Cuối tháng 12 năm 1931, đâu đó ở Chinatown
Giữa một góc Manhattan, một toà nhà nhỏ bé toạ lạc tại một vị trí khiêm nhường.
Phía trên toà nhà ấy, là tấm biển như được vội đính thêm, với dòng chữ “Daily Days” đi kèm.
“Daily Days,” hay “DD,” là một toà soạn báo non yếu, luồn lách nơi khe hở của cuộc chiến doanh số đầy ác liệt giữa tờ New York Times với New York Tribune.
Thế nhưng, suy cho cùng, xuất bản báo cũng chỉ là lớp vỏ ngoài không hơn. Nhìn tổng thể, bộ mặt bị che giấu—mảng môi giới thông tin—còn đem đến lợi nhuận hơn thế nhiều.
Bình thường mà nói, chuyện đại lí thông tin đặt trụ sở tại một điểm duy nhất là hết sức lạ lùng. Những ngành nghề như thế phù hợp với bối cảnh xuất hiện trong tiểu thuyết cùng với phim ảnh hơn, như ngõ hẻm hay sâu trong hàng quán, nơi giấy tờ được lén lút truyền tay. Ngay từ đầu, một khi đã bại lộ vị trí, không ai hay biết nổi một đại lí thông tin sẽ bị diệt trừ lúc nào hết.
Cảnh sát với phóng viên nhúng tay kiếm chác là một điều, nhưng đây là một ngành kinh doanh—hiếm hoi ngay cả ở trong giới—lấy mặt hàng thiết yếu là thông tin, giống như một văn phòng thám tử vậy.
Trụ sở Daily Days, bao gồm ban biên tập của nó, chính là toà nhà nhỏ tại góc Chinatown đây. Nhân viên người Hoa là chủ yếu, nhưng những gốc gác khác cũng chiếm tương đối nhiều, và tổng cộng tờ báo có ba ấn bản riêng, mỗi ấn bản tương đương một ngôn ngữ: tiếng Ý, tiếng Anh, và tiếng Trung.
Dẫm nát đống báo cũ ngổn ngang trên thềm đường, vài gã đàn ông rảo bước tới, về phía lối vào của toà soạn.
Ngước nhìn qua, phía trong không khác gì một văn phòng hành chính. Bầu không khí ngổn ngang và ồn ào, trong khi những nhà báo cùng đội ngũ biên tập thì đôn đáo khắp nơi.
Mới đầu, thấy trước mặt chỉ có toàn người Á, đám đàn ông liền không khỏi cau mày. Nhằm giải quyết tình thế, một nhân viên người Âu liền bước ra, từ phía đằng cuối phòng.
Có vẻ như, dẫu đang ở rất gần với biên giới quận tiếp giáp, đám đàn ông vẫn không ngờ rằng có người da trắng làm ở phố người Hoa. Trong một thoáng, chúng không khỏi ngỡ ngàng khi thấy người nhân viên lặng lẽ bước qua.
Khi khoảng cách chỉ còn một chiếc bàn, anh chàng người da trắng dừng chân, rồi bắt chuyện với những vị khách quý vẫn sững sờ khôn nguôi.
“Xin chào. Cho hỏi quý khách đây đến vì điều gì thế?”
Anh ta nhuần nhuyễn nói bằng tiếng Anh phổ thông, pha chút âm giọng từ New York.
“Các vị muốn đăng kí nhận báo định kì sao? A, thành thật xin lỗi: Tôi là Nicholas, biên tập viên văn bản của ấn bản tiếng Anh.”
Nicholas giới thiệu bản thân mình. Đáp lại lời anh ta, một gã bận áo choàng liền hống hách lên tiếng.
“Bọn tao không quan tâm cái mớ rẻ rách đấy. Bọn tao cần thông tin, có thế thôi.”
Nicholas nom thoáng buồn trước lời miệt thị kia.
“Chúng tôi khá tự tin rằng báo mình cũng thú vị phết mà... Thế? Các vị cần thông tin gì đây?”
“Mày biết vụ tai nạn ở phố Mulberry hôm qua chứ?”
Nicholas tóm tắt rành mạch lại đầu đuôi, thay cho câu trả lời.
“Ý các vị là vụ va chạm giữa xe tải với xe hành khách vào một giờ chiều qua đúng không? Chính xác hơn thì nên gọi đó là 'biến cố' chứ không phải 'tai nạn.' Một vụ đâm xe xong bỏ trốn hoàn toàn từ một bên, với phần lổi thuộc về bên xe tải. Số nạn nhân là hai, Sam Buscetta với Anselmo Jonell; hung thủ, một thanh niên nam giới với sẹo cổ đặc trưng, hiện vẫn đang bỏ trốn—có sai sót gì không?”
Trước hàng tràng dữ liệu vừa lũ lượt ập tới, đám đàn ông chỉ còn biết nhìn nhau. Những gì Nicholas lược thuật là thứ chỉ vài người—cảnh sát cùng chính những nạn nhân—nắm được ở tại thời điểm này.
Đối mặt với những ánh nhìn kinh ngạc đến từ đám đàn ông, Nicholas nhanh nhảu cất lời.
“Hai nạn nhân là thành viên Nhà Runorata, một tổ chức mafia trụ sở tại Newark—nói cách khác, là bạn của các vị.”
Cả ba tên chết điếng ngay tức thì.
Chúng chưa hề nêu tên, và cũng không hề có ý định làm thế. Cứ như thể anh chàng da trắng kia đã nhìn thấu tất cả, đã nắm được mọi thứ về thân phận bọn chúng muốn ém đi...
Thế nhưng, đây chưa phải là lúc để nao núng. Chắc hẳn anh chàng này mới chỉ vừa phán đoán từ trang phục và tình hình, rồi vô tình đưa ra lựa chọn đúng. Nếu tỏ vẻ bất an, chúng sẽ khó lòng nào thoát khỏi cạm bẫy được.
“Hiểu rồi. Nếu đã biết như thế, thì chắc mày cũng biết sao tao lại ở đây.” Y giả bộ phách lối, nhưng bàn tay lại nhớp nháp mồ hôi. “Tao muốn biết chỗ nào có thể tìm thằng có sẹo cổ đấy. Bất cứ thông tin gì, cả mấy chuyện lặt vặt...”
“Dân Scotland nhập cư. Hai hai tuổi.” Nicholas điềm đạm nói, ngắt lời gã đàn ông.
“...Hả?”
“Bất cứ gì hơn vậy đều sẽ phải trả phí.”
Vấn đề được đưa ra một cách quá vội vã, đến độ đám tội phạm còn chẳng thể hình dung, rằng “giao dịch” đã chính thức bắt đầu.
“Giá thông tin là năm trăm đô la. Với cả, chúng tôi cũng mong muốn một thông tin đến từ phía các vị.”
“Gì? Thông tin?”
“À, các vị biết đấy, thành thực mà nói thì—chúng tôi muốn thông tin về thứ bị lấy cắp. Đừng có vờ không hiểu ý tôi. Chúng tôi có báo cáo hoàn chỉnh về toàn thể sự việc rồi, bao gồm cả chiếc túi mà hung thủ lấy đi.”
Vẫn mỉm cười thư thái, Nicholas giải thích điềm nhiên đến phát sợ.
“Mày thực sự dám nghĩ bọn tao sẽ kể sao?”
“Nếu vậy thì, tôi xin phép được ngừng giao kèo ạ.”
“...Để tạo hỏi mày nhé. Giả như là bọn tao đưa thông tin cho mày, xong đám cảnh sát tới hỏi mày thông tin kia. Mày vẫn sẽ trình bày cho chúng chứ?”
“Tất nhiên. Ở đây chúng tôi làm ăn mà.”
Gân guốc đâm đàn ông phồng lên đầy giận dữ, giần giật như sắp sửa bật ra ngoài.
“Đừng có mà láo lếu! Mày muốn chầu tổ tiên hay gì?!”
Ánh mắt mọi nhân viên đồng loạt chĩa vào chúng, ngay lúc tên đàn ông vừa mới kịp dứt lời.
“Hể?”
Nhận thức được thực tại ngay trước mặt bản thân, chúng nhanh chóng hoảng loạn đến tột cùng.
Khuôn mặt lạnh đăm đăm, mọi nhân viên người Á đã cầm súng sẵn sàng. Toàn bộ những nòng súng đều lăm lăm chực chờ đám đàn ông, lập thành hình bán nguyệt chỉ trong một chớp mắt. Nhìn thoáng qua, chúng có vẻ ngổn ngang, nhưng thực tế, không một đường đạn nào xuyên qua Nicholas hết cả.
Nhìn kũ hơn, có thể thấy rằng rất nhiều bàn ghế cùng những chồng tài liệu đều nằm đúng vị trí để cung cấp chỗ che, trong khi đám tội phạm chẳng thể trốn vào đâu được nữa.
Như một nhóm binh sĩ bị kênh hào với thành lũy bao vây, chúng kẹt giữa trận thế không biết bao nhiêu tầng.
Những vị khách mới tới lạnh toát cả sống lưng. Tuy nhiên, ngay khi Nicholas ra hiệu lệnh hạ súng, tất cả lại trở về áo khoác từng nhân viên.
“Tôi thành thật xin lỗi. Công việc này thường có chút rủi ro, các vị cũng thấy rồi.”
Nói rồi, anh ta liền cúi đầu tạ lỗi, sau đó lại tiếp lời, như chưa có chuyện gì vừa xảy ra.
“Thôi thì, cứ bình tĩnh mà lắng nghe tôi đã. Dẫu chúng tôi có tiết lôh thông tin, thì cảnh sát cũng đâu coi đấy là bằng chứng. Những gì các vị cần là cứ vậy thong thả dọn dẹp tang vật thôi.”
Trộn thêm vài lí luận thái quá, Nicholas dần tiết lộ một phần về hệ thống ngành môi giới thông tin.
“Các vị có thể nghĩ mình sẽ chịu trừng phạt từ cấp trên, nhưng không cần phải lo về chuyện đấy. Chúng tôi có trách nhiệm bảo mật nguồn thông tin, và luôn rất mẫu mực truy cầu lí tưởng ấy... Dẫu các vị phải tin tôi mà thôi. Bất kể Nhà Runorata hứng chịu tổn thất gì, các vị cũng đều chưa hề thấy, và chưa từng đặt chân vào nơi đây. Các vị chỉ cần nói có vậy.”
“Anh ta tên là Roy Maddock. Địa chỉ là—”
Sau một hồi phân vân, đám tội phạm cũng đành lòng đồng ý.
Nắm bắt được tổng thể từ tay môi giới xong, đến lượt chúng đưa thông tin tương ứng. Thế nhưng...
“Trong túi có chứa tiền. Tiền bảo kê từ khách hàng bọn tao.”
Cảm thấy thẳng thắn là dư thừa trước tình tiết vặt vãnh ấy, đám đàn ông tìm cách bịa đặt cho xuôi tai. Một câu chuyện vô hại là thành quả của chúng, với suy nghĩ rằng không một lý nào đối phưong lại nhìn ra.
Thấy thế, nụ cười Nicholas thoáng thất vọng mơ hồ.
“Nếu như các vị định nói dối, thì xin phiền nói dối thú vị chút được không? Một lời nói dối hay cũng không thua kém gì một thông tin đáng giá, nhưng cái lời vừa rồi lại chẳng đâu vào đâu...”
Đám đàn ông ra chiều phản đối, nhưng Nicholas chỉ lắc đầu và tiếp tục đế thêm.
“Lãnh địa Nhà Runorata không nằm ở hướng đó, và bất kể thế nào, ngày đầu tháng mới là ngày các vị đi thu tiền bảo kê. Bây giờ đâu gần kề gì tới thời điểm ấy. Suy nghĩ thêm chút đỉnh trước khi lừa phỉnh đi, nhé?”
Thấy đối thủ chỉ còn biết lặng thinh, Nicholas thừa thế xông lên bằng một tràng ngôn từ.
“Nói tóm lại, có thuốc bên trong túi, có phải không? Là loại ma túy mới đang manh nha xuất hiện ở lãnh địa Nhà Gandor dạo gần đây. Đấy là thứ mà các vị chuyên chở, đúng chứ? Trả lời có hay không trong vòng năm giây tới, bốn-ba-hai-một...”
Bị áp lực cuốn lấy, một trong đám đàn ông vô thức gật nhẹ đầu.
Mục tiêu chỉ có thế. Thấy vậy, Nicholas đáp một lời gọn gàng, rồi trở về bàn giấy của bản thân.
“Cảm ơn các vị đã hợp tác.”
-----
“Tiểu thư Eve, đơ chấn là điểm đến, là đạn nía thông tiêng bạn tôi đang theo làm.”
Vừa nói, người đàn bà vừa dẫn Eve tới toà nhà trước mắt.
“Một toà soạn báo ư?”
Đây mới là lần đầu Eve đến thành phố lớn, và xem chừng cô không khỏi nôn nao; cô nuốt khan một cái, vẻ mặt thì vô cùng e dè.
Theo hướng Samantha, họ dừng bước tại một tờ báo nhỏ sâu trong Chinatown. Gạch vữa cùng bê tông tạo nên một kiến trúc chắp vá, đôi chỗ nom như thể sắp lung lay tới nơi. Trên tấm biển, dòng chữ “Daily Days” hiện lên đầy tồi tàn.
Họ đã tới biệt thự thứ hai của gia đình tại New York, nhưng khi đặt cáu hỏi tìm Dallas làm sao, Eve cũng như mọi người đều kẹt cứng ngay từ những bước đầu.
Xét cho cùng, trong gia đình cô gái, chẳng có ai biết gì về quan hệ của anh cô, hay cái cách anh ta kiếm ra tiền.
Đúng lúc niềm tin Eve gần như không còn nữa, Samantha bất ngờ reo ầm lên, rồi dõng dạc tuyên bố.
“Tiểu thư Eve! Nếu có chuyện mà mình không biết ấy, tốt nhất cứ gia mình cho cò mồi thông tin! Thử tin họ lần này xem tuế nào!”
“Ai đời này lại theo một phương sách nhục nhã... Đại lí thông tin ư? Bà tính để tiểu thư giao thiệp cùng bọn du đãng đấy chắc?”
“Ngậm cái mồm ông vào, Benjahmin! Nói xấu bạn tôi thêm câu nữa, tôi cho ông một trận ra trò giờ!”
“Ôi trời, im giùm đi. Làm như tôi dám tin vào thằng bạn của bà, một gã mà có thể đến ngay chính chúng ta còn không hiểu được ấy! Với cả, tên tôi phát âm là 'Ben-yah-min'! Phải nói bao nhiêu lần bà mới chịu ngấm hả? Nếu nhắc đến tên tôi, thì đừng chèn giọng Anh vào đấy nữa!”
Đúng như lời vừa rồi, Benjamin, quản gia của nhà cô, vô cùng phản đối ý kiến này.
Tuy nhiên, sau cùng thì, cũng chẳng còn lại gì cho họ dựa vào nữa, vậy nên họ đã chọn đến đây...
“Gì cơ, là một tờ báo à? Hừm. Nếu vậy, thưa tiểu thư, có thể tin bọn chúng ở mức nhất định rồi.”
Vị quản gia, nay đã bình tĩnh lại tuyệt đối, kính cẩn mở cửa vào cho nữ chủ bước qua.
Eve tiến vào toà nhà. Vị quản gia thấy vậy buông tay ra, định bụng tiến vào ngay sau đó—chỉ để bị Samantha hất văng, rồi bổ nhào một cú đầy hoành tráng.
“T-trân trọng cái thân này chút đi, được không hả?!” Miệng làu bàu như thế, ông ta bước qua cửa sau cùng, và nhận thấy bản thân đang đối mặt một cảnh nhộn nhạo hết chỗ nói, với bao từ lạ lùng khuấy đảo cả đôi tai. Đối với Eve, người chưa từng được thấy chốn công sở thường ngày, quang cảnh muôn vẻ kia là quá thừa để gây sốc văn hoá.
“Ôi, trời...”
“Tiểu thư?”
Lúc quản gia lên tiếng, Eve mới giật mình mà bừng tỉnh.
“Ôi. Trông họ bận thật đấy. Không đời nào có chuyện họ dành thời gian cho ta đâu, phải không nhỉ mọi người?”
Lên tiếng bằng giọng lịch thiệp hơn mọi hôm, Eve ngó nghiêng xung quanh trong lo sợ.
Như thể muốn trấn an, Samantha đặt bàn tay to béo lên đôi vai cô nàng.
“Khôn quá gì phải ốt oảng đấn tía! Tôi vừa ná trận chân đầm toại với Elean bạn tôi một khắc ban nãy rồi.”
“Cho phép tôi xin lỗi?”
Không rõ Samantha nói gì, vị quản gia chỉ còn biết hoang mang. Eve đành ghé lại gần mà thì thầm giải thích.
“''Không cần phải lo lắng. Tôi vừa nói chuyện với Elean trên điện thoại ban nãy rồi'... bà ấy bảo như thế.”
Xấu hổ đến tột cùng vì phải bắt chủ nhân thông dịch lại cho mình, vị quản gia chộp lấy một anh chàng nom như hiểu tiếng Anh, rồi bắt đầu giải thích lại tình hình.
Nắm bắt được tình thế, anh chàng kia—tự giới thiệu mình là Nicholas--lên cầu thang dẫn đến tầng thứ hai.
Sau một khoảng chờ ngắn, anh ta bước xuống lầu, cùng một người đàn ông với diện mạo kì bí. Giống như Samantha, ông ta người da màu, nhưng quần áo đúng kiểu lễ phục bên Trung Hoa, một bộ đồ phủ kín màu đen tuyền.
Người đàn ông mới tới thi thoảng lại tạm dừng, bắt chuyện mấy người Á gặp phải dọc đường đi, và mỗi lần như thế, tiếng Trung của ông ta đều thuần thục cực kì. Cặp kính đen kiểu cách choán hết nửa mặt trên, càng khiến cho ông ta trông luộm thuộm hơn nữa.
Vừa thấy Samantha, ông ta liền đỏm dáng làm điệu bộ chào mừng, rồi vồn vã tiếp đón bằng chất giọng địa phương.
“Saaaamantha! Lâu lắm rồi, đã lâu lắm rồi đấy! Biết bao nhiêu năm trời, chúng ta còn chẳng được gặp nhau! Quả đúng là diệu kì! Hôm nay mới thật diệu kì làm sao! Tôi thấy bổn phận mình là cầu chúc cho bà, cho tôi, cho tất thảy tâm hồn sinh sống trong thành phố, rằng hôm nay sẽ là ngày diệu kì.”
Duy trì mức năng lượng mà so với người thường phải hai ba nấc hơn, ông ta ôm chầm lấy bạn mình. Thế nhưng, dẫu đã vươn xa đến hết cỡ, đôi tay người đàn ông cũng chỉ suýt soát chạm vào nhau. Tư thế tuy có bất cân xứng, nhưng với đôi bạn kia, hạnh phúc ngày tái ngộ vẫn không hề thay đổi.
“Nào, nào, hỡi bạn tôi, có nhiều chuyện chúng ta còn bỏ lỡ, nhưng hãy cứ để dành đến lát sau hẵng hay. Giờ thì, ta hãy cùng lắng nghe nữ chủ của bà đã, được không? Nguyên tắc thì, tôi phải lấy năm trăm đô la cùng thông tin tương ứng, nhưng khách hàng bữa nay lại là chủ nhân bà, Samantha, nên tôi sẽ miễn phí, không việc gì phải lo!”
Ba người được dẫn đến một nơi trông như phòng tiếp tân. Eve cùng Samantha ngồi sô pha cho khách, thế nhưng vị quản gia lại đứng cạnh lối vào, nom không hề khúm núm hay cao ngạo với ai.
Đưa mắt nhìn phía cửa như thể thấy vui thú, người đàn ông da màu—Elean Duga—bắt đầu nói với Eve.
“Được rồi, để xem, hừm, tiểu thư Eve Genoard, nếu tôi nhớ không nhầm, cô đang muốn chúng tôi tìm người tên Dallas Genoard, đã mất tích được hơn một năm nay. Tôi đang cho cấp dưới kiểm tra ngay bây giờ. Một khi tổng hợp xong, bọn họ có lệnh phải đem tới, nên có thể ai đấy sẽ đến đây vào bấấất kì lúc nào. Đâu, tôi đùa làm gì chứ. Nghe tôi này, sẽ sớm, rất sớm thôi! Nhân tiện thì, cô bảo cái người đấy là anh cô đúng không? Tôi đảm bảo cậu ấy sẽ bình an trở về!Không phải lo, ở cái thành phố này, cái gì chúng tôi cũng biết hết! Có khi chỉ loáng cái chúng tôi đã tìm ra, rồi—”
Tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang màn độc thoại đến từ Elean.
“A, có vẻ đến rồi đây.”
Rất nhanh chóng, vị quản gia mở cửa, và một người châu Á bước tới cùng tài liệu trên tay.
Việc người nhân viên ấy chẳng lộ biểu cảm gì có làm Eve lo lắng, nhưng mà Elean đang đọc lướt cả đống tài liệu kia, nên cô đành chờ đón xem ông ta phản ứng như thế nào.
Thoạt tiên, Elean vừa coi vừa ngâm nga gì đấy, nhưng rồi, rất đột nhiên, ông ta bật dậy khỏi ghế ngồi, rồi bước tới gần cửa sổ ngó nghiêng, hai tay vung vẩy đầy cường điệu.
Mặt trời dần lặn xuống, tô đậm sắc đỏ tưoi trên những toà nhà gạch.
Ngước nhìn cảnh tượng ấy, Elean chậm rãi cất từng lời.
“Phải. Lúc nào cũng như thế. Người ta từng bảo tôi là hay cuờng điệu quá, từ rất, rất lâu rồi. Tôi luôn tự bảo rằng vô tư lự cũng như một lời khen; tôi đã lừa mình thế suốt bao nhiêu năm trời. Nhưng các vị thấy đấy, nếu diễn dịch khác đi, tôi cũng chỉ là thằng không biết đọc không khí, đúng không? Lúc nào tôi cũng nghĩ, Sống như này thì còn sống làm chi, nhưng cuối cùng, tôi vẫn cứ chẳng thay đổi được gì hết. Chắc các vị cũng hiểu, quá khích giống hẹt như ma túy. Đã nếm thử một lần, thì các vị chỉ muốn chìm đắm mãi không thôi.”
Ban đầu, không một ai hiểu nổi những gì ông ta nói, nhưng xem chừng ông ta đang muốn chuyển chủ đề.
“Ư-ưm, làm ơn, cho tôi được biết với! Anh trai tôi—Dallas đâu rồi ạ?”
Không kiềm nổi lòng mình, Eve bất giác đứng lên, song chẳng ai ra điều khiển trách cả.
Đối lập với Eve cùng những người kia, đang không khỏi sốt sắng, tâm trạng tay cò mồi càng lúc lại càng uể oải hơn.
“À, tôi xin lỗi, thật đấy. Tôi xin lổi. Cái gì mà “cầu mong rằng hôm nay sẽ là ngày diệu kì' cơ chứ...? Với tình hình hiện giờ, tôi cũng chẳng khác mấy sứ giả của tai ương, một thằng khốn sung sướng trên nỗi khổ vạn người. Một cò mồi thực thụ không bao giờ bảo cô—dễ dàng đến như thế—rằng chắc chắn anh cô sẽ vô sự trở về. Tôi vô cùng xin lỗi vì đã gieo hi vọng cho cô, chỉ để cô không còn gì bấu víu; hỡi ôi, làm thế nào bây giờ, tôi—”
“Ông còn định nhảm nhí đến khi mô rứa hả?!”
Phải có Samantha tru tréo với xô đẩy một phen, Elean mới chịu tới kết luận.
“Tôi cho rằng vòng vo về chuyện đây sẽ là một tội ác. Vậy nên, tôi xin phép nói thẳng ngay bây giờ.”
Nỗi thống khổ bao trùm lấy Elean, và ông ta tuyên bố chuyện chẳng lành.
“Anh trai cô, Dallas Genoard. Cậu ta ở dưới đáy một con sông. Bên dòng nước thăm thẳm, tối tăm và lạnh lẽo của lưu vực Hudson, trong một chiếc thùng phuy, cùng với hai người bạn của mình.”
Trước câu trả lời ấy, trái tim Eve ngay lập tức đứng hình.
Trong đầu cô cứ ngỡ thời gian vừa ngừng trôi. Cả thế gian đều im hơi lặng tiếng, trừ tiếng đập của chính con tim cô.
Giữ cho cảm xúc mình không tan thành mây khói, cô vắt kiệt cuống phổi mà nghẹn ngào từng lời.
“Thật... Thật vậy ư?”
“Đáng tiếc thay, dường như không còn có nghi ngờ gì nữa cả. Chúng tôi còn biết thủ phạm nữa. Là một băng nhóm nhỏ. Nhà Gandor...”
Những diễn biến tiếp theo, cô thực không ghi nhớ được gì nữa.
Lúc Eve sực tỉnh ra, thì dao nĩa trên tay đã sẵn sàng.
Đầu óc cô trống không kể từ thời khắc ấy, và trong lúc tâm trí còn lang thang, bọn họ có vẻ đã trở về tự lúc nào. Bên chiếc bàn rộng lớn, Samantha giờ đã dùng bữa xong. Benjamin đơn thuần đứng bên cô lặng lẽ. Nhiều khả năng ông vẫn chưa ăn gì.
Suốt một thoáng, Eve chỉ biết ngồi im, đăm đăm nhìn xuống dưới. Có điều, không lâu sau, cô bất chợt lên tiếng, như thể đã đi đến quyết định.
“Benjamin...Samantha. Cháu thực lòng xin lỗi."
Hai gia nhân nhất loạt trợn tròn mắt nhìn cô.
“Tiểu thư! Thưa tiểu thư, hà cớ gì xin lỗi cái hạng chúng tôi chứ! Mà thôi, có chuyện gì thế ạ? Tiểu thư có khoẻ không?”
“Phải đó, cô cần ăn nhiều vào thì mới mạn khoả được.”
“Cảm... cảm ơn.”
Cô mỉm cười yếu đuối. Thấy vậy, Samantha hô lên, định bụng an ủi cô đôi chút.
“Tiểu thư này, không cần bận tâm làm gì đâu! Đến quà mồi thôn tin đôi khi cũng nhầm mà!”
“Bà ấy nói đúng đó! Đừng để bọn lừa đảo làm lung lạc tiểu thư!”
Hai người họ tuyệt vọng tiếp khí thế, vậy nhưng Eve chỉ biết mỉm cười buồn.
“Cảm ơn. Cháu hơi mệt một tí, nên hôm nay cháu xin ngủ sớm ạ.”
Lẩm nhẩm những lời nói quá quen thuộc đối với bậc gia nhân, Eve lặng lẽ rời bàn, miệng vẫn cười không thôi.
Bữa tối cô chưa hề động tới, giờ chỉ biết nằm im, chờ đợi bị nguội lạnh.
Thành thực thì, cô đã biết từ lâu. Cô đã nghĩ hẳn sẽ phải như vậy.
Mất tích tại Manhattan, vậy gần như đồng nghĩa với không còn đường về.
Cô thừa biết điều đấy. Nhưng rồi. Rốt cuộc cô mong chờ điều gì chứ?
Phép màu sẽ đến lại lần hai. Cô đã từng thấp thoáng một hi vọng như vậy.
Dẫu sau dịp trước kia, cơ hội được đổi đời cũng đã chẳng còn nữa.
Cô đúng là mới ngu dốt làm sao.
Đâu việc gì phải chờ phép màu chứ?
Nếu ngày ấy cô can đảm được hơn, thì ngăn cản Dallas cũng đâu nhọc nhằn gì?
Nhưng thay vì phấn đấu và dẹp bỏ sợ hãi, cô chỉ biết cầu mong nhằm trốn tránh tất thảy.
Ôi... Lúc cha với Jeffrey chết...lúc đấy mình mới mong có được một phép màu. Dĩ nhiên, hồi sinh người đã khuất là chuyện bất khả thi. Thế nên, ít nhất thì—không cần gì hơn nữa—nếu Dallas vẫn còn được bình an...
Nhưng đã không có phép màu nào cả.
Nếu thứ như điều ước của định mệnh hiện hữu, và giả như nó tồn tại trên đời...thì cô hẳn phải đã dùng hết từ lúc xưa.
Vậy tức là đáng lẽ chuyện sẽ thành thế này. Cô cứ tưởng bản thân đã đủ sức đối phó. Nhưng rồi.
Tại sao cô lại đau buồn đến thế?
Mình chưa từng mến Dallas hay gì. Vừa lỗ mãng, vừa hèn hạ thảm thương; loại người không có lấy một chút lương tâm nào. Mọi người vốn luôn luôn, luôn luôn ghét anh ta, còn anh ta luôn luôn, luôn luôn ghét tất thảy mọi người.
Cơ mà, những gì cô nhớ tới chỉ có lần cuối cùng bọn họ được gặp nhau.
Khuôn mặt dịu hiền ấy, lúc anh ta dạy cô chơi bi a, ngay sau đêm sứ giả Thượng đế tới.
Ôi tại sao, tại sao mà anh ta lại chỉ tốt với mình? Nếu anh ta ghét mình như ghét bất cứ ai...
Bỗng nhiên, Eve ghê sợ bản thân đến tột cùng. Cô nhận ra mình ích kỉ quá đỗi, xong hết mực hoảng hồn, rồi chỉ biết nhục nhã và chìm trong buồn đau.
Ngay tức thì, nước mắt tuôn lã chã, làm ướt cả gối nằm theo từng tiếng nghẹn ngào từ cô.
Mày có được nằm yên mà than khóc không chứ? Chừng đáy cũng là đủ để mày quên đi ư? Mày đã đối mặt với cái chết của cha mình cùng hai người anh lớn, vậy mà đến cuối cùng cũng chỉ biết khóc than? Toàn bộ khả năng mày là bấu víu gì đấy rồi cầu nguyện khôn nguôi, giống hệt như chính mày cách đây một năm chắc?
Dẫu cơ hội có nhỏ bé đến đâu, nếu đã thấy thì quyết phải tiếp bước.
Thế này không ăn thua. Điều cô cần phải làm...là sửa chữa tội lỗi mà anh cô gây ra.
----
Đúng lúc Eve cùng mọi người rời khỏi toà soạn báo, một anh chàng tiến vào, như thể muốn thế chân.
Khuôn mặt của người này mang nét cười lưu niên, tựa lúc nào trong lòng cũng vui thú. Khác với vẻ nồng hậu từ thanh niên người Âu, nụ cười của người này có nét rất thô lỗ, hệt như định thăm dò giá trị của đối phương.
“A, Henry, anh mới về đấy à? Elean ban nãy lại suy sụp không đâu. Tôi hết ca làm rồi, nên phiền anh phụ trách chỗ này nhé.”
“Chà chà chà. Xin chân thành cảm tạ lòng chuyên cần hôm nay.” Làm mặt ngoài lịch thiệp nhằm che đậy tâm can có phần khá khiếm nhã, anh chàng tên Henry nhìn hai người rời đi. “Không cần phải lo lắng, cứ giao chỗ này lại cho tôi. Hai người cậu cứ nhậu nhẹt thoải mái, như vậy chắc sẽ tốt hơn nhiều.”
“...Tôi đây cũng chẳng muốn cho anh tiếp khách đâu, mà phó tổng với tổng biên đi có việc hết rồi. Mẹ nó chứ.”
Lộ rõ vẻ bất an, Nicholas lắc đầu nguầy nguậy rồi ra ngoài, Elean đồng hành ngay cạnh bên.
Henry nhìn theo đầy hồ hởi, rỗi khẽ chặc lưỡi nhẹ một cái.
“Nào, triển thôi. Cũng đã lâu chưa được tiếp khách rồi. Mong có ai làm cho mình vui thú lân la qua đây chơi.”
Thật khó lòng ngờ tới, nhưng nguyện ước anh ta lại trở thành sự thật.
Một vị khách quàng khăn, đội mũ, đeo kính đen bước vào, rõ ràng đang muốn giấu danh tính, chưa kể đến điệu bộ nồng nặc mùi khả nghi.
Thấy vậy, nhóm nhân viên người Á liền dừng việc đang làm, đặt tay lên ngăn kéo hoặc túi áo bản thân.
Vẫn không hề nao núng, vị khách đánh liều tới hỏi han. Anh ta gọi nhân viên đứng quầy bằng một thứ tiếng Hoa có phần đã từng trải, dẫu xem ra chưa được thuần thục mấy.
“Tôi có chuyện phức tạp cần bàn. Có ai trong chỗ này biết nói tiếng Anh không?”
Đúng lúc ấy, vừa mới chuẩn bị xong, Henry bước ra bàn làm việc.
Uốn cong vênh nụ cười đáng ghê tởm trên môi, anh ta liền lên tiếng, vui vẻ và hân hoan tới kinh hoàng.
“Nếu không chê, cậu có thể cho tôi nghe được chứ?”
-----
Alveare—“quán Tổ ong”—là quán rượu bình dân do Nhà Martillo quản lí.
Cũng chính ở nơi này, một không gian phía sau tiệm mật ong, Nicholas cùng với Elean đang uống rượu pha kèm mật ngọt. Nội thất giữa cơ ngơi khang trang nom hết sức tao nhã, và không khí xung quanh như đến từ một nhà hàng nổi danh, chứ không chỉ là quán rượu đơn thuần.
“Henry chắc là sẽ ổn chứ?”
Khuấy nhẹ phía trong ly, Nicholas cất tiếng hỏi.
“Ít ra mà nói ấy, cậu ta còn tốt hơn bội phần tôi,” Elean nhiệt liệt than thở. “Ôi, sao tôi vô dụng quá. Vô dụng, vô dụng, vô dụng không chịu nổi. Cái gì vô dụng ư? Không cái gì là không vô dụng hết.”
“Ừ, đúng là vô dụng thật,” Nicholas hờ hững tán thành. “Nhưng buồn bã cũng chẳng được gì đâu. Là do ông không biết tiết chế, rồi gieo vào hi vọng không đâu cả. Vậy nên, nghe tôi này, lần sau ấy, cứ kiềm nén cảm xúc lại là xong. Và tôi nói không biết bao nhiêu lần rồi đấy.”
Vừa thưởng thức món ăn cô hầu mặc xường xám đưa tới, Elean vừa im lặng gật đầu.
Rồi, như thể sực nhớ ra, ông ta ngẩng đầu dậy.
“Cơ mà, nghe tôi cái. Có một chuyện nãy giờ cứ lởn vởn trong đầu tôi.”
“Chuyện gì?” Nicholas hỏi.
“Chuyện cái cậu Dallas đấy. Rất có thể, một vài thông tin về cậu ta nằm ở dạng tối mật.”
“Tối mật?”
Ngay cả trong đội ngũ của tờ báo, cũng chỉ có tổng biên cùng phó tổng biên tập là được quyền biết đến những thông tin thuộc hàng ngũ tối mật. Ấy là chưa kể đến, ngay từ đầu, những thông tin như trên chưa chắc đã tồn tại. Vài cá nhân đồn đoán rằng thông tin tối mật nằm trọn trong trí nhớ của tổng biên và phó biên, nhưng không ai dám khẳng định thế cả.
“Dallas chỉ là hạng lưu manh, đúng chứ? Liệt vào tối mật thì... À, khoan. Chờ tôi một chút đã.” Nicholas ngừng một hồi, uống cạn chỗ còn sót bên trong ly bản thân. “Nghe nói Nhà Gandors là bên khử Dallas, đúng không nhỉ? Nếu thế thì, chắc hẳn phải là nó. Chuyện liên quan đến những người bất tử.”
“A...hiểu rồi. Phải, nói vậy cũng có lí.”
Người bất tử. Một từ phi thực tế, từ đâu rơi xuống còn chẳng hay, nhưng Elean lại tức thì đồng ý, không hề vặn hỏi lại gì hơn.
Với hai người, người bất tử là tồn tại không cần phải bàn cãi. Thực ra, họ cũng đã từng tận mắt được thấy rồi.
Gồm cả, ví dụ như, cô hầu gái vừa mang đồ ăn lại cho họ.
Tuy nhiên, về mảng đề tài này, kiến thức họ có được lại khá là hạn chế.
Họ biết sự thật rằng, cách đây hai trăm năm, một nhóm nhà giả kim đã trở nên bất tử trên con đường hướng tới lục địa mới. Họ cũng nhận thức được giới hạn sự bất tử mang tới, cùng việc người bất tử buộc phải dùng tên thật khi đề cập đến nhau. Cả chuyện người bất tử có thể “ăn” lẫn nhau thông qua tay phải nữa.
...Ngoài ra, sau một sự kiện hồi năm ngoái, vài cá nhân sinh sống tại thành phố đã trở nên bất tử. Toàn bộ ủy viên thuộc Nhà Martillo, cô hầu gái, bà chủ tiệm bán mật...với ba người anh em đóng vai trò như liên minh tam hùng của gia tộc Gandor.
Vài dị bản của câu chuyện cho rằng, danh sách những người ấy không chỉ dừng tại đây. Tuy nhiên, Nicholas và Elean chỉ biết được có thế, dẫu nhóm tổng biên tập hẳn sẽ nắm rõ chi tiết hơn.
“Mà, nếu chính miệng tổng biên không kể lại vụ đấy, thì chắc giờ chúng ta cũng chẳng tin được đâu.”
“Cậu nói vậy cũng đúng.”
Cuộc hội thoại không kéo dài gì thêm, và hai người lặng lẽ giải quyết phần ăn mình.
Đúng lúc ấy, một khách hàng ghé qua.
Là một vị khách nữ, khoảng chừng hai mươi tuổi, với đôi tay cầm một bao da lớn.
Cặp môi giới thông tin nhanh chóng nhận ra mặt của cô.
“Nói quỷ quỷ hiện hình. Kia là tiếp viên ở quán Nhà Gandor, đúng không?”
“Ừ, đúng rồi đấy. Hình như tên cô ta là Edith thì phải.”
Vẫn còn có một điều Nicholas bận tâm. Tuy lúc chiều đám Runorata còn chưa hề nghe đến, nhưng nếu nhớ không lầm, thì tay trộm thuốc kia—Roy Maddock—là bạn trai của cô.
Và cái bao da cô đang cầm...
Nhận ra một linh cảm gần như là chắc chắn, Nicholas quyết định theo dõi cô gái kia.
“A, chào bạn hiền! Edith ơi, lâu lắm rồi cậu chưa tới đây đấy!”
“Chào Lia. Vẫn luyến thoắng hệt như mọi khi nhỉ.”
Edith dừng lại chào cô bạn mặc xường xám, nhưng trông chừng nét mặt khá mệt mỏi.
Quan ngại về bạn mình, Lia Lin-Shan liền tới gần hỏi thăm. Trong quán rượu chưa có nhiều khách mấy, nên tầm này cô tương đối rảnh rang.
“Sao thế? Trông cậu buồn cười vậy.”
“À, không... Ừm, nghe này, thật ra, tớ có chuyện muốn nhờ cậu giúp.”
Thì thầm đầy mặc cảm, Edith chìa chiếc bao da ra.
“Là về cái túi này. Cậu giữ lấy giùm tớ một thời gian được không?”
-----
Quay ngược kim đồng hồ về tối ngày hôm ấy.
“Anh đã nghe thủng chưa, chính xác vì cái gì anh lại đem đống đấy đến chỗ của em hả?!”
Trong căn chung cư thuê mà Edith sinh sống, một cuộc cãi lộn vừa nổ ra.
“Với nữa là, dù có phê thuốc đi, thì cũng đâu cớ gì phải làm trò đần độn như vậy chứ?!
“Ừm, biết nói làm sao đây...? Chắc là, cũng kiểu như, thời gian đã qua rồi không thể lấy lại ấy? Chuyện thành ra thế này, anh đâu biết mình phải làm gì hơn. Em thấy đó? Năm tháng thành ngày xưa thì cũng bị quên lãng, và anh nghĩ chúng mình nên tạm gác nguyên nhân và chuyển về kết quả. Tạm thời, như em thấy, có chuyện mới xảy ra, và ta cần gì đó thì mới giải quyết được.”
Chẳng ai biết anh ta ném tinh thần hôm rồi vào xó xỉnh nào nữa. Hoàn nguyên thành cậu chàng rụt rè, anh ta viện những cớ chẳng ra đâu vào đâu, trước mặt cô bạn gái đang trợn trừng nhìn mình.
“Nghiêm túc đấy! Đầu óc anh bị cái gì thế hả?! Lúc anh phê ma túy, anh còn chẳng ngượng mồm mà nói mấy câu như 'Tôi là cả thế giới', nhưng giờ...!”
“Phải, anh động đến ma túy cũng là để sửa đổi cái tật kia. Một khi đã sung sướng, khó lòng nào người ta lại buông bỏ, đặc biệt khi người ta còn yếu đuối, yếu đuối hệt như anh...”
“Nếu kì công phân tích được như thế, thì từ đầu đừng có động làm gì! Đồ ngu!”
Sau đấy, Edith mắng chửi Roy suốt một giờ đồng hồ. Ba trăm từ “đồ ngu” đã được đề cập tới, trong sáu mươi phút trên.
Không còn gì để nói, Edith u uất thở thật dài.
“Xem vẻ anh vẫn chưa rờ đến đồ trong túi. Như vậy là may rồi.”
“Thực lòng ấy...anh thèm thuốc phát điên, tới độ lắm lúc chịu không nổi. Có điều, nếu như anh rờ tới, dù chỉ một liều thôi, đám vô lại bên Runorata hẳn sẽ làm mọi thứ... A-anh sợ xã hội đen. Sợ những thứ chúng sẽ làm với mình. Anh biết cái đám đấy tàn bạo ra làm sao...”
“Vậy tức là, anh kiềm nén bản thân bởi vì anh sợ hãi. Em biết ngay kiểu gì cũng vậy mà... Nhưng trước đây sợ hãi có cản anh đươc đâu, nên được đến thế này em cũng tự hào lắm. Roy này, vậy có nghĩa anh sợ chết rồi sao? ...Dẫu đầu anh chỉ toàn có ma túy?”
“Ừ, anh sợ. Anh có từng nghe nói, rằng chúng rất bẩn thỉu—đặc biệt là cái thằng Gustavo. Hắn còn không thèm cảnh báo hay gì; hắn chỉ đi vòng quanh giết sạch bách những người còn chả can hệ mấy, bất kể có trong giới hay không. Nếu chỉ chết một mình, thì anh chẳng bận tâm. Nhưng, nhưng mà—”
Roy hãi hùng quá đỗi, và không sao nói hết nổi thành lời.
Như thể đã nhận ra ẩn ý đang hàm chứa, Edith bỗng đột nhiên điềm đạm hẳn. Cô ôm chầm lấy Roy, ghì chặt đôi vai đang run rẫy.
“Em xin lổi. Thành thực cảm ơn anh.”
Thì thầm những lời ấy, cô cầm chiếc bao da, rồi bắt đầu đứng dậy.
“Tuy có mất thời gian, nhưng anh vẫn giữ được lời hứa. Đã thế thì, đây là lúc em hứa với anh. Em xin hứa sẽ không để anh chết. Em sẽ bảo vệ anh đrén hơi thở cuối cùng, khỏi cả Nhà Gandor lẫn Runorata.”
Nói rồi, cô đẩy cửa mở toang, trên đôi tay là chiếc bao trĩu nặng.
“E-em định đi đâu đấy?”
“Tạm thời, em đang nghĩ cái túi chính là bài tẩy của hai ta. Nhưng nếu ta giữ nó, chúng sẽ giành lại được dễ dàng, và nếu bắt được ta, chúng sẽ trừ khử hết. Ngay lúc này, em sẽ tạm nhờ đến một người bạn em tin.”
“Cái gì?! Không được thế! Đừng kéo cả bạn em vào vụ này!”
“Không sao đâu. Lãnh thổ bọn Runorata gây hấn đều thuộc mấy băng nhỏ, nhưng vẫn có một chỗ thứ này chưa lan qua. Duy nhất đúng một chỗ. Em sẽ gửi gắm cho người bạn làm chỗ này.”
-----
“Bởi vậy nên... Tớ cũng day dứt lắm, nhưng mà... Xin lỗi cậu!”
“Nếu đã chỉ muốn xin lỗi tớ thôi, thì tốt hơn đừng tới nhờ vả chứ.”
Trong một góc Alveare, Lia cùng Edith đang thì thầm với nhau.
“Cậu nói phải.” Giọng Edith chùng xuống. “Xin lỗi. Tớ biết mình không nên...”
“Nhưng không thành vấn đề. Để tớ giữ hộ cho.”
“Hả?”
Lia bằng lòng nhẹ bẫng, trong khi Edith thì trợn tròn mắt ngạc nhiên.
“Edith này, cậu hẳn thích Roy lắm, đúng không?”
Điệu bộ Lia trông như định đùa giỡn. Trái lại, giọng Edith chợt thấp thỏm không yên—
“Cậu chắc chứ? Ừm, nếu được thì, tớ cũng muốn cậu tránh để bên Martillo nhận ra. Nghe bảo người bên này ai cũng thân với các sếp của tớ lắm.”
“Lúc làm việc tớ cũng không thân họ mấy đâu, nên theo tớ chắc sẽ ổn ấy mà. Không sao đâu. Chỉ là, phòng tớ ở ại không có ổ khoá, nên tớ sẽ giao lại cho một người tớ tin.”
Thấy vậy, cô thực lòng có đôi chút bối rối, nhưng trong tình thế đây, tăng cường lớp bảo mật chưa bao giờ là thừa.
“Được thôi,” Edith nói, tự khích lệ chúnh mình. “Nếu cậu tin người đấy, thì tớ cũng sẽ tin. Trăm sự nhờ cậu đấy. Cảm ơn cậu rất nhiều!”
Dõi theo bóng lưng cô, Nicholas cùng Elean, những người đã lắng nghe hết cuộc hội thoại ấy, cũng chỉ biết trầm ngâm mà thở dài.
Cuộc hội thoại vừa nãy, tuy thính lực bình thường sẽ khó lòng nhận ra, nhưng văn phòng họ làm vốn đã quá đủ sự huyên náo, nên nhìn chung, nắm bắt được cốt yếu cũng nằm trong năng lực của hai người.
“Thế đấy. Vài thông tin nhạy cảm vừa mới rơi vào tay chúng ta. Làm thế nào cho ổn thoả bây giờ.?”
Đáp lại biên tập ban tiếng Anh, người đồng nghiệp sáng rực hai con mắt.
“Trước hết ấy, chúng ta phải báo lại cho tổng biên tập hay, đúng chứ? Nếu tin này giúp ích được gì đó, chúng ta sẽ lập công cho cả thế giới và loài người, không còn vô dụng như lũ hết thuốc chữa nữa!”
“Tự dưng lại 'chúng ta'? Ông muốn nói tôi vô dụng đấy à?”
Phần nào thấy chán nản trước thái độ phấn chấn của Elean, Nicholas thả hồn vào mây gió, uống cạn hết chỗ rượu ban nãy rót vào ly.
“Xin ông đấy, mấy thông tin nhạy cảm không phải thứ tôi muốn động vào đâu...”
-----
“Vâng, tôi hiểu. Tôi đã biết nguyên cớ dẫn dắt cậu đến đây.”
Cũng tại thời điểm ấy, phía bên trong văn phòng, một cuộc hội thoại kín đang diễn ra giữa Roy và Henry.
“Tóm tắt lại, những gì cậu vừa nói đại để là thế này: Cậu muốn biết điểm yếu Nhà Runorata. Đúng chứ?”
“Phải, đ-đúng thế ạ. Một điểm yếu đủ lớn, để chúng tha cho tôi cùng với bạn của tôi, sau khi đã hoàn trả chỗ ma túy lấy cắp.”
Hai tay đầy mồ hôi, Roy bắt đầu tường thuật lại vụ việc.
Nhoẻn miệng cười thích thú, Henry chăm chú nghe, vẻ lịch thiệp giả dối vẫn vẹn nguyên trên mặt.
“Chà, bản thân lời vừa rồi đã là rất quý giá, nên tôi sẽ cho qua phần thông tin. Vấn đề là tiền phí. Đối với những thông tin quan trọng đến thế này, tối thiểu cũng phải tốn tới năm nghìn đô la.”
“N-năm nghìn đô la sao?!”
Đối với Roy, người vừa hiến hết tiền cho cơn nghiện ma túy, một con số như vậy chẳng khác nào cùng đường. Cộng thêm nền kinh tế đang trong thời khủng hoảng, thì dẫu khách hàng có khác đi, đáp ứng khoản phí ấy cũng vẫn là vấn đề đáng bàn.
“Thế nhưng.”
Trông Henry càng hứng khởi hơn nữa, và một thoả thuận là đề xuất từ anh ta.
“Vẫn còn một cách khác. Đây không phải một giao dịch chính quy, và là một đoàn thể, chúng tôi không tự tin về mức độ uy tín, nhưng—”
Nhỏm dậy khỏi ghế ngồi, Henry đưa hai mắt lại sát rạt mặt Roy.
“Sao ta không vờ như tôi không phải một nhân viên đúng nghĩa, mà chỉ là một cá nhân đơn thuần—độc thoại với bản thân, còn cậu thì vô tình lại nghe được tôi nói?”
“V-vậy được sao?”
Thấy mắt Roy ngời sáng, Henry gật nhẹ đầu, nom vẻ đã mãn nguyện.
“Cậu đã từng nghe tới một quý ông thành đạt mang tên Genoard chưa?”
Roy lắc đầu.
“Đến từ New Jersey, ông ta là doanh nhân có tiếng, rất năng nổ trong lĩnh vực dệt may. Song đó là bề nổi của cả tảng băng chìm. Trong bóng đêm, ông ta điều hành một công xưởng, chuyên tinh luyện cùng với thương phẩm hoá cocain và cần sa, rồi từ đó kiếm lời thông qua việc phân phối, với đối tác là Runorata. Nói cách khác, qua nhiều dời—dù thành thực mà nói, họ bây giờ mới đến đời thứ hai—gia tộc Genoard đã gây dựng thanh thế, như những trùm thuốc phiện trong giới xã hội đen.”
Trước lời mở đầu đường đột ấy, không kiềm được lòng mình, hai mắt Roy mở toang. Suy cho cùng, cũng không phải anh ta không có can hệ gì: Cách đây mới ít lâu, anh ta còn thuộc về chuỗi tiêu thụ ma túy, dẫu không phải những loại chưa lưu thông, mà chỉ là những loại trên thị trường.
“Một ngày nọ, vị quản lý đầu tiên từ giã khỏi cõi đời, để con trai cùng với một người cháu tiếp quản gia nghiệp thay. Không bao lâu sau đó, mối quan hệ với Runorata, mà với Gustavo là trọng yếu, bắt đầu lạnh nhạt dần. Theo ý kiến cá nhân, tôi cho rằng đã có vài mâu thuẫn về vấn đề tiền bạc.
“—Vậy nên, chúng quyết định mưu tính, nhằm đưa vị trưởng nam cùng với con trai cả ghé thăm nơi chín suối, nguỵ tạo thành tai nạn, và thế là toàn bộ những công xưởng từng thuộc nhà Genoard, nay đều bị Runorata thâu tóm hết. Đến ngay từng cá nhân quán xuyến phần bề nổi, xem chừng chúng cũng chẳng buông tha, mà nuốt chửng tất thảy qua đường mua chuộc hoặc doạ dẫm.”
Lĩnh hội câu chuyện xong, Roy hào hứng như thấy được lời giải.
“T-thế, nếu tôi dùng thông tin—”
“Làm ơn, đừng vội vàng thái quá. Ngay bây giờ, cậu chẳng có bằng chứng nào phía sau. Những con người đóng vai trò nhân chứng, hầu hết đều đã nằm trong tay kẻ thù của cậu rồi.”
“Vậy thì ích gì chứ!”
“Cơ mà, vẫn còn một nhân chứng tương đối là tiềm năng. Với cả, người ấy còn ở đây, tại chính Manhattan này.”
“Hả?”
“Chuyện người ấy hay biết gì hay không cũng không nhiều ý nghĩa. Điều quan trọng nhất là, chỉ cần hiện diện thôi, người đó sẽ trở thành con bài không thể thiếu... Dĩ nhiên, miễn là cậu bảo vệ được người ta.”
Henry nở nụ cười tàn nhẫn, tựa ác quỷ cười trên bất hạnh của loài người.
“Tôi đề nghị cậu dùng người ấy làm khiên chắn, rời chốn này cùng với người cậu thương, rồi bắt đầu lên tiếng đòi đàm phán... Cậu biết mà, nhằm ngăn chúng hạ sát người bạn đồng hành kia. Tùy thuộc vào tình hình, lợi ích chờ đón cậu có khi sẽ còn lớn hơn nữa. Rồi khi nào giông bão đã êm xuôi, cậu chỉ cần giải thoát cho người ấy, và thế là tất thảy đều xong xuôi. Một con người sẽ phải chịu giam giữ, nhưng thương vong sẽ là con số không. Thấy thế nào, một kế hoạch hay chứ?”
Cả tin vào nụ cười, Roy đáp trả bằng ánh mắt tràn ngập lòng quyết tâm.
Rất chậm rãi, với nụ cười đầy thâm độc chạy ngang, đôi môi ấy mấp máy cái tên một con người...
“Cô ta là cháu gái của trưởng tộc đầu tiên, là người con duy nhất mà gia tộc này còn: Eve Genoard.”
-----
Cùng thời điểm, văn phòng Nhà Gandor
Sâu trong một ngỏ hẻm cách phố Mulberry một quãng, có một sảnh nhạc nhỏ với điệu jazz du dương. Nhưng nếu xuống dưới sảnh, thì một tầng hầm lớn, rộng rãi không thua gì những tầng nằm phía trên, sẽ hiện ngay trước mắt. Đây chính là văn phòng tổ chức Nhà Gandor, oai nghiêm đóng vai trò đầu não của toàn băng.
“Thế? Thằng ngu kia sao rồi?”
Trong căn phòng khiêm tốn, chỉ cách một bức tường với phòng sinh hoạt chung, ba anh em thủ lĩnh đang ngồi giết thì giờ.
“Em giao hắn cho Tick, chuyên gia tra tấn của chúng ta... Dù cũng chẳng rõ là hắn còn biết đau được không nữa...”
Câu hỏi đến từ phía Berga, ông anh thứ với khổ người vạm vỡ; Luck, em út trong gia đình, đáp trả bằng giọng đầy thờ ơ.
“......”
Như thường lệ, Keith, người anh cả, vẫn hoàn toàn lặng im. Ngồi một mình một chỗ, tay anh ta mân mê một xấp bài.
Đột nhiên, phía cửa có tiếng gõ, và một giọng uể oải vọng từ đằng ngoài vào.
“Xin lỗiii. Là Tick đây.”
“A, Tick à. Vào đi.”
Đáp lại giọng nói ấy, cánh cửa liền bật mở, và một người nam giới ló đầu vào phía trong. Một anh chàng nom tương đối dễ mến, với dáng vẻ như một chủ tiệm hoa.
Ngoại trừ đúng một thứ: hai cây kéo mà anh ta đang cầm, mỗi tay là một cây.
Dẫu chúng không nhỏ giọt hay ướt nhẫy, phía bên trên vẫn rất nhiều vết đỏ, từ cán kéo trải đến tận lưỡi dao.
“Chết rồi, không tốt, không tốt tííí nào luôn. Thuốc thang làm hắn đờ ra ấy, thử cách nào cũng chẳng được làm sao.”
Hai mắt rực sáng ngời, cậu ta vung vẩy tay nhằm thuật lại cách thức.
Đoán trước vậy từ lâu, Luck chỉ đành phản ứng bằng một hơi thở dài.
“Nếu sếp đây đợi thêm một tháng nữa, lúc hắn chịu đào thải bớt thuốc trong người ra, tôi chắc rằng sẽ hiệu quả lắmmm đó.”
“Thôi khỏi, đừng bận tâm. Không cần phải khử hắn; nếu được thì, tối nay cứ nén hắn ra đồn cho xong đi.”
“Vâââng, rõ ạ.”
Mỉm cười đầy ngây thơ, không vương gì ác ý, anh chàng Tick rời đi, chơi đùa với không khí cùng lưỡi kéo trên tay.
“Mày chắc chứ?” Berga hỏi. “Thằng đấy dám cả gan rạch nát họng mày mà.”
Luck lắc đầu ngao ngán. Nét mệt mỏi ghi hằn trên cậu ta.
“Không quan trọng gì nữa. Khả năng là có kẻ đang thao túng phía sau, nhưng chọn của nợ đấy vì muốn tống đi cho khuất mắt. Dám cá chúng đã bảo, 'Giết hắn đi rồi tao cho ma túy,' hoặc đại loại như vậy.”
Vừa nói, Luck vừa chợt nhận ra.
Khổ quá, mình lại vậy nữa rồi.
Dạo gần đây, cậu cảm thấy mình quá lãnh đạm với cuộc đời. Chính cậu còn nhận ra, rằng so với quá khứ—cách đây chừng một năm—cảm quan cậu đờ đẫn đến kì lạ. Nếu là con người xưa, cậu sẽ không đời nào dung tha cho mạng hắn. Hay đúng hơn, trước khi kịp làm thế, cậu đã tới kiếp sau từ khi nào luôn rồi.
Tuy nhiên, đến lúc này, mọi chuyện nom lại quá sức thừa thãi. Một phần bởi chỉ một tên nghiện không thì sẽ chẳng bao giờ tổn hại tới băng nhóm, nhưng trên mọi lí do, cậu đơn thuần chẳng phẫn nộ mấy cả.
Nguyên nhân thì hết sức hiển nhiên: vụ việc hồi năm ngoái ở tại thành phố này, với cốt lõi là thứ rượu trường sinh. Cậu bị lôi vào đấy, và sau cùng trở nên bất hoại như bây giờ.
“Giết hoặc bị giết.” Đấy là một luật ngầm trong giới xã hội đen, nhưng đã đến nước này, đâu còn ai giết chết cậu nổi nữa. Mặc xác luật cho rồi.
Không lẽ khi cái chết không còn là nỗi lo, động lực lại có thể tan biến tận thế này? Nhưng dù vậy đi nữa, trông Keith và Berga cũng chẳng có gì là khác cả.
So với hai người đấy, liệu cậu còn thảm hại tới mức nào được đây?
“Nhưng mà, nghe tao đã, trong hoàn cảnh bình thường mày không sống được đâu.”
“...Em vẫn sống, như anh còn thấy mà. Ta không thể chết đi... Quan trọng chỉ có thế.”
Hẳn đã nhận thấy rằng em trai đang có chuyện lo nghĩ, Berga đành nhún nhường, không dò hỏi gì thêm.
“Vậy à?” Anh ta hạ giọng xuống. “Thôi, nếu chính mày đã nói, thì có khi không có chuyện gì thật.”
“Đáng sợ là ở chỗ, cách đây chừng một năm, Firo cũng chẳng khác gì mấy, nhưng đẳng cấp cậu ta vẫn khác biệt hoàn toàn,” Luck đế thêm. “Trong khi đấy, em tự vệ còn chẳng được nên hồn, rồi riết họng cũng bị nát bấy luôn. Không khác gì loại khuyết tật trí não, đến chính em còn nhục thay cho mình.”
Firo Prochainezo, người được ba anh em coi như cậu bạn cũ, cũng là ủy viên trẻ của Nhà Martillo, một băng đảng nằm tiếp giáp với họ. Mới năm ngoái, một tên nghiện đã tấn công cậu ta, giống hệt Luck hôm bữa, nhưng lại bất tỉnh vì ăn đòn, trong khi chẳng gây ra được vết xước nào hết.
“Em thấy bản năng mình cứ mờ nhạt dần đi, từ khi mình không còn chết được nữa.”
“Vớ vẩn, không có chuyện đấy đâu. Mày không giỏi đánh đấm, trước kia đã vậy rồi. Việc gì phải đau đầu về chuyện mình yếu đuối, trong khi bản thân mày cũng chẳng mạnh cho cam?”
“Em không tưởng tượng nổi không lo thế thì khôn ngoan chỗ nào.”
“......”
Keith lặng lẽ quan sát cả hai bên, nhưng rồi, anh ta lại đột nhiên nhìn đồng hồ một cái, xong bắt đầu đứng lên, cầm áo chuẩn bị mặc lên người.
“A, đến giờ về hả Keith?” Berga cất tiếng hỏi.
“Nhân tiện thì, Kate dạo này sao không? Vẫn khoẻ chứ?” Luck thêm vào.
Nghe tên người phụ nữ mình cưới, Keith gật đầu, rồi lấy mũ đội lên. Dẫu chẳng hề lên tiếng, nhưng nội đáp lại thôi đã là hiếm đối với anh ta rồi.
“Ê, Luck.” Berga giở giọng đùa. “Trông vui chưa? Mày cũng nên tính chuyện kiếm bạn đời đi đấy.”
“Em sẽ cân nhắc kĩ lưỡng sau.”
“Cơ mà, với cái mặt bản mặt đấy, chắc kiếm được cũng chẳng dễ dàng đâu.”
Không đến lượt anh nói, Luck thì thầm, dẫu may mắn nuốt ngược được vào trong. Suy cho cùng, Berga cũng kết hôn và có vợ đàng hoàng, chứ đâu phải chỉ biết nói không hơn.
“Thế Berga, anh dạo này thế nào?” Luck kiếm chuyện đá xoáy. “Đã làm lành với Kalia chưa?”
“...À. Một khi mày đã cưới, mày sẽ ngộ ra thôi. Đủ thứ chuyện ấy mà.”
Nói một điều nghe vô cùng thâm sâu, lại dễ dàng viện cớ nhằm lảng tránh, Berga cũng bắt đầu sửa soạn mà về nhà.
Không thực lòng buồn bã về chuyện còn độc thân, Luck chuẩn bị từ giã như thường ngày vẫn làm. Tuy nhiên, bầu không khí bỗng dưng lại đổi khác.
Họ bắt đầu nghe được tiếng ồn ào, và ai đó đá tung cánh cửa ra.
“Sếp! Sếp! Có chuyện rồi!”
“Chuyện quái gở gì đây?!”
Thân mình dính đầy máu, một thuộc hạ tiến vào, ngay sau người mà Berga vừa la.
Một ủy viên dưới trướng, điều hành sòng cá cược toạ lạc ở gần đây. Danh tính người đấy là như vậy.
Thương tích người đàn ông nghiêm trọng khỏi phải nói, nhưng trước mặt cấp trên, anh ta vẫn đứng thẳng, rồi bắt đầu báo cáo, khuôn mặt không biểu lộ gì thêm.
“Sếp, tôi thành thật xin lỗi. Chúng tôi bị kẻ thù không cho kịp trở tay. Chúng tôi đánh đuổi được phần lớn, nhưng lại chỉ bắt sống được một tên. Trách nhiệm vụ lần này, xin cứ dồn hết về phía tôi."
Đằng sau vị ủy viên đang nghiêm nghị trình báo, một gã họ không quen đang nằm vật xuống sàn, giữa những bàn bi a được kê thành hàng lối.
“Thiệt hại?”
Một giọng nói khoan thai vang vọng khắp căn phòng. Bằng khuôn miệng phần lớn chẳng khi nào phát âm, Keith hỏi tay thuộc hạ thêm thông tin chi tiết.
“Buổi đua ngựa đã xong, nên khách hàng không thiệt hại gì cả. Người của tôi đang trình báo cảnh sát. Cửa tiệm cùng với tôi chịu thương tích vài phần, nhưng cũng chỉ có thế; không vấn đề gì cả.”
Vết thương bị súng bắn vẫn chảy máu không thôi, nhưng khi hoàn thành phần báo cáo, người đàn ông thậm chí còn mỉm cười.
Keith phản ứng một cách rất giản đơn.
“Tốt lắm.”
Coi đấy như lời khen trọng vọng nhất có thể, người đàn ông cúi mình đầy tôn kính, xong lẳng lặng bước ra ngoài căn phòng.
Cảnh tượng tuy có phần thất kinh, song phần lớn chỉ điềm đạm ngoái nhìn, còn một số thì giúp trị vết thương. Cái cậu mất thần hồn mà xông vào ban nãy, thực tế mới vào nghề được có một thời gian, và chỉ riêng mùi máu đã khiến cậu trắng bệch mặt mày rồi.
Bước qua cậu lính mới, thêm một tay thuộc hạ cúi chào ba anh em.
“Thưa sếp... Vừa có báo cáo tới. Thêm ba vụ công kích đã xảy ra. Mục tiêu bị nhắm đến bao gồm một sòng bài, một nhà khách, cùng với một quán rượu. Đối phương không nấn ná tại chỗ nào quá lâu, và bên ta thương tích chỉ có một vài người.”
Nghe thấy thế, Keith tức thì bỏ cái áo vừa khoác lên, còn Berga, lòng bừng bừng giận dữ, đấm thật mạnh vào ngay lòng bàn tay. Phía bên ngoài, Luck vẫn khá bình tĩnh, nhưng đôi mày đã nhíu cả hai bên, gắng tìm cách giải quyết tình thế này.
“Tấn công đồng loạt ư...? Ta đã kí hiệp ước không gây hấn với tất cả các băng lân cận rồi, với cả cũng không thấy động thái nào mang tính đe doạ hết.”
“Giờ còn phải quan tâm?! Để tao đập tan xác chúng nó, quật cho đến nhừ tử, xong tiễn hết xuống tầng địa ngục luôn!”
“......”
Đúng lúc ấy, gã bị bắt về đây bỗng bất chợt bừng tỉnh. Quản lý sòng cá cược đã đánh ngất được y, ngay trong cơn đột kích từ phía phe gã này.
“Íííc...”
Trước tình thế bản thân, gã đàn ông xấu số kêu gào đầy thảm hại.
“Mày, im nhanh! ''Íííc' cái gì? Mày vừa 'Íííc' phải không?”
Berga rảo bước tới, rồi cho bụng của y một cú đá thấu trời. Bàn chân của anh ta còn chẳng phát ra tiếng, khiến toàn bộ ruột gan như đảo lộn tức thì.
“'Íííc' cái mả mày ấy! Mày cứ tưởng muốn gì được nấy à?! Đến tinh thần loại bây còn chả vững, thế mà dám dẫn mặt tới tận đây? Có phải mày muốn gây hấn không đấy? Hả?!”
Nhân lúc mà Berga còn điên cuồng đấm đá, Luck chậm bước từ từ lại bên cạnh gã ta.
“Giờ thì. Cuối cùng cũng được rõ ai là tên lệnh cắt cổ thằng này.”
Vừa thấy đôi mắt cáo, gã đàn ông đã kêu la om sòm, khạc tung toé máu trong mồm mình ra.
“Sao lại thế?! Chúng nó rạch họng mày—!”
“Ồ, chuẩn vậy sao? Vậy tức là, mày để đồng bọn mày lại đấy, rồi không thèm cứu nguy mà chạy một mạch về. Nói gì thì nói, tao cũng đã nghi rằng danh tiếng của bọn tao là thứ mày nhắm tới, đồng thời để tên kia quấy phá cái chỗ này, nhưng quả nhiên, cũng bất ngờ thật đấy.”
Tựa như đã ngán ngẩm, Luck hô to thành tiếng, về phía một cánh cửa nằm tận cùng phía trong.
“Tick! Tick!”
“Vânnng! Ủa, có chuyện gì không đấy?”
Tick ló đầu qua khe cửa vào trong. Phía trên tay anh chàng vẫn là cặp kéo từ ban nãy.
“Thêm việc cho cậu này. Nhớ chăm lo tử tế, nếu như trong khả năng.”
Vừa thấy được món đồ trên tay anh chàng đang tiến tới, khắp người gã đàn ông đã nổi toàn da gà, mồ hôi thì lênh láng khắp các lỗ chân lông.
“Nghe này, trước khi bắt đầu ấy, hãy tha thứ cho tôi. Tôi thành thực xin lỗi.”
Ban đầu, y cứ tưởng cậu ta đang xin được thứ tội vì phải tra tấn gã. Dù có thấy thế nào, anh chàng cũng chỉ là một thằng điên, nhưng mới nghe được những lời sau đó, thâm tâm y đã chỉ muốn thét gào.
“Máu mỡ tên ban nãy tôi chưa có chùi xong. Với cả, tôi cũng không có kéo dự phòng nữa. Vậy nên, anh thấy đấy, chúng không được bén đâu, và—”
Nhấp một vài đường kéo, cậu ta thử với cả hai bên. Chúng xoèn xoẹt khe khẽ, nhưng đồng thời, có cả một âm thanh, nghe có phần dính nhẫy, tựa mỡ tươi bị kéo thành sợi dài.
“—Tôi tin rằng sẽ khá đau đấy, đau nhiều luôn. Ít nhất phải gấp đôi so với người vừa rồi”
“K-k-khoan! Tôi nói! Muốn biết gì cũng được.”
“Nào, nào, đừng có như vậy chứ. Dám động vào công việc Nhà Gandor, anh chắc phải có lá gan to lắm; cho tôi nhìn xíu đi.”
Lưỡi kéo của cậu ta càng lúc càng tiến gần. Trong một thoáng, Luck định bụng bảo thôi, nhưng rồi...
“Nicola, nói mới nhớ, ai là kẻ đã bắn anh thế nhỉ?”
Cậu hỏi người đàn ông vừa mới phải đổ máu hòng báo cáo thông tin. Vừa tự mình băng bó, người tên Nicola vừa đĩnh đạc trả lời: “Là hắn. Thế nên tôi mới lôi hắn về đây. Để tư thù làm mờ mắt như thế, bản thân tôi xứng đáng phải chịu tội.”
Cố không đề cập đến “tư thù” trong lời nói anh ta, Luck quay sang nhìn kẻ bị đưa tới, rồi, với nụ cười thật tươi, đưa bản án cuối cùng.
“Nicola nói rồi đấy. Bị cáo ở chỗ này, nên cứ vậy thi hành bản án thôi.”
May mà vẫn còn đó. Lửa giận vẫn sót lại bên trong mình, điều ấy mới thật đáng mừng làm sao. Mình vẫn đang căm phẫn, căm phẫn kẻ tấn công Nicola, cùng những người đồng chí luôn hết lòng với mình.
Trong giới xã hội đen, cái chết có thể đến vào bất kì lúc nào, dẫu do một cuộc chiến, hay là vì vài đồng lẻ không hơn.
Cậu biết thế, nhưng giữ được tinh thần khi đồng đội bị thưong, đấy lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Nhẹ nhõm được đôi phần, Luck lắng nghe chăm chú tiếng hét vẳng bên tai.
Nghĩ lại thì, không biết chúng có đang gào thét hay không nữa... Không, không thể nào, mình không cho là thế. Lũ rác rưởi giết chết bốn đồng chí phe ta. Lũ lưu manh hèn kém, với năng lực bất tử còn dở dang, đang phải đền tội lổi dưới đáy sông thăm thẳm. Rốt cuộc tên cầm đầu của bọn chúng là ai?
Dallas Ge... Ju...? Là ai chứ? Nghĩ thôi cũng thấy bực.
Thả mình giữa những miền quá khứ, Luck cắn nhẹ vành môi.
...Để không lần nào nữa, cậu lại để vuột đi cơn giận bên trong mình.
-----
Tối muộn hôm ấy, toà soạn Daily Days
Đứng trước toà soạn báo, Keith khoan thai mở cửa rồi bước vào.
Dẫu đã gần nửa đêm, đôi ba người vẫn nán lại làm việc. Thấy Keith tới, một nhân viên liền liên lạc nội bộ tới một phòng nằm ở sâu bên trong.
Sau một thoáng trao đổi, cậu nhân viên người Á mở lối vào tầng trên, rồi quay về phía Keith, chắp nắm tay vào nhau nhằm tỏ ý chào mừng.
Không nói lời gì thêm, Keith men theo lối ấy mà lên tầng, xong tìm đến cánh cửa nằm tận cuối hành lang.
Phía sau từng cánh cửa, chuông điện thoại đều réo đến inh tai. Hẳn cũng phải có người thường trực trả lời chúng, nhưng dù vậy hay không, tiếng chuông báo cũng chẳng hề dừng lại. Bất cứ ai từng bước vào tầng này cũng đều phải thầm nghĩ: Rốt cuộc bên trong đây có bao đường dây vậy?
Cánh cửa nằm tận cuối có một tấm biển ghi “PHÒNG CHỦ TỊCH/ TỔNG BIÊN TẬP.” Giống hệt như xung quanh, chuông điện thoại trong phòng cũng kêu gào ầm ĩ, đến độ đứng ngay đây còn nghe rõ mồn một.
“Cậu đến đúng lúc đấy, Keith. Tôi có linh cảm rằng cậu sẽ tìm đến đây.”
Vừa mới mở cửa phòng, một giọng nam đã tức thì ập tới.
Có một giọng vang lên, song phía trước chẳng thấy một ai cả. Không già yếu mà cũng chẳng trẻ măng, nguồn phát ra giọng nói là phía sau núi giấy tờ trước mặt. Keith tính thử bước qua, song nguyên nửa căn phòng đã chìm trong hàng tầng hàng lớp giấy cao quá cả đầu người.
“Nhìn oách đấy, đúng không? Y hệt trong phim câm đen trắng ấy. Cậu nhìn đi, chẳng có cái chỗ nào cho tôi dọn dẹp cả. Vào từ lối cửa chính cũng còn bất khả thi, nên tôi phải dùng thang mà lui tới, qua cái cửa sổ này. Đến độ bị cảnh sát chĩa súng vào đầu cơ.”
Tiếng chuông vẫn cứ dồn dập tới, nhưng giọng đến tai Keith nghe lại rất rõ ràng.
“Thế, thông tin trong tay cậu đến mức nào rồi đây? Dựa theo nhiều báo cáo rằng một kẻ đáng thương bị băng cậu tóm cổ, chắc cậu đã biết rõ chủ mưu nằm phía sau, cùng mục tiêu mà bọn chúng nhắm tới, tôi nói có phải không?”
Miễn là ở hiện trường có một người nào đó, đại lí thông tin đây hầu như đều nắm rõ bất kì vụ việc nào, thậm chí còn nhanh hơn tất thảy những người khác. Đại lí có hợp đồng với đủ kiểu cá nhân, tiếp nhận những tin tức thuộc vô vàn chủ đề, qua điện thoại lẫn đồn đoán nôm na, và đổi lại, mỗi nguồn tin được trả tiền đều đặn. Cộng tác với đại lí là cư dân thuê trọ những tầng cao, chủ tiệm hoa toạ lạc tại góc phố, viên cảnh sát đang trên đường tuần tra, thậm chí cả đội ngũ nhân lực thế giới ngầm.
Keith đến đây với nhận thức toàn diện về tất thảy, nên anh ta phản ứng một cách rất điềm nhiên, trước giọng nói phía sau đống giấy tờ. Chỉ đơn thuần lắng nghe, không biểu lộ gì hết.
“Đối thủ của cậu là Gustavo Bagetta, ủy viên Nhà Runorata. Hắn được giao vai trò kiến tạo nên nền móng, tạo điều kiện thuận lợi để tiến vào Manhattan. Phải, Nhà Runorata cũng thuộc hàng có tiếng tại New York, nhưng vẫn còn một nơi chúng chưa chạm được vào: là đảo Manhattan. Chiếm đóng địa bàn này là năm băng đảng lớn, với thế lực chống lưng có ảnh hưởng hùng hậu tại San Francisco cùng với Chicago, thậm chí cả quốc gia quê nhà. Nói cách khác, giao chiến với lực lượng kể trên là không đáng công sức. Hệ quả là, chúng bắt đầu nhắm đến những băng đảng nhỏ hơn, ví dụ như tổ chức cậu quán xuyến, rồi dần dần xâm chiếm lấy địa bàn từ đây. Cậu vẫn theo kịp chứ?”
Keith không nói gì thêm. Cho rằng cậu đồng ý, vị tổng biên lại tiếp tục cất lời, xen lẫn với tiếng chuông điện thoại reo.
“Với những kẻ mới đến, thì tổ chức của cậu, một băng nhóm không có quan hệ gì với các băng lớn kia, chắc phải là miếng mồi rất hấp dẫn. Phía Nhà Martillo cũng chịu cảnh tương đồng; tuy nhiên, thủ lĩnh họ với Bartolo, ông trùm bên Runorata, lại sinh cùng thị trấn. Dẫu giữa hai tổ chức không có liên kết gì, Gustavo hẳn đã phải tính đến cảm nghĩ của cấp trên, rồi mới coi băng cậu là lựa chọn thay thế.”
Vận tốc của phát ngôn không có gì thay đổi, và Keith tiếp nhận nó như lưu vực của cả một dòng sông.
“Gustavo ưa những biện pháp rắn, chắc cậu cũng biết rồi. Hắn tuồn thuốc vào nơi băng của cậu quản lí, trước khi cho cướp lại hết tất cả. Có thể hắn làm thế để áp lực cậu thêm, nhưng vấn đề ở chỗ, hiện vẫn chưa ai hay động cơ của hắn cả. Hắn không thèm đàm phán, không cảnh báo lời nào, thậm chí đến tuyên chiến cũng không. Hắn đơn thuần là huỷ diệt tất cả, không phân biệt một ai, hết lần này rồi lại tới lần khác. Hắn lên đến ủy viên bằng năng lực của mình, nhưng có vẻ hắn chỉ đến thế thôi. Bartolo cũng không tham vọng gì với Manhattan mấy. Ngay từ đầu, chuyện băng lớn như Runorata muốn bành trướng vào cái thời điểm này, nghe thôi cũng thấy lạ lắm rồi. Nói cách khác, dẫu chính chủ còn chưa hề nhận ra... Gustavo đã bị giáng chức rồi.”
Khẽ hạ giọng bản thân, tổng biên chuyển sang nói về nội tình của băng đảng đối địch.
“Gustavo là mối hoạ trực tiếp, nhưng tôi cũng muốn khuyên cậu không nên xem thường ông trùm Nhà Runorata. Suy cho cùng, phải có tài trí lắm, ông ta mới thoát khỏi Đêm Chuông nguyện vùng Sicily."
Đêm Chuông nguyện vùng Sicily là một cuộc thanh trừng diễn ra khắp nước Mỹ vào tháng Chín cùng năm, với Lucky Luciano là chủ mưu cầm đầu. Nhằm thiết lập trật tự quyền lực mới, bè lũ của hắn ta đã giết hơn ba mươi ông trùm mang tư tưởng lạc hậu. Sau đó, chúng tạo ra “Hội đồng,” một tổ chức gồm bảy mươi thành viên, thống nhất mọi động thái thông qua họp định kì.
“Runorata là một Mustache Pete kiểu mẫu, một ông trùm cổ điển, nhưng không chỉ sống sót sau vụ đấy, ông ta còn thương thảo với Hội đồng thành công, và giữ nguyên vị thế của tổ chức. Nói tóm lại, ông ta rất quyền năng. Cậu luôn phải tính đến rằng sau Gustavo có một người như vậy. Tuy nhiên, như đã nói, ông ta chỉ đứng sau. Ông ta không trực tiếp giúp sức. Chỉ cần hiểu thế thôi đã là đủ lắm rồi.”
Đột nhiên, không còn thấy chuông báo nào nữa cả.
“Tôi ngắt chuông rồi đấy. Tôi muốn nghe giọng cậu thật rõ ràng.”
Phía sau những xấp giấy, giọng nói tổng biên tập vẫn điềm đạm như không, song bằng cách nào đó, sự hiếu kì vẫn hiển hiện ra ngoài.
“Cậu biết không, Keith? Có thể mọi thứ tôi vừa nói, cậu cũng đều tường tận được từ lâu. Liệu có thông tin nào cậu muốn biết thêm nữa, và nguyên do cụ thể là cái gì? Dĩ nhiên, tôi vẫn sẽ yêu cầu thông tin cùng phí tổn tương ứng, nhưng lời nói từ miệng cậu mà ra, bản thân chúng đã giá trị lắm rồi. Cũng đã hơn ba năm kể từ lần tôi nghe cậu nói nhiều hơn năm âm tiết. Nếu nhớ không nhầm thì, các cậu cùng với Martillo khi ấy đang bên bờ xung đột. Tôi đã rất bất ngờ khi hai bên hoà giải được mọi thứ, và cũng rất vinh hạnh khi công lao một phần thuộc về mình, vì cậu thấy ý nghĩa từ thông tin của tôi.”
Phía sau những chồng giấy, giọng nói cũng lặng im, và trong một chớp nhoáng, sự tĩnh mịch trùm lên cả căn phòng.
Rồi Keith mở miệng ra...
----
Xử lí xong thông tin mà thuộc hạ trình báo, bỗng nhiên, Gustavo dằn một đấm lên trên bàn làm việc.
“Bố tổ! Cái quái gì đang diễn ra đây chứ?! Một đứa trùm mới chết xong cơ mà. Đến thế rồi bọn chúng còn chẳng chịu lung lay; cử hết nhân lực tới cũng đếch được mẹ gì?! Lại còn để bọn nó bắt một thằng ăn hại về luôn!”
Chẳng lẽ chúng đã quá khinh thường, khi coi Nhà Gandor như một đám vô danh tiểu tốt? Mọi chuyện còn tệ hơn, bởi khi đến địa chỉ của tên trộm ma túy, thứ chúng phát hiện ra chỉ là mùi nôn mửa chua lòm. Nếu cứ tiếp tục thế, Gustavo sẽ gặp rắc rối to. Tin tốt đâu chưa thấy, hắn đã phải lo toan cảnh gồng mình trình báo, về đủ thứ hung tin đang rành rành kia rồi.
Trong nột phòng khách sạn ở phố Wall, được chúng lấy làm cứ điểm tạm thời, Gustavo tuyệt vọng tìm một kế cứu mình khỏi hiểm nguy. Ngặt nỗi, để được như hôm nay, hắn đã phải dựa dẫm nơi bạo lực quá nhiều. Trước sự thúc ép của thời gian, một cách giải quyết mới là không hề dễ dàng.
Hắn muốn chọn đánh bom, nhằm biến mọi cơ sở cùng lực lượng bên kia làm mây khói, nhưng hiện giờ hắn không có vật tư. Nếu nhờ cậy ông trùm, chi viện hẳn sẽ lập tức tới, nhưng hắn biết nói sao về thất bại này giờ?
“Mả cha nhà nó chứ, có thật là chỉ tại nhân lực còn thiếu không? Lần tiếp theo tao sẽ tập hợp thật nhiều người, xong—”
“Cậu ổn...chứ? Trông...cậu hơi...xanh...kìa.”
Gustavo giật mình trước giọng nói đường đột từ phía sau.
“B-Begg?! Ông làm gì đấy hả?! Mẹ nó, thôi làm tôi hoảng đi!”
“Tôi...đã...nói...sẽ đến...hôm...nay...mà. Tôi...muốn...tận...mắt...thấy...hiệu quả...của...thuốc...mình...tạo...ra.”
“Chậc! Giờ tôi đang bận lắm! Để sau đi!”
“Không...được. Tôi...phải...đón...một...lô hàng...tại...ga...cuối...tháng...nay. Lô hàng...này...lớn...lắm, nên tôi...muốn...vay...cậu vài...người.”
“Kệ ông! Ta làm gì có người—Khoan đã, hàng gì cơ? Nguyên liệu làm thuốc à?”
Nếu đúng là như thế, thì chúng không thể buông lơi được. Tuy nhiên, câu trả lời của Begg còn vượt cả suy đoán của hắn ta.
“Còn...mong...manh...hơn thế. Nó...là...chế phẩm...của...bạn...tôi. Thuốc...nổ...có sức...công...phá...lớn.”
Nghiền ngẫm lại từng từ trong tâm trí hắn ta, Gustavo từ từ—và tuyệt đối—hiểu ra được vấn đề.
Hoả lực là của ta.
“Nói lại một lần nữa. Chi tiết vào.”
-----
“Tình hình là như thế, nên nếu được thì... Phải, mặc dù vẫn chưa rõ diễn biến sẽ ra sao.”
Trong văn phòng dưới hầm, Luck hiện đang gọi điện cho ai đấy. Đám thuộc hạ xung quanh quan sát với nét mặt đầy căng thẳng, dù chẳng rõ cậu ta đanh chuyện trò cùng ai.
“Đúng là thế. Vậy chúng tôi sẽ đợi vào khoảng cuối tháng này. Không, phía chúng tôi mới là người đang cần phải mong ngóng.”
Gác ống nghe, Luck quay sang anh mình, đang đứng ở ngay bên, rồi giơ cả hai tay lên trời.
“Cậu ta bảo không sao. Cậu ta sẽ đi xe lửa tới cuối tháng này.”
Không kiềm được bản thân, Berga khẽ húyt sáo, và—bất ngờ thay—khuôn miệng Keith cũng thả lỏng lạ thường.
“Được rồi, các quý ông. Trong khoảng thời gian này, tôi muốn tất cả tránh hành động cá nhân, trừ khi có mệnh lệnh cụ thể. Dưới danh nghĩa tân trang, sòng bài với quán rượu sẽ tạm thời đóng cửa. Cho tới khi mệnh lệnh được ban bố, nhớ ẩn nấp kĩ càng để tránh thành mục tiêu. Rõ rồi chứ?
Vẻ nghi hoặc bao trùm khắp tất cả thành viên không thuộc ban quản lí.
“Ừm...”
Nom vẻ vẫn mơ hồ, Tick lên tiếng, như đại diện số đông.
“Chính xác thì, ai sắp sửa đến vậy?”
“A, cậu nói đúng. Làm sao mọi người hiểu nếu không được hay tin. Tôi thành thật xin lỗi.”
Nở nụ cười hạnh phúc đầy thuần túy, trái hẳn với nụ cười của mọi khi, Luck điềm đạm trả lời.
“Là một huyền thoại sống, sát thủ với cái tôi lớn số một trên đời, Vino...Claire Stanfield.”
Danh sách chương