Thành Peshawar lại trở thành căn cứ cho liên minh Arslan và Rajendra. Cách đây mấy ngày, đây là điều chẳng ai nghĩ tới.

Trên ngọn đồi nhìn ra những bức tường sa thạch đỏ của pháo đài, một nhóm kỵ sĩ đang đứng đó với trung tâm là một kẻ đeo mặt nạ bạc.

"Không thể tin mọi thứ lại diễn ra như thế này."

Zandeh nói. Hilmes, anh họ của Arslan vẫn im lặng dưới lớp mặt nạ như đang suy tư điều gì.

Mới đêm hôm trước, hắn đã đột nhập và Peshawar với ý định giết hại Arslan nhưng không thành, còn bị đẩy xuống hào nước. Sau đó, quân Sindhura vượt qua biên giới với cả vạn binh mã, vậy mà giờ thì sao? Ngay cả một kẻ đầu óc sắc bén như Hilmes cũng thất thần trong giây lát, không biết phải làm gì.

Một lúc sau, hắn nói với Zandeh.

"Ta quyết định rồi, quay lại Ecbatana."

"Vâng thưa ngài. Nhưng để yên cho bọn Arslan thế có được không?"

"Đúng là không cam tâm chút nào, nhưng ta không thể bám theo chúng tới Sindhura được."

Zandheh vẫn cảm thấy băn khoăn.

"Nếu tên Arslan mà bị quân Sindhura giết thì tiếc thật."

"Đừng lo hão. Dariun, Narsus và những kẻ đi cùng sẽ không dễ dàng để bọn Sindhura giết nó đâu."

Hilmes khẽ cười, vừa cảm kích lại vừa tàn ác.

"Quay về Ecbatana thôi. Arslan, ta sẽ lấy mạng ngươi khi ngươi khải hoàn."

Nhớ đến lũ vô năng Luisitania, Hilmes không thể không quay về kinh đô Ebatana được. Nếu hắn vắng mặt quá lâu, ai mà biết ả hoàng hậu Tahamine kia lại nghĩ ra âm mưu xảo quyệt nào. Rốt cuộc trong đầu mụ ta tính toán những gì?

Mặt khác, hắn cũng phải để tâm đến vua Andragoras, người đang bị giam dưới hầm ngục. Quân của Lusitania bị chia thành phe nhà vua và phe tổng giám mục Bodin, giờ thế nào rồi? Hắn không thể cứ chăm chăm săn đuổi Arslan được.

Nhìn thành Peshawar đỏ rực dưới bầu trời đêm đông đang nô nước chuẩn bị xuất chinh lần cuối, Hilmes lên ngựa, phi nước đại về hướng tây, nơi kinh đô mà hắn đã rời đi một thời gian khá dài.

Zandeh và các thuộc hạ khác cũng đi theo.

Arslan không hay biết kẻ thù nguy hiểm nhất của mình đã tạm thời từ bỏ. Nhưng như Hilmes nói, chỉ là tạm thời thôi.

Thủ phủ của Sindhura, kinh đô Uraiyur nằm ở trung tâm của mạng lưới đường thủy nội địa nối với sông Kaveri. Cung điện gồm những bức tường trắng bao quanh bởi vô số loài hoa cỏ cận nhiệt đới. Những bậc thang dẫn thẳng đến con kênh được xây bằng đá cẩm thạch màu đỏ nhạt. Vẻ đẹp nơi đây thật khó diễn tả bằng lời, nhất là lúc hoàng hôn buông.

Mùa hè ở Uraiyur kéo dài với cái nóng khó chịu, vì thế mà mùa đông không hề khắc nghiệt. Thay vì giá lạnh, thời tiết mát mẻ khiến những bông hoa được hồi sinh, cây cối bị nắng hè thiêu đốt gần như héo úa, nay vươn mình với sức sống ngập tràn. Tuy nhiên, ngày mà tin Rajendra lập liên minh với Pars được truyền về, một trận gió bắc hiếm hoi tràn qua nơi đây.

Việc nội bộ đất nước bị chia cắt, các hoàng tử tranh đấu lẫn nhau đều do vua Karikala đệ nhị. Nếu ông ấy sớm chọn ra người kế vị thì tình hình đã chẳng ra nông nỗi này.

Karikala đệ nhị còn sống. Đầu năm nay, ông tròn 52 tuổi, vốn không có bệnh tật gì. Bản thân ông cũng chưa nghĩ tới thoái vị nên trì hoãn lập thái tử.

Nguyên nhân khiến nhà vua đột ngột lâm trọng bệnh cũng bởi ông đã quá tự tin vào sức khỏe của mình. Khi hoàng hậu qua đời 10 năm trước, vua Karikala vốn đa tình đã công khai qua lại với vô số người đẹp. Nhung hươu, máu rắn, trứng cá biển sâu cùng nhiều loại thuốc quý nhằm tăng cường sinh lực khác khiến ông lên cơn đột quỵ và nằm liệt trên giường từ ấy đến giờ.

Ông không còn khả năng giải quyết các sự vụ trong triều nữa.

Ở Sindhura, không chỉ vua mà chức tể tướng cũng được truyền từ đời này qua đời khác, cha truyền con nối, liên tục như thế. Và hiện giờ, chức này đã được truyền cho Mahendra, cha vợ của hoàng tử Gadhevi.

Tất nhiên, Mahendra muốn con rể của mình, Gadhevi trở thành vị vua kế nhiệm. Gadhevi cũng ôm tham vọng được cai trị đất nước càng sớm càng tốt. Tuy nhiên, cả bản thân hắn lẫn Mahendra đều gây thù chuốc oán rất nhiều. Và kẻ thù lớn nhất của họ không chỉ đe dọa đến quyền thừa kế ngai vàng của Gahdevi mà còn liên minh với kẻ thù truyền kiếp Pars để tấn công thủ đô Uraiyur.

"Khốn kiếp, Rajendra thậm chí còn thông đồng với quân Pars để chiếm đoạt ngai vàng ! Hắn dám làm mọi thứ để đạt được mục đích, đúng là không biết xấu hổ. Ta thề sẽ không bao giờ để hắn động tay đến ngai vàng của ta!"

Gadhevi chắc chắn vô cùng tức giận nhưng đồng thời cũng khó chịu. Người Sindhura ai cũng biết quân Pars hùng mạnh ra sao. Chẳng cần phải thông hiểu về quân sự mà đó đã thành kiến thức phổ thông, một sự thật không thể chối cãi. Cứ mỗi khi nghe tên vua Andragoras đệ tam, trẻ con lập tức nín khóc. Cớ gì một đội quân của Pars lại chịu hậu thuẫn cho Rajendra?

"Điện hạ, người hãy cho quân đội sẵn sàng xuất chinh bất cứ lúc nào."

Nghe Mahendra khuyên nhủ, Gadhevi vội vàng triệu tập tướng lĩnh. Đương nhiên, hắn cũng kêu gọi lực lượng quân sự mạnh nhất của họ, "binh đoàn voi chiến". Điều này tiêu tốn vô số thời gian và tiền bạc nên các vị tướng phản đối.

"Voi không muốn rời chuồng trong thời tiết lạnh thế này. Chúng ta phải làm sao?"

"Quất chúng bằng roi da! Ngươi nghĩ roi để làm gì chứ?"

Đương nhiên Gadhevi chẳng hề nhận ra mình không có chút quan tâm nào đến hoàn cảnh của người khác, chính bởi thế mới sinh ra vô số kẻ thù. Giống như Rajendra, hắn luôn chế nhạo kẻ khác là "ngu xuẩn, thiếu hiểu biết", cho nên đôi khi hắn quên rằng còn một thế giới khác, bên ngoài cung điện, triều đình và giới quý tộc. Điều này cũng khiến Gadhevi trở nên hèn nhát, chỉ biết tìm đến cha vợ của mình, Mahendra để xin lời khuyên.

"Ta chuẩn bị cả rồi, nhưng liệu có thắng được không đây, Mahendra?"

"Người lo lắng gì vậy? Quân số của ta đông hơn nhiều ! Dù đối thủ có là Pars đi chăng nữa, chúng cũng không dẫn toàn bộ binh lực sang đây, đâu có gì phải sợ."

Mahendra cố động viên chủ nhân của mình một cách tuyệt vọng.

Nếu Gadhevi thua Rajendra, Mahendra không còn lựa chọn nào ngoài chờ chết. Cho nên ông phải cố hết sức phò trợ đứa con rể này, một kẻ không quá kém cỏi nhưng chẳng hề đáng tin.

Về phía Arslan, trước chuyến viễn chinh ngoại quốc lần đầu tiên trong đời, không có niềm vui nào lớn hơn khi Kishward đã cho chàng mượn chú chim ưng yêu quý, "sứ giả thần chết" Azrael.

"Hy vọng nó sẽ trở thành người bạn đồng hành của điện hạ. Nó thích bay lượn trên trời cao hơn chui rúc ở một xó thành. Để nó theo, biết đâu sẽ giúp ích cho điện hạ phần nào."

"Cảm ơn ngài, ta sẽ chăm sóc nó cẩn thận."

Arslan dang rộng tay cho Azrael xà xuống, sau đó nhỏ nhẹ nói chuyện với người bạn có cánh.

"Azrael, tạm biệt ngài Kishward đi. Giờ ta sẽ đưa ngươi tới Sindhura."

Khi Aslan bước ra sân thượng trên lầu với Azrael đậu trên tay, quân Pars hô vang trong niềm hân hoan tột cùng.

Cổng thành mở. Hoàng tử Rajendra cưỡi trên con bạch mã cùng quân Sindhura đang đợi ở bên ngoài cũng đang say sưa reo hò.

"Rajendra ! Vua của chúng ta ! Người được thần linh chọn lựa, hãy dẫn dắt chúng ta đến con đường chiến thắng....!"

"Tay hoàng tử lông bông ấy, thế mà được lòng quân phết nhỉ."

Dariun đứng sau lưng Arslanm thì thầm với Narsus.

Lúc này, vị "hoàng tử lông bông" cưỡi bạch mã đến dưới sân thượng, vươn cao tay hô lớn, "Hoàng tử Arslan, ta hy vọng được làm bạn với ngài. Lấy sông Kaveri làm ranh giới, chúng ta với tư cách là vua của Sindhura ở phía đông và Pars ở phía tây, mỗi người sẽ chia nhau đi chinh phạt mở rộng lãnh thổ và cùng cai trị toàn lục địa. Hãy chung tay xây dựng thế giới hòa bình vĩnh viễn!"

Lúc này, Arslan cũng mỉm cười nhưng Dariun lại tỏ ra không chút hứng thú.

"Narsus, thật lòng mà nói, ta không thể tin tưởng cái tên Rajendra đó được. Hay là ta đa nghi quá mức."

"Không, ngươi không đa nghi đâu, ta cũng nghĩ thế mà. Tuy nhiên, chẳng thành vấn đề. Phản bội Arslan điện hạ lúc này không có ích lợi gì cho hắn hết. Nếu phản bội, cùng lắm là ta gửi cái đầu hắn về cho Gadhevi là xong."

Narsus nhìn Rajendra đầy ngờ vực, người đang đắc ý khi nhận được lời tung hô của binh lính Sindhura.

Azrael khẽ đập cánh trên tay Arslan.

Năm ấy, Arslan đã đón mừng năm mới ở một đất nước xa lạ. Năm 321 theo lịch Pars.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện