Quân đội do Hilmes chỉ huy chỉ có các binh lính người Pars, lên đường rời kinh đô ngày 1 tháng 3.

Lực lượng bao gồm 9.200 kỵ binh, 25.400 bộ binh, ngoài ra còn có đoàn vận tải binh, phụ trách quân lương. Kỵ binh chủ yếu là các thuộc hạ trước kia từng phục vụ Kharlan, người cha quá cố của Zandeh, cùng với lính dưới quyền Sam.

Ngay cả Guiscard cũng rất ngạc nhiên khi Mặt nạ bạc có thể chiêu mộ những 3 vạn binh sĩ. Dù có chút bất an nhưng hắn vẫn cho họ khởi hành.

Năm ngày sau khi rời kinh đô, còn cách thành Zabul nửa quãng đường, họ nghe tin đồn từ thường dân quanh đó.

Họ nói một vài toán lính ưa càn quấy thuộc binh đoàn hiệp sĩ Dòng đền bị trục xuất khỏi thành Zabul. Chúng tấn công các thương nhân đã cải đạo Yadabaoth, giết người rồi cướp hàng hóa. Có khoảng 15 tên thường tụ tập trên các con đường nơi lái buôn hay đi ngang. Giờ chúng đã hoàn toàn là những tên thổ phỉ.

Zandeh nói dù sao họ cũng đã đi được nửa đường, tiện tay xử lý luôn. Hilmes cũng đồng ý.

Tuy nhiên, sau hai ngày hành quân, họ lại nghe tin 15 tên thổ phỉ Lusitania ấy đã bị giết bởi một vị khách bộ hành mới đây thôi.

Các nông dân địa phương cực kỳ phấn khích nói với Sam.

“Tôi chưa từng thấy một người nào dũng mãnh như thế trước kia.”

“Mạnh đến thế ư?”

“Thậm chí tôi còn chẳng dám tưởng tượng ra trên đời có người nào như vậy. Anh ấy giết hết 15 tên mà trên người không có lấy một vết xước.”

Nghe lời mô tả đầy kịch tính ấy, Sam cũng lấy làm tò mò.

“Trông anh ta thế nào.”

Một người đàn ông chừng 30 tuổi, cao, gầy, mù mắt bên trái. Dù không mặc áo giáp nhưng ông ta cưỡi một con ngựa màu nâu, đeo thanh kiếm lớn với vỏ kiếm màu xanh ở bên hông. Đó là những gì dân làng mô tả.

Sam dường như chợt nghĩ đến ai đó. Ông tiếp tục hỏi thăm về dũng sĩ mắt chột kia.

Theo người dân kể, anh ta thường xuất hiện ở những ngôi làng quanh đây một cách rất ung dung dù trong cảnh loạn lạc. Anh nói với mọi người rằng mình có thân phận hiển hách, từng giết hàng trăm tên sơn tặc ở một ngôi làng phương bắc, rồi chu du khắp nơi, bốn bể là nhà. Chẳng ai tin đó là thật.

Khi biết có quân Lusitania thường cướp phá quanh đây, anh ấy tình nguyện một mình đi đánh dẹp, miễn là dân làng tỏ lòng biết ơn bằng cách tặng cho anh ta rượu ngon với đàn bà. Thế là anh ta thật sự xách kiếm đến tận hang ổ của bọn chúng.

Hôm sau, người chột mắt ấy cưỡi ngựa về làng, tay dắt theo một con ngựa khác, trên lưng chở ba bao tải lớn, mỗi bao đựng đầu của 5 tên trộm.

Dân làng vội vàng chạy đến nơi lũ thổ phỉ từng ẩn náu, lấy lại tất cả những gì đã bị đánh cắp, tặng rượu và phụ nữ cho người đàn ông mắt chột như đã hứa. Sau ba ngày, cảm thấy khó mà hòa hợp được với dân làng, anh ta lại bỏ đi.

Chuyện mới xảy ra hôm qua thôi. Gần đó có một cái hang, nơi anh ấy có thể để ngựa, nên chắc mấy ngày này anh ta vẫn ở đó. Mà cũng chẳng biết được, có khi đi rồi cũng nên.

“Điện hạ, thần nghĩ thần biết người này là ai. Thần sẽ đi gặp anh ta. Nếu thuyết phục được anh ta trung thành với người, đó sẽ là một đồng minh đáng tin cậy.”

Sam nói thế với Hilmes rồi dẫn 20 kỵ binh đi tới hang động, nơi người dân đã chỉ.

Cửa hang nằm dưới chân một ngọn núi, nơi nhìn ra con đường mòn. Cỏ mọc um tùm, đầy những bụi cỏ hoa vàng lẫn cây ô liu dại. Càng gần hang, tiếng hát ồm ồm bên trong vọng ra càng rõ. Chẳng phải chất giọng hay nhưng âm lượng thì thật đáng nể.

Khi Sam vừa đến gần hang động, một tiếng rít chói tai vang lên từ bụi cỏ. Có lẽ là một bầy chuột hoang. Vài miếng phô mai và thịt khô văng vãi gần đó. Lũ chuột đang mải mê thưởng thức bữa tiệc mà không hay biết ai đó đã dùng chúng làm còi báo động, giúp anh ta canh gác sào huyệt của mình. Tiếng hát ngưng lại, rồi giọng nói vang lên.

“Kẻ nào mà thô lỗ thế, đứng lén nghe người ta hát?”

“Kubard, nửa năm qua rồi mà cái giọng vịt đực của ngài vẫn chẳng khá hơn tí nào. Nhưng dù sao đi nữa, ta vẫn mừng là ngài còn sống.”

“…..Ồ, Sam đấy hả?”

Người đàn ông chột mắt bước ra cửa hang, nở nụ cười lộ hàm răng trắng lóa, khuôn mặt trẻ trung, đầy sức sống trai tráng.

Anh ta là marzban Kubard của Pars, người đã biệt tích kể từ sau khi trận Atropatene đại bại.

Sam bảo binh lính chờ bên ngoài rồi một mình vào hang. Con ngựa được buộc sẵn yên cương, có vẻ như Kubard sắp khởi hành. Kubard trải tấm chăn đang cuộn một góc trong hang, lấy ra vài vò rượu.

“Ngồi xuống đây đi. Ta còn tưởng ngài bỏ mạng rồi. Thế nghĩa là vẫn còn nhiều người khác sống sót hả? Garshasp, ông ta cùng ngài trấn thủ Ecbatana cơ mà? Giờ sao rồi?”

“Garshasp đã hy sinh anh dũng trong trận chiến, khác hẳn một kẻ đang chạy trốn như ta.”

Sam nói với vẻ hổ thẹn. Kubard mỉm cười, cầm chai rượu trong tay.

“Ngài cứ việc tự ti, đó là quyền của ngài. Nhưng ta không nghĩ sống sót là điều đáng xấu hổ. Chính vì ta sống sót sau trận Atropatene nên giờ ta mới có thể uống rượu, ôm đàn bà, giết lũ người Lusitania chết tiệt đó.”

Kubard đặt chiếc cốc đồng xuống trước mặt Sam, rót cho ông một ly trong khi bản thân uống thẳng từ miệng bình. Anh ta thường nói mình là con sâu rượu, và với anh thì rượu cũng như nước lã mà thôi. Sam chỉ khẽ nhấp môi một chút.

“Này Kubard, ta đang theo một vị chủ công. Ngài có muốn tham gia không?”

“Ta cảm kích lời đề nghị này nhưng…”

“Ngài không muốn ư?”

“Thành thật mà nói, ta chán phải phục vụ kẻ khác lắm rồi.”

Sam xưa nay không hiểu Kubard nghĩ gì. Anh ta được biết đến với cái tên “Kubard khoác lác”, một kẻ cực kỳ hung hãn trên chiến trường nhưng lại rất lạc lõng trong triều đình.

Có lần trong bữa tiệc, một quý tộc trẻ đã hỏi anh ta “cảm thấy thế nào khi người đầy máu, mồ hôi và cát bụi xông pha khắp chiến trường”, Kubard bất ngờ nhấc bổng cả người hắn, ném vào thùng rượu ở góc hành lang và nói, “Đại khái là cảm giác này. Ta cá rằng ngài sẽ muốn đi tắm ngay một trận cho sảng khoái…..”

“Nhưng thật lãng phí khi người dũng mãnh như ngài lại cứ lang thang ở mấy nơi khỉ ho cò gáy, không có gì làm, phải không?”

“Sống thế cũng vui mà! Thế Sam, ngài đang theo phò ai thế? Ta nghe nói sau khi Ecbatana sụp đổ, vua và hoàng hậu đều mất tích rồi cơ mà.”

Nghe đối phương hỏi, Sam chỉ biết cay đắng trả lời.

“Giờ ta theo hoàng tử Hilmes.”

“Hilmes….?”

Kubard nghiêng đầu nghĩ mãi, cuối cùng mới nhớ ra cái tên này.

“Hilmes mà ngài nói, có phải là Hilmes đó không?”

“Phải, chính là hoàng tử Hilmes, con trai vua Osroes.”

“Ngài ấy còn sống ư? Ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này. Hóa ra ngài lại thành thuộc hạ của hoàng tử Hilmes…”

Kubard không muốn hỏi vì sao lại thế bởi tự anh biết chuyện đằng sau phức tạp cỡ nào. Sam giải thích sơ qua về tình hình ở Pars hiện tại, và nói hoàng tử Arslan có thể đang ở đâu đó thuộc biên giới phía đông.

“Thế thì nội bộ hoàng gia Pars định gây chiến với nhau à? Thật ngu xuẩn khi dính vào chuyện đó. Tha cho ta đi.”

Sam giơ tay ngăn Kubard đang định đứng dậy.

“Chờ đã Kubard, dù sau này ai là người cai trị Pars, chúng ta cũng không thể để người Lusitania tiếp tục hoành hành bạo ngược trên đất nước mình được, phải không? Ngài không thể cho chúng ta mượn sức mạnh để đánh đuổi chúng ư?”

Kubard cau mày ngồi xuống. Anh ta ném bình rượu rỗng vào góc hang, bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ. Tính tình anh ta bốc đồng, thậm chí hơi thô bạo, khá trẻ con so với các marzban khác, nhưng không hề ngu xuẩn.

“Sam, nếu ngài đang theo hoàng tử Hilmes, thì phò trợ hoàng tử Arslan có những ai?”

“Dariun và Narsus.”

“Ồ…..?”

Kubard mở to mắt.

“Có thật không vậy?”

“Đích thân hoàng tử Hilmes cho ta biết.”

“Dariun thì thôi đi, nhưng Narsus có khi còn ghét phục vụ trong triều đình hơn cả ta ấy. Hắn đổi ý rồi sao? Chẳng lẽ hắn tin rằng tương lai của Pars nằm trong tay hoàng tử Arslan?”

“Ta nghĩ hẳn là thế.”

Sam không có quá nhiều ấn tượng về hoàng tử Arslan, cậu thiếu niên tham gia trận Atropatene khi mới chỉ 14 tuổi. Dù tính tình không tệ nhưng dù sao cũng vẫn còn non nớt.

Chẳng lẽ Arslan đủ tư cách để chiêu mộ những người như Dariun và Narsus? Có thật Arslan là con trai vua Andragoras không? Chẳng phải có lần vua Andragoras đã nói cậu ta mang dòng máu dơ bẩn sao?

Kubard nhìn Sam bằng con mắt duy nhất, có vẻ thích thú.

“Sam, ngài đang nghĩ gì vậy?”

“Ý ngài là sao?”

“Ngài có thật sự trung thành với hoàng tử Hilmes không?”

“Ngài không thấy điều đó à?”

“Hừm…”

Kubard vuốt bộ râu dưới cằm. Dù có bỏ kiếp lang bạt, anh ta cũng không muốn quay lại phụng sự triều đình.

“Được rồi Sam, dẫu sao bây giờ ta cũng không có gì làm nên sẽ giúp ngài. Nhưng nói trước, nếu thấy không hợp thì ta sẽ đi ngay, hiểu không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện