Ngay ngày hôm ấy, quân của Kharlan đã thiêu rụi một ngôi làng, ném khoảng 50 thường dân - chỉ có nam giới - vào ngọn lửa. Họ để lại đau thương, tro tàn và một lời nhắn duy nhất : nếu chứa chấp Arslan và đồng bọn thì ngay cả phụ nữ trẻ em cũng không tha.

Kharlan không còn lựa chọn nào khác là làm đến cùng. Ông ta sẽ lặp đi lặp lại trò tàn sát ấy không cần biết bao nhiêu lần. Tiêu diệt Arslan cùng phe cánh là cách duy nhất để ông ta có được sự tin tưởng tuyệt đối của quân Lusitania.

Khi mặt trời lặn và đến lúc dựng trại thì có tin báo. Một người đàn ông nằm bò trên lưng ngựa, thương tích đầy mình, đang đi lang thang trong vùng thì được quân lính phát hiện. Gã cho biết mình được nhóm của Arslan thuê khuân vác đồ nhưng lại bị bắt quả tang ăn trộm đồ của họ. Thuộc hạ của Arslan đánh gã dở sống dở chết, gã tin rằng mình sẽ mất mạng vào sáng hôm sau nên tìm đường trốn thoát trong tuyệt vọng.

Kharlan kiểm tra vết thương của người này. Ông ta cân nhắc đến việc gã giả vờ bị thương để dụ bọn họ vào tròng. Nhưng vết thương trên người gã là thật, nên Kharlan gọi gã vào tra hỏi.

"Hoàng tử Arslan có bao nhiêu quân?"

"Chỉ có 4 người thôi."

"Đừng nói dối, phải hơn trăm lần như vậy chứ."

"Thật mà, ngoài ra còn có hai đứa trẻ....Vậy nên họ mới thuê tôi khuân đồ cho họ."

"Vậy bọn ho đi đâu?"

"Họ xuôi xuống phía nam."

Khi cuộc thẩm vấn kết thúc, người đàn ông yêu cầu phần thưởng cho thông tin của mình là một đồng tiền vàng. Kharlan gật đầu nói "Được!" Rồi bất ngờ rút kiếm chém gã, còn nhổ một bãi nước bọt khi cái đầu lăn xuống.

"Đồ ngu, làm như ta sẽ mắc bẫy dễ dàng vi vậy!"

Thế rồi ông ta ra lệnh cho lính của mình đi về phía bắc, ngược với hướng gã đàn ông kia chỉ. Kharlan tin rằng Narsus đã ra lệnh cho một thuộc hạ của mình giả làm người cung cấp thông tin tìm đến đây. Ngay cả những vết thương trên người gã cũng chỉ là mánh khóe của trò trí trá này mà thôi.

Nhưng ông ta không ngờ rằng khi dừng chân tại một ngôi làng nọ, nhóm của Arslan cố tình chọn một kẻ không đáng tin và thuê gã khuân đồ cho mình. Sau khi cố tình gã chạy đi báo tin cho quân của Kharlan, họ làm bộ đi về phương nam, rồi thay đổi lộ trình từ nam lên bắc, cố tình cho người ta thấy mình đang di chuyển về hướng bắc.

Mọi thứ đề diễn ra theo kế hoạch của Narsus. Quân Kharlan mà đi về phía bắc thì sẽ gặp phải địa hình rừng núi giữa đêm khuya. Đối với kỵ binh, mọi điều kiện bất lợi đều chồng chất trong hoàn cảnh đó.

Quá nửa đêm, sau khi chuẩn bị xong xuôi, Narsus cười thầm khi thấy quân của Kharlan đang nối nhau đi trên con đường mòn dọc sườn núi. Càng tự cho là mình thông minh thì càng dễ nhảy vào lòng bàn tay anh ta.

Địch vừa đi qua, anh ta định quay về chỗ buộc ngựa. Bỗng nhiên, bước chân anh dừng lại, cúi nhìn xuống khi cảm nhận có ai đó đang đến gần.

Narsus bật dậy, lưỡi kiếm sượt qua chiếc áo chẽn của anh ta, cứa đứt một mảnh vải. Lùi lại bước nữa, Narsus rút kiếm ra chặn những đòn tiếp theo. Tia lửa bắn tóe lên khi kim khí chạm nhau chói tai. Cuộc giao chiến kết thúc trước khi nó thật sự bắt đầu, vì cả hai đều nhận ra đối phương không phải kẻ thù và gạt kiếm sang bên.

"Ngươi không phải lính Lusitania sao?"

Đó là giọng của một cô gái trẻ, còn phảng phất hương nước hoa, ngay cả Narsus cũng ngỡ ngàng.

"Ngươi là ai?"

Narsus không ngần ngại xưng danh, "Narsus, một người phụng sự hoàng tử Arslan."

"Thật lòng xin lỗi. Tôi là Farangis, một tín đồ của thần Mithra, đến để cống hiến sức mọn cho hoàng tử Arslan. Tôi đã theo dõi quân của ngài Kharlan thời gian qua."

"Ồ?"

Narsus không có tinh linh nào hỗ trợ. Việc anh tin lời Farangis chỉ dựa vào logic thôi. Nếu cô gái này là quân của Kharlan thì tất cả những gì cô cần làm là la lên cho những người khác biết vị trí của họ.

"Ý cô là muốn đi theo phò trợ điện hạ ư?"

"Đúng thế."Lời nói của cô lạnh lùng không cảm xúc, nhưng âm thanh lại rất êm tai.

"Vậy chúng ta sẽ là đồng minh. Từ giờ, ta sẽ dẫn dắt kẻ phản bội Kharlan này và đưa hắn đến gặp điện hạ."

"Tôi hiểu rồi. Tôi chỉ thắc mắc : hiện giờ có bao nhiêu người phò tá Arslan điện hạ?"

Narsus thờ ơ đáp lại câu hỏi của cô gái đẹp.

"Thêm cô và cậu ta nữa, tổng cộng là 5."

Có vẻ như Narsus đã nhận thấy Gieve đứng sau lưng cô.

Chợt có tiếng ai đó hét lên, khiến cả đội quân của Kharlan náo động. Ban đầu chỉ có một, sau đó hàng chục người đồng loạt chỉ tay lên vách đá. Dưới ánh sáng nhợt nhạt của vầng trăng bán nguyệt, Arslan đang cưỡi trên lưng ngựa, quan sát đám lính dàn hàng bên dưới.

"Đó là hoàng tử Aslan ! Giết nó đi ! Cái đầu nó đáng giá 100000 đồng dinar đấy!"

Arslan không thể bình phẩm cái giá đó là cao hay thấp, nhưng với những người lính dưới quyền Kharlan thì số tiền này đáng giá hơn cả mạng sống.

Với những tiếng hét phấn khích và tham vọng, các kỵ sĩ thúc ngựa phi nước đại lên con dốc. Ngay cả với những con ngựa Pars hung hãn, việc tấn công trong địa hình này cũng chẳng phải điều dễ dàng. Đội hình mau chóng tan rã. Ngay khi chiến mã đầu tiên thở khò khè bò được lên trên vách đá thì thanh kiếm của Arslan cũng đâm thẳng vào ngực kẻ cưỡi nó. Mũi kiếm xuyên qua lưng hắn ta, nghe rõ cả tiếng rạn vỡ của lớp áo giáp.

Arslan rút kiếm ra, hay đúng hơn là cái xác tự đổ ngửa ra sau vì sức nặng của chính nó. Gã lăn xuống sườn dốc, những con ngựa cố gắng tránh né liền mất thăng bằng và ngã nhào.

Bóng đêm, địa hình không bằng phẳng khiến mọi thứ rơi vào hỗn loạn. Arslan chỉ xuất hiện ở đó như một mồi nhử. Cầm cung lên, chàng bắn ra hết mũi này đến mũi khác. Quân Kharlan đi thành cụm nên không có chỗ nào trốn tránh. Trong số 6 mũi tên Arslan bắn ra có 4 mũi trúng mục tiêu và khiến kẻ địch bị thương, 2 mũi còn lại nhắm vào 1 kỵ sĩ đang phi nước đại lao thẳng lên dốc, nhưng bị người đó dùng thương gạt sang bên. Hắn gầm lớn :

"Điện hạ!"

Kẻ đó không ai khác chính là Kharlan. Vị hoàng tử trẻ hít một hơi, hạ cung xuống đối diện với tên phản tướng.

"Kharlan, ta có điều muốn hỏi ông!" Arslan hoàn toàn ý thức được sự căng thẳng đang phản bội mình."Là một marzban xứ Pars, cũng là một chiến binh mẫu mực không có gì để phê bình, tại sao ông lại quỳ gối trước những kẻ xâm lược Lusitania?"

Không có lời hồi đáp.

"Ta không tin ông bị tham vọng che mờ con mắt. Nếu có lý do nào, ta sẵn lòng lắng nghe."

"Tốt hơn hết là cứ chết trong ngu dại đi, hỡi đứa con đáng nguyền rủa của Andragoras!"

Giọng Kharlan vang lên âm u với sự chế nhạo trần trụi. Đôi mắt nhìn chằm chằm Arslan như phát ra thứ ánh sáng lạ lùng.

"Ngươi cứ chết với niềm tin Kharlan ta đây chỉ là một kẻ phản bội đáng khinh. Dù chết dưới tay một trung thần hay phản tướng, chết là chết, có khác gì đâu."

Một trận gió ùa tới thổi bay mọi sự ngờ vực vương vấn trong tim Arslan. Chàng có thể cảm thấy toàn thân Kharlan đang gồng lên thứ sức mạnh khủng khiếp của một chiến binh thực thụ. Đẳng cấp giữa bọn họ khác biệt hoàn toàn.

Con ngựa của Arslan bồn chồn khịt mũi như thể hiểu được nỗi lòng người chủ.

Thét lên một tiếng, Kharlan thúc ngựa lao tới. Một ngọn giáo lớn sờn rách sau bao năm chinh chiến cùng chủ nhân đâm thẳng về phía hoàng tử.

Arslan đỡ đòn theo bản năng. Mũi giáo lệch vào khoảng không nhưng cánh tay cầm kiếm của chàng tê buốt đến tận khuỷu.

"Thằng nhóc khốn kiếp!"

Cùng với tiếng quát đó là đòn thứ hai.

Nếu Arslan đỡ được đòn thứ nhất và khiến nó chệch hướng bằng năng lực thì việc né được chiêu thứ hai là nhờ do phép màu. Nhưng may mắn diệu kỳ nào cũng chẳng thể kéo dài mãi. Chàng chỉ có thể chống đỡ nhát thứ ba một cách yếu ớt khi nó suýt chút nữa đâm xuyên qua ngực mình. Còn thứ kết thúc mọi chuyện một lần cho mãi mãi là giọng nói của Dariun.

"Kharlan, đối thủ của ngươi chỉ có mình ta thôi!"

Anh đã đến muộn hơn dự tính vì con đường rừng vẫn còn lầy lội bùn nước sau trận mưa cách đó hai ngày.

Khuôn mặt Kharlan méo mó trong tuyệt vọng. Rõ ràng ông ta vẫn bị ám ảnh bởi việc bị đánh bại thảm thương trước cuộc tấn công tàn khốc của Dariun trên bình nguyên Atropatene. Kharlan buộc phải từ bỏ con mồi quý giá đang ở ngay trước mắt. Ông ta quay ngựa bọ đi, còn Arslan đã thoát nạn yên lành.

"Điện hạ, hãy tự bảo trọng!"

Dặn lại câu đó, cả người và ngựa biến thành một bóng đen duy nhất phóng đi, bỏ lại Arslan và xác quân địch chất đống xung quanh.

Một kỵ sĩ định đâm lén Dariun từ phía sau nhưng bất chợt hét lên, ngã khỏi lưng ngựa. Mũi tên của Farangis bắt xuyên qua mặt gã.

Giữa đám lính đang bối rối, hai cái bóng như đang khiêu vũ.

Narsus và Gieve đều tận mắt chứng kiến khả năng chiến đấu của người đồng đội mới gặp, không khỏi cảm thán.

Tiếng gươm giáo chạm nhau không dứt cùng máu tuôn như mưa.

Một vài con ngựa nhận thấy yên cương mình trống rỗng, liền lẩn vào bóng tối. Số còn lại trượt chân trên vách đá, hí vang lên rồi ngã xuống.

Đây có lẽ là đêm kinh hoàng nhất trong lịch sử chinh chiến của quân Kharlan. Kẻ thù của họ không những thiện chiến mà còn xảo quyệt vô cùng. Với sự hỗn loạn cộng thêm địa hình bất lợi, cái chết reo rắc ở mỗi bước chân. Tinh thần quân lính bị giáng một đòn chí mạng, không có cách nào cải tổ hàng ngũ của mình.

"Dariun, đuổi theo Kharlan đi!"

Narsus nói khi anh ta quay người tránh máu bắn ra từ nạn nhân xấu số của mình. Dariun gật đầu đáp, đá vào sườn con ngựa ô của mình. Sỏi đất bắn văng dưới vó sắt của nó khi đuổi theo kẻ chạy trốn.

Một vài lính của Kharlan quay ngựa lại tấn công Dariun nhưng anh đã đâm xuyên một tên và đánh văng tên khác, chẳng buồn tránh máu của chúng bắn tung tóe, chỉ tập trung vào Kharlan đã xuất hiện ngay trong tầm mắt,"Ngươi thật anh hùng làm sao khi ra tay với một đứa trẻ ! Còn đâu sự dũng mãnh đã từng vang danh của ngươi trước khi đầu quân cho bọn Lusitania? Ngươi có đúng là Kharlan mà người ta từng tung hô hay không?"

Sự khiêu khích của Dariun có tác dụng. Nhân phẩm bị tổn thương khiến Kharlan nổi cơn lôi đình.

"Đừng tự phụ, thằng nhóc ngựa non háu đá!"

Thét lên đầy giận dữ, ông ta vung ngọn giáo của mình, định hất Dariun ngã xuống. Đó là một đòn đánh uy lực, Dariun không thể không nghiêng người né tránh, bước chân của chú chiến mã đen tuyền cũng loạng choạng mấy nhịp. Nhưng chỉ trong gang tấc, cả hai đã xoay sở để không bị rơi trên con dốc dựng đứng.

Không một giây chậm trễ, ngọn giáo của Kharlan lại đâm vào mặt Dariun. Dariun tìm được tư thế thích hợp và chặn đòn đánh này chỉ trong nháy mắt.

Quân của Kharlan định chen ngang nhưng không có bất kỳ khoảng trống nào để can thiệp vào cuộc giao đấu giữa người với người, ngựa với ngựa, giáo với giáo này. Đâm, chém, đẩy, húc. Những tia lửa xanh nhạt rải rác dưới ánh trăng.

Kharlan là một chiến binh đẳng cấp, một người được sinh ra để trở thành marzban. Nếu tâm trí còn minh mẫn và trái tim không giao động, ông ta sẽ không thua Dariun về lòng can đảm.

Tuy nhiên, lính của Kharlan lại chẳng thể duy trì được tinh thần thép như chủ nhân của họ. Kẻ bị chém làm đôi, kẻ bị bắn hạ, kẻ chạy bán sống bán chết, họ đều chỉ là quân bại trận. Thậm chí, họ còn chẳng nghĩ được rằng thực chất số lượng địch còn chưa đếm hết trên một bàn tay.

Arslan phi ngựa đến địa điểm quyết đấu và theo dõi, lòng đầy lo âu. Narsus cũng đến bên cạnh với thanh kiếm vẫn còn nhỏ máu.

"Sẽ ổn thôi, thưa điện hạ. Dariun hoàn toàn nắm phần thắng trong tay. Chẳng qua lúc này cậu ấy phải tìm thời cơ thích hợp để bắt sống Kharlan."

Narsus không hề nói sai. Ngay khi ngọn giáo và cơ thể của Kharlan bắt đầu di chuyển chậm lại hơn một chút so với Dariun, máu chảy xuống má trái ông ta.Mũi giáo của Dariun cắt một vệt nhỏ trên mặt đối thủ. Dù vết thương không sâu nhưng máu chảy qua mắt cản trở tầm nhìn.

Ngọn thương của Dariun đâm tới nhanh như chớp. Arslan thót tim, nhưng dĩ nhiên Dariun không quên mục đích chính của mình. Anh ta chỉ đâm vào mạng sườn Kharlan không phải bằng mũi giáo mà bằng chuôi giáo.

Kharlan mất thăng bằng, ngã khỏi ngựa.

Cho đến lúc này, mọi chuyện vẫn diễn ra theo tính toán của Dariun và Narsus. Thứ duy nhất sai hướng là độ dốc của vách núi và ngọn giáo của Kharlan. Nó vẫn nằm trong tay Kharlan khi ông ta ngã xuống, va vào sườn đá và bị bẻ gãy. Nhưng nó lại không gãy làm đôi, mà chỉ gập lại một góc kỳ dị và đâm thẳng vào cổ người cầm giáo.

Dariun vội nhảy xuống ngựa đỡ Kharlan dậy, nhưng anh biết không thể cứu vãn. Ngọn giáo gần như đâm xuyên qua cổ họng ông ta, chỉ có hai mắt vẫn mở và chưa mờ đi."

Nhà vua ở đâu?"

Dưới hoàn cảnh cấp thiết, Dariun vội hỏi kẻ hấp hối.

"Andragoras vẫn còn sống...."

Giọng ông ta chỉ như tiếng thở khò khè.

"Nhưng ngai vàng không thuộc về ông ấy nữa. Vị vua chân chính...."

Thay cho giọng nói, những giọt máu đỏ sẫm văng khỏi cổ họng ông ta. Và sau một cơn co giật dữ dội, marzban Kharlan trút hơi thở cuối cùng.

"Vị vua chân chính...?"

Dariun trao đổi ánh nhìn với Narsus, người vừa kịp chạy đến nghe những lời trăn trối.

Bọn họ không thể không nghĩ đến những đồn xung quanh việc vua Andragoras giết anh trai mình, chiếm đoạt ngai vàng. Nói cách khác, ông ta không phải vị vua chân chính mà là một kẻ soán ngôi. Ít nhất thì có nhiều người xì xào như vậy. Tuy nhiên, bằng sự hỗ trợ mạnh mẽ từ binh sĩ cùng sự dũng mãnh của bản thân, Andragoras giành thắng lợi hết chiến dịch này đến chiến dịch khác với các nước láng giềng, nhờ đó mà Pars hưởng vô số quyền lợi. Chính sự thực dụng trong cách cai trị của ông đã làm nên tính hợp pháp cho quyền lực của ông.

Kỹ năng cưỡi ngựa của Arslan thua xa hai người kia nên khi tới nơi và chứng kiến, chàng chỉ có thể đưa mắt dò hỏi.

"Chỉ biết rằng vua Andragoras vẫn còn sống. Còn những chuyện khác, thần e rằng không hỏi thêm được gì."

Narsus trả lời. Arslan nhìn chằm chằm khi Dariun đặt xác Kharlan xuống đất. Chàng hiệp sĩ trẻ trong bộ giáp đen im lặng hồi lâu. Dù Narsus không nói cho hoàng tử toàn bộ những lời của Kharlan khi hấp hối nhưng Dariun tán thành quyết định này. Với một cậu bé 14 tuổi, có nhiều sự thật nằm ngoài khả năng chấp nhận.

Cuối cùng, Dariun lên tiếng.

"Điện hạ, nếu đức vua còn sống thì nhất định sẽ có ngày gặp lại. Hơn nữa, nếu quân Lusitania để bệ hạ sống tới giờ thì hẳn phải có lý do. Cho đến khi đạt được mục đích, chúng sẽ không làm hại bệ hạ một cách vô ích."

Arslan gật đầu, không phải vì thật lòng an tâm mà vì không muốn Dariun lo lắng.

Lúc này, Narsus dẫn hai người đồng đội mới đến ra mắt hoàng tử. Đầu tiên là một nữ tư tế xinh đẹp với mái tóc dài đến tận thắt lưng, cúi đầu cung kính.

"Người hẳn là Arslan điện hạ? Tên thần là Farangis, một thần nữ phụng sự tại đền thờ Mithra vùng Khuzestan. Theo ý muốn của trưởng tư tế quá cố, thần đến đây mong góp sức với điện hạ với tư cách là đồng minh."

Rồi đến lượt một chàng trai trẻ bước lên báo danh.

"Thần tên Gieve. Thần đã trốn thoát khỏi thủ phủ Ecbatana để đến đây phò trợ điện hạ."

Đó là một lời nói dối trắng trợn, nhưng trước khi bị nghi ngờ, Gieve đã đưa ra một sự thật để lấy lòng tin của hoàng tử trẻ.

"Thưa điện hạ, mẫu hậu của người, hoàng hậu Tahamine vẫ an toàn khi thần trốn thoát. Thần đã lấy làm vinh dự khi được diện kiến hoàng hậu."

Chuyện tương lai thì để sau hãy tính, dù gì Gieve vẫn luôn thích tham gia những trò náo nhiệt. Hiện giờ, anh vừa có thể ở bên cạnh Farangis vừa chĩa kiếm tiêu diệt lũ Lusitania vì công lý của mình, điều đó mới tuyệt làm sao. Còn một khi cảm thấy quá gò bó thì bỏ đi lúc nào chẳng được, Gieve thầm nghĩ.

Dariun đứng cách đó không xa, chỉ cười thầm với vẻ mặt gượng gạo.

"Vậy là sáu người rồi, tăng gấp rưỡi quân lực. Nhưng ta tự hỏi liệu có thể tin tưởng chúng không?"

"Quân Lusitania có tới 30 vạn. Mỗi người chúng ta diệt được 5 vạn là ổn rồi, ngươi không thấy thế sao?"

Narsus so sánh một cách vô tư. Thật ra anh chỉ đang châm biếm hoàn cảnh của bản thân khó khăn tới mức nào, còn phải cải thiện thêm.

Có vẻ như để tìm được vua và hoàng hậu, họ chỉ có một cách duy nhất là tấn công tổng lực vào thành Ecbatana.

-----------------

Lời editor :

Chi tiết sáng tạo của Arakawa :

1. Lúc Narsus nói đùa rằng mỗi người chỉ cần diệt được 5 vạn quân địch là xong, Dariun lại hiểu theo nghĩa đen và bảo "Ta thì 5 vạn không thành vấn đề." Ổng định nghiêm túc đánh 5 vạn địch luôn đó.

2. Sau khi đánh bại lính của Kharlan, Arslan đã nhờ Farangis hát cầu siêu cho những người lính đã bỏ mạng. Cậu tin rằng dù họ có làm gì, họ vẫn là người dân Pars và xứng đáng được yên nghỉ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện