Cô hét.

Và khóc rống lên.

Bằng toàn bộ sức mình, cô đẩy hết cảm xúc của bản thân lên cậu thiếu niên đang đứng trước mặt.

「Cậu thì biết cái gì chứ!? Cho dù có phải hy sinh tất cả thì tớ vẫn muốn mình được yêu thương cơ mà!!」

Hình thù có ra sao cũng được.

Sau cùng thì cô cũng chỉ khát khao được cậu ta yêu mà thôi.

「Miễn là được yêu, thì tớ có thành tớ cũng chẳng sao cả...... Cậu đã bao giờ yêu được ai tới mức đó chưa mà nói!?」

Cô vẫn còn nhớ ngày hôm đó cứ như mới hôm qua thôi.

Vào buổi lễ khai giảng cấp ba, cô đã gặp gỡ cậu thiếu niên tên Ryuuzaki Ryouma, và cô đã yêu cậu ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Trực giác cho cô biết, rằng đây chính là định mệnh. Cô vẫn không biết được lý do. Nhưng, đây là lần đầu tiên cô gặp được một con người riêng biệt khiến cô hoàn toàn mong rằng tình cảm sẽ xuất hiện ở cả hai phía.

Từ lâu cô đã có xu hướng tâm huyết với những gì mà mình yêu thích.

Thời cấp hai, cô thích những 『câu chuyện』 và đắm chìm trong đó mọi lúc.

Những câu chuyện đó đã từng là tất cả những gì cô có.

Từ khi lên cấp ba, 『Ryuuzaki Ryouma』 đã trở thành đối tượng đó của cô.

Tóm lại là, cô đã say đắm. Để có thể vui vẻ được với người mà cô thích, thì cô phải được họ thích. Vậy nên cô mới cố gắng.

Tình cảm cô dành cho Ryuuzaki Ryouma không phải là giả.

Chứ đừng nói tới cái 『Ỷ lại』 kia, cô chẳng muốn bị nói như thế đâu.

Chỉ những cảm xúc đó là cô không muốn bị coi thường.

Cô chỉ là đang đi tìm đối tượng để dựa dẫm? Làm gì có. Không thể nào có chuyện đó được.

「Chẳng lẽ mong muốn được đến với người mình yêu là xấu sao? Chẳng lẽ việc cố gắng trở thành kiểu người mà người trong mộng mình thích, cho dù có phải bóp méo bản thân mình, là sai trái sao?」

Rơi vào lưới tình, mong muốn cảm xúc đơm hoa hết trái, và nỗ lực vì nó―― là tất cả những gì mà Kirari làm, chỉ có thế thôi.

Thế mà, cậu thiếu niên trước mặt cô lại phủ nhận việc đó.

Cậu ta phỉ nhổ và giẫm đạp lên những nỗ lực và cảm xúc đó của Kirari.

Không thể tha thứ được.

「――Không phải đâu. Tớ đâu có sai. Tớ chỉ là muốn được cậu ta thích thôi mà. Chỉ có thế thôi mà, tại sao...... cậu lại cười nhạo tớ? Tại sao cậu lại phủ nhận tớ? Và tại sao, cậu lại coi thường tớ thế hả?」

Muốn được hỗ trợ, đâu phải là điều cô nghĩ.

Muốn được dõi theo, có phải là thứ cô nói đâu.

Chỉ là, nếu muốn nhìn, thì cứ nhìn thôi, cô chỉ nghĩ thế thôi mà.

「Nè, Kou-kun...... Cho tớ biết đi. Tại sao, cậu lại cười nhạo tớ thế? Nói đi chứ. Nè, trả lời rõ ràng đi...... NAKAYAMA KOUTAROU!!」

Cô gào lên. Để cảm xúc chiếm lấy bản thân, cô định tát vào mặt cậu ta thêm cái nữa.

Nhưng, cô lại không làm thế. Từ nãy cô đã biết được, rằng việc tát một người cũng khiến bản thân mình đau đớn.

Bàn tay vừa tát cậu ta nhói đau từng hồi. Cô chẳng thể dồn sức vào cổ tay và ngón tay được nữa. Dĩ nhiên là, Kirari chưa hề quen với việc làm người khác tổn thương. Và ngược lại, cô cũng chẳng hề quen được với việc bị tổn thương.

Cô không hối hận vì đã tát cậu ta.

Nhưng tổn thương cậu ta thêm nữa, thì sẽ có chút không đúng.

「Nói gì đó đi chứ......」

Bạo lực một chiều khiến cô khó chịu.

Mặc dù là người đã tổn thương cậu ta, cô lại ra vẻ như là nạn nhân.

Nhưng cô không được phép. Cậu ta sẽ không cho phép cô trốn tránh.

Cậu thiếu niên bị cô túm lấy cổ chẳng hề lảng mắt đi, đã thế lại còn nhìn thẳng vào cô.

Phản chiếu trong đôi đồng tử đen của cậu ta, là hình ảnh một cô gái trông rất dữ tợn. Nhìn cô ta bị cơn giận chiếm lấy cứ như muốn giết cậu ta đến nơi ấy.

Dẫu thế, cậu ta vẫn mặt đối mặt hứng chịu những cảm xúc của Kirari.

「――Cho tớ thấy kết quả đi」

Những lời sắc lẻm khoét một lỗ vào ngực Kirari.

「Chỉ la hét này nọ thì có thay đổi được gì không? Đừng có thoả mãn với những nỗ lực chưa thành hình chứ. Cậu lúc này ấy, trông chẳng giống người ở mức độ đấy đâu」

......Đúng vậy. Kirari vẫn chưa đạt được gì cả.

Dù tình cảm có nhiều đến thế, cô vẫn chưa thể khiến người trong mộng nhìn về phía mình được.

"Ở cái tình trạng này, thì cậu có nói gì cũng chỉ là vô nghĩa", chính là những gì mà Nakayama Koutarou nói――

=============

Tác giả note:

「Tin mừng」 Số lượt bookmark đã vượt 10000, cảm nhận đã vượt 1200 và điểm đã vượt 40000!

Thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều!

Tôi đặc biệt ngạc nhiên với lượng cảm nhận nhiều nhất trước giờ. Cả những cảm nghĩ tích cực và tiêu cực của các bạn, tôi đều rất biết ơn.

Thật lòng thì tôi rất vui vì các bạn đã đọc tác phẩm của tác giả này!

Từ giờ trở đi mong được các bạn chiếu cố thêm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện