Đây là nỗi sỉ nhục tột cùng với Gadhevi, một thất bại hắn chưa bao giờ ngờ tới. Sau khi được Jaswant giải cứu và đưa về kinh đô Uraiyur an toàn, Gadhevi hung hăng chửi rủa Mahendra khi ông chạy đến hỏi thăm.
“Mahendra ! Ta đã làm đúng theo những gì ông bảo nhưng kết quả lại thành thế này. Chắc hàng chục năm ngồi mát hưởng bổng lộc đã khiến trí tuệ của ông rỉ sét rồi. Ông không nghĩ ra chiến lược nào tốt hơn sao?”
Mahendra cực kỳ tủi hổ nhưng không thể tranh cãi.
“Tuy chiến lược không hiệu quả nhưng chúng ta vẫn còn những người lính bình yên vô sự trong pháo đài. Nếu thu thập lại tàn quân, ta có thể đối đầu với Rajendra lần nữa. Tường thành kiên cố của thủ đô sẽ không dễ dàng bị công phá đâu.”
“Hừm, có đúng thế không?”
Vẻ mặt Gadhevi tràn ngập sự nghi ngờ. Lúc này, những viên đá quý lộng lẫy trên khăn xếp và chiến bào của hoàng tử tựa như thánh tích đào ra từ hầm mộ.
“Binh đoàn voi chiến được xem là bất khả chiến bại. Nhưng mà ông nhìn xem, không còn một con nào trên chiến trường, tất cả bọn chúng đều đã thành mồi cho lũ sói. Còn thành trì ở kinh đô, có thật đáng tin cậy không?”
“Điện hạ….”
“Tóm lại, tất cả đều là lỗi của ông. Mau lo xử lý đi ! Ta mệt rồi, ta về nghỉ đây!”
Hình như Gadhevi đã hoàn toàn quên rằng chỉ mới vài ngày trước thôi, hắn đã khen ngợi Mahendra cơ trí như thế nào, giờ lại mắng ông ta vô năng. Hắn giậm chân ầm ầm khi sải bước về phòng mình. Mahendra nhìn theo bóng lưng hắn, rồi lại quay sang chàng trai trẻ đang quỳ gối bên cạnh.
“Jaswant, ta nghe khi quân ta bại trận, cậu đã dũng cảm chống lại gươm giáo của kẻ địch để cứu hoàng tử Gadhevi?”
“Vâng thưa ngài.”
“Làm tốt lắm. Hoàng tử có nói cảm ơn cậu không?”
“Không, không một lời nào cả.”
Nghe câu trả lời của Jaswant, Mahendra không khỏi há hốc mồm. Vị tể tướng đã gánh vác vương quốc Sindhura suốt nhiều năm, bỗng nhiên lúc này cảm thấy mình đã già thật rồi.
“Phải chăng đúng là trí tuệ của ta đã rỉ sét, nên mới chọn nhầm chồng cho con gái.......”
“....”
Jaswant không đáp, chỉ rời mắt khỏi Mahendra rồi lặng lẽ cắn môi, cúi gằm mặt như đang kìm nén điều gì.
Mahendra vuốt râu trầm tư, rồi lại lên tiếng.
“Jaswant, nếu khi đó…”
Mahendra mới nói được nửa câu, Jaswant đã ngẩng lên, vô cùng xấu hổ.
“Không, ngài tể tướng, xin đừng nói thế.”
Trong giọng nói quả quyết của anh ta có chút run rẩy.
Mahendra thở dài, cuối cùng dần lấy lại thái độ bình tĩnh của một nhà lãnh đạo đích thực. Suy cho cùng, ông ta vẫn là nhân vật quan trọng có tầm ảnh hưởng, đã từng giải quyết vô số tình cảnh khó khăn trước đây rồi.
“Đúng, giờ nói gì cũng vô ích rồi, Jaswant. Chúng ta chỉ cần giữ vững thành trì ở kinh đô, đẩy lui quân Rajendra là được. Ta trông chờ ở cậu.”
“Ngài thật độ lượng. Dù tài hèn sức mọn, tôi sẽ cống hiến hết mình để phụng sự ngài.”
Sau khi để Jaswant nghỉ ngơi vài ngày, Mahendra triệu tập tướng lĩnh để bàn bạc các vấn đề trị an trong thành, liên kết với đồng minh các vùng lân cận, bố trí điều động binh lính. Đúng lúc này, một người hầu chịu trách nhiệm chăm sóc vua Karikala chạy đến, thì thầm mấy câu vào tai Mahendra.
Vị tể tướng không giấu nổi sự kinh ngạc khôn xiết.
“Sao cơ? Bệ hạ tỉnh lại rồi?”
Nếu đó là thật thì hết sức đáng mừng, nhưng thành thật mà nói, Mahendra không khỏi thấy hoài nghi.
Trong suốt thời gian vua Karikala hôn mê, Sindhura chia làm hai phe. À không, thực ra dân chúng chẳng liên quan gì đến chuyện này, chỉ có hoàng gia, quý tộc, quan lại, quân đội chia bè kết cánh. Giới cầm quyền luôn trong trạng thái thù địch, cộng thêm quân Pars tham gia vào, càng như đổ thêm dầu vào lửa. Nếu không có quân Pars, chắc chắn hoàng tử Gadhevi đã đánh bại hoàng tử Rajendra, giải quyết xong mâu thuẫn trong nước rồi. Thế thì vua Karikala có tỉnh lại hay không cũng không quan trọng.
“Ta sẽ lập tức đến phòng của bệ hạ.”
Mahendra đang định rời đi thì chợt nhớ ra điều gì nên dừng lại. Việc nhà vua đã tỉnh phải giữ bí mật trong thời gian này. Nắm giữ bí mật độc quyền trong tay là bí quyết để giành lấy quyền lực.
“Nếu không có sự cho phép của ta, tuyệt đối không được để lộ với bất cứ ai. Nếu ta phát hiện, các ngươi sẽ phải gánh hậu quả.”
“Vâng thưa ngài, chúng tôi sẽ giữ kín. Nhưng tôi đã trót thông báo với hoàng tử Gadhevi vì bệ hạ yêu cầu như thế….”
Khó có thể trách người hầu chuyện này. Sau khi ra lệnh cho các tướng lĩnh khác cũng giữ kín thông tin, Mahendra đến gặp nhà vua.
Vua Karikala tuy vẫn nằm trên giường bệnh nhưng đã có thể mở mắt nhìn người bạn cũ, Mahendra. Nhà vua yếu ớt tiều tụy nói chuyện vài câu, và Mahendra nhận thấy ông ấy tỉnh táo một cách đáng ngạc nhiên. Sau khi uống hai ly trứng sữa theo chỉ dẫn của thái y, ông ta hỏi tể tướng.
“Mahendra, trong lúc ta hôn mê, đất nước có được bình yên không?”
Nghe như thể ấy chỉ là một câu hỏi bâng quơ, nhưng Mahendra không thể nói dối, chỉ đành cúi đầu tôn kính, đồng thời trong tâm trí cũng nhanh chóng tính toán. Nếu nhà vua còn sống, cục diện từ nay về sau sẽ thay đổi phải không?
“Thực ra là, giữa các hoàng tử của người đã xảy ra mâu thuẫn. Dù không quá nghiêm trọng nhưng…”
Trong lúc Mahendra vừa tìm cách giải thích một cách khéo léo, tiếng chân vội vã vang lên bên ngoài tẩm điện của nhà vua.
Đúng như dự đoán, đó là Gadhevi. Hắn xô cửa, xông thẳng vào phòng.
Hoàng tử đẩy Mahendra và thái y ra, quỳ xuống bên giường bệnh của vua cha.
“Phụ vương, cuối cùng người đã tỉnh lại. Tốt quá rồi!”
“Gadhevi, ta cũng mừng khi thấy con bình an.”
Khuôn mặt gầy gò của Karikala tràn đầy tình thương trìu mến của một người cha. Ông ta cầm tay Gadhevi, hỏi han.
“Thế Rajendra đâu rồi? Nó vẫn cứ lông bông chơi bời với đám đàn bà con gái hả? Hay lại đi săn voi rừng? Thật là nhức đầu với nó!”
“Thực ra, thưa phụ vương…”
Nhân lúc này, Gadhevi buông lời rủa xả người em cùng cha khác mẹ. Thái y vô cùng lo lắng cho sức khỏe của nhà vua, sợ ông không chịu nổi đả kích nên nhiều lần cố gắng ngăn cản, nhưng nhà vua lại giơ tay bảo ông ta để yên. Sau khi kể xấu Rajendra, Gadhevi im lặng. Vua Karikala vuốt ve chòm râu bạc trắng của mình.
“Ta hiểu ý con rồi.”
“Vật xin cha hãy trừng phạt tên Rajendra xấc xược đó !”
Tuy nhiên, trước ánh mắt háo hức của Gadhevi, câu trả lời của nhà vua lại khiến hắn không hài lòng.
“Ta cần nghe ý kiến của Rajendra nữa, nó cũng có quyền lên tiếng. Dù trừng phạt cũng phải có lý do chính đáng, nếu không sẽ không công bằng.”
“Nhưng thưa phụ vương…”
Nhà vua nhìn chằm chằm Gadhevi đang hoảng sợ.
“Sao vậy? Nếu con làm đúng thì con không cần sợ hãi. Hay con còn đang che giấu ta chuyện gì?”
Karikala là một vị quân vương xứng đáng. Thấy Gadhevi không còn gì để nói, nhà vua bắt đầu viết thư cho Rajendra trên giường bệnh. Sau khi miễn cưỡng rời khỏi tẩm điện, Gadhevi và Mahendra đi dọc hành lang, nhỏ giọng trò chuyện.
“Mahendra, cha ta tỉnh rồi nhưng ta vẫn thấy bất an. Nếu ông ấy nghe tên Rajendra lẻo mép kia mà phong hắn làm thái tử thì tính sao bây giờ.”
Thấy vẻ hoảng hốt trên mặt hoàng tử, Mahendar không thể không trả lời.
“Điện hạ, xin đừng lo lắng. Công lý không đứng về phía Rajendra và
đồng đảng. Như bệ hạ đã nói đấy, miễn là người không làm gì sai thì không phải sợ.”
Nhìn chung, Gadhevi và Mahendra đều đang trong tình thế không quá thuận lợi. Nếu Rajendra nhân lúc này để tấn công kinh đô thì tình hình càng trở nên nghiêm trọng hơn. Cho nên cách tốt nhất cho họ là lợi dụng quyền lực vừa mới hồi sinh trong tay vua Karikala.
“Mahendra ! Ta đã làm đúng theo những gì ông bảo nhưng kết quả lại thành thế này. Chắc hàng chục năm ngồi mát hưởng bổng lộc đã khiến trí tuệ của ông rỉ sét rồi. Ông không nghĩ ra chiến lược nào tốt hơn sao?”
Mahendra cực kỳ tủi hổ nhưng không thể tranh cãi.
“Tuy chiến lược không hiệu quả nhưng chúng ta vẫn còn những người lính bình yên vô sự trong pháo đài. Nếu thu thập lại tàn quân, ta có thể đối đầu với Rajendra lần nữa. Tường thành kiên cố của thủ đô sẽ không dễ dàng bị công phá đâu.”
“Hừm, có đúng thế không?”
Vẻ mặt Gadhevi tràn ngập sự nghi ngờ. Lúc này, những viên đá quý lộng lẫy trên khăn xếp và chiến bào của hoàng tử tựa như thánh tích đào ra từ hầm mộ.
“Binh đoàn voi chiến được xem là bất khả chiến bại. Nhưng mà ông nhìn xem, không còn một con nào trên chiến trường, tất cả bọn chúng đều đã thành mồi cho lũ sói. Còn thành trì ở kinh đô, có thật đáng tin cậy không?”
“Điện hạ….”
“Tóm lại, tất cả đều là lỗi của ông. Mau lo xử lý đi ! Ta mệt rồi, ta về nghỉ đây!”
Hình như Gadhevi đã hoàn toàn quên rằng chỉ mới vài ngày trước thôi, hắn đã khen ngợi Mahendra cơ trí như thế nào, giờ lại mắng ông ta vô năng. Hắn giậm chân ầm ầm khi sải bước về phòng mình. Mahendra nhìn theo bóng lưng hắn, rồi lại quay sang chàng trai trẻ đang quỳ gối bên cạnh.
“Jaswant, ta nghe khi quân ta bại trận, cậu đã dũng cảm chống lại gươm giáo của kẻ địch để cứu hoàng tử Gadhevi?”
“Vâng thưa ngài.”
“Làm tốt lắm. Hoàng tử có nói cảm ơn cậu không?”
“Không, không một lời nào cả.”
Nghe câu trả lời của Jaswant, Mahendra không khỏi há hốc mồm. Vị tể tướng đã gánh vác vương quốc Sindhura suốt nhiều năm, bỗng nhiên lúc này cảm thấy mình đã già thật rồi.
“Phải chăng đúng là trí tuệ của ta đã rỉ sét, nên mới chọn nhầm chồng cho con gái.......”
“....”
Jaswant không đáp, chỉ rời mắt khỏi Mahendra rồi lặng lẽ cắn môi, cúi gằm mặt như đang kìm nén điều gì.
Mahendra vuốt râu trầm tư, rồi lại lên tiếng.
“Jaswant, nếu khi đó…”
Mahendra mới nói được nửa câu, Jaswant đã ngẩng lên, vô cùng xấu hổ.
“Không, ngài tể tướng, xin đừng nói thế.”
Trong giọng nói quả quyết của anh ta có chút run rẩy.
Mahendra thở dài, cuối cùng dần lấy lại thái độ bình tĩnh của một nhà lãnh đạo đích thực. Suy cho cùng, ông ta vẫn là nhân vật quan trọng có tầm ảnh hưởng, đã từng giải quyết vô số tình cảnh khó khăn trước đây rồi.
“Đúng, giờ nói gì cũng vô ích rồi, Jaswant. Chúng ta chỉ cần giữ vững thành trì ở kinh đô, đẩy lui quân Rajendra là được. Ta trông chờ ở cậu.”
“Ngài thật độ lượng. Dù tài hèn sức mọn, tôi sẽ cống hiến hết mình để phụng sự ngài.”
Sau khi để Jaswant nghỉ ngơi vài ngày, Mahendra triệu tập tướng lĩnh để bàn bạc các vấn đề trị an trong thành, liên kết với đồng minh các vùng lân cận, bố trí điều động binh lính. Đúng lúc này, một người hầu chịu trách nhiệm chăm sóc vua Karikala chạy đến, thì thầm mấy câu vào tai Mahendra.
Vị tể tướng không giấu nổi sự kinh ngạc khôn xiết.
“Sao cơ? Bệ hạ tỉnh lại rồi?”
Nếu đó là thật thì hết sức đáng mừng, nhưng thành thật mà nói, Mahendra không khỏi thấy hoài nghi.
Trong suốt thời gian vua Karikala hôn mê, Sindhura chia làm hai phe. À không, thực ra dân chúng chẳng liên quan gì đến chuyện này, chỉ có hoàng gia, quý tộc, quan lại, quân đội chia bè kết cánh. Giới cầm quyền luôn trong trạng thái thù địch, cộng thêm quân Pars tham gia vào, càng như đổ thêm dầu vào lửa. Nếu không có quân Pars, chắc chắn hoàng tử Gadhevi đã đánh bại hoàng tử Rajendra, giải quyết xong mâu thuẫn trong nước rồi. Thế thì vua Karikala có tỉnh lại hay không cũng không quan trọng.
“Ta sẽ lập tức đến phòng của bệ hạ.”
Mahendra đang định rời đi thì chợt nhớ ra điều gì nên dừng lại. Việc nhà vua đã tỉnh phải giữ bí mật trong thời gian này. Nắm giữ bí mật độc quyền trong tay là bí quyết để giành lấy quyền lực.
“Nếu không có sự cho phép của ta, tuyệt đối không được để lộ với bất cứ ai. Nếu ta phát hiện, các ngươi sẽ phải gánh hậu quả.”
“Vâng thưa ngài, chúng tôi sẽ giữ kín. Nhưng tôi đã trót thông báo với hoàng tử Gadhevi vì bệ hạ yêu cầu như thế….”
Khó có thể trách người hầu chuyện này. Sau khi ra lệnh cho các tướng lĩnh khác cũng giữ kín thông tin, Mahendra đến gặp nhà vua.
Vua Karikala tuy vẫn nằm trên giường bệnh nhưng đã có thể mở mắt nhìn người bạn cũ, Mahendra. Nhà vua yếu ớt tiều tụy nói chuyện vài câu, và Mahendra nhận thấy ông ấy tỉnh táo một cách đáng ngạc nhiên. Sau khi uống hai ly trứng sữa theo chỉ dẫn của thái y, ông ta hỏi tể tướng.
“Mahendra, trong lúc ta hôn mê, đất nước có được bình yên không?”
Nghe như thể ấy chỉ là một câu hỏi bâng quơ, nhưng Mahendra không thể nói dối, chỉ đành cúi đầu tôn kính, đồng thời trong tâm trí cũng nhanh chóng tính toán. Nếu nhà vua còn sống, cục diện từ nay về sau sẽ thay đổi phải không?
“Thực ra là, giữa các hoàng tử của người đã xảy ra mâu thuẫn. Dù không quá nghiêm trọng nhưng…”
Trong lúc Mahendra vừa tìm cách giải thích một cách khéo léo, tiếng chân vội vã vang lên bên ngoài tẩm điện của nhà vua.
Đúng như dự đoán, đó là Gadhevi. Hắn xô cửa, xông thẳng vào phòng.
Hoàng tử đẩy Mahendra và thái y ra, quỳ xuống bên giường bệnh của vua cha.
“Phụ vương, cuối cùng người đã tỉnh lại. Tốt quá rồi!”
“Gadhevi, ta cũng mừng khi thấy con bình an.”
Khuôn mặt gầy gò của Karikala tràn đầy tình thương trìu mến của một người cha. Ông ta cầm tay Gadhevi, hỏi han.
“Thế Rajendra đâu rồi? Nó vẫn cứ lông bông chơi bời với đám đàn bà con gái hả? Hay lại đi săn voi rừng? Thật là nhức đầu với nó!”
“Thực ra, thưa phụ vương…”
Nhân lúc này, Gadhevi buông lời rủa xả người em cùng cha khác mẹ. Thái y vô cùng lo lắng cho sức khỏe của nhà vua, sợ ông không chịu nổi đả kích nên nhiều lần cố gắng ngăn cản, nhưng nhà vua lại giơ tay bảo ông ta để yên. Sau khi kể xấu Rajendra, Gadhevi im lặng. Vua Karikala vuốt ve chòm râu bạc trắng của mình.
“Ta hiểu ý con rồi.”
“Vật xin cha hãy trừng phạt tên Rajendra xấc xược đó !”
Tuy nhiên, trước ánh mắt háo hức của Gadhevi, câu trả lời của nhà vua lại khiến hắn không hài lòng.
“Ta cần nghe ý kiến của Rajendra nữa, nó cũng có quyền lên tiếng. Dù trừng phạt cũng phải có lý do chính đáng, nếu không sẽ không công bằng.”
“Nhưng thưa phụ vương…”
Nhà vua nhìn chằm chằm Gadhevi đang hoảng sợ.
“Sao vậy? Nếu con làm đúng thì con không cần sợ hãi. Hay con còn đang che giấu ta chuyện gì?”
Karikala là một vị quân vương xứng đáng. Thấy Gadhevi không còn gì để nói, nhà vua bắt đầu viết thư cho Rajendra trên giường bệnh. Sau khi miễn cưỡng rời khỏi tẩm điện, Gadhevi và Mahendra đi dọc hành lang, nhỏ giọng trò chuyện.
“Mahendra, cha ta tỉnh rồi nhưng ta vẫn thấy bất an. Nếu ông ấy nghe tên Rajendra lẻo mép kia mà phong hắn làm thái tử thì tính sao bây giờ.”
Thấy vẻ hoảng hốt trên mặt hoàng tử, Mahendar không thể không trả lời.
“Điện hạ, xin đừng lo lắng. Công lý không đứng về phía Rajendra và
đồng đảng. Như bệ hạ đã nói đấy, miễn là người không làm gì sai thì không phải sợ.”
Nhìn chung, Gadhevi và Mahendra đều đang trong tình thế không quá thuận lợi. Nếu Rajendra nhân lúc này để tấn công kinh đô thì tình hình càng trở nên nghiêm trọng hơn. Cho nên cách tốt nhất cho họ là lợi dụng quyền lực vừa mới hồi sinh trong tay vua Karikala.
Danh sách chương