Translator: Melinoe
__________________________________
Rắc.
Lá hành bị bẻ gãy phát ra âm thanh vui tai hơn cậu tưởng. Kết cấu của nó cũng rất tốt nữa.
Ahhh.
Ngay khi cậu vừa nhai lá hành, vị cay nồng lan ra khắp miệng cậu. Cơ thể cậu cũng nóng lên vì vị cay tê tái đó. Lỗ chân lông cậu mở rộng và mồ hôi thì đổ ra như mưa.
Cậu nuốt nước bọt.
Sejun lau mồ hôi và tiếp tục nhai. Tuy nhiên, vị ngọt mà cậu mong chờ lại không tới.
"Mình cứ nghĩ là vị ngọt sẽ đậm hơn vì nó đã cay hơn trước cơ..."
Có vẻ như vị hành đã biến thành 100% cay.
Ực.
Khi cậu nuốt hành lá xuống bụng, vị cay đã biến mất hoàn toàn. May mắn thay, nó đã không khiến bụng cậu khó chịu.
"Hay rồi, vậy là giờ mình có thể ăn hành khi thèm cay."
Rộp. Rộp.
Sejun tiếp tục ăn hành lá, thứ chỉ có mỗi vị cay. Bây giờ, cậu phải thỏa mãn cơn đói của bản thân trước.
Vậy nên Sejun đã ăn một nhánh hành lá trong khi người đầm đìa mồ hôi. Bằng vài cách nào đó, càng đổ nhiều mồ hôi, cậu càng thấy cơ thể mình nhẹ nhõm hơn.
Rộp. Rộp.
Sejun lấp đầy bụng mình bằng hành lá, rồi bẻ chúng một cách không thương tiếc để tạo bóng râm cho chỗ cậu ngồi. Nó "tất nhiên" không phải là vì cậu đang trút giận lên đám hành vì nó chả ngọt tí nào cả rồi.
"Chà... Không có thứ gì là tuyệt đối cả. Mình đã có chút xíu hi vọng đấy."
Cậu đặt hành lá hỏng ở nơi có ánh mặt trời chiếu xuống. Hôm nay cậu bắt đầu công việc trễ hơn một chút bởi vì đống hành lá, nhưng nó cũng chả ảnh hưởng gì. Công việc là...
Tọc. Tọc. Tọc.
Tưới nước cho cây trồng và
- .....
Nhìn chằm chằm vào lỗ hổng trên trần hang.
Tuy nhiên, dường như đã có thứ gì đó khiến cậu bớt chán hơn.
Trong lúc cậu nhìn vô định lên trần, những cây hành đã lớn nhanh như Thánh Gióng.
- Mấy cây hành thường mọc lên nhanh như vậy sao?
Cậu thậm chí còn kiểm tra thời gian trên điện thoại để xem liệu đó có phải là do cậu tưởng tượng ra không. Những cây hành lá tăng trưởng khoảng 10cm mỗi tiếng. Tốc độ phát triển thật đáng kinh ngạc. Sejun, người không có tí kiến thức làm nông nào, cho rằng đây là điều không thể.
- Hay là do chúng nó được trồng bên trong tòa tháp nên mới vậy?
Ngoài điều đó ra thì chẳng có gì đáng nghi hết. Chúng chỉ là những cây hành bình thường mà cậu đã mua từ siêu thị. Nếu đây thực sự là hạt giống cho ra cây hành dài 10cm mỗi giờ, nó chắc chắc sẽ được gọi là 'Những cây hành vàng'.
- Nhưng mà đám này thì chẳng lớn được tí nào.
Sejun liếc nhìn nơi cậu đã trồng cà chua bi và khoai lang bên cạnh những cây hành. Nếu đất là lí do mà mấy cây hành lớn nhanh một cách thần kì, vậy thì mấy cây còn lại cũng nên phát triển tốt như thế chứ?
Tuy nhiên, mặt đất lại chẳng có bất cứ sự thay đổi nào.
- Đất này chỉ phù hợp để trồng hành thôi ư?
Cậu hoài nghi mà nhìn kỹ hơn.
- Huh?!
Khi quan sát kĩ hơn, khoảnh đất nơi trồng khoai lang vẫn y như trước, nhưng phần đất trồng cà chua bi lại có vẻ hơi nhô lên. Sejun nằm xuống mặt đất, tập trung hết các nơ ron thần kinh mà nhìn chằm chằm vào phần đất lồi lên ấy.
- Ah!
Chính là nó!
(...i...)
Một cái cuống xanh với cái đầu màu vàng sáng lấp lánh e thẹn nhô lên giữa lớp đất.
- Một, hai, ba...
Có tổng cộng 52 mầm cây. Sejun lại nhìn chằm chằm vào luống cà chua bi một hồi lâu.
- Hehehe. Đáng yêu vãi xoài.
Cậu cảm thấy rất tự hào khi nhìn vào đám cây mà bản thân tự trồng và thấy chúng nó lớn khỏe béo đẹp, giống như thể làm bố vậy.
*************
Bíp - Bíp - Bíp - Bíp
[ Ngày 15 tháng 5, 6 giờ sáng ]
Sejun mở mắt đón chào buổi sáng của ngày thứ sáu ở nơi này. Ngày hôm qua cậu đã dành cả ngày chỉ để nhìn mấy luống cà chua bi. Chúng nó không lớn nhanh như hành lá, nhưng nhìn chúng lớn từng chút từng chút một cũng khiến cậu cảm thấy no mà không cần ăn uống.
- Ha!
Sejun nhẹ nhàng đứng dậy. Dần dà, cơ thể cậu cứ nhẹ hơn ngày qua ngày. Lúc đầu, cậu tưởng rằng đó là bởi vì mệt mỏi do làm việc quá độ đã thuyên giảm, nhưng gần đây, cậu bắt đầu nghĩ rằng có lẽ không phải vậy.
- Xem nào. Mấy bé mầm của chúng ta đã lớn lên được xíu nào chưa?
Ngay khi vừa thức dậy, Sejun đã tới xem luống cà chua bi mà không rửa mặt hay ăn uống gì cả. Cậu rất tò mò không biết chúng nó đã lớn bao nhiêu khi cậu đang say giấc nồng.
- Oh!
Phần gốc mầm, đầu mầm vàng xanh, hơi nứt ra.
Tuy nhiên, những cây hành lá đã mọc cao ngang người Sejun, chắn ánh sáng mặt trời của những chồi cà chua bi.
Rắc. Rắc.
Sejun không vui mà bẻ lá hành.
- Phù.
Sau khi bẻ hết tất cả cây hành, Sejun đã nhanh chóng đi thẳng tới chỗ cái ao.
Xoạt! Xoạt!
Cậu nhanh chóng rửa mặt và
Ực. Ực. Ực.
Đổ đầy nước và chai và túi nhựa để tưới khoảnh đất quanh mấy chồi cà chua bi, hành lá và luống khoai lang.
- Anh không ghét mấy chú, mấy chú cũng biết mà.
Cậu đặc biệt tưới cho hành rất nhiều nước.
Khi cậu tưới xong
Ọc ọc ~
Dạ dày của cậu đòi được trả công, như thể lao động không thể không có lương.
- Đến giờ ăn sáng rùi.
Sejun bỏ một cọng hành mới bẻ vào miệng.
Rộp. Rộp.
Sau khi ăn mỗi lá hành thay vì khoai lang và cà chua bi vào ngày hôm qua, cậu nghĩ mình có thể thỏa mãn cơn đói của mình.
Cậu không đói, và cũng không thấy cạn kiệt năng lượng. Bằng một cách nào đó, cậu có cảm giác như thể mình đã hấp thụ được hết carbonhydrates.
Và, điều quan trọng nhất, cậu có nhiều hành vãi chưởng. Mỗi ngày dài khoảng 180cm, quá nhiều hành khiến cậu rất khó để xử lí hết chúng.
"Từ giờ mình sẽ phơi khô và lưu trữ chúng vậy."
Với tình hình hiện tại, có vẻ như hành lá đang lớn tốt sẽ không đột nhiên dừng phát triển, nhưng Sejun vẫn quyết định chuẩn bị cho những tai nạn bất ngờ.
Không ai có thể đoán trước điều gì cả. Ai mà biết được cậu sẽ bị mặc kẹt ở nơi sống không ai biết chết không ai hay thế này chứ?
Cậu sẽ trồng số cà chua bi và khoai lang còn lại để có thêm nhiều lương thực trong tương lai.
Bịch. Bịch.
Se-jun đào đất và trồng cà chua bi và khoai lang.
Và sau đó,
Lách tách. Lách tách.
- Lớn khỏe lớn đẹp nha mấy cưng.
Cậu tưới cho chúng rất nhiều nước kèm thêm lời động viên và ngồi vào chỗ cố định của mình, một tảng đá bằng phẳng, nơi có ánh nắng mặt trời chiếu rọi. Cậu có cảm thành tựu sau khi làm được điều gì đó hữu ích.
- Trời đẹp thật đấy.
Bầu trời trong xanh và đẹp đẽ.
Lòng người thật hay thay đổi thất thường, cậu thầm nghĩ. Mặc dù ngày hôm qua còn thấy hơi ngột ngạt, nhưng hôm nay cậu lại thấy bầu trời thật dễ chịu.
Nghĩ lại thì cậu đã nhìn chằm chằm vào bầu trời trong nhiều ngày liền.
- Mình chưa bao giờ thực sự dành thời gian để quan sát bầu trời trong những ngày còn làm việc ở công ty… Mình đang sống, một cách đúng nghĩa.
Tuy nhiên, cảm giác đó chỉ tồn tại trong thời gian ngắn.
- Hình như thiếu thiếu một thứ gì đó thì phải. Giá như mình có cà phê ở đây thì hay rồi.…
Cậu thực sự thèm một ly Americano đá với Extra-shot đấy. Cậu nhớ hồi còn sống ở thành phố ghê. [note51215]
Khi Se-jun nhìn lên bầu trời, bắt đầu hồi tưởng về cuộc sống thành thị.
Bíp - Bíp
Cậu nhận được thông báo rằng pin điện thoại đã giảm xuống dưới 20%. Cậu đã đặt màn hình ở chế độ tiết kiệm pin và chỉ xem khi cần, nhưng cậu vẫn không thể ngăn việc nó sẽ hết pin.
- Mình sẽ sạc nó bằng cái này vậy.
Sejun mở máy tính của mình và nhấn nút nguồn. Một chiếc điện thoại sẽ tiêu thụ ít pin hơn và có chức năng báo thức sẽ hữu ích hơn một cái laptop.
Blink.
Màn hình máy tính sáng lên, hiển thị cửa sổ Excel với công việc vẫn còn đang dang dở. Đó là một bản ước tính để gửi cho một khách hàng mà cậu chưa hoàn thành ở công ty và định để về nhà làm nốt.
Click.
Se-jun đóng cửa sổ Excel mà không chút do dự. Tất nhiên, cậu đã không lưu bất cứ thứ gì. Mặc dù đó là bản ước tính đã khiến cậu khốn đốn trong vài ngày, nhưng cậu lại không hề cảm thấy hối hận. Hơn nữa, cũng đã quá muộn.
- Người khác sẽ làm thay mình thôi.
Cậu thấy hơi thương cho người sẽ phải làm hộ cậu, nhưng cậu không thể làm gì trong tình huống này cả.
Se-jun kết nối điện thoại thông minh và máy tính xách tay của mình và sạc điện thoại. Cậu cũng bật chế độ tiết kiệm pin cho laptop để giảm tiêu hao pin.
Và trong khi điện thoại của cậu đang sạc, cậu lại nhìn vào những mầm cà chua bi.
Cho dù nhìn bao nhiêu lần đi nữa thì nó vẫn khiến cậu cảm thấy dễ chịu.
Sau một hồi ngắm nhìn những chồi cà chua bi
Tách. Tách. Tách.
Nước từ trên cao bỗng chốc rơi xuống.
- Hả? Trời đang mưa ư?
Sejun biết thừa điều đó không đúng, ngay cả khi cậu ấy đang chứng kiến điều đó. Thời tiết trong tòa tháp lúc nào cũng đẹp, ngoại trừ một vài tầng đặc biệt.
"Có thể là một con quái vật chăng?!"
Cậu nổi da gà khi tưởng tượng cảnh một con quái vật đang thèm thuồng nhìn xuống chỗ cậu và chảy nước dãi. Se-jun vội vàng ngẩng đầu lên.
Nhưng
- Huh?!
Trên cái lỗ trên trần hang, có một con thỏ nhỏ màu trắng đang chảy dãi khi nó nhìn xuống cái hố.
“Nó cũng là quái vật sao?”
Sejun tự hỏi liệu con thỏ mà cậu nhìn thấy trước mắt có phải là một con quái vật hung mãnh hay không, thì đột nhiên
Chít!
Khi mắt của hai người chạm nhau, nó kêu lên một tiếng dễ thương và nhảy xuống cái hố.
Boing~
- Ồ?!
Nguy hiểm!
Sejun theo bản năng đưa tay về phía con thỏ đang rơi xuống, không biết nó có phải là yêu quái hay không.
Tuy nhiên, con thỏ đã điều chỉnh hướng rơi của mình bằng đôi tai dài của nó, tránh được tay của Sejun, dùng cả hai chân giẫm lên vai cậu và đáp xuống đất an toàn.
- ……
Cậu có hơi xấu hổ khi giơ tay lên trời như thế.
Đúng lúc đó
Chít!
Con thỏ thận trọng tiếp cận cậu trong khi đi bằng hai chân và chỉ vào cây hành bằng ngón tay run rẩy của mình. Nhìn cách nó đi bằng hai chân, có lẽ nó không chỉ là một con thỏ bình thường.
- Ý mày là mày có thể ăn cái này không á?
Chít!
Con thỏ trả lời, gật đầu lia lịa. Đôi mắt nó như thể đang tha thiết cầu xin cậu chấp thuận vậy.
- Của mày đây.
Rắc.
Sejun bẻ cả một chiếc lá hành đưa cho con thỏ đó.
Rắc!
Rộp. Rộp.
Trong lúc con thỏ đang ăn, Sejun tranh thủ bứt thêm vài lá nữa. Và cậu quyết định bẻ hết luôn.
Bắt đầu từ bây giờ, Sejun sẽ bứt hành lá một lần vào lúc 6 giờ sáng và một lần vào lúc 2 giờ chiều để cà chua bi có thể đón ánh nắng mặt trời.
Rộp. Rộp.
Con thỏ vẫn đang ăn ngon lành. Nó đã ăn được một đoạn hành lá dài tương đương với hai đốt ngón tay rồi.
Sejun nhìn con thỏ rồi lại nhìn những quả cà chua bi.
- Uh?!
(…’ ‘…)
Ngọn của mấy cây cà chua bi đang dần hé mở. Chẳng mấy chốc, chúng sẽ mọc lá thôi.
Đã bao lâu rồi nhỉ?
Ọc Ọc Ọc ~
Cậu có thể nghe thấy tiếng con thỏ đang ngủ bên cạnh. Căng da bụng thì trùng da mắt thôi. Với cả tiếng ngáy khe khẽ của nó khá dễ thương.
Đúng lúc, chú thỏ giật mình tỉnh giấc khi cảm nhận được ánh mắt của Sejun.
Con thỏ lắc đầu để xua đi cơn buồn ngủ.
Và sau đó,
Chít!
Nó nhảy lên với một tiếng kêu mạnh mẽ.
Tách.
Con thỏ cầm cây hành lá bằng một tay và dễ dàng nhảy trở lại miệng hố.
Chít.
Trước khi rời đi, chú thỏ cúi đầu cảm ơn Sejun.
"Chú em đến chỉ để ăn và rồi nguẩy đít bỏ đi vậy hả?"
Dù nó hơi vô ơn nhưng Sejun vẫn vẫy tay chào tạm biệt. Đó là một cuộc gặp gỡ dù ngắn ngủi, nhưng cũng thật dễ chịu.
Trong khi Sejun vẫy tay, con thỏ đã rời đi.
- ......
Dù chỉ là một khắc thoáng qua, nhưng cậu vẫn cảm thấy trống rỗng. Sejun vứt tâm trạng của mình phía sau và quay đầu ngắm đám cây cà chua bi.
Trong khi đó, những cây con đã tập trung sức lực và xòe lá rộng hơn nữa.
- Lớn nhanh lên nhé mấy bé iu.
Một lát sau,
(…Y…)
Như thể biết Sejun đang chờ đợi, đám cây cà chua bi bắt đầu bung ra từng cây một, để lộ hai chiếc lá xanh mơn mởn trên mỗi cây. Cảnh tượng những chiếc lá mỏng manh nhưng rực rỡ trồi lên thật tuyệt vời.
Bíp - Bíp - Bíp.
[Ngày 15 tháng 5, 10 PM]
Tiếng chuông báo buổi tối vang lên.
Nhưng đêm nay cậu không muốn ngủ. Cậu vẫn muốn tiếp tục ngắm nhìn cây con lớn lên, và rồi lại ngủ thiếp đi.
“…!”
Bộp. Bộp.
Sejun tỉnh dậy khi cảm nhận được có thứ gì đó đang đập nhẹ vào má mình.
- Huh? Gì thế?
Khi cậu mở mắt ra, chú thỏ chạy trốn ngày hôm qua đang dùng chân tát vào má c ậuđể đánh thức cậu dậy.
- Ưmm, mấy giờ rồi ta?
Sejun xem giờ.
[ Ngày 16 tháng 5, 5 AM ]
Sớm hơn thời gian thức dậy bình thường của cậu hẳn một tiếng.
- Nhưng trang phục của mày bị sao thế?
Con thỏ đội một chiếc mũ rơm có lỗ để thò tai ra ngoài và cầm trên tay một bình nước.
Chít.
Cậu nghe thấy tiếng kêu của một con thỏ khác vang lên đâu đây.
- Huh?
Sejun nhìn về phía phát ra âm thanh, nơi có một chú thỏ mảnh khảnh khác đang đeo tạp dề đang đứng.
Và sau đó
Gật đầu.
Con thỏ giao tiếp bằng mắt với Sejun rồi lịch sự chào anh.
"Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây thế?"
Ngày thứ 7 bị lạc.
Sejun dậy sớm hơn mọi lần một chút, và một cặp thỏ đã vào hang.