Những người đầu tiên xông qua cổng thành là một đội kỵ binh hùng mạnh. Họ không mang trên người những trang bị hạng nặng như thiết giáp, kỹ năng khiển ngựa của họ thuộc hàng đầu ở Pars. Họ xông lên chém chết lính canh cổng của Hilmes, phi nước đại về phía cung điện. Lá cờ lụa màu đen tung bay phía trước.
“Đó là cờ gì vậy?”
Lúc này, “Lá cờ đen tộc Zot” còn chưa vang danh, nhưng ai nhìn cũng có thể nhận thấy họ không phải người thường.
Cưỡi ngựa bên cạnh người cầm cờ là một thanh niên thoạt nhìn chưa đầy 20 tuổi. Anh ta là Merlane, con trai cựu tộc trưởng Haldash, chỉ huy của những người này. Trong khi phi nước đại, anh cầm lấy cây cung trên yên, bắn, hạ từng kẻ thù chắn đường.
Đương nhiên không chỉ có tộc Zot xông vào thành phố. Quân của vua Andragoras do Kishward và Kubard chỉ huy cũng vào theo. Ngoài ra, còn có một đoàn người khác tiến đến, khiến dân chúng Ecbatana mừng rỡ đến rơi lệ, ngỡ như vừa thoát ra khỏi hầm mộ tăm tối. Đó là những chiếc xe thồ chở đầy lương thực.
“Những người dân Ecbatana, thức ăn cho các vị đây! Thái tử Arslan ra lệnh điều động lương thực từ Gilan. Ai cũng có phần cả!”
Người đang hô hào bằng chất giọng sang sảng là Gurazeh, vốn là thương nhân ở cảng Gilan. Anh ta trao cho người dân lúa mì, thịt khô, trà, rượu, gạo….trên hàng nghìn chiếc xe bò, hàng nghìn con lạc đà.
“Đừng quên lòng nhân từ của thái tử điện hạ. Chính điện hạ đã cứu quý vị khỏi nạn đói. Vậy mà đám người chỉ mải tranh giành quyền lực kia lại nhẫn tâm lưu đày ngài.
Cách làm này sẽ có một số tác hại nhất định, nhưng vào thời điểm này thì không gì hiệu quả hơn. Tất cả đều là chỉ dẫn của quân sư Narsus. Thu phục lòng dân là ưu teien hàng đầu. Cái tên Arslan sẽ khắc sâu trong tim họ, chưa kể chàng còn mang thanh gươm Rukhnabad, kế thừa nó từ vua anh hùng Kai Khosrow.
“Một vị vua khiến dân chúng đói khát thì không xứng làm vua.”
Narsus cố tình buộc tội Andragoras và Hilmes một cách nặng nề. Hàng vạn người dân háo hức chen chúc nhau, khiến đường phố chật kín, quân của vua Andragoras không sao di chuyển được. Thậm chí Narsus còn tính đến cả chuyện này.
Tuy nhiên, không phải tất cả đều êm đẹp. Giữa lúc hỗn loạn, Estelle phi nước đại về phía căn nhà cô đã thuê để những thương binh, phụ nữ và trẻ nhỏ nương náu sau khi rời thành Saint Emmanuel đến kinh đô hoàng gia. Vừa tới cửa, cô đã ngửi thấy mùi tanh, máu văng vãi trên cửa gỗ và tường đá. Do dự hồi lâu, cô mở cửa, và thấy trước mất là thi thể những người đồng hương đã bị sát hại dã man. Bất kể nam nữ, già trẻ, không một ai sống sót. Khi cơn giận dữ, lòng căm thù của người Pars đối với sự bạo ngược của quân Lusitania trỗi dậy, nó nhấn chìm trái tim bọn họ, và họ quyết không tha một ai, kể cả những người Lusitania yếu đuối nhất.
Estelle sững sờ tại đó. Mùi máu quay cuồng trong tâm trí cô. Và khi bình tĩnh lại, cô nhận ra mình đang khóc.
“Trên đời này, có nhiều việc không thể đạt được chỉ bằng thiện chí và lòng dũng cảm của một vài người. Vậy nên, sức mạnh phải được dùng đúng lúc đúng chỗ.”
Estelle nhớ đến lời vị quân sư Narsus từng nói. Tất cả những người cô yêu thương đều bị giết, vậy phải chăng những nỗ lực của cô bấy lâu đều đổ sông đổ bể? Không. Estelle tự nhủ. Chỉ cần những người còn sống cố gắng hết sức để thảm kịch không xảy ra với người khác, vậy thì máu những người đã ngã xuống cũng là bài học quý giá, phải vậy chăng?
…..Thanh trường kiến của Hilmes rơi trên sàn.
Trong sự im lặng tựa tàn tro, Hilmes vẫn sững sờ đứng đó. Rukhnabad đã hất văng kiếm của hắn đi, giờ hắn tay không tấc sắt.
Bất kể là kỹ thuật hay sức mạnh, Hilmes hoàn toàn đủ sức áp đảo Arslan. Hắn là một kiếm sĩ bậc thầy, sánh ngang với Dariun. Lẽ ra hắn không thể thua “thằng nhãi con của Andragoras” yếu ớt đó.
Thế nhưng chỉ sau hai ba lần giao chiêu, kiếm đã bay khỏi tay hắn, kèm theo âm thanh loảng xoảng như cõi lòng hắn đổ nát. Tất cả những gì còn lại trong Hilmes là nỗi đau đớn tê dại. Hắn miễn cưỡng di chuyển đôi chân, lùi lại hai bước, trừng mắt nhìn Arslan.
“Ta…Ta không thể thua ngươi ! Thằng nhãi con! Ta chỉ thua Rukhnabad, chứ không thua ngươi…”
Giọng Hilmes run rẩy.
“Ta là hậu duệ của vua anh hùng Kai Khosrow. Không lý gì ta có thể thua được….”
“Thật đáng xấu hổ, Hilmes.”
Một tiếng cười chế nhạo đâm thẳng vào tim kẻ bại trận. Người chiến thắng cũng sửng sốt nhìn vào chủ nhân giọng nói. Vua Andragoras bước qua cánh cửa với những bước chân mạnh mẽ. Dù thanh kiếm vẫn nằm trong bao nhưng bộ giáp đầy máu giải thích rõ hành trình đến đây của nhà vua.
“Andragoras….”
Hilmes gầm gừ, nhưng rồi lại nghẹn họng.
Arslan im lặng. Chàng biết bây giờ dù có nói gì cũng chỉ khiến Hilmes thêm tổn thương. Arslan có lý do để ghét Hilmes, chẳng lý nào chàng phải thông cảm cho hắn ta, nhưng chàng lại hiểu tâm trạng của Hilmes. Trên thực tế, Arslan biết mình không thể đánh thắng hắn. Chính thanh kiếm trong tay chàng chủ động hạ gục những kẻ nó thước từ. Chàng rõ điều đó hơn bất cứ ai.
Andragoras đã kiểm soát toàn bộ căn phòng ngay khi lộ diện. Tất cả mọi người đều dồn hết ánh mắt về phía nhà vua.
“Con trai ta, Arslan.”
Andragoras rời mất khỏi Hilmes và nhìn Arslan.
“Con đã đi lấy thanh kiếm của vua anh hùng về cho phụ vương của mình sao? Thật đáng nể. Thanh gươm báu Rukhnabad còn đáng giá hơn 5 vạn binh lính. Với thành tích này, tội trạng của con đã được xóa bỏ.”
Andragoras dứt khoát vươn tay về phía Arslan. Mọi người nín thở nhìn thái tử.
“Đưa thanh kiếm cho cha của con. Chỉ nhà vua mới được quyền sở hữu Rukhnabad.”
“Ta không thể đưa nó cho ngài.”
“Cái gì?”
“Vua anh hùng Kai Khosrow đã tặng nó cho ta. Ta không thể giao cho bất cứ ai khác.”
“Ngươi dám làm phản sao? Đồ súc sinh!”
Andragoras quá lớn. Giọng nói ông ta đầy uy lực, đến nỗi cảm tưởng như bốn bức tường đều rung chuyển. Nếu là Arslan của vài ngày trước, có lẽ chàng sẽ quẫn trí mà ngoan ngoãn làm theo lời ông ta. Nhưng giờ đây, chàng đứng vững trước sự đe dọa của người chàng từng gọi là cha, với tư cách là người thủ lĩnh.
Trong không khí căng như dây đàn, không ai nhận ra một bóng người đang chầm chậm di chuyển.
“Đó là cờ gì vậy?”
Lúc này, “Lá cờ đen tộc Zot” còn chưa vang danh, nhưng ai nhìn cũng có thể nhận thấy họ không phải người thường.
Cưỡi ngựa bên cạnh người cầm cờ là một thanh niên thoạt nhìn chưa đầy 20 tuổi. Anh ta là Merlane, con trai cựu tộc trưởng Haldash, chỉ huy của những người này. Trong khi phi nước đại, anh cầm lấy cây cung trên yên, bắn, hạ từng kẻ thù chắn đường.
Đương nhiên không chỉ có tộc Zot xông vào thành phố. Quân của vua Andragoras do Kishward và Kubard chỉ huy cũng vào theo. Ngoài ra, còn có một đoàn người khác tiến đến, khiến dân chúng Ecbatana mừng rỡ đến rơi lệ, ngỡ như vừa thoát ra khỏi hầm mộ tăm tối. Đó là những chiếc xe thồ chở đầy lương thực.
“Những người dân Ecbatana, thức ăn cho các vị đây! Thái tử Arslan ra lệnh điều động lương thực từ Gilan. Ai cũng có phần cả!”
Người đang hô hào bằng chất giọng sang sảng là Gurazeh, vốn là thương nhân ở cảng Gilan. Anh ta trao cho người dân lúa mì, thịt khô, trà, rượu, gạo….trên hàng nghìn chiếc xe bò, hàng nghìn con lạc đà.
“Đừng quên lòng nhân từ của thái tử điện hạ. Chính điện hạ đã cứu quý vị khỏi nạn đói. Vậy mà đám người chỉ mải tranh giành quyền lực kia lại nhẫn tâm lưu đày ngài.
Cách làm này sẽ có một số tác hại nhất định, nhưng vào thời điểm này thì không gì hiệu quả hơn. Tất cả đều là chỉ dẫn của quân sư Narsus. Thu phục lòng dân là ưu teien hàng đầu. Cái tên Arslan sẽ khắc sâu trong tim họ, chưa kể chàng còn mang thanh gươm Rukhnabad, kế thừa nó từ vua anh hùng Kai Khosrow.
“Một vị vua khiến dân chúng đói khát thì không xứng làm vua.”
Narsus cố tình buộc tội Andragoras và Hilmes một cách nặng nề. Hàng vạn người dân háo hức chen chúc nhau, khiến đường phố chật kín, quân của vua Andragoras không sao di chuyển được. Thậm chí Narsus còn tính đến cả chuyện này.
Tuy nhiên, không phải tất cả đều êm đẹp. Giữa lúc hỗn loạn, Estelle phi nước đại về phía căn nhà cô đã thuê để những thương binh, phụ nữ và trẻ nhỏ nương náu sau khi rời thành Saint Emmanuel đến kinh đô hoàng gia. Vừa tới cửa, cô đã ngửi thấy mùi tanh, máu văng vãi trên cửa gỗ và tường đá. Do dự hồi lâu, cô mở cửa, và thấy trước mất là thi thể những người đồng hương đã bị sát hại dã man. Bất kể nam nữ, già trẻ, không một ai sống sót. Khi cơn giận dữ, lòng căm thù của người Pars đối với sự bạo ngược của quân Lusitania trỗi dậy, nó nhấn chìm trái tim bọn họ, và họ quyết không tha một ai, kể cả những người Lusitania yếu đuối nhất.
Estelle sững sờ tại đó. Mùi máu quay cuồng trong tâm trí cô. Và khi bình tĩnh lại, cô nhận ra mình đang khóc.
“Trên đời này, có nhiều việc không thể đạt được chỉ bằng thiện chí và lòng dũng cảm của một vài người. Vậy nên, sức mạnh phải được dùng đúng lúc đúng chỗ.”
Estelle nhớ đến lời vị quân sư Narsus từng nói. Tất cả những người cô yêu thương đều bị giết, vậy phải chăng những nỗ lực của cô bấy lâu đều đổ sông đổ bể? Không. Estelle tự nhủ. Chỉ cần những người còn sống cố gắng hết sức để thảm kịch không xảy ra với người khác, vậy thì máu những người đã ngã xuống cũng là bài học quý giá, phải vậy chăng?
…..Thanh trường kiến của Hilmes rơi trên sàn.
Trong sự im lặng tựa tàn tro, Hilmes vẫn sững sờ đứng đó. Rukhnabad đã hất văng kiếm của hắn đi, giờ hắn tay không tấc sắt.
Bất kể là kỹ thuật hay sức mạnh, Hilmes hoàn toàn đủ sức áp đảo Arslan. Hắn là một kiếm sĩ bậc thầy, sánh ngang với Dariun. Lẽ ra hắn không thể thua “thằng nhãi con của Andragoras” yếu ớt đó.
Thế nhưng chỉ sau hai ba lần giao chiêu, kiếm đã bay khỏi tay hắn, kèm theo âm thanh loảng xoảng như cõi lòng hắn đổ nát. Tất cả những gì còn lại trong Hilmes là nỗi đau đớn tê dại. Hắn miễn cưỡng di chuyển đôi chân, lùi lại hai bước, trừng mắt nhìn Arslan.
“Ta…Ta không thể thua ngươi ! Thằng nhãi con! Ta chỉ thua Rukhnabad, chứ không thua ngươi…”
Giọng Hilmes run rẩy.
“Ta là hậu duệ của vua anh hùng Kai Khosrow. Không lý gì ta có thể thua được….”
“Thật đáng xấu hổ, Hilmes.”
Một tiếng cười chế nhạo đâm thẳng vào tim kẻ bại trận. Người chiến thắng cũng sửng sốt nhìn vào chủ nhân giọng nói. Vua Andragoras bước qua cánh cửa với những bước chân mạnh mẽ. Dù thanh kiếm vẫn nằm trong bao nhưng bộ giáp đầy máu giải thích rõ hành trình đến đây của nhà vua.
“Andragoras….”
Hilmes gầm gừ, nhưng rồi lại nghẹn họng.
Arslan im lặng. Chàng biết bây giờ dù có nói gì cũng chỉ khiến Hilmes thêm tổn thương. Arslan có lý do để ghét Hilmes, chẳng lý nào chàng phải thông cảm cho hắn ta, nhưng chàng lại hiểu tâm trạng của Hilmes. Trên thực tế, Arslan biết mình không thể đánh thắng hắn. Chính thanh kiếm trong tay chàng chủ động hạ gục những kẻ nó thước từ. Chàng rõ điều đó hơn bất cứ ai.
Andragoras đã kiểm soát toàn bộ căn phòng ngay khi lộ diện. Tất cả mọi người đều dồn hết ánh mắt về phía nhà vua.
“Con trai ta, Arslan.”
Andragoras rời mất khỏi Hilmes và nhìn Arslan.
“Con đã đi lấy thanh kiếm của vua anh hùng về cho phụ vương của mình sao? Thật đáng nể. Thanh gươm báu Rukhnabad còn đáng giá hơn 5 vạn binh lính. Với thành tích này, tội trạng của con đã được xóa bỏ.”
Andragoras dứt khoát vươn tay về phía Arslan. Mọi người nín thở nhìn thái tử.
“Đưa thanh kiếm cho cha của con. Chỉ nhà vua mới được quyền sở hữu Rukhnabad.”
“Ta không thể đưa nó cho ngài.”
“Cái gì?”
“Vua anh hùng Kai Khosrow đã tặng nó cho ta. Ta không thể giao cho bất cứ ai khác.”
“Ngươi dám làm phản sao? Đồ súc sinh!”
Andragoras quá lớn. Giọng nói ông ta đầy uy lực, đến nỗi cảm tưởng như bốn bức tường đều rung chuyển. Nếu là Arslan của vài ngày trước, có lẽ chàng sẽ quẫn trí mà ngoan ngoãn làm theo lời ông ta. Nhưng giờ đây, chàng đứng vững trước sự đe dọa của người chàng từng gọi là cha, với tư cách là người thủ lĩnh.
Trong không khí căng như dây đàn, không ai nhận ra một bóng người đang chầm chậm di chuyển.
Danh sách chương