Số phận của Arslan phần lớn đều nằm trong tay kẻ khác. Sinh ra trong gia đình hiệp sĩ vô danh, mẹ mất từ nhỏ, cha mất tích nơi chiến trường, tất cả đều là những chiêu trò giết người bịt miệng.

Từ đó đến năm 12 tuổi, Arslan được cặp vợ chồng vú nuôi chăm sóc. Nhưng cũng bởi số phận nghiệt ngã này, hai người họ cũng bỏ mạng. Địa vị của Arslan trước trận Atropatene không ổn định, bản thân chàng cũng biết rõ điều đó. Xung quanh có rất nhiều người muốn phế bỏ vị trí của chàng. Nếu quân Lusitania không xâm lược, có khi Arslan còn chẳng thể theo nhà vua ra chiến trường.

Tất cả những điều ấy đều ro kẻ khác gây ra, nhưng Arslan lại phải gánh hậu quả.

Và nếu Arslan là một người yếu đuối, chàng đã bị số phận nghiệt ngã ấy nhấn chìm rồi. Nhưng không, chàng kiên cường đến mức những người xung quanh không một ai hình dung được.

“Trái tim điện hạ như cát hút khô nước, không ngừng học hỏi, tiếp thu kinh nghiệm. Hơn nữa, người còn không ngừng dùng suy nghĩ của chính mình những kiến thức ấy phong phú thêm. Tâm hồn người phong phú như đất mẹ.”

Quân sư Narsus không thể không bày tỏ sự vui mừng khi trở thành người thầy dìu dắt một vị vua xuất chúng như thế. Cho đến trước năm ngoái, anh chỉ coi Elam là đệ tử duy nhất của mình. Thế nhưng tai họa chung của Pars đã đưa đến cho anh một người học trò đáng tự hào khác. Ở một mặt nào đó. Anh phải cảm ơn quân Lusitania.

Hình dạng kỳ lạ của núi Demavand dần hiện ra từ khoảng cách 10 farsang về phía đông bắc. Khi nhóm của Arslan đến một ngôi làng gần đó, họ tạm dừng để ngựa nghỉ ngơi và mua thức ăn đi đường. Gieve cũng từng ở lại làng này khi tới Demavand một mình. Ở đó có một quán trọ. Đoàn người ăn tối ở quán, và vị chủ quán vẫn nhận ra Gieve. Gieve hỏi gần đây có chuyện gì thú vị không, ông chỉ bảo rằng có một người lạ mặt về sống trong làng.

Người ta nói anh ta bị mất trí nhớ, trên người mặc một bộ đồ bẩn thỉu, suốt ngày lẩm bẩm những câu nói lạ lùng bằng tiếng nước ngoài. Ban đầu, trông anh ta chẳng khác gì cụ già 60, nhưng sau khi ăn uống nghỉ ngơi vài ngày, gương mặt dần trẻ trung trở lại. Tuy có lẽ chưa đầy 40 tuổi nhưng tóc và râu đã bạc trắng cả rồi.

Đó có lẽ là bởi người đàn ông này đã từng trải qua những chuyện khủng khiếp, nhưng dân làng không hiểu ngôn ngữ của anh ta nên không xác nhận được. Giờ anh ta đã biết nói vài câu tiếng Pars đơn giản. Anh rất khỏe mạnh và chăm chỉ làm việc nên dân làng quý mến, cho anh ta căn nhà để ở. Giờ anh làm một số công việc trong làng, người làng gọi anh ta là “Con ma trắng.”

“Người nước ngoài à? Là người Turan hay là Sindhura nhỉ?”

Arslan rất tò mò về người đàn ông bí ẩn này nên quyết định tìm gặp anh ta trước bữa ăn. Con ma trắng lúc này đang chẻ củi trong sân, đoàn người vừa vào đã nhìn thấy. Nghe tiếng động, anh ta quay đầu lại.

“Đó là người Lusitania.”

Cặp mắt Estelle sáng rực lên, và người đàn ông kia cũng king ngạc chẳng khác gì cô gái. Vậy là, Ma trắng được mời ăn chung bữa tối bằng bánh mì với bọn họ, trong lúc Estelle hỏi chuyện.

“Anh ta nói rằng không còn nhớ chi tiết, chỉ biết mình đã cố hết sức để thoát khỏi ngọn núi đó khi đất trời rung chuyển.”

Estelle dịch lại.

“Có phải trận động đất ấy không?”

Gieve nghiêng đầu nhớ lại. Khi anh và Hilmes giành nhau thanh Rukhnabad, quả thật đã xảy ra một trận động đất kinh hoàng. Trong đời Gieve chưa từng chứng kiến trận động đất nào khủng khiếp như thế.

Ma trắng nở nụ cười vụng về với Estelle, chắc bởi lâu lắm rồi mới gặp được một người nói ngôn ngữ của mình. Mỗi khi Estelle hỏi một câu nào đó, anh đều chỉ lắc đầu hoặc cúi đầu ngẫm nghĩ.

“Chắc anh ta là hiệp sĩ.”

Dariun đoán. Anh đã để ý cách Ma trắng vung cây rìu bổ củi, động tác không giống một nông dân, mà giống binh lính được huấn luyện bài bản hơn. Có lẽ là một kẻ đào ngũ nào đó vô tình bị lạc đường. Không biết chuyện gì đã xảy ra với hiệp sĩ này.

Ma trắng trả lời câu được câu chăng, Estelle cũng khó lòng dịch trôi chảy, thành ra hỏi nhiều cũng không thu thập được bao nhiêu. Bất chợt, cuộc trò chuyện bị gián đoạn. Alfarid hét lên khi một con chuột chạy ngang qua chân cô, và một con rắn cỏ không nọc độc bò theo bắt nó. Kế đó, lại một tiếng hét kinh hoàng khác át đi giọng của Alfarid. Ma trắng đá văng cái ghế, ngồi xổm trong góc phòng, ôm đầu không dám cử động. Dáng vẻ kinh hãi của anh ta khiến cả nhóm sững sờ. Dariun hỏi.

“Có chuyện gì thế?”

“Hình như anh ta đã nhìn thấy chuyện gì đó rất khủng khiếp. Bình tĩnh lại nào. Mọi người đều ở bên cạnh anh, đừng sợ…”

Estelle nói tiếng Lusitania, cố gắng an ủi người đồng bào của mình.

Có lẽ do sợ hãi tột độ nên Ma trắng ngất đi. Dariun và Jaswant nhấc anh ta lên, đưa vào trong lều. Narsus giúp anh ta bắt mạch, nhờ dân làng cho anh ta uống thuốc sau khi tỉnh dậy. Về nhà trọ, Estelle nói rằng hình như Ma trắng đã chứng kiến một chuyện khủng khiếp khiến anh ta ám ảnh.

“Chuyện khủng khiếp ư?”

“Anh ta nói đã gặp phải một gã khổng lồ dưới đất, trên vai có hai con rắn. Anh ta lắp bắp mãi như trẻ con tập nói, chắc là nói nhảm thôi.

Estelle nhún vai, tuy nhiên tất cả những người Pars đều nín lặng. Không ai trong số họ là kẻ hèn nhát, nhưng họ đưa mắt nhìn nhau với vẻ mặt căng thẳng vô cùng. Mọi người, trừ Jaswant, đều biết thứ Ma trắng thấy là gì.

“X..xà vương Z-zahhak….”

Alfarid, người luôn vui tươi sống động nhất đoàn, bấy giờ lại tái mặt nép vào Narsus. Thấy vậy, Elam cũng không có ý định gây sự bởi chính cậu cũng đang toát mồ hôi lạnh. Người Pars nào cũng biết đến cái tên Xà vương Zahhak từ khi có nhận thức về cuộc đời. Với họ, cái tên ấy đại diện cho sự sợ hãi.

Ma trắng là người Lusitania, đương nhiên không biết Zahhak. Tuy nhiên, thứ anh ta đã thấy ngoài Zahhak thì còn có thể là ai. Chính vì không biết nên mới khẳng định chuyện của anh ta là thật, chứ không phải thần hồn nát thần tính.

Nếu Zahhak được hồi sinh…

Ngay cả Gieve, người từng một mình lên núi Demavand cũng vô thức siết chặt áo giáp trước ngực. Estelle và Jaswant là người nước ngoài nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận được bầu không khí bất thường này, đành im lặng.

Arslan hơn biến sắc. Khi Narsus hỏi chàng có muốn quay lại không, chàng mỉm cười đáp.

“Kai Khosrow, người đánh bại Xà vương, không phải quỷ thần hay pháp sư. Ngài ấy chỉ là người thường, phải không Narsus?”

“Vâng, thưa điện hạ.”

“Vậy thì không có gì phải sợ. So với Xà vương, cái ta lo lắng là linh hồn của vua anh hùng Kai Khosrow không chịu chấp nhận ta.”

Không, trên thực tế Arslan còn chẳng buồn quan tâm. Sợ hãi quả là vô nghĩa. Chàng ra lệnh cho Narsus gửi trưởng làng chút tiền vàng, nhờ họ chăm sóc Ma trắng thật tốt, để anh ta có cuộc sống ổn định hơn.

Chuẩn bị đồ ăn xong, cả nhóm rời làng. Lúc này, Arslan nói với các thuộc hạ rằng đây là nhiệm vụ mà chàng phải vượt qua, những ai sợ Xà vương thì có thể quay lại. Nhưng đương nhiên không một ai làm thế.

Arslan và những người khác không biết tên Ma trắng. Anh ta chính là hiệp sĩ Don Ricardo của Lusitania, người từng được công tước Guiscard tin tưởng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện