Nhờ sự hợp tác của Sieg, một nhà thám hiểm Hầm Ngục mà chúng tôi tình cờ gặp được, cả bọn đã có thể hoàn thành yêu cầu của học viện.
Tổ đội sau đó đã giải tán và tôi phải chia tay với cô Elna và Snow. Sau đó, chị và tôi quay trở về cư dinh nhà Hellvilleshine.
Nói ra có vẻ thừa thãi nhưng tôi đã phải chiều theo cái miệng liên thanh của người chị đáng kính suốt cả quãng đường về.
“Chị chắc chắn ngài Sieg là một người đàn ông vô cùng xuất sắc! Cả hai người bọn chị đều ngang tuổi nhau vậy mà ngài ấy đã mạnh đến nhường đó rồi! Em có thấy cách một mình ngài ấy lao lên quét sạch Hầm Ngục không? Quả là một kiếm khách giang hồ phong nhã chỗ chê mà! Ngài ấy cứ như vị anh hùng bước ra từ truyện cổ tích vậy! Em cũng nghĩ thế phải không, Liner?!”
“Vâng vâng, em có nghĩ thế. Người chị đáng kính của em đã nói thì sao mà sai được chứ.”
“Đúng y như chị nói nhỉ?! So với tụi con trai trong học viện thì ngài ấy như ở một cảnh giới hoàn toàn khác vậy! Lập tức nhảy tới ứng cứu khi chị đang gặp khó khăn mà không đòi hỏi bất cứ điều gì cả! A, nhớ lại cũng khiến mặt chị đỏ hết cả lên rồi!”
Thái độ của tôi có nửa mùa thế nào đi chăng nữa thì chị ta vẫn không ngừng lải nhải ngài Sieg này ngài Sieg nọ. Tôi thường chen vào với mấy câu vô cảm như là “Vâng vâng” hay “Chị nói đúng rồi”, nhưng thâm tâm tôi vẫn không khỏi lấy làm ngạc nhiên về đầu óc thật thà và ngây thơ của bà chị mình.
Sau một lúc thì cả hai cũng về tới cổng nhà. Tới lúc này tôi mới có thể được ngơi nghỉ. Tôi đã đem được chị mình lành lặn về nhà, riêng điều đó thôi cũng khiến tôi cảm thấy tự hào về bản thân rồi. Thế nhưng tôi vẫn chưa thể đánh mất cảnh giác vội. Trong cư dinh chắc chắn đang có các anh chị của tôi, và tôi cần phải đi chào hỏi từng người một. Ngay khi bản thân vừa định tiến vào nơi đầy hào nhoáng kia, bất thình lình có ai đó bước ra từ bên trong. Trước việc bản thân đã lọt vào tầm mắt của người ấy, mặt tôi cố nhăn thành một nụ cười.
“A-Anh Hine? Sao anh lại đến đây vậy?”
“Ối chà, không phải anh Hine đây sao.”
Tôi được biết rằng các anh chị của mình đang ở đây, nhưng chẳng ai bảo tôi là trong đó có cả người ấy nữa. Điệu bộ hai người bọn tôi giờ chắc đang bối rối lắm đây.
“Fran và Liner? À phải rồi, đây là thời điểm ấy trong năm nhỉ? Anh ra đây vì có một việc quan trọng mà anh đang phải chạy đôn chạy đáo thì mới có thể hoàn thành được.”
Anh yếu ớt mỉm cười trên cái khuôn mặt vẫn đẹp mã như mọi khi.
Hiếm thấy thật.
Tôi nghĩ vậy. Anh Hine đáng lý ra phải là tấm gương lí tưởng phản chiếu hình ảnh một vị hiệp sĩ thực thụ, nhưng giờ đây trước mặt chúng tôi là một anh chàng bẽn lẽn.
“Anh Hine, liệu có phải, anh đang mệt? Anh có muốn em xoa bóp vai hay làm gì khác không?”
“À, không sao đâu. Cơ mà… cho anh hỏi nhé, với em thì anh trông có vẻ mệt mỏi lắm à, Liner?”
“Đúng vậy ạ…”
“Ha ha, vậy thì tốt. Thế có nghĩa là dạo này anh đang làm việc rất chăm chỉ mà.”
Anh ấy đáp lại rồi mỉm cười như thể chẳng có gì đáng phải quan tâm.
Tôi có cảm giác rằng người anh cả của mình đã quay trở về với bộ dạng thường ngày, hình mẫu đại diện cho danh nghĩa hiệp sĩ của Whoseyards—một con người chính trực và không bao giờ bài trừ bất kỳ sự bất đồng nào, cùng một nụ cười sưởi ấm trái tim cho mọi người xung quanh.
“Đến lúc anh phải đi rồi. Thực ra thì chưa bao giờ anh phải bận bịu đến nhường này đâu.”
“Chưa bao giờ bận bịu như này ư? Anh Hine, nếu được thì, em có thể giúp—”
“Không cần đâu. Mình anh là ổn rồi. Đúng hơn là anh muốn được tự mình làm việc này.”
Việc anh ấy không chần chừ mà đáp lại khiến tôi phần nào an tâm. Đương nhiên là tôi cũng đoán được câu trả lời đó rồi. Đời nào một người tuyệt vời lại cần đến sự giúp đỡ của một tên hiệp sĩ rác rưởi chứ. Khác với một đứa con nuôi như tôi, anh ấy là một quý tộc thực thụ, một hiệp sĩ đường đường chính chính―Ah, đó chính là anh Hein, người anh trai mà tôi vẫn hằng ngưỡng mộ. Và vì niềm tin chắc rằng không có gì là không nằm trong tầm tay của anh ấy, tôi cũng lập tức đáp lại:
“Đã rõ, thưa anh trai.”
“À, còn chuyện nữa. Ở học viện thế nào, Liner?”
Anh cất tiếng hỏi.
Con người hoàn hảo ấy đang lo lắng cho kẻ kém cỏi như tôi kìa.
“Em vẫn ổn thưa anh. Vừa đúng hôm nay bọn em đã hoàn thành yêu cầu của học viện mà không gặp trắc trở nào cả.”
Chỉ có anh Hine là người duy nhất trong gia đình tử tế với tôi như vậy. Kể cả khi sánh với những người cùng gia tộc Hellvilleshine, anh ấy vẫn nằm ở một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt. Đúng vậy, anh ấy chính là hiệp sĩ đứng trên tất cả những hiệp sĩ.
“Đúng như anh nghĩ, em mạnh hơn anh rất nhiều. Không hổ danh là người em trai mà anh luôn tự hào.”
Không đúng, anh mới là người đáng tự hào ở đây. Không chỉ mạnh mẽ hơn bất kì ai, đức tính khiêm tốn của anh ấy là không ai sánh bằng. Có lẽ đến cả ngài Sieg cũng không thể nào đọ được. Chắc chắn rằng—anh Hine mới xứng đáng là vai vị anh hùng trong câu chuyện cổ tích. Nghĩ là vậy nhưng tôi không nói ra điều đó bởi người chị gái ngây thơ vẫn đang ở bên cạnh.
“Vậy thì… Tạm biệt, Liner, Fran.”
“Vâng ạ, gặp anh sau, anh trai.”
“Hẹn gặp lại, anh trai!”
Fran đáp.
Và thế là hai bọn tôi tiễn biệt người anh trai hiệp sĩ hoàn hảo của mình với đôi mắt tràn trề sự ngưỡng mộ như mọi khi. Nhưng rốt cuộc thì cơn ớn lạnh ban nãy là gì? Tại sao tự nhiên tôi lại thấy nặng nề thế này? Lời nói của anh ấy khi chia tay bỏ lại cho tôi một cảm giác khó chịu. Cứ như có điều gì đó đã trở nên không thể cứu vãn được nữa…
“Này, Liner! Giờ thì xoa bóp vai chị như đã nói đi nào.”
Câu nói vui vẻ của chị kéo tôi ra khỏi cơn mơ màng.
“Hả? Tại sao?”
“Chính em là người đề xuất còn gì?”
“Người em mời xoa bóp là anh Hine. Em nhớ mình đâu có đả động gì tới chị.”
“Sai rồi. Chị đây đang nhờ mày dưới tư cách chị gái. Mát xa đi!”
“Rồi rồi, em làm đây.”
Sau đó, hai bọn tôi quay vào trong gia phả, bỏ lại anh Hine phía sau…
Nhìn lại thì có lẽ đó chính là giao lộ của bọn tôi. Để rồi mọi thứ sẽ hội tụ vào ngày lễ Giáng Sinh. Bao gồm cả sự bắt đầu cho công cuộc thanh lí tất cả các món nợ mà tôi đã dồn nén lại cho đến tận ngày hôm ấy. Đó chính là khởi đầu cho câu chuyện thực sự của Liner Hellvilleshine…
Tổ đội sau đó đã giải tán và tôi phải chia tay với cô Elna và Snow. Sau đó, chị và tôi quay trở về cư dinh nhà Hellvilleshine.
Nói ra có vẻ thừa thãi nhưng tôi đã phải chiều theo cái miệng liên thanh của người chị đáng kính suốt cả quãng đường về.
“Chị chắc chắn ngài Sieg là một người đàn ông vô cùng xuất sắc! Cả hai người bọn chị đều ngang tuổi nhau vậy mà ngài ấy đã mạnh đến nhường đó rồi! Em có thấy cách một mình ngài ấy lao lên quét sạch Hầm Ngục không? Quả là một kiếm khách giang hồ phong nhã chỗ chê mà! Ngài ấy cứ như vị anh hùng bước ra từ truyện cổ tích vậy! Em cũng nghĩ thế phải không, Liner?!”
“Vâng vâng, em có nghĩ thế. Người chị đáng kính của em đã nói thì sao mà sai được chứ.”
“Đúng y như chị nói nhỉ?! So với tụi con trai trong học viện thì ngài ấy như ở một cảnh giới hoàn toàn khác vậy! Lập tức nhảy tới ứng cứu khi chị đang gặp khó khăn mà không đòi hỏi bất cứ điều gì cả! A, nhớ lại cũng khiến mặt chị đỏ hết cả lên rồi!”
Thái độ của tôi có nửa mùa thế nào đi chăng nữa thì chị ta vẫn không ngừng lải nhải ngài Sieg này ngài Sieg nọ. Tôi thường chen vào với mấy câu vô cảm như là “Vâng vâng” hay “Chị nói đúng rồi”, nhưng thâm tâm tôi vẫn không khỏi lấy làm ngạc nhiên về đầu óc thật thà và ngây thơ của bà chị mình.
Sau một lúc thì cả hai cũng về tới cổng nhà. Tới lúc này tôi mới có thể được ngơi nghỉ. Tôi đã đem được chị mình lành lặn về nhà, riêng điều đó thôi cũng khiến tôi cảm thấy tự hào về bản thân rồi. Thế nhưng tôi vẫn chưa thể đánh mất cảnh giác vội. Trong cư dinh chắc chắn đang có các anh chị của tôi, và tôi cần phải đi chào hỏi từng người một. Ngay khi bản thân vừa định tiến vào nơi đầy hào nhoáng kia, bất thình lình có ai đó bước ra từ bên trong. Trước việc bản thân đã lọt vào tầm mắt của người ấy, mặt tôi cố nhăn thành một nụ cười.
“A-Anh Hine? Sao anh lại đến đây vậy?”
“Ối chà, không phải anh Hine đây sao.”
Tôi được biết rằng các anh chị của mình đang ở đây, nhưng chẳng ai bảo tôi là trong đó có cả người ấy nữa. Điệu bộ hai người bọn tôi giờ chắc đang bối rối lắm đây.
“Fran và Liner? À phải rồi, đây là thời điểm ấy trong năm nhỉ? Anh ra đây vì có một việc quan trọng mà anh đang phải chạy đôn chạy đáo thì mới có thể hoàn thành được.”
Anh yếu ớt mỉm cười trên cái khuôn mặt vẫn đẹp mã như mọi khi.
Hiếm thấy thật.
Tôi nghĩ vậy. Anh Hine đáng lý ra phải là tấm gương lí tưởng phản chiếu hình ảnh một vị hiệp sĩ thực thụ, nhưng giờ đây trước mặt chúng tôi là một anh chàng bẽn lẽn.
“Anh Hine, liệu có phải, anh đang mệt? Anh có muốn em xoa bóp vai hay làm gì khác không?”
“À, không sao đâu. Cơ mà… cho anh hỏi nhé, với em thì anh trông có vẻ mệt mỏi lắm à, Liner?”
“Đúng vậy ạ…”
“Ha ha, vậy thì tốt. Thế có nghĩa là dạo này anh đang làm việc rất chăm chỉ mà.”
Anh ấy đáp lại rồi mỉm cười như thể chẳng có gì đáng phải quan tâm.
Tôi có cảm giác rằng người anh cả của mình đã quay trở về với bộ dạng thường ngày, hình mẫu đại diện cho danh nghĩa hiệp sĩ của Whoseyards—một con người chính trực và không bao giờ bài trừ bất kỳ sự bất đồng nào, cùng một nụ cười sưởi ấm trái tim cho mọi người xung quanh.
“Đến lúc anh phải đi rồi. Thực ra thì chưa bao giờ anh phải bận bịu đến nhường này đâu.”
“Chưa bao giờ bận bịu như này ư? Anh Hine, nếu được thì, em có thể giúp—”
“Không cần đâu. Mình anh là ổn rồi. Đúng hơn là anh muốn được tự mình làm việc này.”
Việc anh ấy không chần chừ mà đáp lại khiến tôi phần nào an tâm. Đương nhiên là tôi cũng đoán được câu trả lời đó rồi. Đời nào một người tuyệt vời lại cần đến sự giúp đỡ của một tên hiệp sĩ rác rưởi chứ. Khác với một đứa con nuôi như tôi, anh ấy là một quý tộc thực thụ, một hiệp sĩ đường đường chính chính―Ah, đó chính là anh Hein, người anh trai mà tôi vẫn hằng ngưỡng mộ. Và vì niềm tin chắc rằng không có gì là không nằm trong tầm tay của anh ấy, tôi cũng lập tức đáp lại:
“Đã rõ, thưa anh trai.”
“À, còn chuyện nữa. Ở học viện thế nào, Liner?”
Anh cất tiếng hỏi.
Con người hoàn hảo ấy đang lo lắng cho kẻ kém cỏi như tôi kìa.
“Em vẫn ổn thưa anh. Vừa đúng hôm nay bọn em đã hoàn thành yêu cầu của học viện mà không gặp trắc trở nào cả.”
Chỉ có anh Hine là người duy nhất trong gia đình tử tế với tôi như vậy. Kể cả khi sánh với những người cùng gia tộc Hellvilleshine, anh ấy vẫn nằm ở một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt. Đúng vậy, anh ấy chính là hiệp sĩ đứng trên tất cả những hiệp sĩ.
“Đúng như anh nghĩ, em mạnh hơn anh rất nhiều. Không hổ danh là người em trai mà anh luôn tự hào.”
Không đúng, anh mới là người đáng tự hào ở đây. Không chỉ mạnh mẽ hơn bất kì ai, đức tính khiêm tốn của anh ấy là không ai sánh bằng. Có lẽ đến cả ngài Sieg cũng không thể nào đọ được. Chắc chắn rằng—anh Hine mới xứng đáng là vai vị anh hùng trong câu chuyện cổ tích. Nghĩ là vậy nhưng tôi không nói ra điều đó bởi người chị gái ngây thơ vẫn đang ở bên cạnh.
“Vậy thì… Tạm biệt, Liner, Fran.”
“Vâng ạ, gặp anh sau, anh trai.”
“Hẹn gặp lại, anh trai!”
Fran đáp.
Và thế là hai bọn tôi tiễn biệt người anh trai hiệp sĩ hoàn hảo của mình với đôi mắt tràn trề sự ngưỡng mộ như mọi khi. Nhưng rốt cuộc thì cơn ớn lạnh ban nãy là gì? Tại sao tự nhiên tôi lại thấy nặng nề thế này? Lời nói của anh ấy khi chia tay bỏ lại cho tôi một cảm giác khó chịu. Cứ như có điều gì đó đã trở nên không thể cứu vãn được nữa…
“Này, Liner! Giờ thì xoa bóp vai chị như đã nói đi nào.”
Câu nói vui vẻ của chị kéo tôi ra khỏi cơn mơ màng.
“Hả? Tại sao?”
“Chính em là người đề xuất còn gì?”
“Người em mời xoa bóp là anh Hine. Em nhớ mình đâu có đả động gì tới chị.”
“Sai rồi. Chị đây đang nhờ mày dưới tư cách chị gái. Mát xa đi!”
“Rồi rồi, em làm đây.”
Sau đó, hai bọn tôi quay vào trong gia phả, bỏ lại anh Hine phía sau…
Nhìn lại thì có lẽ đó chính là giao lộ của bọn tôi. Để rồi mọi thứ sẽ hội tụ vào ngày lễ Giáng Sinh. Bao gồm cả sự bắt đầu cho công cuộc thanh lí tất cả các món nợ mà tôi đã dồn nén lại cho đến tận ngày hôm ấy. Đó chính là khởi đầu cho câu chuyện thực sự của Liner Hellvilleshine…
Danh sách chương