Anh chỉ muốn huấn luyện thật tốt cô vợ ngon cơm này của bạn mình, để cô ta hoàn toàn phục tùng bản thân và ngoan ngoãn nghe theo lời của anh. Cô ấy dựa vào cái gì mà thích Hạ Lan Thác? Cô ấy phải thuộc về Tần Thú, anh muốn chiếm lấy toàn bộ thể xác và linh hồn của cô!
"Đừng mà!" Tuy nhiên, Bạch Vũ Ngưng không dễ dàng nghe lời như vậy, vẫn kiên quyết chống cự.
"Vũ Ngưng? Tiếng gõ cửa của Hạ Lan Thác lại vang lên, giống như một mũi dao sắc bén cứa vào cổ Bạch Vũ Ngưng, khiến cô run cả người.
"Không muốn? Vậy thì tôi sẽ vừa đâm vào âm hộ của em vừa mở cửa cho bạn trai em! Để anh ta nhìn thấy em bị tôi đưa lên đỉnh trông như thế nào, ai bảo anh ta để cho cô bạn gái lẳng lơ của mình không được sung sướng, chỉ có thể để người anh em tốt là tôi đây làm thay."
Tần Thọ uy hiếp một cách tàn độc, đồng thời cầm thanh côn thịt to lớn của mình xoa quanh hoa huyệt của cô, chất nhờn từ côn thịt tiết ra bị hòa lẫn với dịch vị tiết ra từ hoa huyệt của Bạch Vũ Ngưng, khoái cảm ngứa ngáy nóng bỏng khiến cho Bạch Vũ Ngưng phải dùng tay bịt chặt tiếng rên rỉ.
Cô chớp mắt, giọt nước mắt trong như pha lê rơi xuống từ đôi mắt đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào vì sụp đổ xen lẫn tiếng rên rỉ bị kìm nén phát ra từ giữa các ngón tay: "Buông tôi ra, Tần Thú, ưm ưm a, rốt cuộc vì sao anh lại a... a... a... anh lại giày vò tôi như thế a... vì sao!”
Giọng nói khàn khàn vì xấu hổ và tức giận như vậy đột nhiên khiến cho đáy lòng Tần Thú cảm thấy có chút thương hại.
Cùng lúc đó, mong muốn được tra tấn hành hạ cô một cách bạo lực và tàn nhẫn hơn đã trỗi dậy.
Tần Thú vươn tay đỡ lấy khuôn mặt đẫm lệ của cô, dùng ngón tay cái thô ráp lau đi nước mắt trên má cô rồi đưa vào miệng mình, đầu lưỡi liếm láp vị mặn ướt át, nghiêm nghị nói: "Theo em là vì sao? Tất nhiên là vì tôi yêu em rồi."
Lời nói anh yêu em được Tần Thú nói ra với bản tính tàn bạo và dã thú.
Bạch Vũ Ngưng của trước kia là một bông hoa ở trên đỉnh núi, sẽ không bao giờ nhìn lấy Tần Thú một cái.
Tần Thú còn nhớ rõ lần đầu tiên anh và Hạ Lan Thác xem Bạch Vũ Ngưng biểu diễn piano, ở trong khán phòng anh đã thúc khuỷu tay Hạ Lan Thác, nhìn chằm chằm Bạch Vũ Ngưng trên sân khấu và hỏi Hạ Lan Thác rằng: "Cậu cảm thấy cô gái này thế nào?"
Hạ Lan Thác không nhướng mi, lạnh lùng bình luận: "Kỹ thuật rất điêu luyện, có thể nghe ra được cô ấy đã chăm chỉ rèn luyện ít nhất năm năm, nhưng nó quá hình thức và thiếu ý tưởng mới."
"Đừng mà!" Tuy nhiên, Bạch Vũ Ngưng không dễ dàng nghe lời như vậy, vẫn kiên quyết chống cự.
"Vũ Ngưng? Tiếng gõ cửa của Hạ Lan Thác lại vang lên, giống như một mũi dao sắc bén cứa vào cổ Bạch Vũ Ngưng, khiến cô run cả người.
"Không muốn? Vậy thì tôi sẽ vừa đâm vào âm hộ của em vừa mở cửa cho bạn trai em! Để anh ta nhìn thấy em bị tôi đưa lên đỉnh trông như thế nào, ai bảo anh ta để cho cô bạn gái lẳng lơ của mình không được sung sướng, chỉ có thể để người anh em tốt là tôi đây làm thay."
Tần Thọ uy hiếp một cách tàn độc, đồng thời cầm thanh côn thịt to lớn của mình xoa quanh hoa huyệt của cô, chất nhờn từ côn thịt tiết ra bị hòa lẫn với dịch vị tiết ra từ hoa huyệt của Bạch Vũ Ngưng, khoái cảm ngứa ngáy nóng bỏng khiến cho Bạch Vũ Ngưng phải dùng tay bịt chặt tiếng rên rỉ.
Cô chớp mắt, giọt nước mắt trong như pha lê rơi xuống từ đôi mắt đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào vì sụp đổ xen lẫn tiếng rên rỉ bị kìm nén phát ra từ giữa các ngón tay: "Buông tôi ra, Tần Thú, ưm ưm a, rốt cuộc vì sao anh lại a... a... a... anh lại giày vò tôi như thế a... vì sao!”
Giọng nói khàn khàn vì xấu hổ và tức giận như vậy đột nhiên khiến cho đáy lòng Tần Thú cảm thấy có chút thương hại.
Cùng lúc đó, mong muốn được tra tấn hành hạ cô một cách bạo lực và tàn nhẫn hơn đã trỗi dậy.
Tần Thú vươn tay đỡ lấy khuôn mặt đẫm lệ của cô, dùng ngón tay cái thô ráp lau đi nước mắt trên má cô rồi đưa vào miệng mình, đầu lưỡi liếm láp vị mặn ướt át, nghiêm nghị nói: "Theo em là vì sao? Tất nhiên là vì tôi yêu em rồi."
Lời nói anh yêu em được Tần Thú nói ra với bản tính tàn bạo và dã thú.
Bạch Vũ Ngưng của trước kia là một bông hoa ở trên đỉnh núi, sẽ không bao giờ nhìn lấy Tần Thú một cái.
Tần Thú còn nhớ rõ lần đầu tiên anh và Hạ Lan Thác xem Bạch Vũ Ngưng biểu diễn piano, ở trong khán phòng anh đã thúc khuỷu tay Hạ Lan Thác, nhìn chằm chằm Bạch Vũ Ngưng trên sân khấu và hỏi Hạ Lan Thác rằng: "Cậu cảm thấy cô gái này thế nào?"
Hạ Lan Thác không nhướng mi, lạnh lùng bình luận: "Kỹ thuật rất điêu luyện, có thể nghe ra được cô ấy đã chăm chỉ rèn luyện ít nhất năm năm, nhưng nó quá hình thức và thiếu ý tưởng mới."
Danh sách chương