Không giống như nhà vua của mình, eran Vahriz đã từng nếm qua chiến bại. Người chiến binh già khẽ khuyên nhủ Andragoras đang nóng giận, "Thưa bệ hạ, trận chiến này không có cơ may thắng. Xin người ra lệnh lui quân!"
Nhà vua quắc mắt, gầm lên với eran. Làm sao quân vương xứ Pars, người bảo vệ Đại lục vương lộ lại có thể bỏ chạy một cách hèn nhát được? Thật nhục nhã với một chiến binh.
"Người đã quên rồi sao, bệ hạ? Khi quân Misr xâm lược vào năm ngoái, chính những bức tường thành Ecbatana của chúng ta đã khiến chúng từ bỏ. Vì lợi ích sau này, xin người hãy nén lại lòng tự tôn."
Ở kinh đô Ecbatana vẫn còn 2 vạn kỵ binh và 4 vạn 5 ngàn bộ binh canh giữ, đồng thời quân lực còn lại là 2 vạn kỵ binh, 12 vạn bộ binh vẫn đang đóng rải rác ở nhiều nơi trên toàn lãnh thổ. Nếu tập hợp toàn bộ lực lượng này cùng những binh sĩ, tướng lĩnh sống sót hiện giờ thì vẫn còn đủ sức chống lại quân Lusitania.
Là một chiến lược gia, Andragoras biết rõ đó là phương án sáng suốt nhất. Tuy nhiên, ông đâu chỉ là vua của một quốc gia đơn lẻ, mà là người bảo vệ Đại lục vương lộ.
Đại lục vương lộ, trung tâm của Pars, tuyến đường thương mại trọng yếu trải dài 800 farsang từ đông sang tây, nối liền hai đầu lục địa rộng lớn. Tất cả các thương đoàn và nhà lữ hành trên tuyến đường này đều nằm dưới sự bảo vệ của vua Pars và bày tỏ sự tôn kính với ngài. Nhờ đó, sự thịnh vượng của quốc gia luôn được đảm bảo. Đó cũng là đặc ân mà sự bất bại của quân đội Pars mang đến.
Tuy nhiên, vị tướng già vẫn cố gắng thuyết phục nhà vua. Andragoras không ngừng phủ quyết cho đến khi tên của hoàng hậu Tahamine được nhắc tới. Số mệnh của hoàng hậu, người đang ngự tại kinh đô sẽ ra sao? Nhà vua định vứt bỏ bà cho kẻ thù ư? Nghe những lời này, Andragoras bằng lòng rút lui. Nhưng không phải binh sĩ nào cũng nhận được mệnh lệnh.
"Nhà vua bỏ chạy rồi ! Andragoras đệ tam đã bỏ chạy!"
Giữa sự hỗn loạn đẫm máu, những tiếng hô chạy từ đầu này đến đầu kia chiến trường như cơn gió dữ. Những binh lính dưới cờ Kharlan theo sát mọi hành động của vua Andragoras. Ý chí chiến đấu quyết liệt của binh sĩ Pars rõ rang đã bị lung lay.
"Dù chúng ta đã cược mạng mình vào cuộc chiến này, thế mà nhà vua, người lãnh đạo của chúng ta lại bỏ trốn ư! Thanh danh của Pars nay còn đâu nữa !"
Marzban Shapur tháo chiếc mũ giáp bê bết máu, quăng xuống đất. Tuy nhiên, ở một mặt nào đó, ông ta vẫn tôn trọng nhà vua. Những người khác thể hiện thái độ quyết liệt hơn nhiều.
"Dẹp, dẹp hết đi ! Chúng ta chiến đấu vì ai chứ? Việc gì phải vứt bỏ tính mạng của mình chỉ vì một kẻ dối trá với thuộc hạ rồi bỏ trốn."
Kubard quát lớn với những thuộc hạ của mình, vung thanh trường kiếm lên để giũ sạch máu dính trên đó. Quân lính nhìn nhau, bối rối khó chịu.
"Ngươi nói cái quái gì vậy, Kubard?" Shapur hét, thúc ngựa chạy tới, "Ngươi là một marzban mà lại ra lệnh cho lính của mình ngừng chiến đấu ư? Nhà vua còn có trách nhiệm của ngài ấy. Cho nên chúng ta cũng phải có trách nhiệm của mình."
"Nhiệm vụ hàng đầu của vua là bảo vệ đất nước, chính vì thế ông ta mới được phép nắm quyền cai trị. Nếu nhà vua không xứng đáng thì chúng ta cũng chẳng việc gì phải gương mẫu. Không phải ban nãy ngươi cũng phẫn nộ lắm sao?"
"Không, đó chẳng qua chỉ do ta nóng giận nhất thời. Nghĩ lại thì, không phải là đức vua đã tháo chạy. Chắc chắn ngài ấy đã quay về Ecbatana để chuẩn bị cho cuộc phản công. Với tư cách là thuộc hạ, ngươi không nên phỉ báng chỉ huy của mình, nếu không thì ngay cả đồng minh cũng không thông cảm được cho ngươi đâu."
"Ồ? Hay thật. Vậy ý ngươi là sao?" Con mắt duy nhất của Kubard nheo lại.
Trong số các Marzban, Kubard là người trẻ nhất sau Dariun và Kishward. Năm nay anh ta ba mốt tuổi, vết sẹo lớn hắn sâu trên khuôn mặt, cắt ngang con mắt trái để lại ấn tượng mạnh mẽ với bất cứ ai dù chỉ mới gặp một lần. Không nghi ngờ gì, anh ta là một chiến binh dũng mạnh và là một chiến thuật gia lão luyện. Dù chưa có thành tích ấn tượng nhưng danh tiếng của anh ta cũng có sức ảnh hưởng lớn trong triều. Ví dụ như anh ta từng khoa trương rằng con mắt trái của mình đã mất trong một cuộc đọ sức dữ dội với Azhdahak, một con rồng ba đầu ở núi Qaf xa xôi. Không những thế, anh ta còn đâm xuyên mắt rồng trên mỗi cái đầu. "Cho nên rồng ba đầu giờ là rồng ba mắt rồi." Hầu hết mọi người đều xem đó như một trò đùa lúc nhàn rỗi, nhưng cũng có những kẻ lấy làm khó chịu.
Shapur, ba mươi sáu tuổi, là kỳ phùng địch thủ với Kubard. Anh ta lại là người cứng nhắc, cổ hủ. Có lẽ chính họ cũng tự ý thức điều này. Người ta nói bất cứ khi nào mười hai marzban được triệu tập, hai người này đều đứng hai đầu hàng ngũ, quyết không đụng mặt nhau.
Vào lúc này, hai vị dũng sĩ đều đang đặt tay lên chuôi kiếm, gườm gườm nhìn người đồng đội marzban của mình. Những người lính Pars hoảng sợ. Nhưng trước khi sát ý bùng lên, có người hô "Kẻ địch tấn công!" Thấy quân Lusitania tiến đến, Kubard kéo cương ngựa rời đi.
"Ngươi trốn hả, Kubard?"
Vị marzban độc nhãn chỉ tặc lưỡi đáp lại lời quở trách này, "Ta cũng muốn lắm nhưng không đánh bại kẻ địch thì nơi nào mà chạy? Sao chúng ta không hạ gục đám mọi rợ này xong rồi hãy tán gẫu về trách nhiệm của bề tôi?"
"Được ! Đến mai ngươi chớ có nói đã quên rồi đấy!" Shapur ném cho anh ta ánh mắt sắc lẹm rồi thúc ngựa dẫn người của mình đi.
"Ta không quên đâu, nếu mà còn có ngày mai!" Dù nghiêm túc hay đùa giỡn, Kubard vẫn quay lại đội của mình.
"Giờ ta vẫn còn khoảng 1 ngàn kỵ binh. Tự hỏi nên làm gì với con số này đây? Tốt hơn là nên dẫn theo những kẻ máu chiến nhất."
.
Những người chạy trốn cùng vua Andragoras gặp phải chướng ngại trên khúc quanh của con đường mòn nhỏ hẹp ven sông Mirbalan. Khi vừa nghĩ rằng họ đã bỏ lại dư âm của gươm giáo và đào thoát thành công khỏi chiến trường thì một mũi tên phóng tới, xuyên qua mặt một kỵ sĩ. Cùng tiếng la chết chóc, người lính đó ngã khỏi yên ngựa, mở đầu cho một cơn mưa tên ào ào trút xuống mang theo âm thanh cắt gió khủng khiếp như đàn châu chấu bay. Đó là một cuộc mai phục.
Những người lính bảo vệ hai bên của nhà vua và eran đều đổ như cây sau bão. Thậm chí đến cả hai vị tướng lãnh ấy cũng không tránh khỏi thương tích khi mũi tên xuyên qua áo giáp, găm vào da thịt họ.
Trận mưa tên ngừng lại, chẳng còn người nào sống sót bên cạnh họ. Một kỵ sĩ đơn độc thúc ngựa tới từ phía đối diện. Hắn không mang vũ khí của người Lusitania mà là của Pars. Tuy nhiên, một thứ khác đã thu hút sự chú ý của nhà vua lẫn vị tướng già thân cận.
Chiếc mặt nạ bạc. Nó che phủ toàn bộ khuôn mặt trừ những khe hẹp ở mắt và miệng, chỉ để lộ đôi con ngươi sáng quắc, lạnh lùng và man rợ.
Giữa ánh sáng ban ngày, cả hai vị tướng lĩnh đều sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Chiếc mặt nạ trông giống như một vật chỉ xuất hiện trong các vở kịch, chứ chẳng ai hình dung ra một người sẽ mang nó ngoài đời.
Nhưng tại đây, qua màn sương mù xám xịt, nơi mà cảnh vật nhập nhằng giữa sáng và tối chẳng khác gì bức họa vẽ bằng mực nước của xứ Serica (1), chiếc mặt nạ ấy như chất chứa tất thảy nỗi bất hạnh và tai họa trên thế gian này.
(1) Serica : cách người Ba Tư gọi Trung Quốc, có nghĩa là đất nước của tơ lụa.
"Ngươi bỏ rơi quân lính của mình sao, Andragoras? Thật đáng hổ thẹn, nhưng thế mới là ngươi."
Người đó nói tiếng Pars cực kỳ lưu loát, nhưng trong giọng nói ấy ẩn chứa thứ gì đó khiến người ta ớn lạnh.
"Chạy đi, bệ hạ! Lão già này sẽ tử thủ tại đây...."
Cơ thể Vahriz bị năm mũi tên đâm xuyên. Ông rút kiếm khỏi vỏ, một người một ngựa đi lên chắn giữa nhà vua và tên mặt nạ bạc.
Với một tia sáng dữ dội lóe lên từ đôi mắt ẩn sau tấm mặt nạ, bùng báy bởi sự hận thù lẫn căm phẫn.
"Câm mồm đi, lão già ! Đừng có ra vẻ !"
Kẻ đeo mặt nạ gầm một tiếng như sấm rền. Thanh trường kiếm trắng lóa của anh ta giáng xuống đầu vị tướng, chỉ một nhát duy nhất. Dù đối thủ là bậc trưởng bối, già cả lại đang bị trọng thương, hắn vẫn không hề nương tay. Không có cơ hội nào cho vị eran đáng kính ấy phản đòn, một nhát kiếm quá sức ngoạn mục.
Andragoras trơ mắt nhìn thi thể người thuộc hạ già trung thành của mình nặng nề đổ gục xuống. Cánh tay cầm kiếm của ông không thể di chuyển vì một mũi tên bắn xuyên qua, khiến gân cốt bị thương. Không thể phản kháng, nhà vua chỉ có thể ngồi bất lực trên yên ngựa như một hình nhân đất sét.
"Đừng giết hắn."
Giọng nói của tên mặt nạ bạc run lên, đương nhiên không phải vì kinh hoàng mà vì sự phấn khích kìm nén đã lâu. So với khi đối mặt với Vahriz, hắn dường như biến thành một người hoàn toàn khác.
"Đừng giết hắn ! Ta đã đợi ngày này mười sáu năm rồi, làm sao có thể giải thoát cho hắn dễ dàng như vậy."
Năm sáu kỵ sĩ đi theo tên mặt nạ kéo vua Andragoras xuống ngựa. Dù bị cơn đau từ vết thương dày vò nhưng nhà vua vẫn cắn răng chịu đựng.
"Ngươi là kẻ nào?" Andragoras khàn giọng chất vấn khi bị trói bằng dây thừng.
"Sớm thôi. Ngươi sẽ biết sớm thôi. Hay là Andragoras, ngươi không hiểu mình đã gây ra tội lỗi gì để dẫn tới sự thù hận bậc này?"
Mỗi âm thanh phát ra đều kèm theo tiếng kèn kẹt như kim loại. Đó là tiếng nghiến răng, như thể bằng cách đó, kẻ đeo mặt nạ kia có thể nghiền nát những chuỗi ngày cay đắng tối tăm mình từng trải qua.
Nhận thấy sự lo lắng của những người chứng kiến dáng vẻ ấy của mình, tên mặt nạ bạc lặng lẽ quay ngựa rời đi. Đám lính áp giải vua Andragoras cũng không vui mừng trước chiến thắng của họ, chỉ tiếp tục đi trên con đường mòn nhỏ hẹp trong sự im lặng nặng nề.
Nhà vua quắc mắt, gầm lên với eran. Làm sao quân vương xứ Pars, người bảo vệ Đại lục vương lộ lại có thể bỏ chạy một cách hèn nhát được? Thật nhục nhã với một chiến binh.
"Người đã quên rồi sao, bệ hạ? Khi quân Misr xâm lược vào năm ngoái, chính những bức tường thành Ecbatana của chúng ta đã khiến chúng từ bỏ. Vì lợi ích sau này, xin người hãy nén lại lòng tự tôn."
Ở kinh đô Ecbatana vẫn còn 2 vạn kỵ binh và 4 vạn 5 ngàn bộ binh canh giữ, đồng thời quân lực còn lại là 2 vạn kỵ binh, 12 vạn bộ binh vẫn đang đóng rải rác ở nhiều nơi trên toàn lãnh thổ. Nếu tập hợp toàn bộ lực lượng này cùng những binh sĩ, tướng lĩnh sống sót hiện giờ thì vẫn còn đủ sức chống lại quân Lusitania.
Là một chiến lược gia, Andragoras biết rõ đó là phương án sáng suốt nhất. Tuy nhiên, ông đâu chỉ là vua của một quốc gia đơn lẻ, mà là người bảo vệ Đại lục vương lộ.
Đại lục vương lộ, trung tâm của Pars, tuyến đường thương mại trọng yếu trải dài 800 farsang từ đông sang tây, nối liền hai đầu lục địa rộng lớn. Tất cả các thương đoàn và nhà lữ hành trên tuyến đường này đều nằm dưới sự bảo vệ của vua Pars và bày tỏ sự tôn kính với ngài. Nhờ đó, sự thịnh vượng của quốc gia luôn được đảm bảo. Đó cũng là đặc ân mà sự bất bại của quân đội Pars mang đến.
Tuy nhiên, vị tướng già vẫn cố gắng thuyết phục nhà vua. Andragoras không ngừng phủ quyết cho đến khi tên của hoàng hậu Tahamine được nhắc tới. Số mệnh của hoàng hậu, người đang ngự tại kinh đô sẽ ra sao? Nhà vua định vứt bỏ bà cho kẻ thù ư? Nghe những lời này, Andragoras bằng lòng rút lui. Nhưng không phải binh sĩ nào cũng nhận được mệnh lệnh.
"Nhà vua bỏ chạy rồi ! Andragoras đệ tam đã bỏ chạy!"
Giữa sự hỗn loạn đẫm máu, những tiếng hô chạy từ đầu này đến đầu kia chiến trường như cơn gió dữ. Những binh lính dưới cờ Kharlan theo sát mọi hành động của vua Andragoras. Ý chí chiến đấu quyết liệt của binh sĩ Pars rõ rang đã bị lung lay.
"Dù chúng ta đã cược mạng mình vào cuộc chiến này, thế mà nhà vua, người lãnh đạo của chúng ta lại bỏ trốn ư! Thanh danh của Pars nay còn đâu nữa !"
Marzban Shapur tháo chiếc mũ giáp bê bết máu, quăng xuống đất. Tuy nhiên, ở một mặt nào đó, ông ta vẫn tôn trọng nhà vua. Những người khác thể hiện thái độ quyết liệt hơn nhiều.
"Dẹp, dẹp hết đi ! Chúng ta chiến đấu vì ai chứ? Việc gì phải vứt bỏ tính mạng của mình chỉ vì một kẻ dối trá với thuộc hạ rồi bỏ trốn."
Kubard quát lớn với những thuộc hạ của mình, vung thanh trường kiếm lên để giũ sạch máu dính trên đó. Quân lính nhìn nhau, bối rối khó chịu.
"Ngươi nói cái quái gì vậy, Kubard?" Shapur hét, thúc ngựa chạy tới, "Ngươi là một marzban mà lại ra lệnh cho lính của mình ngừng chiến đấu ư? Nhà vua còn có trách nhiệm của ngài ấy. Cho nên chúng ta cũng phải có trách nhiệm của mình."
"Nhiệm vụ hàng đầu của vua là bảo vệ đất nước, chính vì thế ông ta mới được phép nắm quyền cai trị. Nếu nhà vua không xứng đáng thì chúng ta cũng chẳng việc gì phải gương mẫu. Không phải ban nãy ngươi cũng phẫn nộ lắm sao?"
"Không, đó chẳng qua chỉ do ta nóng giận nhất thời. Nghĩ lại thì, không phải là đức vua đã tháo chạy. Chắc chắn ngài ấy đã quay về Ecbatana để chuẩn bị cho cuộc phản công. Với tư cách là thuộc hạ, ngươi không nên phỉ báng chỉ huy của mình, nếu không thì ngay cả đồng minh cũng không thông cảm được cho ngươi đâu."
"Ồ? Hay thật. Vậy ý ngươi là sao?" Con mắt duy nhất của Kubard nheo lại.
Trong số các Marzban, Kubard là người trẻ nhất sau Dariun và Kishward. Năm nay anh ta ba mốt tuổi, vết sẹo lớn hắn sâu trên khuôn mặt, cắt ngang con mắt trái để lại ấn tượng mạnh mẽ với bất cứ ai dù chỉ mới gặp một lần. Không nghi ngờ gì, anh ta là một chiến binh dũng mạnh và là một chiến thuật gia lão luyện. Dù chưa có thành tích ấn tượng nhưng danh tiếng của anh ta cũng có sức ảnh hưởng lớn trong triều. Ví dụ như anh ta từng khoa trương rằng con mắt trái của mình đã mất trong một cuộc đọ sức dữ dội với Azhdahak, một con rồng ba đầu ở núi Qaf xa xôi. Không những thế, anh ta còn đâm xuyên mắt rồng trên mỗi cái đầu. "Cho nên rồng ba đầu giờ là rồng ba mắt rồi." Hầu hết mọi người đều xem đó như một trò đùa lúc nhàn rỗi, nhưng cũng có những kẻ lấy làm khó chịu.
Shapur, ba mươi sáu tuổi, là kỳ phùng địch thủ với Kubard. Anh ta lại là người cứng nhắc, cổ hủ. Có lẽ chính họ cũng tự ý thức điều này. Người ta nói bất cứ khi nào mười hai marzban được triệu tập, hai người này đều đứng hai đầu hàng ngũ, quyết không đụng mặt nhau.
Vào lúc này, hai vị dũng sĩ đều đang đặt tay lên chuôi kiếm, gườm gườm nhìn người đồng đội marzban của mình. Những người lính Pars hoảng sợ. Nhưng trước khi sát ý bùng lên, có người hô "Kẻ địch tấn công!" Thấy quân Lusitania tiến đến, Kubard kéo cương ngựa rời đi.
"Ngươi trốn hả, Kubard?"
Vị marzban độc nhãn chỉ tặc lưỡi đáp lại lời quở trách này, "Ta cũng muốn lắm nhưng không đánh bại kẻ địch thì nơi nào mà chạy? Sao chúng ta không hạ gục đám mọi rợ này xong rồi hãy tán gẫu về trách nhiệm của bề tôi?"
"Được ! Đến mai ngươi chớ có nói đã quên rồi đấy!" Shapur ném cho anh ta ánh mắt sắc lẹm rồi thúc ngựa dẫn người của mình đi.
"Ta không quên đâu, nếu mà còn có ngày mai!" Dù nghiêm túc hay đùa giỡn, Kubard vẫn quay lại đội của mình.
"Giờ ta vẫn còn khoảng 1 ngàn kỵ binh. Tự hỏi nên làm gì với con số này đây? Tốt hơn là nên dẫn theo những kẻ máu chiến nhất."
.
Những người chạy trốn cùng vua Andragoras gặp phải chướng ngại trên khúc quanh của con đường mòn nhỏ hẹp ven sông Mirbalan. Khi vừa nghĩ rằng họ đã bỏ lại dư âm của gươm giáo và đào thoát thành công khỏi chiến trường thì một mũi tên phóng tới, xuyên qua mặt một kỵ sĩ. Cùng tiếng la chết chóc, người lính đó ngã khỏi yên ngựa, mở đầu cho một cơn mưa tên ào ào trút xuống mang theo âm thanh cắt gió khủng khiếp như đàn châu chấu bay. Đó là một cuộc mai phục.
Những người lính bảo vệ hai bên của nhà vua và eran đều đổ như cây sau bão. Thậm chí đến cả hai vị tướng lãnh ấy cũng không tránh khỏi thương tích khi mũi tên xuyên qua áo giáp, găm vào da thịt họ.
Trận mưa tên ngừng lại, chẳng còn người nào sống sót bên cạnh họ. Một kỵ sĩ đơn độc thúc ngựa tới từ phía đối diện. Hắn không mang vũ khí của người Lusitania mà là của Pars. Tuy nhiên, một thứ khác đã thu hút sự chú ý của nhà vua lẫn vị tướng già thân cận.
Chiếc mặt nạ bạc. Nó che phủ toàn bộ khuôn mặt trừ những khe hẹp ở mắt và miệng, chỉ để lộ đôi con ngươi sáng quắc, lạnh lùng và man rợ.
Giữa ánh sáng ban ngày, cả hai vị tướng lĩnh đều sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Chiếc mặt nạ trông giống như một vật chỉ xuất hiện trong các vở kịch, chứ chẳng ai hình dung ra một người sẽ mang nó ngoài đời.
Nhưng tại đây, qua màn sương mù xám xịt, nơi mà cảnh vật nhập nhằng giữa sáng và tối chẳng khác gì bức họa vẽ bằng mực nước của xứ Serica (1), chiếc mặt nạ ấy như chất chứa tất thảy nỗi bất hạnh và tai họa trên thế gian này.
(1) Serica : cách người Ba Tư gọi Trung Quốc, có nghĩa là đất nước của tơ lụa.
"Ngươi bỏ rơi quân lính của mình sao, Andragoras? Thật đáng hổ thẹn, nhưng thế mới là ngươi."
Người đó nói tiếng Pars cực kỳ lưu loát, nhưng trong giọng nói ấy ẩn chứa thứ gì đó khiến người ta ớn lạnh.
"Chạy đi, bệ hạ! Lão già này sẽ tử thủ tại đây...."
Cơ thể Vahriz bị năm mũi tên đâm xuyên. Ông rút kiếm khỏi vỏ, một người một ngựa đi lên chắn giữa nhà vua và tên mặt nạ bạc.
Với một tia sáng dữ dội lóe lên từ đôi mắt ẩn sau tấm mặt nạ, bùng báy bởi sự hận thù lẫn căm phẫn.
"Câm mồm đi, lão già ! Đừng có ra vẻ !"
Kẻ đeo mặt nạ gầm một tiếng như sấm rền. Thanh trường kiếm trắng lóa của anh ta giáng xuống đầu vị tướng, chỉ một nhát duy nhất. Dù đối thủ là bậc trưởng bối, già cả lại đang bị trọng thương, hắn vẫn không hề nương tay. Không có cơ hội nào cho vị eran đáng kính ấy phản đòn, một nhát kiếm quá sức ngoạn mục.
Andragoras trơ mắt nhìn thi thể người thuộc hạ già trung thành của mình nặng nề đổ gục xuống. Cánh tay cầm kiếm của ông không thể di chuyển vì một mũi tên bắn xuyên qua, khiến gân cốt bị thương. Không thể phản kháng, nhà vua chỉ có thể ngồi bất lực trên yên ngựa như một hình nhân đất sét.
"Đừng giết hắn."
Giọng nói của tên mặt nạ bạc run lên, đương nhiên không phải vì kinh hoàng mà vì sự phấn khích kìm nén đã lâu. So với khi đối mặt với Vahriz, hắn dường như biến thành một người hoàn toàn khác.
"Đừng giết hắn ! Ta đã đợi ngày này mười sáu năm rồi, làm sao có thể giải thoát cho hắn dễ dàng như vậy."
Năm sáu kỵ sĩ đi theo tên mặt nạ kéo vua Andragoras xuống ngựa. Dù bị cơn đau từ vết thương dày vò nhưng nhà vua vẫn cắn răng chịu đựng.
"Ngươi là kẻ nào?" Andragoras khàn giọng chất vấn khi bị trói bằng dây thừng.
"Sớm thôi. Ngươi sẽ biết sớm thôi. Hay là Andragoras, ngươi không hiểu mình đã gây ra tội lỗi gì để dẫn tới sự thù hận bậc này?"
Mỗi âm thanh phát ra đều kèm theo tiếng kèn kẹt như kim loại. Đó là tiếng nghiến răng, như thể bằng cách đó, kẻ đeo mặt nạ kia có thể nghiền nát những chuỗi ngày cay đắng tối tăm mình từng trải qua.
Nhận thấy sự lo lắng của những người chứng kiến dáng vẻ ấy của mình, tên mặt nạ bạc lặng lẽ quay ngựa rời đi. Đám lính áp giải vua Andragoras cũng không vui mừng trước chiến thắng của họ, chỉ tiếp tục đi trên con đường mòn nhỏ hẹp trong sự im lặng nặng nề.
Danh sách chương