Cuộc nói chuyện vẫn cứ tiếp tục.
「Cậu có thấy cô đơn khi bố mẹ cậu không có nhà không thế, Nakayama-kun? Nếu là tớ thì tớ không chịu nổi đâu. Nakayama-kun có thể chịu đựng một mình được đến thế này là đã giỏi lắm rồi ấy. Dù là bằng tuổi nhau nhưng tớ thật sự ngưỡng mộ cậu ghê」
Tôi chuyển ra phòng khách và mời cô ấy chút trà bánh.
Thế nhưng cô chẳng buồn ngó ngàng gì đến nó mà chỉ tiếp tục nói chuyện với tôi.
「Dù thế, tớ vẫn nghĩ Nakayama-kun đang cô đơn lắm. Thế nên lâu lâu tớ tới đây chơi có được không? Ufufu, cũng được mà đúng không? Nè, tớ mang theo game cũng được nhỉ? Làm ơn đi mà Nakayama-kun... Cho tớ qua đây chơi với~」
Có nói này nói nọ thì cuối cùng thứ cô muốn cũng chỉ là chơi game chung với bạn.
「Giờ tớ đã là giáo viên dạy sở thích của cậu rồi, không biết cậu có chịu ngoan ngoãn nghe lời tớ không nữa ta? M-mà hổng có động cơ mờ ám gì đâu nhé? Chắc chắn không phải do ở nhà tớ chỉ được chơi game có 1 tiếng nên việc trốn chơi game vào lúc khuya trong chăn nó cực đâu nha?」
Tôi ngạc nhiên vì cậu ta đã lên cấp ba rồi mà vẫn còn làm mấy trò của học sinh tiểu học như kia.
Nghe cô nói thế, tôi có cảm giác bố mẹ của Shimotsuki thật sự yêu thương cậu ta... nhưng có hơi bảo vệ quá mức cần thiết. Giờ giới nghiêm đã là 6 giờ tối, lại còn giới hạn chơi game 1 tiếng mỗi ngày nữa.
Mà vẫn đỡ hơn nhiều hai vị phụ huynh bỏ bê con cái như nhà tôi.
Cả bố lẫn mẹ tôi đều thực hiện nghĩa vụ của phụ huynh ít nhất có thể, không phải là họ không quan tâm gì chúng tôi, chỉ là nếu so sánh mức độ quan tâm với những gia đình khác thì gia đình tôi có phần thấp hơn.
Hiện tại họ cũng đang để tụi tôi lại mà đi nước ngoài.
Giữa được yêu và không được yêu, rõ ràng là được yêu thì tốt hơn. Shimotsuki có lẽ rất yêu quý bố mẹ mình... nhưng nói đi thì cũng nói lại, cậu ta cũng cần có chút khoảng nghỉ của riêng mình.
Sử dụng nơi này với mục đích đó cũng không phải ý tồi.
Ít nhất thì tôi cũng có thể trả ơn cậu ta một phần nào đó.
「Vậy thì cậu cứ tự nhiên nhé, chỉ là nhà tớ chẳng có gì đâu」
Thấy tôi gật đầu, vẻ mặt của Shimotsuki tươi hẳn lên.
Nhìn cậu ta mừng thế này làm tôi thấy ngượng theo.
「Chẳng có gì? Làm gì có, ở đây có Nakayama-kun cơ mà. Chỉ có thế cũng quá đủ rồi. Ufufu, cuối cùng cũng được... Mấy cái máy chơi game đều cần được gắn vào màn hình mới chơi được nhỉ, thành ra chui vào mền thì chẳng chơi được. Vậy mai tớ mang qua có được không?」
Vì có tôi à... Coi tôi đặc biệt đến thế này, cậu ta đúng là kỳ lạ mà.
Đúng lúc chúng tôi định tiếp tục cuộc nói chuyện.
「...Hmm? Ơ? HMMM?」
Tự nhiên tai Shimotsuki giật giật.
Và rồi cậu ta bĩu môi nhìn tôi bằng ánh mắt hờn dỗi.
「Nakayama-kun... khá là, loại người hút gái nhỉ」
Những câu chữ rời rạc hiếm hoi làm tôi không hiểu lắm.
Ban đầu tôi còn đang bối rối vì chẳng biết ý cậu ta là gì, cho đến khi... tôi nghe thấy tiếng cửa trước mở ra.
「Em về rồi đây」
Một giọng nói nhỏ vang lên.
Có vẻ như em gái kế Azusa của tôi đã về rồi.
Hiếm thật... Bộ hôm nay không qua nhà Ryuuzaki à?
Nghe thấy giọng nói đó, mặt Shimotsuki nhìn như sắp khóc.
「Cậu đúng là tồi tệ mà, dám bỏ tớ lại mà dẫn gái về nhà... Vậy ra đây là 『ngoại tình』 nhỉ? N,Nakayama-kun là đồ biến thái! Đã có tớ rồi mà cậu vẫn dám có người con gái khác, đúng là đồ ngốc mà!」
Và giờ tôi đã thông, lý do tại sao mặt Shimotsuki lại xị ra.
Vì tai cô rất thính, cô đã nghe được tiếng bước chân của Azusa và biết được con bé đang bước vô nhà. Thế là mong muốn độc chiếm "hơi cao" của Shimotsuki đã thổi bùng lên ngọn lửa đố kỵ của cô... chuyện là thế.
Túm lại là...
「L, là ghen à?」
Tôi e dè hỏi.
Nghe thế, cô phồng má lên, nhìn cứ như cái bánh mochi.[note42058]
「Ừ đúng rồi đó. Tớ đang ghen đấy. Ghen quá mà sắp thành bánh mochi luôn rồi đấy」[note42058]
Nghe cô nói vậy, tôi cảm thấy hơi bối rối.
Thì cũng vì người mới vô nhà là gia đình của tôi mà.
Dù có không cùng huyết thống, đó cũng là em gái kế của tôi, vậy nên đừng có tính vào chứ――
「Cậu có thấy cô đơn khi bố mẹ cậu không có nhà không thế, Nakayama-kun? Nếu là tớ thì tớ không chịu nổi đâu. Nakayama-kun có thể chịu đựng một mình được đến thế này là đã giỏi lắm rồi ấy. Dù là bằng tuổi nhau nhưng tớ thật sự ngưỡng mộ cậu ghê」
Tôi chuyển ra phòng khách và mời cô ấy chút trà bánh.
Thế nhưng cô chẳng buồn ngó ngàng gì đến nó mà chỉ tiếp tục nói chuyện với tôi.
「Dù thế, tớ vẫn nghĩ Nakayama-kun đang cô đơn lắm. Thế nên lâu lâu tớ tới đây chơi có được không? Ufufu, cũng được mà đúng không? Nè, tớ mang theo game cũng được nhỉ? Làm ơn đi mà Nakayama-kun... Cho tớ qua đây chơi với~」
Có nói này nói nọ thì cuối cùng thứ cô muốn cũng chỉ là chơi game chung với bạn.
「Giờ tớ đã là giáo viên dạy sở thích của cậu rồi, không biết cậu có chịu ngoan ngoãn nghe lời tớ không nữa ta? M-mà hổng có động cơ mờ ám gì đâu nhé? Chắc chắn không phải do ở nhà tớ chỉ được chơi game có 1 tiếng nên việc trốn chơi game vào lúc khuya trong chăn nó cực đâu nha?」
Tôi ngạc nhiên vì cậu ta đã lên cấp ba rồi mà vẫn còn làm mấy trò của học sinh tiểu học như kia.
Nghe cô nói thế, tôi có cảm giác bố mẹ của Shimotsuki thật sự yêu thương cậu ta... nhưng có hơi bảo vệ quá mức cần thiết. Giờ giới nghiêm đã là 6 giờ tối, lại còn giới hạn chơi game 1 tiếng mỗi ngày nữa.
Mà vẫn đỡ hơn nhiều hai vị phụ huynh bỏ bê con cái như nhà tôi.
Cả bố lẫn mẹ tôi đều thực hiện nghĩa vụ của phụ huynh ít nhất có thể, không phải là họ không quan tâm gì chúng tôi, chỉ là nếu so sánh mức độ quan tâm với những gia đình khác thì gia đình tôi có phần thấp hơn.
Hiện tại họ cũng đang để tụi tôi lại mà đi nước ngoài.
Giữa được yêu và không được yêu, rõ ràng là được yêu thì tốt hơn. Shimotsuki có lẽ rất yêu quý bố mẹ mình... nhưng nói đi thì cũng nói lại, cậu ta cũng cần có chút khoảng nghỉ của riêng mình.
Sử dụng nơi này với mục đích đó cũng không phải ý tồi.
Ít nhất thì tôi cũng có thể trả ơn cậu ta một phần nào đó.
「Vậy thì cậu cứ tự nhiên nhé, chỉ là nhà tớ chẳng có gì đâu」
Thấy tôi gật đầu, vẻ mặt của Shimotsuki tươi hẳn lên.
Nhìn cậu ta mừng thế này làm tôi thấy ngượng theo.
「Chẳng có gì? Làm gì có, ở đây có Nakayama-kun cơ mà. Chỉ có thế cũng quá đủ rồi. Ufufu, cuối cùng cũng được... Mấy cái máy chơi game đều cần được gắn vào màn hình mới chơi được nhỉ, thành ra chui vào mền thì chẳng chơi được. Vậy mai tớ mang qua có được không?」
Vì có tôi à... Coi tôi đặc biệt đến thế này, cậu ta đúng là kỳ lạ mà.
Đúng lúc chúng tôi định tiếp tục cuộc nói chuyện.
「...Hmm? Ơ? HMMM?」
Tự nhiên tai Shimotsuki giật giật.
Và rồi cậu ta bĩu môi nhìn tôi bằng ánh mắt hờn dỗi.
「Nakayama-kun... khá là, loại người hút gái nhỉ」
Những câu chữ rời rạc hiếm hoi làm tôi không hiểu lắm.
Ban đầu tôi còn đang bối rối vì chẳng biết ý cậu ta là gì, cho đến khi... tôi nghe thấy tiếng cửa trước mở ra.
「Em về rồi đây」
Một giọng nói nhỏ vang lên.
Có vẻ như em gái kế Azusa của tôi đã về rồi.
Hiếm thật... Bộ hôm nay không qua nhà Ryuuzaki à?
Nghe thấy giọng nói đó, mặt Shimotsuki nhìn như sắp khóc.
「Cậu đúng là tồi tệ mà, dám bỏ tớ lại mà dẫn gái về nhà... Vậy ra đây là 『ngoại tình』 nhỉ? N,Nakayama-kun là đồ biến thái! Đã có tớ rồi mà cậu vẫn dám có người con gái khác, đúng là đồ ngốc mà!」
Và giờ tôi đã thông, lý do tại sao mặt Shimotsuki lại xị ra.
Vì tai cô rất thính, cô đã nghe được tiếng bước chân của Azusa và biết được con bé đang bước vô nhà. Thế là mong muốn độc chiếm "hơi cao" của Shimotsuki đã thổi bùng lên ngọn lửa đố kỵ của cô... chuyện là thế.
Túm lại là...
「L, là ghen à?」
Tôi e dè hỏi.
Nghe thế, cô phồng má lên, nhìn cứ như cái bánh mochi.[note42058]
「Ừ đúng rồi đó. Tớ đang ghen đấy. Ghen quá mà sắp thành bánh mochi luôn rồi đấy」[note42058]
Nghe cô nói vậy, tôi cảm thấy hơi bối rối.
Thì cũng vì người mới vô nhà là gia đình của tôi mà.
Dù có không cùng huyết thống, đó cũng là em gái kế của tôi, vậy nên đừng có tính vào chứ――
Danh sách chương