"Gần đây thời tiếng nóng nực quá, quả nhiên là Mùa Chay giữa hè sắp đến rồi." Ngày 16 tháng 6, dân cư thành Ecbatana phàn nàn với nhau về đợt nóng kéo dài.
Một lúc sau, mây đen bao phủ, mưa lớn trút xuống. Sau cơn mưa, bầu không khí trở nên tươi mát. Cả người, hoa cỏ, cây cối đều như được hồi sinh. Hơi ẩm bốc lên từ mặt đường lát đá thật sảng khoái. Có người cởi áo khoác ngoài, chỉ mang dép hoặc đi chân trần. Những ông chủ quán rượu nghĩ "trời này rượu sẽ bán chạy hơn bia" nên vội vàng đổi món.
Trời càng tối, những ngôi sao càng lấp lánh rực rỡ hơn. Vào một đêm như thế này mà ngồi trong nhà thì thật lãng phí, nên người ta kê bàn ăn ra ngoài sân, hay không có sân thì cũng ngồi ở sát cửa, thưởng thức những ly rượu vang hảo hạng, vui vẻ dùng bữa với gia đình, tận hưởng không khí mát mẻ đêm hè. Dưa hấu ngâm nước giếng là món ăn lũ trẻ yêu thích nhất.
Bàn ăn mỗi nhà đều được thắp sáng bằng đèn. Các đường phố ngõ hẻm Ecbatana còn đọng nước mưa trở thành dòng sông ánh sáng, nơi những ngôi sao đêm ngưng tụ.
"Ăn xong phải dọn dẹp sạch sẽ. Cẩn thận với nến đấy nhé. Để xảy ra hỏa hoạn là bị phạt nặng đấy." Các lính tuần nghiêm túc nhắc nhở, tay phải cầm chuông, tay trái cầm gậy gõ. Dọc đường có rất nhiều người bưng rượu ra mời họ, khiến cho lời cảnh báo "Cẩn thận củi lửa" pha chút hơi men, hòa nhịp với tiếng đàn pipa rộn ràng.
Đêm đó, Arslan không có ý định dùng bữa trong phòng nên đã chuyển bàn lên khu vườn trên sân thượng, nơi có thể thấy được bầu trời sao. Chàng bảo Elam mời Dairun và Narsus đến tổ chức một bữa tiếc nhỏ.
Farangis và Alfarid không có mặt vì đang làm nhiệm vụ đâu đó bên ngoài Ecbatana. Gieve thì không thấy bóng dáng, tóm lại là không ở nhà. Những vị khách tối nay đều là những người từng có mặt ở trận Atropatene 4 năm về trước.
Dariun ghé thăm doanh trại gần kinh đô và vừa quay về vào xế chiều. Anh vào cung báo cáo xong rồi về tắm rửa, đến tối thì nhận được lệnh triệu của nhà vua nên lại quay vào cung.
Dù bữa tiệc do nhà vua đích thân chủ trì nhưng thực chất chỉ là bữa tối riêng tư, ấm cúng của những con người quyền lực bậc nhất xứ này. Arslan không phải người sành ăn, trên bàn không bày cao lương mỹ vị. Nhưng chàng đặc biệt thích hoa quả nên đã chọn ra vô số loại trái cây được ngâm lạnh trong giếng sâu của cung điện. Đó là sự xa xỉ duy nhất.
Người hầu bưng đồ ăn và dọn dẹp là một nhóm cung nữ hơi lớn tuổi, thoạt nhìn đều ở tuổi làm mẹ, bởi thực ra họ là góa phụ của các chiến binh. Những ai có địa vị cao và đủ điều kiện đều phải thuê một góa phụ về làm giúp việc để giải quyết nạn thất nghiệp. Trước kia, Narsus sống ẩn dật, bên cạnh chỉ có duy nhất một người hầu là Elam nên nói đúng ra đây không phải chuyện đáng khích lệ.
Dairun đã rời kinh đô gần nửa tháng nên không biết chuyện quái vật xuất hiện ở nhà tắm công cộng. Cuộc nói chuyện lần này tập trung vào chủ đề đó. Dariun cảm thấy rất tiếc khi mình không có mặt kịp thời. Anh cũng nhớ đến con quỷ vượn có cánh từng tấn công nhà vua ngay trong cung điện, không khỏi cảm thấy dường như có một đám mây đen đang phủ che kinh đô Ecbatana. Dù chiến đấu với đội quân cả triệu người cũng chẳng thể khiến anh sợ hãi, nhưng khi nhắc đến Xà vương Zahhak, anh cũng như bao nhiêu người Pars, phải chỉnh đốn tinh thần của mình.
Cuộc trò chuyện lại chuyển sang thảo luận về tình hình hiện tại. Các nước láng giềng của Pars như Turk, Maryam, Mirs và Sindhura vẫn chưa đủ mạnh để tung ra đạo quân lớn, kích động chiến tranh như hằng năm.
Sau khi đánh đuổi quân Lusitania xâm lược, Pars nhanh chóng bắt đầu công cuộc tái thiết dưới sự trị vì của vị vua mới Arslan. Một trong những lý do thành công là bởi sự tàn phá và cướp bóc của Lusitabia không tác động đến cảng Gilan ở phương nam nên họ vẫn thu được nguồn tài nguyên dồi dào từ biển. Nhìn chung, tốc độ phục hồi của Pars vượt xa tưởng tượng của các nước khác.
"Nền tảng cai trị của vua Arslan chưa vững, đây là cơ hội tốt để tận dụng." Mirs và Turk đã phán đoán như vậy mà liều lĩnh đem quân xâm chiếm Pars. Nhưng cuối cùng, họ lại đấm vào tấm sắt, nên giờ không dám ho he gì nữa. Tuy nhiên, chính vì thất bại nên họ mới cẩn trọng hơn trong hành động của mình, tiếp tục âm mưu một cách bí mật chứ không từ bỏ tham vọng.
"Các nước láng giềng luôn sẵn sàng gây rối. Nếu họ muốn dùng vũ lực để giải quyết vấn đề thì sẽ biến thành chiến tranh. Chúng ta không không ngăn được thủ đoạn của họ, chỉ cần cẩn thận không để lộ khuyết điểm là được." Narsus nói với ly rượu sóng sánh trong tay. Điểm yếu mà anh nhắc đến chính là hoàng tử Hilmes, người đã trốn thoát khỏi Sindhura bằng đường biển.
"Nếu hoàng tử Hilmes định đến Mirs bằng đường biển thì mặc kệ hắn. Đây là tin tốt lành cho Pars. Có thể dễ dàng hình dung ra, kiểu gì hắn cũng gây ra vô số bất ổn ở Mirs." Dariun đáp, nhưng rồi lại hướng mắt sang vị vua trẻ.
"Tuy nhiên, hoàng tử Hilmes cũng rất tài giỏi. Nếu hắn xúi giục quân Mirs thành công, tổ chức một đội quân hùng mạnh để tấn công Pars thì nguy đấy."
Arslan lắc đầu.
"Dariun, ta nghĩ anh không cần lo lắng chuyện này đâu. Ngài Hilmes trước kia từng bắt tay với quân Lusitabia để tấn công Pars rồi. Nếu lần này anh ta dẫn quân Mirs đánh Pars lần nữa, người dân sẽ rất bất bình."
"Thần đã hiểu. Bệ hạ anh minh."
Dariun gật đầu. Người dân Pars đều nhớ rõ hành vi trả đũa cá nhân của Hilmes đã dẫn đến bao nhiêu đổ máu, và việc chào đón hắn về nước là tuyệt đối không thể.
"Dariun, còn một điểm nữa, vua Hossain đệ tam của Mirs có lẽ không sẵn lòng ủng hộ hoàng tử Hilmes."
Trong khi lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Narsus và Dairun, Elam chỉ chăm chú gọt vỏ cam và nho, cho vào máy ép lấy nước. Vì tửu lượng của Arslan và Elam không bằng hai người lớn kia nên nếu không pha nước trái cây vào rượu, họ sẽ không uống được lâu.
"Nếu vua Mirs tiếp nhận hoàng tử Hilmes thì chẳng qua cũng chỉ để câu giờ trong khi cân nhắc mà thôi. Ông ta không cần đến hai Hilmes." Narsus nói vì anh đã nắm được tình báo của Mirs, rằng có một kẻ được gọi là hoàng tử Hilmes đang tị nạn ở đó. Hắn kêu gọi được rất nhiều người Pars chống đối Arslan.
"Nếu mọi chuyện trở nên lộn xộn thì hãy loại bỏ cả hai hoàng tử Hilmes, không cần phân biệt thật giả làm gì."
"Ta hiểu. Nhưng có nhất thiết phải làm thế không?"
"Dù người có làm vậy, người ngoài cũng không chỉ trích gì đâu. Cho nên thưa bệ hạ..." Narsus quay sang Arslan, điều chỉnh giọng nói, "Thần nói thật lòng, mong người sớm thực hiện. Hoàng tử Hilmes còn sống quay về Pars sẽ chỉ gây thêm rắc rối. Thà rằng ngài ấy rời xa Pars vĩnh viễn hoặc chết nơi đất khách." Anh ta nói với vẻ điềm tĩnh và thấu đáo, rồi lại thưởng thức ly rượu thơm của mình. Hồi lâu sau, Dariun mới lên tiếng.
"Narsus, ngươi có nghĩ quốc vương Mirs sẽ giết hoàng tử Hilmes rồi đổ lỗi cho Pars không? Nếu hắn làm vậy, việc chứng minh Pars vô can thật sự rất khó."
Narsus mỉm cười nhìn bạn mình, "Quả là có khả năng này, nhưng muốn thực hiện cũng phải có lý do. Pars phái người ám sát hoàng tử Hilmes, sau đó Mirs lấy cớ ấy tuyên chiến với Pars để báo thù cho hắn. Nghe rất phi lý, phải không?"
"Ta thì thích mọi chuyện diễn ra ngược lại. Đó là sau khi Mirs ám sát hoàng tử Hilmes, Pars lấy cớ này tấn công Mirs. Dù lý do hơi xa vời chút, nhưng rõ ràng hoàng tử Hilmes chết ở Mirs thì Pars được lợi." Dariun khoanh tay lẩm bẩm. Elam đứng môt bên, vắt nước cam vào rượu, nghiêng đầu nói.
"Ngài Narsus, có thể nào hoàng tử Hilmes sẽ xin được kết hôn với con gái vua Mirs để được sống không? Nếu thế thì thật thú vị, nhưng các thành viên hoàng tộc khác của Mirs thì không vui đâu vì bỗng nhiên lại có thêm một đối thủ tranh đoạt ngai vàng."
"Đúng vậy đấy Elam. Dù giết hay giữ lại, dù thật hay giả, hoàng tử Hilmes vẫn là củ khoai tây nóng bỏng tay của Mirs. Vua Hossain muốn lợi dụng hắn về mặt chính trị và quân sự, nhưng nhìn tình hình hiện nay, có vẻ ông ta không dám chắc liệu quân cờ này có tác dụng gì không."
Arslan, người im lặng lắng nghe nãy giờ, cuối cùng cũng lên tiếng, "Narsus, theo ngài thì có lẽ dù hoàng tử Hilmes đến Mirs thì cũng không được lợi lộc gì?"
"Bệ hạ anh minh."
"Nhưng với ngài Hilmes thì không còn cách nào khác ngoài nhờ cậy quốc vương Mirs cả."
Narsus lau bàn tay dính nước quả của mình, trả lời Arslan, "Thần không nghĩ vậy. Hoàng tử Hilmes và người Turan, tàn quân của đội quân mặt nạ đó đã rời Sindhura bằng đường biển. Báo cáo cho hay họ đang đi về phía tây. Tuy nhiên nếu như tuyến đường biển bị chặn, họ có thể đổi hướng sang phía đông hoặc phía nam. Ngoài ra...."
"Sao nữa?" Arslan tò mò chờ họa sĩ cung đình nói tiếp.
"Bão tố trên biển khó lường. Tàu cũng có thể bị đắm, hoàng tử Hilmes tội nghiệp biết đâu lại trở thành mồi cho cá mập. Ngài ấy tài giỏi nhưng nếu gặp xui thì...."
"Narsus." Arslan thốt lên với vẻ kinh ngạc. Chàng tưởng Narsus chỉ đang nói đùa, nhưng Narsus không hề tỏ vẻ áy náy, rõ ràng đã đoán trước được phản ứng của đối phương.
"Thần chỉ muốn nói với bệ hạ rằng số phận của hoàng tử Hilmes đều do chính anh ta lựa chọn. Xin bệ hạ đừng lo lắng cho hắn nữa. Nếu hắn lại xuất hiện trước mặt người, người chỉ cần hỏi ý kiến bề tôi trung thành Narsus để tìm cách đối phó, thế là đủ." Họa sĩ cung đình ung dung nói.
"Nhân đây, nếu anh bạn thân mến đó bị đắm tàu và thành mồi cho cá mập thì bệ hạ không có lỗi gì hết. Người đừng buồn."
Dariun lắc đầu bất lực.
Đối với Dariun, Hilmes vừa có hận nước vừa có thù nhà. Hận nước là bởi Hilmes đã dẫn quân Lusitania tấn công Pars, sau đó liên tục tìm cách sát hại Arslan. Thù nhà là bởi hắn đã giết chú Vahriz của Dariun. Cho nên nếu Hilmes xuất hiện, anh nhất định sẽ giết hắn không thương tiếc.
Dù vậy, Dariun cũng phần nào thông cảm cho Hilmes với những nỗi đau hắn từng trải qua trong quá khứ. Khi trưởng thành, dù Hilmes cố gắng đến đâu cũng thất bại ngay khi vừa chạm tay đến thành công.
"Nếu hoàng tử Hilmes không sinh cùng thời với Narsus thì có khi đã khác rồi. Chỉ trách hắn xui xẻo mà thôi." Trong khi Dariun ngẫm nghĩ, những người khác đã đổi đề tài sang những con quái vật xuất hiện ở kinh thành gần đây.
"Như bệ hạ đã nói, không được dựa vào ma thuật để xây dựng đất nước. Với tư cách là đấng quân vương của một quốc gia thế tục, tư tưởng này thực sự sáng suốt. Narsus thần lấy làm cảm kích." Narsus chân thành bày tỏ, sau đó lại đổi giọng mỉa mai.
"Dariun, đừng có vểnh mũi lên, ta có khen ngươi đâu."
"Ơ không, ta...."
*Cái cách Dariun tự hào về Arslan nó cưng gì đâu*
"Vậy thì bệ hạ, thử nhìn nhận lại sự việc nhé. Tuy ma quỷ không thể xây dựng đất nước, nhưng có thể phá hủy nó. Thần nghĩ mọi người đều hiểu điều này." Gió đêm mát lạnh lùa qua khu vườn trên tầng thượng, khiến mái tóc của cả bốn người tung bay.
"Triều đại của Vua thánh hiền Ramshid đã bị Xà vương Zahhak lật đổ. Sự thật lịch sử luôn bị che đậy bởi những đám mây của truyền thuyết và thần thoại, nhưng ta phải thú nhận rằng triều đại thịnh vượng lâu dài của Vua thánh hiền Ramshid có cái kết thật đáng buồn. Cho nên chúng ta cũng rút ra được bài học..." Giọng Narsus thoáng thay đổi.
"Bệ hạ, thực ra thần không quan tâm lắm đến động tĩnh của Xà vương Zahhak. Không, với tư cách là đại thần của Pars, thần đương nhiên không dám coi thường sự tồn tại của hắn. Thần chỉ quan tâm hắn sẽ tác động thế nào đến các nước bên ngoài thôi."
Câu nói này khiến Arslan vô cùng kinh ngạc, "Tác động đến các nước bên ngoài?"
"Sao ngươi nói thế?"
Dairun cũng đặt ly rượu bên môi xuống bàn.
Narsus từ tốn giải thích.
"Nếu Xà vương Zahhak trở lại thế giới này, hãy thử tưởng tượng xem, khi ấy các nước sẽ hành động ra sao? Một khi bệ hạ và Xà vương đối đầu nhau đến đôi bên sức cùng lực kiệt, bên ngoài sẽ nhân cơ hội ấy mà tấn công Pars trên quy mô lớn. Pars sẽ bị vây khốn trong hiểm nguy. Cho nên chủ yếu là ta lo chuyện này."
Arslan cố gắng nói điều gì đó, nhưng giọng lạc hẳn đi.
Xà vương Zahhak không phải sinh vật thuộc về thế giới này. Thật khó hình dung một thế lực tà ác và đáng sợ như thế có thể can thiệp vào chính trị quân sự của một quốc gia trần thế.
Dariun khoanh tay.
"Ấn tượng đấy, họa sĩ cung đình. Ta chưa bao giờ nghĩ rằng Xà vương Zahhak cũng chỉ là một yếu tố của chiến lược trong mắt ngươi."
"Dù sao đi nữa, thiên đường hay địa ngục cũng không nằm trong phạm vi hiểu biết của ta." Narsus thản nhiên nói, rồi nhấp ngụm rượu lớn.
"Ngài Narsus, ta có thể hỏi một câu ngu ngốc được không?" Arslan chợt lên tiếng.
"Xin người cứu hỏi."
"Giả sử Xà vương Zahhak thật sự hồi sinh, liệu có cách nào tiêu diệt hắn trước khi các nước láng giềng động binh không?"
Narsus nhìn vị vua trẻ và Dariun, rồi đáp.
"Xà vương Zahhak không ở trong cung vàng điện ngọc. Elam, giờ Xà vương đang ở đâu?"
"Bị phong ấn dưới lòng núi Demavant..."
"Vì sao hắn bị phong ấn ở đó?"
"Vì hắn bị Vua anh hùng Kai Khosrow đánh bại."
Sau khi trả lời, Elam bất ngờ nhìn chủ nhân của mình. Narsus đáp lại ánh mắt của Arslan và Dariun bằng nụ cười trên môi.
"Elam, hóa ra Xà vương cũng không thắng được con người. Chúng ta đã học được bài học từ tiền nhân rồi, sao phải sợ nữa?"
Quả là như vậy, Arslan thầm nghĩ. Với những người bạn đồng hành đáng tin cậy như thế này bên cạnh, chàng không cần hoang mang vì những sự sợ hãi không đáng có. Còn rất nhiều câu hỏi và rất nhiều vấn đề cần giải quyết, nhưng dưới bầu trời đầy sao đêm nay, vị vua trẻ đã âm thầm quyết định.
Một lúc sau, mây đen bao phủ, mưa lớn trút xuống. Sau cơn mưa, bầu không khí trở nên tươi mát. Cả người, hoa cỏ, cây cối đều như được hồi sinh. Hơi ẩm bốc lên từ mặt đường lát đá thật sảng khoái. Có người cởi áo khoác ngoài, chỉ mang dép hoặc đi chân trần. Những ông chủ quán rượu nghĩ "trời này rượu sẽ bán chạy hơn bia" nên vội vàng đổi món.
Trời càng tối, những ngôi sao càng lấp lánh rực rỡ hơn. Vào một đêm như thế này mà ngồi trong nhà thì thật lãng phí, nên người ta kê bàn ăn ra ngoài sân, hay không có sân thì cũng ngồi ở sát cửa, thưởng thức những ly rượu vang hảo hạng, vui vẻ dùng bữa với gia đình, tận hưởng không khí mát mẻ đêm hè. Dưa hấu ngâm nước giếng là món ăn lũ trẻ yêu thích nhất.
Bàn ăn mỗi nhà đều được thắp sáng bằng đèn. Các đường phố ngõ hẻm Ecbatana còn đọng nước mưa trở thành dòng sông ánh sáng, nơi những ngôi sao đêm ngưng tụ.
"Ăn xong phải dọn dẹp sạch sẽ. Cẩn thận với nến đấy nhé. Để xảy ra hỏa hoạn là bị phạt nặng đấy." Các lính tuần nghiêm túc nhắc nhở, tay phải cầm chuông, tay trái cầm gậy gõ. Dọc đường có rất nhiều người bưng rượu ra mời họ, khiến cho lời cảnh báo "Cẩn thận củi lửa" pha chút hơi men, hòa nhịp với tiếng đàn pipa rộn ràng.
Đêm đó, Arslan không có ý định dùng bữa trong phòng nên đã chuyển bàn lên khu vườn trên sân thượng, nơi có thể thấy được bầu trời sao. Chàng bảo Elam mời Dairun và Narsus đến tổ chức một bữa tiếc nhỏ.
Farangis và Alfarid không có mặt vì đang làm nhiệm vụ đâu đó bên ngoài Ecbatana. Gieve thì không thấy bóng dáng, tóm lại là không ở nhà. Những vị khách tối nay đều là những người từng có mặt ở trận Atropatene 4 năm về trước.
Dariun ghé thăm doanh trại gần kinh đô và vừa quay về vào xế chiều. Anh vào cung báo cáo xong rồi về tắm rửa, đến tối thì nhận được lệnh triệu của nhà vua nên lại quay vào cung.
Dù bữa tiệc do nhà vua đích thân chủ trì nhưng thực chất chỉ là bữa tối riêng tư, ấm cúng của những con người quyền lực bậc nhất xứ này. Arslan không phải người sành ăn, trên bàn không bày cao lương mỹ vị. Nhưng chàng đặc biệt thích hoa quả nên đã chọn ra vô số loại trái cây được ngâm lạnh trong giếng sâu của cung điện. Đó là sự xa xỉ duy nhất.
Người hầu bưng đồ ăn và dọn dẹp là một nhóm cung nữ hơi lớn tuổi, thoạt nhìn đều ở tuổi làm mẹ, bởi thực ra họ là góa phụ của các chiến binh. Những ai có địa vị cao và đủ điều kiện đều phải thuê một góa phụ về làm giúp việc để giải quyết nạn thất nghiệp. Trước kia, Narsus sống ẩn dật, bên cạnh chỉ có duy nhất một người hầu là Elam nên nói đúng ra đây không phải chuyện đáng khích lệ.
Dairun đã rời kinh đô gần nửa tháng nên không biết chuyện quái vật xuất hiện ở nhà tắm công cộng. Cuộc nói chuyện lần này tập trung vào chủ đề đó. Dariun cảm thấy rất tiếc khi mình không có mặt kịp thời. Anh cũng nhớ đến con quỷ vượn có cánh từng tấn công nhà vua ngay trong cung điện, không khỏi cảm thấy dường như có một đám mây đen đang phủ che kinh đô Ecbatana. Dù chiến đấu với đội quân cả triệu người cũng chẳng thể khiến anh sợ hãi, nhưng khi nhắc đến Xà vương Zahhak, anh cũng như bao nhiêu người Pars, phải chỉnh đốn tinh thần của mình.
Cuộc trò chuyện lại chuyển sang thảo luận về tình hình hiện tại. Các nước láng giềng của Pars như Turk, Maryam, Mirs và Sindhura vẫn chưa đủ mạnh để tung ra đạo quân lớn, kích động chiến tranh như hằng năm.
Sau khi đánh đuổi quân Lusitania xâm lược, Pars nhanh chóng bắt đầu công cuộc tái thiết dưới sự trị vì của vị vua mới Arslan. Một trong những lý do thành công là bởi sự tàn phá và cướp bóc của Lusitabia không tác động đến cảng Gilan ở phương nam nên họ vẫn thu được nguồn tài nguyên dồi dào từ biển. Nhìn chung, tốc độ phục hồi của Pars vượt xa tưởng tượng của các nước khác.
"Nền tảng cai trị của vua Arslan chưa vững, đây là cơ hội tốt để tận dụng." Mirs và Turk đã phán đoán như vậy mà liều lĩnh đem quân xâm chiếm Pars. Nhưng cuối cùng, họ lại đấm vào tấm sắt, nên giờ không dám ho he gì nữa. Tuy nhiên, chính vì thất bại nên họ mới cẩn trọng hơn trong hành động của mình, tiếp tục âm mưu một cách bí mật chứ không từ bỏ tham vọng.
"Các nước láng giềng luôn sẵn sàng gây rối. Nếu họ muốn dùng vũ lực để giải quyết vấn đề thì sẽ biến thành chiến tranh. Chúng ta không không ngăn được thủ đoạn của họ, chỉ cần cẩn thận không để lộ khuyết điểm là được." Narsus nói với ly rượu sóng sánh trong tay. Điểm yếu mà anh nhắc đến chính là hoàng tử Hilmes, người đã trốn thoát khỏi Sindhura bằng đường biển.
"Nếu hoàng tử Hilmes định đến Mirs bằng đường biển thì mặc kệ hắn. Đây là tin tốt lành cho Pars. Có thể dễ dàng hình dung ra, kiểu gì hắn cũng gây ra vô số bất ổn ở Mirs." Dariun đáp, nhưng rồi lại hướng mắt sang vị vua trẻ.
"Tuy nhiên, hoàng tử Hilmes cũng rất tài giỏi. Nếu hắn xúi giục quân Mirs thành công, tổ chức một đội quân hùng mạnh để tấn công Pars thì nguy đấy."
Arslan lắc đầu.
"Dariun, ta nghĩ anh không cần lo lắng chuyện này đâu. Ngài Hilmes trước kia từng bắt tay với quân Lusitabia để tấn công Pars rồi. Nếu lần này anh ta dẫn quân Mirs đánh Pars lần nữa, người dân sẽ rất bất bình."
"Thần đã hiểu. Bệ hạ anh minh."
Dariun gật đầu. Người dân Pars đều nhớ rõ hành vi trả đũa cá nhân của Hilmes đã dẫn đến bao nhiêu đổ máu, và việc chào đón hắn về nước là tuyệt đối không thể.
"Dariun, còn một điểm nữa, vua Hossain đệ tam của Mirs có lẽ không sẵn lòng ủng hộ hoàng tử Hilmes."
Trong khi lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Narsus và Dairun, Elam chỉ chăm chú gọt vỏ cam và nho, cho vào máy ép lấy nước. Vì tửu lượng của Arslan và Elam không bằng hai người lớn kia nên nếu không pha nước trái cây vào rượu, họ sẽ không uống được lâu.
"Nếu vua Mirs tiếp nhận hoàng tử Hilmes thì chẳng qua cũng chỉ để câu giờ trong khi cân nhắc mà thôi. Ông ta không cần đến hai Hilmes." Narsus nói vì anh đã nắm được tình báo của Mirs, rằng có một kẻ được gọi là hoàng tử Hilmes đang tị nạn ở đó. Hắn kêu gọi được rất nhiều người Pars chống đối Arslan.
"Nếu mọi chuyện trở nên lộn xộn thì hãy loại bỏ cả hai hoàng tử Hilmes, không cần phân biệt thật giả làm gì."
"Ta hiểu. Nhưng có nhất thiết phải làm thế không?"
"Dù người có làm vậy, người ngoài cũng không chỉ trích gì đâu. Cho nên thưa bệ hạ..." Narsus quay sang Arslan, điều chỉnh giọng nói, "Thần nói thật lòng, mong người sớm thực hiện. Hoàng tử Hilmes còn sống quay về Pars sẽ chỉ gây thêm rắc rối. Thà rằng ngài ấy rời xa Pars vĩnh viễn hoặc chết nơi đất khách." Anh ta nói với vẻ điềm tĩnh và thấu đáo, rồi lại thưởng thức ly rượu thơm của mình. Hồi lâu sau, Dariun mới lên tiếng.
"Narsus, ngươi có nghĩ quốc vương Mirs sẽ giết hoàng tử Hilmes rồi đổ lỗi cho Pars không? Nếu hắn làm vậy, việc chứng minh Pars vô can thật sự rất khó."
Narsus mỉm cười nhìn bạn mình, "Quả là có khả năng này, nhưng muốn thực hiện cũng phải có lý do. Pars phái người ám sát hoàng tử Hilmes, sau đó Mirs lấy cớ ấy tuyên chiến với Pars để báo thù cho hắn. Nghe rất phi lý, phải không?"
"Ta thì thích mọi chuyện diễn ra ngược lại. Đó là sau khi Mirs ám sát hoàng tử Hilmes, Pars lấy cớ này tấn công Mirs. Dù lý do hơi xa vời chút, nhưng rõ ràng hoàng tử Hilmes chết ở Mirs thì Pars được lợi." Dariun khoanh tay lẩm bẩm. Elam đứng môt bên, vắt nước cam vào rượu, nghiêng đầu nói.
"Ngài Narsus, có thể nào hoàng tử Hilmes sẽ xin được kết hôn với con gái vua Mirs để được sống không? Nếu thế thì thật thú vị, nhưng các thành viên hoàng tộc khác của Mirs thì không vui đâu vì bỗng nhiên lại có thêm một đối thủ tranh đoạt ngai vàng."
"Đúng vậy đấy Elam. Dù giết hay giữ lại, dù thật hay giả, hoàng tử Hilmes vẫn là củ khoai tây nóng bỏng tay của Mirs. Vua Hossain muốn lợi dụng hắn về mặt chính trị và quân sự, nhưng nhìn tình hình hiện nay, có vẻ ông ta không dám chắc liệu quân cờ này có tác dụng gì không."
Arslan, người im lặng lắng nghe nãy giờ, cuối cùng cũng lên tiếng, "Narsus, theo ngài thì có lẽ dù hoàng tử Hilmes đến Mirs thì cũng không được lợi lộc gì?"
"Bệ hạ anh minh."
"Nhưng với ngài Hilmes thì không còn cách nào khác ngoài nhờ cậy quốc vương Mirs cả."
Narsus lau bàn tay dính nước quả của mình, trả lời Arslan, "Thần không nghĩ vậy. Hoàng tử Hilmes và người Turan, tàn quân của đội quân mặt nạ đó đã rời Sindhura bằng đường biển. Báo cáo cho hay họ đang đi về phía tây. Tuy nhiên nếu như tuyến đường biển bị chặn, họ có thể đổi hướng sang phía đông hoặc phía nam. Ngoài ra...."
"Sao nữa?" Arslan tò mò chờ họa sĩ cung đình nói tiếp.
"Bão tố trên biển khó lường. Tàu cũng có thể bị đắm, hoàng tử Hilmes tội nghiệp biết đâu lại trở thành mồi cho cá mập. Ngài ấy tài giỏi nhưng nếu gặp xui thì...."
"Narsus." Arslan thốt lên với vẻ kinh ngạc. Chàng tưởng Narsus chỉ đang nói đùa, nhưng Narsus không hề tỏ vẻ áy náy, rõ ràng đã đoán trước được phản ứng của đối phương.
"Thần chỉ muốn nói với bệ hạ rằng số phận của hoàng tử Hilmes đều do chính anh ta lựa chọn. Xin bệ hạ đừng lo lắng cho hắn nữa. Nếu hắn lại xuất hiện trước mặt người, người chỉ cần hỏi ý kiến bề tôi trung thành Narsus để tìm cách đối phó, thế là đủ." Họa sĩ cung đình ung dung nói.
"Nhân đây, nếu anh bạn thân mến đó bị đắm tàu và thành mồi cho cá mập thì bệ hạ không có lỗi gì hết. Người đừng buồn."
Dariun lắc đầu bất lực.
Đối với Dariun, Hilmes vừa có hận nước vừa có thù nhà. Hận nước là bởi Hilmes đã dẫn quân Lusitania tấn công Pars, sau đó liên tục tìm cách sát hại Arslan. Thù nhà là bởi hắn đã giết chú Vahriz của Dariun. Cho nên nếu Hilmes xuất hiện, anh nhất định sẽ giết hắn không thương tiếc.
Dù vậy, Dariun cũng phần nào thông cảm cho Hilmes với những nỗi đau hắn từng trải qua trong quá khứ. Khi trưởng thành, dù Hilmes cố gắng đến đâu cũng thất bại ngay khi vừa chạm tay đến thành công.
"Nếu hoàng tử Hilmes không sinh cùng thời với Narsus thì có khi đã khác rồi. Chỉ trách hắn xui xẻo mà thôi." Trong khi Dariun ngẫm nghĩ, những người khác đã đổi đề tài sang những con quái vật xuất hiện ở kinh thành gần đây.
"Như bệ hạ đã nói, không được dựa vào ma thuật để xây dựng đất nước. Với tư cách là đấng quân vương của một quốc gia thế tục, tư tưởng này thực sự sáng suốt. Narsus thần lấy làm cảm kích." Narsus chân thành bày tỏ, sau đó lại đổi giọng mỉa mai.
"Dariun, đừng có vểnh mũi lên, ta có khen ngươi đâu."
"Ơ không, ta...."
*Cái cách Dariun tự hào về Arslan nó cưng gì đâu*
"Vậy thì bệ hạ, thử nhìn nhận lại sự việc nhé. Tuy ma quỷ không thể xây dựng đất nước, nhưng có thể phá hủy nó. Thần nghĩ mọi người đều hiểu điều này." Gió đêm mát lạnh lùa qua khu vườn trên tầng thượng, khiến mái tóc của cả bốn người tung bay.
"Triều đại của Vua thánh hiền Ramshid đã bị Xà vương Zahhak lật đổ. Sự thật lịch sử luôn bị che đậy bởi những đám mây của truyền thuyết và thần thoại, nhưng ta phải thú nhận rằng triều đại thịnh vượng lâu dài của Vua thánh hiền Ramshid có cái kết thật đáng buồn. Cho nên chúng ta cũng rút ra được bài học..." Giọng Narsus thoáng thay đổi.
"Bệ hạ, thực ra thần không quan tâm lắm đến động tĩnh của Xà vương Zahhak. Không, với tư cách là đại thần của Pars, thần đương nhiên không dám coi thường sự tồn tại của hắn. Thần chỉ quan tâm hắn sẽ tác động thế nào đến các nước bên ngoài thôi."
Câu nói này khiến Arslan vô cùng kinh ngạc, "Tác động đến các nước bên ngoài?"
"Sao ngươi nói thế?"
Dairun cũng đặt ly rượu bên môi xuống bàn.
Narsus từ tốn giải thích.
"Nếu Xà vương Zahhak trở lại thế giới này, hãy thử tưởng tượng xem, khi ấy các nước sẽ hành động ra sao? Một khi bệ hạ và Xà vương đối đầu nhau đến đôi bên sức cùng lực kiệt, bên ngoài sẽ nhân cơ hội ấy mà tấn công Pars trên quy mô lớn. Pars sẽ bị vây khốn trong hiểm nguy. Cho nên chủ yếu là ta lo chuyện này."
Arslan cố gắng nói điều gì đó, nhưng giọng lạc hẳn đi.
Xà vương Zahhak không phải sinh vật thuộc về thế giới này. Thật khó hình dung một thế lực tà ác và đáng sợ như thế có thể can thiệp vào chính trị quân sự của một quốc gia trần thế.
Dariun khoanh tay.
"Ấn tượng đấy, họa sĩ cung đình. Ta chưa bao giờ nghĩ rằng Xà vương Zahhak cũng chỉ là một yếu tố của chiến lược trong mắt ngươi."
"Dù sao đi nữa, thiên đường hay địa ngục cũng không nằm trong phạm vi hiểu biết của ta." Narsus thản nhiên nói, rồi nhấp ngụm rượu lớn.
"Ngài Narsus, ta có thể hỏi một câu ngu ngốc được không?" Arslan chợt lên tiếng.
"Xin người cứu hỏi."
"Giả sử Xà vương Zahhak thật sự hồi sinh, liệu có cách nào tiêu diệt hắn trước khi các nước láng giềng động binh không?"
Narsus nhìn vị vua trẻ và Dariun, rồi đáp.
"Xà vương Zahhak không ở trong cung vàng điện ngọc. Elam, giờ Xà vương đang ở đâu?"
"Bị phong ấn dưới lòng núi Demavant..."
"Vì sao hắn bị phong ấn ở đó?"
"Vì hắn bị Vua anh hùng Kai Khosrow đánh bại."
Sau khi trả lời, Elam bất ngờ nhìn chủ nhân của mình. Narsus đáp lại ánh mắt của Arslan và Dariun bằng nụ cười trên môi.
"Elam, hóa ra Xà vương cũng không thắng được con người. Chúng ta đã học được bài học từ tiền nhân rồi, sao phải sợ nữa?"
Quả là như vậy, Arslan thầm nghĩ. Với những người bạn đồng hành đáng tin cậy như thế này bên cạnh, chàng không cần hoang mang vì những sự sợ hãi không đáng có. Còn rất nhiều câu hỏi và rất nhiều vấn đề cần giải quyết, nhưng dưới bầu trời đầy sao đêm nay, vị vua trẻ đã âm thầm quyết định.
Danh sách chương