“Yuu, ra phụ việc cửa hàng đi, đừng có lười biếng nữa. Khách hàng dễ thương lắm đó!”

“Con biết rồi mà.”

Gia đình tôi đang kinh doanh một quán cà phê tên là <Moon Night Terrace>.

Không gian bên trong được bố trí giống như một ngôi nhà gỗ, phía bên ngoài còn được sắp xếp thêm ghế ngồi, vậy nên nơi này thu hút khá đông khách hàng.

Aritsuki Yuu thường bận rộn với các hoạt động của câu lạc bộ và không có thì giờ cho những công việc bán thời gian, song thi thoảng cậu vẫn giúp đỡ cửa hàng để kiếm thêm chút tiền tiêu vặt.

“Huh? Dễ thương ư?”

Tôi có một linh cảm xấu.

Tôi đeo tạp dề nhân viên lên người và bước ra ngoài cửa hàng, mang theo một dự cảm không mấy tốt lành.

“Nè, Yuu-nii.”

Có ba cô gái đang ngồi ở bàn phía sau, một trong số họ — Miya nghiêng người về phía trước.

“Hả?”

"Hôm nay em đã dẫn các bạn đến đây đó.”

“Không ai khiến nhá.”

"Dạ em chào anh." [note52316]

"Em chào anh."

Hai cô bé còn lại nhìn nhau một lượt rồi quay sang chào tôi.

“A-a, xin chào.”

"Người có mái tóc ngắn này là Mahiru, còn người đeo mắt kính kia là Asaka."

Mahiru là một cô nhóc mặc áo cộc tay có làn da rám nắng, trong khi đó Asaka bận váy diềm xếp nếp lại có vẻ trầm mặc với mái tóc đen dài.

Cả ba cô nhóc đều gọi soda kem và dường như đang chơi game trên điện thoại di động.

Miya tuy thường hay ngỗ ngược, nhưng khi thấy cô bé vui chơi với bạn bè như thế này thì tôi lại cảm thấy ấm lòng.

[note52317]

Thôi thì, vào việc thôi nhỉ?

Khi tôi chuẩn bị rời đi, Mahiru ngước nhìn tôi mà nói—

"Hừm, tên này là tay sai của Miya sao?"

“Gì—?”

"Đợi đã Mahiru-chan, đừng nói vậy với người lớn chứ. Cậu sẽ bị mắng đó."

Asaka nói.

“Khoan, tay sai của Miya thì…, cũng có nghĩa là tay sai của chúng ta luôn đó.”

“Ế, vậy sao. A, ra là như zay sao….”

Ra vậy, cái đầu chúng bay. Còn lâu anh đây mới chấp nhận nhé.

"Đợi đã, này Miya. Em đã giới thiệu anh với bạn bè của mình như thế nào vậy?"

“Dạ? Có gì đâu anh, hihi.”

Tôi nắm lấy má của Miya bằng cả hai tay và kéo.

“Chú ý ngôn từ đấy nhóc con.”

“Đau đau đau…”

“Con đang làm gì vậy?”

"Này, con đang bắt nạt mấy đứa nhỏ sao?"

“Gòi xong.”

Cùng với một giọng nói giận giữ từ mẹ, kèm với đó là một cú giáng tay vào đầu tôi.

“Coi nào, nhanh đi làm việc đi. Bàn kia khách về hết rồi kìa, qua đó dọn dẹp đi.”

“Đúng là đồ yếu đuối.”

“Hứ, non.”

"Oaa, đau quá."

Đứa trẻ hư hỏng đó, lẽ nào nó đã chọn đúng lúc có mặt mẹ tôi ở đây mà dẫn đám bạn nó đến, để tôi không làm gì được à?

Không, tôi không tin con nhóc đó nghĩ được như thế đâu. Nhưng—

“Cô ơi, chúng cháu uống cái này xong chơi game ở tầng hai được không ạ?”

"Được nhé~"

“!?”

Ở trên lầu hai chỉ có duy nhất căn phòng của thanh niên Aritsuki Yuu này mà thôi.

Bằng cách lấy được sự đồng thuận từ mẹ tôi, nhằm buộc tôi phải chấp nhận quả là một chiến thuật tinh vi. Liệu nó có biết nếu tự tiện vào dẫn bạn bè vào phòng tôi, thì có thể sẽ bị cho một vé kick ra khỏi phòng không?

“Nào, không được, đợi đã bọn nhóc kia——”

"Đây đều là bạn của Miya cả nên cứ yên tâm đi, sao đâu mà anh cứ phải lo. Thay vào đó thì anh nên dọn bàn đi kìa."

“Hura!”

Đó là cách mà căn phòng của tôi bị biến thành nơi lui tới của đám nhóc chết tiệt ấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện