Sau khi ngài Maricle và ông Bhadra rời đi, tôi ra vườn để chăm chút cho cái ao cá của mình.

"Ồ? Có người bình thường bên trong dinh thự của công tước-ấy?"

"Hử?"

Tôi quay đầu về phía giọng nói và phát hiện ra ở đó đang có ai trông như một cụ già và dựa trên trang phục của đối phương, có vẻ như ông ấy là một nông dân hay ai đó chuyên làm những loại việc đồng áng...

Đâu, ông ấy ĐÚNG LÀ một cụ già mà.

Dường như vì được một hình nhân máy dẫn đến đây nên ông ấy hẳn phải là khách của dinh thự.

Cụ già bỏ chiếc mũ rơm xuống, nở một nụ cười thân thiện và cúi chào với tôi. Trông thấy hành động đó của ông cụ, tôi không suy nghĩ thêm mà lập tức làm y hệt.

A... Nếu mình không nhầm thì lẽ ra một nữ quý tộc phải kéo gấu váy lên và khụy gối khi chào ai đó chứ đâu phải là cúi đầu thế này đâu... Uuuh... Mình thất bại mất tiêu rồi...

Thế nhưng vì sai lầm của tôi mà có lẽ ông ấy đã cho rằng tôi cũng là một thường dân mà dùng cách xưng hô xuồng xã với tôi trong khi vẫn giữ nguyên nụ cười thân thiện.

"Cô nương đang làm gì ở đây-ấy?~"

"À, vâng... Cháu đang chăm sóc cho cái ao cá này... Còn ông cụ thì sao ạ?"

"Tôi á... Tôi đến từ ngôi làng gần đây, tôi tên là Soncho... Tôi đến đây vì có chuyện rất gấp cần trao đổi với chủ nhân của dinh thự này."

Theo lời của ông Soncho, đột nhiên toàn bộ hoa màu trong làng của ông ấy bắt đầu trở nên rất lạ. Phần cuống của trái cây dần trở nên thối rữa, những mầm lá mới khô héo đi, lõi của những cây ăn lá cũng bị hư nát và nụ khoai tây cứ thế chết dần... Những chuyện bất thường ấy cứ liên tục xảy ra.

"Vị bác sĩ ma pháp có nói... đây giống như thể là... đất đai đột nhiên bị chua-ấy. Thế nên tôi mới đến đây để nhờ ngài công tước cho đặt hàng bột đá vôi từ lãnh địa Dalis-ấy. Hiện tại đang là mùa gieo cấy nên chúng tôi không còn nhiều thời gian nữa-ấy."

Từ những gì tôi được dạy bảo, lãnh địa Công tước Lönnrot không hề có mỏ đá vôi nào. Thế nên hàng năm người ta đều phải đặt hàng số lượng cần thiết từ lãnh địa nhà Dalis, vốn khá xa so với lãnh địa Công tước Lönnrot. Nhân tiện thì lãnh địa Dalis cũng chính là nguyên quán của thánh Sheila.

Nhưng... ngay cả khi họ có đính kèm yêu cầu 'giao gấp' vào đơn đặt hàng thì vẫn cần phải tốn kha khá thời gian để chỗ đá vôi đó đến nơi.

"Cháu hiểu rồi ạ..."

"Mmhmm~ Cơ mà mấy con hình nhân máy được điều khiển bởi ngài Bhadra này, chúng cứ lặp đi lặp lại mỗi một câu thôi. Tuy là bình thường chúng nói năng trôi chảy hơn cơ~"

Cảm thấy đầy chán nản, ông Soncho khẽ nghiêng đầu sang bên, hai mắt ông ấy bắt đầu rơm rớm nước hệt như một chú cún bị bỏ rơi.

A, phải rồi... Đúng là ngài Maricle có nói rằng hôm nay cả hai sẽ không thể giao tiếp với nhau thông qua hình nhân như mọi khi nhỉ...

Không hiểu sao mà tôi cảm thấy thương cho ông Soncho.

Ông Soncho và những người khác đã luôn làm việc rất vất vả trên cánh đồng để trồng ra những loại rau củ quả mà chúng tôi ăn hằng ngày. Vì thế... nếu có thể thì tôi rất muốn được làm gì đó cho ông ấy.

"Cô nương thấy đấy, tôi đã làm nông từ rất lâu rồi nhưng... đây là lần đầu tôi chứng kiến một chuyện như vậy... Có lẽ chúng tôi phải từ bỏ chỗ hạt giống mà mình đã gieo trồng vào mùa xuân thôi... Tình hình lúc này đã trở nên khó khăn lắm rồi... Cô biết không, tôi cũng đã hỏi những người biểu diễn lưu động về việc này nhưng họ lại nói rằng ở các lãnh thổ khác không hề xảy ra chuyện như vậy. Chỉ có lãnh thổ của chúng ta là bị ảnh hưởng mà thôi. Cứ như thể mưa axit chỉ rơi trên đầu mỗi chúng ta thôi-ấy."

"Thật vậy ạ..."

Họ cần phải có bột đá vôi càng sớm càng tốt...

"Umm... Nếu là bột đá vôi thì cháu nghĩ mình có một cách đấy ạ."

"?!"

Đôi mắt của ông Soncho mở to khi nghe được những gì tôi nói.

"Th-Thật ư-ấy?!"

"Vâng. Nhưng... cháu... cháu không thể làm một mình được... Ý cháu là... nếu ông thấy ổn thì sẽ thật tuyệt nếu ông có thể giúp cháu một tay ạ..."

"T-Tôi có thể giúp gì được cho cô nương-ấy?"

"Cụ thể là, cháu cần ông ăn những loài hản sản có vỏ mà cháu nấu ạ!"

"H-Hải sản có vỏ á??"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện