Tôi làm ba phần cơm nhím biển cùng canh ngao và để riêng một phần ra cho cô hầu gái trước mặt mình.

"Mong là cô không phiền, đây là... cho cô đó."

"Hở?"

"Cô đã giúp tôi rất nhiều nên xin hãy vui lòng nhận lấy ạ."

Đối với những người chưa từng thấy qua hải sản, trong mắt họ chúng là thứ gì đó ghê gớm lắm. Dù cho đã hét lên, cô ấy vẫn cố gắng hết sức giúp đỡ tôi. Còn chưa kể tôi không thấy hầu gái hay đầu bếp nào ngoài cô ấy cả. Hẳn là người này rất trung thành với Đồng Bạc Điện Hạ.

"Ơ? Kh-Khoan đã ạ...! Nhưng đây là phần của tiểu thư Miltia cơ mà?"

"Không sao đâu. Tôi có thể ăn món này bất cứ khi nào mình muốn khi đã trở về nhà của ngài công tước mà... Với lại... sẽ thật khó tin nếu dám đem thức ăn cho Điện Hạ mà không thử độc trước... đúng không nào?"

"S-S-Sẽ ổn thôi ạ! Tôi đã luôn đứng bên và theo dõi sát sao mà..."

Ọttttt~

Cô ấy liên tục lắc đầu, cố gắng kìm nén bản thân nhưng dường như cơ thể cô ấy đã thành thật với mong muốn của mình hơn là lý trí.

"A..."

Ngay khi dạ dày cô ấy kêu lên mấy tiếng thật rõ, đôi mắt của cô hầu gái liền ứa lệ. Cô ấy run rẩy khắp người và khuôn mặt thì đã đỏ lên hết cả. Cô ấy đang rất xấu hổ vì đã thể hiện ra một hành động không hề phù hợp với một quý cô chút nào.

Về phần mình... tuy cô ấy lớn hơn tôi đôi chút... không hiểu sao... tôi vẫn thấy cô ấy khá đáng yêu...

Vì là hầu gái riêng của thái tử, cô ấy ít nhất phải là con gái của một gia tộc công tước. Đã có nhiều trường hợp khi các nhà quý tộc gửi con gái mình đến làm việc ở hoàng cung để học phép ứng xử. Có lẽ hồi còn ở nhà cô ấy là một tiểu thư được chiều chuộng...

"Đúng lúc ghê, cũng sắp đến bữa trưa rồi nên là... độ tươi ngon của món ăn là điểm mấu chốt ở đây đấy nha."

"C-Cảm ơn tiểu thư nhiều loắm..."

Cô ấy xấu hổ đến mức chẳng thể nói đúng từ từ 'lắm'. Nhưng đồng thời cô ấy hiểu nếu cứ cố kìm nén bản thân hơn nữa thì sẽ bị coi là bất lịch sự.

Với vẻ mặt đầy nghiêm túc, cô ấy cầm chiếc thìa lên và cẩn thận xúc một thìa đầy món cơm nhím biển đã được tôi nêm với nước tương. Trên tay cô ấy đang là một miếng nhím biển lớn và bên dưới là cơm trắng. Hai nguyên liệu này kết hợp với nhau tạo ra một sự hài hòa đến hoàn hảo. Thế rồi cô ấy đưa thìa vào trong khuôn miệng đáng yêu của mình.

"Uwmmmm!!"

Khuôn mặt của cô ấy đang hiện rõ lên『niềm hạnh phúc』. Sau khi liếc sang ngang và bắt gặp vẻ mặt đầy vui vẻ của cô hầu gái xinh đẹp, tôi trở lại với phòng khách, nơi ngài Maricle và thái tử đang đợi, trên tay mang theo một cái khai chứa cơm nhím biển và canh ngao.

----------------------------

"C-Cảm ơn vì đã đợi ạ!"

"A, Miltia. Cuối cùng thì nàng cũng đã xong rồi. Làm tốt lắm. Cảm ơn nàng nhiều."

Dường như hai người họ đang bàn bạc chuyện gì hệ trọng lắm... Ngay khi tôi đến, họ liền gạt đống giấy tờ đang nằm la liệt trên bàn sang một bên.

Ôôôii... Không thể tin nổi một đứa như mình lại khiến cả công tước lẫn thái tử phải bận tâm.

Nếu có mẹ kế hoặc em kế của tôi ở đây, có lẽ họ đã sớm mắng tôi xối xả và nói mấy câu như:

『Kiểm tra tình hình trước khi bước vào để đưa món ăn nhẹ và trà là phép lịch sự đấy biết không! Mày đúng là đồ ngu mà!』

Tôi tràn ngập sự áy náy, nhưng cùng lúc đó là cảm thấy khóe mắt mình nóng lên trước lòng tốt của ngài Maricle và ngài Ars.

"C-Cảm ơn vì điện hạ đã thông cảm ạ...! Umm... Thần không rõ liệu món này có hợp với khẩu vị của điện hạ không nhưng... rất mong điện hạ vui lòng thử qua ạ."

"Whoaaa! Trông y hệt một đồng tiền vàng lớn vậy!!"

Một nụ cười tươi nở rộ trên khuôn mặt ngài ấy khi điện hạ đưa một thìa đầy cơm nhím biển vào trong miệng. Nụ cười ấy khiến cho ngài Ars trở nên như chính hiện thân sống động của sự thịnh vượng vậy.

Chiếc thìa đã đi tới đích đến là trong miệng của ngài Ars. Ngài ấy bắt đầu nhai và...

"...?!.............!!...!!"

Nụ cười của ngài ấy lập tức biến mất. Thay vào đó là một vẻ hết sức nghiêm trọng.

Chợt ngài Ars bắt đầu ngấu nghiến nhai phần cơm nhím biển của mình. Tuy tốc độ nhai nuốt là rất cao, ngài ấy vẫn giữ nó ở một mức vừa phải để không phá vỡ đi phép lịch sự nào.

Dù cho ngài Ars vẫn chưa nói gì, dựa trên cách ngài ấy liên tục đưa thìa xuống xúc thì tôi có thể phần nào khẳng định rằng ngài ấy thích món này.

Ở phía bên kia, ngài Maricle ra dấu cho tôi ngồi xuống bên cạnh mình.

"Món này... Hương vị thật phong phú và đậm đà biết bao... Nogn quá đi mất... Cơ mà phần của nàng đâu, Miltia?"

"Vâng. A... Thần có thể làm một phần khác khi đã trở lại dinh thự ạ."

Quan trọng hơn hết là tôi thực sự mong muốn hai người họ được tận hưởng vị ngon của món nhím biển tươi. Dù sao thì tôi cũng đã trực dạy cho hầu gái của ngài Ars cách sơ chế nhím biển rồi. Giờ thì sao khi tôi đã giới thiệu hương vị của nhím biển tươi, nếu ngài Ars muốn ăn món này thêm một lần nữa, tôi chỉ cần phải bắt vài con từ cái hồ nhỏ trong vườn và gửi chúng đến cho ngài Ars mà thôi.

Nhưng vào khoảnh khắc ngài Maricle nghe tôi giải thích, sắc mặt ngài ấy bỗng tối sầm lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện