Âm thanh loảng xoảng vang lên.

Rồi có tiếng vật gì đó tròn tròn lăn vào góc tối hành lang. Một quả táo xanh dừng lại bên chân Arslan.

“Ngay cả trên mặt đất bằng phẳng không có chướng ngại vật nào cũng có thể vấp ngã. Đúng là một loại tài năng.”

Arslan vừa nhin cười, vừa nhặt trái táo lên.

“Ôi, cứ để đó cho thần.”

Khi Elam vội vàng đưa tay ra, một bóng người đã chạy tới. Cô gái thở hổn hển, hai má ửng hồng, cầm trên tay chiếc giỏ tre xứ Serica. Trong giỏ có mười mấy quả táo nửa xanh nửa đỏ. Cô là cung nữ mới.

“Quả táo này của cô à?”

“….Vâng…chắc vậy…..!”

Cung nữ tên Aisha hoảng sợ cúi đầu. Sau đó, không chỉ phần thân trên mà cả chiếc giỏ đều lật nghiêng, khiến toàn bộ táo trong đó rơi xuống. Aisha luống cuống ném chiếc giỏ đi.

“Ôi chết rồi, thế này thì hỏng mất.”

“Cô mới đang làm hỏng chuyện đấy. Nhanh tay lên!”

Không chịu nổi nữa, Elam quát lên, nhưng Arslan nhỏ nhẹ ngăn.

“Thôi không sao. Mới là táo đầu mùa, vẫn còn xanh và cứng…”

“Vâng, đúng là còn hơi xanh nhưng có thể dùng để ép lấy nước uống, xay thành bột làm thức ăn cho ngựa, hay chưng với đường làm mứt….”

“Nghe ngọn thật, làm ta nhớ những chuyện năm xưa. Nếu được thì làm cho ta một ít nhé.”

“Đưng nhiên rồi, người đâu cần khách sáo như thế.”

Ba người cùng lúi cúi nhặt táo. Bất chợt, một vị trưởng cung nữ cất tiếng gọi.

“Aisha, Aisha, cô đâu rồi?”

“Ôi, là trưởng cung nữ.”

Aisha đứng bật dậy vì kinh ngạc.

“Mau đi đi, trưởng cung nữ là người tốt nhưng hơi nóng tính đấy.”

“Đúng đúng. Dù không biết các ngài là ai nhưng cảm ơn các ngài đã giúp.”

Nhìn bóng cô gái chạy đi, Elam lắc đầu. Khi còn phục vụ Narsus, anh vốn là một người hầu không thể chê được ở bất cứ điểm nào nên cực kỳ nghiêm khắc với những người vụng về.

“Cô ta không biết người là ai mà lại tới đây? Quá bất ngờ. Lần đầu tiên thần thấy một cung nữ bất cẩn như vậy. Để thần bảo trưởng cung nữ thay người mới.”

“Không, không cần đâu. Nhìn cô ấy cố gắng mỗi ngày từ những công việt nhỏ nhất như vậy cũng rất thú vị. Cô ấy vẫn chưa có thời gian làm quen mà.”

“Để cô ta quen thì chắc cũng mất cả trăm trái táo.”

“Hahaha, thôi mà, chỉ cần rửa sạch đi là được.”

Arslan thong thả bước đi, còn Elam theo gót nhà vua, người chỉ hơn anh 1 tuổi. Vừa suy nghĩ về những lời của thầy mới nói hôm trước, anh vừa lén nhìn gương mặt Arslan.

Vị vua trẻ quay đầu lại.

“Elam.”

“V-vâng. Có chuyện gì vậy?”

“Ta mới phải hỏi. Cậu định nói gì với ta à?”

Elam cúi đầu, mím môi.

“Bệ hạ, thứ cho thần đường đột. Xuất thân và những nỗ lực của bệ hạ được dân chúng xứ Pars đều biết đến. Nhưng rất ít người nhắc đến số mệnh nặng nề của người. Người đã vượt qua hoàn cảnh khắc nghiệt ấy như thế nào?”

Arslan bước đi chừng mười bước trong im lặng.

“Elam, ta nghĩ thế này….”

“Vâng, thưa bện hạ?”

“Trên đời vốn chẳng có cái gì gọi là số mệnh.”

Nghe lời khẳng định chắc chắn ấy, Elam giật mình.

“Nhưng thưa bệ hạ….”

“À đương nhiên, ta biết có những tình huống không có lựa chọn nào khác. Nhưng từ khi sinh ra đến khi chết đi, mọi chuyện vẫn thế phải không?”

“Vâng, đúng là vậy.”

Arslan dừng lại trước đoạn hành lang rẽ sang hai hướng. Vị vua trẻ nhìn Elam và bước sang bên trái, sau đó nói với người bạn thân thiết của mình.

“Không giống đâu. Ví dụ như ban nãy, ta rẽ sang hành lang bên này, nhưng người khác có thể sẽ không. Ta chỉ chọn con đường ta muốn đi.”

Nắng tháng 8 từ ngoài ô cửa rọi vào khiến nhà vua nheo mắt.

“Ta không thể sống lâu, nhưng ta biết rằng cuộc sống này chỉ là một chuỗi những lựa chọn. Tùy vào hoàn cảnh và mong muốn của bản thân, hãy đưa ra lựa chọn mỗi khi cần thiết.”

Arslan đừng lại và hít một hơi thật sâu.

“Elam, ta không thích từ số mệnh cho lắm. Ta nghĩ người dùng từ này chỉ đang không muốn chịu trách nhiệm cho những lựa chọn của mình và đổ cho thế lực to lớn vô hình nào đó mà thôi.”

Chàng quay lại, đến gần Elam.

“Ta trở thành thái tử không phải do ý mình. Nhưng ta trở thành vua do chính ý chí của ta. Tất nhiên, ta làm được như thế không hoàn toàn nhờ sức mạnh của bản thân. Nhưng bất kể những người khác phò tá ta ra sao, ta cũng không trở thành vua nếu không có được một phần ý chí ấy.”

Arslan đặt tay lên vai Elam.

“Elam, mong muốn của ta là làm bạn với cậu. Hơn nữa, cậu cũng đáp lại mong muốn này. Điều đó không liên quan gì đến số mệnh hết.”

Một cảm giác ấm áp dâng trào trong lòng Elam. Anh không kìm nén được sự run rẩy trong giọng nói của mình.

“Đúng vậy, số mệnh của thần không phải là phục vụ bệ hạ, mà đó là điều thần mong muốn.”

Arslan mỉm cười gật đầu.

“Đúng vậy, phải không? Cho nên ta không ngừng tự nhủ bản thân, đừng để bị Elam bỏ lại.”

“Thần mới phải nói câu đó. Dù có thế nào, xin đừng bỏ thần lại.”

“Ừ, cả hai chúng ta.”

Arslan vỗ vai Elam rồi tiếp tục sánh bước với anh. Ánh nắng ngập tràn đoạn hành lang, chiếu sáng tương lai của vị vua trẻ. Chí ít đó là những gì Elam nghĩ vào lúc đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện