Bốn người Dariun, Narsus, Gieve và Farangis đi qua một hành lang dài bằng đá. Họ được mời đến phòng của Bahman để bàn chiến lược ứng phó với quân Lusitania trong tương lai.

"Ta khá lo về thái độ của ông lão Bahman." Dariun khoanh tay đi đầu, "Cả chú ta nữa. Sao mấy ông cụ cứ thích giữ bí mật với người trẻ tuổi chúng ta thế nhỉ. Thật là bực mình."

"Hay là ông ta tính đổi phe?"

Nếu đúng như vậy, ta có thể cho lão ta một trận, Gieve dường như muốn nói thế khi đôi mắt xanh biếc của anh ta sáng lóe lên, nhưng Farangis hất mái tóc dài của mình.

"Nếu ông ấy đã quyết định rõ ràng như vậy rồi", cô nói, "Thì tôi nghĩ ông ấy không tới nỗi khổ sở thế đâu. Tôi chắc rằng ngay cả bản thân ông ấy cũng không biết phải làm gì. Tuy nhiên, rốt cuộc chuyện gì có thể khiến một vị tướng dày dặn kinh nghiệm phải phiền lòng đến thế, lại vào ngay thời điểm này nữa? Tôi không sao nghĩ ra được."

Không chỉ Farangis mà Dariun và Gieve cũng nhìn sang Narsus. Narsus tựa hồ đang suy tư gì đó nên không phát biểu ý kiến.

Kishward cũng có mặt ở phòng của Bahman. Cuộc bàn bạc của họ hầu như không đi đến kết luận nào. Bahman vô cùng mệt mỏi khi phải liên tục phản bác các lập luận hung hăng của nhóm đồng sự trẻ tuổi.

"Không được hành động hấp tấp. Chúng ta còn chưa xác định được an nguy của bệ hạ ra sao. Ta phản đối triển khai lực lượng trước cuối năm nay. Tốt hơn hết, ta nên chờ xem các thế lực khác trong nước hành động thế nào."

Hai đầu lông mày Dariun nhíu chặt như gần sát vào nhau. Bộ giáp đen tuyền của anh ta kêu lạch cạch khi quay ngoắt sang nhìn Bahman.

"Việc Arslan điện hạ đứng lên kêu gọi các phe để khôi phục vương quyền của Pars là lẽ đương nhiên. Chúng ta phải có động thái bắt đầu trước, các thế lực khác mới phất cờ nổi dậy. Sao ngài còn do dự, ngài Bahman? Nãy giờ ngài chỉ rao giảng về sự thận trọng, ta tự hỏi có phải ngài chỉ đơn giản là thiếu động lực hay không."

"Đủ rồi Dariun."

Narsus ngăn bạn mình lại. Đây là lần đầu anh lên tiếng giữa hội nghị, nhìn thẳng vào Bahman với vẻ chống đối.

"Kể từ triều đại Gotarzaes vĩ đại, Vua của các vị vua, ngài Bahman chưa một lần buông tha cho kẻ thù trên chiến trường. Nhưng than ôi, thời gian thật tàn nhẫn. Tinh thần hào hiệp năm nào đã hao mòn đáng kể. Chắc rằng ngài ấy chỉ muốn tận hưởng những năm tháng cuối đời trong an nhàn, vô ưu. Chúng ta đã sai lầm khi đặt kỳ vọng quá lớn nơi ngài ấy."

Bị trách móc trực tiếp, vị tướng đỏ mặt bừng bừng, gay gắt nói.

"Ngươi ám chỉ điều gì, tên nhãi con?"

Giọng của Bahman như muốn sôi lên. Dường như vị tướng già còn định nói thêm gì đó nhưng đột nhiên im bặt. Ông ta đứng dậy một cách thô lỗ, quay lưng lại và rời khỏi phòng mình, chỉ để lại một câu "Ta muốn ra ngoài hóng gió."

Bằng cách này, không ai có thể chất vấn thêm gì nữa, cuộc họp chiến lược buộc phải tạm dừng.

"....Ngươi cố tình chọc tức ông ta à?"

Dariun nói nhỏ, anh biết rõ lý do vì sao Narsus khiêu khích vị lão tướng. Anh ta định ép ông ấy nói ra suy nghĩ thật sự của mình trong cơn tức giận, nhưng lại đánh giá quá thấp sự sắc bén của người này. Bahman nhanh chóng kiểm soát được tình thế.

"Chà, ông cụ khôn ngoan hơn ta tưởng. Ông ấy cố tình giả vờ nổi giận để bỏ đi, tránh bị chúng ta ép hỏi." Narsus đáp.

Lúc này, Kishward nói cho Dariun biết lý do khiến Bahman lo lắng như vậy. Đó là về bức thư ông ấy nhận được từ eran Vahriz quá cố.

"Thư từ chú của ta ư?"

Dariun nhướn mày. Kishward gật đầu.

"Nó được gửi đến cho ngài Bahman ngay trước trận Atropatene. Ta cũng chỉ biết được đến thế, chứ không rõ nội dung bức thư. Nhưng kể từ ấy, ngài Bahman luôn lo lắng, âu sầu, mất đi hẳn sự nhạy bén thường ngày."

Gương mặt Dariun càng trở nên u ám. Nghĩ lại thì trước trận chiến định mệnh kia, chú của anh cũng bắt anh đưa ra một lời thề kỳ quái. Dù có chuyện gì xảy ra cũng phải trung thành với "một mình điện hạ." Rốt cuộc chú đã biết những gì, và kể lại những gì cho người đồng đội lâu năm của mình?

"Ngài cũng không đoán được ư, ngài Narsus?" Nữ tư tế xinh đẹp hỏi.

"Nếu ta biết thì đã chẳng rắc rối thế này, tiểu thư Farangis ạ. Ta có phải nhà tiên tri đâu."

Dù Narsus nói vậy nhưng trong lòng vẫn rối bời với vô số suy nghĩ ngổn ngang. Gieve thì giữ im lặng, nhìn mọi người với vẻ thích thú.

.

Sau khi rời thành, Bahman dong ngựa lang thang một mình giữa những rặng núi đá và hàng cây thưa thớt. Làm sao lũ trẻ con vắt mũi chưa sạch ấy hiểu được nỗi lòng ta, Bahman thầm lặng gào thét. Chúng không biết về những khó khăn sau này, chỉ một mực muốn ủng hộ thái tử và thực hiện cái chính nghĩa mà chúng muốn. Nếu chúng biết được sự thật thì rồi sẽ nghĩ gì...."

Bỗng nhiên, có một cái bóng khẽ khàng chuyển động bên vách đá. Vị marzban dày dặn kinh nghiệm lập tức nhận ra ngay.

"Ai đó?" Bahman quát.

Ông cụ là một chiến binh già với gần 50 năm cuộc đời lăn lộn chốn sa trường. Tiếng quát của ông đầy nội lực như đánh thẳng vào ruột gan người nghe.

Không người đáp. Một cơn gió lướt qua bóng tối, nơi vị marzban già đang đứng.

Bahman rút kiếm bên thắt lưng. Dù động tác của ông không quá nhanh nhưng vô cùng cảnh giác. Đó là động tác chỉ một người chiến binh đầy bản lĩnh mới có được.

Ông tập trung cao độ đến mức không còn tâm trạng suy nghĩ về những điều ngổn ngang suốt mấy tuần qua. Một lần nữa, Bahman cất tiếng sang sảng.

"Bước ra ngay! Ta, marzban Bahman của xứ Pars sẽ cho ngươi kết cục xứng đáng."

"....Bahman sao?"

Cái bóng chuyển động, và từ một khe đá lớn, một người cưỡi ngựa đi ra. Bahman thở gấp khi thấy chiếc mặt nạ bạc ấy. Nó quái dị đến mức ngay cả người lính già quả cảm cũng phải rùng mình.

"Ta nhận ra gương mặt ông."

Giọng nói của kẻ đeo mặt nạ vô cùng cao ngạo nhưng cũng rất quen thuộc như vọng về từ miền ký ức. Bahman chợt bối rối.

"Ta sao có thể quen biết một con quỷ như ngươi?"

"Ông nói năng quá thiếu tôn trọng, nhưng vì ông là người quen cũ nên ta sẽ tha thứ lần này. Đã 16 năm trôi qua rồi đấy. Ta cho là ông đã mải đắm chìm trong vinh quang mà quên đi tất cả rồi."

Trước những lời kỳ lạ của người đàn ông kia, Bahman cau mày.

"Lão Vahriz khốn khổ, cánh tay phải của Andragoras không được phép sống sót. Nhưng ta sẽ không ngại để ông được bình yên an hưởng tuổi già. Dù sao đi nữa, ông vẫn là người thầy đã từng dạy ta bắn cung, đấu kiếm."

Ngay lập tức, đôi lông mày xám trắng của Bahman giật nảy lên. Từ hàng râu bạc, giọng ông lão thốt ra gần như thều thào.

"....Chẳng có lẽ....người là..."

"Nhớ ra rồi nhỉ? Vậy tức là ông chưa già đến lú lẫn."

"Trời ơi, ngài...lẽ nào ngài..."

Người chiến binh già bắt đầu run sợ.

"Ngài Bahman!"

Tiếng gọi lớn của Kishward chợt vang lên cùng tiếng vó ngựa rầm rập. Theo sau anh ta còn khoảng 10 kỵ sĩ khác đang băng qua rừng tối.

Hilmes lặng lẽ quay ngựa. Bahman thậm chí không có cơ hội ngăn lại khi hắn kéo cương ngựa, phóng đi một cách điêu luyện. Lần cuối hắn nhìn lại, Bahman thất chiếc mặt nạ bạc lấp lánh của hắn như thể đang gật đầu chào.

Kishward định đuổi theo nhưng Bahman hoảng sợ lên tiếng, "Đừng ngài Kishward ! Không cần đuổi theo người đó!"

"Tại sao vậy ngài Bahman? Hắn vừa thấy ta đã lập tức chạy trốn. Chắc chắn hắn là một trong những kẻ thù của thái tử điện hạ!"

Kishward kéo mạnh dây cương, kiên quyết tra hỏi nhưng Bahman dường như không thể nói được một câu trọn vẹn, chỉ đưa ra một lời giải thích gượng ép.

"Không phải đâu. Tên đeo mặt nạ đó chỉ là mồi nhử thôi."

"Mồi nhử?"

"Đúng vậy. Ngài mà dẫn quân đuổi theo thì pháo đài sẽ bị bỏ trống. Dù sẽ không thất thủ ngay nhưng sẽ gặp khá nhiều phiền phức."

"....Là vậy sao?"

Kishward gật đầu nhưng trong mắt hiện rõ sự nghi hoặc. Cũng có thể sự nghi hoặc ấy là tưởng tượng của Bahman thôi bởi ông luôn cảm thấy áy náy khi che giấu sự thật với người đồng sự của mình.

"Hoàng tử Arslan vẫn ở trong thành, cho nên rời thành bây giờ cực kỳ mạo hiểm, đúng không ngài Kishward?"

Kishward nhìn chằm chằm bóng người đang lẩn vào bóng tối rồi lại nhìn dáng vẻ thúc ngựa rời đi như đang chạy trốn của Bahman. Cuối cùng, anh chỉ tặc lưỡi rồi quay về thành cùng vị lão tướng.

Đúng ra, Kishward rời thành để hỏi thăm Bahman xem rốt cuộc có chuyện gì, nhưng anh chưa từng nghĩ Bahman lại có liên quan tới kẻ thù của thái tử Arslan. Sự nghi ngờ của anh cũng như màn đêm lúc này, mỗi lúc một sâu và tăm tối hơn.

.

Phải lẻn vào thành Peshawar.

Lý đo duy nhất khiến Hilmes đưa ra quyết định mạo hiểm ấy là phản ứng của Bahman, người hắn vừa chạm mặt.

Vị tướng già này không như Narsus, ông biết thể hiện lòng tôn kính với người mang dòng máu chính thống của hoàng gia. Nếu ông ta cùng 1 vạn kỵ binh của mình đứng về phía hắn, Hilmes tin rằng ngày mình tiêu diệt quân Lusitania, giành lại chủ quyền lãnh thổ và tái sinh vương triều sẽ còn đến sớm hơn.

Nhưng khi thông báo ý định ấy với các thuộc hạ thì Zandeh kiên quyết phản đối.

"Thứ lỗi cho sự vô lễ của thần, thưa điện hạ, nhưng chuyện này vô cùng nguy hiểm. Trong pháo đài đó toàn bộ đều là người của Arslan."

Dù Zandeh hoàn toàn có lý, nhưng xưa nay hắn ta đâu có để tâm đến sự thận trọng.

"Ta nghĩ rằng phần thưởng cho hành động này là xứng đáng. Ta đã nghĩ kỹ rồi, đừng nói nữa."

"Vậy xin mang theo kẻ vô dụng này đi cùng. Nếu thần không bảo vệ được người thì không có mặt mũi nào mà đối diện với vong linh người cha quá cố."

"Không, ngươi nên ở lại. Nếu không có ai ở đây chỉ huy quân lính thì rất phiền phức. Khi cơ hội đến, chúng ta có thể phối hợp trong ngoài để chiếm lấy thành."

Thực ra Hilmes cũng không tin điều đó khả thi, chẳng qua chỉ để thuyết phục Zandeh đừng can thiệp. Hắn không nghĩ Zandeh thích hợp cho nhiệm vụ này. Việc hắn ra lệnh cho Zandeh và từ chối nghe ý kiến, ấy là bởi hắn chỉ tôn trọng người cha quá cố Kharlan chứ không xem trọng bản thân đứa con trai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện