Mary luôn khen ngợi tôi.

「Tuyệt thật, Ryouma ăn được nhiều pizza ghê! Còn tớ thì mới ăn một miếng mà bụng đã hết chỗ mất rồi~」

Mary luôn quan sát tôi.

「Ryouma rất là thích nước có ga nhỉ? Tớ thấy cậu toàn uống luôn ấy!」

Mary luôn ưu tiên tôi.

「Thật ra hôm nay papa tớ có chuẩn bị cái gì đấy như tiệc đêm, nhưng vì muốn ở với Ryouma nên tớ đã trốn rồi đó☆」

Mary, yêu tôi, hơn tất thảy những người khác.

「Ở cạnh Ryouma làm tớ hạnh phúc lắm! Nihihi...... Ước gì khoảng thời gian này kéo dài mãi mãi ha!」

Mary luôn khẳng định tôi.[note43070]

「Ừm, đúng vậy. Thật sự thì, tớ đã cảm thấy như thế đấy......」

Với bữa tối là pizza, Mary và tôi vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ.

Nụ cười rạng rỡ của cô đã cứu rỗi tôi bao nhiêu lần, đến cả tôi cũng không biết nữa.

Nụ cười đã tắt kể từ khi Shiho phũ tôi.

Sau thất bại dưới tay Nakayama, tôi chẳng còn rõ giá trị tồn tại của bản thân nữa rồi.

Dẫu thế, người đã chữa lành được tôi là Mary.

Không giống như Shiho, cô quan tâm và yêu mến tôi.

Cô cười trước mặt tôi, và cô thoả mãn tất cả những gì tôi cần.

Nhìn khách quan thì Mary là một cô gái tuyệt vời, thế mà cô lại thích tôi―― những cảm giác đó, tôi thật sự rất biết ơn.

Mary là một cô gái đáng yêu như Shiho, ngực to hơn Shiho, học giỏi hơn Shiho, dễ gần hơn Shiho, rạng rỡ hơn Shiho, có gia thế tốt hơn Shiho, tóm lại là hoàn hảo hơn Shiho.

Được một cô gái như thế khẳng định mình thì làm sao mà không thấy tràn trề sinh lực được.

Cảm giác thua kém so với Nakayama đang dần dần mờ nhạt đi.

Tôi không biết Nakayama Koutarou đã sử dụng thủ đoạn gì...... nhưng cho dù có lấy được Shiho, cậu ta cũng chẳng thể khiến Mary phải lòng mình được đâu.

Là tôi, người đã cưa đổ được Mary.

Là tôi, người đã đạt được Mary.

Tóm lại, tôi―― chẳng phải một tên 『nhân vậy nền』 vô giá trị.

「Nhắc mới nhớ gần đây không thấy Yuzuki với Kirari đâu nhỉ? Chắc là bận gì rồi ha~?」

「......Có lẽ là thế thật」

Tôi là một người đặc biệt. Bằng chứng chính là tôi được yêu bởi một người con gái hoàn hảo như Mary.

Nhưng giờ mà ung dung tự đắc trên vị thế này thì có khi lại đi vào vết xe đổ khi trước mất―― sự bất an đó vẫn chưa hề tan biến trong tim tôi.

Vậy nên lần này tôi phải nghiêm túc.

Chính tôi là người đã xin Yuzuki và Kirari đừng đến nhà mình nữa.

Tôi cũng đã từng qua lại với nhiều người con gái khác, nhưng giờ thì bỏ hết rồi.

Cho dù có phải cắt đứt mối quan hệ với những cô gái khác thì tôi vẫn mong mình đến được với Mary. Lỡ mà không thành, tôi có cảm giác...... mình sẽ bị tên Nakayama kia coi thường suốt cả quãng đời còn lại.

Tôi sẽ không khinh suất nữa.

Trên vị thế gần gũi nhất với Mary, tôi sẽ lợi dụng ưu thế đó để có một mối quan hệ đặc biệt với cô.

Vì cô đã đổ tôi nên chắc hẳn là cô cũng sẽ yêu tôi thôi. Có khi chúng tôi sẽ kết hôn nữa không chừng...... và nếu chuyện đó xảy ra, tôi sẽ là người chiến thắng.

Gia đình của Mary là một gia đình giàu có, nên chắc là tôi cũng có thể hưởng thụ được những phước lành đó luôn.

Và rồi tôi sẽ sống một cuộc sống của một kẻ chiến thắng, hơn cả Nakayama...... nghĩ đến đó thôi cũng khiến bụng dạ tôi bớt cồn cào.

Nếu mọi thứ cứ diễn biến thuận lợi thì kiểu gì mọi chuyện cũng sẽ thành ra như thế.

Từng có lúc tôi chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình sau khi bị Shiho từ chối...... nhưng bằng cách nào đấy mà tôi đã có thể vực dậy lại được đến mức này rồi.

Thuận buồm xuôi gió―― tuy vẫn chưa đến mức đó, nhưng tôi có thể nói rằng mọi chuyện vẫn đang thuận lợi.

Chỉ là...... còn chút bất an.

(Tại sao Mary lại đề cử Nakayama cho vai chính của vở kịch?)

Tôi không thể không thắc mắc.

Kể từ đó, Mary vẫn luôn tỏ vẻ như thể Nakayama không tồn tại nên cũng có khả năng là tôi chỉ đang lo lắng thái quá...... nhưng đúng thật là tôi chẳng thể quên đi chuyện đó được.

Vì những bất an đó mà tôi vẫn chưa thể tỏ tình ngay được.

Tôi quyết định đợi cho đến khi hết lễ hội văn hoá cũng là để an tâm hơn.

Nakayama và cô chỉ trở thành người yêu trong vở kịch chứ không phải ở thực tại. Và tôi―― tên thợ săn sẽ cướp người đẹp đi. Đó chính là kết cục mà tôi đang chờ đợi.

Theo một nghĩa khác, có lẽ đó cũng là một sự trả thù dành cho Nakayama. Tôi ghét cậu ta đến thế đấy.

「Mary...... Từ giờ hãy luôn chiếu cố tớ nhé?」

Tôi không muốn một kẻ như Nakayama cướp lấy cô―― có lẽ cảm giác này quá mạnh khiến tôi vô thức nói ra những câu từ chẳng mạch lạc kia.

Thế mà Mary vẫn cười vô tư đáp lại.

「Ừm! Tất nhiên rồi!!」

Trái tim tôi nhẹ nhõm khi nhìn thấy nụ cười đó.

Nụ cười tuyệt đẹp đó không thể là giả được.

Vậy nên lần này...... nhớ mà nhìn cho rõ đấy, Nakayama?

Tao sẽ chứng minh cho mày thấy, rằng tồn tại của tao thượng đẳng hơn mày nhiều――
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện