“Ngày mà tên tuổi Xà vương Zahhak trỗi dậy cuối cùng cũng đến. Hậu duệ của kẻ nổi loạn Kai Khosrow sẽ tàn sát lẫn nhau, khiến máu chảy thành sông.”

Giọng nói u ám đó tràn ngập sự sung sướng. Đó là giọng của gã phù thủy mặc tấm áo choàng đen đang ẩn náu sâu trong lòng đất dưới thủ đô.

Tuy nhiên, những người trên kia không nghe thấy âm thanh này. Người ta chỉ biết rằng, bóng tối chiến tranh đang che phủ. Âm thanh của áp giáp và đao kiếm rền vang khi bính lính sải bước tiến lên, chiến đấu rồi lại nghỉ ngơi dưới cái nắng gay gắt.

Zandeh, thuộc hạ trung thành của Hilmes bận ngập đầu suốt những ngày này. Hắn không những chịu trách nhiệm chỉ huy trận chiến mà còn phải xoa dịu nỗi bất an ngày một tăng của những người lính thủ thành. Mà điều khiến họ khó chịu không phải chiến trận.

Nếu thua và bị bắt, họ chắc chắn sẽ bị coi như kẻ thù và bị xử tử. Nỗi bất an đến từ đây.

“Không đời nào có chuyện đó, bởi hoàng tử Hilmes chính là vị vua chính thống của Pars. Sắp tới, điện hạ sẽ tổ chức lễ đăng quang, và chúng ta sẽ trở thành cận vệ của ngài.”

Zandeh nhiệt tình trấn an đồng đội trong khi vẽ ra viễn cảnh tương lai tươi đẹp cho các binh sĩ. Lòng trung thành của hắn dành cho Hilmes là không phải bàn cãi. Một khi chúa thượng lên ngôi, danh tiếng của hắn cũng vẻ vang không kém gì người cha quá cố.

Những lời động viên của Zandeh có tác dụng, tinh thần binh lính đã phấn chấn trở lại. Zandeh biết cứ la mắng mà không quan tâm thì sẽ khiến họ oán giận.

Nói chung, việc thủ thành chỉ có ý nghĩa khi chờ đợi quân tiếp viện. Nhưng Hilmes lại khác, hắn không có tiếp viện nào để cầu cứu, cũng không thể trốn mãi trong cổng thành đóng kín. Ecbatana là một thành phố lớn, thức ăn đương nhiên phải được mang từ ngoài vào. Hắn cần chấm dứt trận chiến này trước khi người dân bắt đầu chết đói. Khi Zandeh đến nhắc nhở, Hilmes đáp.

“Đừng lo, ta có cách để kết thúc chuyện này sớm thôi.”

“Điện hạ có kế hoạch gì?”

Zandeh tuy hiểu nhưng vẫn cung kính hỏi.

“Ta sẽ thách đấu tay đôi với Andragoras. Ngai vàng duy nhất đang bị đe dọa, hắn sẽ không thể từ chối nếu không muốn bị chế nhạo là kẻ hèn nhát.”

Hilmes bật cười lớn. Tiếng cười của hắn không kéo dài được bao lâu khi thấy vẻ mặt do dự của Zandeh. Một tia sáng lóe lên từ con mắt trái ẩn sau tấm vải che mặt của Hilmes.

“Ngươi chớ nghĩ rằng ta sẽ thua, Zandeh.”

Hilmes cảm thấy lòng tự tôn của mình bị đả kích, bèn lớn tiếng quát. Zandeh sợ hãi co người lại.

“Nếu đấu tay đôi, điện hạ sẽ không thua, nhưng mà…”

“Nhưng sao?”

“Tên Andragoras đó có thể giở thủ đoạn. Điện hạ vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.”

Zandeh thận trong khuyên.

“Hơn nữa, người cũng phải để ý đến hoàng tử Arslan. Không biết hiện giờ hắn ở đâu, có tham gia trận này không?”

“Thằng nhóc đó vô dụng, đừng quan tâm.”

Chỉ bằng một câu nói, Hilmes đã gạt Arslan ra khỏi cuộc bàn luận.

Hilmes biết chính xác Zandeh đang lo lắng điều gì. Kinh đô vừa mới chiếm lại được, nay trở thành gánh nặng lớn cho Hilmes. Hắn phải chống đỡ trước những cuộc tấn công của Andragoras, đồng thời cung cấp lương thực cho cả triệu dân. Hiện giờ, thiếu nước đã thành vấn nạn nghiêm trọng, thậm chí còn không đủ nước để rửa máu trên tường thành. Xuất hiện vài căn bệnh do các xác chết phân hủy, thải ra chất độc. Sự cai trị của quân Lusitania vừa sụp đổ, triều đình Pars mới chưa thành lập, có biết bao việc phải làm nhưng không thể làm. Nguy hiểm nhất là số người bất mãn với Hilmes tăng dần lên. Kể từ khi Hilmes nắm quyền kiểm soát kinh đô, hắn chưa có bất cứ hàng động nào để cải thiện nó, khiến người dân vô cùng thất vọng.

Cái Hilmes muốn là những bức tường thành kiên cố của kinh đô Ecbatana, sự phò tá tận tụy của cấp dưới, và quan trọng nhất là tính chính thống của ngai vàng.

Tên pháp sư cải trang thành tể tướng Husrab hứa sẽ nói cho Hilmes biết một bí mật, nhưng ngay khi Andragoras tấn công, tên pháp sư lại biến mất và Hilmes bỏ lỡ cơ hội tìm hiểu bí mật này. Mục đích của gã chỉ đơn giản là khiến Hilmes thêm bất an. Hilmes tuy mơ hồi hiểu được ý đồ của đối phương nhưng cũng không sao bình tâm được. Rốt cuộc tên đó muốn nói gì?

Hilmes muốn gặp công chúa Irina của Maryam. Hắn biết chỉ có cô mới khiến hắn bình tĩnh lại được. Nhưng Hilmes lại cố tình lảng tránh. Ít nhất, hắn sẽ không gặp cô trước trận đấu tay đôi với Andragoras.

Sau ngày 14 tháng 8, trận giao tranh ác liệt diễn ra trong các đường dẫn nước ngầm. Andragoras cuối cùng đã thật sự tấn công. Ông ta cử hơn 1000 binh sĩ, hy vọng xuyên thủng được hàng phòng ngự của Hilmes.

Nếu phòng tuyến này bị phá vỡ, Hilmes sẽ cầm chắc phần thua. Nhưng may thay, lợi thế địa lý vẫn nghiêng về phía hắn.

Sam chịu trách nhiệm chỉ huy phòng thủ. Trớ trêu thay, mùa thu năm ngoái, Sam không hề biết về đường nước ngầm này nên Hilmes đã xông vào từ đó, tạo cơ hội để Lusitania chiếm thành Ecbatana. Giờ đây, Sam chính là người giăng thiên la địa võng ở chốn này, dụ lính của vua Andragoras tới, đổ dầu xuống đầu họ.

Ngay khi dầu bốc cháy, toàn bộ đường nước ngầm rực sáng trong lửa vàng. Không thể tiến hay lùi, lính của Andragoras bị lửa nuốt chửng, chỉ còn biết la hét. Họ như cá mắc lưới, hóa thành những khối lửa, lăn lộn khắp nơi.

Thấy ánh lửa và nghe tiếng hét, quân của vua Andragoras muốn tiến về phía trước nhưng bị ngọn lủa chắn lối, không thể di chuyển. Đúng lúc này, vô số mũi tên bay ra từ bóng tối, nhắm vào đám người đang hoang mang. Binh lính lần lượt ngã xuống nước, máu bắn văng lên. Sam chỉ huy hết sức khôn khéo, hơn 100 lính phe Andragoras đã chết mà không thể xông lên.

“Có phải ngài không, Sam?”

Giọng Kishward vang vọng trong các bức tường đá. Sau khi nghe binh lính mô tả hàng rào phòng thủ cực kỳ tinh vi này, Kishward đã đích thân tìm đến. Anh tin Sam sẽ phụ trách chỉ huy, nhưng không ngờ rằng họ chạm trán ngay tại đây.

“Là ngài Kishward đấy à?”

Câu trả lời của Sam ngắn gọn nhưng nặng nề. Mỗi lần giết một người lính, ông ta đều dằn vặt tự trách bản thân.

Hai vị marzban đối mặt nhau trong đường nước ngầm, nơi ánh sáng bóng tối xen kẽ. Kishward thuyết phục người bạn cũ hãy đầu hàng vua Andragoras.

“Người phong cho ngài làm marzban chính là vua Andragoras. Hãy hạ kiếm xuống và thề trung thành với bệ hạ lần nữa. Có thể hơi tự phụ khi nói điều này, nhưng ta chắc chắn sẽ cầu xin bệ hạ tha lỗi cho ngài.”

Trước lời khẩn khoản của người bạn, Sam chỉ mệt mỏi đáp.

“Ngài Kishward, ta đã đổi chủ một lần rồi.”

“Có lý do gì cho điều đó không?”

“Có lẽ ta có thể tự bào chữa rằng số mệnh trêu ngươi, nhưng nếu ta một lần nữa đổi chủ, đó chỉ đơn giản là hành vi phản bội. Dù người khác có nói gì, bản thân ta cũng biết.”

Sam rút thanh kiếm của mình ra. Kishward nắm đôi song kiếm trong tay, chợt nhớ ra điều Kubard từng nói. Kubard bảo rằng dường như Sam chỉ đang tìm một sự kết thúc cho bản thân, và Kishward nghĩ anh ta nói đúng.

Sam là một chiến binh dũng cảm hiếm thấy, người thiệt mạng trong trận này có thể là Kishward. Nhưng dù sao đi nữa, Kishward vẫn phải đối đầu.

“Hãy nghĩ lại đi, nếu ngài sống sót, một ngày nào đó, sự lựa chọn đúng đắn của ngài sẽ được công nhận.”

“Nếu tiếp tục sống, ta sẽ chỉ chứng kiến cả đồng bào tàn sát lẫn nhau. Ta ghen tị với Shapur và Garshaph, được chết vinh quang như thế.”

Mũi kiếm của Sam vẽ đường vòng cung, nhắm vào ngay mi tâm Kishward.

Sát ý xuyên qua bóng tối.

Một tiếng nổ vang trời, mặt nước chao đảo. Sam lao dến Kishward, lưỡi kiếm phản chiếu ánh lửa, giáng xuống đầu người bạn cũ. Mặt nước và tường đá khiến tiếng kim loại chạm nhau vang vọng thành những tiếng ong ong.

Hai vị marzban hoán đổi vị trí sau lần so chiêu đầu. Họ điều chỉnh nhịp thở, thủ thế, rồi lao vào nhau lần nữa. Kiếm của Sam giáng xuống đỉnh đầu Kishward. Đúng lúc đó, kiếm trong tay phải của Kishward vẽ một vệt sáng cắt chéo. Lưỡi kiếm và áo giáp chạm nhau. Sam không tránh được nhát chém này, nhưng Kishward cũng không có ý định lấy mạng đối thủ. Kết quả là chiêu này thất bại, chỉ để lại một vết nứt trên áo giáp của Sam, còn thanh kiếm của Kishward phát ra tiếng kêu răng rắc.

Không rõ ai trong hai vị tướng cảm thấy thất vọng hơn với kết quả này. Mảnh kiếm của Kishward rơi xuống nước. Tuy nhiên, một giọng nói lại bất ngờ vang lên át đi âm thanh.

“Ngoạn mục. Thật đáng tiếc khi không ai được dịp chiêm ngưỡng hai vị marzban quyết

đấu.”

“Bệ hạ….”

Cả hai người đều sững sờ. Vua Andragoras cao lớn sừng sững trong bộ áo giáp xuất hiện trước mặt họ.

“Sam, tránh đường!”

“Chuyện này…”

“Ngươi định chống đối?”

“Dù người là bệ hạ…”

“Ngươi quả là một vị trung thần. Nhưng nếu ta nói ta không có ý định đấu với Hilmes, ta chỉ muốn nói chuyện với hắn, ngươi nghĩ sao?”

Tiếng cười của vua Andragoras như một sợi dây vô hình, trói chặt Sam. Ông dùng âm thanh đầy uy lực ấy trấn áp vị thuộc tướng cũ vẫn đang nỗ lực tranh đấu.

“Dù vở kịch có thảm hại đến đâu cũng đến lúc phải hạ màn, và giờ là thời điểm. Hay là Sam, chủ nhân hiện tại của ngươi chỉ là một tên hèn nhát, không dám đối đầu với kẻ thù?”

Nhà vua dứt lời, một sự im lặng nặng nề bao trùm con đường ngầm vốn đã bí bức.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện