Lăng mộ vua Kai Khosrow nằm phía bắc đỉnh núi Demavand. Người xưa kể rằng ngài đã phong ấn Xà vương Zahhak ở phía nam, trông chừng vương quốc Turan ở hướng bắc và bảo vệ Pars khỏi mọi mối đe dọa trên nhân thế.
“Chết cả trăm năm rồi mà vẫn phải còng lưng lo cho con cháu. Ta không muốn thành vĩ nhân chút nào.”
Nếu Gieve có mặt ở đây thì hẳn sẽ cảm thán như vậy. Nhưng có vẻ như vua anh hùng Kai Khosrow là người có tinh thần trách nhiệm cao hơn Gieve nhiều. Sau khi thành hồn ma, ngài chẳng những không nửa lời oán thán mà còn ngự trị trong lăng, bảo vệ vùng đất này suốt 300 năm. Trong số các con cháu của ngài, có người nhân từ có người tàn ác, có người tàn sát anh em để giành lấy ngai vàng. Pars đi xâm chiếm nhiều quốc gia, cũng bị nhiều quốc gia xâm chiếm lại. Dẫu rằng suốt chiều dài lịch sử ấy không phải lúc nào cũng huy hoàng nhưng cơ bản vẫn duy trì được sự hoà bình, phồn vinh nhất định. Tuy nhiên, dù là một quốc gia vĩ đại với sự thịnh trị kéo dài 300 năm, ở Pars vẫn có những vấn đề thâm căn cố đế như xung đột giai cấp, tranh đoạt vương quyền…. Di sản của vị vua anh hùng ngày một suy tàn. Lúc này, Hilmes và các thuộc hạ đã vào đến hầm mộ.
“Thưa đấng tổ tiên, vua anh hùng Kai Khosrow vĩ đại ! Xin ban cho hậu duệ của người sự khôn ngoan và lòng quả cảm.”
Hilmes quỳ xuống cầu nguyện.
Lăng mộ rất lớn, có một tấm bia bằng đá cẩm thạch, nơi chôn cất vị vua anh hùng. Ngoài ra, còn có tượng của các vị thần linh. Theo thông lệ, nhà vua sẽ cử sứ giả đến tế lễ sáu tháng một lần, nhưng từ sau trận Atropatene, không còn ai ghé tới nữa. Ngọn núi vốn đã hoang vu càng trở nên hiu quạnh hơn.
“Con hy vọng được thừa kế thanh gươm của người, đất đai của người, ngai vàng của người. Con hiểu cuộc viếng thăm này vô cùng thiếu lễ nghi, nhưng khi giành lại được ngai vàng chính thống, con nhất định sẽ cử hành đại lễ. Xin người thứ tội cho sự mạo phạm lần này.”
Sau màn chào hỏi, Hilmes đứng dậy.
Các hiệp sĩ đều tỏ vẻ sợ hãi. Họ có thể chiến đấu anh dũng với quân thù nhưng nơi họ đứng lúc này lại là hầm mộ của vua anh hùng Kai Khosrow. Chẳng phải bây giờ họ đang thực hiện một hành vi hết sức báng bổ sao. Trước khi khai quật ngôi mộ, họ đã dằn vặt trong tim vô số lần. Hilmes cũng hiểu điều đó nên không trách mắng.
“Chúng ta không tới cướp hầm mộ. Điều ta làm là để bảo vệ ngai vàng chính thống của Pars. Thanh Rukhnabad là bằng chứng chứng minh dòng dõi hoàng tộc. Chỉ cần có được thanh gươm báu, ta có thể cho kẻ soán ngôi Andragoras và con trai hắn thấy thế nào là sự cai trị đúng đắn."
“Vâng, nhưng thần nghe nói linh lực của thanh gươm Rukhnabad dùng để phong ấn Xà vương Zahhak dưới lòng đất. Nếu ta lấy nó đi, Xà vương sẽ quay trở lại trần thế. Vậy thì….”
Zandeh ngập ngừng nêu ý kiến. Sau cái chết của cha, chàng trai trẻ này tự coi mình là bề tôi trung thành nhất của Hilmes. Hilmes khá ngạc nhiên khi Zandeh phản đối. Dù không vui nhưng hấn vẫn kiên nhẫn thuyết phục thuộc hạ.
“Chính khí phách anh hùng của vua Kai Khosrow vĩ đại mới là thứ phong ấn xà vương Zahhak, gươm báu Rukhnabad chỉ là biểu tượng mà thôi. Hợn nữa, nếu thanh gươm Rukhnabad thật sự có linh lực phong ấn Xà vương thì khi Xà vương hồi sinh, chính ta sẽ dùng linh lực ấy phong ấn hắn lần nữa. Không cần sợ hãi. Hãy tin tưởng và phò trợ ta!”
Hilmes nói có lý. Dù các hiệp sĩ vẫn còn đôi chút do dự nhưng họ cũng hiểu không thể làm khác. Cơn thịnh nộ của Mặt nạ bạc có thể trút xuống sớm hơn Xà vương chui ra từ lòng đất. Họ bắt đầu cầm lấy cuốc xẻng, đào theo chỉ dẫn của Hilmes. Những người này im lặng làm việc, chỉ muốn kết thúc xong nhiệm vụ này càng sớm càng tốt.
“Chúng ta không có ý định cướp mộ. Chỉ lần lấy thanh gươm Rukhnabad ra thôi, không làm tổn hại quan tài. Xong việc, chúng ta sẽ chôn cất tử tế, tuyệt đối không xâm phạm di hài của vị vua anh hùng.”
Trong khi Hilmes giám sát, hắn vẫn luôn động viên tinh thần các thuộc hạ. Zandeh miễn cưỡng gật đầu, rồi ngửa cổ nhìn lên.
“Hình như có một cơn giông sắp tới.”
Giọng hắn chứa đựng sự bất an. Sương mù và mưa đã ngừng từ lâu trước khi mặt trời mọc, nhưng màu mây vẫn tối tăm, đặc quánh, khiến cho tấm mặt nạ bạc của Hilmes lẫn áo giáp hiệp sĩ cũng không còn sáng bóng như mọi khi. Ánh sáng le lói qua những đám mây đen xoắn bện vào nhau như thể răng nanh của thần sấm.
“Mau lên.” Hilmes chỉ ra lệnh cộc lốc.
Ngay sau đó, một hiệp sĩ reo lên, và những người đồng đội khác cũng đáp lại. Một phần quan tài đã lộ ra dưới lớp đất sau hàng giờ khai quật. Bọn họ buông dụng cụ, bắt đầu đào bằng tay. Sau đó, lại một người nữa kêu lên khi chạm phải một chiếc túi lụa ẩm ướt bọc lấy vật gì đó hình trụ. Hilmes bước tới, chiếc túi nặng trịch được dâng đến tay hắn. Chiều dài của nó đã bằng nửa chiều cao một người đàn ông lực lưỡng.
“Đây là gươm báu Rukhnabad….”
Giọng Hilmes hơi run rẩy. Dường như cảm xúc hưng phấn tận sâu trong tim truyền ra đến bề mặt của tấm mặt nạ bạc. Hắn tháo tấm lớp vải lụa quấn quanh, rút thanh gươm ra khỏi vỏ kiếm bằng vàng.
Không giống như một thanh giơm được chôn vùi trong lòng đất suốt 300 năm, lưỡi kiếm sáng hơn cả triệu viên pha lê. “Được rèn từ một mảnh của mặt trời” quả là lời mô tả xứng đáng, càng nhìn càng thấy chói lọi. Tia sáng sóng sánh lan khắp bàn tay đang nắm chuối kiếm của Hilmes. Hắn cảm thấy sức mạnh và dũng khí tràn trề chảy toàn thân như có thể cắt đôi ngà voi chỉ bằng một nhát chém. Hilmes nặng nề thở ra, thốt lên lời cảm thán. Đúng lúc này, một giọng điệu chế nhạo vang lên phá tan tâm trạng của hắn.
“Ồ, hóa ra mục đích của ngài Mặt nạ bạc đây là cướp hầm mộ. Đúng là loại hành vi thấp hèn.”
Hàng chục cặp mắt hướng về một phía. Một bóng người đứng ngay cửa lăng mộ, không cần nói cũng biết đó là Gieve. Hilmes đè nén cảm giác phấn khích ban nãy, cơn giận bùng nổ toàn thân.
“Khốn kiếp ! Ngươi tự ý tới đây để an táng chính mình sao? Nếu có thể, ta không muốn kinh động lăng mộ. Hãy thu đuôi lại mà cút đi.”
“Vậy sao? Nếu thanh gươm Rukhnabad phải trao cho ai đó trên đời này thì chỉ có thể là hoàng tử Arslan. Ngài là người xứng đáng nhất để kế thừa kiếm báu.”
Gieve tự tin nói, nhưng đó chẳng phải là lòng trung thành tuyệt đối với chủ tướng mà vì trong hoàn cảnh hiện tại, anh buộc phải nói thế. Anh thật sự không nghĩ Mặt nạ bạc xứng làm chủ thanh Rukhnabad. Hơn nữa, anh cũng muốn chế nhạo hắn để trả đũa việc hắn đã gây rắc rối cho mình.
Tất nhiên, một khi đã chọn chống đối Mặt nạ bạc, Gieve xác định phải chiến đấu bằng cả tính mạng. Anh không hề đánh giá thấp khả năng kiếm thuật của đối phương. Hơn nữa, phe địch có cả chục tên trong khi anh chỉ đơn thương độc mã. Lúc này, ưu tiên hàng đầu là thoát khỏi nanh vuốt của họ.
“Dù sao đi nữa, không thể để thanh kiếm này rơi vào tay kẻ không xứng đáng. Ta chỉ có ý tốt thôi.”
“Ngậm mồm lại, tên nhạc sĩ hạng bét.”
Mặt nạ bạc nắm lấy chuôi gươm Rukhnabad. Thanh kiếm hiện ra trước mắt Gieve không giống như một vật được đúc thừ thép, mà giống một khối ánh sáng hơn. Hilmes bỗng nhiên cười lớn.
“Dù ngươi chỉ là một tên hề nhưng cũng là một kiếm sĩ giỏi. Ta sẽ biến ngươi thành vật tế đầu tiên của vị vua hợp pháp. Hãy cảm thấy vinh dự khi được kết liễu bởi gươm báu Rukhnabad này. Tất nhiên, nếu ngươi muốn phản kháng, ta cũng không ngăn cản.”
Thật khó chịu khi thừa nhận bản thân đang sợ hãi, nhưng Gieve âm thầm nuốt nước bọt. Sức mạnh của Rukhnabad quá phi thường, có thể trấn áp cả một con người luôn nhận mình quả cảm như Gieve. Nhưng dù bị uy thế của thanh gươm áp đảo, Gieve vẫn đặt tay lên chuôi kiếm đeo bên hông. Đúng lúc này, có tiếng động lớn từ xa vang đến. Những con ngựa hý lên đầy bất an. Sỏi đá dưới chân nảy lên lọc cọc, rồi sau đó là tiếng ầm vang.
“…..Động đất!”
Một đợt rung chuyển khủng khiếp ập tới, khiến cả người và ngựa đều nhảy dựng. Mặt đất lắc lư, phát ra âm thanh nứt vỡ. Những viên sỏi cũng bắn văng lên.
“Dừng lại ! Dừng lại!”
Các kỵ sĩ cố gắng trấn an lũ ngựa đang hoảng loạn. Gieve may mắn còn chưa rút kiếm nên sử dụng được cả hai tay. Còn Hilmes, người đang nắm thanh Rukhnabad thì vừa phải giữ vững, vừa không được buông dây cương để khỏi ngã ngựa. Gieve lập tức khéo léo điều khiển thú cưỡi của mình tránh khỏi phạm vi tấn công của đối thủ. Thanh gươm Rukhnabad tỏa sáng như cầu vồng, soi lên những gương mặt run rẩy vì sợ hãi.
“Vua anh hùng nổi giận rồi!”
“Xà vương đã trở lại ! Thế giới này tàn rồi!”
Các hiệp sĩ kêu lên. Không nghi ngờ gì, một sinh vật nằm ngoài phạm vị hiểu biết của con người đang bắt đầu hành động. Kinh sợ trước những điều kỳ bí, các hiệp sĩ thậm chí còn quỳ lạy, xin linh hồn của vua anh hùng tha thứ.
“Mặt nạ bạc ! Ngươi đã phá vỡ phong ấn Xà vương rồi!”
“Cái gì…?”
Trong lúc bối rối, Hilmes nghe thất tiếng của Gieve, liền trừng mắt lên nhìn.
“Một đứa trẻ con cũng biết rằng gươm báu Rukhnabad được vua anh hùng Kai Khosrow chôn cất ở đây để phong ấn Xà vương trong lòng đất. Ngươi tự gọi mình là nhà vua đích thực mà lại không biết tới điều này hay sao?”
Hilmes nheo mắt nhìn chàng hát rong ngang ngược ngay trước mắt mình nhưng lại không thể phản bác. Các vết nứt trên mặt đất không ngừng lan rộng. Những tảng đá lớn nhỏ lăn xuống từ đỉnh núi. Tiếng rung lắc, va chạm xen kẽ nhau. Cả thế giới như bị bao phủ trong những âm thanh cuồng loạn. Một tiếng nổ vang khi sấm sét trên cao giáng xuống, đánh thẳng vào vách núi. Một tảng đá to bằng đầu người rơi xuống bên chân Gieve. Mây đen ùn ùn kéo tới, phủ kín không gian trên đầu họ. Gió nổi cuồn cuộn, thổi tung sỏi đá lên cao.
“Ngài Mặt nạ bạc cho rằng vương quyền cao hơn quốc gia ư? Kể cả Xà vương Zahhak có phục sinh, hủy diệt cả dân tộc, ngươi vẫn nghĩ ngai vàng của mình là quan trọng nhất. Quả là nhà vua anh minh.”
“Câm mồm ! Tên nhạc sĩ ba hoa!”
Hilmes gầm lên. Trong cơn kích động, hắn thúc ngựa lao đến tấn công chàng hát rong.
“Chết cả trăm năm rồi mà vẫn phải còng lưng lo cho con cháu. Ta không muốn thành vĩ nhân chút nào.”
Nếu Gieve có mặt ở đây thì hẳn sẽ cảm thán như vậy. Nhưng có vẻ như vua anh hùng Kai Khosrow là người có tinh thần trách nhiệm cao hơn Gieve nhiều. Sau khi thành hồn ma, ngài chẳng những không nửa lời oán thán mà còn ngự trị trong lăng, bảo vệ vùng đất này suốt 300 năm. Trong số các con cháu của ngài, có người nhân từ có người tàn ác, có người tàn sát anh em để giành lấy ngai vàng. Pars đi xâm chiếm nhiều quốc gia, cũng bị nhiều quốc gia xâm chiếm lại. Dẫu rằng suốt chiều dài lịch sử ấy không phải lúc nào cũng huy hoàng nhưng cơ bản vẫn duy trì được sự hoà bình, phồn vinh nhất định. Tuy nhiên, dù là một quốc gia vĩ đại với sự thịnh trị kéo dài 300 năm, ở Pars vẫn có những vấn đề thâm căn cố đế như xung đột giai cấp, tranh đoạt vương quyền…. Di sản của vị vua anh hùng ngày một suy tàn. Lúc này, Hilmes và các thuộc hạ đã vào đến hầm mộ.
“Thưa đấng tổ tiên, vua anh hùng Kai Khosrow vĩ đại ! Xin ban cho hậu duệ của người sự khôn ngoan và lòng quả cảm.”
Hilmes quỳ xuống cầu nguyện.
Lăng mộ rất lớn, có một tấm bia bằng đá cẩm thạch, nơi chôn cất vị vua anh hùng. Ngoài ra, còn có tượng của các vị thần linh. Theo thông lệ, nhà vua sẽ cử sứ giả đến tế lễ sáu tháng một lần, nhưng từ sau trận Atropatene, không còn ai ghé tới nữa. Ngọn núi vốn đã hoang vu càng trở nên hiu quạnh hơn.
“Con hy vọng được thừa kế thanh gươm của người, đất đai của người, ngai vàng của người. Con hiểu cuộc viếng thăm này vô cùng thiếu lễ nghi, nhưng khi giành lại được ngai vàng chính thống, con nhất định sẽ cử hành đại lễ. Xin người thứ tội cho sự mạo phạm lần này.”
Sau màn chào hỏi, Hilmes đứng dậy.
Các hiệp sĩ đều tỏ vẻ sợ hãi. Họ có thể chiến đấu anh dũng với quân thù nhưng nơi họ đứng lúc này lại là hầm mộ của vua anh hùng Kai Khosrow. Chẳng phải bây giờ họ đang thực hiện một hành vi hết sức báng bổ sao. Trước khi khai quật ngôi mộ, họ đã dằn vặt trong tim vô số lần. Hilmes cũng hiểu điều đó nên không trách mắng.
“Chúng ta không tới cướp hầm mộ. Điều ta làm là để bảo vệ ngai vàng chính thống của Pars. Thanh Rukhnabad là bằng chứng chứng minh dòng dõi hoàng tộc. Chỉ cần có được thanh gươm báu, ta có thể cho kẻ soán ngôi Andragoras và con trai hắn thấy thế nào là sự cai trị đúng đắn."
“Vâng, nhưng thần nghe nói linh lực của thanh gươm Rukhnabad dùng để phong ấn Xà vương Zahhak dưới lòng đất. Nếu ta lấy nó đi, Xà vương sẽ quay trở lại trần thế. Vậy thì….”
Zandeh ngập ngừng nêu ý kiến. Sau cái chết của cha, chàng trai trẻ này tự coi mình là bề tôi trung thành nhất của Hilmes. Hilmes khá ngạc nhiên khi Zandeh phản đối. Dù không vui nhưng hấn vẫn kiên nhẫn thuyết phục thuộc hạ.
“Chính khí phách anh hùng của vua Kai Khosrow vĩ đại mới là thứ phong ấn xà vương Zahhak, gươm báu Rukhnabad chỉ là biểu tượng mà thôi. Hợn nữa, nếu thanh gươm Rukhnabad thật sự có linh lực phong ấn Xà vương thì khi Xà vương hồi sinh, chính ta sẽ dùng linh lực ấy phong ấn hắn lần nữa. Không cần sợ hãi. Hãy tin tưởng và phò trợ ta!”
Hilmes nói có lý. Dù các hiệp sĩ vẫn còn đôi chút do dự nhưng họ cũng hiểu không thể làm khác. Cơn thịnh nộ của Mặt nạ bạc có thể trút xuống sớm hơn Xà vương chui ra từ lòng đất. Họ bắt đầu cầm lấy cuốc xẻng, đào theo chỉ dẫn của Hilmes. Những người này im lặng làm việc, chỉ muốn kết thúc xong nhiệm vụ này càng sớm càng tốt.
“Chúng ta không có ý định cướp mộ. Chỉ lần lấy thanh gươm Rukhnabad ra thôi, không làm tổn hại quan tài. Xong việc, chúng ta sẽ chôn cất tử tế, tuyệt đối không xâm phạm di hài của vị vua anh hùng.”
Trong khi Hilmes giám sát, hắn vẫn luôn động viên tinh thần các thuộc hạ. Zandeh miễn cưỡng gật đầu, rồi ngửa cổ nhìn lên.
“Hình như có một cơn giông sắp tới.”
Giọng hắn chứa đựng sự bất an. Sương mù và mưa đã ngừng từ lâu trước khi mặt trời mọc, nhưng màu mây vẫn tối tăm, đặc quánh, khiến cho tấm mặt nạ bạc của Hilmes lẫn áo giáp hiệp sĩ cũng không còn sáng bóng như mọi khi. Ánh sáng le lói qua những đám mây đen xoắn bện vào nhau như thể răng nanh của thần sấm.
“Mau lên.” Hilmes chỉ ra lệnh cộc lốc.
Ngay sau đó, một hiệp sĩ reo lên, và những người đồng đội khác cũng đáp lại. Một phần quan tài đã lộ ra dưới lớp đất sau hàng giờ khai quật. Bọn họ buông dụng cụ, bắt đầu đào bằng tay. Sau đó, lại một người nữa kêu lên khi chạm phải một chiếc túi lụa ẩm ướt bọc lấy vật gì đó hình trụ. Hilmes bước tới, chiếc túi nặng trịch được dâng đến tay hắn. Chiều dài của nó đã bằng nửa chiều cao một người đàn ông lực lưỡng.
“Đây là gươm báu Rukhnabad….”
Giọng Hilmes hơi run rẩy. Dường như cảm xúc hưng phấn tận sâu trong tim truyền ra đến bề mặt của tấm mặt nạ bạc. Hắn tháo tấm lớp vải lụa quấn quanh, rút thanh gươm ra khỏi vỏ kiếm bằng vàng.
Không giống như một thanh giơm được chôn vùi trong lòng đất suốt 300 năm, lưỡi kiếm sáng hơn cả triệu viên pha lê. “Được rèn từ một mảnh của mặt trời” quả là lời mô tả xứng đáng, càng nhìn càng thấy chói lọi. Tia sáng sóng sánh lan khắp bàn tay đang nắm chuối kiếm của Hilmes. Hắn cảm thấy sức mạnh và dũng khí tràn trề chảy toàn thân như có thể cắt đôi ngà voi chỉ bằng một nhát chém. Hilmes nặng nề thở ra, thốt lên lời cảm thán. Đúng lúc này, một giọng điệu chế nhạo vang lên phá tan tâm trạng của hắn.
“Ồ, hóa ra mục đích của ngài Mặt nạ bạc đây là cướp hầm mộ. Đúng là loại hành vi thấp hèn.”
Hàng chục cặp mắt hướng về một phía. Một bóng người đứng ngay cửa lăng mộ, không cần nói cũng biết đó là Gieve. Hilmes đè nén cảm giác phấn khích ban nãy, cơn giận bùng nổ toàn thân.
“Khốn kiếp ! Ngươi tự ý tới đây để an táng chính mình sao? Nếu có thể, ta không muốn kinh động lăng mộ. Hãy thu đuôi lại mà cút đi.”
“Vậy sao? Nếu thanh gươm Rukhnabad phải trao cho ai đó trên đời này thì chỉ có thể là hoàng tử Arslan. Ngài là người xứng đáng nhất để kế thừa kiếm báu.”
Gieve tự tin nói, nhưng đó chẳng phải là lòng trung thành tuyệt đối với chủ tướng mà vì trong hoàn cảnh hiện tại, anh buộc phải nói thế. Anh thật sự không nghĩ Mặt nạ bạc xứng làm chủ thanh Rukhnabad. Hơn nữa, anh cũng muốn chế nhạo hắn để trả đũa việc hắn đã gây rắc rối cho mình.
Tất nhiên, một khi đã chọn chống đối Mặt nạ bạc, Gieve xác định phải chiến đấu bằng cả tính mạng. Anh không hề đánh giá thấp khả năng kiếm thuật của đối phương. Hơn nữa, phe địch có cả chục tên trong khi anh chỉ đơn thương độc mã. Lúc này, ưu tiên hàng đầu là thoát khỏi nanh vuốt của họ.
“Dù sao đi nữa, không thể để thanh kiếm này rơi vào tay kẻ không xứng đáng. Ta chỉ có ý tốt thôi.”
“Ngậm mồm lại, tên nhạc sĩ hạng bét.”
Mặt nạ bạc nắm lấy chuôi gươm Rukhnabad. Thanh kiếm hiện ra trước mắt Gieve không giống như một vật được đúc thừ thép, mà giống một khối ánh sáng hơn. Hilmes bỗng nhiên cười lớn.
“Dù ngươi chỉ là một tên hề nhưng cũng là một kiếm sĩ giỏi. Ta sẽ biến ngươi thành vật tế đầu tiên của vị vua hợp pháp. Hãy cảm thấy vinh dự khi được kết liễu bởi gươm báu Rukhnabad này. Tất nhiên, nếu ngươi muốn phản kháng, ta cũng không ngăn cản.”
Thật khó chịu khi thừa nhận bản thân đang sợ hãi, nhưng Gieve âm thầm nuốt nước bọt. Sức mạnh của Rukhnabad quá phi thường, có thể trấn áp cả một con người luôn nhận mình quả cảm như Gieve. Nhưng dù bị uy thế của thanh gươm áp đảo, Gieve vẫn đặt tay lên chuôi kiếm đeo bên hông. Đúng lúc này, có tiếng động lớn từ xa vang đến. Những con ngựa hý lên đầy bất an. Sỏi đá dưới chân nảy lên lọc cọc, rồi sau đó là tiếng ầm vang.
“…..Động đất!”
Một đợt rung chuyển khủng khiếp ập tới, khiến cả người và ngựa đều nhảy dựng. Mặt đất lắc lư, phát ra âm thanh nứt vỡ. Những viên sỏi cũng bắn văng lên.
“Dừng lại ! Dừng lại!”
Các kỵ sĩ cố gắng trấn an lũ ngựa đang hoảng loạn. Gieve may mắn còn chưa rút kiếm nên sử dụng được cả hai tay. Còn Hilmes, người đang nắm thanh Rukhnabad thì vừa phải giữ vững, vừa không được buông dây cương để khỏi ngã ngựa. Gieve lập tức khéo léo điều khiển thú cưỡi của mình tránh khỏi phạm vi tấn công của đối thủ. Thanh gươm Rukhnabad tỏa sáng như cầu vồng, soi lên những gương mặt run rẩy vì sợ hãi.
“Vua anh hùng nổi giận rồi!”
“Xà vương đã trở lại ! Thế giới này tàn rồi!”
Các hiệp sĩ kêu lên. Không nghi ngờ gì, một sinh vật nằm ngoài phạm vị hiểu biết của con người đang bắt đầu hành động. Kinh sợ trước những điều kỳ bí, các hiệp sĩ thậm chí còn quỳ lạy, xin linh hồn của vua anh hùng tha thứ.
“Mặt nạ bạc ! Ngươi đã phá vỡ phong ấn Xà vương rồi!”
“Cái gì…?”
Trong lúc bối rối, Hilmes nghe thất tiếng của Gieve, liền trừng mắt lên nhìn.
“Một đứa trẻ con cũng biết rằng gươm báu Rukhnabad được vua anh hùng Kai Khosrow chôn cất ở đây để phong ấn Xà vương trong lòng đất. Ngươi tự gọi mình là nhà vua đích thực mà lại không biết tới điều này hay sao?”
Hilmes nheo mắt nhìn chàng hát rong ngang ngược ngay trước mắt mình nhưng lại không thể phản bác. Các vết nứt trên mặt đất không ngừng lan rộng. Những tảng đá lớn nhỏ lăn xuống từ đỉnh núi. Tiếng rung lắc, va chạm xen kẽ nhau. Cả thế giới như bị bao phủ trong những âm thanh cuồng loạn. Một tiếng nổ vang khi sấm sét trên cao giáng xuống, đánh thẳng vào vách núi. Một tảng đá to bằng đầu người rơi xuống bên chân Gieve. Mây đen ùn ùn kéo tới, phủ kín không gian trên đầu họ. Gió nổi cuồn cuộn, thổi tung sỏi đá lên cao.
“Ngài Mặt nạ bạc cho rằng vương quyền cao hơn quốc gia ư? Kể cả Xà vương Zahhak có phục sinh, hủy diệt cả dân tộc, ngươi vẫn nghĩ ngai vàng của mình là quan trọng nhất. Quả là nhà vua anh minh.”
“Câm mồm ! Tên nhạc sĩ ba hoa!”
Hilmes gầm lên. Trong cơn kích động, hắn thúc ngựa lao đến tấn công chàng hát rong.
Danh sách chương