Fran và tên Hắc Hiệp Sĩ liên tục trao đổi chiêu thức với bên kia. Kiếm của họ liên tục chạm nhau trên không trung mà tạo nên những tia lửa tỏa khắp căn nhà, cũng như tiếng ngân kim loại chắc nịt vang lên theo từng hồi như vậy. Nhưng nhờ có Câm Lặng mà chẳng có bất cứ âm thanh nào được nghe thấy bởi bên ngoài.
| Nuoooohhhhhhhhhhh!!! |
| Hah! |
Cuộc chiến đang một lúc mỗi kéo dài hơn. Cán cân giữa Fran và tên Hắc Hiệp Sĩ kia đều cân bằng và không có dấu hiệu thay đổi. Chỉ số của đôi bên được giữ nguyên— điều mà về cơ bản khá dễ hiểu. Cả hai dù gì đi nữa đều là những kiếm sư đạt Thánh Thuật.
Được rồi, tôi đoán là mình nên khiến kiếm rời tay hắn một chút.
| Ha! |
| Argh!? |
Tôi dùng Chấn Động và Lôi Kiếm ngay lúc thanh kiếm của tên đó va vào tôi. Đúng như mong đợi, dòng điện đột ngột phát ra đã khiến tay của hắn tê liệt mà vô thức thả vũ khí xuống.
Nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ.
Tên đó liền giơ khiên lên và niệm chú.
| Hắc Tên! |
Tuy nhiên việc đó cũng chẳng đáng lấy làm bận tâm. Chúng tôi có khả năng kháng Hắc Phép hoàn toàn, thành thử mũi tên biến mất ngay trước khi chạm đến Fran.
| Không thể nào! |
| Sơ hở. |
| Guah! |
Hắn ta la lên một tiếng bất ngờ, cùng lúc đó tạo nên một lỗi quá rõ ràng cho Fran để lỡ mất. Em ấy lập tức nghiền nát đôi chân của hắn và dơ tôi ngay chỗ cổ của tên đó, khi hắn đã quỳ gục xuống.
Như thế, cuộc chiến ngã ngũ. Hắn nhìn lên Fran bằng một khuôn mặt đầy sự thất vọng.
| Thật đáng tiếc. |
| Ngươi là ai? | (Fran)
| Một kẻ không có lấy bất cứ lý do gì để đưa tên mình ra. |
Hm~ Tên này khá là mạnh mẽ so với độ ngũ tuần của bản thân. Được thôi, giờ là lúc để khiến hắn ta phun ra tất cả những gì tôi cần biết.
|| Urushi, ra đi. ||
| Gâu gâu! |
| C-Cái gì!? |
Heh, hắn trông thật hoảng sợ. Ngay khi mà tôi định thẩm vấn, thì những đứa trẻ đi lên từ tầng hầm lúc tôi đang có ý định cắt tay hắn. Cả bảy tới, với hai có-vẻ-là-quý-tộc dẫn đầu.
Mà tôi đoán đều đó cũng dễ hiểu. Chúng tôi đã để chúng ở tầng hầm, nên chắc chắn bọn trẻ cũng lấy làm lo lắng. May thay, cuộc chiến đã kết thúc.
| Lùi lại. Không an toàn. | (Fran)
Chúng ngừng lại trong sợ hãi khi nghe thấy tiếng của Fran. Nhưng khuôn mặt cậu trai song sinh thì xoắn lại khi thấy tên Hắc Hiệp Sĩ.
| Salrut! |
| Hoàng tử! Có vẻ ngài hoàn toàn lành lặn! |
Cái gì? Nó là hoàng tử? The f*ck?
| Ông đến để cứu chúng tôi...? |
| Công chúa! Tôi thật sự rất mừng vì cả hai đều khỏe! |
Hả? Vậy bác ta không phải là phường buôn nô lệ? Errr, tôi đoán là nên hồi phục bác ấy trước đã.
Mười phút trôi qua trong chớp mắt.
| Thật sự là hoàng tử và công chúa? | (Fran)
| Đúng vậy. Hai người đang đứng trước mặt cô là thành viên hoàng tộc của Vương Quốc Fyrias. Ứng cử viên thứ sáu và bảy cho ngôi vương. | (Salrut)
| Và ông? Hộ vệ? |
| Quả thật. |
| Đến để giúp vì gia đình hoàng gia bị bắt cóc? |
| Đ-đúng như cô nói. |
Có vẻ việc là như thế lày; Hoàng tử và công chúa chuồn ra ngoài, rồi bị bắt cóc. Lính gác không hề nhận ra điều này— cho tới lúc họ chẳng thấy cả hai đâu. Tôi cảm thấy chút thương cho người hộ vệ, khi bác ta hứng lấy toàn bộ những lời chỉ trích.
| Bọn tội phạm kia thật sự tệ hại đến cùng cực! Chúng thậm chí còn đi xa đến đeo lên người của hoàng tộc thứ đó! | (Salrut)
Ừ... khá tệ khi để gia đình vương triều phải mang một thứ như vòng cổ nô lệ. Trên thực tế, có khi Quốc Vương mang hết cả đám hộ vệ ra luộc luôn ấy chứ.
| Tôi không hề ngờ rằng bọn nó dám làm một hành động man rợ vậy với trẻ nhỏ... Cô gái, tôi gửi lòng biết ơn đến cô. Tôi đã không thể cứu hoàng tử và công chúa đơn giản như vầy nếu không nhờ hành động đầy nghĩa hiệp của cô. |
| Chỉ vì bản thân. | (Fran)
| Ngay cả thế, lòng biết ơn của tôi vẫn không đổi, vì đã giải cứu cho chủ nhân tôi. Nhưng hãy cho tôi hỏi một câu duy nhất thôi: Chuyện gì đã xảy ra với những tên thương buôn? Tôi không thấy bất cứ cái xác nào. | (Salrut)
| Đã dọn sạch. | (Fran)
| Nghĩa là sao? Số lượng của chúng không ít chút nào. |
| Nn? Nhờ kĩ năng. |
| Kĩ năng nào... Không, xin đừng quan tâm đến câu hỏi của tôi nữa. Thật sự thô lỗ khi truy vấn kĩ năng của người khác như vậy. | (Salrut)
| Nn. |
| Tôi tin tưởng cô, nhất là khi đã kinh qua khả năng của cô rồi. | (Salrut)
Tôi khá là cảm kích cách hành xử của bác ta: Bỏ qua vấn đề tuổi tác mà tôn trọng sức mạnh, đối xử ngang hàng với bản thân. Trái ngược với cách bác ta nói chuyện với những đứa trẻ nô lệ mà chúng tôi vừa cứu.
|| Chúng ta nên té khỏi đây nhanh. Hẳn sẽ còn vài tên buôn nữa sẽ trở lại. ||
| Nn. |
|| Không hay chút nào nếu để chúng bắt gặp tụi trẻ, nên đầu tiên hãy tháo mấy cái vòng cổ kia đã. ||
Fran dễ dàng phá bỏ tất cả chỗ vòng cổ kia bằng cách ghi đè lên phép rằng buộc nô lệ bằng một kí định trống, giống như tôi đã từng làm với em ấy.
Tất cả mọi người, kể cả Salrut, đều sốc ra mặt khi chứng kiến cảnh tượng đó. Rõ ràng, họ không hề tưởng tượng được mấy cái vòng cổ kia lại có thể phá hủy dễ dàng như vậy. Họ một hồi lâu sau mới hoàn hồn, và lập tức chuyển sang vui sướng.
Điều này cũng dễ hiểu. Số phận của họ gần như đã sắp sửa vô vọng hết mức có thể: Trở thành nô lệ, đối tượng bạo hành đầy lý tưởng. Nhưng giờ, họ đã tự do. Vòng cổ đã biến mất, cùng với tất cả những khả năng nhỏ nhất của việc bị bắt lại.
| Thật sự ấn tượng. Nghĩ đến việc cô có thể xóa bỏ thuật kí ước đơn giản như vậy! | (Salrut)
| Nn. |
| Một lần nữa, xin chân thành cảm ơn. | (Salrut)
Salrut ngừng một khoảng khắc, rồi tiếp tục.
| Với tư cách của một người toàn nhận được sự trợ giúp, tôi ước gì không nói lên điều này. Nhưng tôi tin rằng cần nhắc nhở cô là xin đừng nên cho cộng đồng thấy khả năng đó. |
| Tại sao? |
| Ma pháp kí ước rất hiếm. Mạnh đến độ có thể phá hủy kí ước nô lệ còn đáng sợ hơn. Những cá nhân có thể dùng được nó không ai khác ngoài những tên buôn nô lệ và triệu hồi sư. |
À hiểu rồi. Nhiều người khi biết bạn có kĩ năng như vầy sẽ tự động cho rằng bạn có liên quan đến hình thức thương mại nô lệ. Phường buôn bán người không được người ta yêu mến lắm, kể cả những tổ chức chẳng bắt cóc cũng như hoạt động ngầm.
| Tôi hiểu rằng cô là một triệu hồi sư, nhưng những người khác chắc hẳn sẽ không nghĩ vậy. |
Ánh mắt của Salrut phút chốc nhìn sang Urushi, hiện đang nằm ườn ra dưới kích thước một con chó. Do mấy đứa trẻ trở nên hoảng sợ khi thấy hình dạng thật của cậu nhỏ mấy phút trước, nên Urushi đã thu nhỏ mình lại. Salrut chắc đã nghĩ Fran chỉ là một triệu hồi sư biết dùng kiếm thôi.
| Nên rời nhanh. | (Fran)
| Quả thật. | (Salrut)
| Trong trường hợp đó, sao không đến khách sạn mà chúng tôi đã thuê? Trông cậy hết vào bác đó, Salrut. |
| Vâng, thưa hoàng tử! |
Có vẻ hoàng tử muốn mọi người đến ở lại khách sạn mà cậu ta đã thuê phòng. Đó là một ý kiến tốt. Bất cứ khách sạn nào mà hoàng gia chọn ở đều có an ninh cao cả. Nghĩ lại thì chúng tôi chẳng tìm được một căn trọ cho ra hồn phần nhiều là vì những người như hoàng tử đây. Họ cần chỗ cho cả lính gác và người hầu nữa, thành thử mấy người thường dân không có cửa.
Fran, Urushi và Salrut bảo vệ đám trẻ trên đường đi.
Tôi đã mường tượng rằng cặp song sinh sẽ vô cùng cao ngạo và tự phụ, nhưng chúng rất đỗi bình thường mặc cho thân phận của bản thân. Cả hai đều không phải hạng quý tộc não rỗng như tên nào đó. Cặp song sinh luôn ra sức đảm bảo những đứa trẻ khác đều ổn cả, dù họ chỉ là thường dân. Chúng cũng đứng ra đi đằng trước, để dẹp nỗi lo âu của những đứa còn lại. Tuy còn trẻ, cả hai đều thể hiện rõ nét tư cách hoàng gia của mình.
Nhưng chúng cũng có nét trẻ con riêng, ví dụ như trốn ra ngoài mà không nói với bất cứ ai này. Nhưng sao đi nữa, trong suốt cuộc hành trình, hai đứa nó đều đi trong im lặng, chắc đang hối hận về hành vi của mình.
Sau một thời gian, chúng tôi cuối cùng cũng đã đặt chân đến một khách sạn cực kì hoa mĩ. Với một cái liếc là tôi có thể hiểu rằng nơi đây chỉ phục vụ cho quý tộc. Tôi có thể xin lỗi hoàng tử và công chúa được rồi, không phải lỗi của họ mà chúng tôi không có chỗ để ở. Dù ra sao đi nữa, chỗ này quá tầm với của Fran và tôi rồi.
Đám trẻ nhìn sững sờ chằm chằm vào khách sạn.
Người gác cửa liếc chúng tôi bằng một tia đầy nghi ngờ. Nhưng đó là tất cả, anh ta cho chúng tôi qua cửa bình thường.
| Mấy người đứng đó làm gì? Đi vào nào. | (Hoàng tử)
| Xin hãy thoải mái tận hưởng thời gian ở đây. | (Công chúa)
Hai người họ dục đám trẻ đi vào. Sau một hồi thuyết phục, chúng cũng nhút nhát mà gượng mình bước tới cửa.
| Đây chẳng phải là hoàng tử sao. Chào mừng trở lại chỗ ở khiêm tốn của chúng thần. |
Chúng tôi được chào mừng bởi một nhân viên khách sạn, mặc cho giờ đã rất khuya rồi. Nghĩ lại thì cũng dễ hiểu thôi, đây là nơi dành cho hoàng tộc mà.
| Và xin cho hỏi, những đứa trẻ này là? |
| Ngắn gọn là nhiều chuyện đã xảy ra. Ông có thể chuẩn bị cho họ một căn phòng có nước nóng? Ta tin là họ cần tắm táp một chút. |
| À thì... |
| Tất nhiên, tiền phòng ta sẽ trả. Giờ đến lượt ông hoàn thành công việc của mình, đúng chứ? | (Hoàng tử)
| Rất xin lỗi vì những sự bất tiện này. Chúng tôi có nhận thức được nỗi phiền toái mà yêu cầu đây gây ra. | (Công chúa)
| Thần không tin là việc này sẽ phiền phức cả. Chúng thần sẽ chuẩn bị mọi thứ lập tức. |
Hm, tôi không biết là nên nói đúng như mong đợi hay không. Cậu bé quả là một hoàng tử. Cậu ta giải quyết vấn đề với người nhân viên không chút rắc rối nào mặc cho trên thực tế, ông ta là người lớn và cậu là con nít. Công chúa thì cư xử tinh tế và lịch sự hơn. Cả hai người họ kết hợp với nhau quả thực mang lại cho tôi sự hòa hợp của cứng rắng và nhẹ nhàng (//Trans: Đánh và xoa, hay nguyên văn là ‘carrot and stick principle’//).
| Cái mớ hỗn độn gì đây? |
| Chào buổi tối Serid. Chúng ta đã trở về. |
| A, chẳng phải là hoàng tử sao. Thần đã khá lo lắng cho sự an toàn của ngài. |
| Cảm ơn. Rất xin lỗi vì rắc rối. Xui xẻo thay, ta đã không thể định hình được đường xá của thành phố và lạc. |
| Ngài đã lạc đường sao? |
| Quả thật. Ta cuối cùng cũng đã trở lại được nhờ Salrut. |
Điều này cũng tự nhiên thôi, khi cậu ta không hề đề cập đến chuyện mình bị bắt bởi phường buôn nô lệ.
| Thần hiểu rồi. Còn đám trẻ này? Ngài đã chọn mua chúng sao? |
| Không đúng. Họ đã giúp đỡ ta. |
| Thần hiểu rồi. Như vậy thì, phần việc của các người đã chấm dứt đúng chứ? Tất cả hãy rời khỏi nơi này lập tức sau khi đã nhận được tiền. |
Người đàn ông đang nói với chúng tôi đây đích thị là đống c*c nghẽn quý tộc. Hắn lườm chúng tôi bằng một thái độ không còn từ nào thích hợp hơn là khinh bỉ.
(//Trans: Nguyên văn nhé: ‘typical, stuck up, piece of shit noble’. Mình không tự chế cho bậy thêm đâu ( O..O)~ //)
| Serid! Họ là khách ở đây, ngậm cái miệng của ngươi lại lập tức. |
| Cái gì?! Thưa hoàng tử, tôi không thể chấp nhận được việc này. Ngài đang nghĩ gì trong đầu thế? Quan hệ với cái đám ô hợp này— |
| Serid. Ta đã nói là im lặng. Bọn họ là ân nhân của ta. |
| Tsk... |
Hah! Thế nào tên thị thần hôi rình! Cặp song sinh ở bên chúng ta, b*tch!
Serid nhìn chúng tôi một tia đầy ghét bỏ, xong quay lại đi mất hút.
| Xin lỗi vì chuyện mới nãy. Ông ta rất giỏi, nhưng thiếu sự linh hoạt trong những lúc thế này. |
| Không cần để ý. | (Fran)
Bọn trẻ cũng chẳng quan tâm. Hầu hết tụi quý tộc đều như vậy, thành chuyện thường ở phường rồi.
| Ý định của cô là gì? Cô còn hơn cả được tự do ngủ ở đây nếu cô muốn. |
Salrut quay sang chúng tôi với một cử chỉ ấm áp.
| Nn. Xin hãy giúp lẫn nhau. |
| Tuyệt vời! Tôi sẽ chuẩn bị phòng cho cô ngay lập tức sau khi đã nhắn tin này cho hoàng tử. |
Và như thế, nhờ cặp song sinh, chúng tôi đã có thể ngủ ở khách sạn sang trọng bậc nhất của thành phố.
| Nuoooohhhhhhhhhhh!!! |
| Hah! |
Cuộc chiến đang một lúc mỗi kéo dài hơn. Cán cân giữa Fran và tên Hắc Hiệp Sĩ kia đều cân bằng và không có dấu hiệu thay đổi. Chỉ số của đôi bên được giữ nguyên— điều mà về cơ bản khá dễ hiểu. Cả hai dù gì đi nữa đều là những kiếm sư đạt Thánh Thuật.
Được rồi, tôi đoán là mình nên khiến kiếm rời tay hắn một chút.
| Ha! |
| Argh!? |
Tôi dùng Chấn Động và Lôi Kiếm ngay lúc thanh kiếm của tên đó va vào tôi. Đúng như mong đợi, dòng điện đột ngột phát ra đã khiến tay của hắn tê liệt mà vô thức thả vũ khí xuống.
Nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ.
Tên đó liền giơ khiên lên và niệm chú.
| Hắc Tên! |
Tuy nhiên việc đó cũng chẳng đáng lấy làm bận tâm. Chúng tôi có khả năng kháng Hắc Phép hoàn toàn, thành thử mũi tên biến mất ngay trước khi chạm đến Fran.
| Không thể nào! |
| Sơ hở. |
| Guah! |
Hắn ta la lên một tiếng bất ngờ, cùng lúc đó tạo nên một lỗi quá rõ ràng cho Fran để lỡ mất. Em ấy lập tức nghiền nát đôi chân của hắn và dơ tôi ngay chỗ cổ của tên đó, khi hắn đã quỳ gục xuống.
Như thế, cuộc chiến ngã ngũ. Hắn nhìn lên Fran bằng một khuôn mặt đầy sự thất vọng.
| Thật đáng tiếc. |
| Ngươi là ai? | (Fran)
| Một kẻ không có lấy bất cứ lý do gì để đưa tên mình ra. |
Hm~ Tên này khá là mạnh mẽ so với độ ngũ tuần của bản thân. Được thôi, giờ là lúc để khiến hắn ta phun ra tất cả những gì tôi cần biết.
|| Urushi, ra đi. ||
| Gâu gâu! |
| C-Cái gì!? |
Heh, hắn trông thật hoảng sợ. Ngay khi mà tôi định thẩm vấn, thì những đứa trẻ đi lên từ tầng hầm lúc tôi đang có ý định cắt tay hắn. Cả bảy tới, với hai có-vẻ-là-quý-tộc dẫn đầu.
Mà tôi đoán đều đó cũng dễ hiểu. Chúng tôi đã để chúng ở tầng hầm, nên chắc chắn bọn trẻ cũng lấy làm lo lắng. May thay, cuộc chiến đã kết thúc.
| Lùi lại. Không an toàn. | (Fran)
Chúng ngừng lại trong sợ hãi khi nghe thấy tiếng của Fran. Nhưng khuôn mặt cậu trai song sinh thì xoắn lại khi thấy tên Hắc Hiệp Sĩ.
| Salrut! |
| Hoàng tử! Có vẻ ngài hoàn toàn lành lặn! |
Cái gì? Nó là hoàng tử? The f*ck?
| Ông đến để cứu chúng tôi...? |
| Công chúa! Tôi thật sự rất mừng vì cả hai đều khỏe! |
Hả? Vậy bác ta không phải là phường buôn nô lệ? Errr, tôi đoán là nên hồi phục bác ấy trước đã.
Mười phút trôi qua trong chớp mắt.
| Thật sự là hoàng tử và công chúa? | (Fran)
| Đúng vậy. Hai người đang đứng trước mặt cô là thành viên hoàng tộc của Vương Quốc Fyrias. Ứng cử viên thứ sáu và bảy cho ngôi vương. | (Salrut)
| Và ông? Hộ vệ? |
| Quả thật. |
| Đến để giúp vì gia đình hoàng gia bị bắt cóc? |
| Đ-đúng như cô nói. |
Có vẻ việc là như thế lày; Hoàng tử và công chúa chuồn ra ngoài, rồi bị bắt cóc. Lính gác không hề nhận ra điều này— cho tới lúc họ chẳng thấy cả hai đâu. Tôi cảm thấy chút thương cho người hộ vệ, khi bác ta hứng lấy toàn bộ những lời chỉ trích.
| Bọn tội phạm kia thật sự tệ hại đến cùng cực! Chúng thậm chí còn đi xa đến đeo lên người của hoàng tộc thứ đó! | (Salrut)
Ừ... khá tệ khi để gia đình vương triều phải mang một thứ như vòng cổ nô lệ. Trên thực tế, có khi Quốc Vương mang hết cả đám hộ vệ ra luộc luôn ấy chứ.
| Tôi không hề ngờ rằng bọn nó dám làm một hành động man rợ vậy với trẻ nhỏ... Cô gái, tôi gửi lòng biết ơn đến cô. Tôi đã không thể cứu hoàng tử và công chúa đơn giản như vầy nếu không nhờ hành động đầy nghĩa hiệp của cô. |
| Chỉ vì bản thân. | (Fran)
| Ngay cả thế, lòng biết ơn của tôi vẫn không đổi, vì đã giải cứu cho chủ nhân tôi. Nhưng hãy cho tôi hỏi một câu duy nhất thôi: Chuyện gì đã xảy ra với những tên thương buôn? Tôi không thấy bất cứ cái xác nào. | (Salrut)
| Đã dọn sạch. | (Fran)
| Nghĩa là sao? Số lượng của chúng không ít chút nào. |
| Nn? Nhờ kĩ năng. |
| Kĩ năng nào... Không, xin đừng quan tâm đến câu hỏi của tôi nữa. Thật sự thô lỗ khi truy vấn kĩ năng của người khác như vậy. | (Salrut)
| Nn. |
| Tôi tin tưởng cô, nhất là khi đã kinh qua khả năng của cô rồi. | (Salrut)
Tôi khá là cảm kích cách hành xử của bác ta: Bỏ qua vấn đề tuổi tác mà tôn trọng sức mạnh, đối xử ngang hàng với bản thân. Trái ngược với cách bác ta nói chuyện với những đứa trẻ nô lệ mà chúng tôi vừa cứu.
|| Chúng ta nên té khỏi đây nhanh. Hẳn sẽ còn vài tên buôn nữa sẽ trở lại. ||
| Nn. |
|| Không hay chút nào nếu để chúng bắt gặp tụi trẻ, nên đầu tiên hãy tháo mấy cái vòng cổ kia đã. ||
Fran dễ dàng phá bỏ tất cả chỗ vòng cổ kia bằng cách ghi đè lên phép rằng buộc nô lệ bằng một kí định trống, giống như tôi đã từng làm với em ấy.
Tất cả mọi người, kể cả Salrut, đều sốc ra mặt khi chứng kiến cảnh tượng đó. Rõ ràng, họ không hề tưởng tượng được mấy cái vòng cổ kia lại có thể phá hủy dễ dàng như vậy. Họ một hồi lâu sau mới hoàn hồn, và lập tức chuyển sang vui sướng.
Điều này cũng dễ hiểu. Số phận của họ gần như đã sắp sửa vô vọng hết mức có thể: Trở thành nô lệ, đối tượng bạo hành đầy lý tưởng. Nhưng giờ, họ đã tự do. Vòng cổ đã biến mất, cùng với tất cả những khả năng nhỏ nhất của việc bị bắt lại.
| Thật sự ấn tượng. Nghĩ đến việc cô có thể xóa bỏ thuật kí ước đơn giản như vậy! | (Salrut)
| Nn. |
| Một lần nữa, xin chân thành cảm ơn. | (Salrut)
Salrut ngừng một khoảng khắc, rồi tiếp tục.
| Với tư cách của một người toàn nhận được sự trợ giúp, tôi ước gì không nói lên điều này. Nhưng tôi tin rằng cần nhắc nhở cô là xin đừng nên cho cộng đồng thấy khả năng đó. |
| Tại sao? |
| Ma pháp kí ước rất hiếm. Mạnh đến độ có thể phá hủy kí ước nô lệ còn đáng sợ hơn. Những cá nhân có thể dùng được nó không ai khác ngoài những tên buôn nô lệ và triệu hồi sư. |
À hiểu rồi. Nhiều người khi biết bạn có kĩ năng như vầy sẽ tự động cho rằng bạn có liên quan đến hình thức thương mại nô lệ. Phường buôn bán người không được người ta yêu mến lắm, kể cả những tổ chức chẳng bắt cóc cũng như hoạt động ngầm.
| Tôi hiểu rằng cô là một triệu hồi sư, nhưng những người khác chắc hẳn sẽ không nghĩ vậy. |
Ánh mắt của Salrut phút chốc nhìn sang Urushi, hiện đang nằm ườn ra dưới kích thước một con chó. Do mấy đứa trẻ trở nên hoảng sợ khi thấy hình dạng thật của cậu nhỏ mấy phút trước, nên Urushi đã thu nhỏ mình lại. Salrut chắc đã nghĩ Fran chỉ là một triệu hồi sư biết dùng kiếm thôi.
| Nên rời nhanh. | (Fran)
| Quả thật. | (Salrut)
| Trong trường hợp đó, sao không đến khách sạn mà chúng tôi đã thuê? Trông cậy hết vào bác đó, Salrut. |
| Vâng, thưa hoàng tử! |
Có vẻ hoàng tử muốn mọi người đến ở lại khách sạn mà cậu ta đã thuê phòng. Đó là một ý kiến tốt. Bất cứ khách sạn nào mà hoàng gia chọn ở đều có an ninh cao cả. Nghĩ lại thì chúng tôi chẳng tìm được một căn trọ cho ra hồn phần nhiều là vì những người như hoàng tử đây. Họ cần chỗ cho cả lính gác và người hầu nữa, thành thử mấy người thường dân không có cửa.
Fran, Urushi và Salrut bảo vệ đám trẻ trên đường đi.
Tôi đã mường tượng rằng cặp song sinh sẽ vô cùng cao ngạo và tự phụ, nhưng chúng rất đỗi bình thường mặc cho thân phận của bản thân. Cả hai đều không phải hạng quý tộc não rỗng như tên nào đó. Cặp song sinh luôn ra sức đảm bảo những đứa trẻ khác đều ổn cả, dù họ chỉ là thường dân. Chúng cũng đứng ra đi đằng trước, để dẹp nỗi lo âu của những đứa còn lại. Tuy còn trẻ, cả hai đều thể hiện rõ nét tư cách hoàng gia của mình.
Nhưng chúng cũng có nét trẻ con riêng, ví dụ như trốn ra ngoài mà không nói với bất cứ ai này. Nhưng sao đi nữa, trong suốt cuộc hành trình, hai đứa nó đều đi trong im lặng, chắc đang hối hận về hành vi của mình.
Sau một thời gian, chúng tôi cuối cùng cũng đã đặt chân đến một khách sạn cực kì hoa mĩ. Với một cái liếc là tôi có thể hiểu rằng nơi đây chỉ phục vụ cho quý tộc. Tôi có thể xin lỗi hoàng tử và công chúa được rồi, không phải lỗi của họ mà chúng tôi không có chỗ để ở. Dù ra sao đi nữa, chỗ này quá tầm với của Fran và tôi rồi.
Đám trẻ nhìn sững sờ chằm chằm vào khách sạn.
Người gác cửa liếc chúng tôi bằng một tia đầy nghi ngờ. Nhưng đó là tất cả, anh ta cho chúng tôi qua cửa bình thường.
| Mấy người đứng đó làm gì? Đi vào nào. | (Hoàng tử)
| Xin hãy thoải mái tận hưởng thời gian ở đây. | (Công chúa)
Hai người họ dục đám trẻ đi vào. Sau một hồi thuyết phục, chúng cũng nhút nhát mà gượng mình bước tới cửa.
| Đây chẳng phải là hoàng tử sao. Chào mừng trở lại chỗ ở khiêm tốn của chúng thần. |
Chúng tôi được chào mừng bởi một nhân viên khách sạn, mặc cho giờ đã rất khuya rồi. Nghĩ lại thì cũng dễ hiểu thôi, đây là nơi dành cho hoàng tộc mà.
| Và xin cho hỏi, những đứa trẻ này là? |
| Ngắn gọn là nhiều chuyện đã xảy ra. Ông có thể chuẩn bị cho họ một căn phòng có nước nóng? Ta tin là họ cần tắm táp một chút. |
| À thì... |
| Tất nhiên, tiền phòng ta sẽ trả. Giờ đến lượt ông hoàn thành công việc của mình, đúng chứ? | (Hoàng tử)
| Rất xin lỗi vì những sự bất tiện này. Chúng tôi có nhận thức được nỗi phiền toái mà yêu cầu đây gây ra. | (Công chúa)
| Thần không tin là việc này sẽ phiền phức cả. Chúng thần sẽ chuẩn bị mọi thứ lập tức. |
Hm, tôi không biết là nên nói đúng như mong đợi hay không. Cậu bé quả là một hoàng tử. Cậu ta giải quyết vấn đề với người nhân viên không chút rắc rối nào mặc cho trên thực tế, ông ta là người lớn và cậu là con nít. Công chúa thì cư xử tinh tế và lịch sự hơn. Cả hai người họ kết hợp với nhau quả thực mang lại cho tôi sự hòa hợp của cứng rắng và nhẹ nhàng (//Trans: Đánh và xoa, hay nguyên văn là ‘carrot and stick principle’//).
| Cái mớ hỗn độn gì đây? |
| Chào buổi tối Serid. Chúng ta đã trở về. |
| A, chẳng phải là hoàng tử sao. Thần đã khá lo lắng cho sự an toàn của ngài. |
| Cảm ơn. Rất xin lỗi vì rắc rối. Xui xẻo thay, ta đã không thể định hình được đường xá của thành phố và lạc. |
| Ngài đã lạc đường sao? |
| Quả thật. Ta cuối cùng cũng đã trở lại được nhờ Salrut. |
Điều này cũng tự nhiên thôi, khi cậu ta không hề đề cập đến chuyện mình bị bắt bởi phường buôn nô lệ.
| Thần hiểu rồi. Còn đám trẻ này? Ngài đã chọn mua chúng sao? |
| Không đúng. Họ đã giúp đỡ ta. |
| Thần hiểu rồi. Như vậy thì, phần việc của các người đã chấm dứt đúng chứ? Tất cả hãy rời khỏi nơi này lập tức sau khi đã nhận được tiền. |
Người đàn ông đang nói với chúng tôi đây đích thị là đống c*c nghẽn quý tộc. Hắn lườm chúng tôi bằng một thái độ không còn từ nào thích hợp hơn là khinh bỉ.
(//Trans: Nguyên văn nhé: ‘typical, stuck up, piece of shit noble’. Mình không tự chế cho bậy thêm đâu ( O..O)~ //)
| Serid! Họ là khách ở đây, ngậm cái miệng của ngươi lại lập tức. |
| Cái gì?! Thưa hoàng tử, tôi không thể chấp nhận được việc này. Ngài đang nghĩ gì trong đầu thế? Quan hệ với cái đám ô hợp này— |
| Serid. Ta đã nói là im lặng. Bọn họ là ân nhân của ta. |
| Tsk... |
Hah! Thế nào tên thị thần hôi rình! Cặp song sinh ở bên chúng ta, b*tch!
Serid nhìn chúng tôi một tia đầy ghét bỏ, xong quay lại đi mất hút.
| Xin lỗi vì chuyện mới nãy. Ông ta rất giỏi, nhưng thiếu sự linh hoạt trong những lúc thế này. |
| Không cần để ý. | (Fran)
Bọn trẻ cũng chẳng quan tâm. Hầu hết tụi quý tộc đều như vậy, thành chuyện thường ở phường rồi.
| Ý định của cô là gì? Cô còn hơn cả được tự do ngủ ở đây nếu cô muốn. |
Salrut quay sang chúng tôi với một cử chỉ ấm áp.
| Nn. Xin hãy giúp lẫn nhau. |
| Tuyệt vời! Tôi sẽ chuẩn bị phòng cho cô ngay lập tức sau khi đã nhắn tin này cho hoàng tử. |
Và như thế, nhờ cặp song sinh, chúng tôi đã có thể ngủ ở khách sạn sang trọng bậc nhất của thành phố.
Danh sách chương