Con về rồi đây, mama.

Hôm nay con phải giáo huấn lại Koutarou-kun một chút, nên nhớ đừng vào phòng con nhé?

Ể? Tối nay có hamburger hả!?

Yay, cuối cùng cũng có~♪ Á, không phải. Kiểu gì con cũng phải giáo huấn Koutarou cho xong trước khi ăn đã. No nên bụt, đói ra ma mà? Con chẳng thể cứ mãi là con nít được.

Nào, Koutarou-kun cũng đi thôi? Đừng vì mama tớ xinh mà cậu lúc nào cũng mê mệt vậy chứ? Thật tình, đúng là chẳng kiên định tí nào mà...... Cả mama nữa, đừng trông phởn thế chứ. Con đã tặng papa cho mama rồi, nên đừng chôm Koutarou-kun từ con đó!

Thiệt tình mà, chắc hẳn mama nhà tớ chỉ là đang muốn ghẹo Koutarou-kun thôi...... nhưng cả cậu cũng thế đó biết không? Ơ sao lại cười? Gì, má tớ phình to trông đáng yêu như con cá nóc ấy hả? T-t-t-t-tớ không thấy vui khi được khen kiểu đó đâu đấy nhé!

Mà có khen tí cũng không sao đâu.

Cậu mà làm thế thì có khi tớ sẽ giảm nhẹ bài giáo huấn đi một chút cho cậu đó?

............T-thế thì ghê quá rồi đấy.

Gì mà trông tớ đáng yêu và duyên dáng như thiên thần toả sáng lung linh ai nhìn vào cũng thấy hạnh phúc chứ, không tới mức đó đâu. Tớ nghĩ cùng lắm thì mình cũng chỉ trông đáng yêu và duyên dáng như thiên thần ai nhìn vào cũng thấy hạnh phúc thôi.

Ể? Cậu bảo cậu không nói thế, và tớ cũng chẳng 『khiêm tốn』 chút nào hả?

Khiêm tốn là cái gì thế...... Ah, có vẻ như cậu đang cố làm tớ hoang mang bằng mấy từ khó nhỉ. Tớ sẽ không để cậu làm thế đâu! Giờ tớ vẫn đang khó chịu đó nhá? Khó chịu như khỉ-san bị cuỗm mất quả chuối luôn đó nhá!

Nào, giờ thì ngồi chính toạ[note43038] đi!

Ah, nhưng mà ngồi dưới sàn thì đau chân lắm nên cậu lên giường ngồi cũng được. Tuy là một yêu cầu không tưởng, nhưng tớ đã thành công xin được papa và mama mua cho mình cái giường đắt tiền đó đấy, đầu gối cậu chẳng thấy đau tí nào nhỉ? Hai người họ yêu tớ lắm, nên tớ xin xỏ tí là họ sẽ chiều tớ ngay.

Nhưng mà cậu ác quá đấy, Koutarou-kun? Cậu có biết tớ là kiểu người sống nhờ được chiều chuộng không? Lỡ mà bị bỏ rơi, bị la rầy hay là bị lạnh nhạt là tớ sẽ cô đơn mà chết như thỏ-san đó? Bộ tớ chết đi cũng được à? Ah, xin lỗi nhé. Dù có là đùa thì nói chuyện chết chóc cũng không được nhỉ. Cơ thể này là được mọi người chăm sóc cho, vậy nên tớ không thể không trân trọng nó được...... á, không phải!

Đừng cố đánh trống lảng nữa, thế là không được đâu!

......Ể? Koutarou-kun chưa nói gì hả? Toàn là do tớ tự ý mất kiểm soát à? Chuẩn rồi, tớ lúc này đang rất là xấu đó nha. Vì thế nên cậu phải chăm sóc tận tình cho đến khi tớ trở thành một cô bé ngoan đó.

Tự nói thế này có hơi kỳ, nhưng tớ là một cô gái cực kỳ đơn giản đó cậu biết không? Tớ chỉ là một thiếu nữ dễ dàng được thoả mãn chỉ với việc cậu không nói chuyện với mấy đứa con gái khác, chỉ nhìn mỗi tớ và yêu mỗi tớ thôi......Ể? Không dễ á? Còn hơi phiền phức nữa á? Nhưng cả thế cũng vẫn đáng yêu luôn hả!?

......H-hửm?

Koutarou-kun khá là giỏi khen ngợi rồi đấy.

Cậu cũng được đó. Mấy lời vừa rồi làm tớ hơi hết hồn luôn...... Mà tự bản thân tớ cũng biết đó nha? Tớ là một cô gái có hơi nặng nề do thừa kế từ mama đó? Cậu biết đấy, papa chỉ cần ở cùng người phụ nữ khác cũng đủ khiến mama xị mặt xuống ngay, giống tớ nhỉ?

Tớ cũng chẳng muốn làm phiền cậu đâu...... nhưng kể từ khi trở thành bạn với Koutarou-kun thì tớ chẳng thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa rồi.

Vì thế nên tớ mong cậu hãy để ý hơn.

Mà vẫn chưa đủ đâu đó. À không, tớ vẫn chưa thoả mãn đâu. Tớ cũng chẳng biết được đã bao lần tớ nghĩ "Ước gì Koutarou-kun cùng sống chung với tớ thì hay biết mấy――".

Ở tình trạng này rồi mà còn phải thấy cậu vui vẻ với mấy đứa con gái khác, dù chỉ là diễn thì tớ vẫn chẳng thể chịu đựng được nổi đâu...... Nè, Koutarou-kun? Tớ phải làm gì bây giờ?

Tớ đâu có muốn làm phiền cậu đâu.

Việc tớ đặc biệt với cậu thì tớ cũng biết mà.

Cả việc cậu chẳng hứng thú với những đứa con gái khác thì tớ cũng biết rõ lắm chứ.

Nhưng dù thế, quả nhiên tớ vẫn chẳng hài lòng được.

Vậy nên, xin cậu đấy.

Koutarou-kun...... cậu có thể xoa đầu tớ được không――
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện