Tuy kẻ đáng lẽ phải bị đem đi lấy máu hiến tế đã bỏ trốn khỏi thành Peshawar nhưng thời gian xuất quân không thể vì thế mà trì hoãn.

“Việc hiến tế lùi lại sau. Dù sao lần xuất chinh này, chúng ta sẽ khiến bọn Lusitania phải máu chảy thành sông.”

Andragoras nói thế, có vẻ ông ta không nghi ngờ Kishward đã phần nào nhúng tay vào việc Jimsa bỏ trốn. Hoặc cũng có thể ông ta biết tất cả mọi chuyện, nhưng cố ý không nói ra để tăng thêm áp lực cho Kishward.

Lúc này, Kishward hoàn toàn không đoán được nhà vua nghĩ gì, chỉ có thể cố gắng hoàn thành sứ mệnh của bản thân. Việc chuẩn bị cho cuộc viễn chinh đã hoàn tất, ngau khi có lệnh, toàn quân sẽ khởi hành tới Ecbatana. Ngay cả Kubard cũng đặt chai rượu của mình xuống, triệu tập các tướng lĩnh dưới quyền và ra chỉ thị.

Barum là một tướng chỉ huy 1000 kỵ binh, vốn là thuộc hạ dưới quyền Bahman, sau khi Bahman chết thì theo Dariun, cuối cùng lại về dưới trướng ướng Kubard. Anh ta nói với người đồng đội của mình.

“Ta đã từng đi theo ba vị marzban, nhưng có vẻ vị marzban thứ ba làm việc tùy tiện nhất. Chắc ta sẽ sớm phải gia nhập đội quân của vua anh hùng Kai Khosrow ở thế giới bên kia mất thôi.

Có người cố ý nói lại những lời này với Kishward, nhưng vị tướng một mắt chỉ cười, “Ta cũng nghĩ vậy đấy” chứ chẳng hề trách mắng.

Lucian được lệnh ở lại giữ thành Peshawar. Điều này giống với lần Arslan xuất chinh trước đây, nhưng nhìn thái độ của vua Andragoras thì rõ ràng ông ấy không hề coi trọng nhiệm vụ này.

Vào đêm trước lúc khởi hành.

Kishward về phòng sớm và bảo người hầu lui ra. Anh ngồi khoanh chân trên chiếc ghế đan bằng sợi mây, bắt đầu lau cặp song kiếm mà anh rất tự hào bằng một tấm vải lụa. Đôi kiếm này đã tiễn đưa vô số tướng lĩnh và hiệp sĩ Lusitania, Turan, Sindhura, Misr sang thế giới bên kia. Anh không bao giờ giao việc chăm sóc chúng cho bất cứ ai.

Đang yên lặng lau kiếm, Kishward bỗng dừng lại. Anh nghe thấy một tiếng động lạ, âm thanh cực nhỏ nhưng khá nặng nề, rất khó đoán là tiếng gì. Anh đứng dậy, nhận ra đó là tiếng của một thứ vừa rơi xuống thảm.

Kishward nhìn quanh sàn nhà một hồi, tìm rất lâu mới thấy vật nằm dưới tấm rèm vừa dài vừa dày treo bên cửa sổ.

Thứ đó được dán vào mặt trong của tấm rèm bằng nhựa thông. Sau một thời gian, nhựa thông khô đi, khiến vật này rời xuống đất.

Kishward nhặt lên. Đó là một cuộn giấy dày, được buộc chắc chắn bằng chỉ thô. Một ký ức chợt lóe lên trong đầu Kishward, và anh nhanh chóng đoán ra.

“….Lẽ nào là thư của ngài Vahriz?”

Kishward bỗng cảm thấy do dự.

Đây là bí mật được giấu kín từ khi thái tử Arslan đến thành Peshawar vào mùa đông năm ngoái. Đã có một lá thư được gửi tới của marzban Bahman từ người bạn cũ của ông, eran Vahriz. Mọi người đều tin rằng trong đó chứa đựng sự thật về sự ra đời của thái tử Arslan. Kẻ giả làm cái bóng lẻn vào thành này cũng để tìm nó. Chẳng lẽ thứ tất cả mọi người đều lùng sục tìm kiếm giờ lại nằm trong tay Kishward? Và có phải vị lão tướng đã cố tình giấu vào phòng người đồng nghiệp trẻ tuổi?

Ngay khi đầu ngón tay vừa chạm lên lớp sáp niêm phong, Kishward đã bắt đầu run rẩy. Anh dùng hết sức mạnh lý trí để kìm nén ham muốn mở nó ra. Anh biết mình tuyệt đối không được phép đọc lá thư này. Anh vẫn nhớ như in dáng vẻ khổ tâm của Bahman trong những ngày cuối đời chỉ vì nắm giữ bí mật ấy.

Kishward siết chặt lá thư, đang định quay lại thì một giọng nói vang lên ngoài cửa.

“Ngài Kishward.”

Đó không phải giọng nam thôi kệch mà là một giọng nữ nhẹ nhàng nhưng khô khan, không chút cảm xúc. Không phải vì giọng nói ấy không chưa âm điệu, mà bởi nó quá lạnh lùng, lạnh thấu tâm can. Hoàng hậu Tahamine đang đứng ngay trên ngưỡng cửa.

“Lệnh bà, sao hai người lại đến một nơi thế này?”

Hoàng hậu phớt lờ cái cúi đầu lễ nghĩa của vị song đao tướng, chỉ duỗi bàn tay trắng ngần thanh tú của mình ra. Kishward thậm chí còn không có thời gian nghĩ xem vì sao bà ta lại tìm đến phòng mình vào giờ này.

“Hãy đưa cho ta thứ ngài đang cầm. Một tướng quân như ngài không cần đến nó.”

“….”

“Đây là lệnh của hoàng hậu, ngài muốn trái lệnh sao? Thân là cận thần của Pars mà ngài dám chống đối bề trên?”

“….Không, thưa lệnh bà.”

Kishward đổ mồ hôi lạnh. Nếu anh mà là Gieve thì sẽ không bị hoàng hậu áp đảo thế này đâu nhỉ. Điều đó không có nghĩa là Kishward hèn nhát hơn Gieve mà chỉ là định kiến về lòng trung thành đã ăn sâu vào tâm tưởng nhiều thế hệ.

Hoàng hậu lần nữa vươn đôi tay mảnh khảnh của mình, lặp lại mệnh lệnh, yêu cầu Kishward giao lá thư ra. Và Kishward không có lựa chọn nào khác. Anh đặt bức thư bí mật của eran Vahriz vào lòng bàn tay ấy.

Thấy hoàng hậu rút tay về, không hiểu sao Kishward lại thấy nhẹ nhõm hơn phần nào. Đúng, anh không muốn biết sự thật. Chuyện gì sẻ xảy ra nếu anh biết được bí mật về thân thế của thái tử cơ chứ?

“Ngài Kishward không chỉ là một vị tướng dũng cảm mà còn hoàn thành tốt trách nhiệm của trung thần. Ta mừng cho ngài.”

Kishward cúi đầu khiêm tốn rồi định xin lui. Đúng lúc này, một tiếng bước chân khác vang lên, vừa mạnh mẽ nhưng vừa im lặng, khiến người ta liên tưởng đến cách di chuyển của loài sư tử trong thời kỳ sơ khai. Kishward biết chiến binh kiệt xuất ấy là ai. Gương mặt phản chiếu trong đôi mắt chính là gương mặt anh mong đợi, chồng của hoàng hậu Tahamine, vua Andragoras đệ tam.

“Không gì tốt đẹp hơn khi tình cảm quân thần không bị rạn nứt, Kishward.”

“Thần sợ hãi.”

Kishward không còn lựa chọn nào ngoài đưa ra câu trả lời thẳng thắn này. Không biết vua Andragoras có để ý đến không, chỉ lẳng lặng lấy lá thư của Vahriz khỏi tay hoàng hậu.

“Ta không biết mấy năm nay có bao nhiêu chuyện lạ lùng ở Pars. Nhưng một lá thư như thế này chẳng có ý nghĩa gì hết.”

Nhà vua đưa tay với ngọn đuốc trên tường. Kishward đăm đăm nhìn những lưỡi lửa cắn nuốt lá thư ấy. Chỉ một hồi nhảy múa, lửa vàng trong tay nhà vua đã thiêu bức thư thành tro bụi.

“Trước lúc mưa luôn luôn có mây mù.”

Câu này tựa như lời đánh đố, nhưng Kishward lại hiểu ý nghĩa của nó. Nguyên nhân có lẽ là những hành động xấu xa trong quá khứ. Có lẽ ông đang ám chỉ chuyện xảy ra từ thế hệ trước, thời vua Gotarzes.

Andragoras tiếp tục nói.

“Trên đời này không có hoàng gia nào trong sạch. Dù bề ngoài dát vàng nạm ngọc nhưng bên dưới là vô số bí mật ghê tởm và âm mưu đẫm máu. Ngay cả Lusitania cũng vậy thôi.”

Ông cũng từng nói thế với marzban Sam khi còn bị nhốt trong hầm ngục. Tất nhiên với Kishward thì vẫn là lần đầu tiên. Không biết trả lời thế nào, vị song đao tướng đành im lặng.

Anh chợt nhớ đến sự ra đời của hoàng tử Arslan. Bí mật ấy có liên quan gì không? Arslan chính là Arslan, nếu trong huyết quản của thái tử không có dòng máu hoàng gia Pars thì chàng có liên quan gì đến bí ẩn đời trước?

Có lẽ đó không phải chuyện anh muốn nghe.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện