「Lần đầu gặp, chú là 『Itsuki』, bố của Shii. Koutarou-kun không cần phải căng thẳng quá đâu, con chỉ cần thoải mái dành thời gian ở đây là chú vui rồi」

――Tôi nghĩ nói thế này có hơi không đúng để miêu tả một người đàn ông trung niên.

Nhưng nói sao nhỉ, tôi thấy ông chú này đáng yêu thật.

Chú ấy là một người bình thường với tóc và mắt đều một màu đen. Nhưng cơ thể tròn trịa của chú ấy trông rất mềm, nếu tôi mà là con nít thì chắc chắn tôi sẽ tới chọt bụng chú ấy ngay.

Nếu mà lấy ví dụ thì có lẽ giống như quả bóng bay ấy.

Vừa tròn vừa mềm, chỉ nhìn thôi cũng thấy thoải mái ra.

Và người đó chính là bố của Shiho.

Không biết...... chú ấy bao nhiêu tuổi rồi nữa.

Tôi cảm thấy gọi là trẻ cũng được, mà gọi là trung niên cũng không sai.

Satsuki-san trông khá trẻ nên tôi thấy chú ấy tương đối lớn hơn. Khoảng cách chênh lệch khá là xa...... Hừm, tôi chịu, chẳng rõ nữa.

Mà, tuổi thì sao chẳng được.

Họ yêu nhau, đến với nhau rồi kết hôn, nên có lẽ chuyện chênh lệch tuổi tác cũng chỉ là một vấn đề tầm thường...... sau cùng thì, bây giờ trông họ cực kỳ hạnh phúc, vậy nên ngồi suy nghĩ về mấy thứ kỳ lạ kia cũng chẳng để làm gì cả.

「Shii vẫn còn bận việc trong bếp nên Koutarou-kun cứ qua đây ngồi trước đi. Cùng nói tí chuyện giữa những người đàn ông nào. Ah, chú nói thế không có ý gì lạ đâu nhé? "Sao cậu lại dám động tay vào con gái ta"―― chú không phải mấy ông già nóng máu nói mấy thứ như này đâu」

Chú Itsuki cười, cái bụng chú rung rung.

「Đúng rồi đó. Nghe nè, Koutarou-kun. Ông xã nhà cô không nóng máu đâu, nhưng cũng chẳng máu lạnh đâu. Nhớ đừng nhầm lẫn nhé?」

Satsuki-san đang say mê nhìn chú ấy.

Bầu không khí bình tĩnh quanh cô đã bị thổi bay mất tự bao giờ, lúc này nhìn cô cứ như thiếu nữ lần đầu gặp hoàng tử của đời mình ấy.

「Ah...... Itsuki thật là... Anh thấy vui vì Koutarou-kun tới nhà đúng không? Vì anh đã luôn muốn có một đứa con trai mà ha~」

「Tất nhiên. Mà, chuyện Koutarou-kun có trở thành con trai chúng ta không thì vẫn chưa biết được, vậy nên đừng tạo ra áp lực cho thằng bé nữa...... Thứ lỗi cho cô chú nhé, Koutarou-kun. Hôm nay con đừng lo lắng gì cả, cứ thoải mái tận hưởng khoảng thời gian ở đây đi nhé」

Nụ cười dịu dàng của chú ấy như lấy hết sự căng thẳng trong tôi đi.

Chắc là do lúc nãy còn khá căng thẳng trước Satsuki-san nên giờ tôi mới hoảng vì cái sự chênh lệch này. Nghe lời hai người, tôi ngồi xuống sofa và đối diện với chú Itsuki.

「Giờ thì, cô sẽ vào coi Shii-chan chút, hai người nói chuyện tí đi」

「Được rồi. Phù, cuối cùng hai thằng đàn ông này cũng được nói chuyện rồi nhỉ」

「Chà. Vậy ra em đang ngáng đường à? Hưm...... Anh nhớ đấy, em sẽ tính chuyện sau」

......Trông thân thiết thật. Chỉ cần nghe những đoạn nói chuyện của hai người cũng đủ hiểu được rằng cô chú rất quan tâm tới nhau.

Một cặp vợ chồng lý tưởng.

Thú thật thì tôi cũng khá tò mò về chuyện hai người họ.

Satsuki-san và Itsuki-san...... giờ nghĩ lại thì mới thấy tên hai người họ nghe cứ na ná nhau, không biết có lý do gì không nữa. Giờ mà hỏi thì sẽ được trả lời ngay thôi, nhưng mới bữa đầu gặp mà đã tọc mạch quá như thế thì không được cho lắm.

Itsuki-san trông hiền thế này, chắc chú sẽ chẳng khó chịu đâu.

Nhưng tôi thì cảm thấy có chút sai trái khi lợi dụng sự tốt bụng đó của chú.

Chưa kể đây cũng chỉ mới lần đầu gặp nhau...... vậy nên mấy chuyện sâu hơn tôi sẽ có cơ hội nói sau.

Hôm nay tôi sẽ không làm thế, vì có thứ khác quan trọng hơn mà tôi cần phải làm.

Đó là―― cho cặp vợ chồng Shimotsuki này hiểu được mình là một người thế nào.

Dĩ nhiên thôi, vì tôi đã trở nên thân thiết với đứa con gái Shiho của họ mà.

Thân là bậc phụ huynh, họ chắc hẳn sẽ tò mò xem bạn bè của con gái mình là loại người như thế nào.

「Thế thì, Koutarou-kun――」

Itsuki-san đã ngay lập tức đưa ra câu hỏi.

Tôi đang cố tạo ít ấn tượng xấu nhất có thể, nhưng nói dối thì chẳng có ý nghĩa gì hết nên tôi sẽ trả lời thành thật―― tôi nghĩ thế và đưa bản thân vào chế độ sẵn sàng.

Vậy nhưng, Itsuki-san...... đúng là một người tốt bụng.

「Koutarou-kun, con thích món ăn nào thế?」

「............Ể?」

Một câu hỏi làm tôi nhẹ cả người.

Tôi đã nghĩ chú ấy sẽ hỏi sở thích, thành tích, ước mơ tương lai, ...... hoặc mấy cái thông tin về bản thân tôi, nhưng thứ chú ấy quan tâm lại là một thứ quá đỗi bình thường.

「Ah, chẳng lẽ con ghét đồ ăn hả? Xin lỗi nhé, tại chú thích ăn lắm nên vô thức nói chuyện về đồ ăn mất」

「K-không phải, con không ghét đâu ạ. Etto... con nghĩ con thích trứng chiên, nó ngon lắm」

Thứ tôi nhớ đến là món trứng chiên Shiho chia sẻ cho tôi khi ăn bento vào mỗi buổi nghỉ trưa. Satsuki-san nấu món nào cũng ngon, nhưng tôi nghĩ cái món trứng chiên lúc nào cũng có trong bento của Shiho này là ngon nhất.

「Oh, chúng ta hợp đấy. Chú cũng thích trứng chiên lắm. Kế đó là đồ chiên này, rồi cà ri này, rồi thịt, rồi cá, rồi rau, rồi đồ tinh bột, rồi cả mì nữa」

「Tất cả mấy cái đó luôn hả chú?」

「Aa, đúng rồi đó. Không thích cũng chẳng ghét gì là điểm mạnh của chú đó」

......Gì đây trời.

Chỉ nói chuyện thôi cũng đủ làm tôi mất hết sức lực.

Nhờ nụ cười dễ nhìn, tông giọng dịu dàng cùng thân hình tròn trịa của chú mà tự nhiên tôi thấy thư thái hẳn ra.

「Koutarou-kun có thích học hành không? Con gái chú thì ghét nó cực, nhưng con cũng không nên cố gắng quá đâu. Cố quá thì sẽ gây hại cho cơ thể mất」

「Koutarou-kun có thích chơi game không? Con gái chú thì thích lắm, chú cũng hay chơi chơi cùng, nhưng chú chẳng theo kịp được thế hệ trẻ giờ nữa...... Vậy nên thật là tốt khi gần đây có con chơi chung với con bé」

「Koutarou-kun có thích trời nóng không? Vì cái thân hình này mà chú ghét nó lắm. Lúc nào cũng mặc đồ béo nên mùa hè đúng là nóng nực thật. May là gần đến thu rồi, mùa của chú cuối cùng cũng đã tới」

――Đoạn hội thoại nào với Itsuki-san cũng như thế này.

Người này có lẽ chẳng hứng thú gì với bản thân, địa vị hay thân phận của tôi.

Thứ chú ấy muốn biết về tôi là...... 『tính cách』.

Đặc biệt là việc tôi 『thích cái gì』, đó là thứ chú ấy quan tâm. Nhờ thế mà tôi bị ép phải nghĩ về những gì mình thích, nên tự nhiên tâm trạng tôi giờ đã sáng sủa hẳn lên.

......Thật sự là một người kỳ lạ.

Chỉ cần ở cùng cũng đủ để cảm thấy an tâm, cả tâm trạng cũng sẽ tốt lên nữa. Điều này đã vượt quá ranh giới của sự thân thiện rồi.

Chung quy lại là dịu dàng.

Tóm lại là ấm lòng.

Chừng đó cũng đã đủ thuyết phục tôi...... rằng chú chính là người đã khiến nữ chính Satsuki-san đem lòng yêu mến.

Chắc hẳn câu chuyện romcom của họ sẽ không phù hợp với một khung hình thông thường.

Satsuki-san là một nữ chính khắt khe. Cô ấy hoàn hảo đến mức tôi hay cả Ryuuzaki cũng chẳng thể bước chân vào được câu chuyện romcom của cô.

Và người đàn ông đã khiến cô yêu mình và đem lại hạnh phúc cho cô, là Itsuki-san.

Rốt cuộc chú ấy là người như thế nào?

Chỉ tốt bụng thôi thì không thể, tôi nghĩ chắc chắn còn điều gì đó tuyệt vời hơn nữa.

Tôi muốn biết được điều đó.

Để có thể sử dụng nó làm tài liệu...... và rồi một ngày, tôi sẽ có thể dõng dạc nói lời 『yêu』 với người con gái tôi yêu――

=============

"Cảm ơn mọi người đã đọc đến đây!

Về chuyện của Itsuki và Satsuki, thực ra đó là nam chính và nữ chính trong một tác phẩm khác của tôi, tên là 『Con gái tôi đang cố sửa đổi luật pháp để cưới tôi, nhưng con bé không biết rằng mình chỉ là 『con nuôi』』.

Tác phẩm đã được ra mắt, nhưng hiện giờ tôi chỉ viết after story cho nó, vậy nên phần chính đã kết thúc. Mong mọi người đọc qua luôn m(__)m"

=============

T/N: Nên dịch luôn cái trên không ta... (ಠ_ಠ)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện