Thành Peshawar được xây để thể hiện sức mạnh quân sự của Pars trên mọi phương diện. Trên những bức tường sa thạch đỏ cao và dày không có bất cứ chi tiết trang trí dư thừa nào.
Cổng thành làm từ những tấm gỗ sồi lớn xếp chồng lên nhau tận bốn lớp và bọc bằng thép. Các tường thành phía đông được bao quanh bởi con hào sâu, mặt chính hướng ra biên giới.
Arslan cùng các thuộc hạ tiến vào thành dưới sự hộ tống của Kishward. Đến khoảng sân lát đá, họ xuống ngựa và đi bộ vào pháo đài.
Kishward cung kính cúi đầu thưa, "Vị đồng sự marzban của thần đã chờ sẵn ở đây để chào đón người, thưa điện hạ."
Trước mắt Arslan là bóng dáng vạm vỡ của Bahman.
Arslan thoáng âu sầu khi thấy vị lão tướng ấy dường như đã già đi nhiều so với trí nhớ của chàng.
"Ôi chao....Thái tử điện hạ."
Cả gương mặt và giọng nói của vị tướng ấy đều ẩn chứa những nỗi lòng phức tạp sau lời chào đón trang trọng. Các thuộc hạ của Arslan đưa mắt nhìn nhau. Tuy nhiên, khả năng quan sát của vị hoàng tử trẻ vẫn chưa đủ thành thục để nhận ra sự khác thường này. Trái lại, chàng còn nghĩ do lão tướng tuổi đã cao nên có phần vụng về hơn trước, hoàn toàn thông cảm được. Bằng vẻ dịu dàng hiền hậu, chàng gửi lời cảm kích cho những gian nan họ từng trải qua để giữ gìn biên cương.
"Xin điện hạ hãy thoải mái sử dụng phòng chờ này." Kishward nói, "Chiếc ghế kia đã được Andragoras bệ hạ ngự dụng trong những cuộc viễn chinh miền đông, thần lấy làm vinh dự khi trao lại nó cho người." Trong lúc hướng dẫn hoàng tử đến phòng khách, ông ta cũng sắp xếp phòng ngủ cho các thuộc hạ của chàng, chỉ đạo người hầu mở tiệc thiết đãi.
Tại đây, bảy người họ được chia làm bốn phòng, một phòng riêng cho Arslan, một phòng cho Dariun và Gieve, một phòng cho Narsus và Elam, phòng còn lại cho Farangis và Alfarid. Căn phòng Arslan ở cũng là phòng cho vua Andragoras trước kia, với nội thất sang trọng nhất cả tòa thành, thậm chí còn có ban công bằng đá. Ba căn phòng của các thuộc hạ thì nằm bên trái, bên phải và đối diện phòng này. Từ việc phân chia đó có thể thấy được Kishward chu đáo chừng nào.
Chỉ riêng Bahman lại có thái độ rất kỳ lạ.
"Giá như ta không biết gì cả. Ta không nên biết gì mới đúng. Nếu vẫn như trước kia, có lẽ ta đã chẳng do dự thề nguyện trung thành với vị hoàng tử thông minh từ nhỏ đó...."
Ông ta vừa đi đi lại lại trong căn phòng u ám, vừa lẩm bẩm một mình. Một vài cấp dưới nhìn marzban của họ với vẻ hoang mang.
.
Zandeh vội quay về báo cáo tình tình với chủ nhân của hắn, cầu xin sự khoan dung khi còn chưa lau sạch máu trên má.
"Điện hạ thứ tội, những kẻ đó đã thành công trốn vào thành Peshawar. Thần không biết phải biện minh thế nào cho sự kém cỏi của mình."
"Không cần nói nữa. Hối lỗi cách mấy cũng không lôi chúng ra ngoài được."
Giọng Hilmes đầy sự cay đắng.
Hắn nghĩ nếu khi ấy đích thân mình có mặt để chỉ huy, có lẽ kết cục đã khác. Không phải hắn chê Zandeh vô dụng, nhưng dù sao mọi việc đã không như mong đợi.
Cú ngã ngựa do Narsus gây ra để lại hậu quả không ngờ. Có vẻ như hắn đã bị bong gân cổ tay trái, tạm thời khó lòng cưỡi ngựa.
"Narsus, tên họa sĩ dởm đời khốn kiếp. Hắn không chỉ hãm hại ta một cách hèn hạ mà còn dám tuyên bố thằng nhãi con của Andragoras vượt trội hơn ta. Càng như thế, ta sẽ càng khiến thằng nhóc đó chết một cách dã man."
Đưa ra quyết định này, Hilmes cảm thấy cơn đau trên da thịt không còn là gì nữa.
Dù Arslan và đồng bọn đã vào được thành Peshawar nhưng đó chưa phải là kết thúc. Vẫn luôn có cơ hội để phản công. Chẳng phải bản thân hắn cũng từng thoát khỏi tay quỷ lửa khi ngỡ tưởng mình chắc chắn phải bỏ mạng đấy thôi.
.
Về phần người hát rong Gieve, sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh ta ngồi xuống bên chiếc bàn ở phòng ngủ, nhấm nháp rượu nho cùng vài quả ô liu và hạt óc chó. Không như những đêm trước, đáng lẽ hôm nay anh có thể thoải mái đánh một giấc, bù cho những ngày chật vật trốn chạy, ấy thế nhưng tâm trạng hôm nay lại khiến anh không thể ngủ yên.
"Thật chẳng bõ công gì hết." Gieve nghĩ.
Mấy ngày qua, Dariun luôn đồng hành cùng Farangis. Ngay cả Narsus cũng may mắn gặp được một cô nàng xinh đẹp. Chỉ có mỗi Gieve là không như thế.
"Ta cam đoan mình không có đủ can đảm mà tán tỉnh quý cô Farangis." Dariun nói, còn Narsus cũng khăng khăng, "Ta thề, giữa bọn ta không có gì hết!" Họ không phải loại người sẽ phủ nhận những điều mình làm, cho nên có lẽ thực sự không có gì xảy ra.
Nếu đúng thế thì quá là đáng thất vọng. Sao mấy tên ngốc đó có thể lãng phí cơ hội tuyệt vời như thế được. Gieve, người coi việc tận hưởng niềm vui cuộc sống là ưu tiên hàng đầu, nay đã phấn chấn trở lại. Họ không chớp lấy cơ hội thì để đó cho ta. Có khát khao nào đó để theo đuổi chẳng phải là hạnh phúc nhất đời sao?
Trước khi trở thành một ẩn sĩ sống lánh đời trong núi Bashur, Narsus từng là trọng thần triều đình, có vài lời đồn xung quanh đời sống tình cảm của anh ta. Còn Dariun khi được cử đi sứ ở Secica thì nghe nói đã phải lòng một cô công chúa xinh đẹp nước đó. Gieve không chắc có phải sự thật không nhưng hẳn là hai người này sẽ không trở thành đối thủ của mình.
.
Còn có một người nữa còn khó chịu hơn Gieve, đó là Elam.
"Narsus không ở đây à?" Alfarid ghé thăm phòng ngủ của họ.
Elam kiên quyết từ chối, "Đừng tỏ ra quá thân thiết. Cô quen ngài Narsus chưa được mấy ngày đâu."
Alfarid hoàn toàn không có ý định rút lui.
"Tình cảm sâu đậm thì liên quan gì đến thời gian quen biết, cậu không hiểu à?"
"Cô thậm chí còn không biết ngài Narsus thích ăn món gì."
"Anh ấy ăn đồ ăn tôi nấu mà không phàn nàn gì hết."
"Ấy là bởi ngài Narsus rất lịch sự thôi. Chứ không đời nào một người như cô mà nấu được món gì ra hồn."
Đôi lông mày thanh mảnh của con gái thủ lĩnh tộc Zot nhướn lên.
"Cậu bị làm sao thế hả? Tôi lớn tuổi hơn cậu đấy. Cha mẹ cậu không dạy phải lễ phép với người hơn tuổi mình à?"
"Họ có dạy, và họ cũng dạy tôi lịch sự với tùy loại người. Ngài Narsus là người có chí lớn. Tôi sẽ không tha thứ cho ai cản đường ngài."
"Tôi cần cậu tha thứ lắm chắc!"
Nhìn thế nào cũng thấy đây là một cuộc tranh cãi vô nghĩa. Cuối cùng, Alfarid vùng vằng xông ra khỏi phòng của Elam và Narsus. Thực ra, cô cảm thấy xấu hổ lắm chứ. Đâu phải cô muốn bất hòa với những người thân thiết của Narsus. Thậm chí cô còn muốn học hỏi nhiều điều từ Elam.
Alfarid về phòng riêng và thấy Farangis đang ăn vận thoải mái như vừa mới tắm xong, ngồi trên thảm mài bóng lưỡi kiếm. Bấy giờ cô mới nhận ra đối phương xinh đẹp nhường nào. Alfarid ngồi xuống bên cạnh, và cặp mắt xanh lục của nữ tư tế kia liếc sang.
"Em thích Narsus lắm à?" Cô gái mỉm cười hỏi.
Alfarid vẫn đang kinh ngạc trước vẻ đẹp của Farangis. Con gái thủ lĩnh tộc Zot cũng rất xinh xắn, nhưng rõ ràng cả nét quyến rũ lẫn sự mặn mà đều thua xa nữ tư tế đền thờ Mithra.
"....Chị nghĩ em không thể à?"
Trước lời thách thức cực kỳ ngang bướng ấy, Faragis chỉ mỉm cười.
"Nếu em thích ngài Narsus thì không được trở thành gánh nặng. Hiện giờ, người đàn ông vĩ đại ấy đang khao khát phục hưng đất nước hơn bất kỳ người phụ nữ nào. Cho nên em chỉ cần ở bên cạnh ngài ấy thôi, thế là được mà."
Alfarid nhận ra nữ tư tế nói rất đúng, nhưng cô không vui chút nào khi buộc phải từ bỏ như vậy.
"Phục hưng đất nước cũng thế thôi. Chẳng qua là tạo ra một nhóm quý tộc mới và nô lệ mới. Người thông minh như Narsus hẳn đã nhận ra từ lâu rồi."
Cô gái quả quyết nhận định. Nữ tư tế lại mỉm cười.
"Có lẽ thế. Nhưng đó là Narus cơ mà. Ngài ấy sẽ tìm ra cách nào đó để vượt qua thôi."
Alfarid im lặng.
"Vì ngài ấy là người như vậy nên em mới phải lòng đúng không?"
"Đúng là như thế." Alfarid đáp, nhìn chằm chằm đối phương, có chút bực bội khi mình đấu khẩu thua, "Nhưng chị bận rộn như thế, sao còn để ý chuyện của em?"
"Thứ lỗi nếu chị nói lời khiến em không vui. Chị biết mình đã nhiều lời, nhưng chị có kinh nghiệm cá nhân trong chuyện này trước kia rồi. Cho nên chị không coi đó là chuyện của người khác."
Thấy thái độ của Farangis, Alfarid bối rối im lặng. Nữ tư tế hất khẽ mái tóc dài, tiếp tục mài kiếm.
.
"Sứ giả thần chết" ríu rít chào đón khi người bạn cũ của nó, thái tử Arslan khi chàng mang thịt đến chiêu đãi, thay lời cảm ơn vì đã cứu mạng chàng hôm nay.
"Kishward, còn Sorush đâu rồi? Nó không ở cùng Azrael sao?"
"Chuyện này...." Kishward trầm giọng, "Thần đã gửi một trong hai đứa chúng cho thân tín của mình để trà trộn vào kinh đô điều tra tình hình. Ban đầu anh ta là một nô lệ, nhưng vì tính trung thực và tận tụy nên được thần thả tự do. Cho đến giờ anh ta vẫn luôn hỗ trợ thần rất nhiều nhưng mấy ngày nay lại không có tin tức gì cả. Có lẽ đã gặp chuyện chẳng lành rồi..."
"Vậy Sorush cũng..."
"Thần e là vậy...."
Kishward ủ rũ xoa đầu Azrael. Chú chim ưng ngoạm lấy miếng thịt, xù lông lên, bộ dạng rất hài lòng.
"Giữa hai đứa, khả năng của Sorush không bằng Azrael. Nhưng chúng nó rất thân nhau nên thần đối xử với cả hai công bằng, không thiên vị. Thần chỉ mong điều mình lo lắng không xảy ra."
Arslan gật đầu. Vài năm trước, khi Kishward từ biên giới phía tây đến kinh đô báo tin thắng trận, anh ta mang theo hai chú chim non. Arslan trông thấy và cực kỳ yêu thích, muốn giữ một con để nuôi. Tuy nhiên chàng cảm thấy không nỡ chia cắt anh em chúng nên đã để Kishward đưa chúng đi.
Arslan đổi chủ đề. Chàng không nói nhiều về bản thân, chỉ trình bày rằng một ngày kia khi được giao trọng trách trị vì quốc gia, chàng muốn bãi bỏ chế độ nô lệ, và mong Kishward cho mình ý kiến về việc đó.
Kishward mở to mắt, "Người định chấm dứt chế độ nô lệ ư?"
Arslan quả quyết gật đầu. Kể từ khi rời khỏi thành của lãnh chúa Hodir và lẩn trốn trong những ngọn núi, chàng liên tục suy nghĩ về điều này. Nếu những gì Narsus nói là đúng thì việc chàng trả tự do cho một vài nhóm nô lệ lẻ tẻ chỉ dựa vào cảm xúc nhất thời thì không có ích gì. Tuy nhiên, nếu dành thời gian để tính toán cẩn thận và chuẩn bị kỹ càng, thì đây là việc ích nước lợi nhà. Khi ấy chàng có thể giải phóng toàn bộ nô lệ trên lãnh thổ vương quốc, phải không?
Kishward suy ngẫm hồi lâu, nhìn Azrael đang mổ miếng thịt của mình.
"Đề xuất của ngài Narsus và quyết định của điện hạ đều đáng ngưỡng mộ. Cá nhân thần không hề phản đối. Nhưng nếu người định biến nó thành hiện thực, thần e đa số giới quý tộc sẽ không ủng hộ người."
"Narsus cũng nói vậy."
Arslan cười, một biểu cảm buồn vui lẫn lộn hiện trên gương mặt thanh tú của chàng thiếu niên.
"Nhưng một khi đánh đuổi được quân Lusitania thì Pars không được phép quay về con đường cũ. Đất nước này mà không trở nên tốt đẹp hơn thì chiến đấu vì nó phỏng có ích gì?"
"Đúng vậy. Nhưng phụ vương của người, đức vua bệ hạ sẽ nói sao đây? Trước giờ thần chưa từng nghe Andragoras bệ hạ suy tính việc trả tự do cho nô lệ."
"Nếu ta giải cứu được phụ vương khỏi tay giặc, ta nghĩ điều đó sẽ giúp ta củng cố được ảnh hưởng của mình. Khi ấy người hẳn sẽ lắng nghe lời nói của ta."
Chàng nói như thể cố thuyết phục bản thân.
--------------------
Lời editor : Chuyện tình giữa Dariun và công chúa xứ Serica không được đề cập trong manga và anime. Tác giả tiểu thuyết gốc Tanaka Yoshiki có viết một cuốn ngoại truyện về hành trình đi sứ Serica của Dariun. Nếu tìm được thì tớ sẽ dịch. Còn về kết cục của đôi trẻ ấy à, Dariun đã rời Serica và về phụng sự Pars thì bạn biết là kết cục gì rồi đấy.
Cổng thành làm từ những tấm gỗ sồi lớn xếp chồng lên nhau tận bốn lớp và bọc bằng thép. Các tường thành phía đông được bao quanh bởi con hào sâu, mặt chính hướng ra biên giới.
Arslan cùng các thuộc hạ tiến vào thành dưới sự hộ tống của Kishward. Đến khoảng sân lát đá, họ xuống ngựa và đi bộ vào pháo đài.
Kishward cung kính cúi đầu thưa, "Vị đồng sự marzban của thần đã chờ sẵn ở đây để chào đón người, thưa điện hạ."
Trước mắt Arslan là bóng dáng vạm vỡ của Bahman.
Arslan thoáng âu sầu khi thấy vị lão tướng ấy dường như đã già đi nhiều so với trí nhớ của chàng.
"Ôi chao....Thái tử điện hạ."
Cả gương mặt và giọng nói của vị tướng ấy đều ẩn chứa những nỗi lòng phức tạp sau lời chào đón trang trọng. Các thuộc hạ của Arslan đưa mắt nhìn nhau. Tuy nhiên, khả năng quan sát của vị hoàng tử trẻ vẫn chưa đủ thành thục để nhận ra sự khác thường này. Trái lại, chàng còn nghĩ do lão tướng tuổi đã cao nên có phần vụng về hơn trước, hoàn toàn thông cảm được. Bằng vẻ dịu dàng hiền hậu, chàng gửi lời cảm kích cho những gian nan họ từng trải qua để giữ gìn biên cương.
"Xin điện hạ hãy thoải mái sử dụng phòng chờ này." Kishward nói, "Chiếc ghế kia đã được Andragoras bệ hạ ngự dụng trong những cuộc viễn chinh miền đông, thần lấy làm vinh dự khi trao lại nó cho người." Trong lúc hướng dẫn hoàng tử đến phòng khách, ông ta cũng sắp xếp phòng ngủ cho các thuộc hạ của chàng, chỉ đạo người hầu mở tiệc thiết đãi.
Tại đây, bảy người họ được chia làm bốn phòng, một phòng riêng cho Arslan, một phòng cho Dariun và Gieve, một phòng cho Narsus và Elam, phòng còn lại cho Farangis và Alfarid. Căn phòng Arslan ở cũng là phòng cho vua Andragoras trước kia, với nội thất sang trọng nhất cả tòa thành, thậm chí còn có ban công bằng đá. Ba căn phòng của các thuộc hạ thì nằm bên trái, bên phải và đối diện phòng này. Từ việc phân chia đó có thể thấy được Kishward chu đáo chừng nào.
Chỉ riêng Bahman lại có thái độ rất kỳ lạ.
"Giá như ta không biết gì cả. Ta không nên biết gì mới đúng. Nếu vẫn như trước kia, có lẽ ta đã chẳng do dự thề nguyện trung thành với vị hoàng tử thông minh từ nhỏ đó...."
Ông ta vừa đi đi lại lại trong căn phòng u ám, vừa lẩm bẩm một mình. Một vài cấp dưới nhìn marzban của họ với vẻ hoang mang.
.
Zandeh vội quay về báo cáo tình tình với chủ nhân của hắn, cầu xin sự khoan dung khi còn chưa lau sạch máu trên má.
"Điện hạ thứ tội, những kẻ đó đã thành công trốn vào thành Peshawar. Thần không biết phải biện minh thế nào cho sự kém cỏi của mình."
"Không cần nói nữa. Hối lỗi cách mấy cũng không lôi chúng ra ngoài được."
Giọng Hilmes đầy sự cay đắng.
Hắn nghĩ nếu khi ấy đích thân mình có mặt để chỉ huy, có lẽ kết cục đã khác. Không phải hắn chê Zandeh vô dụng, nhưng dù sao mọi việc đã không như mong đợi.
Cú ngã ngựa do Narsus gây ra để lại hậu quả không ngờ. Có vẻ như hắn đã bị bong gân cổ tay trái, tạm thời khó lòng cưỡi ngựa.
"Narsus, tên họa sĩ dởm đời khốn kiếp. Hắn không chỉ hãm hại ta một cách hèn hạ mà còn dám tuyên bố thằng nhãi con của Andragoras vượt trội hơn ta. Càng như thế, ta sẽ càng khiến thằng nhóc đó chết một cách dã man."
Đưa ra quyết định này, Hilmes cảm thấy cơn đau trên da thịt không còn là gì nữa.
Dù Arslan và đồng bọn đã vào được thành Peshawar nhưng đó chưa phải là kết thúc. Vẫn luôn có cơ hội để phản công. Chẳng phải bản thân hắn cũng từng thoát khỏi tay quỷ lửa khi ngỡ tưởng mình chắc chắn phải bỏ mạng đấy thôi.
.
Về phần người hát rong Gieve, sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh ta ngồi xuống bên chiếc bàn ở phòng ngủ, nhấm nháp rượu nho cùng vài quả ô liu và hạt óc chó. Không như những đêm trước, đáng lẽ hôm nay anh có thể thoải mái đánh một giấc, bù cho những ngày chật vật trốn chạy, ấy thế nhưng tâm trạng hôm nay lại khiến anh không thể ngủ yên.
"Thật chẳng bõ công gì hết." Gieve nghĩ.
Mấy ngày qua, Dariun luôn đồng hành cùng Farangis. Ngay cả Narsus cũng may mắn gặp được một cô nàng xinh đẹp. Chỉ có mỗi Gieve là không như thế.
"Ta cam đoan mình không có đủ can đảm mà tán tỉnh quý cô Farangis." Dariun nói, còn Narsus cũng khăng khăng, "Ta thề, giữa bọn ta không có gì hết!" Họ không phải loại người sẽ phủ nhận những điều mình làm, cho nên có lẽ thực sự không có gì xảy ra.
Nếu đúng thế thì quá là đáng thất vọng. Sao mấy tên ngốc đó có thể lãng phí cơ hội tuyệt vời như thế được. Gieve, người coi việc tận hưởng niềm vui cuộc sống là ưu tiên hàng đầu, nay đã phấn chấn trở lại. Họ không chớp lấy cơ hội thì để đó cho ta. Có khát khao nào đó để theo đuổi chẳng phải là hạnh phúc nhất đời sao?
Trước khi trở thành một ẩn sĩ sống lánh đời trong núi Bashur, Narsus từng là trọng thần triều đình, có vài lời đồn xung quanh đời sống tình cảm của anh ta. Còn Dariun khi được cử đi sứ ở Secica thì nghe nói đã phải lòng một cô công chúa xinh đẹp nước đó. Gieve không chắc có phải sự thật không nhưng hẳn là hai người này sẽ không trở thành đối thủ của mình.
.
Còn có một người nữa còn khó chịu hơn Gieve, đó là Elam.
"Narsus không ở đây à?" Alfarid ghé thăm phòng ngủ của họ.
Elam kiên quyết từ chối, "Đừng tỏ ra quá thân thiết. Cô quen ngài Narsus chưa được mấy ngày đâu."
Alfarid hoàn toàn không có ý định rút lui.
"Tình cảm sâu đậm thì liên quan gì đến thời gian quen biết, cậu không hiểu à?"
"Cô thậm chí còn không biết ngài Narsus thích ăn món gì."
"Anh ấy ăn đồ ăn tôi nấu mà không phàn nàn gì hết."
"Ấy là bởi ngài Narsus rất lịch sự thôi. Chứ không đời nào một người như cô mà nấu được món gì ra hồn."
Đôi lông mày thanh mảnh của con gái thủ lĩnh tộc Zot nhướn lên.
"Cậu bị làm sao thế hả? Tôi lớn tuổi hơn cậu đấy. Cha mẹ cậu không dạy phải lễ phép với người hơn tuổi mình à?"
"Họ có dạy, và họ cũng dạy tôi lịch sự với tùy loại người. Ngài Narsus là người có chí lớn. Tôi sẽ không tha thứ cho ai cản đường ngài."
"Tôi cần cậu tha thứ lắm chắc!"
Nhìn thế nào cũng thấy đây là một cuộc tranh cãi vô nghĩa. Cuối cùng, Alfarid vùng vằng xông ra khỏi phòng của Elam và Narsus. Thực ra, cô cảm thấy xấu hổ lắm chứ. Đâu phải cô muốn bất hòa với những người thân thiết của Narsus. Thậm chí cô còn muốn học hỏi nhiều điều từ Elam.
Alfarid về phòng riêng và thấy Farangis đang ăn vận thoải mái như vừa mới tắm xong, ngồi trên thảm mài bóng lưỡi kiếm. Bấy giờ cô mới nhận ra đối phương xinh đẹp nhường nào. Alfarid ngồi xuống bên cạnh, và cặp mắt xanh lục của nữ tư tế kia liếc sang.
"Em thích Narsus lắm à?" Cô gái mỉm cười hỏi.
Alfarid vẫn đang kinh ngạc trước vẻ đẹp của Farangis. Con gái thủ lĩnh tộc Zot cũng rất xinh xắn, nhưng rõ ràng cả nét quyến rũ lẫn sự mặn mà đều thua xa nữ tư tế đền thờ Mithra.
"....Chị nghĩ em không thể à?"
Trước lời thách thức cực kỳ ngang bướng ấy, Faragis chỉ mỉm cười.
"Nếu em thích ngài Narsus thì không được trở thành gánh nặng. Hiện giờ, người đàn ông vĩ đại ấy đang khao khát phục hưng đất nước hơn bất kỳ người phụ nữ nào. Cho nên em chỉ cần ở bên cạnh ngài ấy thôi, thế là được mà."
Alfarid nhận ra nữ tư tế nói rất đúng, nhưng cô không vui chút nào khi buộc phải từ bỏ như vậy.
"Phục hưng đất nước cũng thế thôi. Chẳng qua là tạo ra một nhóm quý tộc mới và nô lệ mới. Người thông minh như Narsus hẳn đã nhận ra từ lâu rồi."
Cô gái quả quyết nhận định. Nữ tư tế lại mỉm cười.
"Có lẽ thế. Nhưng đó là Narus cơ mà. Ngài ấy sẽ tìm ra cách nào đó để vượt qua thôi."
Alfarid im lặng.
"Vì ngài ấy là người như vậy nên em mới phải lòng đúng không?"
"Đúng là như thế." Alfarid đáp, nhìn chằm chằm đối phương, có chút bực bội khi mình đấu khẩu thua, "Nhưng chị bận rộn như thế, sao còn để ý chuyện của em?"
"Thứ lỗi nếu chị nói lời khiến em không vui. Chị biết mình đã nhiều lời, nhưng chị có kinh nghiệm cá nhân trong chuyện này trước kia rồi. Cho nên chị không coi đó là chuyện của người khác."
Thấy thái độ của Farangis, Alfarid bối rối im lặng. Nữ tư tế hất khẽ mái tóc dài, tiếp tục mài kiếm.
.
"Sứ giả thần chết" ríu rít chào đón khi người bạn cũ của nó, thái tử Arslan khi chàng mang thịt đến chiêu đãi, thay lời cảm ơn vì đã cứu mạng chàng hôm nay.
"Kishward, còn Sorush đâu rồi? Nó không ở cùng Azrael sao?"
"Chuyện này...." Kishward trầm giọng, "Thần đã gửi một trong hai đứa chúng cho thân tín của mình để trà trộn vào kinh đô điều tra tình hình. Ban đầu anh ta là một nô lệ, nhưng vì tính trung thực và tận tụy nên được thần thả tự do. Cho đến giờ anh ta vẫn luôn hỗ trợ thần rất nhiều nhưng mấy ngày nay lại không có tin tức gì cả. Có lẽ đã gặp chuyện chẳng lành rồi..."
"Vậy Sorush cũng..."
"Thần e là vậy...."
Kishward ủ rũ xoa đầu Azrael. Chú chim ưng ngoạm lấy miếng thịt, xù lông lên, bộ dạng rất hài lòng.
"Giữa hai đứa, khả năng của Sorush không bằng Azrael. Nhưng chúng nó rất thân nhau nên thần đối xử với cả hai công bằng, không thiên vị. Thần chỉ mong điều mình lo lắng không xảy ra."
Arslan gật đầu. Vài năm trước, khi Kishward từ biên giới phía tây đến kinh đô báo tin thắng trận, anh ta mang theo hai chú chim non. Arslan trông thấy và cực kỳ yêu thích, muốn giữ một con để nuôi. Tuy nhiên chàng cảm thấy không nỡ chia cắt anh em chúng nên đã để Kishward đưa chúng đi.
Arslan đổi chủ đề. Chàng không nói nhiều về bản thân, chỉ trình bày rằng một ngày kia khi được giao trọng trách trị vì quốc gia, chàng muốn bãi bỏ chế độ nô lệ, và mong Kishward cho mình ý kiến về việc đó.
Kishward mở to mắt, "Người định chấm dứt chế độ nô lệ ư?"
Arslan quả quyết gật đầu. Kể từ khi rời khỏi thành của lãnh chúa Hodir và lẩn trốn trong những ngọn núi, chàng liên tục suy nghĩ về điều này. Nếu những gì Narsus nói là đúng thì việc chàng trả tự do cho một vài nhóm nô lệ lẻ tẻ chỉ dựa vào cảm xúc nhất thời thì không có ích gì. Tuy nhiên, nếu dành thời gian để tính toán cẩn thận và chuẩn bị kỹ càng, thì đây là việc ích nước lợi nhà. Khi ấy chàng có thể giải phóng toàn bộ nô lệ trên lãnh thổ vương quốc, phải không?
Kishward suy ngẫm hồi lâu, nhìn Azrael đang mổ miếng thịt của mình.
"Đề xuất của ngài Narsus và quyết định của điện hạ đều đáng ngưỡng mộ. Cá nhân thần không hề phản đối. Nhưng nếu người định biến nó thành hiện thực, thần e đa số giới quý tộc sẽ không ủng hộ người."
"Narsus cũng nói vậy."
Arslan cười, một biểu cảm buồn vui lẫn lộn hiện trên gương mặt thanh tú của chàng thiếu niên.
"Nhưng một khi đánh đuổi được quân Lusitania thì Pars không được phép quay về con đường cũ. Đất nước này mà không trở nên tốt đẹp hơn thì chiến đấu vì nó phỏng có ích gì?"
"Đúng vậy. Nhưng phụ vương của người, đức vua bệ hạ sẽ nói sao đây? Trước giờ thần chưa từng nghe Andragoras bệ hạ suy tính việc trả tự do cho nô lệ."
"Nếu ta giải cứu được phụ vương khỏi tay giặc, ta nghĩ điều đó sẽ giúp ta củng cố được ảnh hưởng của mình. Khi ấy người hẳn sẽ lắng nghe lời nói của ta."
Chàng nói như thể cố thuyết phục bản thân.
--------------------
Lời editor : Chuyện tình giữa Dariun và công chúa xứ Serica không được đề cập trong manga và anime. Tác giả tiểu thuyết gốc Tanaka Yoshiki có viết một cuốn ngoại truyện về hành trình đi sứ Serica của Dariun. Nếu tìm được thì tớ sẽ dịch. Còn về kết cục của đôi trẻ ấy à, Dariun đã rời Serica và về phụng sự Pars thì bạn biết là kết cục gì rồi đấy.
Danh sách chương