Những khu chợ trong kinh thành Ecbatana đã bắt đầu khôi phục lại trật tự dưới sự chiếm đóng của quân Lusitania nhưng máu vẫn không ngừng chảy.
Thành phố hỗn loạn trong cuộc nổi dậy của các nô lệ, những người đã chống lại chính quyền Pars để hợp tác với quân xâm lược Lusitania vì mong muốn đạt được những phần thưởng xứng đáng, tuy nhiên vẫn chẳng có sự thay đổi nào.
"Toàn bộ chiến lợi phẩm sẽ được dâng cho bệ hạ, vị vua đáng kính Innocentius đệ thất của Lusitania. Sao ta có thể ban phát cho lũ rác rưởi các ngươi?"
Thời gian đầu, những nô lệ hân hoan trong niềm vui trả thù. Sau khi giết chủ, họ xả láng hưởng thụ dinh thự của các chủ nô và sống như những phú ông. Nhưng người Lusitania đã chấm dứt chuyện đó, đuổi bọn họ quay lại nơi khốn khổ đã từng giam cầm mình trước kia. Những cuộc biểu tình bị áp đảo trong đòn roi và những lời nguyền rủa.
"Đồ ngu. Vì cớ gì mà những con chiên của đấng Yadabaoth vinh quang như bọn ta lại phải chia sẻ thành quả thắng lợi của mình cho lũ ngoại đạo thấp hèn, hơn nữa còn là nô lệ như các ngươi? Rõ là tưởng bở."
Điều này không giống thỏa thuận. Chẳng phải chúng nói rằng sau khi Lusitania chiếm được thành, nô lệ sẽ được trả tự do sao?
"Cần gì phải giữ lời hứa với bọn dị giáo? Ngươi có giao dịch với lũ lợn lũ bò bao giờ không?"
Và thế là tương lai của các nô lệ cũng bị cướp đi chẳng khác gì với quá khứ.
Ngay cả những người may mắn sống trong nhung lụa cũng chẳng tránh được kiếp nạn. Cơn bão khủng khiếp Lusitania đã càn quét Pars từ vùng tây bắc mà không bỏ sót một ai. Dẫu có nhiều tài sản để mất, như tầng lớp quý tộc, tăng lữ, lãnh chúa, thương nhân, tất cả những thứ xa xỉ họ tích góp được nhờ quyền lực hợp pháp hay bằng những thủ đoạn đê hèn, đều bị chiếm đoạt bằng bạo lực, tàn nhẫn không kém dân nghèo. Đối với xứ Pars, màn đêm mới chỉ bắt đầu.
"Giết ! Giết ! Giết hết những tên dị giáo đi!"
Tiếng hô hào như cát cháy này là của tổng giám mục Jean Bodin. Cơn điên cuồng của lão càng lúc càng dữ dội.
"Vinh quang của chúa sẽ càng rực rỡ hơn với mỗi giọt máu của lũ ngoại đạo ! Không cần thương xót. Để mỗi kẻ ngoại đạo sống sót là lãng phí lương thực của các tín đồ Yadabaoth chân chính."
Nhưng tất nhiên không phải ai trong số 30 vạn binh lính Lusitania đều chung niềm đam mê tàn sát những kẻ ngoại đạo như tổng giám mục Bodin. Hầu hết các tướng lãnh và quan lại đã chuyển mục tiêu từ chinh phạt, tàn phá sang tái thiết. Hoàng tử Guiscard khuyến khích điều này. Quân lính cũng đã phát ốm trong mùi máu và mùi hôi của xác chết, thậm chí bắt đầu nhận hối lộ xin tha mạng của người Pars.
"Những người này và gia đình ông ta xin được cải đạo. Liệu có thể tha cho họ để họ phụng sự đức chúa trời hay không?"
"Không được phép!" Bodin nhảy dựng lên quát, "Những kẻ yêu cầu cải đạo mà không qua thẩm tra thì không đáng tin!"
Đó là tính cách của Bodin, cũng vì thế mà quan điểm của ông ta về chuyện hoàng hậu Tahamine cũng không thể lay chuyển.
"Ả là người đàn bà của Andragoras, đương nhiên không thể nhận ân sủng của Yadabaoth. Một con mụ dị giáo đáng nguyền rủa, phải thiêu sống ả ngay!"
Lão liên tục thúc ép nhà vua. Innocentius đệ thất chỉ có thể né tránh mọi cuộc tranh luận và từ chối đưa ra câu trả lời về cuộc hôn nhân với Tahamine.
"Có lẽ ngay cả chúa cũng không hài lòng về việc này, nhưng trước đó hãy cứ thuyết phục tổng giám mục Bodin đi đã, anh trai à."
Những lời hoàng tử Guiscard nói hoàn toàn hợp lý, nhưng cứ hễ đối mặt với ánh mắt cầu xin của người anh trai, hắn lại vờ như không biết gì. Nhà vua hoàn toàn không có ý định chống lại Bodin. Từ lâu Guiscard đã cảm thấy bất lực trước sự yếu đuối của vị hoàng huynh và cách ông ta phụ thuộc vào hắn để giải quyết mọi khó khăn của bản thân. Đây không phải cuộc hôn nhân của chính ông ta sao? Đó chẳng phải thử thách mà ông ta phải tự mình vượt qua sao?
Tất nhiên Guiscard không nghĩ thế vì muốn tốt cho anh trai mình. Bởi hắn biết nhiêu đó thôi chỉ là sự khởi đầu. Chẳng bao lâu nữa, lòng căm thù mà hoàng huynh của hắn dành cho Bodin sẽ vượt qua sự sùng đạo của ông ta.
.
Trong một khoảng sân rộng lớn của cung điện được lát gạch hoa, đài phun nước hình sư tử, cây cam và lầu ngắm cảnh được tạc từ đá granit. Chỉ cách đây mới vài ngày thôi, máu của các quý tộc xứ Pars cùng người hầu, nô lệ vương vãi khắp nơi, nhưng giờ mọi dấu vết đều đã bị xóa sạch. Dù khó lòng khôi phục được trạng thái ban đầu, nhưng như vậy đã là lộng lẫy lắm rồi.
Theo lệnh của vua Innocentius đệ thất xứ Lusitania, mà dường như tổng giám mục Bodin không hay biết, khu vườn này cùng những cùng điện xung quanh đều là nơi quản thúc một người phụ nữ. Dù gọi là bị giam giữ nhưng tất cả mọi cô gái quý tộc của Lusitania đề sẽ khao khát có được sự xa hoa mà người phụ nữ ngoại đạo này đang tận hưởng. Dù sao thì bà ấy cũng là hoàng hậu Tahamine của Pars.
Innocentius tới đây mỗi ngày chỉ để tìm Tahamine. Tahamine không thèm liếc nhìn ông ta một cái, trong khi vua của Lusitania, người được coi là kẻ thắng trận, lại khép nép hỏi bà sống có thoải mái không, có túng thiếu gì không, đủ câu ngớ ngẩn trước khi vội vàng chuồn đi vì sợ sự soi mói của Bodin. Nhưng rồi, đến một ngày nọ của tháng mười hai, vua Innocentius đệ thất đến đó với bộ ngực ưỡn cao đầy kiêu hãnh.
"Sang năm sau, ta sẽ không phải là vua, mà sẽ thành hoàng đế."
Ông ta sẽ không còn là quốc vương của các vương quốc Lusitania, Maryam và Pars như trước kia nữa, mà là hoàng đế Innocentius của đế chế Lusitania vừa thành lập.
"Có nghĩa là, phu nhân Tahamine, nàng cũng đồng ý rằng hoàng đế cần có một hoàng hậu mà, đúng không? Ta cũng tin như vậy."
Không ai đáp lời.
Dù sự im lặng của Tahamine có nghĩa là gì, vua Lusitania cũng không hiểu được. Từ chối? Chấp thuận? Hay đang chờ đợi. Innocentius đệ thất đơn giản là không hiểu. Cho đến giờ, ông ta vẫn luôn là một kẻ đơn điệu sống trong một thế giới đơn điệu. Thiện và ác với ông ta rõ ràng như ngày hè và đêm đông. Trên đời này có những điều hoàn toàn vượt xa tầm hiểu biết của ông, trong khi nhà vua lúc này đã không còn trẻ nữa.
Thành phố hỗn loạn trong cuộc nổi dậy của các nô lệ, những người đã chống lại chính quyền Pars để hợp tác với quân xâm lược Lusitania vì mong muốn đạt được những phần thưởng xứng đáng, tuy nhiên vẫn chẳng có sự thay đổi nào.
"Toàn bộ chiến lợi phẩm sẽ được dâng cho bệ hạ, vị vua đáng kính Innocentius đệ thất của Lusitania. Sao ta có thể ban phát cho lũ rác rưởi các ngươi?"
Thời gian đầu, những nô lệ hân hoan trong niềm vui trả thù. Sau khi giết chủ, họ xả láng hưởng thụ dinh thự của các chủ nô và sống như những phú ông. Nhưng người Lusitania đã chấm dứt chuyện đó, đuổi bọn họ quay lại nơi khốn khổ đã từng giam cầm mình trước kia. Những cuộc biểu tình bị áp đảo trong đòn roi và những lời nguyền rủa.
"Đồ ngu. Vì cớ gì mà những con chiên của đấng Yadabaoth vinh quang như bọn ta lại phải chia sẻ thành quả thắng lợi của mình cho lũ ngoại đạo thấp hèn, hơn nữa còn là nô lệ như các ngươi? Rõ là tưởng bở."
Điều này không giống thỏa thuận. Chẳng phải chúng nói rằng sau khi Lusitania chiếm được thành, nô lệ sẽ được trả tự do sao?
"Cần gì phải giữ lời hứa với bọn dị giáo? Ngươi có giao dịch với lũ lợn lũ bò bao giờ không?"
Và thế là tương lai của các nô lệ cũng bị cướp đi chẳng khác gì với quá khứ.
Ngay cả những người may mắn sống trong nhung lụa cũng chẳng tránh được kiếp nạn. Cơn bão khủng khiếp Lusitania đã càn quét Pars từ vùng tây bắc mà không bỏ sót một ai. Dẫu có nhiều tài sản để mất, như tầng lớp quý tộc, tăng lữ, lãnh chúa, thương nhân, tất cả những thứ xa xỉ họ tích góp được nhờ quyền lực hợp pháp hay bằng những thủ đoạn đê hèn, đều bị chiếm đoạt bằng bạo lực, tàn nhẫn không kém dân nghèo. Đối với xứ Pars, màn đêm mới chỉ bắt đầu.
"Giết ! Giết ! Giết hết những tên dị giáo đi!"
Tiếng hô hào như cát cháy này là của tổng giám mục Jean Bodin. Cơn điên cuồng của lão càng lúc càng dữ dội.
"Vinh quang của chúa sẽ càng rực rỡ hơn với mỗi giọt máu của lũ ngoại đạo ! Không cần thương xót. Để mỗi kẻ ngoại đạo sống sót là lãng phí lương thực của các tín đồ Yadabaoth chân chính."
Nhưng tất nhiên không phải ai trong số 30 vạn binh lính Lusitania đều chung niềm đam mê tàn sát những kẻ ngoại đạo như tổng giám mục Bodin. Hầu hết các tướng lãnh và quan lại đã chuyển mục tiêu từ chinh phạt, tàn phá sang tái thiết. Hoàng tử Guiscard khuyến khích điều này. Quân lính cũng đã phát ốm trong mùi máu và mùi hôi của xác chết, thậm chí bắt đầu nhận hối lộ xin tha mạng của người Pars.
"Những người này và gia đình ông ta xin được cải đạo. Liệu có thể tha cho họ để họ phụng sự đức chúa trời hay không?"
"Không được phép!" Bodin nhảy dựng lên quát, "Những kẻ yêu cầu cải đạo mà không qua thẩm tra thì không đáng tin!"
Đó là tính cách của Bodin, cũng vì thế mà quan điểm của ông ta về chuyện hoàng hậu Tahamine cũng không thể lay chuyển.
"Ả là người đàn bà của Andragoras, đương nhiên không thể nhận ân sủng của Yadabaoth. Một con mụ dị giáo đáng nguyền rủa, phải thiêu sống ả ngay!"
Lão liên tục thúc ép nhà vua. Innocentius đệ thất chỉ có thể né tránh mọi cuộc tranh luận và từ chối đưa ra câu trả lời về cuộc hôn nhân với Tahamine.
"Có lẽ ngay cả chúa cũng không hài lòng về việc này, nhưng trước đó hãy cứ thuyết phục tổng giám mục Bodin đi đã, anh trai à."
Những lời hoàng tử Guiscard nói hoàn toàn hợp lý, nhưng cứ hễ đối mặt với ánh mắt cầu xin của người anh trai, hắn lại vờ như không biết gì. Nhà vua hoàn toàn không có ý định chống lại Bodin. Từ lâu Guiscard đã cảm thấy bất lực trước sự yếu đuối của vị hoàng huynh và cách ông ta phụ thuộc vào hắn để giải quyết mọi khó khăn của bản thân. Đây không phải cuộc hôn nhân của chính ông ta sao? Đó chẳng phải thử thách mà ông ta phải tự mình vượt qua sao?
Tất nhiên Guiscard không nghĩ thế vì muốn tốt cho anh trai mình. Bởi hắn biết nhiêu đó thôi chỉ là sự khởi đầu. Chẳng bao lâu nữa, lòng căm thù mà hoàng huynh của hắn dành cho Bodin sẽ vượt qua sự sùng đạo của ông ta.
.
Trong một khoảng sân rộng lớn của cung điện được lát gạch hoa, đài phun nước hình sư tử, cây cam và lầu ngắm cảnh được tạc từ đá granit. Chỉ cách đây mới vài ngày thôi, máu của các quý tộc xứ Pars cùng người hầu, nô lệ vương vãi khắp nơi, nhưng giờ mọi dấu vết đều đã bị xóa sạch. Dù khó lòng khôi phục được trạng thái ban đầu, nhưng như vậy đã là lộng lẫy lắm rồi.
Theo lệnh của vua Innocentius đệ thất xứ Lusitania, mà dường như tổng giám mục Bodin không hay biết, khu vườn này cùng những cùng điện xung quanh đều là nơi quản thúc một người phụ nữ. Dù gọi là bị giam giữ nhưng tất cả mọi cô gái quý tộc của Lusitania đề sẽ khao khát có được sự xa hoa mà người phụ nữ ngoại đạo này đang tận hưởng. Dù sao thì bà ấy cũng là hoàng hậu Tahamine của Pars.
Innocentius tới đây mỗi ngày chỉ để tìm Tahamine. Tahamine không thèm liếc nhìn ông ta một cái, trong khi vua của Lusitania, người được coi là kẻ thắng trận, lại khép nép hỏi bà sống có thoải mái không, có túng thiếu gì không, đủ câu ngớ ngẩn trước khi vội vàng chuồn đi vì sợ sự soi mói của Bodin. Nhưng rồi, đến một ngày nọ của tháng mười hai, vua Innocentius đệ thất đến đó với bộ ngực ưỡn cao đầy kiêu hãnh.
"Sang năm sau, ta sẽ không phải là vua, mà sẽ thành hoàng đế."
Ông ta sẽ không còn là quốc vương của các vương quốc Lusitania, Maryam và Pars như trước kia nữa, mà là hoàng đế Innocentius của đế chế Lusitania vừa thành lập.
"Có nghĩa là, phu nhân Tahamine, nàng cũng đồng ý rằng hoàng đế cần có một hoàng hậu mà, đúng không? Ta cũng tin như vậy."
Không ai đáp lời.
Dù sự im lặng của Tahamine có nghĩa là gì, vua Lusitania cũng không hiểu được. Từ chối? Chấp thuận? Hay đang chờ đợi. Innocentius đệ thất đơn giản là không hiểu. Cho đến giờ, ông ta vẫn luôn là một kẻ đơn điệu sống trong một thế giới đơn điệu. Thiện và ác với ông ta rõ ràng như ngày hè và đêm đông. Trên đời này có những điều hoàn toàn vượt xa tầm hiểu biết của ông, trong khi nhà vua lúc này đã không còn trẻ nữa.
Danh sách chương