Lần này đến lượt Andragoras lên tiếng.
“Nhân tiện, công tước xứ Lusitabia, ta cũng có chuyện muốn hỏi đây.”
“………Ngài muốn hỏi gì?”
“Về những đồng minh đáng tin cậy của ta.”
“Ý ngài là quân đội Pars?”
“Đúng, chắc hẳng vẫn còn khoảng 10 vạn tướng sĩ Pars bình yên vô sự. Ta muốn biết động tĩnh của bọn họ.”
“Ta…”
“Nhìn cách ngươi ngập ngừng khi nói chuyện, chắc chúng đã tiến đến gần kinh thành rồi đúng không?”
Andragoras đưa mắt ra hiệu cho thuộc hạ. Cách đây không lâu, nhưng người này còn đang làm nhiệm vụ tra tấn ông ta. Nhưng khi lấy lại tự do, địa vị đã thay đổi hoàn toàn. Giờ họ là những con rối im lặng tuân theo mệnh lệnh nhà vua.
Ngay từ đầu họ đã không phải lính, chỉ là đảm nhận thẩm vấn, tra tấn, giết người. Guiscard bị xích và không thể cử động, không khỏi cẩm thấy khiếp đảm khi họ đến gần. Với những kẻ tra tấn này, cơ thể khỏe mạnh lành lặn của Guiscard dường như rất hấp dẫn.
Không biết liệu họ có đọc thấu tim can hắn không.
“Chắc thần Yadabaoth là một sự tồn tại vĩ đại lắm. Ông ta để cho một vị vua như thế chinh phục Pars.”
Andragoras lẩm bẩm nhìn Guiscard, sắc mặt hơi thay đổi. Thanh kiếm bên hông phát ra tiếng kêu rùng rợn.
“Rốt quộc đại quân Pars thế nào rồi? Ngươi còn chưa trả lời đấy, em trai vua Lusitania.”
“Họ rời thành Peshawar, hướng về phía tây trên Đại lục vương lộ.”
Guiscard trả lời, cũng không che giấu mà kể cho Andragoras nghe về việc hai thành trì Lusitania đã thất thủ. Vừa nói, Guiscard cũng âm thầm quan sát. Nếu đổi lại là anh trai hắn, ông ta nhất định sẽ nói “Đó là lời cảnh báo của đấng Yadabaoth.” Từ phản ứng của Andragoras, Guiscard biết ông ta không hài lòng trước chiến công của thái tử Arslan. Hắn tin điểm này sẽ có giá trị khai thác.
Còn về phía quân Lusitania, họ đang ngày đêm vạch ra kế sách.
“Andragoras cũng cần phải ngủ. Chúng ta hãy đột kích vào ban đêm nhân lúc ông ta ngủ để cứu ngài công tước.”
Đề xuất này cũng có giá trị ở một mặt nào đó. Quân Lusitania chỉ sợ một mình Andragoras, còn những tên tùy tùng thì không có gì đáng nói. Nếu tấn công bất ngờ khi Andragoras ngủ thì vấn đề sẽ được giải quyết nhanh chóng.
“Chúng ta cho quân xông vào, chém đầu Andragoras, đồng thời giết luôn ả phù thùy vợ hắn. Đức vua có lẽ sẽ nổi giận nhưng không biết chính xác ai giết ả thì không làm được gì.”
Baudin cố gắng thuyết phục người đồng nghiệp, và Montferrat cũng phải thừa nhận rằng lúc này không có biện pháp nào tốt hơn. Tuy nhiên, ông đưa ra điều kiện bổ sung là không được hành động liều lĩnh, ưu tiên giải cứu công tước Guiscard trước, sau đó mới giết Andragroras. Baudin bằng lòng.
Thời gian hành động là lúc rạng sáng. Họ chọn giờ này thay vì lúc nửa đêm, vì Andragoras cũng có thể đoán ra đối phương sẽ bất ngờ tập kích lúc mình ngủ. Sau một đêm căng thẳng vì mất ngủ, tới lúc mặt trời mọc, có lẽ hắn sẽ chủ quan phần nào.
Các hiệp sĩ được chọn đều là kỵ binh tinh nhuệ với trang bị vũ khí đầy đủ, bao vây căn phòng Andragoras đang ẩn náu.
“Chết đi ! Vua của lũ ngoại đạo !”
Một hiệp sĩ đầu tiên xông vào.
Andragoras im lặng như thể chẳng có gì ngạc nhiên, rồi ánh kiếm lóe sáng.
Đầu của hiệp sĩ người Lusitania rơi xuống sàn. Phần cơ thể còn lại trở thành một suối máu không ngừng phun. Nó vẫn đứng sững ở đấy như chưa kịp nhận ra chuyện gì, rồi một lúc sau mới đổ ập xuống mặt đất.
Cuộc hỗn chiến bắt đầu.
Nói đúng hơn đó là cuộc tàn sát một chiều. Bốn mươi hiệp sĩ Lusitania được lựa chọn để bao vây ám sát vua Andragoras khi phe nhà vua chỉ chưa tới 10 người. Không, thực tế chỉ có một người mà thôi. Quân Lusitania tin rằng mình có thể băm nát cơ thể vua Pars bằng 40 lưỡi kiếm ấy.
Đây là lần đầu tiên vua Andragoras mặc lên mình bộ áo giáp kể từ sau trận Atropatene và thể hiện tư thế oai hùng ông đã không có cơ hội cho quân địch chứng kiến lần đó.
Hiệp sĩ thứ hai gồng hết sức bình sinh đỡ nhát kiếm xé gió của nhà vua.
Với một tiếng kim loại vỡ tan, nhát kiếm ấy cắt đôi thanh gươm của kỵ sĩ, đồng thời chém vào cổ hắn với tốc độ và sức mạnh không hề suy giảm.
Cơn mưa máu trút xuống, đầu và cơ thể nạn nhân tiếp theo văng đi theo hai hướng khác nhau. Chiêu kiếm tuyệt đỉnh cả về kỹ thuật hay sức mạnh. Rồi sau đó, máu tươi tung tóe, đầu lìa khỏi cổ, xương cốt vỡ vụn, da thịt tan tành…Các hiệp sĩ Lusitania không một ai yếu đuối nhưng vẫn chết như ngả rạ. Andragoras cai trị sứ Pars không chỉ với tư cách là một vị vua mà còn là một tướng lãnh. Giờ đây người Lusitania đã nhận thức được điều này. Mùi tanh tràn ngập hành lang. Đội quân ám sát lao ra khỏi căn phòng, hoàn toàn từ bỏ.
“Lại thất bại rồi…”
Baudin ngửa mặt than trời. Hy sinh vô số quân tinh nhuệ nhưng không thể giết Andragoras và cứu Guiscard.
Dù có vài người sống sót chạy thoát nhưng không một ai lành lặn. Bao nhiêu máu đổ, bấy nhiêu nỗi nhục nhã chảy ra từ vết thương của những hiệp sĩ bất hạnh. Sau khi biết chuyện, Baudin và Montferrat đã từ bỏ kế hoạch ám sát lần nữa. Hai vị tướng nhìn nhau trong im lặng.
“Ông ta có phải con người không vậy.”
Baudin thậm chí không còn đủ sức mà ân hận, chỉ biết lấy mu bàn tay lau mồ hôi trán.
“Chúng ta đã đánh bại kẻ đó ở Atropatene ư? Như một chuyện hão huyền vậy.”
“Có lẽ thế.”
Câu trả lời của Montferrat khiến người nghe thêm áp lực. Thực sự ông ta cảm thấy mình đang nằm mơ. Dù là tiêu diệt Maryam hay chinh phục Pars, dù giành được của cải hay tàn sát dân chúng, cả việc Guiscard bị bắt nữa, cứ như đang mơ. Giá như mọi chuyện chỉ là một giấc mơ thì mở mắt ra, phải chăng ta thấy mình vẫn ở trong cung điên tối tăm nghèo nàn ở Lusitania?
Trong khi Montferrat đắm chìm trong suy tư u ám thì có tiếng chân lại gần. Đó không phải tiếng giày chiến của các hiệp sĩ mà là giày vải mềm. Baudin và Montferrat ngoái đầu lại, hóa ra người tới là hầu cận của vua Innocentius.
“Đức vua bệ hạ…”
Nghe tới đây, Montferrat và Baudin, những bề tôi trung thành của xứ Lusitania, đã ôm một suy nghĩ không nên có. Họ đoán rằng vị vua vô năng Innocentius đệ thất đã ngã quỵ trong cơn bạo bệnh và qua đời. Tuy nhiên, những gì người hầu nói sau đó nằm ngoài mọi hình dung của họ.
“Bệ hạ ra lệnh chuẩn bị áo giáp.”
“….Áo giáp cho ai?”
“Dành cho bệ hạ ạ.”
Câu này lọt vào tai Montferrat nhưng ông ta không cắt nghĩa được ngay tức thì. Montferrat quay sang nhìn người đồng đội để xác nhận xem thứ mình vừa nghe phải chăng là âm thanh từ thế giới khác.
“Áo giáp? Bệ hạ định làm gì?”
Thậm chí ông cảm thấy giọng mình cũng như không thuộc về thế giới này, bởi câu trả lời của đối phương quá mức phi thực tế.
“Bệ hạ muốn thách đấu vua Andragoras thô lỗ và kiêu ngạo trong một trận đấu tay đôi, và muốn chúng tôi chuyển lời.”
“Đấu tay đôi….?”
Montferrat chóng mặt quay cuồng.
Innocentius có thể chất tốt nhưng thể lực kém, không đời nào có thể chiến đấu với kẻ thù. Chẳng những thế, ông ta chạy vài bước đã thở hồng hộc. Về hình thức thì đúng là ông đã học kiếm thuật bài bản nhưng về kinh nghiệm thực chiến….Ông ta không thể nào đấu lại Andragoras. Chỉ cần vua Pars phất tay một cái thôi, e rằng vua Lusitania sẽ đầu lìa khỏi cổ ngay tức thì, chứ chẳng cần phải giao đấu. Họ phải làm sao ngăn chặn hành vi ngu ngốc của vị vua vô năng kia đây.
Montferrat chạy đến phòng đức vua. Những hầu cận nhìn nhau bối rối, rồi mở cánh cửa chạm khắc hoa văn xứ Pars. Trong phòng ngập tràn tiếng kim loại hỗn loạn. Và rồi điều Montferrat trông thấy đầu tiên khi bước vào là hình dáng vua Innocentius đang mặc bộ giáp bạc với sự trợ giúp của những người hầu.
“Ồ, Montferrat, đừng lo. Dù không có Guiscard thì vẫn còn ta đây. Lusitania sẽ ổn thôi.”
“Bệ hạ….”
Montferrat rên rỉ không nói nên lời. Ông ta nghĩ mình có thể cai trị đất nước mà không có sự trợ giúp của công tước Guiscard sao? Montferrat muốn nói thẳng ra như thế nhưng không thể.
Đột nhiên, một suy nghĩ nảy ra trong sâu thẳm tâm tư vị tướng quân. Cứ để ông ta đi. Nếu ngăn không được thì cứ để nhà vua làm gì mình muốn. Nếu ông ta chết dưới kiếm của Andragoras thì chẳng phải chuyện tốt hay sao? Khi ấy, chẳng có người Lusitania nào phải chịu tội.
Bất chợt, một tiếng cười trầm thấp vang lên. Innocentius nhìn thẳng vào Montferrat, mím môi.
“Ta biết, ngươi kính trọng Guiscard hơn ta nhiều.”
Như thể có một tảng băng vừa mới đặt lên lưng Guiscard. Ông cố giấu sự kích động, đáp lại ánh mắt nhà vua. Hai mắt Innocentius đỏ vằn tơ máu, sáng quắc một cách lạ thường. Montferrat không nói nên lời. Đó là lần đầu tiên ông thấy ánh mắt ấy ở vị vua trần tục, vô năng này.
“Nhưng ta là vua! Ta đã được thần linh ban cho quyền cai trị vương quốc này. Guiscard tuy là em ta nhưng cũng chỉ là thần dân của ta. Sự thật này có chúa chứng giám, và ai ai cũng biết. Vậy mà ngươi đã quên. Thật đáng tiếc, Montferrat!”
Montferrat không thể trả lời.
Nghĩ kỹ thì phản ứng này của nhà vua thực ra không đáng ngạc nhiên.
Nếu có một người em trai tài giỏi và nắm nhiều quyền lực như Guiscard, thân làm vua như Innocentius hẳn phải thấy đố kỵ và nghi ngờ đúng không. Nếu một ngày em trai lập công thì ông ta sẽ ôm mối hận, thậm chí hoài nghi :”Có phải tên này đang mở rộng quyền lực, muốn hạ bệ ta và chiếm lấy ngai vàng chăng?” Và trước khi chuyện đến nước ấy, ông ta sẽ phải ra tay giết chết em trai mình, ngăn ngừa hậu họa.
Mối quan hệ giữa các thành viên trong hoàng tộc luôn như thế. Tình cảm ruột thịt mà đặt trước ham muốn quyền lực thì chỉ như mảnh băng trước hơi ấm mùa xuân.
Vậy sao từ trước dến nay, mối quan hệ giữa nhà vua Lusitania và em trai lại không đi theo chiều hướng đó? Một phần vì Guiscard vô cùng thông minh, phần vì vua Innocentius không nghĩ theo lẽ thường. Ông ta không nghi ngờ gì về lòng trung thành của em trai mình nên giao hết thảy quyền điều hành đất nước cho hắn, còn bản thân chỉ chuyên tâm cầu nguyện mỗi ngày.
Không có bất cứ cảnh báo nào, tình huống đột ngột thay đổi. Trước đó, Innocentius chỉ luôn mồm khen ngợi Guiscard chứ chưa từng ghen tị trước danh tiếng của hắn ta. Triều thần đều thừa nhận điều đó và nói rằng, “Cái khác thì bỏ qua nhưng nhà vua cũng có điểm tốt là không hiềm tị. Cứ tiếp tục thế này cũng không sao.”
Nhưng bây giờ, Innocentius đang nói gì vậy? Chẳng phải những lời ấy có nghĩa ông ta căm ghét em trai mình sao?
“Guiscard là em ta nhưng coi thường kẻ làm anh. Với tư cách là thần dân, hắn xúc phạm nhà vua. Thậm chí, hắn còn quên mất vì hắn là em trai vua nên mới có thể nhúng tay vào triều chính. Và giờ các ngươi nhìn xem ! Mọi chuyện đã ra nông nỗi này !”
Nhà vua ra lệnh cho ai đó mang vũ khí tới. Trong lúc ông ta phân vẫn giữa kiếm, giáo và rìu, Montferrat thì thầm với Baudin.
“Ai đã khiến bệ hạ bình thường trở lại vậy?”
“Đó mà là bình thường ư? Chỉ là bất thường theo hướng ngược lại mà thôi.”
Baudin cau có bình luận. Ông ta ít lòng trung với nhà vua hơn người đồng nghiệp Montferrat nên tin chắc dù nhà vua có nghĩ gì thì cũng chỉ đơn thuần là sư ghen tị của người anh vô năng với người em thông thái. Vậy mà giờ, ông ta còn phải chăm lo cho vị vua bất tài này.
“Nhân tiện, công tước xứ Lusitabia, ta cũng có chuyện muốn hỏi đây.”
“………Ngài muốn hỏi gì?”
“Về những đồng minh đáng tin cậy của ta.”
“Ý ngài là quân đội Pars?”
“Đúng, chắc hẳng vẫn còn khoảng 10 vạn tướng sĩ Pars bình yên vô sự. Ta muốn biết động tĩnh của bọn họ.”
“Ta…”
“Nhìn cách ngươi ngập ngừng khi nói chuyện, chắc chúng đã tiến đến gần kinh thành rồi đúng không?”
Andragoras đưa mắt ra hiệu cho thuộc hạ. Cách đây không lâu, nhưng người này còn đang làm nhiệm vụ tra tấn ông ta. Nhưng khi lấy lại tự do, địa vị đã thay đổi hoàn toàn. Giờ họ là những con rối im lặng tuân theo mệnh lệnh nhà vua.
Ngay từ đầu họ đã không phải lính, chỉ là đảm nhận thẩm vấn, tra tấn, giết người. Guiscard bị xích và không thể cử động, không khỏi cẩm thấy khiếp đảm khi họ đến gần. Với những kẻ tra tấn này, cơ thể khỏe mạnh lành lặn của Guiscard dường như rất hấp dẫn.
Không biết liệu họ có đọc thấu tim can hắn không.
“Chắc thần Yadabaoth là một sự tồn tại vĩ đại lắm. Ông ta để cho một vị vua như thế chinh phục Pars.”
Andragoras lẩm bẩm nhìn Guiscard, sắc mặt hơi thay đổi. Thanh kiếm bên hông phát ra tiếng kêu rùng rợn.
“Rốt quộc đại quân Pars thế nào rồi? Ngươi còn chưa trả lời đấy, em trai vua Lusitania.”
“Họ rời thành Peshawar, hướng về phía tây trên Đại lục vương lộ.”
Guiscard trả lời, cũng không che giấu mà kể cho Andragoras nghe về việc hai thành trì Lusitania đã thất thủ. Vừa nói, Guiscard cũng âm thầm quan sát. Nếu đổi lại là anh trai hắn, ông ta nhất định sẽ nói “Đó là lời cảnh báo của đấng Yadabaoth.” Từ phản ứng của Andragoras, Guiscard biết ông ta không hài lòng trước chiến công của thái tử Arslan. Hắn tin điểm này sẽ có giá trị khai thác.
Còn về phía quân Lusitania, họ đang ngày đêm vạch ra kế sách.
“Andragoras cũng cần phải ngủ. Chúng ta hãy đột kích vào ban đêm nhân lúc ông ta ngủ để cứu ngài công tước.”
Đề xuất này cũng có giá trị ở một mặt nào đó. Quân Lusitania chỉ sợ một mình Andragoras, còn những tên tùy tùng thì không có gì đáng nói. Nếu tấn công bất ngờ khi Andragoras ngủ thì vấn đề sẽ được giải quyết nhanh chóng.
“Chúng ta cho quân xông vào, chém đầu Andragoras, đồng thời giết luôn ả phù thùy vợ hắn. Đức vua có lẽ sẽ nổi giận nhưng không biết chính xác ai giết ả thì không làm được gì.”
Baudin cố gắng thuyết phục người đồng nghiệp, và Montferrat cũng phải thừa nhận rằng lúc này không có biện pháp nào tốt hơn. Tuy nhiên, ông đưa ra điều kiện bổ sung là không được hành động liều lĩnh, ưu tiên giải cứu công tước Guiscard trước, sau đó mới giết Andragroras. Baudin bằng lòng.
Thời gian hành động là lúc rạng sáng. Họ chọn giờ này thay vì lúc nửa đêm, vì Andragoras cũng có thể đoán ra đối phương sẽ bất ngờ tập kích lúc mình ngủ. Sau một đêm căng thẳng vì mất ngủ, tới lúc mặt trời mọc, có lẽ hắn sẽ chủ quan phần nào.
Các hiệp sĩ được chọn đều là kỵ binh tinh nhuệ với trang bị vũ khí đầy đủ, bao vây căn phòng Andragoras đang ẩn náu.
“Chết đi ! Vua của lũ ngoại đạo !”
Một hiệp sĩ đầu tiên xông vào.
Andragoras im lặng như thể chẳng có gì ngạc nhiên, rồi ánh kiếm lóe sáng.
Đầu của hiệp sĩ người Lusitania rơi xuống sàn. Phần cơ thể còn lại trở thành một suối máu không ngừng phun. Nó vẫn đứng sững ở đấy như chưa kịp nhận ra chuyện gì, rồi một lúc sau mới đổ ập xuống mặt đất.
Cuộc hỗn chiến bắt đầu.
Nói đúng hơn đó là cuộc tàn sát một chiều. Bốn mươi hiệp sĩ Lusitania được lựa chọn để bao vây ám sát vua Andragoras khi phe nhà vua chỉ chưa tới 10 người. Không, thực tế chỉ có một người mà thôi. Quân Lusitania tin rằng mình có thể băm nát cơ thể vua Pars bằng 40 lưỡi kiếm ấy.
Đây là lần đầu tiên vua Andragoras mặc lên mình bộ áo giáp kể từ sau trận Atropatene và thể hiện tư thế oai hùng ông đã không có cơ hội cho quân địch chứng kiến lần đó.
Hiệp sĩ thứ hai gồng hết sức bình sinh đỡ nhát kiếm xé gió của nhà vua.
Với một tiếng kim loại vỡ tan, nhát kiếm ấy cắt đôi thanh gươm của kỵ sĩ, đồng thời chém vào cổ hắn với tốc độ và sức mạnh không hề suy giảm.
Cơn mưa máu trút xuống, đầu và cơ thể nạn nhân tiếp theo văng đi theo hai hướng khác nhau. Chiêu kiếm tuyệt đỉnh cả về kỹ thuật hay sức mạnh. Rồi sau đó, máu tươi tung tóe, đầu lìa khỏi cổ, xương cốt vỡ vụn, da thịt tan tành…Các hiệp sĩ Lusitania không một ai yếu đuối nhưng vẫn chết như ngả rạ. Andragoras cai trị sứ Pars không chỉ với tư cách là một vị vua mà còn là một tướng lãnh. Giờ đây người Lusitania đã nhận thức được điều này. Mùi tanh tràn ngập hành lang. Đội quân ám sát lao ra khỏi căn phòng, hoàn toàn từ bỏ.
“Lại thất bại rồi…”
Baudin ngửa mặt than trời. Hy sinh vô số quân tinh nhuệ nhưng không thể giết Andragoras và cứu Guiscard.
Dù có vài người sống sót chạy thoát nhưng không một ai lành lặn. Bao nhiêu máu đổ, bấy nhiêu nỗi nhục nhã chảy ra từ vết thương của những hiệp sĩ bất hạnh. Sau khi biết chuyện, Baudin và Montferrat đã từ bỏ kế hoạch ám sát lần nữa. Hai vị tướng nhìn nhau trong im lặng.
“Ông ta có phải con người không vậy.”
Baudin thậm chí không còn đủ sức mà ân hận, chỉ biết lấy mu bàn tay lau mồ hôi trán.
“Chúng ta đã đánh bại kẻ đó ở Atropatene ư? Như một chuyện hão huyền vậy.”
“Có lẽ thế.”
Câu trả lời của Montferrat khiến người nghe thêm áp lực. Thực sự ông ta cảm thấy mình đang nằm mơ. Dù là tiêu diệt Maryam hay chinh phục Pars, dù giành được của cải hay tàn sát dân chúng, cả việc Guiscard bị bắt nữa, cứ như đang mơ. Giá như mọi chuyện chỉ là một giấc mơ thì mở mắt ra, phải chăng ta thấy mình vẫn ở trong cung điên tối tăm nghèo nàn ở Lusitania?
Trong khi Montferrat đắm chìm trong suy tư u ám thì có tiếng chân lại gần. Đó không phải tiếng giày chiến của các hiệp sĩ mà là giày vải mềm. Baudin và Montferrat ngoái đầu lại, hóa ra người tới là hầu cận của vua Innocentius.
“Đức vua bệ hạ…”
Nghe tới đây, Montferrat và Baudin, những bề tôi trung thành của xứ Lusitania, đã ôm một suy nghĩ không nên có. Họ đoán rằng vị vua vô năng Innocentius đệ thất đã ngã quỵ trong cơn bạo bệnh và qua đời. Tuy nhiên, những gì người hầu nói sau đó nằm ngoài mọi hình dung của họ.
“Bệ hạ ra lệnh chuẩn bị áo giáp.”
“….Áo giáp cho ai?”
“Dành cho bệ hạ ạ.”
Câu này lọt vào tai Montferrat nhưng ông ta không cắt nghĩa được ngay tức thì. Montferrat quay sang nhìn người đồng đội để xác nhận xem thứ mình vừa nghe phải chăng là âm thanh từ thế giới khác.
“Áo giáp? Bệ hạ định làm gì?”
Thậm chí ông cảm thấy giọng mình cũng như không thuộc về thế giới này, bởi câu trả lời của đối phương quá mức phi thực tế.
“Bệ hạ muốn thách đấu vua Andragoras thô lỗ và kiêu ngạo trong một trận đấu tay đôi, và muốn chúng tôi chuyển lời.”
“Đấu tay đôi….?”
Montferrat chóng mặt quay cuồng.
Innocentius có thể chất tốt nhưng thể lực kém, không đời nào có thể chiến đấu với kẻ thù. Chẳng những thế, ông ta chạy vài bước đã thở hồng hộc. Về hình thức thì đúng là ông đã học kiếm thuật bài bản nhưng về kinh nghiệm thực chiến….Ông ta không thể nào đấu lại Andragoras. Chỉ cần vua Pars phất tay một cái thôi, e rằng vua Lusitania sẽ đầu lìa khỏi cổ ngay tức thì, chứ chẳng cần phải giao đấu. Họ phải làm sao ngăn chặn hành vi ngu ngốc của vị vua vô năng kia đây.
Montferrat chạy đến phòng đức vua. Những hầu cận nhìn nhau bối rối, rồi mở cánh cửa chạm khắc hoa văn xứ Pars. Trong phòng ngập tràn tiếng kim loại hỗn loạn. Và rồi điều Montferrat trông thấy đầu tiên khi bước vào là hình dáng vua Innocentius đang mặc bộ giáp bạc với sự trợ giúp của những người hầu.
“Ồ, Montferrat, đừng lo. Dù không có Guiscard thì vẫn còn ta đây. Lusitania sẽ ổn thôi.”
“Bệ hạ….”
Montferrat rên rỉ không nói nên lời. Ông ta nghĩ mình có thể cai trị đất nước mà không có sự trợ giúp của công tước Guiscard sao? Montferrat muốn nói thẳng ra như thế nhưng không thể.
Đột nhiên, một suy nghĩ nảy ra trong sâu thẳm tâm tư vị tướng quân. Cứ để ông ta đi. Nếu ngăn không được thì cứ để nhà vua làm gì mình muốn. Nếu ông ta chết dưới kiếm của Andragoras thì chẳng phải chuyện tốt hay sao? Khi ấy, chẳng có người Lusitania nào phải chịu tội.
Bất chợt, một tiếng cười trầm thấp vang lên. Innocentius nhìn thẳng vào Montferrat, mím môi.
“Ta biết, ngươi kính trọng Guiscard hơn ta nhiều.”
Như thể có một tảng băng vừa mới đặt lên lưng Guiscard. Ông cố giấu sự kích động, đáp lại ánh mắt nhà vua. Hai mắt Innocentius đỏ vằn tơ máu, sáng quắc một cách lạ thường. Montferrat không nói nên lời. Đó là lần đầu tiên ông thấy ánh mắt ấy ở vị vua trần tục, vô năng này.
“Nhưng ta là vua! Ta đã được thần linh ban cho quyền cai trị vương quốc này. Guiscard tuy là em ta nhưng cũng chỉ là thần dân của ta. Sự thật này có chúa chứng giám, và ai ai cũng biết. Vậy mà ngươi đã quên. Thật đáng tiếc, Montferrat!”
Montferrat không thể trả lời.
Nghĩ kỹ thì phản ứng này của nhà vua thực ra không đáng ngạc nhiên.
Nếu có một người em trai tài giỏi và nắm nhiều quyền lực như Guiscard, thân làm vua như Innocentius hẳn phải thấy đố kỵ và nghi ngờ đúng không. Nếu một ngày em trai lập công thì ông ta sẽ ôm mối hận, thậm chí hoài nghi :”Có phải tên này đang mở rộng quyền lực, muốn hạ bệ ta và chiếm lấy ngai vàng chăng?” Và trước khi chuyện đến nước ấy, ông ta sẽ phải ra tay giết chết em trai mình, ngăn ngừa hậu họa.
Mối quan hệ giữa các thành viên trong hoàng tộc luôn như thế. Tình cảm ruột thịt mà đặt trước ham muốn quyền lực thì chỉ như mảnh băng trước hơi ấm mùa xuân.
Vậy sao từ trước dến nay, mối quan hệ giữa nhà vua Lusitania và em trai lại không đi theo chiều hướng đó? Một phần vì Guiscard vô cùng thông minh, phần vì vua Innocentius không nghĩ theo lẽ thường. Ông ta không nghi ngờ gì về lòng trung thành của em trai mình nên giao hết thảy quyền điều hành đất nước cho hắn, còn bản thân chỉ chuyên tâm cầu nguyện mỗi ngày.
Không có bất cứ cảnh báo nào, tình huống đột ngột thay đổi. Trước đó, Innocentius chỉ luôn mồm khen ngợi Guiscard chứ chưa từng ghen tị trước danh tiếng của hắn ta. Triều thần đều thừa nhận điều đó và nói rằng, “Cái khác thì bỏ qua nhưng nhà vua cũng có điểm tốt là không hiềm tị. Cứ tiếp tục thế này cũng không sao.”
Nhưng bây giờ, Innocentius đang nói gì vậy? Chẳng phải những lời ấy có nghĩa ông ta căm ghét em trai mình sao?
“Guiscard là em ta nhưng coi thường kẻ làm anh. Với tư cách là thần dân, hắn xúc phạm nhà vua. Thậm chí, hắn còn quên mất vì hắn là em trai vua nên mới có thể nhúng tay vào triều chính. Và giờ các ngươi nhìn xem ! Mọi chuyện đã ra nông nỗi này !”
Nhà vua ra lệnh cho ai đó mang vũ khí tới. Trong lúc ông ta phân vẫn giữa kiếm, giáo và rìu, Montferrat thì thầm với Baudin.
“Ai đã khiến bệ hạ bình thường trở lại vậy?”
“Đó mà là bình thường ư? Chỉ là bất thường theo hướng ngược lại mà thôi.”
Baudin cau có bình luận. Ông ta ít lòng trung với nhà vua hơn người đồng nghiệp Montferrat nên tin chắc dù nhà vua có nghĩ gì thì cũng chỉ đơn thuần là sư ghen tị của người anh vô năng với người em thông thái. Vậy mà giờ, ông ta còn phải chăm lo cho vị vua bất tài này.
Danh sách chương