Những cánh hoa anh đào đã thắm hồng, đang nhảy múa trên không trung theo gió. Dù mấy ngày trước vẫn còn phủ đầy những cánh hoa đẹp đẽ, khiến ai ai cũng cảm thấy buồn vu vơ. Nhưng cây hoa anh đào tuyệt đẹp vẫn còn đứng đây, dõi theo dòng người qua lại bên đường.
Các cô cậu học trò khác, đang cười đùa vui vẻ, dưới ánh nắng dịu của mùa xuân.
Khung cảnh học kì mới đầy khoan khoái đẹp tựa như tranh vẽ.
Đổi lớp khiến ai cũng cảm thấy phấn khích với môi trường có thể gây dựng nên những mối quan hệ mới, nhuộm kín một màu thanh xuân. Những giọng nói trong trẻo cứ vang vọng khắp lớp học ấy, mãi cho đến giờ sinh hoạt.
Lễ khai giảng đã kết thúc vào buổi sáng, quá giờ trưa, là đến lúc tan học.
Tiết trời ấm áp của mùa xuân và bầu không khí phấn khởi của ngôi trường này khiến tôi cảm thấy khó chịu, tôi cắm mặt chạy ra khỏi trường ngay sau khi kết thúc khóa biểu hôm nay.
Dù chỉ là số ít, nhưng cũng có một vài thành phần y chang vậy, nên không hẳn là chỉ mình tôi nổi bật. Việc phải chung lớp với ai, hay có hội nhóm nào hình thành nên, đối với tôi, mọi thứ sao cũng được.
Thì bởi tôi cũng chẳng muốn dính dáng gì tới họ.
Tôi cũng chỉ là một học sinh cao trung bình thường, có chút khác biệt so với mọi người.
Thong thả bước trên con đê với một tầm nhìn đẹp. Khắp mọi nơi đều nhuốm màu mùa xuân, khiến lòng tôi có chút bất an, nhưng không có nghĩa là tôi ghét mùa xuân. Đi bộ dưới bầu trời trong xanh thanh bình thật thoải mái, và tôi cũng rất thích mùi của mùa xuân.
Dạo chơi dưới bầu trời tuyệt đẹp như này, là một thú vui của tôi.
Cả cơ thể như hòa vào không gian, ranh giới càng trở nên mơ hồ hơn. Cái giới hạn quá mức rõ ràng ấy, chỉ làm tôi khổ thêm thôi.
Tiếp tục bước theo hướng mây trôi, cuối cùng tôi đã đến thư viện.
Thư viện công lập này không có quá nhiều sách, nhưng cuốn nào cuốn nấy đều bắt mắt một cách lạ thường. Và nó cũng là tiêu chí chọn sách của tôi.
Hơn nữa, tòa thư viện được bao phủ bởi một rừng cây ít người ghé thăm này, có sức hút rất lớn với tôi, trong một năm qua. Nó cũng không khác nơi ẩn náu là mấy.
Không tham gia câu lạc bộ, hay đăng ký lò luyện thi, nên lúc nào tôi cũng đắm chìm vào đọc sách ở đây sau mỗi buổi học. Hầu như ngày nào cũng qua đây, nên có lẽ thủ thư chắc cũng coi tôi như không khí rồi. Hay linh hồn của thư viện, không, phải nói là yêu quái mới đúng chăng.
Bước vào trong, hiện lên trước mắt là những gian sách, tôi tiến đến cuối thư viện. Góc trong cùng có một chiếc bàn bốn chỗ ngồi, rất vắng lặng, đó là ghế ngồi đặc biệt của tôi. Tôi đặt chiếc cặp lên cái ghế bên phải, ngay cạnh cửa sổ.
Bình thường thư viện đã ít người qua lại, nên chỗ ngồi này hiếm khi bị chiếm trước lắm. Như kiểu chuẩn bị cho tôi vậy, một nơi thoải mái hơn bất cứ chỗ nào.
Lướt qua mấy gian sách như mọi lần, tôi cân nhắc một vài cuốn tiểu thuyết rồi quay lại chỗ ngồi.
Với một thư viện nhỏ như này chỉ cần dành ra một năm rưỡi, cũng đủ để nhớ loại sách nào ở giá sách nào. Chỉ ở riêng nơi này tôi có thể giả vờ như một Bartender cũng được. Mà, tiếc là làm gì có ai ở đây đâu mà phô diễn chứ.
Lật từng trang giấy, tôi như đắm chìm vào thế giới bên trong cuốn sách. Lướt theo từng dòng văn trôi chảy, câu chuyện càng ngấm vào đầu tôi. Tôi mải mê đọc sách như mọi khi.
Nhiều khi còn bị thủ thư nhắc gần sát giờ đóng cửa, vì tập trung đọc sách quá, quên cả thời gian. Dù vậy, với tôi thì thế giới trong cuốn sách vẫn có sức hút mãnh liệt.
Đang là giữa tuần, nên thư viện yên tĩnh hơn mọi khi. Thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng động hay tiếng bước chân rất dễ chịu, một khoảng thời gian bình yên.
Chưa đắm chìm được bao lâu, thì ý thức của tôi bị đánh thức bởi một tiếng ồn.
Cộp, cộp, cộp, cộp, cộp.
Ý thức của tôi dần rời xa thế giới ấy.
Tiếng bước chân của ai thế không biết.
Chèn cái kẹp vào, tôi đóng cuốn sách lại. Có vẻ như chủ nhân của tiếng bước chân ấy đang ngay chỗ này. Cảm giác như kiểu đang đến xâm chiếm lãnh thổ vậy. Nói thế chứ, làm vậy đâu hợp quy tắc của thư viện.
Tôi ngoảnh mặt lại, toan phàn nàn.
“Mình ngồi chỗ này được không?”
Chủ nhân của tiếng bước chân ấy, là một cô gái lên tiếng bắt chuyện ngay khi tôi quay lại. Ngoài cô gái này ra thì xung quanh cũng chả có một ai. Ngay khi định lên tiếng thì cô ấy lại bắt chuyện trước, càng làm tôi bối rối, không biết phải ứng xử thế nào.
Bận trên mình bộ đồng phục, nhỏ chăm chăm nhìn tôi. Từ bộ đồng phục đó, cũng đủ biết nhỏ đang theo học ở một trường dự bị đại học tư lập trong vùng.
“Này~, cậu có nghe mình nói không đó?”
Cô gái ấy ngó xuống hỏi. Tôi ngoảnh sang một bên, chỉ lẳng lặng gật đầu.
Lâu lâu tôi lại lướt nhìn cô gái ngồi đối diện, với cuốn sách trên tay. Mái tóc màu nâu nhạt, dài ngang vai, làn da trắng như tuyết. Vòng eo thẳng, ngón tay thon dài cùng bộ móng đơn giản. Đúng là một cô gái đẹp tựa như búp bê vậy.
Nhỏ này sao thế không biết.
Hàng loạt những nghi vấn hiện lên trong đầu tôi. Tại sao lại phải ngồi trước mặt tôi chứ. Vẫn còn nhiều chỗ trống cơ mà. Nhưng, sao nhỏ có thể chạy ầm lên như thế nhỉ. Làm tôi chả biết phải xử lý như thế nào, nửa lời kêu ca cũng không được.
Từ trước tới giờ, mình đã gặp nhỏ ở thư viện bao giờ chưa nhỉ?
Dù có cố nhớ lại cũng không thấy. Vốn dĩ cũng ít để tâm đến người lạ nên ký ức của tôi không đáng tin cho lắm.
Cái không gian thường ngày vốn chỉ có mình tôi, lại có một người lạ đang ngồi. Một cảm giác bất an ập đến, như thể có một vật thể lạ đang ngồi lì trong phòng tôi vậy.
“Sao cậu lại ngồi đây?”
Hơi giống mỉa mai một tí, cơ mà chẳng còn cách nào khác. Đó là cảm xúc chân thực nhất của tôi.
“......Mình muốn đọc sách thôi. Thì bởi, đây là thư viện đúng không?”
Cô gái nhoẻn miệng cười. Thấy vậy khiến cho tôi đứng ngồi không yên.
“Cái đó nhìn là đủ hiểu rồi. Nhưng mà tại sao lại phải đúng chỗ này chứ”
“Mình muốn ngồi ở đây thôi, ở cạnh cửa sổ thoải mái nữa. Cậu cũng thấy vậy đúng không?”
Đúng là thế thật, nhưng bình thường thì làm gì có ai đi ngồi cạnh người khác trong khi còn cả đống chỗ trống chứ. Tôi cũng chả nghĩ ra lời nào để phản bác, nên bắt đầu nhìn xuống cuốn sách trên tay. Tự dưng lại dính đến một người kỳ lạ.
Cuối cùng cô ấy ngồi đối diện tôi, đến sát giờ đóng cửa.
Quả không ngoài dự đoán, tôi không tài nào tập trung đọc sách được, trong đầu vẫn cứ quanh quẩn suy nghĩ cô gái trước mắt đây có mục đích mờ ám gì.
Với sự xuất hiện của nhỏ, chỗ ngồi đặc biệt này đã không còn là không gian riêng tư của tôi nữa. Vậy quá bất thường rồi.
Mà, chắc cũng chỉ là mỗi hôm nay thôi. Sang ngày mai, chỗ ngồi này cũng yên ổn như cũ, chứ tôi đã bỏ cuộc rồi, chắc là đen thôi.
Mong ngày mai sẽ về đúng quỹ đạo. Đối với một người không lấy nổi sự riêng tư ở trên trường, hay ở nhà thì nơi này rất quan trọng.
Sau khi cất cuốn sách lại lên giá và quay trở lại, thì chỗ đó chẳng còn ai. Không biết nhỏ đã thỏa mãn hay nản lòng chưa, nhưng mà chắc về rồi. Rốt cuộc thì bọn tôi chả nói chuyện tí nào, ngoại trừ mấy lời kia ra. Thật sự là nhỏ đó chỉ là muốn ngồi ở đó thôi nhỉ.
Tôi thở dài một tiếng, để xua tan đi không khí căng thẳng vừa nãy. Bước ra ngoài thì mặt trời đã lặn. Vừa thong thả bước về nhà, vừa nghĩ tới cô gái đã gặp ngày hôm nay. Không biết từ khi nào, tôi lại bắt đầu nghĩ tới người khác như thế này.
Nhìn những con người đi bộ trong thị trấn, ai ai cũng đang sải bước về nhà. Bà nội trợ đang xách túi hàng trên đường về, tiếng lộp cộp phát ra từ đôi giày da của một nhân viên văn phòng, hay một nhóm học sinh tiểu học đi xe đạp ngang qua.
Mọi người, ai cũng đang trở về nên họ thuộc về. Tôi thì khác. Có vẻ như chỉ có mình tôi bị thế giới này bỏ rơi.
Như muốn làm ngơ trước những cảm xúc bâng quơ đang trực tuôn trào, tôi chỉ biết ngước nhìn lên bầu trời u ám và bước về nhà.
✢
✢
✢
Giờ tan học ngày hôm sau, tôi đến thư viện đã thấy cô gái hôm qua ngồi ở đó.
Đến sớm thế, lại còn đúng chỗ tôi hay ngồi chứ.
Cô ấy lại bắt chuyện, không thèm để ý đến tâm trạng của tôi.
“Ah, cậu lại tới rồi”
Nụ cười của cô ấy, hệt như đang cười với bạn thân vậy. Cơ mà, ‘cậu lại tới rồi’, là thoại của tôi mới đúng chứ.
Với nụ cười rạng rỡ không đáy ấy, chỉ khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Phớt lờ cổ đang cười, tôi đi qua chiếc bàn quen thuộc của mình và ngồi né né sang một bên. Hơi khó chịu vì chỗ ngồi lạ hoắc này, cơ mà chẳng còn cách nào khác.
Khi tôi vừa hạ mình xuống, cô ấy cũng vội đuổi theo sau, ngồi ngay ghế bên cạnh.
“......Sao lại ngồi ở đây?”
“Tại sao á, thì mình ngồi đâu là quyền của mình chứ?”
Nhỏ lại cà khịa tôi.
Vậy là đang coi thường mình à.
Tôi cầm cặp lên, bước qua chỗ ngồi quen thuộc đã bỏ trống. Dù lấy lại được ghế, nhưng
tất nhiên là nhỏ đó cũng qua ngồi đối diện. Stalker mới nhập môn hay gì không biết.
“Sao cậu lại chạy?”
“Đây là chỗ mình hay ngồi, cơ mà cậu ngồi rồi thì mình đành qua kia thôi. Sau đó cậu cũng qua kia thì chỗ này bỏ không. Nên là mình chỉ quay về chỗ ngồi quen thuộc thôi”
Cô ấy ‘Hừm’ một tiếng, ra vẻ thắc mắc. Người khó hiểu phải là tôi chứ.
“Thế sao cậu lại qua đây”, tôi lên tiếng. Dù bị hỏi sao lại chạy, mà tôi vẫn tự rủa rằng, bị một cô gái bí ẩn bám theo thì tất nhiên là chạy rồi.
“Nào, tại sao chứ?”
Nhỏ khẽ cười, mở cuốn sách trên tay.
Mà thôi, đôi co với nhỏ thật lãng phí thời gian. Tôi cứ nghĩ mặc kệ thì cô ấy sẽ qua chỗ khác…, nhưng hôm qua nhỏ cứ ngồi lì ở đó.
“Sao hôm nay cậu cũng đến đây?”
Tôi lại hỏi.
Thôi đủ rồi, tôi đã quá mệt mỏi với những lời nói và hành động khó hiểu của nhỏ rồi.
Cứ ngỡ là sang ngày hôm nay thì có thể yên tĩnh, thoải mái đọc sách như mọi khi. Sẽ chẳng có ai làm phiền, nhưng hà cớ sao lại thành ra thế này chứ. Thiệt tình, đúng là con nhỏ phiền phức mà.
“Đã bảo là, mình tới đọc sách còn gì. Làm gì còn lý do nào khác để đến thư viện cơ chứ?”, cổ cằn nhằn. Mà, lời của nhỏ cũng có lý.
“Không, ý mình là, tại sao cậu cứ phải ngồi chung bàn với mình cơ chứ. Vẫn còn nhiều chỗ trống mà. Sao cứ phải cố tình chọn chỗ có người vậy”
“Tại sao chứ. Đọc sách một mình……có chút chán mà đúng không”
Cô gái để cuốn sách lên bàn, quay sang nhìn tôi.
Đôi mắt của nhỏ to thật. Gương mặt cân đối đến nỗi tôi tự hỏi, không biết nhỏ ăn cái gì mới được như này.
Hai mắt chạm nhau khiến tôi do dự, vội quay mặt sang chỗ khác. Vốn dĩ tôi cũng không quen chạm mắt với người khác.
“Bình thường mà, ngồi yên tĩnh đọc sách một mình. Khác hẳn với cảm giác của cậu”
“Bình thường ấy hả, ai nói vậy? Cậu thấy nó bình thường thật á?”
Cái gì mà thật với chả không. Tại sao cổ cứ phải cãi cố như thế nhỉ.
Gặp phải con nhỏ rắc rối rồi. Nhưng mà, tôi không muốn phải rời xa chỗ ngồi này. Nếu chịu thua ở đây, thì chỗ ngồi riêng tư này chắc sẽ bị cướp mất. Không thể nhượng bộ được.
“Sao cũng được, vấn đề tiên quyết là cậu đừng có quấy rầy tôi. Bị bám theo đã khiến tôi khó xử lắm rồi. Tôi biết phải làm gì đây chứ”
“Ừm, mình biết rồi. Xin lỗi vì đã gây ồn nhé. Mình sẽ giữ yên lặng nên cậu đừng để tâm nữa”
Nói xong, cô gái cầm lấy cuốn sách ở trên bàn, bắt đầu tiếp tục đọc.
Mặc dù lấy lại được chỗ ngồi, nhưng tôi cảm giác đấy không phải mục đích thật sự của cổ. Mà chắc là do cuộc tranh luận vô cùng nhàm chán kia, khiến tôi cũng chẳng muốn quan tâm nữa.
Cầm cuốn sách quay về chỗ, chỉ trong một khoảnh khắc, tôi vô tình chạm mắt với cô gái vẫn còn liếc qua đây. Nhìn cô gái vội vàng quay lại đọc sách, tôi nheo mắt lại. Không rõ cô ấy đang nghĩ gì, chỉ biết nhỏ đang giả vờ tập trung.
Lờ đi những hành động khó hiểu của cô gái, tôi bước tới chỗ ngồi và mở cuốn sách ra. Trong thư viện ngày hôm nay cũng thật yên tĩnh. Đắm mình vào trong câu chuyện, đến khi ngẩng mặt lên, tôi mới nhận ra đã gần hai tiếng trôi qua.
Chả hiểu vì lý nào, tình cảnh y hệt hôm qua nhưng tôi vẫn có thể tập trung đọc sách được nhỉ.
Chắc hẳn tôi cũng đã quá quen, với việc cô ấy ngồi ở đó hai ngày liên tiếp rồi. Hơn nữa, tôi nghĩ là không nên quá để tâm đến nhỏ. Cứ tưởng tượng đó là bức tượng hình người là được.
Trái lại, tôi còn cảm thấy thoải mái tới lạ lùng với tiếng người khác lật sách hay tiếng quần áo sột soạt. Dù cho cuộc hội thoại chẳng khớp tí nào, nhưng quãng thời gian yên tĩnh như thế này lại rất ăn nhập.
Thời gian trôi qua, mặt trời cũng đã lặn. Bên ngoài cửa sổ, có thể thấy vài toa tàu đang chạy, cách thư viện một quãng. Những đám mây nhuốm màu hoàng hôn, đang nhẹ trôi theo hướng gió, dưới bầu trời nhập nhoạng tối. Tôi tự hỏi liệu có phải thế giới này đang tan chảy dưới ánh nắng mặt trời, hòa trộn lại để tạo nên màn đêm tối hay không. Bởi vậy mới nói, ánh hoàng hôn đó luôn khắc sâu vào lòng người, một cảm giác hưng phấn đến lạ thường.
“Mặt trời, đã lặn rồi nhỉ”
Cô gái ấy cũng như tôi, nhìn ra cửa sổ và nói. Giọng nói của cô ấy sau hai tiếng trôi qua, nghe khác hẳn so với ấn tượng trước đây của tôi.
Gương mặt hướng ra ngoài ấy, thấp thoáng chút màu đỏ cam của ánh chiều tà.
Tôi đã nghĩ, đẹp thật đấy.
Chẳng phải là gương mặt ấy đẹp hay xấu. Chỉ đơn giản là, tôi thấy, sự tồn tại ấy, tạo hình và cả khung cảnh ấy thật đẹp. Tại sao cổ lại phải cố áp đặt những ngụy biện ấy lên chứ.
Khi bên ngoài trời đã tối dần, cô gái lại mở miệng.
“Để mình cho cậu biết tên mình nhé”
Lần này, cả phong thái lẫn nụ cười đều giống với tưởng tượng của tôi.
“Sao cũng được”
Nhỏ tự hào nói như kiểu, ‘nếu không phiền thì để mình cho cậu biết tên’. Ý đồ kiểu vậy, thật sự rất dễ đọc. Chỉ là khó mà phân biệt được, đâu là đùa đâu là thật.
“Mình là Hidaka Sakura. Mùa xuân năm nay, mình đã là học sinh năm hai. Không tham gia câu lạc bộ nào cả, còn sở thích thì……tản bộ đúng không ta?”
“Cảm ơn nhé, mặc dù mình không có hỏi nhiều như vậy. Cơ mà, sao lại là câu hỏi”
Không tham gia câu lạc bộ nào sao, hơi bất ngờ đấy. Trông hoạt bát thế kia, tôi cứ ngỡ nhỏ phải tham gia mấy câu lạc bộ thể thao chứ. Đâu, nghĩ kỹ lại thì, người như vậy đâu có chuyện đi giết thời gian ở nơi như này sau mỗi giờ học. Hình như còn có sở thích đi tản bộ nữa chứ. Mà thực chất thì tôi chỉ biết có tên và niên khóa của cổ thôi.
“Nè, cho mình biết tên của cậu đi”
Phân vân một hồi, tôi cũng đáp lại, vì chẳng có lý gì lại không trả lời, bản thân còn cảm thấy tội lỗi nữa.
“Fujieda Ao”
“Hể, Fujieda Ao-kun sao. Tên đẹp thật đấy”
‘Cảm ơn’, tôi đáp. Bị gọi tên ngay trước mặt đây, khiến tôi cảm thấy khó chịu. Cũng may là tôi không phải là kiểu người lộ rõ cảm xúc lên khuôn mặt.
“Ao-kun cũng là học sinh cao trung nhỉ. Học năm mấy đó?”
“Học sinh năm hai……Và đừng có gọi mình là Ao-kun”
“Aa, vậy là bọn mình bằng tuổi nhỉ!”
Tôi đưa ngón trỏ lên miệng, suỵt một tiếng. Mặc dù đã sát giờ đóng cửa, nhưng đâu có nghĩa là được hét lớn lên đâu. Sau khi đưa ngón trỏ lên miệng y như tôi, Hidaka Sakura định nói tiếp. Lại còn phải xin lỗi người thủ thư sau khi bị cảnh cáo, nên tôi bảo cô ấy ra ngoài nói sau và chúng tôi đã rời khỏi thư viện. Lúc đó tôi mới nhận ra bản thân không còn là chính mình nữa, khi không kết thúc câu chuyện ở đây.
Hình như Hidaka-san đến đây bằng xe đạp hay sao ấy, tôi thấy nhỏ đang hướng tới bãi xe đạp. Dưới ánh đèn đường lập lòe, cô ấy lại tiếp tục câu chuyện. Cơn gió mùa xuân vẫn còn se lạnh, nhẹ lướt qua chúng tôi.
“Fujieda-kun có tham gia câu lạc bộ nào không?”
“Ừm, không có”
“Biết ngay mà, mình cũng đoán ra rồi”
Cô ấy gật đầu ra vẻ đồng ý. Bộ trông tôi giống người thích tham gia câu lạc bộ à. Vậy là hơi thất lễ đấy, cơ mà đó là sự thật nên tôi không thể phản đáp được.
“Vậy, Fujieda-kun. Sở thích thì sao?”
Các cô cậu học trò khác, đang cười đùa vui vẻ, dưới ánh nắng dịu của mùa xuân.
Khung cảnh học kì mới đầy khoan khoái đẹp tựa như tranh vẽ.
Đổi lớp khiến ai cũng cảm thấy phấn khích với môi trường có thể gây dựng nên những mối quan hệ mới, nhuộm kín một màu thanh xuân. Những giọng nói trong trẻo cứ vang vọng khắp lớp học ấy, mãi cho đến giờ sinh hoạt.
Lễ khai giảng đã kết thúc vào buổi sáng, quá giờ trưa, là đến lúc tan học.
Tiết trời ấm áp của mùa xuân và bầu không khí phấn khởi của ngôi trường này khiến tôi cảm thấy khó chịu, tôi cắm mặt chạy ra khỏi trường ngay sau khi kết thúc khóa biểu hôm nay.
Dù chỉ là số ít, nhưng cũng có một vài thành phần y chang vậy, nên không hẳn là chỉ mình tôi nổi bật. Việc phải chung lớp với ai, hay có hội nhóm nào hình thành nên, đối với tôi, mọi thứ sao cũng được.
Thì bởi tôi cũng chẳng muốn dính dáng gì tới họ.
Tôi cũng chỉ là một học sinh cao trung bình thường, có chút khác biệt so với mọi người.
Thong thả bước trên con đê với một tầm nhìn đẹp. Khắp mọi nơi đều nhuốm màu mùa xuân, khiến lòng tôi có chút bất an, nhưng không có nghĩa là tôi ghét mùa xuân. Đi bộ dưới bầu trời trong xanh thanh bình thật thoải mái, và tôi cũng rất thích mùi của mùa xuân.
Dạo chơi dưới bầu trời tuyệt đẹp như này, là một thú vui của tôi.
Cả cơ thể như hòa vào không gian, ranh giới càng trở nên mơ hồ hơn. Cái giới hạn quá mức rõ ràng ấy, chỉ làm tôi khổ thêm thôi.
Tiếp tục bước theo hướng mây trôi, cuối cùng tôi đã đến thư viện.
Thư viện công lập này không có quá nhiều sách, nhưng cuốn nào cuốn nấy đều bắt mắt một cách lạ thường. Và nó cũng là tiêu chí chọn sách của tôi.
Hơn nữa, tòa thư viện được bao phủ bởi một rừng cây ít người ghé thăm này, có sức hút rất lớn với tôi, trong một năm qua. Nó cũng không khác nơi ẩn náu là mấy.
Không tham gia câu lạc bộ, hay đăng ký lò luyện thi, nên lúc nào tôi cũng đắm chìm vào đọc sách ở đây sau mỗi buổi học. Hầu như ngày nào cũng qua đây, nên có lẽ thủ thư chắc cũng coi tôi như không khí rồi. Hay linh hồn của thư viện, không, phải nói là yêu quái mới đúng chăng.
Bước vào trong, hiện lên trước mắt là những gian sách, tôi tiến đến cuối thư viện. Góc trong cùng có một chiếc bàn bốn chỗ ngồi, rất vắng lặng, đó là ghế ngồi đặc biệt của tôi. Tôi đặt chiếc cặp lên cái ghế bên phải, ngay cạnh cửa sổ.
Bình thường thư viện đã ít người qua lại, nên chỗ ngồi này hiếm khi bị chiếm trước lắm. Như kiểu chuẩn bị cho tôi vậy, một nơi thoải mái hơn bất cứ chỗ nào.
Lướt qua mấy gian sách như mọi lần, tôi cân nhắc một vài cuốn tiểu thuyết rồi quay lại chỗ ngồi.
Với một thư viện nhỏ như này chỉ cần dành ra một năm rưỡi, cũng đủ để nhớ loại sách nào ở giá sách nào. Chỉ ở riêng nơi này tôi có thể giả vờ như một Bartender cũng được. Mà, tiếc là làm gì có ai ở đây đâu mà phô diễn chứ.
Lật từng trang giấy, tôi như đắm chìm vào thế giới bên trong cuốn sách. Lướt theo từng dòng văn trôi chảy, câu chuyện càng ngấm vào đầu tôi. Tôi mải mê đọc sách như mọi khi.
Nhiều khi còn bị thủ thư nhắc gần sát giờ đóng cửa, vì tập trung đọc sách quá, quên cả thời gian. Dù vậy, với tôi thì thế giới trong cuốn sách vẫn có sức hút mãnh liệt.
Đang là giữa tuần, nên thư viện yên tĩnh hơn mọi khi. Thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng động hay tiếng bước chân rất dễ chịu, một khoảng thời gian bình yên.
Chưa đắm chìm được bao lâu, thì ý thức của tôi bị đánh thức bởi một tiếng ồn.
Cộp, cộp, cộp, cộp, cộp.
Ý thức của tôi dần rời xa thế giới ấy.
Tiếng bước chân của ai thế không biết.
Chèn cái kẹp vào, tôi đóng cuốn sách lại. Có vẻ như chủ nhân của tiếng bước chân ấy đang ngay chỗ này. Cảm giác như kiểu đang đến xâm chiếm lãnh thổ vậy. Nói thế chứ, làm vậy đâu hợp quy tắc của thư viện.
Tôi ngoảnh mặt lại, toan phàn nàn.
“Mình ngồi chỗ này được không?”
Chủ nhân của tiếng bước chân ấy, là một cô gái lên tiếng bắt chuyện ngay khi tôi quay lại. Ngoài cô gái này ra thì xung quanh cũng chả có một ai. Ngay khi định lên tiếng thì cô ấy lại bắt chuyện trước, càng làm tôi bối rối, không biết phải ứng xử thế nào.
Bận trên mình bộ đồng phục, nhỏ chăm chăm nhìn tôi. Từ bộ đồng phục đó, cũng đủ biết nhỏ đang theo học ở một trường dự bị đại học tư lập trong vùng.
“Này~, cậu có nghe mình nói không đó?”
Cô gái ấy ngó xuống hỏi. Tôi ngoảnh sang một bên, chỉ lẳng lặng gật đầu.
Lâu lâu tôi lại lướt nhìn cô gái ngồi đối diện, với cuốn sách trên tay. Mái tóc màu nâu nhạt, dài ngang vai, làn da trắng như tuyết. Vòng eo thẳng, ngón tay thon dài cùng bộ móng đơn giản. Đúng là một cô gái đẹp tựa như búp bê vậy.
Nhỏ này sao thế không biết.
Hàng loạt những nghi vấn hiện lên trong đầu tôi. Tại sao lại phải ngồi trước mặt tôi chứ. Vẫn còn nhiều chỗ trống cơ mà. Nhưng, sao nhỏ có thể chạy ầm lên như thế nhỉ. Làm tôi chả biết phải xử lý như thế nào, nửa lời kêu ca cũng không được.
Từ trước tới giờ, mình đã gặp nhỏ ở thư viện bao giờ chưa nhỉ?
Dù có cố nhớ lại cũng không thấy. Vốn dĩ cũng ít để tâm đến người lạ nên ký ức của tôi không đáng tin cho lắm.
Cái không gian thường ngày vốn chỉ có mình tôi, lại có một người lạ đang ngồi. Một cảm giác bất an ập đến, như thể có một vật thể lạ đang ngồi lì trong phòng tôi vậy.
“Sao cậu lại ngồi đây?”
Hơi giống mỉa mai một tí, cơ mà chẳng còn cách nào khác. Đó là cảm xúc chân thực nhất của tôi.
“......Mình muốn đọc sách thôi. Thì bởi, đây là thư viện đúng không?”
Cô gái nhoẻn miệng cười. Thấy vậy khiến cho tôi đứng ngồi không yên.
“Cái đó nhìn là đủ hiểu rồi. Nhưng mà tại sao lại phải đúng chỗ này chứ”
“Mình muốn ngồi ở đây thôi, ở cạnh cửa sổ thoải mái nữa. Cậu cũng thấy vậy đúng không?”
Đúng là thế thật, nhưng bình thường thì làm gì có ai đi ngồi cạnh người khác trong khi còn cả đống chỗ trống chứ. Tôi cũng chả nghĩ ra lời nào để phản bác, nên bắt đầu nhìn xuống cuốn sách trên tay. Tự dưng lại dính đến một người kỳ lạ.
Cuối cùng cô ấy ngồi đối diện tôi, đến sát giờ đóng cửa.
Quả không ngoài dự đoán, tôi không tài nào tập trung đọc sách được, trong đầu vẫn cứ quanh quẩn suy nghĩ cô gái trước mắt đây có mục đích mờ ám gì.
Với sự xuất hiện của nhỏ, chỗ ngồi đặc biệt này đã không còn là không gian riêng tư của tôi nữa. Vậy quá bất thường rồi.
Mà, chắc cũng chỉ là mỗi hôm nay thôi. Sang ngày mai, chỗ ngồi này cũng yên ổn như cũ, chứ tôi đã bỏ cuộc rồi, chắc là đen thôi.
Mong ngày mai sẽ về đúng quỹ đạo. Đối với một người không lấy nổi sự riêng tư ở trên trường, hay ở nhà thì nơi này rất quan trọng.
Sau khi cất cuốn sách lại lên giá và quay trở lại, thì chỗ đó chẳng còn ai. Không biết nhỏ đã thỏa mãn hay nản lòng chưa, nhưng mà chắc về rồi. Rốt cuộc thì bọn tôi chả nói chuyện tí nào, ngoại trừ mấy lời kia ra. Thật sự là nhỏ đó chỉ là muốn ngồi ở đó thôi nhỉ.
Tôi thở dài một tiếng, để xua tan đi không khí căng thẳng vừa nãy. Bước ra ngoài thì mặt trời đã lặn. Vừa thong thả bước về nhà, vừa nghĩ tới cô gái đã gặp ngày hôm nay. Không biết từ khi nào, tôi lại bắt đầu nghĩ tới người khác như thế này.
Nhìn những con người đi bộ trong thị trấn, ai ai cũng đang sải bước về nhà. Bà nội trợ đang xách túi hàng trên đường về, tiếng lộp cộp phát ra từ đôi giày da của một nhân viên văn phòng, hay một nhóm học sinh tiểu học đi xe đạp ngang qua.
Mọi người, ai cũng đang trở về nên họ thuộc về. Tôi thì khác. Có vẻ như chỉ có mình tôi bị thế giới này bỏ rơi.
Như muốn làm ngơ trước những cảm xúc bâng quơ đang trực tuôn trào, tôi chỉ biết ngước nhìn lên bầu trời u ám và bước về nhà.
✢
✢
✢
Giờ tan học ngày hôm sau, tôi đến thư viện đã thấy cô gái hôm qua ngồi ở đó.
Đến sớm thế, lại còn đúng chỗ tôi hay ngồi chứ.
Cô ấy lại bắt chuyện, không thèm để ý đến tâm trạng của tôi.
“Ah, cậu lại tới rồi”
Nụ cười của cô ấy, hệt như đang cười với bạn thân vậy. Cơ mà, ‘cậu lại tới rồi’, là thoại của tôi mới đúng chứ.
Với nụ cười rạng rỡ không đáy ấy, chỉ khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Phớt lờ cổ đang cười, tôi đi qua chiếc bàn quen thuộc của mình và ngồi né né sang một bên. Hơi khó chịu vì chỗ ngồi lạ hoắc này, cơ mà chẳng còn cách nào khác.
Khi tôi vừa hạ mình xuống, cô ấy cũng vội đuổi theo sau, ngồi ngay ghế bên cạnh.
“......Sao lại ngồi ở đây?”
“Tại sao á, thì mình ngồi đâu là quyền của mình chứ?”
Nhỏ lại cà khịa tôi.
Vậy là đang coi thường mình à.
Tôi cầm cặp lên, bước qua chỗ ngồi quen thuộc đã bỏ trống. Dù lấy lại được ghế, nhưng
tất nhiên là nhỏ đó cũng qua ngồi đối diện. Stalker mới nhập môn hay gì không biết.
“Sao cậu lại chạy?”
“Đây là chỗ mình hay ngồi, cơ mà cậu ngồi rồi thì mình đành qua kia thôi. Sau đó cậu cũng qua kia thì chỗ này bỏ không. Nên là mình chỉ quay về chỗ ngồi quen thuộc thôi”
Cô ấy ‘Hừm’ một tiếng, ra vẻ thắc mắc. Người khó hiểu phải là tôi chứ.
“Thế sao cậu lại qua đây”, tôi lên tiếng. Dù bị hỏi sao lại chạy, mà tôi vẫn tự rủa rằng, bị một cô gái bí ẩn bám theo thì tất nhiên là chạy rồi.
“Nào, tại sao chứ?”
Nhỏ khẽ cười, mở cuốn sách trên tay.
Mà thôi, đôi co với nhỏ thật lãng phí thời gian. Tôi cứ nghĩ mặc kệ thì cô ấy sẽ qua chỗ khác…, nhưng hôm qua nhỏ cứ ngồi lì ở đó.
“Sao hôm nay cậu cũng đến đây?”
Tôi lại hỏi.
Thôi đủ rồi, tôi đã quá mệt mỏi với những lời nói và hành động khó hiểu của nhỏ rồi.
Cứ ngỡ là sang ngày hôm nay thì có thể yên tĩnh, thoải mái đọc sách như mọi khi. Sẽ chẳng có ai làm phiền, nhưng hà cớ sao lại thành ra thế này chứ. Thiệt tình, đúng là con nhỏ phiền phức mà.
“Đã bảo là, mình tới đọc sách còn gì. Làm gì còn lý do nào khác để đến thư viện cơ chứ?”, cổ cằn nhằn. Mà, lời của nhỏ cũng có lý.
“Không, ý mình là, tại sao cậu cứ phải ngồi chung bàn với mình cơ chứ. Vẫn còn nhiều chỗ trống mà. Sao cứ phải cố tình chọn chỗ có người vậy”
“Tại sao chứ. Đọc sách một mình……có chút chán mà đúng không”
Cô gái để cuốn sách lên bàn, quay sang nhìn tôi.
Đôi mắt của nhỏ to thật. Gương mặt cân đối đến nỗi tôi tự hỏi, không biết nhỏ ăn cái gì mới được như này.
Hai mắt chạm nhau khiến tôi do dự, vội quay mặt sang chỗ khác. Vốn dĩ tôi cũng không quen chạm mắt với người khác.
“Bình thường mà, ngồi yên tĩnh đọc sách một mình. Khác hẳn với cảm giác của cậu”
“Bình thường ấy hả, ai nói vậy? Cậu thấy nó bình thường thật á?”
Cái gì mà thật với chả không. Tại sao cổ cứ phải cãi cố như thế nhỉ.
Gặp phải con nhỏ rắc rối rồi. Nhưng mà, tôi không muốn phải rời xa chỗ ngồi này. Nếu chịu thua ở đây, thì chỗ ngồi riêng tư này chắc sẽ bị cướp mất. Không thể nhượng bộ được.
“Sao cũng được, vấn đề tiên quyết là cậu đừng có quấy rầy tôi. Bị bám theo đã khiến tôi khó xử lắm rồi. Tôi biết phải làm gì đây chứ”
“Ừm, mình biết rồi. Xin lỗi vì đã gây ồn nhé. Mình sẽ giữ yên lặng nên cậu đừng để tâm nữa”
Nói xong, cô gái cầm lấy cuốn sách ở trên bàn, bắt đầu tiếp tục đọc.
Mặc dù lấy lại được chỗ ngồi, nhưng tôi cảm giác đấy không phải mục đích thật sự của cổ. Mà chắc là do cuộc tranh luận vô cùng nhàm chán kia, khiến tôi cũng chẳng muốn quan tâm nữa.
Cầm cuốn sách quay về chỗ, chỉ trong một khoảnh khắc, tôi vô tình chạm mắt với cô gái vẫn còn liếc qua đây. Nhìn cô gái vội vàng quay lại đọc sách, tôi nheo mắt lại. Không rõ cô ấy đang nghĩ gì, chỉ biết nhỏ đang giả vờ tập trung.
Lờ đi những hành động khó hiểu của cô gái, tôi bước tới chỗ ngồi và mở cuốn sách ra. Trong thư viện ngày hôm nay cũng thật yên tĩnh. Đắm mình vào trong câu chuyện, đến khi ngẩng mặt lên, tôi mới nhận ra đã gần hai tiếng trôi qua.
Chả hiểu vì lý nào, tình cảnh y hệt hôm qua nhưng tôi vẫn có thể tập trung đọc sách được nhỉ.
Chắc hẳn tôi cũng đã quá quen, với việc cô ấy ngồi ở đó hai ngày liên tiếp rồi. Hơn nữa, tôi nghĩ là không nên quá để tâm đến nhỏ. Cứ tưởng tượng đó là bức tượng hình người là được.
Trái lại, tôi còn cảm thấy thoải mái tới lạ lùng với tiếng người khác lật sách hay tiếng quần áo sột soạt. Dù cho cuộc hội thoại chẳng khớp tí nào, nhưng quãng thời gian yên tĩnh như thế này lại rất ăn nhập.
Thời gian trôi qua, mặt trời cũng đã lặn. Bên ngoài cửa sổ, có thể thấy vài toa tàu đang chạy, cách thư viện một quãng. Những đám mây nhuốm màu hoàng hôn, đang nhẹ trôi theo hướng gió, dưới bầu trời nhập nhoạng tối. Tôi tự hỏi liệu có phải thế giới này đang tan chảy dưới ánh nắng mặt trời, hòa trộn lại để tạo nên màn đêm tối hay không. Bởi vậy mới nói, ánh hoàng hôn đó luôn khắc sâu vào lòng người, một cảm giác hưng phấn đến lạ thường.
“Mặt trời, đã lặn rồi nhỉ”
Cô gái ấy cũng như tôi, nhìn ra cửa sổ và nói. Giọng nói của cô ấy sau hai tiếng trôi qua, nghe khác hẳn so với ấn tượng trước đây của tôi.
Gương mặt hướng ra ngoài ấy, thấp thoáng chút màu đỏ cam của ánh chiều tà.
Tôi đã nghĩ, đẹp thật đấy.
Chẳng phải là gương mặt ấy đẹp hay xấu. Chỉ đơn giản là, tôi thấy, sự tồn tại ấy, tạo hình và cả khung cảnh ấy thật đẹp. Tại sao cổ lại phải cố áp đặt những ngụy biện ấy lên chứ.
Khi bên ngoài trời đã tối dần, cô gái lại mở miệng.
“Để mình cho cậu biết tên mình nhé”
Lần này, cả phong thái lẫn nụ cười đều giống với tưởng tượng của tôi.
“Sao cũng được”
Nhỏ tự hào nói như kiểu, ‘nếu không phiền thì để mình cho cậu biết tên’. Ý đồ kiểu vậy, thật sự rất dễ đọc. Chỉ là khó mà phân biệt được, đâu là đùa đâu là thật.
“Mình là Hidaka Sakura. Mùa xuân năm nay, mình đã là học sinh năm hai. Không tham gia câu lạc bộ nào cả, còn sở thích thì……tản bộ đúng không ta?”
“Cảm ơn nhé, mặc dù mình không có hỏi nhiều như vậy. Cơ mà, sao lại là câu hỏi”
Không tham gia câu lạc bộ nào sao, hơi bất ngờ đấy. Trông hoạt bát thế kia, tôi cứ ngỡ nhỏ phải tham gia mấy câu lạc bộ thể thao chứ. Đâu, nghĩ kỹ lại thì, người như vậy đâu có chuyện đi giết thời gian ở nơi như này sau mỗi giờ học. Hình như còn có sở thích đi tản bộ nữa chứ. Mà thực chất thì tôi chỉ biết có tên và niên khóa của cổ thôi.
“Nè, cho mình biết tên của cậu đi”
Phân vân một hồi, tôi cũng đáp lại, vì chẳng có lý gì lại không trả lời, bản thân còn cảm thấy tội lỗi nữa.
“Fujieda Ao”
“Hể, Fujieda Ao-kun sao. Tên đẹp thật đấy”
‘Cảm ơn’, tôi đáp. Bị gọi tên ngay trước mặt đây, khiến tôi cảm thấy khó chịu. Cũng may là tôi không phải là kiểu người lộ rõ cảm xúc lên khuôn mặt.
“Ao-kun cũng là học sinh cao trung nhỉ. Học năm mấy đó?”
“Học sinh năm hai……Và đừng có gọi mình là Ao-kun”
“Aa, vậy là bọn mình bằng tuổi nhỉ!”
Tôi đưa ngón trỏ lên miệng, suỵt một tiếng. Mặc dù đã sát giờ đóng cửa, nhưng đâu có nghĩa là được hét lớn lên đâu. Sau khi đưa ngón trỏ lên miệng y như tôi, Hidaka Sakura định nói tiếp. Lại còn phải xin lỗi người thủ thư sau khi bị cảnh cáo, nên tôi bảo cô ấy ra ngoài nói sau và chúng tôi đã rời khỏi thư viện. Lúc đó tôi mới nhận ra bản thân không còn là chính mình nữa, khi không kết thúc câu chuyện ở đây.
Hình như Hidaka-san đến đây bằng xe đạp hay sao ấy, tôi thấy nhỏ đang hướng tới bãi xe đạp. Dưới ánh đèn đường lập lòe, cô ấy lại tiếp tục câu chuyện. Cơn gió mùa xuân vẫn còn se lạnh, nhẹ lướt qua chúng tôi.
“Fujieda-kun có tham gia câu lạc bộ nào không?”
“Ừm, không có”
“Biết ngay mà, mình cũng đoán ra rồi”
Cô ấy gật đầu ra vẻ đồng ý. Bộ trông tôi giống người thích tham gia câu lạc bộ à. Vậy là hơi thất lễ đấy, cơ mà đó là sự thật nên tôi không thể phản đáp được.
“Vậy, Fujieda-kun. Sở thích thì sao?”
Danh sách chương