Viện thí nghiệm hoàng gia nghe có vẻ là một nơi kỳ lạ mà tập trung tất cả tri thức trên toàn thế giới, nhưng thực ra đó là một nơi thực hiện những công việc mà đức vua và những người khác ở cung điện hoàng gia yêu cầu chúng tôi làm.

Chúng tôi phải xử lý nạn bùng nổ châu chấu khiến mùa màng của vương quốc gặp vấn nạn trầm trọng, hoặc phải xử lí một ngọn núi trông có vẻ sắp phun trào dung nham. Nhưng gần đây, có một vấn đề làm đau đầu nhà vua hơn bất cứ chuyện gì khác.

“Ugh, có chuyện rồi đây.”

“Huh? Chuyện gì vậy giáo sư? Áo choàng của anh rách bươm cả rồi kìa.”

Tôi là tuýp người thích ở trong nhà, nên chuyện tôi đang mặc một cái áo choàng nghe có vẻ kỳ lạ. Dáng người tôi mảnh mai tới mức người ta hay bảo tôi mặc đồ phụ nữ có khi còn đẹp hơn cả cô trợ lý của tôi. Dù cho tôi có tập luyện thế nào đi nữa, tôi cũng không có được chút cơ bắp nào.

“Những con dã thú. Số lượng của chúng lại tăng lên.”

“Eh? Nếu anh đang nói về mấy con chó ngao địa ngục, chúng ta đã xử lý chúng tháng trước rồi mà.”

Trợ lý của tôi chắc chả có chuyện gì quan trọng để làm cả bởi vì cô ấy đang làm một thí nghiệm để xem loại nước hoa quả nào hiệu quả nhất trong việc thu hút lũ bọ cánh cứng. Cô ấy đang trộn lẫn những thứ như mật ong và nước dưa trong một cái bình tam giác. Cô ấy giờ đang tập trung nhìn tôi với một tay cầm cái ống nhỏ giọt.

“Chuyện đó xưa rồi. Lần này thứ đang đầy ở ngoài đồng kia là những con troll[1]. Một khi số lượng của chúng vượt qua giới hạn cho phép, những đoàn lữ hành sẽ bị tấn công ở bất cứ đâu. Sau cùng thì số lượng thức ăn mà chúng cần sẽ tăng cao cùng với số lượng của chúng. Chúng càng đông bao nhiêu, những đoàn lữ hành sẽ càng bị tấn công bấy nhiêu, và hàng hóa của họ sẽ bị cướp sạch.”

“Vậy không phải là ta chỉ cần ngăn những đoàn lữ hành không đi qua đó là được sao? Khi số lượng thỏ giảm xuống, số lượng sư tử cũng tự động điều chỉnh thôi,” Cô trợ lý của tôi nói trong khi bĩu môi bất bình.

Cô ấy là một thiên tài, nhưng cô ấy hoàn toàn thất bại trước những chuyện không nằm trong chuyên môn của cô ấy.

“Nếu những đoàn lữ hành không đi qua đó được, tòa pháo đài sẽ dừng hoạt động. Con người sẽ bắt đầu chết dần chết mòn vì thiếu thức ăn trước cả khi lũ troll cướp hết. Tiện đây, anh hơi khát, anh uống cái đó có được không?”

Khi tôi chỉ tay vào cái bình tam giác thần bí, cô trợ lý bảo vệ nó an toàn ở giữa hai tay (và ngực) như một đứa trẻ.

“Không, anh không được. Cơ mà tại sao những kế hoạch chu đáo như vậy lại luôn bị con người phá thối thế nhỉ?”

“Chà, con người chúng ta luôn luôn phá vỡ sự cân bằng trong chuỗi thức ăn. Và cho dù chúng ta có ngăn những đoàn lữ hành không đi qua đó, vẫn có đủ số lượng troll để đập bể tường thành. Giống như tất cả các loài động vật, chúng tỏ ra không chút khoan nhượng khi đói khát.”

Trợ lí của tôi để cái bình tam giác lại bàn và hỏi tôi với biểu cảm hết sức bối rối.

“Số lượng những con troll phát triển nhiều đến thế rồi cơ à?”

“Đúng vậy đấy. Chính vì vậy mà nhà vua mới nhờ tới chúng ta.”

“Vậy chúng ta vẫn sẽ làm việc chúng ta luôn làm chứ?”

“Ừ, ừ. Như mọi khi, chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc khám nghiệm tử thi con quái thú cần nghiên cứu.”

Tôi mang ra một cái bao tải từ hành lang và xếp những thứ bên trong lên bàn. Nó to hơn cả một người thường và cơ bắp của nó cũng to hơn của loài người nốt. Tôi không chắc liệu cả một vị kị sĩ được vũ trang đầy đủ có hạ gục được nó trong một trận đấu trực diện hay không đây.

“Anh giết nó à, giáo sư?”

“Nếu anh có sức mạnh như vậy, anh đã chẳng phải đi làm việc nghiên cứu. Giống như các loài quái thú khác với số lượng tăng trưởng tới mức này, cơ thể của những con chết tự nhiên đều rất nhiều. Tuy nhiên việc em có thể thu được một cái trước khi chúng thối rữa hay không thì lại tùy thuộc vào may mắn. Giờ thì...”

Nhìn chung thế giới không nhìn chúng tôi bằng ánh mắt thân thiện lắm khi mổ xẻ một cái xác ra, tuy nhiên nó là công việc của chúng tôi. Chúng tôi phải xẻ nó ra làm nhiều phần để khảo sát kỹ lưỡng.

Tuy nhiên....

Chúng tôi không cố gắng tìm kiếm điểm yếu hay nguồn sống của chúng để cung cấp thông tin cho các kị sĩ.

Với những con dã thú mà số lượng đã tăng cao tới mức này, tìm cách để hạ gục từng con một chẳng còn mấy hữu dụng.

Y hệt như chuyện tại sao loài gián hay cỏ dại không bị tuyệt chủng vậy.

Tuy nhiên, cần phải làm gì đó để giải quyết chuyện bùng nổ troll-số này.

Và công việc của chúng tôi là tìm ra cái đó.

“Troll được coi là loài hoàn toàn vô dụng. Thịt của chúng bốc mùi hôi thối và có vị cực kì kinh khủng, và xương của chúng rất giòn sau khi phơi khô, nên cũng chẳng thể làm vũ khí hay để phòng ngự được. Quả thực chả có lợi ích thực tế nào từ chúng cả.”

“thế còn da của chúng thì sao?”

“Nó rất dễ mọc mốc, nên cũng chả xài được.”

“Vậy chúng không thể ăn được và chúng cũng chẳng thể dùng làm bất cứ công cụ nào để tấn công hay phòng thủ cả. Đây quả là một vấn đề khó khăn đấy.”

“Có thể có những phương pháp sử dụng đặc biệt nào đó mà ta có thể làm, nhưng thế thì không tăng số lượng tiêu thụ được. Tuy nhiên, có một thứ mà ta biết chắc chắn người ta sẽ bỏ vào miệng mặc dù nó tởm đến thế nào.”

Cô trợ lý của tôi đáp lại hết sức điềm đạm.

Cô ấy nở một nụ cười tươi trong khi nhìn vào cái xác bị biến dạng.

“Ý em là....”

“Việc tìm ra phần nào đó của nó có thể làm thành thuốc sẽ là một biện pháp tuyệt vời, đúng vậy đó.”

“Vì nó chết một cách tự nhiên và đã bắt đầu thối rữa, có thể phần nội tạng đã chịu những thương tổn trầm trọng. Liệu thật sự có thứ gì đó đáng để tìm bên trong không?”

“Ít nhất cũng phải thử cái đã.”

Với rất nhiều nỗ lực cùng những âm thanh cót két, chúng tôi ‘mở’ được cơ thể con troll ra nhờ vào một cách ‘ảo diệu’ mà không thể miêu tả trong văn bản được. Tôi đã bỏ qua rất nhiều thông tin chi tiết ở đây, nhưng các bạn nên cảm ơn tôi vì điều đó đấy. Sau đó, chúng tôi kiểm tra mỗi phần riêng biệt bên trong.

“Nếu ta không thể tìm thấy thứ gì để làm thuốc, ta tốt nhất là nên bỏ cuộc đi thôi.”

“Nếu ta tìm thấy thứ gì gây hại cho sức khỏe, thế cũng đã hữu dụng rồi. Thực ra, vật chất trong thế giới tự nhiên mà không thể dùng làm cả thuốc và thuốc độc đều khá là hiếm đấy.”

Chúng tôi lấy từng mảnh riêng biệt của ‘phần bên trong’ của con troll, nghiền chúng thành một hỗn hợp sền sệt, đun sôi lên, nướng cháy, và xử lí chúng bằng các quy trình khác nhau. Những quy trình được sử dụng đều giống với việc nấu nướng, nhưng đây quả thực khó có thể nói là một khung cảnh mà bạn sẽ thoải mái cho con bạn vào xem. Tuy nhiên, chúng tôi quả thực tìm thấy vài thứ thú vị.

“Em tìm thấy một thành phần trong gan của nó có thể dùng để điều chế thuốc làm tỉnh rượu.”

“Dịch vị dạ dày của nó có tính ăn mòn khá mạnh. Nếu ta tìm ra cách ổn định nó, có thể sẽ có ích.”

“Nhưng nó có vẻ không đủ mạnh đến mức ngay lập tức phá hủy hết trang thiết bị của kẻ địch.”

“Ta có thể dùng nó cho việc khác mà. Nó chắc chắn có thể dùng để dễ dàng lấy được kho báu bằng cách cho một ít vào trong lỗ khóa của kho báu. Bộ phận bên trong cái khóa thường rất dễ hỏng. Nó cũng có thể dùng để thiết lập cạm bẫy chết người.”

“Liệu bản thân cái dạ dày có thể dùng làm thuốc gì không nhỉ?”

“Sau một thời gian sau khi con troll chết, lớp màng bảo vệ dạ dày cũng bị phá hủy, nên muốn làm vậy cũng hơi khó. Thấy không, cái này đã bắt đầu bị phân hủy từng chút một rồi này.”

Nói đơn giản, chúng tôi đang khảo sát để tìm xem một con dã thú như con troll này có cái gì có thể xài được hay không. Cũng giống như ngà của voi và da của hổ vậy. Chỉ cần chúng tôi có thể tìm ra được chút gì hữu dụng từ chúng, chúng sẽ không còn được coi là dã thú đơn thuần nữa.

Trợ lý của tôi nhanh chóng viết trên một mẩu giấy giấy da bằng một cây bút lông ngỗng để tính toán giá trị thị trường tương đương của mỗi thành phần chúng tôi khám phá ra. Nếu tổng giá trị của chúng vượt quá một mốc xác định, đây sẽ được coi là một thành công.

“Cái này trông có vẻ ổn đấy. Tổng giá trị thu được vượt quá 10,000 platinum. Cán cân giữa nguy hiểm và phần thưởng xứng đáng đã nghiêng về phía chúng ta.”

“Tiện đây, nó làm anh nhớ lại chuyện chúng ta đã phát hiện từ những con chó ngao địa ngục tháng trước.”

“Da và răng nanh của chúng. Chúng có giá trị quân dụng rất cao, nên chúng giờ rất phổ biến trong các cửa hàng vũ khí và đối với các kị sĩ.”

“Anh hiểu. Nhẹ cả người. Những công dụng này sẽ không thể nào so sánh được với chúng.”

Phát hiện ra công dụng của dã thú A đã đủ khó rồi, nhưng nếu nó xung đột với công dụng của dã thú B, giá trị tương lai của dã thú B sẽ giảm. Khi đó số người tấn công dã thú B sẽ giảm và số lượng những con dã thú B sẽ lại tăng đến một mức độ đáng báo động.

Oh.

Hình như tôi vừa đưa ra câu trả lời trong lời giải thích đó rồi.

“...Cũng giống như những con hổ và con voi vậy. Một con là loài thú ăn thịt mạnh mẽ nhất. Một con lại là loài động vật ăn cỏ to như cái xe tăng. Tuy nhiên, người ta nhìn chúng bằng con mắt khác khi đụng chạm tới vấn đề da hay ngà của chúng. Đó chính là lý do vì sao chúng bị săn tới mức sắp tuyệt chủng,” cô trợ lý của tôi trả lời trong khi dùng cái bút lông ngỗng để phủi bụi trên áo quần đi. “Số lượng kị sĩ hơi hạn chế, nên nếu họ tập trung tiêu diệt lũ dã thú, họ sẽ không thể tập trung đề phòng các nước láng giềng. Vậy nên cơ bản là ta chỉ phải tạo ra một lí do đủ để hàng đống người kéo tới đánh nhau với chúng.”

“Loài người chúng ta là người luôn luôn phá hủy sự cân bằng trong chuỗi thức ăn.”

“Nhưng nếu quả thực họ có sức mạnh để làm việc đó, sao ngay từ đầu họ không đi tiêu diệt chúng luôn đi?”

“Con người là vậy đó. Cái cách cả thế giới này sống là giả vờ yếu đuối để có thể nhận được những trợ cấp xã hội. Không ai lại đi mảo hiểm mạng sống mà chả mang lại chút lợi ích gì cho chính họ. Những người suy nghĩ theo lối như vậy rút cục lại trở thành kị sĩ hay lính đánh thuê.”

Tất cả những gì chúng tôi còn phải làm là kích động những con người tham lam để đưa số lượng loài troll tới bờ vực hủy diệt.

Chuyện những con troll có thực sự bị tuyệt chủng hay được đối xử như những “quái vật cần được bảo vệ” đều phụ thuộc vào nhà vua và những nhà quý tộc. Tuy nhiên, tôi khá nghi ngờ chuyện họ sẽ gán mác cần bảo vệ cho chúng. Tiên cá và yêu tinh quả thực là được bảo vệ, nhưng lũ troll trông khá xấu xí.

“Dục vọng của loài người quả thực là thứ đáng sợ.”

“Nhưng chính nhờ dục vọng đó mà chúng ta mới có thể tiến được xa như thế này,” Tôi nói trong khi viết kết quả của chúng tôi dưới dạng một danh sách liệt kê trên một mẩu giấy da. “Rất nhiều loài động vật và quái vật khác có thể nói chuyện và tính toán. Chúng thậm chí còn có thể sáng tạo. Anh chỉ nghĩ ra một lí do duy nhất về việc loài người có thể phát triển vượt xa các loài khác như thế này.”

“Và đó là gì?”

“Đó là sự đa dạng vượt trội của những dục vọng của chúng ta. So sánh với những loài khác,dục vọng chúng ta quả thực là cách biệt quá xa.”

Tôi không nghĩ rằng sẽ có một vị anh hùng thuần khiết đi tiêu diệt quân đoàn ma vương vào phút cuối. Dù cho những tham số cố định của em có cao đến đâu, một con người mà không có dục vọng thì cũng chả có tham vọng. Nói đơn giản, họ sẽ lên level quá chậm.

Tôi thấy những người ở quanh người anh hùng và suốt ngày phàn nàn cũng như chạy theo mọi mốt mới còn đáng sợ hơn.

Tôi thấy họ còn đáng sợ hơn cả người anh hùng và có lẽ còn hơn cả ma vương.

Một tháng sau, viện thí nghiệm hoàng gia nhận được bản báo cáo tạm thời.

“Giáo sư! Số lượng loài troll lại đang tiếp tục tăng lên! Thay vì chọc tiết hay điên cuồng săn bắt lũ troll, những con người ngu ngốc đó đang phân phát thức ăn cho chúng!!”

“Chết tiệt...”

“Họ đã nhận thấy rằng sẽ hiệu quả hơn khi để lũ troll nôn ra dịch vị dạ dày trong khi còn sống thay vì giết chúng và lấy từ xác chết. Còn nữa, gan của lũ troll tái tạo rất nhanh, nên họ có thể cắt bỏ một phần rồi lại thả chúng ra. Lũ troll sẽ tái tạo phần còn thiếu trong một thời gian hết sức ngắn!! T-ta phải làm gì đây, giáo sư!? Số lượng lũ troll đang tăng lên điên cuồng!! Họ không biết chuyện gì sẽ xảy ra tới thành pháo đài nếu số lượng cứ tiếp tục tăng cao à!?”

“Dục vọng loài người quả nhiên là thứ đáng sợ nhất.”

[1] troll là những gã khổng lồ độc ác trong thần thoại. Chúng còn có thể là những người lùn tinh ranh và thân thiện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện