Ngày 8 tháng 8, Arslan, người bị Hilmes xem như không tồn tại, đang cách kinh đô chỉ khoảng 2 farsang về phía đông.
Elam báo cáo sau khi hoàn thành nhiệm vụ trinh sát.
“Cờ Lusitania treo trên thành Ecbatana đã bị hạ xuống. Thần tận mắt trông thấy. Lính trên tường thành cũng mặc quân phục của Pars.”
Tin tức này khiến Arslan chấn động. Mọi chuyện đã rõ, Hilmes đã thành công chiếm thành.
“Tên mặt nạ bạc đó thông minh thật.”
Dariun thở dài, nhưng Gieve chế nhạo khi cặp mắt xanh của anh chàng lóe sáng.
“Đưa tay ra cầm vật trước mắt thì ai chẳng làm được, vấn đề là có thể giữ trong bao lâu, hay là sớm muộn cũng phải buông ra vì mỏi.”
Quân sư Narsus hỏi cậu thiếu niên người hầu, cũng là đệ tử tâm đắc của mình.
“Elam, cổng thành đóng hay mở?”
“Đóng, bốn phía đông tây nam bắc đều đóng chặt, một binh sĩ cũng không được phép ra vào.”
Nhận xét của Elam vô cùng chuẩn xác. Sau khi hỏi thêm vài câu, Narsus quay lại nói với Arslan.
“Thế thì tên mặt nạ bạc cũng đang gặp khó khăn. Người dân Ecbatana hẳn rất vui mừng vì cuối cùng đã thoát được quân xâm lược, nhưng….”
Với tư cách là người giải phóng, Hilmes không cho hạnh phúc của người dân là thành công của mình. Cái hắn để tâm chỉ là quyền kiểm soát kinh đô.
Mặt trời dần di chuyển ra sau, bóng Arslan cùng các thuộc hạ trải dài về phía đông. Một nhóm trinh sát khác cũng quay lại.
Lần này người dẫn đầu là Jaswant. Anh phụ trách theo dõi hướng di chuyển của quân Pars dưới trướng vua Andragoras và quân Lusitania của Guiscard. Jaswant đến từ Sindhura, không quen với địa lý xứ Pars, nhưng anh không để thiếu sót này làm chi mình phân tâm, luôn quan sát một cách tỉ mỉ. Thấy vậy, Narsus giao cho anh ta nhiệm vụ quạn trọng.
“Quân Pars di chuyển về phía tây trận địa, chuẩn bị dựng trại trước khi mặt trời lặn. Quân Lusitania thì đang tập trung toàn bộ, tiến về hướng tây bắc.”
Jaswant nói, có khoảng 1 vạn kỵ binh tạo thành lực lượng dày đặc, canh gác nghiêm ngặt quanh lá cờ hoàng gia của quân đội Lusitania. Những người này vô di chuyển vô cùng trật tự, không nới lỏng chút nào, và dường như họ mang theo khá nhiều hành lý. Narsus nghe vậy, nhìn tấm bản đồ, liên tục gật đầu.
“Giờ chúng ta có thể chiếm Ecbatana lúc nào cũng được.”
Narsus nói điều này với Arslan mà không hề có ý tự mãn.
Nếu Arslan cùng các thuộc hạ đứng bên ngoài thành hô lớn cho người bên trong : “Chúng ta là đồng minh của dân chúng thành Ecbatana. Chúng ta cũng là quân Pars. Ta mang đồ ăn thức uống đến cho mọi người.” Vậy thì dù cổng thành có kiên cố đến đâu cũng sẽ có người đáp lại. Nếu người cai trị trong thành cố ngăn cả và giết dân chúng, mâu thuẫn sẽ nhanh chóng lan rộng. Bị nỗi sợ hãi kích thích, cổng thành sẽ mau chóng mở ra.
Ecbtatana sẽ sụp đổ từ trong ra ngoài, đó là kết cục tất yếu. Sau khi phán đoán như vậy, Narsus liền bỏ ý định dùng vũ lực chiếm kinh thành.
“Cứ để Andragoras bệ hạ và Hilmes giành nhau. Chúng ta vẫn còn việc khác phải làm.”
Narsus nói với các đồng đội. Dù những người lính dũng cảm dưới trướng Dariun cảm thấy tiếc nuối khi kế hoạch công chiếm thành Ecbatana bị hủy bỏ, nhưng họ cũng rất chờ mong “việc khác phải làm” rốt cuộc là gì.
Đột nhiên, Arslan nhìn các thuộc hạ của mình đầy cân nhắc.
“Ta không thể đứng ra hòa giải giữa anh họ Hilmes và phụ vương ta sao?”
“Lòng tốt của điện hạ thật đáng quý, nhưng thần rất tiếc phải nói rằng không có cách nào. Có những thứ con người ta không thay đổi được.”
Dariun tìm cách lựa lời khuyên giải. Những người khác cũng lần lượt bày tỏ:
“Không phải là con người ta không thay đổi được, mà là điện hạ không đủ khả năng thay đổi. Lúc này điện hạ can thiệp vào thì mọi chuyện còn trở nên tồi tệ hơn.”
Narsus thẳng thắn nhận định.
“Này, Narsus….”
“Không sao, Dariun. Narsus nói đúng.”
Arslan đỏ mặt. Chàng biết mình không nên tự cao. Dù gì chàng vẫn chỉ là một thiếu niên không có địa vị trong gia tộc. Dù chàng có thuyết phục hai bên ngồi xuống đàm phán cũng chỉ thành trò cười.
Nếu Arslan có một lực lượng 50 vạn quân, dùng sức mạnh đó đàn áp, yêu cầu hai bên hòa giải, vua Andragoras và Hilmes có thể miễn cưỡng đồng ý. Nhưng lúc này, chàng chỉ có chưa tới 3 vạn quân. Về quân lực, chàng không đủ khả năng đưa ra bất cứ điều kiện nào.
“Điện hạ, ngài Dariun nói đúng đấy. Trên đời này, có những việc không thể giải quyết bằng nỗ lực và thiện chí đâu. Ít nhất, chúng ta nên bắt đầu từng chút một, từ những việc trong tầm tay.”
Farangis, nữ tư tế của thần Mythra đề nghị.
Với tư cách là quân sư, đồng thời cũng là chỉ huy quân sự, Narsus lên tiếng.
“Bình minh và hoàng hôn không thể nào xuất hiện cùng lúc.”
Một người không thể có trong tay tất cả cùng thời điểm. Khi một ai đó lên tiếng yêu cầu cải cách, nhất định sẽ vấp phải phản ứng dữ dội từ phe bảo thủ. Nếu Arslan lên ngôi, chắc chắn cũng khiến những kẻ mất đi ngai vàng phẫn nộ. Người chiến thắng bị kẻ bại trận oán trách, người phát huy năng lực thì bị kẻ bất tài ghen tị. Nếu không muốn bị phàn nàn thì chỉ có không làm gì mà thôi.
“Ta hiểu. Hãy bắt đầu từng bước.”
Arslan tự nhủ. Một con chim non mà vội muốn bay thì sẽ rơi xuống mà chết.
Nữ tư tế rời mắt khỏi thái tử, nhìn tấm bản đồ rồi lại ngẩng lên nói với Narsus.
“Vậy ta làm gì tiếp theo? Cứ quan sát tình hình thôi ư?”
“Không, chúng ta có kẻ địch cần tiêu diệt mà.”
Narsus trải ra một tấm bản đồ khác. Cả Arslan và những người còn lại đều tụ tập xung quanh. Ngón tay vị quân sư di chuyển trên bản đồ, ai nấy đều chăm chú dõi theo.
“Đây là đội quân do công tước Guiscard chỉ huy. Trong lúc hoàng thất đổ máu vì ham muốn cá nhân của họ, ta sẽ tấn công quân Lusitania.”
Narsus khẳng định.
Narsus hiểu được suy tính của Guiscard. Kẻ đó biết Pars đang bị chia rẽ. Nếu ném Ecbatana ra làm miếng mồi ngon trước mặt quân Pars, cả hai phe sẽ tranh nhau đỏ mắt. Lúc này, hắn đã cắt giảm bớt lực lượng vô dụng của mình trong những trận đầu, chỉ để lại quân tinh nhuệ, chờ cơ hội phản công.
Nghe Narsus nói, Dariun liền hiểu ra.
“Vậy hóa ra quân Lusitania hành động khó hiểu như thế vì ngay từ đầu, Guiscard đã không có ý định giành chiến thắng.”
“Ta không nghĩ đó là kế hoạch ban đầu của hắn. Có lẽ chỉ là một trong những phương án thôi.”
Narsus thường đoán trước sự thay đổi của tình hình, dựa vào đó đưa ra nhiều chiến lược khác nhau. Lần này cũng không ngoại lệ. Tuy chưa gặp Guiscard trực tiếp bao giờ nhưng chỉ cần phán đoán và hình dung một chút, anh cũng nắm bắt được tâm lý đối phương.
Guiscard đấu với vua Andragoras trong tâm trạng mâu thuẫn. Vì quân số chiếm ưu thế nên khả năng chiến thắng rất cao. Nếu chiến thắng thì không còn gì tuyệt vời hơn, nên hắn chưa đưa ra quyết định nào trong nửa đầu trận chiến.
“Vậy những gì ta làm sau đó có tác dụng?”
Đúng, họ đã vòng ra phía sau quân Lusitania, đốt cháy quân lương, khiến quân Lusitania hỗn loạn, buộc Guiscard phải quyết định. Có thể nói Arslan đã vô tình giúp sức cho cha mình.
“Chỉ cần Arslan điện hạ có thể lên ngôi ở Ecbatana thì quá trình ra sao không quan trọng. Dù rằng người dân Ecbatana chắc sẽ rất bối rối.”
Nói rồi, bọn họ bắt đầu hành động. Trong khi quân của vua Andragoras dựng trại qua đêm, họ phải di chuyển để đuổi kịp quân Lusitania. Bây giờ họ đã biết hướng đi của đối phương, cộng với việc có vài binh lính Lusitania bị tụt lại nên việc đuổi theo không quá khó khăn.
Narsus bảo Elam cất bản đồ rồi nhảy lên ngựa. Nữ tư tế xinh đẹp mỉm cười nói với anh.
“Ngài Narsus nói lời nghiêm khắc, nhưng quả thực vô cùng yêu thương thái tử điện hạ.”
“Tiểu thư Farangis nói vậy là sao? Ta chỉ đơn thuần là nghiêm khắc với điện hạ thôi.”
Cựu lãnh chúa Dailam giả câm giả điếc, làm như mình vô can. Farangis nhẹ nhàng vỗ về chú ngựa.
“Cuộc đối đầu của vua Andragoras và hoàng tử Hilmes khiến cho sự bẩn thỉu của hoàng tộc Pars bị phơi bày. Dù bên nào thắng thì dân chúng cũng phải chịu lầm than. Chắc hẳn ngài quân sư đây không muốn thái tử điện hạ nhúng tay vào vũng nước bẩn đó.”
“….”
“Nếu không quan tâm thì ngài sẽ chẳng lo lắng nhiều như vậy.”
“Đó là điểm mạnh của Narsus mà.”
Đột nhiên, thiếu nữ tộc Zot với chiếc khăn xanh quấn trên đầu bật cười, còn nhiệt tình hơn cả người trong cuộc. Nữ tư tế khẽ lắc mái tóc đen như lụa. Narsus ngơ ngác, nhìn Farangis mỉm cười nói với Alfarid.
“Alfarid, cô hiệp sĩ tập sự người Lusitania đó đang rất mất bình tĩnh. Hai người là bạn tốt của nhau mà, em có đến thăm cô ấy không?”
“Thật ra bọn em đâu phải bạn bè gì….Mà thôi, em biết rồi, em sẽ đi xem sao. Nếu cô ta hành động liều lĩnh thì mọi người sẽ gặp rắc rối mất.”
Alfarid nói rồi bỏ đi. Lúc này, Gieve lại đến gần.
“Tiểu thư Farangis xinh đẹp, không chỉ với ngài quân sư, xin nàng đừng để vẻ bề ngoài lừa ngạt mà hãy nhìn thấu cả con người tôi nữa.”
“Tôi thấy rõ.”
“Thật sao?”
“Phải. Có một cái đuôi quỷ đen thui sau lưng anh đấy, Gieve.”
“Ôi, tôi đã cố gắng che giấu mà….”
Gieve bật cười. Đúng lúc này, có hai người cưỡi ngựa vọt qua trước mặt anh. Gieve tròn mắt nhìn hai cô gái trẻ đang phi nước đại. Estelle chạy trước, và Alfarid đuổi theo phía sau.
“Tôi phải đến Ecbatana ! Tôi phải cứu đức vua!”
Cô nàng hiệp sĩ tập sự hét lên, và thiếu nữ tộc Zot quát lớn.
“Đừng có đùa ! Nếu bây giờ cô đi thì sẽ bị giết. Cô định một mình đấu với 3 vạn quân kiểu gì?”
“Tôi thật vô dụng!
“Cái đồ ngốc này!”
Alfarid hét lên rồi tông thẳng vào ngựa của Estelle. Bàn về cưỡi ngựa, cô giỏi hơn hẳn cô nàng Lusitania. Hai con ngựa vướng vào nhau, ngã xuống đất, hai cô gái cũng ngã theo. Arslan và Elam sửng sốt, định tới xem họ có sao không nhưng bị Narsus ngăn lại.
“Đừng nói đến vua Lusitania, cô còn phải chăm sóc những thương binh và trẻ nhỏ được đưa về từ tòa thành vô danh kia mà! Nếu cô lãng phí tính mạng của mình thì không phải rất vô trách nhiệm sao? Nghĩ mà xem? Nỗ lực và dũng cảm thôi là không đủ.”
Alfarid cuối cùng cũng thuyết phục được Estelle khi cả hai đã lăn lộn một hồi trên đất. Cô đỡ Estelle dậy, không chút nghĩ ngợi, điều đầu tiên cô làm là đưa tay phủi bụi trên đầu tóc, quần áo Estelle. Thấy vậy, Dariun liếc Narsus, mỉm cười.
“Alfarid là một cô gái tốt phải không, ngài quân sư?”
“Ta chưa bao giờ nói cô ấy không tốt.”
“Đừng có cười. Ngươi nghĩ sao? Ngươi có muốn cứu những thương binh và người bệnh bên phe Lusitania không? Cô hiệp sĩ tập sự đó thấy họ tội nghiệp, chứ ta thì không đâu.”
“Thực ra ta cũng thế.”
Vị tướng hùng mạnh nhất và vị quân sư thông thái nhất xứ Pars nhìn nhau bối rối. Họ không cho là hoàng tử Hilmes sẽ khoan dung với người Lusitania sau khi hắn chiếm được thành Ecbatana.
Elam báo cáo sau khi hoàn thành nhiệm vụ trinh sát.
“Cờ Lusitania treo trên thành Ecbatana đã bị hạ xuống. Thần tận mắt trông thấy. Lính trên tường thành cũng mặc quân phục của Pars.”
Tin tức này khiến Arslan chấn động. Mọi chuyện đã rõ, Hilmes đã thành công chiếm thành.
“Tên mặt nạ bạc đó thông minh thật.”
Dariun thở dài, nhưng Gieve chế nhạo khi cặp mắt xanh của anh chàng lóe sáng.
“Đưa tay ra cầm vật trước mắt thì ai chẳng làm được, vấn đề là có thể giữ trong bao lâu, hay là sớm muộn cũng phải buông ra vì mỏi.”
Quân sư Narsus hỏi cậu thiếu niên người hầu, cũng là đệ tử tâm đắc của mình.
“Elam, cổng thành đóng hay mở?”
“Đóng, bốn phía đông tây nam bắc đều đóng chặt, một binh sĩ cũng không được phép ra vào.”
Nhận xét của Elam vô cùng chuẩn xác. Sau khi hỏi thêm vài câu, Narsus quay lại nói với Arslan.
“Thế thì tên mặt nạ bạc cũng đang gặp khó khăn. Người dân Ecbatana hẳn rất vui mừng vì cuối cùng đã thoát được quân xâm lược, nhưng….”
Với tư cách là người giải phóng, Hilmes không cho hạnh phúc của người dân là thành công của mình. Cái hắn để tâm chỉ là quyền kiểm soát kinh đô.
Mặt trời dần di chuyển ra sau, bóng Arslan cùng các thuộc hạ trải dài về phía đông. Một nhóm trinh sát khác cũng quay lại.
Lần này người dẫn đầu là Jaswant. Anh phụ trách theo dõi hướng di chuyển của quân Pars dưới trướng vua Andragoras và quân Lusitania của Guiscard. Jaswant đến từ Sindhura, không quen với địa lý xứ Pars, nhưng anh không để thiếu sót này làm chi mình phân tâm, luôn quan sát một cách tỉ mỉ. Thấy vậy, Narsus giao cho anh ta nhiệm vụ quạn trọng.
“Quân Pars di chuyển về phía tây trận địa, chuẩn bị dựng trại trước khi mặt trời lặn. Quân Lusitania thì đang tập trung toàn bộ, tiến về hướng tây bắc.”
Jaswant nói, có khoảng 1 vạn kỵ binh tạo thành lực lượng dày đặc, canh gác nghiêm ngặt quanh lá cờ hoàng gia của quân đội Lusitania. Những người này vô di chuyển vô cùng trật tự, không nới lỏng chút nào, và dường như họ mang theo khá nhiều hành lý. Narsus nghe vậy, nhìn tấm bản đồ, liên tục gật đầu.
“Giờ chúng ta có thể chiếm Ecbatana lúc nào cũng được.”
Narsus nói điều này với Arslan mà không hề có ý tự mãn.
Nếu Arslan cùng các thuộc hạ đứng bên ngoài thành hô lớn cho người bên trong : “Chúng ta là đồng minh của dân chúng thành Ecbatana. Chúng ta cũng là quân Pars. Ta mang đồ ăn thức uống đến cho mọi người.” Vậy thì dù cổng thành có kiên cố đến đâu cũng sẽ có người đáp lại. Nếu người cai trị trong thành cố ngăn cả và giết dân chúng, mâu thuẫn sẽ nhanh chóng lan rộng. Bị nỗi sợ hãi kích thích, cổng thành sẽ mau chóng mở ra.
Ecbtatana sẽ sụp đổ từ trong ra ngoài, đó là kết cục tất yếu. Sau khi phán đoán như vậy, Narsus liền bỏ ý định dùng vũ lực chiếm kinh thành.
“Cứ để Andragoras bệ hạ và Hilmes giành nhau. Chúng ta vẫn còn việc khác phải làm.”
Narsus nói với các đồng đội. Dù những người lính dũng cảm dưới trướng Dariun cảm thấy tiếc nuối khi kế hoạch công chiếm thành Ecbatana bị hủy bỏ, nhưng họ cũng rất chờ mong “việc khác phải làm” rốt cuộc là gì.
Đột nhiên, Arslan nhìn các thuộc hạ của mình đầy cân nhắc.
“Ta không thể đứng ra hòa giải giữa anh họ Hilmes và phụ vương ta sao?”
“Lòng tốt của điện hạ thật đáng quý, nhưng thần rất tiếc phải nói rằng không có cách nào. Có những thứ con người ta không thay đổi được.”
Dariun tìm cách lựa lời khuyên giải. Những người khác cũng lần lượt bày tỏ:
“Không phải là con người ta không thay đổi được, mà là điện hạ không đủ khả năng thay đổi. Lúc này điện hạ can thiệp vào thì mọi chuyện còn trở nên tồi tệ hơn.”
Narsus thẳng thắn nhận định.
“Này, Narsus….”
“Không sao, Dariun. Narsus nói đúng.”
Arslan đỏ mặt. Chàng biết mình không nên tự cao. Dù gì chàng vẫn chỉ là một thiếu niên không có địa vị trong gia tộc. Dù chàng có thuyết phục hai bên ngồi xuống đàm phán cũng chỉ thành trò cười.
Nếu Arslan có một lực lượng 50 vạn quân, dùng sức mạnh đó đàn áp, yêu cầu hai bên hòa giải, vua Andragoras và Hilmes có thể miễn cưỡng đồng ý. Nhưng lúc này, chàng chỉ có chưa tới 3 vạn quân. Về quân lực, chàng không đủ khả năng đưa ra bất cứ điều kiện nào.
“Điện hạ, ngài Dariun nói đúng đấy. Trên đời này, có những việc không thể giải quyết bằng nỗ lực và thiện chí đâu. Ít nhất, chúng ta nên bắt đầu từng chút một, từ những việc trong tầm tay.”
Farangis, nữ tư tế của thần Mythra đề nghị.
Với tư cách là quân sư, đồng thời cũng là chỉ huy quân sự, Narsus lên tiếng.
“Bình minh và hoàng hôn không thể nào xuất hiện cùng lúc.”
Một người không thể có trong tay tất cả cùng thời điểm. Khi một ai đó lên tiếng yêu cầu cải cách, nhất định sẽ vấp phải phản ứng dữ dội từ phe bảo thủ. Nếu Arslan lên ngôi, chắc chắn cũng khiến những kẻ mất đi ngai vàng phẫn nộ. Người chiến thắng bị kẻ bại trận oán trách, người phát huy năng lực thì bị kẻ bất tài ghen tị. Nếu không muốn bị phàn nàn thì chỉ có không làm gì mà thôi.
“Ta hiểu. Hãy bắt đầu từng bước.”
Arslan tự nhủ. Một con chim non mà vội muốn bay thì sẽ rơi xuống mà chết.
Nữ tư tế rời mắt khỏi thái tử, nhìn tấm bản đồ rồi lại ngẩng lên nói với Narsus.
“Vậy ta làm gì tiếp theo? Cứ quan sát tình hình thôi ư?”
“Không, chúng ta có kẻ địch cần tiêu diệt mà.”
Narsus trải ra một tấm bản đồ khác. Cả Arslan và những người còn lại đều tụ tập xung quanh. Ngón tay vị quân sư di chuyển trên bản đồ, ai nấy đều chăm chú dõi theo.
“Đây là đội quân do công tước Guiscard chỉ huy. Trong lúc hoàng thất đổ máu vì ham muốn cá nhân của họ, ta sẽ tấn công quân Lusitania.”
Narsus khẳng định.
Narsus hiểu được suy tính của Guiscard. Kẻ đó biết Pars đang bị chia rẽ. Nếu ném Ecbatana ra làm miếng mồi ngon trước mặt quân Pars, cả hai phe sẽ tranh nhau đỏ mắt. Lúc này, hắn đã cắt giảm bớt lực lượng vô dụng của mình trong những trận đầu, chỉ để lại quân tinh nhuệ, chờ cơ hội phản công.
Nghe Narsus nói, Dariun liền hiểu ra.
“Vậy hóa ra quân Lusitania hành động khó hiểu như thế vì ngay từ đầu, Guiscard đã không có ý định giành chiến thắng.”
“Ta không nghĩ đó là kế hoạch ban đầu của hắn. Có lẽ chỉ là một trong những phương án thôi.”
Narsus thường đoán trước sự thay đổi của tình hình, dựa vào đó đưa ra nhiều chiến lược khác nhau. Lần này cũng không ngoại lệ. Tuy chưa gặp Guiscard trực tiếp bao giờ nhưng chỉ cần phán đoán và hình dung một chút, anh cũng nắm bắt được tâm lý đối phương.
Guiscard đấu với vua Andragoras trong tâm trạng mâu thuẫn. Vì quân số chiếm ưu thế nên khả năng chiến thắng rất cao. Nếu chiến thắng thì không còn gì tuyệt vời hơn, nên hắn chưa đưa ra quyết định nào trong nửa đầu trận chiến.
“Vậy những gì ta làm sau đó có tác dụng?”
Đúng, họ đã vòng ra phía sau quân Lusitania, đốt cháy quân lương, khiến quân Lusitania hỗn loạn, buộc Guiscard phải quyết định. Có thể nói Arslan đã vô tình giúp sức cho cha mình.
“Chỉ cần Arslan điện hạ có thể lên ngôi ở Ecbatana thì quá trình ra sao không quan trọng. Dù rằng người dân Ecbatana chắc sẽ rất bối rối.”
Nói rồi, bọn họ bắt đầu hành động. Trong khi quân của vua Andragoras dựng trại qua đêm, họ phải di chuyển để đuổi kịp quân Lusitania. Bây giờ họ đã biết hướng đi của đối phương, cộng với việc có vài binh lính Lusitania bị tụt lại nên việc đuổi theo không quá khó khăn.
Narsus bảo Elam cất bản đồ rồi nhảy lên ngựa. Nữ tư tế xinh đẹp mỉm cười nói với anh.
“Ngài Narsus nói lời nghiêm khắc, nhưng quả thực vô cùng yêu thương thái tử điện hạ.”
“Tiểu thư Farangis nói vậy là sao? Ta chỉ đơn thuần là nghiêm khắc với điện hạ thôi.”
Cựu lãnh chúa Dailam giả câm giả điếc, làm như mình vô can. Farangis nhẹ nhàng vỗ về chú ngựa.
“Cuộc đối đầu của vua Andragoras và hoàng tử Hilmes khiến cho sự bẩn thỉu của hoàng tộc Pars bị phơi bày. Dù bên nào thắng thì dân chúng cũng phải chịu lầm than. Chắc hẳn ngài quân sư đây không muốn thái tử điện hạ nhúng tay vào vũng nước bẩn đó.”
“….”
“Nếu không quan tâm thì ngài sẽ chẳng lo lắng nhiều như vậy.”
“Đó là điểm mạnh của Narsus mà.”
Đột nhiên, thiếu nữ tộc Zot với chiếc khăn xanh quấn trên đầu bật cười, còn nhiệt tình hơn cả người trong cuộc. Nữ tư tế khẽ lắc mái tóc đen như lụa. Narsus ngơ ngác, nhìn Farangis mỉm cười nói với Alfarid.
“Alfarid, cô hiệp sĩ tập sự người Lusitania đó đang rất mất bình tĩnh. Hai người là bạn tốt của nhau mà, em có đến thăm cô ấy không?”
“Thật ra bọn em đâu phải bạn bè gì….Mà thôi, em biết rồi, em sẽ đi xem sao. Nếu cô ta hành động liều lĩnh thì mọi người sẽ gặp rắc rối mất.”
Alfarid nói rồi bỏ đi. Lúc này, Gieve lại đến gần.
“Tiểu thư Farangis xinh đẹp, không chỉ với ngài quân sư, xin nàng đừng để vẻ bề ngoài lừa ngạt mà hãy nhìn thấu cả con người tôi nữa.”
“Tôi thấy rõ.”
“Thật sao?”
“Phải. Có một cái đuôi quỷ đen thui sau lưng anh đấy, Gieve.”
“Ôi, tôi đã cố gắng che giấu mà….”
Gieve bật cười. Đúng lúc này, có hai người cưỡi ngựa vọt qua trước mặt anh. Gieve tròn mắt nhìn hai cô gái trẻ đang phi nước đại. Estelle chạy trước, và Alfarid đuổi theo phía sau.
“Tôi phải đến Ecbatana ! Tôi phải cứu đức vua!”
Cô nàng hiệp sĩ tập sự hét lên, và thiếu nữ tộc Zot quát lớn.
“Đừng có đùa ! Nếu bây giờ cô đi thì sẽ bị giết. Cô định một mình đấu với 3 vạn quân kiểu gì?”
“Tôi thật vô dụng!
“Cái đồ ngốc này!”
Alfarid hét lên rồi tông thẳng vào ngựa của Estelle. Bàn về cưỡi ngựa, cô giỏi hơn hẳn cô nàng Lusitania. Hai con ngựa vướng vào nhau, ngã xuống đất, hai cô gái cũng ngã theo. Arslan và Elam sửng sốt, định tới xem họ có sao không nhưng bị Narsus ngăn lại.
“Đừng nói đến vua Lusitania, cô còn phải chăm sóc những thương binh và trẻ nhỏ được đưa về từ tòa thành vô danh kia mà! Nếu cô lãng phí tính mạng của mình thì không phải rất vô trách nhiệm sao? Nghĩ mà xem? Nỗ lực và dũng cảm thôi là không đủ.”
Alfarid cuối cùng cũng thuyết phục được Estelle khi cả hai đã lăn lộn một hồi trên đất. Cô đỡ Estelle dậy, không chút nghĩ ngợi, điều đầu tiên cô làm là đưa tay phủi bụi trên đầu tóc, quần áo Estelle. Thấy vậy, Dariun liếc Narsus, mỉm cười.
“Alfarid là một cô gái tốt phải không, ngài quân sư?”
“Ta chưa bao giờ nói cô ấy không tốt.”
“Đừng có cười. Ngươi nghĩ sao? Ngươi có muốn cứu những thương binh và người bệnh bên phe Lusitania không? Cô hiệp sĩ tập sự đó thấy họ tội nghiệp, chứ ta thì không đâu.”
“Thực ra ta cũng thế.”
Vị tướng hùng mạnh nhất và vị quân sư thông thái nhất xứ Pars nhìn nhau bối rối. Họ không cho là hoàng tử Hilmes sẽ khoan dung với người Lusitania sau khi hắn chiếm được thành Ecbatana.
Danh sách chương