"Đó là binh đoàn voi chiến của Sindhura !"
Ngay cả quân Pars vốn nổi tiếng thiện chiến cũng không khỏi kinh ngạc.
Trước kia, Pars đã từng giao tranh hàng chục trận với Sindhura và có lợi thế vượt trội hơn cả về kỵ binh lẫn bộ binh. Khi gặp những tình thế cam go, quân Sindhura sẽ dùng cho voi tham chiến. Ngay cả vị vua bất bại Andragoras cũng phải né tránh những trận đụng độ trực tiếp với binh đoàn này.
Hơn nữa, từ trước khi trận chiến bắt đầu, Gadhevi đã sai người trộn thêm thuốc kích thích vào thức ăn của lũ voi. Ngấm thuốc, bọn voi trở nên cực kỳ hung hãn, chẳng khác gì vũ khí sống.
Những người quản tượng kịch liệt phản đối việc cho voi ăn thuốc kích thích bởi họ yêu quý những chú voi ấy như người thân trong gia đình. Việc biến những con voi mà họ chăm sóc từ nhỏ thành công cụ giết chóc quả thực quá đỗi đau lòng.
Tuy nhiên, cái lạnh mùa đông khiến đàn voi co rúm lại và không chịu ra khỏi chuồng. Mà theo Gadhevi, voi không thể ra trận chỉ vì lạnh thì quá sức vô dụng. Chính hắn đã rút gươm giết một người quản tượng khi ông ta lên tiếng phản đối trộn thuốc kích thích vào thức ăn cho voi. Đó là lời răn đe cho những kẻ khác. Vậy là binh đoàn voi chiến hung bạo nhất lịch sử Sindhura đã ra đời.
Những con voi điên loạn khiến cả mặt đất rung lên âm ầm.
Quân Pars bắt đầu tháo chạy.
Họ bỏ chạy cứ như thể chẳng còn chút ý chí chiến đấu nào. Nhưng đây đều là kế hoạch Narsus bày ra từ trước dưới sự dẫn dắt khéo léo của Bahman.
Binh đoàn voi chiến liên tục đuổi theo các kỵ binh Pars đang chạy trốn.
Đó là tác dụng của thuốc kích thích. Chúng nổi điên khi thấy đối tượng trước mắt bỏ chạy, chưa đạp chết được tất cả thì chúng sẽ không dừng lại. Sự khốc liệt nằm ngoài tầm kiếm soát của các quản tượng.
"Dừng lại ! Mau chậm lại!"
Quản tượng hét lên trên lưng voi, nhưng chúng không nghe theo. Voi vốn là những sinh vật hiền lành dễ bảo, nhưng lúc này nó đã nổi điên hoàn toàn.
Quân Pars khéo léo dụ cho bầy voi chạy băng lên trước, thành công phá vỡ đội hình địch.
"Bahman quả thực là một vị tướng giàu kinh nghiệm trận mạc."
Dariun thì thầm bên cạnh Arslan. Narsus ra hiệu cho lính kéo mười máy bắn đá lên phía trước.
Thay vì dùng những tảng đá lớn, mười cỗ xe được cải tiến thành máy bắn thương. Những mũi thương được tẩm độc, mỗi lần bắn có thể bắn ra ba mươi mũi cùng lúc. Tên thông thường không thể xuyên thủng da voi nên họ phải dùng đến sức mạnh của máy bắn đá để phóng binh khí. Kể từ khi quyết định nghênh chiến với quân Sindhura, họ đã phác thảo từng bước chế tạo món vũ khí này rồi.
Khi lũ voi xông đến kèm theo khói bụi cuồn cuộn, Narsus bỗng giơ tay lên.
Ba trăm ngọn thương bay thẳng ra từ mười cỗ máy bắn đá. Chỉ một lát sau, những mũi thương biến mất trong làn khói bụi, rồi tiếng gầm chói tai vọng đến cả mây xanh.
Cuộc tiến công của đàn voi ngừng lại. Cơ thể khổng lồ của chúng bị thương đâm trúng, máu chảy ồ ồ, điên cuồng vùng vẫy. Chúng càng giãy giụa, chất độc càng mau chóng lan đi. Rồi tiếng gầm biến thành tiếng rên rỉ. Thêm đợt bắn thứ hai với ba trăm ngọn thương nữa. Lũ voi bắt đầu ngã xuống.
Ầm ầm ầm....Từng âm thanh như trống đánh. Quản tượng cũng bị hất khỏi thân voi, bị chân chúng đè chết. Xác người lẫn voi chất thành núi, mùi máu tanh nồng lan khắp vùng hoang mạc.
"Dariun!"
Arslan quay lại, kỵ sĩ mặc giáp đen bên cạnh chàng gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. Anh ta đá mạnh vào bụng ngựa, xông thẳng vào giữa trận chiến.
Khả năng cưỡi ngựa của Dariun ở mức độ thần sầu. Chú ngựa ô với những bước chân khéo léo dưới sự điều khiển tài tình, dễ dàng lách qua đàn voi đang vật lộn vì đau đớn. Nó đi qua giữa thân, ngà, chân voi, lao thẳng về phía con voi trắng của chỉ huy phe địch, hoàng tử Gadhevi.
Lọng vàng đặt trên lưng voi trắng, còn Gadhevi ngồi trong đó, không khỏi run rẩy khi thấy bóng dáng hùng dũng của Dariun đang lao về phía mình.
"Giết tên kỵ sĩ đen đó đi!"
Gadhevi hét lên từ trên lưng voi.
Những binh sĩ hộ vệ cho Gadhevi rút kiếm ra, tiến về phía vị mardan dũng mãnh nhất xứ Pars.
Vũ khí trong tay Dariun là một cây kích được mang về từ Serica. Đầu cán là ba lưỡi kiếm dài, có thể đâm, chém và quét ngang, rất thích hợp trong một trận hỗn chiến.
Dariun vung kích thần tốc hai bên chiến mã. Xung quanh anh chỉ có tiếng la của người, tiếng hý của ngựa khi những cánh tay, những cái đầu bị cắt lìa, văng lên không trung. Các kỵ binh Sindhura mau chóng bị chém như cỏ dại ven đường.
"Mau tránh đường! Đừng chết vôi ích!"
Mặt trong chiến bào của Dariun đỏ thẫm, đỏ đến mức chói sáng, như thể màu sắc ấy không thuộc về thế giới này. Tay cầm của cây kích dính đầy máu khi Dariun xuyên thủng hàng hộ vệ đang cố gắng bao vây mình. Anh ngước nhìn lên thân hình đồ sộ của con voi trắng, hỏi thẳng.
"Hoàng tử Gadhevi đấy sao?"
Vị hoàng tử cưỡi voi không đáp, đúng ra là không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có thể rút kiếm ra trong khi đầu óc choáng váng. Bao và chuôi kiếm được đính đá quý lấp lánh, trang trí rõ cầu kỳ, nhưng lưỡi kiếm dù sao cũng vẫn là thép mà thôi.
"Nghiền nát nó đi!"
Gadhevi rùng roi quất vào lưng người nô lệ quản tượng. Anh ta rên rỉ đau đớn nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài vâng lệnh. Dariun cau mày nhìn cảnh đó.
"Hoàng tử Arslan sẽ không bao giờ làm thế."
Anh vừa nghĩ vừa cho ngựa vòng qua sau lưng voi. Bỗng trong không trung vang lên một tiếng sấm rền.
"Ah....."
Cái vòi khổng lồ của con voi trắng uốn cong, bất ngờ đánh bật cây kích của Dariun ra xa. Với hai tay trống rỗng, anh không cách nào địch lại một con voi.
Sau khi lấy lại thăng bằng trên lưng ngựa ô, Dariun rút trường kiếm bên hông. Khi ấy, con voi rống lên ầm ĩ, chĩa vòi vào đầu Dariun.
"Dariun!"
Arslan kêu lớn đầy sợ hãi.
Farangis và Gieve đòng loạt lên ngựa và giương cung. Trong một khoảnh khắc, cả hai liếc sang nhìn nhau, một người cười rộ lên thích thú, người kia chỉ mím môi, và họ bắn tên cùng lúc.
Hai mũi tên bay ra, lần lượt đâm vào mắt trái và mắt phải của con voi.
Voi trắng bị mù gầm lên trong đau đớn. Nó vẫy cái vòi khổng lồ, giậm chân xuống đất, giẫm đạp cả quân lính xung quanh. Thịt của những người bất hạnh ấy tan nát và khung xương vỡ vụn. Con voi mất thị lực cũng mất luôn cả thăng bằng, phát ra âm thanh như trăm ngàn tiếng trống, rồi đổ rầm xuống.
Dariun nhẹ nhàng nhảy khỏi lưng chiến mã, rút thanh trường kiếm ra, đáp lên thân hình vẫn đang run rẩy của voi.
Đây là lần đầu tiên Dariun thử làm một điều như thế, nhưng anh không hề đánh mất bản lĩnh vốn có của mình. Anh bước lên lưng voi, vung kiếm vào hoàng tử Gadhevi đang kinh hãi.
Chỉ sau một chiêu kiếm, thanh gươm nạm ngọc quý đã tuột khỏi tay chủ nhân, bay lên không trung. Gadhevi ngã khỏi lọng vàng, nằm bẹp bên chân voi, vùng vẫy hòng thoát khỏi lưỡi gươm của kẻ thù quá hùng mạnh.
Dariun giơ cao lưỡi kiếm.
Bất ngờ, một người nhảy lên lưng voi. Anh ta vung kiếm với một đòn tấn công chớp nhoáng.
Chỉ có Dariun mới đủ khả năng phản ứng, đỡ được đường kiếm hung hãn ấy. Tuy nhiên, anh cũng khó có thể giữ thăng bằng trên lưng một con voi đang giãy giụa. Anh cố gắng phản công nhưng bước hụt, ngã ngửa ra sau, lăn khỏi lưng voi. Anh lập tức vùng dậy, nhảy lên lần nữa.
Lần này, người vừa cưỡi ngựa tới kia không cầm cự được và bị Dariun đánh văng vũ khí. Nhưng chính vì tay đã không còn cầm kiếm nữa nên anh ta có thể vươn ra, kéo hoàng tử Gadhevi lên lưng ngựa. Sau đó, anh đạp mạnh bụng ngựa, lao vào đám khói bụi mịt mờ.
Chuyện chỉ diễn ra trong một vài giây, nhưng thay đổi đến quá bất ngờ và nhanh chóng đến nỗi ngay cả các thuộc hạ của Arslan cũng ngây ra, không biết phải hành động thế nào. Tuy nhiên, khi sực tỉnh, Farangis lập tức rút cung tên. Mũi tên sắc nhọn nhắm vào lưng kẻ tháo chạy.
"Đừng bắn ! Đó là Jaswant!"
Arlan lên tiếng ngăn cản Farangis. Ngay sau đó, bóng Jaswant đã đi khuất khỏi tầm mắt, bị khói bụi chiến trận che mờ. Farangis nhẹ nhàng lắc đầu, hạ cung xuống. Đôi mắt xanh biếc của cô ân cần nhìn vị hoàng tử trẻ, mỉm cười.
"Đây là lần thứ hai điện hạ tha cho hắn rồi đấy. Mong rằng hắn là kẻ biết ơn."
Arslan không phủ nhận, chỉ cười khổ. Lúc này, Dariun đã quay lại trên lưng chú ngựa ô của mình. Arslan vui mừng hết sức khi anh vẫn an toàn. Hoàng tử Rajendra phi ngựa tới với vẻ mặt phấn chấn. Lúc này, khi binh đoàn voi bị đánh bại, quân Gadhevi cũng bỏ chạy tan tác, trận chiến đến hồi ngã ngũ.
"Hoàng tử Arslan, tất cả nhờ có ngài mà ta mới giành được thắng lợi vẻ vang. Ta không biết phải cảm ơn ngài sao cho đủ. Tất cả những gì cần làm lúc này là truy đuổi tên Gadhevi đang lẩn trốn và chiếm lại kinh đô Uraiyur nữa thôi."
"Có vẻ như chiến thắng đã rất gần."
"Phải, gần trong gang tấc! Ngày công lý và hòa bình lặp lại trên đất nước Sindhura không còn xa nữa ! Ta sẽ không bao giờ quên sự giúp đỡ tận tinh của ngài, mong ngài tiếp tục hỗ trợ trong tương lai!"
Gã này quả thật có cái lưỡi không xương, trăm đường lắt léo. Gieve đi phía sau Arslan nở nụ cười mỉa mia.
"Gieve có vẻ không vui khi soi mình trong gương!"
Farangis hiếm hoi đùa một câu, Gieve cũng lấy làm kinh ngạc và phản bác lại.
"Tôi nghĩ ít nhiều gì tôi cũng đàng hoàng hơn gã đó."
Nghe những lời này, Narsus chỉ nở nụ cười uyên bác.
"Đúng, ta tin hoàng tử Rajendra cũng sẽ nghĩ y như thế khi nói về anh!"
----------------
Lời editor : Dariun là một người cuồng binh khí. Nhìn cái mặt cực kỳ phởn của anh ta khi nhận được cây kích này.
Ngay cả quân Pars vốn nổi tiếng thiện chiến cũng không khỏi kinh ngạc.
Trước kia, Pars đã từng giao tranh hàng chục trận với Sindhura và có lợi thế vượt trội hơn cả về kỵ binh lẫn bộ binh. Khi gặp những tình thế cam go, quân Sindhura sẽ dùng cho voi tham chiến. Ngay cả vị vua bất bại Andragoras cũng phải né tránh những trận đụng độ trực tiếp với binh đoàn này.
Hơn nữa, từ trước khi trận chiến bắt đầu, Gadhevi đã sai người trộn thêm thuốc kích thích vào thức ăn của lũ voi. Ngấm thuốc, bọn voi trở nên cực kỳ hung hãn, chẳng khác gì vũ khí sống.
Những người quản tượng kịch liệt phản đối việc cho voi ăn thuốc kích thích bởi họ yêu quý những chú voi ấy như người thân trong gia đình. Việc biến những con voi mà họ chăm sóc từ nhỏ thành công cụ giết chóc quả thực quá đỗi đau lòng.
Tuy nhiên, cái lạnh mùa đông khiến đàn voi co rúm lại và không chịu ra khỏi chuồng. Mà theo Gadhevi, voi không thể ra trận chỉ vì lạnh thì quá sức vô dụng. Chính hắn đã rút gươm giết một người quản tượng khi ông ta lên tiếng phản đối trộn thuốc kích thích vào thức ăn cho voi. Đó là lời răn đe cho những kẻ khác. Vậy là binh đoàn voi chiến hung bạo nhất lịch sử Sindhura đã ra đời.
Những con voi điên loạn khiến cả mặt đất rung lên âm ầm.
Quân Pars bắt đầu tháo chạy.
Họ bỏ chạy cứ như thể chẳng còn chút ý chí chiến đấu nào. Nhưng đây đều là kế hoạch Narsus bày ra từ trước dưới sự dẫn dắt khéo léo của Bahman.
Binh đoàn voi chiến liên tục đuổi theo các kỵ binh Pars đang chạy trốn.
Đó là tác dụng của thuốc kích thích. Chúng nổi điên khi thấy đối tượng trước mắt bỏ chạy, chưa đạp chết được tất cả thì chúng sẽ không dừng lại. Sự khốc liệt nằm ngoài tầm kiếm soát của các quản tượng.
"Dừng lại ! Mau chậm lại!"
Quản tượng hét lên trên lưng voi, nhưng chúng không nghe theo. Voi vốn là những sinh vật hiền lành dễ bảo, nhưng lúc này nó đã nổi điên hoàn toàn.
Quân Pars khéo léo dụ cho bầy voi chạy băng lên trước, thành công phá vỡ đội hình địch.
"Bahman quả thực là một vị tướng giàu kinh nghiệm trận mạc."
Dariun thì thầm bên cạnh Arslan. Narsus ra hiệu cho lính kéo mười máy bắn đá lên phía trước.
Thay vì dùng những tảng đá lớn, mười cỗ xe được cải tiến thành máy bắn thương. Những mũi thương được tẩm độc, mỗi lần bắn có thể bắn ra ba mươi mũi cùng lúc. Tên thông thường không thể xuyên thủng da voi nên họ phải dùng đến sức mạnh của máy bắn đá để phóng binh khí. Kể từ khi quyết định nghênh chiến với quân Sindhura, họ đã phác thảo từng bước chế tạo món vũ khí này rồi.
Khi lũ voi xông đến kèm theo khói bụi cuồn cuộn, Narsus bỗng giơ tay lên.
Ba trăm ngọn thương bay thẳng ra từ mười cỗ máy bắn đá. Chỉ một lát sau, những mũi thương biến mất trong làn khói bụi, rồi tiếng gầm chói tai vọng đến cả mây xanh.
Cuộc tiến công của đàn voi ngừng lại. Cơ thể khổng lồ của chúng bị thương đâm trúng, máu chảy ồ ồ, điên cuồng vùng vẫy. Chúng càng giãy giụa, chất độc càng mau chóng lan đi. Rồi tiếng gầm biến thành tiếng rên rỉ. Thêm đợt bắn thứ hai với ba trăm ngọn thương nữa. Lũ voi bắt đầu ngã xuống.
Ầm ầm ầm....Từng âm thanh như trống đánh. Quản tượng cũng bị hất khỏi thân voi, bị chân chúng đè chết. Xác người lẫn voi chất thành núi, mùi máu tanh nồng lan khắp vùng hoang mạc.
"Dariun!"
Arslan quay lại, kỵ sĩ mặc giáp đen bên cạnh chàng gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. Anh ta đá mạnh vào bụng ngựa, xông thẳng vào giữa trận chiến.
Khả năng cưỡi ngựa của Dariun ở mức độ thần sầu. Chú ngựa ô với những bước chân khéo léo dưới sự điều khiển tài tình, dễ dàng lách qua đàn voi đang vật lộn vì đau đớn. Nó đi qua giữa thân, ngà, chân voi, lao thẳng về phía con voi trắng của chỉ huy phe địch, hoàng tử Gadhevi.
Lọng vàng đặt trên lưng voi trắng, còn Gadhevi ngồi trong đó, không khỏi run rẩy khi thấy bóng dáng hùng dũng của Dariun đang lao về phía mình.
"Giết tên kỵ sĩ đen đó đi!"
Gadhevi hét lên từ trên lưng voi.
Những binh sĩ hộ vệ cho Gadhevi rút kiếm ra, tiến về phía vị mardan dũng mãnh nhất xứ Pars.
Vũ khí trong tay Dariun là một cây kích được mang về từ Serica. Đầu cán là ba lưỡi kiếm dài, có thể đâm, chém và quét ngang, rất thích hợp trong một trận hỗn chiến.
Dariun vung kích thần tốc hai bên chiến mã. Xung quanh anh chỉ có tiếng la của người, tiếng hý của ngựa khi những cánh tay, những cái đầu bị cắt lìa, văng lên không trung. Các kỵ binh Sindhura mau chóng bị chém như cỏ dại ven đường.
"Mau tránh đường! Đừng chết vôi ích!"
Mặt trong chiến bào của Dariun đỏ thẫm, đỏ đến mức chói sáng, như thể màu sắc ấy không thuộc về thế giới này. Tay cầm của cây kích dính đầy máu khi Dariun xuyên thủng hàng hộ vệ đang cố gắng bao vây mình. Anh ngước nhìn lên thân hình đồ sộ của con voi trắng, hỏi thẳng.
"Hoàng tử Gadhevi đấy sao?"
Vị hoàng tử cưỡi voi không đáp, đúng ra là không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có thể rút kiếm ra trong khi đầu óc choáng váng. Bao và chuôi kiếm được đính đá quý lấp lánh, trang trí rõ cầu kỳ, nhưng lưỡi kiếm dù sao cũng vẫn là thép mà thôi.
"Nghiền nát nó đi!"
Gadhevi rùng roi quất vào lưng người nô lệ quản tượng. Anh ta rên rỉ đau đớn nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài vâng lệnh. Dariun cau mày nhìn cảnh đó.
"Hoàng tử Arslan sẽ không bao giờ làm thế."
Anh vừa nghĩ vừa cho ngựa vòng qua sau lưng voi. Bỗng trong không trung vang lên một tiếng sấm rền.
"Ah....."
Cái vòi khổng lồ của con voi trắng uốn cong, bất ngờ đánh bật cây kích của Dariun ra xa. Với hai tay trống rỗng, anh không cách nào địch lại một con voi.
Sau khi lấy lại thăng bằng trên lưng ngựa ô, Dariun rút trường kiếm bên hông. Khi ấy, con voi rống lên ầm ĩ, chĩa vòi vào đầu Dariun.
"Dariun!"
Arslan kêu lớn đầy sợ hãi.
Farangis và Gieve đòng loạt lên ngựa và giương cung. Trong một khoảnh khắc, cả hai liếc sang nhìn nhau, một người cười rộ lên thích thú, người kia chỉ mím môi, và họ bắn tên cùng lúc.
Hai mũi tên bay ra, lần lượt đâm vào mắt trái và mắt phải của con voi.
Voi trắng bị mù gầm lên trong đau đớn. Nó vẫy cái vòi khổng lồ, giậm chân xuống đất, giẫm đạp cả quân lính xung quanh. Thịt của những người bất hạnh ấy tan nát và khung xương vỡ vụn. Con voi mất thị lực cũng mất luôn cả thăng bằng, phát ra âm thanh như trăm ngàn tiếng trống, rồi đổ rầm xuống.
Dariun nhẹ nhàng nhảy khỏi lưng chiến mã, rút thanh trường kiếm ra, đáp lên thân hình vẫn đang run rẩy của voi.
Đây là lần đầu tiên Dariun thử làm một điều như thế, nhưng anh không hề đánh mất bản lĩnh vốn có của mình. Anh bước lên lưng voi, vung kiếm vào hoàng tử Gadhevi đang kinh hãi.
Chỉ sau một chiêu kiếm, thanh gươm nạm ngọc quý đã tuột khỏi tay chủ nhân, bay lên không trung. Gadhevi ngã khỏi lọng vàng, nằm bẹp bên chân voi, vùng vẫy hòng thoát khỏi lưỡi gươm của kẻ thù quá hùng mạnh.
Dariun giơ cao lưỡi kiếm.
Bất ngờ, một người nhảy lên lưng voi. Anh ta vung kiếm với một đòn tấn công chớp nhoáng.
Chỉ có Dariun mới đủ khả năng phản ứng, đỡ được đường kiếm hung hãn ấy. Tuy nhiên, anh cũng khó có thể giữ thăng bằng trên lưng một con voi đang giãy giụa. Anh cố gắng phản công nhưng bước hụt, ngã ngửa ra sau, lăn khỏi lưng voi. Anh lập tức vùng dậy, nhảy lên lần nữa.
Lần này, người vừa cưỡi ngựa tới kia không cầm cự được và bị Dariun đánh văng vũ khí. Nhưng chính vì tay đã không còn cầm kiếm nữa nên anh ta có thể vươn ra, kéo hoàng tử Gadhevi lên lưng ngựa. Sau đó, anh đạp mạnh bụng ngựa, lao vào đám khói bụi mịt mờ.
Chuyện chỉ diễn ra trong một vài giây, nhưng thay đổi đến quá bất ngờ và nhanh chóng đến nỗi ngay cả các thuộc hạ của Arslan cũng ngây ra, không biết phải hành động thế nào. Tuy nhiên, khi sực tỉnh, Farangis lập tức rút cung tên. Mũi tên sắc nhọn nhắm vào lưng kẻ tháo chạy.
"Đừng bắn ! Đó là Jaswant!"
Arlan lên tiếng ngăn cản Farangis. Ngay sau đó, bóng Jaswant đã đi khuất khỏi tầm mắt, bị khói bụi chiến trận che mờ. Farangis nhẹ nhàng lắc đầu, hạ cung xuống. Đôi mắt xanh biếc của cô ân cần nhìn vị hoàng tử trẻ, mỉm cười.
"Đây là lần thứ hai điện hạ tha cho hắn rồi đấy. Mong rằng hắn là kẻ biết ơn."
Arslan không phủ nhận, chỉ cười khổ. Lúc này, Dariun đã quay lại trên lưng chú ngựa ô của mình. Arslan vui mừng hết sức khi anh vẫn an toàn. Hoàng tử Rajendra phi ngựa tới với vẻ mặt phấn chấn. Lúc này, khi binh đoàn voi bị đánh bại, quân Gadhevi cũng bỏ chạy tan tác, trận chiến đến hồi ngã ngũ.
"Hoàng tử Arslan, tất cả nhờ có ngài mà ta mới giành được thắng lợi vẻ vang. Ta không biết phải cảm ơn ngài sao cho đủ. Tất cả những gì cần làm lúc này là truy đuổi tên Gadhevi đang lẩn trốn và chiếm lại kinh đô Uraiyur nữa thôi."
"Có vẻ như chiến thắng đã rất gần."
"Phải, gần trong gang tấc! Ngày công lý và hòa bình lặp lại trên đất nước Sindhura không còn xa nữa ! Ta sẽ không bao giờ quên sự giúp đỡ tận tinh của ngài, mong ngài tiếp tục hỗ trợ trong tương lai!"
Gã này quả thật có cái lưỡi không xương, trăm đường lắt léo. Gieve đi phía sau Arslan nở nụ cười mỉa mia.
"Gieve có vẻ không vui khi soi mình trong gương!"
Farangis hiếm hoi đùa một câu, Gieve cũng lấy làm kinh ngạc và phản bác lại.
"Tôi nghĩ ít nhiều gì tôi cũng đàng hoàng hơn gã đó."
Nghe những lời này, Narsus chỉ nở nụ cười uyên bác.
"Đúng, ta tin hoàng tử Rajendra cũng sẽ nghĩ y như thế khi nói về anh!"
----------------
Lời editor : Dariun là một người cuồng binh khí. Nhìn cái mặt cực kỳ phởn của anh ta khi nhận được cây kích này.
Danh sách chương