Nếu Dariun có khả năng hiểu được ngôn ngữ của những sinh vật không phải con người như Farangis thì có lẽ anh ta đã nghe thấy lời cảnh báo của chú Vahriz từ thế giới bên kia.
Nhưng ngay cả khi không có sức mạnh ấy, anh vẫn dễ dàng cảm nhận được sự nguy hiểm phát ra từ đối thủ mới gặp lần đầu. Sự thù địch trần trụi và ác độc thổi ùa về phía Dariun như những cơn gió nóng trên sa mạc.
Và Dariun rút kiếm của mình để đáp lại sát khí ấy bằng bản năng của chiến binh.
"Ngươi tự chuốc phiền phức cho mình rồi, đồ ngu!"
Ngay cả tiếng cười trầm thấp đằng sau chiếc mặt nạ ấy cũng mang đến cảm giác đáng đề phòng. Không cần cuộc đối thoại nào vô ngĩa, cả hai đều hiểu rằng, bọn họ là kẻ thù.
Tiếng lưỡi kiếm va chạm nhau dồn dập tăng, nhưng không đòn nào đánh trúng mục tiêu.
Dariun cảm thấy căng thẳng. Dù anh luôn được tán dương về lòng can đảm nhưng vẫn không thể hoàn toàn bình tĩnh trước sức mạnh to lớn của đối thủ. Trường hợp này thì buộc phải dùng đến cái đầu. Dừng tấn công, anh lui lại hai bước, chuyển sang phòng thủ.
Mặt nạ bạc nhanh chân bước tới, giáng cho anh ta những đòn dữ dội. Nhưng cũng như Dariun, lần này hắn gặp phải một hàng phòng ngự không thể xuyên thủng.
Vệt sáng của những lưỡi gươm loang loáng trên không trung, cả hai bên đều nhận thấy sự dũng mãnh vô song từ kẻ đối diện.
Hai thanh kiếm khóa chặt lại với nhau, lúc bấy giờ dáng vẻ người đối diện mới hiện ra lờ mờ, nghe thấy rõ hơi thở gấp gáp của nhau.
"Khai tên đi!" Mặt nạ bạc nói, bên dưới chất giọng lạnh băng cũng ẩn chứa chút sợ hãi.
Nhìn vào cặp mắt sáng lòe sau lớp mặt nạ, Dariun khảng khái đáp.
"Dariun!"
"Ngươi là....Dariun?"
Kẻ này dường như đang lục lọi cái tên ấy trong ký ức của mình, rồi bất chợt cất lên một tiếng cười nhạo đầy ác ý. Dariun không khỏi giật mình trước phản ứng này.
"Thật trùng hợp. Cháu trai của Vahriz? Chẳng trách nào...."
Ngươi mạnh như vậy....Nhưng Mặt nạ bạc nuốt lại những lời ấy mà chỉ bắn ra cái nhìn sắc lạnh. Cả tấm mặt nạ cũng rung bên bởi chững tràng cười mà chắc chắn sẽ khiến bất cứ ai, trừ Dariun, cảm thấy dựng tóc gáy. Đến khi tiếng cười lắng xuống, một lời thú nhận kiêu ngạo mới bật ra.
"Để ta cho ngươi biết điều này nhé, chính ta là kẻ đã chặt phăng cái đầu bạc trắng nhăn nheo của lão Vahriz chú ngươi!"
"Cái gì?"
"Đó là sự trừng phạt đích đáng cho con chó cưng của Andragoras. Ngươi có muốn nhận cái chết giống như chú của ngươi không?"
Khoảnh khắc hai thanh kiếm đan chéo nhau bung ra, thanh kiếm của Dariun quét qua không trung với tốc độ hung hãn vượt xa dự liệu của Mặt nạ bạc. Hắn vội xoay kiếm về phòng thủ nhưng không còn kịp nữa, kiếm của Dariun giáng thẳng vào mặt hắn.
Chiếc mặt nạ vỡ làm đôi. Gương mặt luôn được che đậy kín như bưng hoàn toàn lộ ra ngoài. Kẻ đó phát ra những tiếng thở hổn hển dữ dội.
Và Dariun đã nhìn thấy nó, hai khuôn mặt. Dưới tấm mặt nạ là một chàng trai trẻ xấp xỉ tuổi mình với một bên mặt trắng trẻo, nhã nhặn đối lập với bên còn lại sưng phù, đen nhám vì vết bỏng khủng khiếp.
Dù chỉ thoáng qua nhưng khuôn mặt ấy khắc sâu vào đáy mắt Dariun. Đối phương lập tức đưa tay trái lên che mặt nhưng cặp mắt hắn ta trợn to, đỏ quạch như máu, trừng trừng nhìn Dariun. Lưỡi kiếm trong tay hắn lóe lên lần nữa.
Dariun lùi lại, nhưng sự sắc bén của nhát kiếm được thúc đẩy bởi cơn thịnh nộ đã không còn như trước kia. Nó uốn lượn như một con rắn, lưỡi kiếm trắng toát vươn dài đuổi theo con mồi tới cùng. Dariun bắt đầu loạng choạng mất thăng bằng.
Khi đang chuẩn bị tung ra đòn chí mạng, gã (từng đeo) mặt nạ bạc bỗng nhiên đổi hướng kiếm, vừa kịp ngăn một nhát chém khác vừa được tung về phía mình. Trước mặt hắn lúc này là Narsus.
"Này, ngươi có định hỏi tên ta không? Nếu không thì ta sẽ hơi xấu hổ khi tự giới thiệu bản thân đấy."
Sát khí bắn ra như mũi tên từ gương mặt bị che khuất bằng cánh tay và lớp áo choàng, nhưng Narsus không nhận ra, hoặc ít nhất là không quá rõ ràng.
"Ngươi là ai, tên hề?"
"Ta không quan tâm đến thái độ của ngươi lắm, nhưng ngươi đã hỏi thì e là ta đành phải giới thiệu thôi. Ta là Narsus, người sẽ trở thành họa sĩ cung đình trong triều dại của vị vua tiếp theo của Pars."
"Họa sĩ cung đình?"
"Ngươi biết đấy, ta không có tiếng lắm trong giới hội họa, nhưng những người biết đến ta đều gọi ta là bậc thầy Mani tái thế."
"Ai nói?" Dariun khạc ra một câu khi đứng thẳng dậy. Thấy anh ta đã khôi phục hoàn toàn, Mặt nạ bạc biết mình đành phải từ bỏ chiến thắng đã ở ngay trước mắt. Một chọi hai, hơn nữa một cánh tay hắn không thể hoạt động thoải mái khi phải che đi khuôn mặt, chưa kể kẻ địch vô cùng thiện chiến. Lúc này, hắn nhớ đến lời tiên đoán của tay trưởng lão khi ở căn hầm dưới lòng đất.
"Hãy giải quyết chuyện này vào lúc khác. Trận hôm nay coi như hòa."
"Việc hôm nay không nên trì hoãn đến ngày mai."
Mất chiếc mặt nạ, hắn không thể nhận lời thách đấu của Narsus, chỉ có thể vừa che mặt vừa rút lui khỏi thế gọng kìm.
"Tạm biệt, tên họa sĩ dởm đời. Cải thiện kỹ năng cho lần gặp mặt tiếp theo đi."
ĐÓ là một lời chế nhạo vô căn cứ nhưng quá đủ để làm tổn thương lòng tự trọng của Narsus. Không nói nửa lời, ngài họa sĩ cung đình tương lai xông đến, tung ra một nhát kiếm xé gió.
Mặt nạ bạc xoay người hết sức nhẹ nhàng ngay cả khi đỡ đòn. Phong thái hắn vô cùng tao nhã nhưng lại chặt chẽ, ngay cả Dariun hay Narsus cũng không tìm được kẽ hở nào để lợi dụng.
Hắn lao vào một ngõ hẹp, đá đổ những cái thùng xếp dọc bờ tường để chắn lối đi. Khi viền áo choàng đen biến mất ở khúc quanh, những cận thần của Arslan đành từ bỏ ý định bám đuổi. Dariun vỗ vai bạn mình.
"Ta không biết tên khốn đó là ai nhưng kiếm thuật rất cao siêu. Nếu không có ngươi giúp, chắc giờ ta đã bị hắn băm nhỏ rồi."
"Hẳn là thế, nhưng tên đó thật quá quắt. Hắn dám gọi ta là họa sĩ dởm đời. Thế giới này đầy rẫy những kẻ thiếu hiểu biết và không có con mắt nghệ thuật. Tận thế đến nơi rồi." Trước khi Dariun bình luận gì, anh ta lại nói tiếp, "Nhân tiện, hình như gã đó biết chú của ngươi? Bạn cũ à?"
"Ta cũng đã nghĩ thế nhưng chẳng nhớ ra được gì. Ban đầu ta tưởng chiếc mặt nạ ấy chỉ là để trang trí thôi, nhưng có lẽ không phải thế. Với những vết bỏng khủng khiếp đó, hắn không còn cách nào ngoài che đậy."
Dù gật gù đồng ý với Dariun nhưng Narsus vẫn không hoàn toàn bị thuyết phục.
Dù thế nào cũng phải có lý do gì khác chứ. Anh ta có thể cần đeo mặt nạ để người khác không nhận ra diện mạo vốn có của mình, nhưng khi đến một vùng đất xa lạ với những con người xa lạ, lý do ấy không thỏa đáng lắm. Không chừng nếu không có vết bỏng ấy, Narsus có khi lại nhớ ra điều gì cũng nên.
Nhưng ngay cả khi không có sức mạnh ấy, anh vẫn dễ dàng cảm nhận được sự nguy hiểm phát ra từ đối thủ mới gặp lần đầu. Sự thù địch trần trụi và ác độc thổi ùa về phía Dariun như những cơn gió nóng trên sa mạc.
Và Dariun rút kiếm của mình để đáp lại sát khí ấy bằng bản năng của chiến binh.
"Ngươi tự chuốc phiền phức cho mình rồi, đồ ngu!"
Ngay cả tiếng cười trầm thấp đằng sau chiếc mặt nạ ấy cũng mang đến cảm giác đáng đề phòng. Không cần cuộc đối thoại nào vô ngĩa, cả hai đều hiểu rằng, bọn họ là kẻ thù.
Tiếng lưỡi kiếm va chạm nhau dồn dập tăng, nhưng không đòn nào đánh trúng mục tiêu.
Dariun cảm thấy căng thẳng. Dù anh luôn được tán dương về lòng can đảm nhưng vẫn không thể hoàn toàn bình tĩnh trước sức mạnh to lớn của đối thủ. Trường hợp này thì buộc phải dùng đến cái đầu. Dừng tấn công, anh lui lại hai bước, chuyển sang phòng thủ.
Mặt nạ bạc nhanh chân bước tới, giáng cho anh ta những đòn dữ dội. Nhưng cũng như Dariun, lần này hắn gặp phải một hàng phòng ngự không thể xuyên thủng.
Vệt sáng của những lưỡi gươm loang loáng trên không trung, cả hai bên đều nhận thấy sự dũng mãnh vô song từ kẻ đối diện.
Hai thanh kiếm khóa chặt lại với nhau, lúc bấy giờ dáng vẻ người đối diện mới hiện ra lờ mờ, nghe thấy rõ hơi thở gấp gáp của nhau.
"Khai tên đi!" Mặt nạ bạc nói, bên dưới chất giọng lạnh băng cũng ẩn chứa chút sợ hãi.
Nhìn vào cặp mắt sáng lòe sau lớp mặt nạ, Dariun khảng khái đáp.
"Dariun!"
"Ngươi là....Dariun?"
Kẻ này dường như đang lục lọi cái tên ấy trong ký ức của mình, rồi bất chợt cất lên một tiếng cười nhạo đầy ác ý. Dariun không khỏi giật mình trước phản ứng này.
"Thật trùng hợp. Cháu trai của Vahriz? Chẳng trách nào...."
Ngươi mạnh như vậy....Nhưng Mặt nạ bạc nuốt lại những lời ấy mà chỉ bắn ra cái nhìn sắc lạnh. Cả tấm mặt nạ cũng rung bên bởi chững tràng cười mà chắc chắn sẽ khiến bất cứ ai, trừ Dariun, cảm thấy dựng tóc gáy. Đến khi tiếng cười lắng xuống, một lời thú nhận kiêu ngạo mới bật ra.
"Để ta cho ngươi biết điều này nhé, chính ta là kẻ đã chặt phăng cái đầu bạc trắng nhăn nheo của lão Vahriz chú ngươi!"
"Cái gì?"
"Đó là sự trừng phạt đích đáng cho con chó cưng của Andragoras. Ngươi có muốn nhận cái chết giống như chú của ngươi không?"
Khoảnh khắc hai thanh kiếm đan chéo nhau bung ra, thanh kiếm của Dariun quét qua không trung với tốc độ hung hãn vượt xa dự liệu của Mặt nạ bạc. Hắn vội xoay kiếm về phòng thủ nhưng không còn kịp nữa, kiếm của Dariun giáng thẳng vào mặt hắn.
Chiếc mặt nạ vỡ làm đôi. Gương mặt luôn được che đậy kín như bưng hoàn toàn lộ ra ngoài. Kẻ đó phát ra những tiếng thở hổn hển dữ dội.
Và Dariun đã nhìn thấy nó, hai khuôn mặt. Dưới tấm mặt nạ là một chàng trai trẻ xấp xỉ tuổi mình với một bên mặt trắng trẻo, nhã nhặn đối lập với bên còn lại sưng phù, đen nhám vì vết bỏng khủng khiếp.
Dù chỉ thoáng qua nhưng khuôn mặt ấy khắc sâu vào đáy mắt Dariun. Đối phương lập tức đưa tay trái lên che mặt nhưng cặp mắt hắn ta trợn to, đỏ quạch như máu, trừng trừng nhìn Dariun. Lưỡi kiếm trong tay hắn lóe lên lần nữa.
Dariun lùi lại, nhưng sự sắc bén của nhát kiếm được thúc đẩy bởi cơn thịnh nộ đã không còn như trước kia. Nó uốn lượn như một con rắn, lưỡi kiếm trắng toát vươn dài đuổi theo con mồi tới cùng. Dariun bắt đầu loạng choạng mất thăng bằng.
Khi đang chuẩn bị tung ra đòn chí mạng, gã (từng đeo) mặt nạ bạc bỗng nhiên đổi hướng kiếm, vừa kịp ngăn một nhát chém khác vừa được tung về phía mình. Trước mặt hắn lúc này là Narsus.
"Này, ngươi có định hỏi tên ta không? Nếu không thì ta sẽ hơi xấu hổ khi tự giới thiệu bản thân đấy."
Sát khí bắn ra như mũi tên từ gương mặt bị che khuất bằng cánh tay và lớp áo choàng, nhưng Narsus không nhận ra, hoặc ít nhất là không quá rõ ràng.
"Ngươi là ai, tên hề?"
"Ta không quan tâm đến thái độ của ngươi lắm, nhưng ngươi đã hỏi thì e là ta đành phải giới thiệu thôi. Ta là Narsus, người sẽ trở thành họa sĩ cung đình trong triều dại của vị vua tiếp theo của Pars."
"Họa sĩ cung đình?"
"Ngươi biết đấy, ta không có tiếng lắm trong giới hội họa, nhưng những người biết đến ta đều gọi ta là bậc thầy Mani tái thế."
"Ai nói?" Dariun khạc ra một câu khi đứng thẳng dậy. Thấy anh ta đã khôi phục hoàn toàn, Mặt nạ bạc biết mình đành phải từ bỏ chiến thắng đã ở ngay trước mắt. Một chọi hai, hơn nữa một cánh tay hắn không thể hoạt động thoải mái khi phải che đi khuôn mặt, chưa kể kẻ địch vô cùng thiện chiến. Lúc này, hắn nhớ đến lời tiên đoán của tay trưởng lão khi ở căn hầm dưới lòng đất.
"Hãy giải quyết chuyện này vào lúc khác. Trận hôm nay coi như hòa."
"Việc hôm nay không nên trì hoãn đến ngày mai."
Mất chiếc mặt nạ, hắn không thể nhận lời thách đấu của Narsus, chỉ có thể vừa che mặt vừa rút lui khỏi thế gọng kìm.
"Tạm biệt, tên họa sĩ dởm đời. Cải thiện kỹ năng cho lần gặp mặt tiếp theo đi."
ĐÓ là một lời chế nhạo vô căn cứ nhưng quá đủ để làm tổn thương lòng tự trọng của Narsus. Không nói nửa lời, ngài họa sĩ cung đình tương lai xông đến, tung ra một nhát kiếm xé gió.
Mặt nạ bạc xoay người hết sức nhẹ nhàng ngay cả khi đỡ đòn. Phong thái hắn vô cùng tao nhã nhưng lại chặt chẽ, ngay cả Dariun hay Narsus cũng không tìm được kẽ hở nào để lợi dụng.
Hắn lao vào một ngõ hẹp, đá đổ những cái thùng xếp dọc bờ tường để chắn lối đi. Khi viền áo choàng đen biến mất ở khúc quanh, những cận thần của Arslan đành từ bỏ ý định bám đuổi. Dariun vỗ vai bạn mình.
"Ta không biết tên khốn đó là ai nhưng kiếm thuật rất cao siêu. Nếu không có ngươi giúp, chắc giờ ta đã bị hắn băm nhỏ rồi."
"Hẳn là thế, nhưng tên đó thật quá quắt. Hắn dám gọi ta là họa sĩ dởm đời. Thế giới này đầy rẫy những kẻ thiếu hiểu biết và không có con mắt nghệ thuật. Tận thế đến nơi rồi." Trước khi Dariun bình luận gì, anh ta lại nói tiếp, "Nhân tiện, hình như gã đó biết chú của ngươi? Bạn cũ à?"
"Ta cũng đã nghĩ thế nhưng chẳng nhớ ra được gì. Ban đầu ta tưởng chiếc mặt nạ ấy chỉ là để trang trí thôi, nhưng có lẽ không phải thế. Với những vết bỏng khủng khiếp đó, hắn không còn cách nào ngoài che đậy."
Dù gật gù đồng ý với Dariun nhưng Narsus vẫn không hoàn toàn bị thuyết phục.
Dù thế nào cũng phải có lý do gì khác chứ. Anh ta có thể cần đeo mặt nạ để người khác không nhận ra diện mạo vốn có của mình, nhưng khi đến một vùng đất xa lạ với những con người xa lạ, lý do ấy không thỏa đáng lắm. Không chừng nếu không có vết bỏng ấy, Narsus có khi lại nhớ ra điều gì cũng nên.
Danh sách chương