*Rầm!*
"Thứ lỗi vì đã làm phiền, nya!"
Trong lúc chúng tôi đang trao đổi với Cotton về nhiệm vụ tiếp theo, bỗng cánh cổng văn phòng bỗng bật mở cái rầm, không một tiếng gõ cửa hay gì cả.
Đó là một người phụ nữ trẻ tộc hắc miêu ăn mặc như chiến binh. Mái tóc đuôi ngựa của cô khẽ lắc lư sau đầu, còn miệng nhe hàng răng nanh như có thể gói gọn hết bản tính nóng nảy của mình.
"Kune-san, đã bao nhiêu lần tôi đã nhắc cô phải gõ cửa trước khi vào rồi?"
"Ối, xin lỗi, nya! Lại quên mất rồi nya! Thôi đừng cứ để ý tới mấy thứ tiểu tiết ấy nữa nya."
Cotton chợt khẽ liếc sang chúng tôi. Có vẻ đó là ý của anh ta, rằng tuy không phải là người xấu, quả thật cái tính bốc đồng và vô tư ấy có thể khiến người ta dễ bị phật lòng.
Mà đến giờ chúng tôi đã gặp đủ người ngợm kì lạ, chưa kể Fran cũng vô tư chẳng kém gì nên chắc không sao đâu.
Hơn nữa, tôi đang quá kinh ngạc và chú ý đến một điểm khác mà trong lòng gạc phăng luôn thái độ của cô ấy.
『C-Cô ấy kết thúc câu mình với "nya"?』
Đúng là cô ấy là tộc hắc miêu, nhưng...
Fran cũng nghiêng đầu và hỏi.
"Nya?"
"Nya? À, ý cậu là cách nói năng của chị ấy hả, nya? Nó là thói quen rồi nya!"
"Thói quen?"
"Gâu?"
"Nó có từ hồi còn nhỏ xíu cơ nya! Ngoài ra thì câu chuyện về tuổi thơ của chị cũng bi tráng và đầy nước mắt lắm đó nya!"
"?"
"Đó là khi mà mình mới chỉ bốn tuổi nya......"
Chưa ai hỏi mà đã kể luôn rồi! Và nó còn khá dài dòng nữa, nhưng đúng là câu chuyện của cô bé có rất nhiều thăng trầm.
Kune có vẻ như từng là một nô lệ đen và được một tổ chức xã hội đen nuôi dạy để trở thành sát thủ từ khi còn rất nhỏ.
Khi ấy, cô được bảo phải thêm "nya" vào cuối câu của mình. Khoan, nghĩ lại thì cũng hợp lý đấy chứ.
Một trong những cách tốt nhất để tiếp cận đám đàn ông là tỏ ra dễ thương, vô hại, và làm chúng cảm mến mình. Chắc chắn ai mà có thể tỏ ra cảnh giác khi thấy một đứa trẻ tiếp cận và "nya" kia chứ?
Chính vì thế mà cuối cùng nó đã trở thành thói quen ăn sâu vào máu từ bao giờ.
Sau nhiều bước ngoặc và rẽ khác nhau, tổ chức xã hội đen ấy đã bị nghiền nát và bị chiếm lấy bởi một tổ chức buôn bán nô lệ đen, còn cô thì cuối cùng được Bắc Chinh Công Tước mua.
Bắc Chinh Công Tước là người từ lâu đã mua càng nhiều nô lệ trẻ con càng tốt để nuôi dạy chúng trở thành chiến binh. Dù những người như cô bé vẫn còn là nô lệ trên danh nghĩa, nó chỉ là hình thức để giúp cô tránh bị đám Công Tước khác thao túng, còn bản thân cô thì được cho phép rất nhiều sự tự do.
Trên thực tế, suốt cả đời họ, số mệnh lệnh mà ông ta đưa ra cho họ chắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Cho đến ngày hôm nay, họ theo ông ta hoàn toàn theo lòng tự nguyện và mong muốn được đền đáp ơn nghĩa của ông ta.
Nếu phần lớn Bắc Chinh Hiệp Sĩ Đoàn đều là nô lệ của ông ta thì đó đúng là một câu chuyện phi thường. Chưa nói tới tài năng dạy dỗ của mình, nếu ông ta không thể khiến họ trung thành với mình thì có huấn luyện cả đời họ cũng sẽ không bao giờ mạnh như vậy được.
Sau khi kể xong, Kune hỉnh mũi khì cười đầy thỏa mãn. Nhưng chẳng lâu sau, cô nhìn Fran như trợn tròn cả hai mắt.
"Nya? E-Em đã tiến hóa rồi nya?!"
Cuối cùng cô ấy mới để ý ư? Thật sự kinh ngạc tới mức há hốc.
"C-Chẳng lẽ em là Fran, Hắc Lôi Công Chúa nya?"
"Nn."
"UOOooo! Rất, rất là cảm ơn em, nya! Nhờ có em nya, chị đã biết rằng một ngày nào đó chị cũng sẽ có thể tiến hóa nya!"
Có vẻ nhờ dòng người đến từ nhiều nơi khác nhau đổ xô tới Reidos, Kune đã biết được cách để tiến hóa. Giờ đây, cô ấy đang dành phần lớn thời gian của mình để săn lùng quỷ tộc.
"Fran là người nhận nhiệm vụ này sao nya?"
"Đúng là thế, Kune-san. Không chỉ là Mạo Hiểm Giả hạng S, Hắc Lôi Công Chúa-dono còn là một đầu bếp bậc thầy nữa."
"Ồ, thật tuyệt vời nya!"
"Hmph."
Giờ thì tới lượt Fran hỉnh mũi lên đắc thắng. Có lẽ con bé đang cảm thấy vui lòng vì được một người như chị lớn trong tộc tâng bốc.
"Chị rất là nổi tiếng ở vùng phía bắc này nhé, nya! Nếu em cần gì muốn giúp thì cứ báo cho chị nya!"
"Okay. Xin nhờ giúp đỡ."
"Cứ trông cậy ở chị, nya!"
Sau đó được Kune dẫn đường, chúng tôi hướng tới nhà kho nơi mà đồ viện trợ đang được cất trữ để nghiên cứu chúng.
"Hắc Miêu Phó Đoàn Trưởng!"
"Kune-chan, lâu rồi không gặp."
"Kune, tiền cô nợ bữa trước đâu rồi!"
"Này Kune! Cô có nhớ cô từng hứa gì không hả!"
Quả thật cô ấy thật sự khá nổi tiếng. Thân nắm giữ một vị trí đặc biệt như hiệp sĩ cận vệ của Bắc chinh Công Tước, người dân phương bắc hầu như ai ai cũng biết cô ấy.
Ngay cả khi họ có mắng hay lớn tiếng với cô ấy thì giọng điệu của họ vẫn rất hiền từ và có vẻ trêu chọc hơn là giận dữ. Có lẽ vì cô ấy là kiểu người phóng đãng được mọi người yêu mến.
"Đây là nhà kho nya!"
"Mùi gia vị."
"Gâu!"
Sau một lượt xem xét, chúng tôi tìm thấy khoảng mười loại gia vị khác nhau với số lượng khá lớn, kể cả các gia vị cay và có mùi hương độc nhất hơn.
Không chỉ đủ để làm cà ri, chúng còn có thể được sử dụng để chế biến nhiều món ăn khác nữa.
Và đúng như Cotton đã nói, ở đây cũng có gạo và kiều mạch. Tôi thậm chí còn tìm được cả miso nữa.
Nhà kho chứa lúa mì, khoai tây, muối và đường kế bên có thể coi như là trống trơn, thế nhưng nhà kho này thì gần như chật kín. Họ đúng là không biết phải làm gì với chúng cả.
"Tất cả những gì dở tệ đều được giữ ở đây, nya!"
Này, chúng đâu có tới nỗi đó! Chỉ là mấy người không biết cách nấu chúng tử tế thôi!
『Hừm, anh bắt đầu ngứa tay lắm rồi đấy.』
(Ồ, Master đang tràn đầy động lực.)
『Làm sao anh có thể nhắm mắt để chúng bị lãng phí được chứ?』
Thân là người Nhật, tôi sẽ không cho phép bất cứ ai nói gạo, kiều mạch và miso là dở tệ!
___
Fakebi: Thiếu chút nữa thì quên mất (khi mình đăng), ngày 26 tháng 5 tác giả mới có chương tiếp theo nha.