“Được rồi... Câu chuyện kết thúc tại đây.”
Tôi mải mê lắng nghe câu chuyện ấy, nhưng anh ta chợt vỗ nhẹ hai tay trước mặt tôi, và rồi tôi nhớ lại rằng mình là một con người đến từ năm 2002.
“Câu chuyện này không có quái vật hủy diệt hành tinh, không có công chúa trong ngục tháp, không có những gia tài đủ lớn để mua cả thế giới này. Thế nhưng, nếu chỉ xét trong phạm vi những gì chúng ta quan tâm tới, thì đây vẫn là một huyền thoại thú vị.”
Anh ta quả thực đã hớp hồn tôi. Cho dù có là thật hay không đi chăng nữa, đó vẫn là một giai thoại hay... Nhưng một chuỗi sự kiện trùng hợp đến như thế liệu có thực sự tồn tại?
“Ha-ha-ha. Trên thế giới này, đã bao giờ có một sự kiện lịch sử đáng chú ý mà những sự trùng hợp không góp phần chưa?”
Tôi không biết, nhưng nghe cũng có vẻ khá hợp lí.
“...Thế, cậu có tin vào câu chuyện huyễn hoặc vừa rồi không?”
...Anh có nói dối không?
“Không.”
Thế thì sao lại không chứ? Có lí do nào đó để tôi không nên tin à?
Có lẽ câu trả lời của tôi đã làm thỏa mãn anh ta: Người đàn ông đó bảo sẽ đãi tôi, và gọi hai suất tráng miệng.
“Cậu quả thực đúng là rất khác thường đấy. Điều đó làm tôi vui vì đã giãi bày với cậu. Khi nhắc về quá khứ, hầu như chẳng có ai lắng nghe nghiêm chỉnh như cậu đâu.”
Tôi không nhớ mình đã làm gì đáng để khen cả... Và dù sao đi nữa, đây chắc hẳn cũng là một kiểu châm biếm vòng vèo của anh ta.
Nhưng mà... Phần nào trong những gì anh ta kể mới là về “câu chuyện về người đàn ông khốn khổ?”
“Szilard quả thực rất cô độc và khốn khổ, đúng không?”
...Hả, ông ta á?
Cơ mà, còn cuộc sống sau này của những người có mặt trong câu chuyện thì sao? Chẳng hạn như là, cái cặp đôi trộm cướp ấy?
“Ngay đằng kia kìa.”
Anh ta ngước về phía cặp đôi đang ngồi khuất ở đằng cuối nhà hàng. Bọn họ quấn dây xích khắp từ đầu đến chân, và – tôi cũng không chắc là cái này mang màu lễ hội ở đâu – một đống chuông được treo la liệt trên chỗ xích ấy. Đến ngay cả thời kì bùng nổ văn hóa pop cũng chưa thấm vào đâu.
Nếu thế, người đàn ông mập mạp với người đàn ông cao gầy ở góc kia là...
“Phải, Pezzo và Randy đấy. Dạo gần đây, Pezzo có than phiền là vì cơ thể của ông ấy cứ như thế, nên kể cả khi muốn giảm cân, thì mỡ vẫn cứ hồi phục lại, nhưng mà bản thân lại vẫn cứ ngày ăn năm bữa.”
...Được rồi, thế còn Firo thì sao?
“Hả?”
Anh ta nhìn tôi đầy lạ lùng.
“Ngay đây chứ đâu... À, tôi đóng cả vai người dẫn chuyện, thế nên là tôi cũng đặt mình vào ngôi thứ ba luôn, nhưng mà... À... Phải rồi, tôi vẫn chưa cho cậu biết tên. Nhìn chung thì, khi làm ăn với người ta, tôi thường vào thẳng công chuyện rồi chia tay chứ chẳng bao giờ giới thiệu làm gì.”
...Lạy chúa. Nãy giờ tôi cứ tưởng anh ta là Maiza...
“À, Maiza... Anh ấy dạy cho tôi mọi kiến thức mà một contaiuolo cần biết, rồi rời khỏi đây từ ba mươi năm trước rồi. Anh ấy bảo là sẽ đi tìm những nhà giả kim sống rải rác khắp thế giới... Nếu giữ đúng lời hứa, thì chắc ít lâu nữa anh ấy sẽ về.”
Chuyện là như vậy à...? Cơ mà, anh ta vẫn không giống mấy so với những gì tôi đã hình dung. Tôi nói thẳng với anh ta như thế.
“Chà, kể từ đó đến nay cũng hơn bảy mươi năm rồi mà. Ngay cả tôi cũng phải biết liệu đường thích ứng chứ. Cặp kính này là đồ phụ kiện, chỉ đê trang trí thôi. Cậu thấy thế nào?”
Vừa nói, Firo Prochainezo vừa vui vẻ cười. Anh ta nom rất hạnh phúc. Tôi có phần hơi ghen tị với anh ta.
Nói mới nhớ, bây giờ Ennis ra sao rồi nhỉ?
“À, cô ấy giờ là vợ tôi.”
...Đấy, thấy chưa, giờ tôi ghen thật rồi đây này.
“Chà... Chỉ là... Trong một cuốn tiểu thuyết lãng mạn hay sách tranh nào đó, thì có lẽ sau đó chúng tôi sẽ đem lòng yêu nhau ngay...nhưng mà...”
Firo nói tiếp, mặt nom chừng hơi xấu hổ.
“Cậu biết đấy. Ennis được sinh ra mà không có nhận thức về tình yêu hay bất cứ cảm xúc nào như thế, nên...ờm... Có vẻ như chỉ có mình tôi là để con tim che mờ lí trí, và... Suy cho cùng, chính tôi mới là người yêu từ cái nhìn đầu tiên...”
Nở một nụ cười hơi tự ti, anh ta thú nhận sự thật.
“Kết quả là chúng tôi mất tương đối nhiều thời gian mới đi đến một hôn lễ. Khoảng chừng...năm chục năm.”
Ghê thật... Còn hơn cả một đóa hoa nở muộn nữa.
Tôi khá là bất ngờ khi thấy họ vẫn chưa phát ngán với nhau, sau khi đã kề vai sát cánh tới tận nửa thế kỉ. Nói cách khác, điều đó cho thấy bọn họ tương hợp với nhau đến cỡ nào.
Khoan, đợi đã... Theo một nghĩa nào đó, Ennis cũng là một phần của cơ thể Firo, nên...liệu đấy có phải ái kỷ không? Suy nghĩ ấy thực quá vô nghĩa để đề cập tới.
“Nói chung là, đủ thứ chuyện đã xảy ra kể từ đó, nhưng mà chúng tôi hiện vẫn khá là ổn... Mặc dù tình hình có hơi khó khăn khi Luật cấm rượu bị bãi bỏ và doanh thu bị giảm đi...”
Tiếp đó, anh ta càu nhàu một chút về việc phải duy trì doanh số và vấn đề tranh chấp địa bàn... Thế nhưng, tôi vẫn có thể thấy rõ rằng bọn họ đều đang tận hưởng cuộc sống. Tuy đó chỉ là chuyện của người khác, song tôi lại thấy vui như thể đấy là chuyện của chính tôi.
“Cậu biết không? Người ta đồn rằng Eloit Ness, đặc vụ thi hành Luật Cấm rượu và anh hùng của đội Untouchables, về cuối đời đã bị chứng nghiện rượu làm tha hóa... Trớ trêu thật đấy, nhỉ.”
Trong lúc chúng tôi đang giải khuây bằng những chuyện như thế, người đàn ông trẻ tuổi ban nãy đột nhiên xuất hiện. Trên tay anh ta, có một cái túi đựng camera đang lóe sáng! Mừng về nhà, camera của tôi.
“A, Ronny... Cảm ơn vì đã giúp em nhé.”
“Không sao, tôi cũng đang rảnh mà. Có vấn đề gì đâu. Cơ mà, cái đám Bobby quả cũng ngu ra phết đấy, nhỉ? Dám bày trò trên địa bàn của chúng ta...”
Ronny... À, cái anh chàng làm thư ký cho tổ chức.
“Thôi, kệ đi. Tôi đã cho chúng nó một bài học rồi, như ý cậu nhé.”
...Vậy tức là họ không thông đồng với đám kia? Và sao đến cả Ronny lại cũng nói tiếng Nhật thế này? Không những nói, mà còn chèn cả những biệt ngữ như “cho một bài học” nữa...
“Được rồi, tôi đi kiểm tra giá trị hàng đây. Chờ tôi một chút.”
Nói xong, anh ta ngay lập tức lủi ra phía sau nhà hàng, thông qua một cánh cửa mang vẻ “chỉ dành cho nhân viên.” Tạm biệt, camera của tôi. Phải rồi: Tôi có hứa là sẽ trả họ 10 phần trăm mà.
Ronny nhìn tôi và khẽ mỉm cười.
Nghĩ lại thì... Trong câu chuyện của Firo, ở phân đoạn cuối, anh chàng này đã được ám chỉ là con quỷ... Vậy tức là con quỷ đã giả trang thành người trong tổ chức để quan sát những người bất tử? Nếu anh ta là con quỷ, thì tôi có thể hiểu tại sao anh ta lại biết một cụm từ như “cho một bài học.” Đại loại là thế.
Đột nhiên, tôi nảy ra một ý.
Nếu anh là con quỷ, thì chứng minh cho tôi đi.
Tôi hoàn toàn không có kí ức gì về mấy phút sau đó. Thế nhưng, tâm trí tôi lại bị tiêm nhiễm một nỗi sợ kinh hoàng về Ronny. Một cảm giác mà tôi đã quên lãng, kể từ cái lần bị con gấu nâu tấn công... Rốt cuộc tôi đã làm gì với anh ta cơ chứ?
Tôi chết lặng tại chỗ. Ronny khẽ thì thầm với tôi.
“Lí thuyết mà nói, tôi không phải một con quỷ... Tôi chỉ là một nhà giả kim biết quá nhiều về thời cổ đại thôi.”
Sau đó, Firo quay lại, và tôi trả ba trăm đô la để nhận lại chiếc túi.
Nhưng mà... Chuyện sẽ như thế nào nếu tôi chạy khỏi đó, khi Firo tự dâm dao vào tay anh ta? Liệu anh ta sẽ làm cái gì?
“Hả? ...Dĩ nhiên là tôi sẽ chỉ có giàu hơn nhờ giá trị của cái camera rồi. Thế nên tôi mới không tự giới thiệu bản thân hay hỏi tên cậu đấy: để có được lợi thế lớn nhất khi ra tòa, trong trường hợp bất khả kháng thôi.”
Nghe kìa. Tôi đã suýt thì tin rằng trên đời này cũng có tội phạm tốt, và anh ta thản nhiên giẫm bẹp ảo tưởng đó của tôi... Lần đầu tiên kể từ khi đặt chân lên thành phố ấy, tôi sảng khoái bật cười.
“A, cuối cùng cậu cũng cười. Phần lớn người Nhật đều cười chẳng vì lí do gi, nhưng mà mặt cậu lại trông đờ đẫn quá đỗi.”
Ê, thôi nào, anh bạn.
“Kể cả thế... Cái cách cậu bảo tôi 'tôn trọng người lớn tuổi' ấy...Edward...và cả Paul nữa, đều nói thế với tôi vào lần đầu tôi gặp họ. Dù cho từ ngữ của cậu có hơi khác, nhưng cứ nghĩ đến chuyện cậu nói y hệt như cặp cha con ấy thôi... Nếu không phải vì thế, tôi đã chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện dọa cậu một phen rồi. Và nếu cậu không phải một người không biết sợ là gì, thì chắc tôi cũng sẽ không kể cho cậu câu chuyện đó luôn...”
Có thế thôi á? Lý do khiến anh ta kể cho tôi nghe chuyện quá khứ ấy?
Khi tôi hỏi, anh ta hơi lưỡng lự, và ánh mắt anh ta khẽ lảng đi một chút. Rồi anh ta vừa cười vừa bảo tôi.
“...Nói thật nhé... Dạo gần đây, mối liên kết giữa tôi với thế giới đã bắt đầu có dấu hiệu mỏng manh rồi. Mặc dù tôi đã sống cuộc đời này lâu hơn bất cứ ai. Vậy nên...tôi luôn muốn được kết thân với ai đó đến từ thế giới bên ngoài. Cụ thể là kiểu người ngay thẳng như cậu đây. Chỉ cần cậu tin rằng những thực thể như chúng tôi có tồn tại thôi cũng là đủ rồi... Có lẽ tôi muốn tự thỏa mãn bản thân mình như thế. Đó chắc hẳn cũng là lí do hôm nay tôi hoạt ngôn đến như vậy...”
“Khi Maiza quay về, tôi nghĩ là mình nên ghé thăm Nhật Bản xem sao. Khi đó, cậu có thể dẫn tôi đi thăm thú chứ?”
Không gì có thể dễ hơn. Tôi đưa cho anh ta một tờ giấy có ghi địa chỉ với số điện thoại cá nhân. Nếu một người Nhật nào đó nói với mình như vậy ở Nhật Bản, thì chắc mình cũng chả bao giờ dám cho số điện thoại đâu... Nghĩ xong cũng là lúc tôi thành công lấy lại chiếc túi của mình... Mặc dù tất cả những gì tôi làm chỉ là nôn tiền ra.
“Tôi sẽ gửi cho cậu một bức thư trước khi tới.”
Nói một câu tạm biệt đơn thuần xong, tôi rời khỏi cửa hàng. Một cuộc chia tay ngắn ngủi quá đỗi.
Trước mắt tôi là cầu Manhattan. Giữa lúc tôi đang bách bộ trên phố, tôi chợt thấy một cái biển hiệu có hình một cái mũ to. Liệu đây có phải nơi mà Firo với Maiza từng mua mũ?
Khi bước vào trong đó, tôi nhận thấy bên trong nó chứa đầy ắp những mẫu thiết kế thời thượng nhất, và quá nửa không gian đã bị chiếm hữu bởi những phụ kiện như khăn rằn hay thắt lưng. Mũ sắt kiểu Nhật...giờ đã không còn nữa.
Người đứng quầy là một phụ nữ trẻ. Nghĩ lại thì, ông lão ít nói kia cũng chẳng phải người bất tử gì cho cam. Chuyện ấy tuy hết sức bình thường, nhưng không hiểu sao, tôi lại thấy buồn đến khủng khiếp.
Bên cạnh tôi, một người đàn ông cao lớn đang cầm lấy một cái khăn rằn. Nó có màu xanh ngọc bích rất tươi, và người đàn ông chọn nó trông cũng hơi giống Firo một tí, chỉ khác là hơn chừng mười tuổi thôi.
Maiza Avaro.
Đột nhiên, tôi hét toáng lên.
Người đàn ông nhìn về phía tôi và nói cái gì đó... Xui thay, tôi lại chẳng biết gì về tiếng Anh cả.
Tôi nói “Xin lỗi” một vài lần, rồi anh ta rời đi, nom chừng khá khó hiểu.
...Maiza. Anh ta quay về rồi. Không còn nghi ngờ gì nữa: Người mà tôi vừa thấy chắc chắn phải là Maiza.
Tôi trúng một giải đặc biệt mà bản thân không hề muốn, rồi lại vô tình bị cướp trong địa bàn của nhà Martillo. Trong số hơn ba mươi nghìn cảnh sát ở thành phố New York, chỉ với duy nhất sự tình cờ, tôi được gặp Paul Naoh. Rồi tôi còn nói đích xác những gì cha con nhà Noah đã từng nói, và tôi cũng không phải loại người dễ bị dọa... Xác suất có thể là bao nhiêu?
Ban đầu, tôi đã nguyền rủa cái vận may khốn nạn đấy, nhưng...có vẻ như hôm nay tôi đã thực sự gặp may rồi.
Ngục tù của sự bất tử. Ngục tù của những vòng xoáy. Bằng cách gặp gỡ những con người đó, và trải nghiệm sự tình cờ cuối cùng khi đụng phải Maiza, chẳng nhẽ tôi cũng đã mắc kẹt trong những ngục tù ấy?
Giữa lúc đầu óc vẫn còn đang ngổn ngang suy nghĩ, tôi quay trở về sân bay Narita.
-----
Mùa hè năm 2002, Ikebukuro
Không khí nóng như nung, phòng rộng đúng ba chiếu... Hiểu theo một cách nào đó, thì đây thực chẳng khác gì ngục tù.
Mồ hôi nhớp nháp khắp quần áo, tôi kiểm tra lại quà lưu niệm cho gia đình với bạn bè...và cái túi đựng camera.
Bên trong hộp đựng phim, thứ mà tôi rốt cuộc chẳng hề động tới, là...
CẢM ƠN VÌ ĐÃ NGHE HẾT CÂU CHUYỆN CỦA TÔI.
...một tờ giấy được viết bằng nét chữ hiragana vụng về, đi kèm với một xấp tiền trị giá ba trăm đô la.
Khoản tiền mà tôi trả cho Firo đã được nhét gọn vào trong đó.
Anh ta có nói là sẽ qua Nhật Bản một chuyến. Dám cá là anh ta sẽ gặp rắc rối vì tuổi tác trên hộ chiếu cho mà xem.
Tôi thực lòng muốn thấy cảnh đó lắm rồi đấy.
Vừa nghĩ về những chuyện ngớ ngẩn như thế, tôi vừa chờ bức thư kia tới nơi.
Danh sách chương