2 giờ chiều, ngày 31 tháng 12

New York, ga Pennsylvania

“Mẹ kiếp, muộn thật đấy.”

Ba anh em nắm quyền kiểm soát Nhà Gandor đang đứng nơi sảnh chờ. Theo lịch thì chiếc Flying Pussyfoot phải cập bến vào tầm trưa, nhưng từ đó đến giờ đã được hai tiếng, và nó vẫn chưa tới. Người anh thứ, Berga Gandor, gằn giọng đầy bực bội.

“Bình tĩnh, Berga. Tàu đường dài bao giờ mà chẳng muộn vài tiếng.”

“...”

Luck, người em út, nhắc nhở ông anh hai, trong khi Keith, người anh cả, tiếp tục im lặng.

Ngay cạnh họ, một nhóm người khác cũng đang chờ bạn bè. Đó là những người đến để gặp Isaac, Miria và một nhà giả kim đồng lứa. Cụ thể thì có Firo Prochainezo, ủy viên Nhà Martillo; Ennis, bạn trọ được cậu cho ở miễn phí; và Maiza Avaro, contaiuolo của Nhà Martillo. Trong số đó, Maiza là một nhà giả kim từ cách đây hai thế kỉ, và một trong số những người bất tử rải rác khắp thế giới.

Firo liếc sang Keith và mấy người kia, rồi hỏi họ bằng giọng mà người ngoài không thể nghe thấy.

“Các anh chắc chắn chứ? Cả ba thủ lĩnh ở cùng một nơi như này... Các anh đang xung đột với đám Runotara, đúng không?”

“Bọn tôi dám ra ngoài giải khuây là bởi đó là bọn tôi đấy, Firo.”

“Ừ, tôi cũng đoán vậy.”

Firo tin lời họ. Giống Isaac với Miria, trong một biến cố hồi năm ngoái, họ cũng đã thành người bất tử... Mặc dù đến cả Cục Điều tra cũng chưa biết về chuyện đó.

“Nhân tiện thì, nhả giả kim đó là loại người như nào thế, Maiza?”

Người đàn ông đeo kính với khuôn mặt hiền từ trả lời câu hỏi của Luck.

“Để xem nào... Là kiểu người luôn cố gồng gánh mọi thứ, mặc dù rất hay cảm thấy cô đơn.”

“Vậy là kiểu người khó sống được lâu à... Nếu đó là người bình thường ấy, ý tôi là vậy”

Luck thận trọng lên tiếng. Như thể muốn gợi chuyện thêm, Berga cũng bắt đầu nói về người mà họ đang đợi.

“Claire cũng kiểu như vậy đấy, chỉ là ngược lại thôi. Cái tôi của nó lớn phát kinh luôn ấy. Tính cách thì tươi tỉnh, nên thành ra cũng không tệ lắm, nhưng mấy người biết mà.”

Ennis, người chăm chú theo dõi, quyết định hỏi về người mà cô chưa từng biết này.

“Vậy có nghĩa cô Claire đó là một phụ nữ tuyệt vời, trẻ trung và tươi tắn, với niềm tin tuyệt đối vào bản thân, phải không?”

Nghe xong câu hỏi đó, Firo và Luck đưa mắt nhìn nhau.

“Firo, cậu không kể với cô ấy à? Chuyện khá quan trọng đấy...”

“Thực lòng mà nói thì, chắc là tôi quên. Ý tôi là, bọn tôi có nói về tính cách và vài thứ, nhưng...”

“Hửm?”

Đúng lúc những dấu hỏi xuất hiện trên đầu Ennis, nhà ga chợt thông báo rằng chuyến tàu đã đến nơi.

“Được rồi, đi nào. Ennis, khi nào gặp nhau ấy, cô sẽ biết ngay thôi.”

Rồi họ rảo bước tới con tàu, thứ vẫn đang hớn hở sau hành trình dài kia, để gặp những người họ đang chờ.

“Hửm? Có gì đó hơi khác.”

Con tàu vừa cập bến không phải Flying Pussyfoot. Nó là một con tàu hoàn toàn bình thường, khác hẳn với con tàu xa hoa mà họ đều biết.

“Theo những gì tôi được nghe, con tàu gặp phải sự cố gì đó và bị thay sang toa xe khác.”

Thỏa mãn với lời của Maiza, mọi người cùng đợi cửa bật mở.

“Nghĩ lại thì... Hey Laforet, đúng không nhỉ? Maiza này, có phải ông ta vừa bị bắt không?”

Nghe thấy thế, khuôn mặt Maiza thoáng tối đi, và anh ta gật đầu. Trước cảnh tượng đó, Keith lặng lẽ liếc nhìn Maiza.

“À, chúng ta cũng nên kể cho Keith và mấy người khác nữa, đúng không?”

Maiza mỉm cười như thể không còn cách nào khác. Rồi anh ta lại chau mày, và bắt đầu lên tiếng.

“Huey Laforet, nhà cách mạng tự xưng, kẻ vừa bị bắt giữ cách đây ít lâu...”

Tất cả đều chăm chú lắng nghe từng lời của Maiza.

“...ông ta cũng là người bất tử.”

Đúng lúc ấy, cánh cửa bật mở, và hành khách bắt đầu ùa ra. Không hiểu sao, biểu cảm của nhiều người lại hết sức cực đoan, từ ngập tràn nhẹ nhõm cho tới mệt mỏi đến lạ.

Rồi, sau khi dòng lũ người xuống tàu bắt đầu giảm bớt, và thời gian trôi được ít lâu, một người phụ nữ mặc đồ bảo hộ liền thân xuất hiện. Cô ta mang một khí chất gì đó rất cảnh giác, và khi Ennis thấy người đó, cô đã nghĩ cô ta là Claire.

Tuy nhiên, người phụ nữ lại bình thản tạt qua Keith và mấy người khác. Cô ta dường như bị thương một bên chân; chân trái cô ta quấn băng trắng, và cô ta hơi lê nó trong lúc đi.

Tiếp theo, một vị khách nom như ảo thuật gia xuất hiện. Dựa theo vẻ ngoài của ông ta, thì thật khó để tin ông ta là ai đó khác: Ông ta hoàn toàn bị bao phủ trong lớp vải màu xám. Anh em nhà Gandor tròn mắt nhìn; họ đã nghĩ người đàn ông kì dị này nhất định là một nhà giả kim... Nhưng nhóm Firo lại cũng lẩm nhẩm nói, “Bộ đồ nhìn lạ thật.”

Theo sau nhà ảo thuật màu xám là một anh chàng dường như là trợ tá và đang mang hành lí dùm ông ta. Phía sau anh ta, một tiếng kêu nức nở, đáng thương vang vọng khắp con tàu.

-----

Mặc dù đang mếu máo vì cơn đau ở bắp chân, nhưng trong thâm tâm, Jacuzzi vẫn không khỏi lo lắng.

Rốt cuộc thì, tên Ladd Russo đó đã biến đi đâu?

Và tại sao Isaac với Miria lại hóa thành... cái thứ nhìn như yo-yo đó?

Czes đã gặp phải chuyện gì? Lúc cậu hỏi Nice, cô chỉ bảo mình không biết gì rồi quay mặt đi.

Nhắc đến Nice thì, mặc dù họ đã kích nổ hàng đống bom, con tàu vẫn không dừng lại. Tại sao lại như thế?

...Và hơn hết, con quái vật màu đỏ... Không, cái người mặc đồ đỏ ấy... Người đó là ai?

Chuyện quái gì đã xảy ra trên con tàu, ở những nơi mà họ không hề thấy? Cậu biết lo lắng cũng chẳng giúp được gì, nhưng cậu không thể ngừng nghĩ về nó. Cậu rất muốn gặp Isaac với Miria, nhưng với đôi chân như này, cậu không tài nào đi dò la thông tin nổi.

Mình sẽ đi hỏi một đại lí thông tin nào đó ở địa phương. Nghe đồn thị trấn này có một đại lí thông tin biết mọi thứ.

Ôi, nhưng chân cậu vẫn đau quá. Nếu không ưu tiên hồi phục vết thương, cậu sẽ chẳng đi đến đâu cả...

Jacuzzi tạm dừng lo nghĩ, và lại bắt đầu rên rỉ vì cơn đau.

-----

“Đ-đ-đau quá, đau quá! Đ-đợi chút đã! Đi chầm chậm thôi!”

Một chàng trai băng bó khắp người đang khóc lóc và mếu máo. Cậu ta có một hình xăm vĩ đại trên mặt. Phía sau cậu ta, vài người khác cũng rời khỏi con tàu: một cô gái đeo kính đè lên bịt mắt, một anh chàng mặt quấn băng, rồi một anh chàng tưởng như không hề có ở đó, và cuối cùng là một gã khổng lồ da nâu cao hơn một mét tám.

“Họ nghĩ mình là rạp xiếc hay gì chắc?”

Firo cùng mọi người nhìn cái nhóm lạ lùng đó rời đi, rồi tiếp tục chờ bạn bè họ bước xuống.

Dòng người xuống tàu càng lúc càng thưa thớt và đứt quãng, và bầu không khí hiu quạnh bắt đầu bao trùm khắp chung quanh.

Kể cả thế, họ vẫn không mảy may nghi ngờ rằng những người họ đang đợi rồi sẽ tới.

Công nhân nhà ga đã bắt đầu đóng cửa hành lí. Những người cuối cùng bước ra khỏi con tàu là——
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện