Khi tiến vào dãy núi Demavand, Gieve đi trước dẫn đường. Người tiếp theo là Elam, và sau đó là Dariun. Cả nhóm cưỡi ngựa trên con đường dốc gồ ghề. Càng lên cao, gió càng lạnh, bầu trời càng tối, hoàn toàn chẳng có cảm giác mùa hè. Đến cả hơi thở cũng hóa thành khói trắng.
“Thời tiết trên núi này thay đổi nhanh quá. Cứ như tâm trạng khi hờn dỗi khi dịu dàng của thiếu nữ đang yêu vậy.”
Gieve nhận xét. Trước kia, anh cũng từng một mình thám hiểm nơi này, nhưng giờ có những dũng sĩ mạnh nhất xứ Pars đồng hàng, anh cảm thấy tự tin hơn. Đương nhiên anh sẽ không nói ra điều đó.
Nữ tư tế cưỡi ngựa đi cùng Elam và Estelle, cau đôi mày liễu, lẩm bẩm.
“Các tinh linh đều trốn đi rồi. Im lặng quá.”
Farangis ngẩng mặt nhìn lên, những giọt nước bắt đầu rơi xuống trên gò má trắng như lụa. Cô vừa nói “Mưa rồi,” thì liền sau đó, bầu tời tối đen, mưa rơi xối xả. Đây là cơn mưa đầu tiên nhóm của Arslan chứng kiến sau khi rời thành phố cảng Gilan. Mà chẳng thể gọi nó là mưa được nữa, khi mà mỗi giọt đều dày, nặng, sầm sập như thác nước.
Sấm sét vang vọng khắp nơi, dường như đất trời bị phong ấn trong không gian vô sắc, chỉ còn ánh sáng nhà nhạt của bộ giáp bạc giữa sấm xa mưa gần.
“Lại đây!”
Gieve hét lên, rồi dẫn cả nhóm đến một cái hốc dưới vách đá. Chỗ đó đủ rộng cho 9 người, 9 con ngựa và 1 con chim ưng.
Mưa càng lúc càng lớn và chẳng có dấu hiệu dừng, bọn họ không có cách nào khác ngoài tiếp tục tiến lên.
Sau bình minh, họ thả chậm tốc độ cưỡi ngựa một chút. Vài vụ lở đá đã xảy ra, suýt khiến cho cả bọn bị chôn sống. Người và ngựa cũng mấy phen trượt chân, có nguy cơ ngã xuống vực, nhưng rất may là vẫn bình yên. Sau hau ngày, cuối cùng họ đã đến được khu lăng mộ linh thiêng của Kai Khosrow. Họ xuống ngựa, buộc ngựa dưới một hốc đá để tránh mưa, sau đó đi bộ về phía trước. Mỗi bước tiến lên, gió và mưa ngày càng dữ dội. Nước và bùn phun ra từ các vết nứt nẻ do trận động đất trước kia để lại.
“Đó là lăng mộ của vị vua anh hùng…..”
Tiếng reo như tan vào mưa gió. Arslan cùng những người khác cố hết sức di chuyển nhưng họ không thể nào tiến nổi 1 gaz vì bị dông tố đẩy lùi. Đoạn đường dốc như leo thác, cả đầu gối cũng ngập trong bùn. Alfarid trượt chân, suýt bị nước cuống trôi nhưng may được Elam giữ lại. Alfarid mỉm cười cảm ơn cậu ta với gương mặt lấm lem.
“Elam, cậu bé ngoan. Khi nào tôi và Narsus kết hôi, tôi nhất định sẽ giữ cho cậu một chỗ ngồi tốt bên cạnh thái tử điện hạ.”
Nghe vậy, Elam liền buông tay ra. Cô gái tộc Zot suýt bị gió thổi bay nhưng Dariun đã kịp túm cổ áo của cô, kéo về.
Sự dũng cảm của Dariun hay trí tuệ của Narsus cũng vô dụng trong cơn bão này. Họ chỉ có thể cắn răng chịu đựng và bước tiếp. Ngay cả Gieve cũng không còn tâm trí đâu nói lời phù phiếm. Mái tóc đen óng của Farangis đẫm nước mưa, nặng như áp giáp.
Qua bao khổ cực, cuối cùng cũng đến được một khoảng đất bằng. Cả nhóm gần như không còn sức đứng lên. Sau khi xác nhận mình đã tạm an toàn, Gieve bắt đầu hoạt ngôn trở lại.
“Ít ra dù chết kiểu gì cũng không chết khát.”
“Nhưng khả năng là anh sẽ chết đuối trong nước bọt của chính mình đấy.”
Farangis giễu cợt, đưa tay chải lại mái tóc dài. Arslan an ủi Alfarid và Estelle, sau đó đứng dậy. Narsus và Dariun cũng muốn đứng lên theo nhưng thái tử đưa tay ngăn cản.
“Kiếm chỉ là một thứ công cụ, quan trọng là ý nghĩa biểu tượng của nó. Mình ta đi là được, các ngươi hãy chờ ở đây.”
“Điện hạ…”
“Không sao đâu. Nhờ có mọi người mà ta mới đến được nơi này. Ta nhất định sẽ trở lại.”
Nụ cười của Arslan biến mất không dấu vết dưới màn mưa. Chàng bước đi không do dự. Narsus và những người khác nấp dưới hốc đá, chỉ có mình Dariun đứng bên ngoài. Mặc cho gió mưa sầm sập tấp vào người, anh vẫn không di chuyển dù một bước.
“Dariun.”
“Ta không sao. Điện hạ cũng đang hứng mưa mà.”
“Dariun, chuyện này không ai có thể giúp được. Điện hạ phải dựa vào thực lực của chính mình để giành lấy gươm báu. Đó mới là bằng chứng chứng minh người là vua của Pars.”
“Ta biết. Ta biết nhưng mà…”
Dariun thì thầm trong màn mưa. Anh lặng lẽ chờ thái tử.
“Rukhnabad! Hỡi gươm báu Rukhnabad!”
Giữa đất trời tối mịt, Arslan lớn tiếng gọi bằng tất cả sức lực của mình. Trong ánh chớp nhoáng lên, hình bóng chàng như môt bức tượng của một vị thần trẻ tuổi. Chàng gọi các thế lực vô hình trong cơn mưa như trút nước.
“Nếu linh hồn vua Kai Khosrow thực sự nằm bên trong ngươi, và nếu khát vọng của ta không xúc phạm sự tôn nghiêm của vị vua anh hùng, xin hãy đến với ta!”
Câu trả lời chàng nhận được là một trận gió dữ dội. Arslan loạng choạng vài bước nhưng không ngã. Chàng lần nữa ngửa mặt, cất tiếng khẩn cầu. Chàng nói ra những gì mình đã làm với tư cách là thái tử, và hỏi linh hồn vị vua anh hùng rằng liệu chàng có xứng đáng được ngợi khen hay không. Chàng không hét nữa, mà chỉ thủ thỉ như tâm sự với một người bạn.
“Ta không mang trong mình dòng máu hoàng gia. Ta chỉ là con của một hiệp sĩ bình thường. Nếu ta lên ngôi, người ta có thể nói rằng ta tiếm quyền. Nhưng dù sao đi nữa, hãy để ta nhận lấy trách nhiệm này. Nếu ngươi đồng ý, xin cho ta mượn sức mạnh của ngươi.”
Đây là lần đầu Arslan chính thức nói ră mình muốn giành lấy ngai vàng.
“Nếu linh hồn của vua anh hùng không muốn bất cứ ai ngoài con cháu ngài ngồi trên ngai vàng, hãy cứ kết liễu ta bằng một tia sấm sét. Ta sẽ không oán giận nửa lời.”
Gió nổi lên. Những hạt mưa trút xuống như trăm ngàn chấn song bạc, vây quanh Arslan, khiến chàng gần như nghẹt thở. Dù vậy, chàng vẫn đứng vững trong gió mưa, hai mắt mở lớn. Chàng thấy vết nứt dưới chân mình sáng lòa.
“Thái tử điện hạ liệu có gặp nguy hiểm không?”
Elam lo lắng hỏi Narsus.
“Ngài Narsus, để trở thành vua thì cần có sự ủng hộ của người dân, phải không? Việc giao phó cho một thế lực nằm ngoài sự hiểu biết của con người thế này không phải rất kỳ lạ ư?”
Narsus gật đầu.
“Đúng vậy, Elam. Tuy nhiên, để thể chứng minh cho người dân thấy, đôi khi cũng cần có một vài nghi lễ nhất định.”
Nếu nhận được sự bảo vệ của vua anh hùng Kai Khosrow, người dân nhất định sẽ hết lòng ủng hộ Arslan. Còn để duy trì sự ủng họ ấy, chàng phải trở thành vị vua tốt, cai trị dân chúng một cách sáng suốt. Cho nên lúc đầu, sử dụng sức mạng tâm linh một chút cũng không sao. Trường hợp xấu nhất là ngay cả vua anh hùng cũng không quan tâm đến dân chúng, bởi vì sự thật đáng tiếc rằng hơn một nửa vị vua xứ Pars đều như thế. Nhưng Arslan thì không. Nếu không nhận ra điều đó vì Kai Khosrow cũng chỉ là một kẻ tầm thường mà thôi.
Bỗng nhiên, đất trời rung chuyển, ban đầu là trái phải, sau đó là lên xuống. Mặt đất rung lắc dữ dội. Ngay cả Dariun cũng không thể đứng vững, phải khuỵu một gối xuống. Alfarid muốn nhào đến ôm Narsus nhưng lại ôm nhầm nữ tư tế.
“Chuyện gì vậy…?”
Farangis trông thấy một thứ gì đó tựa như cái bóng khổng lồ giữa không trung. Những người khác cũng nhìn thấy. Nói giống người, nhưng cũng không phải người, tựa như có hai con rắn quấn quanh cổ. Hình ảnh này vần vũ một hồi trên bầu trời tối tăm, rồi biến mất cùng một tia sấm sét.
Chuyện gì vậy? Dù nó hiện ra ngay trước mắt, nhưng không ai muốn nghĩ lại nữa. Dù sao nó cũng đã biến mất rồi.
Các vết nứt trên mặt đất lúc này tràn ngập ánh sáng trắng, càng lúc càng chói lòa, đến nỗi không thể nào nhìn thẳng. Mưa cũng theo đó mà giảm dần. Arslan phải nheo mắt lại, nhưng cũng không nhắm hoàn toàn. Chàng vươn tay ra và cảm nhận được một luồng sức mạng kinh hồn. Nó nặng trịch nằm trong hai lòng bàn tay, và Arlan cảm nhận được hơi lạnh của kim loại.
Mưa ngừng rơi trên vai chàng. Không biết bao nhiêu lâu trôi qua, tới khi chàng định thần lại thì các thuộc hạ đã quỳ bên cạnh mình, mặc cho bùn đất vấy bẩn quần áo.
“Bái kiến bệ hạ….”
Giọng Dariun run lên vì xúc động. Vốn dĩ anh chưa từng nghĩ những trận chiến trước kia gian khổ bao nhiêu, nhưng giờ anh anh chợt thấy mọi nỗ lực của mình đã được đền đáp. Trên tay thái tử là thanh giơm sáng lấp lánh mà bấy cứ người Pars nào cũng có thể nhận ra : Gươm báu Rukhnabad, “được rèn từ một mảnh của mặt trời.”
Narsus đưa tay về phía Arslan, trong tay là bao kiếm của gươm báu Rukhabad. Anh nhận lấy kiếm từ tay hoàng tử, lặng lẽ cất nó vào vỏ rồi trao lại cho chàng. Arslan lặng nhìn thanh gươm một lúc, rồi nhìn các thuộc hạ của mình, cảm thấy như vừa tỉnh lại sau một giấc mơ.
“Ta không mang trong mình huyết thống hoàng gia. Ta không có tư cách ngồi lên ngai vàng. Nhưng dẫu biết mình không thể mang lại công lý cho thế gian, chí ít ta tin có nhiều điều ta còn làm được. Các vị sẽ giúp ta chứ?”
Dariun nói, “Dù phải hy sinh tính mạng, thần cũng không do dự.”
“Thần sẽ cống hiến sức mình.” Narsus thưa.
“Thần xin đem chút tài mọn ra phụng sự bệ hạ.” Gieve nói.
“Thần thề trung thành với bệ hạ, nhân danh thần Mythra.” Farangis nói.
“Xin để tôi theo người.” Elam phát biểu một cách chân thành.
“Tôi sẵn sàng giúp đỡ Narsus và những người khác.” Alfarid nói.
“Tôi nguyện một lòng theo bệ hạ.” Jaswant thề.
Riêng Estelle im lặng vì cô không phải bề tôi của Arslan, chỉ đăm đăm nhìn chàng hoàng tử trẻ.
“Thời tiết trên núi này thay đổi nhanh quá. Cứ như tâm trạng khi hờn dỗi khi dịu dàng của thiếu nữ đang yêu vậy.”
Gieve nhận xét. Trước kia, anh cũng từng một mình thám hiểm nơi này, nhưng giờ có những dũng sĩ mạnh nhất xứ Pars đồng hàng, anh cảm thấy tự tin hơn. Đương nhiên anh sẽ không nói ra điều đó.
Nữ tư tế cưỡi ngựa đi cùng Elam và Estelle, cau đôi mày liễu, lẩm bẩm.
“Các tinh linh đều trốn đi rồi. Im lặng quá.”
Farangis ngẩng mặt nhìn lên, những giọt nước bắt đầu rơi xuống trên gò má trắng như lụa. Cô vừa nói “Mưa rồi,” thì liền sau đó, bầu tời tối đen, mưa rơi xối xả. Đây là cơn mưa đầu tiên nhóm của Arslan chứng kiến sau khi rời thành phố cảng Gilan. Mà chẳng thể gọi nó là mưa được nữa, khi mà mỗi giọt đều dày, nặng, sầm sập như thác nước.
Sấm sét vang vọng khắp nơi, dường như đất trời bị phong ấn trong không gian vô sắc, chỉ còn ánh sáng nhà nhạt của bộ giáp bạc giữa sấm xa mưa gần.
“Lại đây!”
Gieve hét lên, rồi dẫn cả nhóm đến một cái hốc dưới vách đá. Chỗ đó đủ rộng cho 9 người, 9 con ngựa và 1 con chim ưng.
Mưa càng lúc càng lớn và chẳng có dấu hiệu dừng, bọn họ không có cách nào khác ngoài tiếp tục tiến lên.
Sau bình minh, họ thả chậm tốc độ cưỡi ngựa một chút. Vài vụ lở đá đã xảy ra, suýt khiến cho cả bọn bị chôn sống. Người và ngựa cũng mấy phen trượt chân, có nguy cơ ngã xuống vực, nhưng rất may là vẫn bình yên. Sau hau ngày, cuối cùng họ đã đến được khu lăng mộ linh thiêng của Kai Khosrow. Họ xuống ngựa, buộc ngựa dưới một hốc đá để tránh mưa, sau đó đi bộ về phía trước. Mỗi bước tiến lên, gió và mưa ngày càng dữ dội. Nước và bùn phun ra từ các vết nứt nẻ do trận động đất trước kia để lại.
“Đó là lăng mộ của vị vua anh hùng…..”
Tiếng reo như tan vào mưa gió. Arslan cùng những người khác cố hết sức di chuyển nhưng họ không thể nào tiến nổi 1 gaz vì bị dông tố đẩy lùi. Đoạn đường dốc như leo thác, cả đầu gối cũng ngập trong bùn. Alfarid trượt chân, suýt bị nước cuống trôi nhưng may được Elam giữ lại. Alfarid mỉm cười cảm ơn cậu ta với gương mặt lấm lem.
“Elam, cậu bé ngoan. Khi nào tôi và Narsus kết hôi, tôi nhất định sẽ giữ cho cậu một chỗ ngồi tốt bên cạnh thái tử điện hạ.”
Nghe vậy, Elam liền buông tay ra. Cô gái tộc Zot suýt bị gió thổi bay nhưng Dariun đã kịp túm cổ áo của cô, kéo về.
Sự dũng cảm của Dariun hay trí tuệ của Narsus cũng vô dụng trong cơn bão này. Họ chỉ có thể cắn răng chịu đựng và bước tiếp. Ngay cả Gieve cũng không còn tâm trí đâu nói lời phù phiếm. Mái tóc đen óng của Farangis đẫm nước mưa, nặng như áp giáp.
Qua bao khổ cực, cuối cùng cũng đến được một khoảng đất bằng. Cả nhóm gần như không còn sức đứng lên. Sau khi xác nhận mình đã tạm an toàn, Gieve bắt đầu hoạt ngôn trở lại.
“Ít ra dù chết kiểu gì cũng không chết khát.”
“Nhưng khả năng là anh sẽ chết đuối trong nước bọt của chính mình đấy.”
Farangis giễu cợt, đưa tay chải lại mái tóc dài. Arslan an ủi Alfarid và Estelle, sau đó đứng dậy. Narsus và Dariun cũng muốn đứng lên theo nhưng thái tử đưa tay ngăn cản.
“Kiếm chỉ là một thứ công cụ, quan trọng là ý nghĩa biểu tượng của nó. Mình ta đi là được, các ngươi hãy chờ ở đây.”
“Điện hạ…”
“Không sao đâu. Nhờ có mọi người mà ta mới đến được nơi này. Ta nhất định sẽ trở lại.”
Nụ cười của Arslan biến mất không dấu vết dưới màn mưa. Chàng bước đi không do dự. Narsus và những người khác nấp dưới hốc đá, chỉ có mình Dariun đứng bên ngoài. Mặc cho gió mưa sầm sập tấp vào người, anh vẫn không di chuyển dù một bước.
“Dariun.”
“Ta không sao. Điện hạ cũng đang hứng mưa mà.”
“Dariun, chuyện này không ai có thể giúp được. Điện hạ phải dựa vào thực lực của chính mình để giành lấy gươm báu. Đó mới là bằng chứng chứng minh người là vua của Pars.”
“Ta biết. Ta biết nhưng mà…”
Dariun thì thầm trong màn mưa. Anh lặng lẽ chờ thái tử.
“Rukhnabad! Hỡi gươm báu Rukhnabad!”
Giữa đất trời tối mịt, Arslan lớn tiếng gọi bằng tất cả sức lực của mình. Trong ánh chớp nhoáng lên, hình bóng chàng như môt bức tượng của một vị thần trẻ tuổi. Chàng gọi các thế lực vô hình trong cơn mưa như trút nước.
“Nếu linh hồn vua Kai Khosrow thực sự nằm bên trong ngươi, và nếu khát vọng của ta không xúc phạm sự tôn nghiêm của vị vua anh hùng, xin hãy đến với ta!”
Câu trả lời chàng nhận được là một trận gió dữ dội. Arslan loạng choạng vài bước nhưng không ngã. Chàng lần nữa ngửa mặt, cất tiếng khẩn cầu. Chàng nói ra những gì mình đã làm với tư cách là thái tử, và hỏi linh hồn vị vua anh hùng rằng liệu chàng có xứng đáng được ngợi khen hay không. Chàng không hét nữa, mà chỉ thủ thỉ như tâm sự với một người bạn.
“Ta không mang trong mình dòng máu hoàng gia. Ta chỉ là con của một hiệp sĩ bình thường. Nếu ta lên ngôi, người ta có thể nói rằng ta tiếm quyền. Nhưng dù sao đi nữa, hãy để ta nhận lấy trách nhiệm này. Nếu ngươi đồng ý, xin cho ta mượn sức mạnh của ngươi.”
Đây là lần đầu Arslan chính thức nói ră mình muốn giành lấy ngai vàng.
“Nếu linh hồn của vua anh hùng không muốn bất cứ ai ngoài con cháu ngài ngồi trên ngai vàng, hãy cứ kết liễu ta bằng một tia sấm sét. Ta sẽ không oán giận nửa lời.”
Gió nổi lên. Những hạt mưa trút xuống như trăm ngàn chấn song bạc, vây quanh Arslan, khiến chàng gần như nghẹt thở. Dù vậy, chàng vẫn đứng vững trong gió mưa, hai mắt mở lớn. Chàng thấy vết nứt dưới chân mình sáng lòa.
“Thái tử điện hạ liệu có gặp nguy hiểm không?”
Elam lo lắng hỏi Narsus.
“Ngài Narsus, để trở thành vua thì cần có sự ủng hộ của người dân, phải không? Việc giao phó cho một thế lực nằm ngoài sự hiểu biết của con người thế này không phải rất kỳ lạ ư?”
Narsus gật đầu.
“Đúng vậy, Elam. Tuy nhiên, để thể chứng minh cho người dân thấy, đôi khi cũng cần có một vài nghi lễ nhất định.”
Nếu nhận được sự bảo vệ của vua anh hùng Kai Khosrow, người dân nhất định sẽ hết lòng ủng hộ Arslan. Còn để duy trì sự ủng họ ấy, chàng phải trở thành vị vua tốt, cai trị dân chúng một cách sáng suốt. Cho nên lúc đầu, sử dụng sức mạng tâm linh một chút cũng không sao. Trường hợp xấu nhất là ngay cả vua anh hùng cũng không quan tâm đến dân chúng, bởi vì sự thật đáng tiếc rằng hơn một nửa vị vua xứ Pars đều như thế. Nhưng Arslan thì không. Nếu không nhận ra điều đó vì Kai Khosrow cũng chỉ là một kẻ tầm thường mà thôi.
Bỗng nhiên, đất trời rung chuyển, ban đầu là trái phải, sau đó là lên xuống. Mặt đất rung lắc dữ dội. Ngay cả Dariun cũng không thể đứng vững, phải khuỵu một gối xuống. Alfarid muốn nhào đến ôm Narsus nhưng lại ôm nhầm nữ tư tế.
“Chuyện gì vậy…?”
Farangis trông thấy một thứ gì đó tựa như cái bóng khổng lồ giữa không trung. Những người khác cũng nhìn thấy. Nói giống người, nhưng cũng không phải người, tựa như có hai con rắn quấn quanh cổ. Hình ảnh này vần vũ một hồi trên bầu trời tối tăm, rồi biến mất cùng một tia sấm sét.
Chuyện gì vậy? Dù nó hiện ra ngay trước mắt, nhưng không ai muốn nghĩ lại nữa. Dù sao nó cũng đã biến mất rồi.
Các vết nứt trên mặt đất lúc này tràn ngập ánh sáng trắng, càng lúc càng chói lòa, đến nỗi không thể nào nhìn thẳng. Mưa cũng theo đó mà giảm dần. Arslan phải nheo mắt lại, nhưng cũng không nhắm hoàn toàn. Chàng vươn tay ra và cảm nhận được một luồng sức mạng kinh hồn. Nó nặng trịch nằm trong hai lòng bàn tay, và Arlan cảm nhận được hơi lạnh của kim loại.
Mưa ngừng rơi trên vai chàng. Không biết bao nhiêu lâu trôi qua, tới khi chàng định thần lại thì các thuộc hạ đã quỳ bên cạnh mình, mặc cho bùn đất vấy bẩn quần áo.
“Bái kiến bệ hạ….”
Giọng Dariun run lên vì xúc động. Vốn dĩ anh chưa từng nghĩ những trận chiến trước kia gian khổ bao nhiêu, nhưng giờ anh anh chợt thấy mọi nỗ lực của mình đã được đền đáp. Trên tay thái tử là thanh giơm sáng lấp lánh mà bấy cứ người Pars nào cũng có thể nhận ra : Gươm báu Rukhnabad, “được rèn từ một mảnh của mặt trời.”
Narsus đưa tay về phía Arslan, trong tay là bao kiếm của gươm báu Rukhabad. Anh nhận lấy kiếm từ tay hoàng tử, lặng lẽ cất nó vào vỏ rồi trao lại cho chàng. Arslan lặng nhìn thanh gươm một lúc, rồi nhìn các thuộc hạ của mình, cảm thấy như vừa tỉnh lại sau một giấc mơ.
“Ta không mang trong mình huyết thống hoàng gia. Ta không có tư cách ngồi lên ngai vàng. Nhưng dẫu biết mình không thể mang lại công lý cho thế gian, chí ít ta tin có nhiều điều ta còn làm được. Các vị sẽ giúp ta chứ?”
Dariun nói, “Dù phải hy sinh tính mạng, thần cũng không do dự.”
“Thần sẽ cống hiến sức mình.” Narsus thưa.
“Thần xin đem chút tài mọn ra phụng sự bệ hạ.” Gieve nói.
“Thần thề trung thành với bệ hạ, nhân danh thần Mythra.” Farangis nói.
“Xin để tôi theo người.” Elam phát biểu một cách chân thành.
“Tôi sẵn sàng giúp đỡ Narsus và những người khác.” Alfarid nói.
“Tôi nguyện một lòng theo bệ hạ.” Jaswant thề.
Riêng Estelle im lặng vì cô không phải bề tôi của Arslan, chỉ đăm đăm nhìn chàng hoàng tử trẻ.
Danh sách chương