Một ngày trước, trong Alvarez
“Trong sáu tiếng tới đây, chúng tôi sẽ tra tấn cậu đến chết.”
Trong căn phòng được bài trí đơn giản, có một cậu thiếu niên, với khuôn mặt nom già dặn hơn tuổi, đang bị một nhóm người vây quanh, mặt ai ai cũng rắn đanh như đá.
“Cậu định sẽ làm sao, nếu tôi bảo như thế?”
Người đàn ông đeo kính, và cũng là chủ nhân câu đùa kia, nhích khuôn mặt rạng rỡ lại gần cậu.
“Căn cứ theo bầu không khí đây, chắc tôi sẽ xin lỗi, dẫu tôi chưa có làm sai gì.”
Cậu thiếu niên căng thẳng trả lời.
Cậu mới được triệu lên, và khi cậu vừa tới, tất cả các ủy viên đứng đầu tổ chức đã có mặt. Hà cớ gì thành ra cơ sự đây, chẳng lý nào cậu lại biết được hết.
“À thì... Tôi đã làm gì ư?”
“Nhiều là khác. Nhiều đến không đếm xuể.”
Thế chỗ người đàn ông, là một người oai nghiêm và vạm vỡ. Ông ta trả lời bằng giọng trầm.
“Sếp... Làm ơn, nghe tôi đã, chắc các vị tại đây hiểu lầm gì đó rồi. Tôi có làm gì đâu, nói thật đấy...”
“Chỉ cần ta trở lòng bàn tay thôi, là thách cậu bình tĩnh được nổi đấy... Ta cần gì ngoài nói cho cậu nghe, nghe một chuyện thẳng thừng không giấu giếm?”
“Trời... Thế thì xin sếp hãy nói đi. Xin hãy cho tôi được biết ạ.”
Biểu cảm trang nghiêm đến tuyệt đối, sếp của cậu thiếu niên, chính là người đàn ông cao lớn, chợt bình thản cất lời.
“Ngày mai, mua mũ với Maiza.”
Trong một thoáng, cậu không sao hiểu lấy lời vừa rồi. Xong đột nhiên, người đàn ông trung niên từ châu Á, cùng với viên thư kí của ông trùm, những người nãy giờ chỉ lặng im, bắt đầu vỗ tay thật chậm rãi - và thế cậu bừng tỉnh.
“Không... không thể nào... Các vị không đùa chứ?!”
Đúng như dự đoán của ông trùm, vẻ điềm nhiên trên mặt cậu trai đã tan biến. Choán lấy cậu bây giờ, không phải là nỗi sợ trào dâng, mà là niềm sung sướng đầy chân thật.
“Trong đám thanh niên nhà chúng ta, thành tích cậu lập nên là vô đối, đến độ không sao mà đếm xuể. Lý do là vậy đấy.”
Mua mũ cùng với một ủy viên. Nghe có vẻ vặt vãnh, nhưng trong tổ chức đây, ấy là cả một sự kiện trọng đại.
“Chúc mừng cậu thăng chức làm ủy viên.”
Người đàn ông đeo kính tiến lại chúc mừng cậu thanh niên, tựa chính mình mới được hưởng vinh dự.
“Thế thì, sáng ngày mai, hẹn cậu trước cửa hàng mũ nhé...”
Vài hôm sau, hoặc vài tiếng trước
Phía trước cổng nhà ga
Nói thật nhé, tôi chưa từng thấy ai điên vậy luôn.
“Ra đây chính là nó. Thành phố hi vọng của chúng ta.”
“Nhìn đâu cũng thấy hi vọng á!”
Vậy cơ mà. Tôi chỉ tiếc không đấm bọn đấy thôi. Cái chỗ này, tràn ngập hi vọng nữa? Kể từ Đại khủng hoảng đến nay, biết bao người thất nghiệp rồi không hả?
Ngay chính tôi cũng mất việc hôm ấy... Không phải tôi bị đuổi. Mới đến chỗ làm xong, công ty đã mất tăm mất tích rồi.
Mà tôi cũng chẳng cần phải ra tay. Có một gã đấm thay phần tôi mà.
“Ui da-da-da-da!”
“Chết cha! Isaac!”
...Nhưng cậu ta chẳng ngã nhào hay gì, mà đứng bật dậy ngay, vươn cao tay lên trời, rồi xong gào ầm ĩ.
“Chính là nó! Đây chính là thành phố của chúng ta! Cảm giác hồi hộp ta tìm kiếm, khi bạo lực nơi đâu cũng tiềm tàng! Phải biết sống chênh vênh giữa hiểm nguy, những giác quan mới có dịp tỏa sáng - hay ít ra anh muốn nghĩ như vậy!”
“Em cũng muốn! Nhưng nghe có hơi đáng sợ thật!”
“Đừng lo lắng. Chúa lúc nào cùng ở bên chúng ta! Mới hôm bữa, chúng ta còn ăn trộm áo thầy tu, với thứ gì trên sân nhà thờ ấy, mà Chúa có trừng phạt chúng ta đâu? Bằng chứng ngay đây đó! Hay tức là, ngài ấy đang mách bảo chúng ta, rằng chúng ta đang làm điều đúng đắn. Dĩ nhiên là vậy rồi!”
“Hay vậy sao?!”
Còn một chuyện cũng dĩ nhiên lắm đấy: Lũ chúng bay ngu hết phần thiên hạ.
“Miria, có chuyện anh muốn nói.”
“Gì vậy anh?”
“Lúc chúng ta ở lại thành phố này, thì dù gì đi nữa, cũng đừng quá phô trương... Ít nhất cho tới khi vào việc."
“Em biết mà! Em sẽ hết sức ẩn mình luôn!”
Thời điểm ấy, tôi chỉ biết giận điên, khi đến ngữ đám kia còn có việc... Nhưng cái “vào việc” kia, chắc ý nói công việc kiểu đó nhỉ?
A, giờ thì tôi đã rõ. Phải, chính là thế: New York đây, chính là thành phố của hi vọng. Với những hạng tội phạm như bọn kia! Thử nghĩ xem, chúng còn làm được trò gì nữa? Mấy ông Cục Điều tra mà thử nhúng mũi vào, kiểu gì cũng đánh hơi được gì ngay. Tôi nói không sai chứ?
...Gì cơ? Mấy người cười gì vậy?
À, sau đó ư? Để xem nào... Sau cùng ấy, bọn chúng nói nhau kiểu như này.
“Được rồi, giờ tìm tiệm mũ thôi, như ta đã thống nhất từ trước!”
“Đúng rồi đó! Tiệm mũ thẳng tiến thôi!”
Như vậy đã đủ chưa? Thôi, cảm ơn tôi làm gì. Chỉ cho tôi chỗ nào tuyển người ấy. Đâu phải là mấy người muốn tôi sa ngã hay gì đâu, nhỉ?
...Còn cái hi vọng trong hẻm tối, tôi chưa dám liều mạng như vậy đâu. Mấy người cũng biết mà.
Vài phút trước, trên đường phố
Trong xe không lấy một tiếng nói. Chỉ có sự lặng im, lấp đầy cái không gian chật hẹp.
Gắng không để sự im lặng mất đi, cô gái lái xe bỗng thầm nghĩ:
Ước gì khoảnh khắc đây kéo dài đến vĩnh hắng.
“Tôi sống cũng để làm gì đâu.” Những con người bị tuyệt vọng đọa đày, họ có lần nói với cô như thế, và cô không khỏi thấy ghen tị.
Không có lí do nào để sống, như vậy mới tuyệt vời làm sao. Nói cách khác, chúng ta sống chỉ cho bản thân mình. Hiểu theo cách nào đó, đấy chẳng phải cũng là tự do ư?
Nhưng không may, cô lại bị gán cho một mục đích.
Cô là công cụ của ông lão ngồi phía sau. Ông ta là lí do cô phải sống, là định mệnh không sao mà chống lại.
Có người đã từng nói, không ai cần đến mình là điều rất cô đơn. Nhưng dẫu cho được ông ta cần tới, sao trong cô còn cô đơn hơn vây?
Chính vì thế, cô mới muốn vùi mình trong lặng im. Chỉ những thời khắc này, cô mới không được người nào cần tới, để cho cô còn biết mình sống được.
Thế nhưng, sự im lặng mà cô hằng yêu quý, trước giọng nói lạnh lùng của đối phương, đã tức khắc bị bóp cho nát vụn.
“Nếu thứ rượu đó được hoàn thành... thì đám kia sẽ trở nên vô nghĩa. Chúng ta sẽ xử cho bằng sạch.”
“Vâng, thưa ngài.”
“Ta sẽ ra tay với bọn chúng. Ngươi chỉ cần khống chế mấy thằng quá khích thôi. Rất đơn giản, đúng chứ?”
“Vâng, thưa ngài.”
Cô chợt nghĩ, rằng lão ta thực sự quá bình đẳng. Không phải chỉ mình cô: Nhân loại toàn thế giới, với ông ta chẳng có gì khác biệt. Tất cả đều bình đẳng như nhau: chủng tộc, giới tính, màu da hay lý tưởng, vô lại, thánh thiện, quá khứ hay tương lai, hận thù, thương yêu, vui vẻ hay đau đớn... Trong mắt của ông ta, mọi thứ đều như một công cụ. Những công cụ dùng xong là vứt bỏ.
“Chúng ta tới thành phố rồi đúng không? ...Nhớ tránh xa khỏi mấy tuyến đường chính.”
“Vâng thưa ngài.”
Người tài xế gạt bỏ hết suy tư. Phác bản đồ thành phố bên trong đầu, cô tính toán lộ trình sắp phải đi.
Chiếc xe rẽ vào một tuyến đường phụ. Nó hướng về phía cửa hàng mũ - hay đúng hơn, góc khuất bên cạnh cửa hàng mũ, nơi cửa hàng trưng dụng làm lối vào.
Ngay trước đó, tại nhà Gandor
Berga: “Cái quân át bích ấy, sao nhãn hiệu bên trên to thế nhỉ? Theo.”
Luck: “Tại theo luật Anh Quốc hồi xưa, lá trên cùng phải có tên công ty sản xuất. Theo.”
Berga: “Được thôi. Cơ mà, mấy lá K nó bị làm sao thế? Nhìn thằng nào cũng giống y hệt nhau. Bộ tụi nó sinh ba hay gì à?”
Luck: “Nghe nói lá K cơ lấy Julius Ceasar làm nguyên mẫu.”
Berga: “Caesar? Thằng nào thế? Cả cái thằng này luôn, cái thằng bồi ở trên lá J ấy, nó làm tao ngứa mắt đến kinh khủng... À phải rồi, giống y đúc cái thằng lẻn vào đây, thằng hôm qua tao đập cho ra bã. Mày nghĩ giống tao không?”
Luck: “Em cũng chẳng biết nữa. Ạnh đánh cho mặt nó bưng bét mà, Berga... Thôi, em bỏ. Em sao đánh sám cô của bài anh.”
Berga: “...Cái gì? Sao mày biết tao đang có sám cô?”
Luck: “...Đùa em à?”
Keith: “...”
Berga: “Ơ.”
Luck: “Ngũ quý...”
Berga: “Bố tổ nhà nó chứ! Keith à, thôi ngay đi được không?! Ai lại dùng phăng teo lúc chơi poker chứ, ông anh hiểu không hả?!"”
Luck: “Thôi anh ơi, thần chết nó quý anh Keith lắm.”
Keith: “...”
Berga: “Thằng ngu này, ngược lại mới chuẩn chứ. Keith mới là cái tay hâm mộ thần chết mà!”
Luck: “Nói cũng đúng... Mà coi vẻ, người thần chết sủng ái lại vừa mới tới luôn.”
Keith: “...”
Jorgi: “A... Sếp... Mọi người ở đây cả.”
Berga: “Nào, mau mau ngồi xuống đi.”
Luck: "Jorgi, làm ván poker chứ?”
Keith: “...”
Jorgi: “À, v-vâng, ừm...”
Keith:
“..."
Jorgi: "Nhân tiện thì, cảnh sát sáng hôm nay vây quanh cửa hàng mũ đông lắm. Ngoài kia có chuyện gì không vậy?”
Luck: “À, tí nữa chúng tôi kể lại cho. Suy cho cùng, cũng liên quan một chút tới anh đấy.”
Danh sách chương