Kubard đoán người Lusitania sẽ nhân lúc đêm xuống để tiến hành một cuộc tấn công bất ngờ. Bọn chúng có tổng cộng 280 kỵ binh trong khí Kubard chỉ có hai người. Đã bị đánh đuổi một lần, chúng quyết lần này phải khôi phục danh dự.
“Mục đích chúng tơi đây lần này vừa là để thăm dò, vừa để cướp phá, cũng để thị uy, cho nên chúng sẽ giết và thiêu rụi mọi thứ. Chúng còn chưa quen địa hình ở đây nên chắc chắn phải đi vào từ đường chính.”
Đối với Kubard, đây là trận đánh đầu tiên anh đích thân chỉ huy kể từ sau khi thất bại ở Atropatene. Khi ấy, anh dẫn dầu 1 vạn kỵ binh tinh nhuệ. Còn giờ trong tay anh chỉ có đám tàn quân của Maryam, nông dân, ngư dân, quan chức địa phương của Dailam, tổng cộng 300 người.
“Thú vị đấy!”
Kubard trầm ngâm khi ra lệnh cho những người chưa từng thấy qua một trận chiến nào. Những người phụ nữ có chồng hoặc người thân bị giết cũng nung nấu lòng căm thù và khao khát chiến đấu. Nếu làm đúng theo những gì Kubard chỉ đạo, họ còn đáng tin cậy hơn cả những người lính thực thụ.
Merlane quấn khăn đen trên đầu, bắt đầu dựng rào gỗ chắn ngang lối đi sát vách đá, ven bờ biển Darband. Anh ta đổ dầu cá lên hàng rào, còn rắc thêm một loại bột màu đen kỳ lạ.
Đó là vũ khí được tộc Zot thường xuyên sử dụng khi tấn công các lữ đoàn lớn. Nó là hỗn hợp gồm dầu, muối, diêm tiêu, lưu huỳnh, than củi cùng vài loại thuốc bí mật khác. Thứ này tạo ra lửa cùng tiếng nổ cực kỳ lớn. Kết hợp với dầu cá, uy lực còn mạnh hơn bội phần. Sau khi trút giận và rủa xả công chúa Maryam một hồi, anh ta vẫn ra tay giúp đỡ bằng thái độ lầm lì.
Khi mặt trăng lên giữa bầu trời, tiếng vó ngựa vang trong đêm tối. Cuộc tấn công của các kỵ binh Lusitania bắt đầu.
Gần ba trăm vó ngựa nên xuống đất. Âm thanh đó khiến người thường sợ hãi, nhưng với cựu marzban Kubard, người từng chỉ huy cả vạn kỵ binh thì thật hoài niệm làm sao.
Trong bóng tối, vài ngọn lửa bùng lên. Những mũi tên bay ngang trời đêm. Chúng đáp xuống những cọc gỗ, nhấp nháy ánh đỏ vàng phản chiếu trên áo giáp của kỵ binh Lusitania, một thứ ánh sáng vô cùng khó chịu. Ngay sau đó, một mũi tên Marlane bắn cẳm thẳng xuống mặt đất.
Tình thế thay đổi. Ngọn lửa bén vào dầu cá và thứ bột đen, tạo ra một tường lửa chói mắt, chặn đường tiến của quân Lusitania.
“Cái gì vậy?”
“Đó là….”
Những con ngựa hoảng hốt hất cả người trên lưng xuống. Ngọn lửa mau chóng lan nhanh vượt kiểm soát. Tiếng nổ làm tê liệt thính lực của những kẻ đứng gần. Kỵ sĩ không thể khống chế nổi chiến mã mình đang cưỡi.
“Tản ra!”
Đội trưởng của chúng xua tay, quát lên. Những người lính cố gắng vâng lệnh và tản ra các bên, một số người còn đạp lên cả đồng đội đã ngã.
Quá muộn để bận tâm đến điều đó. Các kỵ sĩ Lusitania vòng qua bên kia đường dưới ánh sáng nhàn nhạt của vầng trăng, cố gắng vượt qua hàng rào của những kẻ ngoại đạo.
Tuy nhiên, rào chắn Kubard và Merlane tạo ra có kết cấu phức tạp với vô số tầng lớp. Khi những con ngựa băng băng phóng lên trên đoạn đường vắng thì vấp phải một sợi dây bị kéo ngang. Các kỵ sĩ bay khỏi yên ngựa, rơi thẳng xuống đất. Khi họ chật vật bò dậy thì phát hiện ra áo giáp đã mắc vào lưới đánh cá.
Quân Lusitania vùng vẫy trong lưới như cá dính bẫy. Chẳng những thế, trên lưới còn tẩm đầy dầu cá hôi tanh. Lúc bọn họ nhận ra thì đã muộn, các mũi tên lửa được bắn tới, khiến chúng bốc cháy dữ dội.
Chỉ có tiếng la hét xé trời khi cơ thể còn sống của lính Lusitania dần hóa thành khối lửa cháy rực, quằn quại bên vệ đường. Một cách chiến đấu hết sức tàn bạo, nhưng cư dân Dailam, người chứng kiến vợ mình bị làm nhục ngay giữa thanh thiên bạch nhật, con mình bị xiên trên ngọn giáo, chẳng bày tỏ chút thương xót nào. Họ lao đến bằng gậy gộc cuốc thuổng, đánh đập quân lính đến khi chúng không còn cử động nữa.
Toán lính Lusiatania ở đường bên kia trông thấy có gì đó phát sáng rơi xuống từ cành cây, nhưng họ thấy thứ đó không gây hại gì nên vẫn băng băng phóng ngựa đi tiếp. Cuối cùng, họ bị một người đàn ông chặn đường. Anh ta mặc áo giáp xứ Mariyam, chỉ có một con mắt duy nhất. Đó là Kubard.
Vì dường hẹp, lính Lusitainia không thể đi vòng qua anh ta nên chỉ có một lựa chọn là đối đầu trực tiếp.
“Quân dị giáo ! Các ngươi sẽ phải trả giá cho sự hỗn xược này!”
Kỵ binh đi đầu giơ thương và xông lên. Kubard dễ dàng né được và chém ngang cổ hắn. Cái đầu văng ra và thân thể rơi xuống, uỵch một tiếng rất nặng ền. Lúc này, kẻ thứ hai xông lên bị chém từ vai đến tận nách.
Kubard vung thanh trọng kiếm theo chiều dọc, lại chém ngang, rồi đâm thẳng, tất cả những chuyển động đó đề vẽ ra những đường máu tươi. Những thanh kiếm của quân Lusitania không chịu nổi đòn đánh uy lực của Kubard, phát ra âm thanh lạch cạch như rên rỉ. Sau đó, bọn họ vứt bỏ vũ khí, cắm đầu chạy thục mạng.
Đội trưởng kỵ binh Lusitania bấy giờ mới xông trận. Hắn cũng là kẻ nổi tiếng với kiếm thuật cao cường, tỏ ra không hề hoảng sợ khi đối đầu Kubard. Cũng không phải hắn không biết lượng sức, nhưng để đồng đội có thể chạy trốn, hắn không có cách nào ngoài đương đầu thanh trọng kiếm của dũng sĩ mắt chột kia. Lửa cháy khắp nơi, đâu đâu cũng tràn ngập tiếng binh khí va chạm. Vài chiêu đầu của cuộc quyết đấu, hai bên dường như không chênh lệch bao nhiêu, nhưng chỉ một lúc sau, cần cổ của tay đội trưởng đã trào máu.
“Thật đáng tiếc, năng lực của ngươi không tương xứng với lòng can đảm.”
Nói rồi, Kubard thúc vào bụng ngựa, đuổi theo những kẻ chạy trốn.
Trời vẫn tối đen nhưng trên áo giáp của quân Lusitania có vệt sáng lấp lánh, không lo mất dấu chúng. Có tất cả 6 tên đang bỏ chạy.
Những vệt sáng đó đều là chất phát quang tự nhiên từ một số loài sinh vật phù du, được ngư dân dùng để xua đuổi thú dữ.
Sáu kẻ bỏ trốn chạy ngang qua những người ngư dân Dailam đang cầm gậy đứng ven đường.
Kubard hét lên.
“Không được để chúng thoát, mau đuổi theo!”
Chỉ cần một tên chạy thoát, quân đội chủ lực của Lusitania sẽ biết đến tình hình ở đây. Chỉ cần giết sạch đội quân này, bọn họ sẽ không bao giờ biết chuyện gì đã xảy ra, hoặc chí ít cũng mất thêm nhiều thời gian trước khi chúng phái người đi tìm hiểu. Cư dân Dailam có thể nhân cơ hội ấy để củng cố phòng tuyến hoặc nhờ quân của hoàng tử Arslan tới chi viện.
Không được để cho một tên lính Lusitania nào chạy thoát, người dân Dailam biết rõ điều này, nhưng họ đã chiến đấu đến kiệt sức và chỉ biết ngồi thừ trên mặt đất một cách bất lực. Dù sao họ cũng chưa từng ra trận bao giờ.
Kubard chẳng còn cách nào ngoài tự mình đuổi theo.
Một nhát kiếm khắc nghiệt cắt cổ tên lính Lusitania. Máu bắn tung tóe trong đêm.
Thêm một kẻ nữa bị chém gục, nhưng kỵ binh Lusitania lúc này không còn ý muốn đánh trả. Họ chỉ biết chạy điên cuồng trong tuyệt vọng. Bốn người còn lại giờ đã chạy quá xa, chỉ có cung tên mới có thể bắt kịp.
Để trở thành marzban, một chiến binh phải thông thạo nhiều loại binh khí khác nhau như kiếm, giáo, cung. Tuy nhiên, dù trở thành marzban nhưng có người vẫn thiên về một loại vũ khí hơn các thứ khác. Kubard không phải một cao thủ về xạ tiễn. Tuy nhiên, anh vẫn giỏi hơn binh lính thông thường, và mũi tên đầu tiên đã hạ gục được một kẻ bỏ trốn.
Kubard bắn thêm hai mũi tên, hạ thêm một người. Mũi tên thứ ba bắn trượt, mũi thứ tư hạ kẻ thứ ba.
Lúc này, tên cuối cùng đã ra khỏi tầm bắn. Kubard luống cuống nên đánh rơi cây cung của mình, thừa thời gian cho đối phương chạy thêm một quãng xa. Ngay khi anh định thúc ngựa đuổi theo thì một cơn gió lớn xẹt qua.
Kỵ sĩ Lusitania cuối cùng bấy giờ đã bé xíu như một dấu chấm đen, ngã khỏi yên ngựa. Kubard quay đầu nhìn chàng trai trẻ tuổi đang cau có hạ cung xuống.
“Bắn giỏi đấy.”
Chàng thanh niên tộc Zot lại chẳng mấy vui thích khi được Kubard khen ngợi.
“Tôi là cung thủ giỏi thứ hai ở Pars mà.”
“Ồ thế ư? Vậy ai là thứ nhất?”
“Chưa gặp, nhưng ắt có ngày tôi gặp được người giỏi hơn tôi thôi.”
“Một anh chàng thú vị!” Kubard thầm nghĩ. Chỉ riêng kỹ năng kỵ xạ của người này thôi đã đủ để anh ta giành danh hiệu marzban rồi.
Đột nhiên, Merlane rút kiếm và đâm xuống đất. Hóa ra là một kỵ binh Lusitania đã bị hạ gục nhưng chưa chết hẳn, vẫn đang cố gắng đánh lén.
“Ta là Merlane của tộc Zot. Nếu ngươi thấy mình chết oan, hãy thành hồn ma rồi tìm ta báo thù.”
Lau máu trên thanh kiếm, Merlane nói ra những lời cay độc. Và câu nói ấy đã kết thúc trận chiến đẫm máu này.
“Mục đích chúng tơi đây lần này vừa là để thăm dò, vừa để cướp phá, cũng để thị uy, cho nên chúng sẽ giết và thiêu rụi mọi thứ. Chúng còn chưa quen địa hình ở đây nên chắc chắn phải đi vào từ đường chính.”
Đối với Kubard, đây là trận đánh đầu tiên anh đích thân chỉ huy kể từ sau khi thất bại ở Atropatene. Khi ấy, anh dẫn dầu 1 vạn kỵ binh tinh nhuệ. Còn giờ trong tay anh chỉ có đám tàn quân của Maryam, nông dân, ngư dân, quan chức địa phương của Dailam, tổng cộng 300 người.
“Thú vị đấy!”
Kubard trầm ngâm khi ra lệnh cho những người chưa từng thấy qua một trận chiến nào. Những người phụ nữ có chồng hoặc người thân bị giết cũng nung nấu lòng căm thù và khao khát chiến đấu. Nếu làm đúng theo những gì Kubard chỉ đạo, họ còn đáng tin cậy hơn cả những người lính thực thụ.
Merlane quấn khăn đen trên đầu, bắt đầu dựng rào gỗ chắn ngang lối đi sát vách đá, ven bờ biển Darband. Anh ta đổ dầu cá lên hàng rào, còn rắc thêm một loại bột màu đen kỳ lạ.
Đó là vũ khí được tộc Zot thường xuyên sử dụng khi tấn công các lữ đoàn lớn. Nó là hỗn hợp gồm dầu, muối, diêm tiêu, lưu huỳnh, than củi cùng vài loại thuốc bí mật khác. Thứ này tạo ra lửa cùng tiếng nổ cực kỳ lớn. Kết hợp với dầu cá, uy lực còn mạnh hơn bội phần. Sau khi trút giận và rủa xả công chúa Maryam một hồi, anh ta vẫn ra tay giúp đỡ bằng thái độ lầm lì.
Khi mặt trăng lên giữa bầu trời, tiếng vó ngựa vang trong đêm tối. Cuộc tấn công của các kỵ binh Lusitania bắt đầu.
Gần ba trăm vó ngựa nên xuống đất. Âm thanh đó khiến người thường sợ hãi, nhưng với cựu marzban Kubard, người từng chỉ huy cả vạn kỵ binh thì thật hoài niệm làm sao.
Trong bóng tối, vài ngọn lửa bùng lên. Những mũi tên bay ngang trời đêm. Chúng đáp xuống những cọc gỗ, nhấp nháy ánh đỏ vàng phản chiếu trên áo giáp của kỵ binh Lusitania, một thứ ánh sáng vô cùng khó chịu. Ngay sau đó, một mũi tên Marlane bắn cẳm thẳng xuống mặt đất.
Tình thế thay đổi. Ngọn lửa bén vào dầu cá và thứ bột đen, tạo ra một tường lửa chói mắt, chặn đường tiến của quân Lusitania.
“Cái gì vậy?”
“Đó là….”
Những con ngựa hoảng hốt hất cả người trên lưng xuống. Ngọn lửa mau chóng lan nhanh vượt kiểm soát. Tiếng nổ làm tê liệt thính lực của những kẻ đứng gần. Kỵ sĩ không thể khống chế nổi chiến mã mình đang cưỡi.
“Tản ra!”
Đội trưởng của chúng xua tay, quát lên. Những người lính cố gắng vâng lệnh và tản ra các bên, một số người còn đạp lên cả đồng đội đã ngã.
Quá muộn để bận tâm đến điều đó. Các kỵ sĩ Lusitania vòng qua bên kia đường dưới ánh sáng nhàn nhạt của vầng trăng, cố gắng vượt qua hàng rào của những kẻ ngoại đạo.
Tuy nhiên, rào chắn Kubard và Merlane tạo ra có kết cấu phức tạp với vô số tầng lớp. Khi những con ngựa băng băng phóng lên trên đoạn đường vắng thì vấp phải một sợi dây bị kéo ngang. Các kỵ sĩ bay khỏi yên ngựa, rơi thẳng xuống đất. Khi họ chật vật bò dậy thì phát hiện ra áo giáp đã mắc vào lưới đánh cá.
Quân Lusitania vùng vẫy trong lưới như cá dính bẫy. Chẳng những thế, trên lưới còn tẩm đầy dầu cá hôi tanh. Lúc bọn họ nhận ra thì đã muộn, các mũi tên lửa được bắn tới, khiến chúng bốc cháy dữ dội.
Chỉ có tiếng la hét xé trời khi cơ thể còn sống của lính Lusitania dần hóa thành khối lửa cháy rực, quằn quại bên vệ đường. Một cách chiến đấu hết sức tàn bạo, nhưng cư dân Dailam, người chứng kiến vợ mình bị làm nhục ngay giữa thanh thiên bạch nhật, con mình bị xiên trên ngọn giáo, chẳng bày tỏ chút thương xót nào. Họ lao đến bằng gậy gộc cuốc thuổng, đánh đập quân lính đến khi chúng không còn cử động nữa.
Toán lính Lusiatania ở đường bên kia trông thấy có gì đó phát sáng rơi xuống từ cành cây, nhưng họ thấy thứ đó không gây hại gì nên vẫn băng băng phóng ngựa đi tiếp. Cuối cùng, họ bị một người đàn ông chặn đường. Anh ta mặc áo giáp xứ Mariyam, chỉ có một con mắt duy nhất. Đó là Kubard.
Vì dường hẹp, lính Lusitainia không thể đi vòng qua anh ta nên chỉ có một lựa chọn là đối đầu trực tiếp.
“Quân dị giáo ! Các ngươi sẽ phải trả giá cho sự hỗn xược này!”
Kỵ binh đi đầu giơ thương và xông lên. Kubard dễ dàng né được và chém ngang cổ hắn. Cái đầu văng ra và thân thể rơi xuống, uỵch một tiếng rất nặng ền. Lúc này, kẻ thứ hai xông lên bị chém từ vai đến tận nách.
Kubard vung thanh trọng kiếm theo chiều dọc, lại chém ngang, rồi đâm thẳng, tất cả những chuyển động đó đề vẽ ra những đường máu tươi. Những thanh kiếm của quân Lusitania không chịu nổi đòn đánh uy lực của Kubard, phát ra âm thanh lạch cạch như rên rỉ. Sau đó, bọn họ vứt bỏ vũ khí, cắm đầu chạy thục mạng.
Đội trưởng kỵ binh Lusitania bấy giờ mới xông trận. Hắn cũng là kẻ nổi tiếng với kiếm thuật cao cường, tỏ ra không hề hoảng sợ khi đối đầu Kubard. Cũng không phải hắn không biết lượng sức, nhưng để đồng đội có thể chạy trốn, hắn không có cách nào ngoài đương đầu thanh trọng kiếm của dũng sĩ mắt chột kia. Lửa cháy khắp nơi, đâu đâu cũng tràn ngập tiếng binh khí va chạm. Vài chiêu đầu của cuộc quyết đấu, hai bên dường như không chênh lệch bao nhiêu, nhưng chỉ một lúc sau, cần cổ của tay đội trưởng đã trào máu.
“Thật đáng tiếc, năng lực của ngươi không tương xứng với lòng can đảm.”
Nói rồi, Kubard thúc vào bụng ngựa, đuổi theo những kẻ chạy trốn.
Trời vẫn tối đen nhưng trên áo giáp của quân Lusitania có vệt sáng lấp lánh, không lo mất dấu chúng. Có tất cả 6 tên đang bỏ chạy.
Những vệt sáng đó đều là chất phát quang tự nhiên từ một số loài sinh vật phù du, được ngư dân dùng để xua đuổi thú dữ.
Sáu kẻ bỏ trốn chạy ngang qua những người ngư dân Dailam đang cầm gậy đứng ven đường.
Kubard hét lên.
“Không được để chúng thoát, mau đuổi theo!”
Chỉ cần một tên chạy thoát, quân đội chủ lực của Lusitania sẽ biết đến tình hình ở đây. Chỉ cần giết sạch đội quân này, bọn họ sẽ không bao giờ biết chuyện gì đã xảy ra, hoặc chí ít cũng mất thêm nhiều thời gian trước khi chúng phái người đi tìm hiểu. Cư dân Dailam có thể nhân cơ hội ấy để củng cố phòng tuyến hoặc nhờ quân của hoàng tử Arslan tới chi viện.
Không được để cho một tên lính Lusitania nào chạy thoát, người dân Dailam biết rõ điều này, nhưng họ đã chiến đấu đến kiệt sức và chỉ biết ngồi thừ trên mặt đất một cách bất lực. Dù sao họ cũng chưa từng ra trận bao giờ.
Kubard chẳng còn cách nào ngoài tự mình đuổi theo.
Một nhát kiếm khắc nghiệt cắt cổ tên lính Lusitania. Máu bắn tung tóe trong đêm.
Thêm một kẻ nữa bị chém gục, nhưng kỵ binh Lusitania lúc này không còn ý muốn đánh trả. Họ chỉ biết chạy điên cuồng trong tuyệt vọng. Bốn người còn lại giờ đã chạy quá xa, chỉ có cung tên mới có thể bắt kịp.
Để trở thành marzban, một chiến binh phải thông thạo nhiều loại binh khí khác nhau như kiếm, giáo, cung. Tuy nhiên, dù trở thành marzban nhưng có người vẫn thiên về một loại vũ khí hơn các thứ khác. Kubard không phải một cao thủ về xạ tiễn. Tuy nhiên, anh vẫn giỏi hơn binh lính thông thường, và mũi tên đầu tiên đã hạ gục được một kẻ bỏ trốn.
Kubard bắn thêm hai mũi tên, hạ thêm một người. Mũi tên thứ ba bắn trượt, mũi thứ tư hạ kẻ thứ ba.
Lúc này, tên cuối cùng đã ra khỏi tầm bắn. Kubard luống cuống nên đánh rơi cây cung của mình, thừa thời gian cho đối phương chạy thêm một quãng xa. Ngay khi anh định thúc ngựa đuổi theo thì một cơn gió lớn xẹt qua.
Kỵ sĩ Lusitania cuối cùng bấy giờ đã bé xíu như một dấu chấm đen, ngã khỏi yên ngựa. Kubard quay đầu nhìn chàng trai trẻ tuổi đang cau có hạ cung xuống.
“Bắn giỏi đấy.”
Chàng thanh niên tộc Zot lại chẳng mấy vui thích khi được Kubard khen ngợi.
“Tôi là cung thủ giỏi thứ hai ở Pars mà.”
“Ồ thế ư? Vậy ai là thứ nhất?”
“Chưa gặp, nhưng ắt có ngày tôi gặp được người giỏi hơn tôi thôi.”
“Một anh chàng thú vị!” Kubard thầm nghĩ. Chỉ riêng kỹ năng kỵ xạ của người này thôi đã đủ để anh ta giành danh hiệu marzban rồi.
Đột nhiên, Merlane rút kiếm và đâm xuống đất. Hóa ra là một kỵ binh Lusitania đã bị hạ gục nhưng chưa chết hẳn, vẫn đang cố gắng đánh lén.
“Ta là Merlane của tộc Zot. Nếu ngươi thấy mình chết oan, hãy thành hồn ma rồi tìm ta báo thù.”
Lau máu trên thanh kiếm, Merlane nói ra những lời cay độc. Và câu nói ấy đã kết thúc trận chiến đẫm máu này.
Danh sách chương