“Nè~, Yuu-nii cùng chơi game với tụi em đi. Chúng ta có thể chơi các trận chiến trực tuyến trên phần mềm này đó.”

Lúc này cánh tay tôi đang bị nhóc Mahiru kéo lấy. Cô nhóc đang ngồi ở phía mép giường, đôi chân khẳng khiu duỗi dài như một đứa con trai.

“À, ờm…!”

Thời cơ đã đến.

Tình cờ thay, tôi đang ngồi bên chiếc gối ngay cạnh con bé.

Thế nhưng bây giờ mới là vấn đề.

Trước mắt, cần phải xác định vị trí của mục tiêu. Cuốn sách khiêu dâm là mục tiêu cần được giải cứu, hiện tại nó nằm dưới cái gối ngay sau lưng tôi.

Thế nhưng, lúc này đây chiếc giường gần như đã bị con bé Miya chiếm giữ, chiếc đầu nhỏ nhỏ của con bé đang tì vào gối. Mahiru thì đang ngồi bên cạnh tôi, cách xa một chút về phía khung cửa sổ là bé Asaka đang chìm đắm trong cuốn manga.

Đó là một vị trí bạn có thể với tới nếu như duỗi tay ra. Asaka bị nghiện manga, từ giữa trưa khi mà mọi người mải chơi game thì chiếc gối đã trở thành một điểm mù rồi.

Khi Miya xuống giường, tôi sẽ đặt tay ra sau lưng cô bé, lấy cuốn sách khiêu dâm rồi nhét nó vào áo, sau đó rời khỏi phòng và giấu cuốn sách ở một nơi khác.

Thật là một chiến thuật hoàn hảo.

Bây giờ là 2 giờ chiều. Nhiệm vụ giải cứu bắt đầu.

“Uaaa, mou. Mahiru chơi hăng quá—”

“Miya, em thật là thô lỗ.”

“Vâng, em sẽ cố gắng thay đổi.”

“Hả?”

Tôi nhận được một chiếc máy chơi game từ Miya. Có vẻ như nó là một trò chơi hành động đối kháng. Thực ra, tôi khá giỏi trong thể loại game này, hồi học sơ trung tôi thường chơi game đối kháng và bắn súng ở phòng game.

Đã đến lúc dạy cho bọn nhóc đó một bài học.

Mà, giờ đâu phải là lúc để chơi game. Lúc này, tôi đang bận cả hai tay và phải chú ý đến màn hình trò chơi.

Tôi muốn nhanh chóng thua và đổi chỗ với Miya, nhưng nếu thua quá dễ dàng có nguy cơ những con nhóc này sẽ lại coi thường tôi.

‘Mặc dù là người lớn nhưng lại thua trẻ con, đồ gà.’ Tôi có thể dễ dàng tưởng tượng ra bộ dáng cười nhếch mép của Miya.

Quyết định rồi! Tôi sẽ chơi một trận nghiêm túc và để thua vào phút chót.

“Được rồi, thế nào?”

“Hừm, Yuu-nii chơi khá tốt đấy. Có lẽ em cũng phải nghiêm túc thôi.”

Đợt tấn công của Mahiru ngày càng trở lên dữ dội.

“Em đi vệ sinh đây.”

Miya rời khỏi giường. Thời điểm hoàn hảo. Tôi có thể chiến thắng và trên giường đã không còn ai. Được rồi, kết thúc mọi chuyện nào!

“Yeahh, em thắng rồi.”

“C-chết tiệt. Vậy thì lần tới anh sẽ chơi với Asaka.”

Khi tôi nghĩ rằng—

“Ư ư, nóng quá đi mất.”

Asaka - người đang ngồi cạnh cửa sổ cất cuốn truyện tranh, sau đó uống nước trái cây trên bàn và tiến tới góc giường. Tóc mái của cô bé đầy mồ hôi và hai má thì đỏ như trái gấc. Con bé nằm bẹp lên giường.

“Ưnnn, em muốn nghỉ ngơi.”

Gì chứ?

Chắc hẳn cô bé đã đọc truyện tranh suốt.

Nhưng vậy thì có gì mà mệt?

“Asaka đang mệt, hãy để cậu ấy chợp mắt một chút. Được rồi Yuu-nii, bắt đầu hiệp thứ hai nào!”

Thật đó hả? Tha cho anh đi!

“Vậy ai là người chiến thắng—?”

Miya đã quay trở lại.

“Yuu-nii không thể đánh bại tớ.”

“Ồ~ , thế thì đến lượt em rồi!”

Miya bắt đầu nhảy lên nhảy xuống trên giường.

Lò xo kêu cót két và gây ra sự rung lắc không đều.

“Anh hiểu rồi, hiểu rồi mà!”

Sự rung lắc do Miya gây ra được truyền đến gối, khiến cho cuốn sách khiêu dâm từ từ trượt ra khỏi ga trải giường.

T-tệ rồi, mép cuốn sách. Mép cuốn sách đang dần lộ ra kìa.

“Xong ván hãy đổi chỗ nhé—”

“Ừ, vậy thì đừng nhảy, rung lắc sẽ truyền đến của hàng đó.”

Trong khi nói điều đó, tôi ngã về sau và cố giấu cuốn sách khiêu dâm nhô ra khỏi gối bằng cơ thể mình.

A, thật là nguy hiểm.

Không ổn rồi.

Nếu tôi nằm xuống thế này, đầu tôi sẽ chạm vào ngực của Asaka khi cô bé đang ngủ.

T-tôi lên làm gì bây giờ?

Giấu cuốn sách khiêu dâm là ưu tiên hàng đầu, nhưng gục đầu vào ngực một cô bé chỉ mới học tiểu học thì…

“À rế, đó là cái gì? Có cái gì đó dưới gối của anh.” [note52812]

“!?”

Miya đã nhìn thấy nó.

Dù làm thế nào cũng là địa ngục.

Aaaaaa, tôi đã không còn lối thoát nữa rồi.

Kami-sama, Hotoke-sama, hay thậm chí cả Enma-sama, xin hãy giúp con. [note52813]

“Các con~, cô bổ dưa cho ăn nè~”

Tôi có thể nghe được tiếng của mẹ ở dưới nhà.

“Dưa hấu~?”

“Được rồi, dậy đi nào Asaka.”

“Ể?” [note52815]

Bọn nhóc rắc rối ấy cứ vậy mà phi ra khỏi phòng tôi.

Khi chỉ còn mỗi bản thân trong căn phòng, tôi thả mình xuống và nằm lặng trên giường.

“M-mình đã được cứu rồi.” [note52816]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện