「Shimotsuki......!」
Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy thế này.
Vì đang quá hạnh phúc, tôi đã bị cảm xúc lấn át mà vô thức ôm chầm lấy Shimotsuki.
「Ch, chờ đã. Tự nhiên làm thế là không được đâu... Tim tớ đập nhanh quá làm tớ xỉu giờ đó? Mồ, Nakayama-kun đúng là hết thuốc chữa mà... Uhehe」
Miệng thì từ chối nhưng Shimotsuki trông vui ra mặt.
Cô bảo là không được nhưng vẫn cứ áp sát vào người tôi, làm tôi chẳng dứt ra được.
「「............」」
Chúng tôi ôm nhau suốt một hồi lâu trong yên lặng.
Và người đầu tiên phá vỡ đi sự yên lặng đó là cô.
「Nè, Nakayama-kun. Này nhé... Tớ đúng là, thích Nakayama-kun đó?」
Lời 『tỏ tình』 đến một cách đột ngột.
「Shimotsuki, tớ cũng――」
Ngay lập tức, tôi định trả lời lại những cảm xúc của mình dành cho cô một cách rõ ràng.
Nhưng cô không cho.
「Cậu chắc chưa? Nakayama-kun, liệu câu trả lời sắp tới của cậu thực sự là những lời từ sâu trong tim cậu không? Nè, Nakayama-kun... Liệu cậu có hiểu được, việc yêu một người là thế nào không thế?」
――Những lời vừa rồi chặn đứng câu trả lời của tôi.
Để trả lời lại câu hỏi đó của Shimotsuki... một lần nữa tôi cẩn thận suy nghĩ.
Tôi, thích cô ấy. Cảm xúc này không hề là giả tạo.
Nhưng, 『thích』 của Shimotsuki, và 『thích』 của tôi, thật sự có giống nhau không?――
「Nakayama-kun, cậu ghét bản thân mình đúng không? Nhìn cũng thấy, rằng cậu chẳng hề tự tin vào bản thân. Vậy nên cậu cũng không hề yêu bản thân mình. Với tình trạng này, liệu cậu có thể thích được ai khác không? Liệu cậu... có thể thực sự thích được tớ không?」
......Aaaa, đúng vậy.
Đúng là tôi ghét bản thân mình.
Tôi không hề yêu bản thân mình chút nào.
Với cái tình trạng này, từ 『thích』 liệu có giá trị gì không?
Tôi không biết những lời của tôi có trọng lượng hay không nữa.
「Nè, tớ thích Nakayama-kun nhiều hơn cậu nghĩ đó? Vậy nên một cái 『thích』 ngẫu nhiên sẽ không đủ khiến tớ thoả mãn đâu」
――Vậy à.
Cuối cùng tôi cũng đã hiểu được những gì Shimotsuki muốn nói.
Tình cảm của cô to lớn hơn nhiều so với những gì tôi tưởng tượng được.
Vậy nên qua những lời đó, Shimotsuki mong tôi hãy trân trọng 『cảm giác của bản thân』 hơn nữa.
「Vì được tớ thích nên mới thích tớ―― thoả hiệp kiểu này không đủ để làm tớ thoả mãn đâu. Tớ muốn cậu hiểu tớ hơn nữa. Tớ muốn cậu hiểu cảm xúc của tớ hơn nữa. Và rồi... tớ muốn cậu hãy thích tớ nhiều hơn nữa」
Không phải là một cái 『thích』 bị động.
Thứ mà cô gái tên Shimotsuki Shiho đang tìm kiếm là một cái 『thích』 chủ động kia.
「Nakayama-kun nè, cho đến lúc cậu thật lòng thích được bản thân... cho đến lúc cậu yêu tớ hơn nữa, tớ sẽ ở bên cạnh và dõi theo cậu. Vậy nên, tớ không cần câu trả lời cho lời tỏ tình vừa rồi đâu」
Sau đó, Shimotsuki nhón chân lên.
Cô choàng tay qua cổ, và chạm nhẹ môi lên má tôi.
「Đây là lần đầu tiên tớ thích một người đến nhường này đó. Vậy nên, nếu có thể... Nakayama-kun hãy thích tớ nhiều như thế nhé」
――Aaaa, ra là thế.
Cuối cùng tôi cũng đã hiểu được.
Tôi - một nhân vật nền mãi cho đến giờ... đã trở thành nhân vật chính duy nhất của Shimotsuki.
Nghĩa là, câu chuyện vẫn còn chưa diễn ra.
Câu chuyện cho đến giờ, cũng chỉ là phần trước mà thôi.
Từ đây, câu chuyện romcom của tôi và Shimotsuki cuối cùng cũng đã bắt đầu.
「Ừm, tớ hiểu rồi... Tớ sẽ thích hơn nhiều, hơn nhiều nữa. Tớ hứa với cậu... Shimotsuki――À không phải」
Nếu đã thế thì.
Việc sử dụng cách gọi lịch sự sẽ kết thúc từ đây.[note42586]
「――Shiho. Từ giờ trở đi, hãy chăm sóc cho tớ nhé」
Đây là lần đầu tiên tôi gọi tên cô ấy, và cũng là lần thứ hai tôi ôm cô ấy.
Hành động này không phải do kích động hay gì cả. Nghĩ bình thường thì đây cũng chỉ là hành động nhẹ nhàng để biểu hiện cảm xúc mà thôi... nhưng chỉ thế này mà cô trông vui đến nỗi nhảy cẫng lên.
「Ufufu...... Cuối cùng cậu cũng chịu gọi thế rồi. Tớ ngoan cố về chuyện này lắm. Vì biết cuối cùng rồi sẽ có ngày cậu gọi tớ bằng tên, vậy nên tớ đã luôn gọi cậu là 『Nakayama-kun』 dù nó cô đơn lắm đó. Nhưng giờ tớ không cần phải kiềm chế nữa rồi nhỉ?」
Cô lại ôm tôi với một nụ cười hạnh phúc.
「Koutarou. Từ giờ...... hãy chăm sóc cho tớ nhé?」
――Và như thế, câu chuyện về nhân vật nền Nakayama Koutarou đã kết thúc.
Và lần này là sự bắt đầu của một bộ 『romcom』.
Câu chuyện về nhân vật chính duy nhất của Shimotsuki Shiho, xin phép được khai màn――
=============
"Seto-san
Cảm ơn vì review của bạn!
Việc chấp bút đúng là rất vui, nhưng để có thể giữ được động lực thì cũng rất khó khăn vì phần thưởng duy nhất chỉ là có người đọc tác phẩm này, nhưng nhận được một lời bình luận rõ ràng thế này thực sự là nguồn động lực cho tôi.
Tôi sẽ cố gắng, vậy nên từ giờ trở đi mong mọi người hãy chiếu cố m(__)m"
Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy thế này.
Vì đang quá hạnh phúc, tôi đã bị cảm xúc lấn át mà vô thức ôm chầm lấy Shimotsuki.
「Ch, chờ đã. Tự nhiên làm thế là không được đâu... Tim tớ đập nhanh quá làm tớ xỉu giờ đó? Mồ, Nakayama-kun đúng là hết thuốc chữa mà... Uhehe」
Miệng thì từ chối nhưng Shimotsuki trông vui ra mặt.
Cô bảo là không được nhưng vẫn cứ áp sát vào người tôi, làm tôi chẳng dứt ra được.
「「............」」
Chúng tôi ôm nhau suốt một hồi lâu trong yên lặng.
Và người đầu tiên phá vỡ đi sự yên lặng đó là cô.
「Nè, Nakayama-kun. Này nhé... Tớ đúng là, thích Nakayama-kun đó?」
Lời 『tỏ tình』 đến một cách đột ngột.
「Shimotsuki, tớ cũng――」
Ngay lập tức, tôi định trả lời lại những cảm xúc của mình dành cho cô một cách rõ ràng.
Nhưng cô không cho.
「Cậu chắc chưa? Nakayama-kun, liệu câu trả lời sắp tới của cậu thực sự là những lời từ sâu trong tim cậu không? Nè, Nakayama-kun... Liệu cậu có hiểu được, việc yêu một người là thế nào không thế?」
――Những lời vừa rồi chặn đứng câu trả lời của tôi.
Để trả lời lại câu hỏi đó của Shimotsuki... một lần nữa tôi cẩn thận suy nghĩ.
Tôi, thích cô ấy. Cảm xúc này không hề là giả tạo.
Nhưng, 『thích』 của Shimotsuki, và 『thích』 của tôi, thật sự có giống nhau không?――
「Nakayama-kun, cậu ghét bản thân mình đúng không? Nhìn cũng thấy, rằng cậu chẳng hề tự tin vào bản thân. Vậy nên cậu cũng không hề yêu bản thân mình. Với tình trạng này, liệu cậu có thể thích được ai khác không? Liệu cậu... có thể thực sự thích được tớ không?」
......Aaaa, đúng vậy.
Đúng là tôi ghét bản thân mình.
Tôi không hề yêu bản thân mình chút nào.
Với cái tình trạng này, từ 『thích』 liệu có giá trị gì không?
Tôi không biết những lời của tôi có trọng lượng hay không nữa.
「Nè, tớ thích Nakayama-kun nhiều hơn cậu nghĩ đó? Vậy nên một cái 『thích』 ngẫu nhiên sẽ không đủ khiến tớ thoả mãn đâu」
――Vậy à.
Cuối cùng tôi cũng đã hiểu được những gì Shimotsuki muốn nói.
Tình cảm của cô to lớn hơn nhiều so với những gì tôi tưởng tượng được.
Vậy nên qua những lời đó, Shimotsuki mong tôi hãy trân trọng 『cảm giác của bản thân』 hơn nữa.
「Vì được tớ thích nên mới thích tớ―― thoả hiệp kiểu này không đủ để làm tớ thoả mãn đâu. Tớ muốn cậu hiểu tớ hơn nữa. Tớ muốn cậu hiểu cảm xúc của tớ hơn nữa. Và rồi... tớ muốn cậu hãy thích tớ nhiều hơn nữa」
Không phải là một cái 『thích』 bị động.
Thứ mà cô gái tên Shimotsuki Shiho đang tìm kiếm là một cái 『thích』 chủ động kia.
「Nakayama-kun nè, cho đến lúc cậu thật lòng thích được bản thân... cho đến lúc cậu yêu tớ hơn nữa, tớ sẽ ở bên cạnh và dõi theo cậu. Vậy nên, tớ không cần câu trả lời cho lời tỏ tình vừa rồi đâu」
Sau đó, Shimotsuki nhón chân lên.
Cô choàng tay qua cổ, và chạm nhẹ môi lên má tôi.
「Đây là lần đầu tiên tớ thích một người đến nhường này đó. Vậy nên, nếu có thể... Nakayama-kun hãy thích tớ nhiều như thế nhé」
――Aaaa, ra là thế.
Cuối cùng tôi cũng đã hiểu được.
Tôi - một nhân vật nền mãi cho đến giờ... đã trở thành nhân vật chính duy nhất của Shimotsuki.
Nghĩa là, câu chuyện vẫn còn chưa diễn ra.
Câu chuyện cho đến giờ, cũng chỉ là phần trước mà thôi.
Từ đây, câu chuyện romcom của tôi và Shimotsuki cuối cùng cũng đã bắt đầu.
「Ừm, tớ hiểu rồi... Tớ sẽ thích hơn nhiều, hơn nhiều nữa. Tớ hứa với cậu... Shimotsuki――À không phải」
Nếu đã thế thì.
Việc sử dụng cách gọi lịch sự sẽ kết thúc từ đây.[note42586]
「――Shiho. Từ giờ trở đi, hãy chăm sóc cho tớ nhé」
Đây là lần đầu tiên tôi gọi tên cô ấy, và cũng là lần thứ hai tôi ôm cô ấy.
Hành động này không phải do kích động hay gì cả. Nghĩ bình thường thì đây cũng chỉ là hành động nhẹ nhàng để biểu hiện cảm xúc mà thôi... nhưng chỉ thế này mà cô trông vui đến nỗi nhảy cẫng lên.
「Ufufu...... Cuối cùng cậu cũng chịu gọi thế rồi. Tớ ngoan cố về chuyện này lắm. Vì biết cuối cùng rồi sẽ có ngày cậu gọi tớ bằng tên, vậy nên tớ đã luôn gọi cậu là 『Nakayama-kun』 dù nó cô đơn lắm đó. Nhưng giờ tớ không cần phải kiềm chế nữa rồi nhỉ?」
Cô lại ôm tôi với một nụ cười hạnh phúc.
「Koutarou. Từ giờ...... hãy chăm sóc cho tớ nhé?」
――Và như thế, câu chuyện về nhân vật nền Nakayama Koutarou đã kết thúc.
Và lần này là sự bắt đầu của một bộ 『romcom』.
Câu chuyện về nhân vật chính duy nhất của Shimotsuki Shiho, xin phép được khai màn――
=============
"Seto-san
Cảm ơn vì review của bạn!
Việc chấp bút đúng là rất vui, nhưng để có thể giữ được động lực thì cũng rất khó khăn vì phần thưởng duy nhất chỉ là có người đọc tác phẩm này, nhưng nhận được một lời bình luận rõ ràng thế này thực sự là nguồn động lực cho tôi.
Tôi sẽ cố gắng, vậy nên từ giờ trở đi mong mọi người hãy chiếu cố m(__)m"
Danh sách chương