Cũng vì cái tính rụt rè kia, một Shimotsuki hay nói nay lại chẳng nói gì với tôi trước mặt người khác.
Có là giờ học hay giải lao, cô cũng chẳng đến chỗ tôi lần nào. Chắc là chuyện lúc sáng chỉ là để trả cái khăn tay nên mới tới đây, giờ hết chuyện rồi thì cũng chẳng cần phải gọi gì tôi nữa.
Chỗ ngồi của tôi nằm ngay cuối lớp cạnh hành lang, còn Shimotsuki thì là cạnh cửa sổ. Ngay trước mặt cô là Ryuuzaki, còn xung quanh cô là Azusa và Yuzuki.
Vị trí đáng lẽ phải là của nhân vật chính lại là chỗ của Shimotsuki. Tôi nghĩ so với Shimotsuki thì Ryuuzaki giống nhân vật chính hơn, nhưng có lẽ thiết lập này không hoạt động vào lúc đổi chỗ ngồi rồi.
Mà phải công nhận một điều, Shimotsuki với Ryuuzaki đúng là bị gắn với nhau bởi một mối duyên phiền phức, tới cả chỗ ngồi cũng phải gần tên đó nữa, kì lạ quá thể.
Mà Shimotsuki lại chẳng hề ưa Ryuuzaki tí nào, cô vục mặt ngủ mọi lúc, như thể muốn tránh phải nói chuyện với tên đó.
Đó cũng là lý do mà suốt các tiết học buổi sáng, cô chẳng có cơ hội nào để có thể bắt chuyện với tôi cả.
Tuy là thế, tôi vẫn cứ có cảm giác rằng Shimotsuki cứ liên tục liếc liếc về phía này như thể có gì muốn nói... Mà cổ chẳng tới đây nên tôi cũng chẳng biết cổ định nói gì.
Trong lúc đang khó hiểu, cậu con trai bàn bên đột nhiên gọi tôi. Tên cậu ta là Hanagishi Souma. Tuy cùng lớp, chúng tôi cũng chỉ là quen biết, thi thoảng cũng có nói chuyện với nhau. Cậu ta đưa tôi một mảnh giấy viết tay với vẻ mặt tò mò.
「Này, Nakayama. Đứa bàn bên mới đưa tớ cái này...... Được thấy chuyền thư ở cấp ba đúng là mới mẻ thật」
Để không bị giáo viên Toán phát hiện, Hanagishi nói nhỏ.
Mà chuyền thư là gì cơ?
Vì chẳng biết đó là gì, trước hết cứ cầm lấy rồi cảm ơn cậu ta đã.
Tôi lấy tờ giấy đựng trong cái bì thư nhìn khá dễ thương ra.
Trên đó có đề 『Cho Nakayama』, được viết bằng những chữ cái đáng yêu trông không khác gì do mấy đứa tiểu học viết.
Nói sao nhỉ, họ của tôi cũng chẳng phải khó gì, vì nó chứa toàn chữ Hán đã được học từ... tiểu học.
Nghĩ thế, tôi nhìn xuống nội dung thư.
Phần nội dung được viết thế này.
『Nghỉ trưa, bento, cùng ăn nhé? Bởi, bạn của cậu』[note41939]
...Đã hiểu. Người gửi là Shimotsuki. Tôi nhận ra ngay lập tức, vì trong lớp này ngoài cô ấy thì tôi làm gì còn bạn nào nữa đâu.
Cơ mà, hừmmm... Đã cấp ba rồi mà văn vẻ vẫn còn vụng về thế này à... Đúng là lạ thường. Đến cả Hán tự cũng cứng đầu không thèm dùng, câu cú nhìn cũng kỳ lạ nữa. Nhìn mấy nét chữ tròn tròn này cũng dễ thương đấy, nhưng sự thông minh đáng lẽ phải có thì chẳng thấy đâu.[note41940]
Mà thôi, hiểu thì vẫn hiểu được.
Chắc ý cổ muốn nói là: 『Cùng nhau ăn trưa nhé』.
Tất nhiên là Okay rồi. Dù gì thì trưa nào tôi cũng ăn bánh ngọt ở chỗ của mình, vậy nên không vấn đề gì.
À không, vấn đề giờ là trả lời kiểu gì đây... Có nên chuyền lại thư trả lời không nhỉ?
Mà tuổi này rồi còn chuyền thư, ngượng chết mất.
Có cách nào truyền đạt lại không ta? Tôi nhìn về phía Shimotsuki, và thấy cô cũng đang liếc nhìn lại về phía tôi.
Shimotsuki đang chống cằm, nhìn vào cứ tưởng đang tập trung nghe giảng lắm, nhưng mắt thì cứ vài giây lại ngó về hướng này. Cũng vì thế mà cô liên tục chạm mắt với mấy học sinh ngồi giữa hai bọn tôi. Cứ mỗi lần như thế, cô lại lảng mắt sang chỗ khác, trông cực kì đáng nghi.
......Shimotsuki đúng là rất ra dáng một cô gái hoàn hảo, nhưng cô thực ra lại khá là vô tích sự không chừng. Ít nhất thì, về mặt quan hệ với mọi người, cô có rất nhiều vấn đề.
Mà cứ liếc liếc thế này cũng tiện.
(Okay)
Tôi ra dấu OK, truyền đạt lại câu trả lời cho cô.
Vài giây sau Shimotsuki nhìn lại hướng này, có vẻ như đã nhận được tín hiệu.
Không khó để hiểu được khi nhìn thấy cái vẻ mặt mừng rơn kia.
Dù bình thường không hay nói gì, nhưng có vẻ cô khá là dễ biểu lộ cảm xúc.
Chỉ là ăn cơm chung thôi mà đã vui đến thế... cậu ta đúng là đáng yêu thật――
Có là giờ học hay giải lao, cô cũng chẳng đến chỗ tôi lần nào. Chắc là chuyện lúc sáng chỉ là để trả cái khăn tay nên mới tới đây, giờ hết chuyện rồi thì cũng chẳng cần phải gọi gì tôi nữa.
Chỗ ngồi của tôi nằm ngay cuối lớp cạnh hành lang, còn Shimotsuki thì là cạnh cửa sổ. Ngay trước mặt cô là Ryuuzaki, còn xung quanh cô là Azusa và Yuzuki.
Vị trí đáng lẽ phải là của nhân vật chính lại là chỗ của Shimotsuki. Tôi nghĩ so với Shimotsuki thì Ryuuzaki giống nhân vật chính hơn, nhưng có lẽ thiết lập này không hoạt động vào lúc đổi chỗ ngồi rồi.
Mà phải công nhận một điều, Shimotsuki với Ryuuzaki đúng là bị gắn với nhau bởi một mối duyên phiền phức, tới cả chỗ ngồi cũng phải gần tên đó nữa, kì lạ quá thể.
Mà Shimotsuki lại chẳng hề ưa Ryuuzaki tí nào, cô vục mặt ngủ mọi lúc, như thể muốn tránh phải nói chuyện với tên đó.
Đó cũng là lý do mà suốt các tiết học buổi sáng, cô chẳng có cơ hội nào để có thể bắt chuyện với tôi cả.
Tuy là thế, tôi vẫn cứ có cảm giác rằng Shimotsuki cứ liên tục liếc liếc về phía này như thể có gì muốn nói... Mà cổ chẳng tới đây nên tôi cũng chẳng biết cổ định nói gì.
Trong lúc đang khó hiểu, cậu con trai bàn bên đột nhiên gọi tôi. Tên cậu ta là Hanagishi Souma. Tuy cùng lớp, chúng tôi cũng chỉ là quen biết, thi thoảng cũng có nói chuyện với nhau. Cậu ta đưa tôi một mảnh giấy viết tay với vẻ mặt tò mò.
「Này, Nakayama. Đứa bàn bên mới đưa tớ cái này...... Được thấy chuyền thư ở cấp ba đúng là mới mẻ thật」
Để không bị giáo viên Toán phát hiện, Hanagishi nói nhỏ.
Mà chuyền thư là gì cơ?
Vì chẳng biết đó là gì, trước hết cứ cầm lấy rồi cảm ơn cậu ta đã.
Tôi lấy tờ giấy đựng trong cái bì thư nhìn khá dễ thương ra.
Trên đó có đề 『Cho Nakayama』, được viết bằng những chữ cái đáng yêu trông không khác gì do mấy đứa tiểu học viết.
Nói sao nhỉ, họ của tôi cũng chẳng phải khó gì, vì nó chứa toàn chữ Hán đã được học từ... tiểu học.
Nghĩ thế, tôi nhìn xuống nội dung thư.
Phần nội dung được viết thế này.
『Nghỉ trưa, bento, cùng ăn nhé? Bởi, bạn của cậu』[note41939]
...Đã hiểu. Người gửi là Shimotsuki. Tôi nhận ra ngay lập tức, vì trong lớp này ngoài cô ấy thì tôi làm gì còn bạn nào nữa đâu.
Cơ mà, hừmmm... Đã cấp ba rồi mà văn vẻ vẫn còn vụng về thế này à... Đúng là lạ thường. Đến cả Hán tự cũng cứng đầu không thèm dùng, câu cú nhìn cũng kỳ lạ nữa. Nhìn mấy nét chữ tròn tròn này cũng dễ thương đấy, nhưng sự thông minh đáng lẽ phải có thì chẳng thấy đâu.[note41940]
Mà thôi, hiểu thì vẫn hiểu được.
Chắc ý cổ muốn nói là: 『Cùng nhau ăn trưa nhé』.
Tất nhiên là Okay rồi. Dù gì thì trưa nào tôi cũng ăn bánh ngọt ở chỗ của mình, vậy nên không vấn đề gì.
À không, vấn đề giờ là trả lời kiểu gì đây... Có nên chuyền lại thư trả lời không nhỉ?
Mà tuổi này rồi còn chuyền thư, ngượng chết mất.
Có cách nào truyền đạt lại không ta? Tôi nhìn về phía Shimotsuki, và thấy cô cũng đang liếc nhìn lại về phía tôi.
Shimotsuki đang chống cằm, nhìn vào cứ tưởng đang tập trung nghe giảng lắm, nhưng mắt thì cứ vài giây lại ngó về hướng này. Cũng vì thế mà cô liên tục chạm mắt với mấy học sinh ngồi giữa hai bọn tôi. Cứ mỗi lần như thế, cô lại lảng mắt sang chỗ khác, trông cực kì đáng nghi.
......Shimotsuki đúng là rất ra dáng một cô gái hoàn hảo, nhưng cô thực ra lại khá là vô tích sự không chừng. Ít nhất thì, về mặt quan hệ với mọi người, cô có rất nhiều vấn đề.
Mà cứ liếc liếc thế này cũng tiện.
(Okay)
Tôi ra dấu OK, truyền đạt lại câu trả lời cho cô.
Vài giây sau Shimotsuki nhìn lại hướng này, có vẻ như đã nhận được tín hiệu.
Không khó để hiểu được khi nhìn thấy cái vẻ mặt mừng rơn kia.
Dù bình thường không hay nói gì, nhưng có vẻ cô khá là dễ biểu lộ cảm xúc.
Chỉ là ăn cơm chung thôi mà đã vui đến thế... cậu ta đúng là đáng yêu thật――
Danh sách chương