Khi quân Lusitania trong tình cảnh hỗn loạn thì điều lạ lùng xảy ra bên ngoài cung điện.
Một nhóm lính đang tuần tra trên hành lang cung điện thì thấy một cái bóng khả nghi. Cái bóng tránh ánh nắng chiếu xiên vào buổi sáng, lén nhìn căn phòng nơi Andragoras ngự từ mép tường. Hắn mặc áo choàng xám đen, gần như tan vào bóng tối. Tuy nhiên. Ánh ban mai vẫn chiếu ra đường viền của cơ thể kẻ đó.
“Ai?”
Có người hét lên. Năm lính canh chạy tới, chỉ thấy một tia sáng nguy hiểm lóe lên từ cặp mắt ẩn dưới cái mũ choàng.
Tấm áo choàng đen phất phới xòe ra trước mặt bọn họ như một tấm màn che. Chỉ chốc lát sau, năm người lính ngã xuống, cơ thể khô quắt như tấm da cừu phơi nắng cả trăm năm.
“Hừ, thật ngu xuẩn…”
Cái bóng cười khẩy.
Kẻ đó là Gazhdaham, một trong những đệ tử của pháp sư ẩn nấp tại căn phòng dưới lòng đất kinh đô Ecbatana. Lúc này, lại có một giọng nói vang lên từ khoảng không vô hình.
“Bất cẩn quá đấy. Có bị ai thấy không?’
“Gurgin, ngươi ở đó à? Thật ngại quá. Tiếp theo làm gì đây? Ta càng lúc càng hứng khởi.”
Hắn mấp máy môi trò chuyện với người vô hình. Rồi một nụ cười phấn khích nở trên khuôn mặt Gazhdaham.
“Đều ổn chứ?”
“Tất cả đều đúng như chỉ dẫn của chủ nhân đáng kính. Nhưng liệu tên vua Lusitania bất tài kia có xứng làm con rối cho chúng ta không? Ta không hy vọng nhiều lắm.”
“Đừng nói nữa, ta cứ làm theo mệnh lệnh là được. Quay lại thôi, Gazhdaham.”
Âm thanh nhỏ dần, Gazhdaham nhìn khu hành lang quanh giếng trời đầy hoài niệm rồi ẩn vào bóng tường.
Người ta tin rằng bấy giờ vua Innocentius mới lần đầu thức tỉnh trách nhiệm của một vị vua, ra lệnh quân lính mang áo giáp tới.
“Cứ giết bất cứ người Pars nào ở nơi Andragoras nhìn thấy. Nếu hắn không chịu nhận lời thách đấu thì ta còn giết, dù có là hàng vạn người. Rồi hắn sẽ phải ra mặt thôi, vì hắn là vua Pars.”
Một mệnh lệnh đáng sợ được ban hành. Tổng dám mục Bodin mà ở đây thì nhất định sẽ vỗ tay như pháo. Tuy nhiên, các cận thần và tướng lĩnh không thể thực hiện ngay chỉ vì đó là mệnh lệnh của nhà vua. Sau khi chiếm được kinh đô Ecbatana, họ đã giết vô số người Pars, cướp bóc, hãm hiếp, không hành vi tàn bạo nào không làm. Họ tin đó là quả báo mà những kẻ ngoại đạo xứng đáng phải chịu. Nhưng giờ mọi chuyện đã khác. Họ chiếm đóng thành này nửa năm, trật tự công cộng mới được khôi phục dưới sự kiểm soát của chính quyền Lusitania. Mọi thứ chỉ vừa ổn đinh mà lại ra tay tàn sát, lòng người sẽ càng thêm bất ổn. Để bảo vệ tính mạng, dân Pars nhất định sẽ nổi lên chống đối, kết hợp với đại quân của hoàng tử Arslan sẽ tiến đến trong nay mai, ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Mà hơn hết, Guiscard là trụ cột của Lusitania, là nhân vật duy nhất mà triều thần có thể tin tưởng, mà giờ lại trong tay kẻ địch. Nói chung, không ai muốn thực hiện hành vi nào gây ra ảnh hưởng cho đến khi công tước Guiscard được thả. Dù Montferrat và Baudin gật đầu tuân lệnh nhưng họ cố hết sức kéo dài thời gian. Trong khi đó…
“Đấu tay đôi? Bệ hạ muốn một mình khiêu chiến Andragoras?”
Tin đồn này lan nhanh như gió. Toàn bộ tướng lĩnh và binh sĩ Lusitania đều không dám tin vào tai mình. Đến khi biết đó là sự thật, tất cả đều đổ dồn tới quanh khu dinh thự mà vua Andragoras đang chiếm giữ. Họ muốn chứng kiến sự kiện có một không hai này.
“Rốt cuộc bệ hạ bị sao vậy? Quỷ nhập à?”
“Hay đó mới là con người thật của bệ hạ? Trước đó ngài chỉ giả vờ ngu ngốc thôi?”
“Nói ngu ngốc thì hơi quá. Ít ra cũng nên gọi là khờ khạo nhỉ?”
“Ngươi nói gì vậy? Làm gì được như thế?”
Mọi người thì thầm, xô đẩy nhau, tranh vị trí tốt nhất.
Cho đến lúc này, mọi chuyện diễn ra theo hướng không ai tưởng tượng nổi, nhất là với Guiscard và những người đang cố gắng giải cứu hắn. "Cuộc thách đấu” của vua Innocentius không khác nào một vở hài kịch.
Andragoras không nhận lời thách đấu. Ông ta chỉ nhìn chằm chằm đám đông bên ngoài với ánh mắt uy hiếp và không có ý định thả con tin bên cạnh. Tất nhiên, Guiscard không biết diễn biến ra sao, chỉ có thể cố gắng trấn an bản thân.
Nếu trước đây, khi hai vị vua quyết định tiến hành phân thắng thua bằng một trận đấu thì đó sẽ là nghi lễ trang trọng bậc nhất. Nhưng trong tình hình hiện nay, dù có tổ chức hoành tráng thế nào cũng chỉ để tô điểm cho một vởi hài kịch rẻ tiền trên đường phố của gánh xiếc hề nông thôn mà thôi. Riêng với Montferrat, ông ta gọi đây là cơn ác mộng kinh hoàng.
Còn các tín đồ Yadabaoth thì vô cùng khó chịu. Nhìn dưới góc độ nào đi nữa, vị vua ngoại đạo hơn xa vua Lusitania cả về sức mạnh, phong thái lẫn kinh nghiêm chinh chiến. Khi vua Innocentius cuối cùng cũng võ trang xong và xuất hiện ở hành lang, các tướng lĩnh Lusitania đã phải nhẫn nhịn hết sức khổ sở mới không phá lên cười, nhưng đâu đó vẫn có vài anh lính quay đi với cái vai run run.
Trên đời này chắc chẳng có ai không phù hợp với áo giáo như Innocnetius đệ thất.
Một vóc dáng bình thường nếu được kết hợp với bộ giáp hào nhoáng cũng khiến người mặc oai phong hơn mấy lần. Nhưng với vẻ ngoài vốn có của Innocentius thì thật sự bó tay. Nhìn ông ta mặc giáp, người ta chỉ thấy được sự mâu thuẫn khủng khiếp giữa trang phục và người mặc.
Vậy nhưng vua Innocentius vẫn bước xuống hành lang trong bộ giáp chói lóa và thanh trường kiếm. Tiếng hô hào vang lên từ đám đông tướng lĩnh đang đứng xem. Âm thanh này khiến Montferrat đau đầu. Đây không phải là suy đồi nữa, mà là tự hủy mất rồi. Xưa kia, người Lusitania tuy nghèo nhưng họ sống giản dị. Giờ họ học được cách mượn danh đức chúa trời để xâm chiếm lãnh thổ nước khác, cướp bóc của cải người khác, ngược đãi dân ngọa đạo. Tâm hồn họ không được bồi bổ bởi chiến thắng mà chìm đắm trong hoan lạc xa xỉ. Sự xuống cấp trầm trọng về trí tuệ này được bộc lộ rõ trong tiếng hô hào bệnh hoạn kia.
Vi Innocentius cố hết sức bình sinh để vung thanh kiếm trong tay với động tác nặng nề, khiến cho xung quanh náo loạn lên lần nữa, như cổ vũ cho một tên hề.
“Ta không chịu nổi nữa!”
Baudin lẩm bẩm.
“Tại sao chúng ta, những kẻ chinh phạt và giành chiến thấng, lại phải chịu nỗi nhục nhã này? Ta có nên ra mặt chỉ trích nhà vua vì hành động không đúng mực kia không?”
“Ít nhất thì ta có thể yên tâm là quanh đây không có người Pars nào.”
“Cái đó mà là an ủi hả?’
Baudin gầm lên kích động, nhìn chằm chằm vị vua của mình bằng ánh mắt ghê tởm. Dù vậy nhưng Innocentius đang quay lưng lại với hành lang vòng tròn nên không biết mình đang bị chính các bề tôi xem như trò cười.
Đến trước căn phòng nơi em trai mình bị giam giữ, Innocentius nhìn trừng mắt nhìn cánh cửa. Cánh cửa được trạm khắc theo phong cách đặc trưng của Pars với hai con sư tử vươn chân trước, cặp mắt đính hồng ngọc như đang nhìn lại vị vua xâm lược bằng đôi con ngươi rực sáng đỏ ngầu.
“Vua Innocentius đệ thất của Lusitania thách đấu vua của Pars, Andragoras đệ tam ! Mau mở cửa!”
Trước lời tuyên bố hùng hồn ấy, Andragoras chẳng mảy may để tâm. Vua Innocentius nói tiếng Lusitania trong khi vua Andragoras chỉ hiểu tiếng Pars, cho nên đương nhiên ông ta không đáp lại. Mà trong các hiệp sĩ Lusitania ngoài kia không ai có ý định thông dịch cho vua của họ.
Thấy người trong phòng không có phản ứng, vua Innocetius vung kiếm một cách thô bạo, cao giọng quát.
“Đây là cuộc đấu tay đôi giữa các vị vua, không phải một trận đấu bình thường. Tên vua ngoại đạo đáng nguyền rủa ! Nếu ngươi có thể đánh bại ta, chúng ta sẽ trả lại toàn bộ của cải mà ta giành được. Ta xin thề tuyệt đối tuân thủ, nhân danh thần linh!”
“Sao có thể thế được!”
Các triều thần hô lên.
Nếu thực sự tham chiến, vua Innocentius
không có cơ hội nào thắng Andragoras. Kết quả là quân đội Lusitania sẽ phải trao trả toàn bộ của cải và rút khỏi Pars ư? Đương nhiên họ không nhất thiết phải tuân thủ lời hứa với kẻ ngoại đạo, nhưng trong trường hợp này, họ sẽ phải gánh chịu nỗi nhục nhã gấp bội phần vì nhà vua không những thua trận thách đấu của chính mình mà còn vi phạm lời thề trước thần linh. Hơn hết là công tước Guiscard cũng không thể quay lại.
“Bệ hạ bệnh rồi. Mau đưa người về phòng!”
Baudin hét lên, quyết định chỉ trong tíc tắc. Họ không thể để quốc vương tự tung tự tác nữa. Ngay lập tức, các hiệp sĩ lao đến. Nếu nhà vua thực sự bị bệnh, họ hoàn toàn có thể dùng vũ lực khống chế ông ta. Sau khi nháy mắt ra hiệu với nhau, sáu người đồng loạt tiếp cận nhà vua từ phía sau lưng.
“Các ngươi làm gì vậy ? Quân phản bội?”
Innocentius điên cuồng hét lớn, vung kiếm chống trả. Hắn muốn chém những hiệp sĩ đang cố gắng đàn áp mình.
Động tác của nhà vua quá chậm chạp, và các hiệp sĩ đều mặc áo giáp nên lưỡi kiếm chỉ có thể gây ra vài vết xước lên bề mặt giáp của họ, ngoài ra chỉ một người bị xước nhẹ trên mu bàn tay. Một hiệp sĩ khác ngay lập tức giật lấy thanh kiếm trong tay nhà vua, ném nó xuống đất. Kiếm phát ra âm thanh nặng nề, rơi trên nền đá.
“Mau đưa quốc vương bệ hạ về. Gọi thầy thuốc kê đơn để bệ hạ nghỉ ngơi.”
Baudin ra lệnh. Khi nhà vua không ngừng quát tháo, bị các hiệp sĩ cưỡng ép mang đi thì chợt một âm thanh lạ phát ra giữa khoảng sân.
Hiệp sĩ bị xước mu bàn tay ban nãy đang nằm gục trên nền đá, thốt ra những tiếng rên rỉ đau đớn, đôi môi chuyển sang màu xám ngắt. Khi tiếng rên dừng lại, máu đen chảy khỏi khóe miệng anh ta. Tay chân được bọc trong bộ giáp cứng đờ. Sau cơn co giật, người đó bất động hoàn toàn.
Đám đông bối rối sửng sốt, còn Montferrat vôi vàng bước lại gần. Sau khi xác nhận người này đã chết, ông nhặt thanh kiếm mà vua Innocentius làm rơi. Đưa mũi lại gần, ông ngửi thấy mùi hôi nồng nặc. Lưỡi kiếm tẩm đầy độc lưu huỳnh.
“Hóa ra đây là căn cứ cho sự tự tin của bệ hạ. Nhưng tẩm độc lên kiếm trong một trận đấu tay đôi…”
Dù đối phương là dân dị giáo đi nữa nhưng cách làm này quả là sỉ nhục tinh thần hiệp sĩ. Montferrat, người được coi là hiệp sĩ thánh thiện nhất trong quân đội Luisitania không khỏi cảm thấy ghê tởm. Người bạn Baudin đứng bên cạnh nói:
“Tóm lại, Pars không phải nơi ta có thể ở lâu. Giết được thì giết, chiếm được thì chiếm. Đốt cháy kinh đô của chúng. Mặc kệ bọn người Pars với mớ hỗn độn của chúng đi. Nơi này không còn gì cho chúng ta làm nữa rồi.”
Nghe Baudin nói, Montferrat cảm thấy đau nhức thái dương. Cứ như vậy thì chưa cần quyết đấu với quân Pars, Lusitania đã tự sụp đổ, giống một người khổng lồ mắc kẹt trong đầm lầy.
Một nhóm lính đang tuần tra trên hành lang cung điện thì thấy một cái bóng khả nghi. Cái bóng tránh ánh nắng chiếu xiên vào buổi sáng, lén nhìn căn phòng nơi Andragoras ngự từ mép tường. Hắn mặc áo choàng xám đen, gần như tan vào bóng tối. Tuy nhiên. Ánh ban mai vẫn chiếu ra đường viền của cơ thể kẻ đó.
“Ai?”
Có người hét lên. Năm lính canh chạy tới, chỉ thấy một tia sáng nguy hiểm lóe lên từ cặp mắt ẩn dưới cái mũ choàng.
Tấm áo choàng đen phất phới xòe ra trước mặt bọn họ như một tấm màn che. Chỉ chốc lát sau, năm người lính ngã xuống, cơ thể khô quắt như tấm da cừu phơi nắng cả trăm năm.
“Hừ, thật ngu xuẩn…”
Cái bóng cười khẩy.
Kẻ đó là Gazhdaham, một trong những đệ tử của pháp sư ẩn nấp tại căn phòng dưới lòng đất kinh đô Ecbatana. Lúc này, lại có một giọng nói vang lên từ khoảng không vô hình.
“Bất cẩn quá đấy. Có bị ai thấy không?’
“Gurgin, ngươi ở đó à? Thật ngại quá. Tiếp theo làm gì đây? Ta càng lúc càng hứng khởi.”
Hắn mấp máy môi trò chuyện với người vô hình. Rồi một nụ cười phấn khích nở trên khuôn mặt Gazhdaham.
“Đều ổn chứ?”
“Tất cả đều đúng như chỉ dẫn của chủ nhân đáng kính. Nhưng liệu tên vua Lusitania bất tài kia có xứng làm con rối cho chúng ta không? Ta không hy vọng nhiều lắm.”
“Đừng nói nữa, ta cứ làm theo mệnh lệnh là được. Quay lại thôi, Gazhdaham.”
Âm thanh nhỏ dần, Gazhdaham nhìn khu hành lang quanh giếng trời đầy hoài niệm rồi ẩn vào bóng tường.
Người ta tin rằng bấy giờ vua Innocentius mới lần đầu thức tỉnh trách nhiệm của một vị vua, ra lệnh quân lính mang áo giáp tới.
“Cứ giết bất cứ người Pars nào ở nơi Andragoras nhìn thấy. Nếu hắn không chịu nhận lời thách đấu thì ta còn giết, dù có là hàng vạn người. Rồi hắn sẽ phải ra mặt thôi, vì hắn là vua Pars.”
Một mệnh lệnh đáng sợ được ban hành. Tổng dám mục Bodin mà ở đây thì nhất định sẽ vỗ tay như pháo. Tuy nhiên, các cận thần và tướng lĩnh không thể thực hiện ngay chỉ vì đó là mệnh lệnh của nhà vua. Sau khi chiếm được kinh đô Ecbatana, họ đã giết vô số người Pars, cướp bóc, hãm hiếp, không hành vi tàn bạo nào không làm. Họ tin đó là quả báo mà những kẻ ngoại đạo xứng đáng phải chịu. Nhưng giờ mọi chuyện đã khác. Họ chiếm đóng thành này nửa năm, trật tự công cộng mới được khôi phục dưới sự kiểm soát của chính quyền Lusitania. Mọi thứ chỉ vừa ổn đinh mà lại ra tay tàn sát, lòng người sẽ càng thêm bất ổn. Để bảo vệ tính mạng, dân Pars nhất định sẽ nổi lên chống đối, kết hợp với đại quân của hoàng tử Arslan sẽ tiến đến trong nay mai, ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Mà hơn hết, Guiscard là trụ cột của Lusitania, là nhân vật duy nhất mà triều thần có thể tin tưởng, mà giờ lại trong tay kẻ địch. Nói chung, không ai muốn thực hiện hành vi nào gây ra ảnh hưởng cho đến khi công tước Guiscard được thả. Dù Montferrat và Baudin gật đầu tuân lệnh nhưng họ cố hết sức kéo dài thời gian. Trong khi đó…
“Đấu tay đôi? Bệ hạ muốn một mình khiêu chiến Andragoras?”
Tin đồn này lan nhanh như gió. Toàn bộ tướng lĩnh và binh sĩ Lusitania đều không dám tin vào tai mình. Đến khi biết đó là sự thật, tất cả đều đổ dồn tới quanh khu dinh thự mà vua Andragoras đang chiếm giữ. Họ muốn chứng kiến sự kiện có một không hai này.
“Rốt cuộc bệ hạ bị sao vậy? Quỷ nhập à?”
“Hay đó mới là con người thật của bệ hạ? Trước đó ngài chỉ giả vờ ngu ngốc thôi?”
“Nói ngu ngốc thì hơi quá. Ít ra cũng nên gọi là khờ khạo nhỉ?”
“Ngươi nói gì vậy? Làm gì được như thế?”
Mọi người thì thầm, xô đẩy nhau, tranh vị trí tốt nhất.
Cho đến lúc này, mọi chuyện diễn ra theo hướng không ai tưởng tượng nổi, nhất là với Guiscard và những người đang cố gắng giải cứu hắn. "Cuộc thách đấu” của vua Innocentius không khác nào một vở hài kịch.
Andragoras không nhận lời thách đấu. Ông ta chỉ nhìn chằm chằm đám đông bên ngoài với ánh mắt uy hiếp và không có ý định thả con tin bên cạnh. Tất nhiên, Guiscard không biết diễn biến ra sao, chỉ có thể cố gắng trấn an bản thân.
Nếu trước đây, khi hai vị vua quyết định tiến hành phân thắng thua bằng một trận đấu thì đó sẽ là nghi lễ trang trọng bậc nhất. Nhưng trong tình hình hiện nay, dù có tổ chức hoành tráng thế nào cũng chỉ để tô điểm cho một vởi hài kịch rẻ tiền trên đường phố của gánh xiếc hề nông thôn mà thôi. Riêng với Montferrat, ông ta gọi đây là cơn ác mộng kinh hoàng.
Còn các tín đồ Yadabaoth thì vô cùng khó chịu. Nhìn dưới góc độ nào đi nữa, vị vua ngoại đạo hơn xa vua Lusitania cả về sức mạnh, phong thái lẫn kinh nghiêm chinh chiến. Khi vua Innocentius cuối cùng cũng võ trang xong và xuất hiện ở hành lang, các tướng lĩnh Lusitania đã phải nhẫn nhịn hết sức khổ sở mới không phá lên cười, nhưng đâu đó vẫn có vài anh lính quay đi với cái vai run run.
Trên đời này chắc chẳng có ai không phù hợp với áo giáo như Innocnetius đệ thất.
Một vóc dáng bình thường nếu được kết hợp với bộ giáp hào nhoáng cũng khiến người mặc oai phong hơn mấy lần. Nhưng với vẻ ngoài vốn có của Innocentius thì thật sự bó tay. Nhìn ông ta mặc giáp, người ta chỉ thấy được sự mâu thuẫn khủng khiếp giữa trang phục và người mặc.
Vậy nhưng vua Innocentius vẫn bước xuống hành lang trong bộ giáp chói lóa và thanh trường kiếm. Tiếng hô hào vang lên từ đám đông tướng lĩnh đang đứng xem. Âm thanh này khiến Montferrat đau đầu. Đây không phải là suy đồi nữa, mà là tự hủy mất rồi. Xưa kia, người Lusitania tuy nghèo nhưng họ sống giản dị. Giờ họ học được cách mượn danh đức chúa trời để xâm chiếm lãnh thổ nước khác, cướp bóc của cải người khác, ngược đãi dân ngọa đạo. Tâm hồn họ không được bồi bổ bởi chiến thắng mà chìm đắm trong hoan lạc xa xỉ. Sự xuống cấp trầm trọng về trí tuệ này được bộc lộ rõ trong tiếng hô hào bệnh hoạn kia.
Vi Innocentius cố hết sức bình sinh để vung thanh kiếm trong tay với động tác nặng nề, khiến cho xung quanh náo loạn lên lần nữa, như cổ vũ cho một tên hề.
“Ta không chịu nổi nữa!”
Baudin lẩm bẩm.
“Tại sao chúng ta, những kẻ chinh phạt và giành chiến thấng, lại phải chịu nỗi nhục nhã này? Ta có nên ra mặt chỉ trích nhà vua vì hành động không đúng mực kia không?”
“Ít nhất thì ta có thể yên tâm là quanh đây không có người Pars nào.”
“Cái đó mà là an ủi hả?’
Baudin gầm lên kích động, nhìn chằm chằm vị vua của mình bằng ánh mắt ghê tởm. Dù vậy nhưng Innocentius đang quay lưng lại với hành lang vòng tròn nên không biết mình đang bị chính các bề tôi xem như trò cười.
Đến trước căn phòng nơi em trai mình bị giam giữ, Innocentius nhìn trừng mắt nhìn cánh cửa. Cánh cửa được trạm khắc theo phong cách đặc trưng của Pars với hai con sư tử vươn chân trước, cặp mắt đính hồng ngọc như đang nhìn lại vị vua xâm lược bằng đôi con ngươi rực sáng đỏ ngầu.
“Vua Innocentius đệ thất của Lusitania thách đấu vua của Pars, Andragoras đệ tam ! Mau mở cửa!”
Trước lời tuyên bố hùng hồn ấy, Andragoras chẳng mảy may để tâm. Vua Innocentius nói tiếng Lusitania trong khi vua Andragoras chỉ hiểu tiếng Pars, cho nên đương nhiên ông ta không đáp lại. Mà trong các hiệp sĩ Lusitania ngoài kia không ai có ý định thông dịch cho vua của họ.
Thấy người trong phòng không có phản ứng, vua Innocetius vung kiếm một cách thô bạo, cao giọng quát.
“Đây là cuộc đấu tay đôi giữa các vị vua, không phải một trận đấu bình thường. Tên vua ngoại đạo đáng nguyền rủa ! Nếu ngươi có thể đánh bại ta, chúng ta sẽ trả lại toàn bộ của cải mà ta giành được. Ta xin thề tuyệt đối tuân thủ, nhân danh thần linh!”
“Sao có thể thế được!”
Các triều thần hô lên.
Nếu thực sự tham chiến, vua Innocentius
không có cơ hội nào thắng Andragoras. Kết quả là quân đội Lusitania sẽ phải trao trả toàn bộ của cải và rút khỏi Pars ư? Đương nhiên họ không nhất thiết phải tuân thủ lời hứa với kẻ ngoại đạo, nhưng trong trường hợp này, họ sẽ phải gánh chịu nỗi nhục nhã gấp bội phần vì nhà vua không những thua trận thách đấu của chính mình mà còn vi phạm lời thề trước thần linh. Hơn hết là công tước Guiscard cũng không thể quay lại.
“Bệ hạ bệnh rồi. Mau đưa người về phòng!”
Baudin hét lên, quyết định chỉ trong tíc tắc. Họ không thể để quốc vương tự tung tự tác nữa. Ngay lập tức, các hiệp sĩ lao đến. Nếu nhà vua thực sự bị bệnh, họ hoàn toàn có thể dùng vũ lực khống chế ông ta. Sau khi nháy mắt ra hiệu với nhau, sáu người đồng loạt tiếp cận nhà vua từ phía sau lưng.
“Các ngươi làm gì vậy ? Quân phản bội?”
Innocentius điên cuồng hét lớn, vung kiếm chống trả. Hắn muốn chém những hiệp sĩ đang cố gắng đàn áp mình.
Động tác của nhà vua quá chậm chạp, và các hiệp sĩ đều mặc áo giáp nên lưỡi kiếm chỉ có thể gây ra vài vết xước lên bề mặt giáp của họ, ngoài ra chỉ một người bị xước nhẹ trên mu bàn tay. Một hiệp sĩ khác ngay lập tức giật lấy thanh kiếm trong tay nhà vua, ném nó xuống đất. Kiếm phát ra âm thanh nặng nề, rơi trên nền đá.
“Mau đưa quốc vương bệ hạ về. Gọi thầy thuốc kê đơn để bệ hạ nghỉ ngơi.”
Baudin ra lệnh. Khi nhà vua không ngừng quát tháo, bị các hiệp sĩ cưỡng ép mang đi thì chợt một âm thanh lạ phát ra giữa khoảng sân.
Hiệp sĩ bị xước mu bàn tay ban nãy đang nằm gục trên nền đá, thốt ra những tiếng rên rỉ đau đớn, đôi môi chuyển sang màu xám ngắt. Khi tiếng rên dừng lại, máu đen chảy khỏi khóe miệng anh ta. Tay chân được bọc trong bộ giáp cứng đờ. Sau cơn co giật, người đó bất động hoàn toàn.
Đám đông bối rối sửng sốt, còn Montferrat vôi vàng bước lại gần. Sau khi xác nhận người này đã chết, ông nhặt thanh kiếm mà vua Innocentius làm rơi. Đưa mũi lại gần, ông ngửi thấy mùi hôi nồng nặc. Lưỡi kiếm tẩm đầy độc lưu huỳnh.
“Hóa ra đây là căn cứ cho sự tự tin của bệ hạ. Nhưng tẩm độc lên kiếm trong một trận đấu tay đôi…”
Dù đối phương là dân dị giáo đi nữa nhưng cách làm này quả là sỉ nhục tinh thần hiệp sĩ. Montferrat, người được coi là hiệp sĩ thánh thiện nhất trong quân đội Luisitania không khỏi cảm thấy ghê tởm. Người bạn Baudin đứng bên cạnh nói:
“Tóm lại, Pars không phải nơi ta có thể ở lâu. Giết được thì giết, chiếm được thì chiếm. Đốt cháy kinh đô của chúng. Mặc kệ bọn người Pars với mớ hỗn độn của chúng đi. Nơi này không còn gì cho chúng ta làm nữa rồi.”
Nghe Baudin nói, Montferrat cảm thấy đau nhức thái dương. Cứ như vậy thì chưa cần quyết đấu với quân Pars, Lusitania đã tự sụp đổ, giống một người khổng lồ mắc kẹt trong đầm lầy.
Danh sách chương