi. Quả nhiên, họ đã suy nghĩ về bức thư đó suốt thời gian qua. Bức thư họ nhận được từ Ennis tại California.

“Cậu bé đây là Czes!”

“Cứ coi cậu bé như em trai chị nhé, Ennis! Được vậy thì tuyệt luôn!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện