VOL17 SHORT STORY 1: HÔM NAY, TÔI LẠI CHIẾN THẮNG MỘT LẦN NỮA!
… Tôi gọi Kazuma, người đang trườn dài trên chiếc ghế sofa, như thường lệ vuốt ve Chomusuke nằm trên đùi anh ấy.
“Kazuma, nếu như anh đang rảnh, anh có thể đi cùng với em một chút được không?”
Nghe xong điều đó, Kazuma ngước nhìn về phía tôi mà nói,
“Nếu em muốn thực hiện mấy cái thói quen hàng ngày của mình, thì hãy đợi cho tới lúc chúng ta ăn trưa xong. Nếu để chọn một nhân chứng cho cuộc đấu tay đôi của em với ai đó, thì hãy nhờ Aqua người có thể sử dụng ma pháp phục hồi. Còn nếu em muốn anh đi theo chỉ để giúp em mua mấy thứ đồ vặt vãnh, vậy thì Darkness có thể giúp em.”
“Không đúng một chút nào! Anh nghĩ em là một người như thế nào vậy!?
Nói một cách mơ hồ, nhưng nếu tôi thừa nhận, tôi sẽ thua mất.
Và pháp sư mạnh nhất của Hồng Ma Tộc plà người không có khả năng bị đánh bại.
“Anh có muốn một cuộc hẹn hò khô… Anh không cần phải nhảy dựng lên như vậy! Anh làm cho Chomusuke giật bắn lên kìa!”
_Và trong khi chúng tôi lang thang xung quanh Axel, Kazuma nghiêng đầu mà nói,
“…Megumin, trả lời anh, em đã mời anh cho một cuộc hẹn hò, phải không?”
“Yup. Khi chúng ta đi dạo bên nhau như thế này, chẳng phải rất giống một cuộn hẹn hò sao?
Kazuma đã nhăn nhó nãy giờ cũng được một lúc rồi, mặc dù tôi không hiểu nổi anh ấy đang không hài lòng về điều gì.
“Phải phải, cơ mà, những kẻ đang lén lút theo sau chúng ta từ nãy tới giờ là mấy đứa bạn cùng lớp của em đúng không? Em chi đang dụ anh để thể hiện trước mặt bọn họ, đúng không?
Thật vậy, đúng như lời Kazuma nói, ba người bạn cùng lớp cũ của tôi đang theo dõi tôi.
Một trong số đó là đối thủ của tôi, Yunyun.
Vậy hai người còn lại chắc hẳn là Furikura và Dondonka, hoặc một ai đó giống như vậy.
Tôi không biết tại sao họ lại đi theo chúng tôi như vậy. Có lẽ họ đang dư giả qúa nhiều thời gian.
“Thì, đúng là em muốn khẳng định chiến thắng của mình đối với những kẻ thua cuộc đang ở độ tuổi mà đáng lý họ phải đang lùng xục một anh bạn trai, nhưng việc em muốn hẹn hò với anh cũng là thật, Kazuma,”
Tôi nói cho Kazuma những cảm xúc chân thật ấy, mặt anh ửng đỏ lên và anh bắt đầu hành xử một cách đáng nghi.
“À-à…Anh hiểu…Vậy thì, anh ổn với việc đó…”
Nhìn thấy những cử chỉ lúng túng của Kazuma, đột nhiên những kẻ đang theo dõi tôi phun ra những tiếng thét và tiếng thì thầm.
Tôi cá rằng ba người bọn họ đang đặt đến đỉnh điểm của sự phấn khích.
Và, Kazuma mở miệng nói, như thể anh ấy vừa nhớ ra điều gì đó.
“Em biết không, những cuộc hẹn hò mà anh biết thì thường hao gồm nhiều lời tán tỉnh hơn. Như là bước chung với đôi tay đan xen và hôn lấy nhau mỗi khi ánh mắt hai người chạm phải.”
“Em có thể hiểu được về chuyện nắm tay, nhưng nếu như chúng ta hôn nhau ngay giữa đường như thế này, những Mạo hiểm giả khác sẽ trêu chọc chúng ta đó, anh biết không? Và, làm việc ấy ngay trước cặp mắt của đám bạn cùng lớp em thì thật xấu hổ…”
Tôi tình cờ nắm lấy bàn tay anh ấy, và một lần nữa những tiếng thét như bị bóp nghẹt phát lên từ phía sau lưng tôi.
Tôi thực sự chỉ mong họ sẽ ngừng rình rập tôi và tìm một nơi nào khác để chơi.
Kazuma cũng có vẻ đã nghe thấy họ, anh nở một nụ cười tự tin với tôi.
“Ha…Vậy thì, hôm nay, hãy thể hiện cho bạn cùng lớp em thấy được em đã trở nên như thế nào khi bước lên nấc thang của tuổi trưởng thành. Giao mọi chuyện cho anh, anh cũng biết một vài điều hữu ích cho những thứ như này.”
“Kazuma, mỗi khi anh trở nên tự cao vậy, anh luôn làm mọi thứ rối lên, vậy nên xin anh đừng làm mấy chuyện không cần thiết.”
Anh ấy chắc chắn sẽ làm mọi thứ theo ý mình, nên tôi sẽ phải kìm hãm lại anh ấy.
Ba người bọn họ chắc chắn sẽ lết về nhà trong nước mắt sau khi thấy chúng tôi tán tỉnh nhau.
Vậy thì, một khi họ rời đi_
“Chờ đã, có phải anh vừa nói ‘Làm những điều như vậy trước mặt các bạn cùng lớp của em’? Nghĩa là…”
“Yup, chính xác là những gì em vừa nghĩ! Nào, hãy tiếp tục với cuộc hẹn hò của hai ta đi!”
Anh ấy trở nên vụng về và ngốc nghếch hơn bao giờ hết, nhưng đây chính là điều mà tôi yêu ở anh ấy.
Tôi cúi gằm xuống che đi khuôn mặt đang đỏ lựng lên, tôi kéo tay Kazuma và cố gắng để rời đi-
“Mới chỉ một khoảng thời gian ngắn từ lần cuối chúng ta gặp nhau, vậy mà cậu đã thực sự thay đổi…”
Phía trước của tôi bị chặn bởi một Funikura đỏ mặt.
“Cậu định làm gì hả, Furikura? Cậu vẫn chưa hài lòng với việc rình rập, và giờ cậu xuất hiện để cản đường luôn sao!?”
“Tôi là Funifura! Trước tiên hãy nhớ lấy tên của tôi trước! Và tôi không hề theo dõi cậu vì những lợi ích cá nhân. Tôi tới đây để gửi bức thư này, nhưng tôi không thể chịu đựng được việc hai người quyến rũ nhau thêm một chút nào nữa…”
Nói rồi Funifura đẩy bức thư vào tay tôi trong khi cố gắng giấu đi khuôn mặt bẽn lẽn của cô ấy.
“Bức thư này là từ cha mẹ và Komekko…X-Xin lỗi, tôi thực sự đã nghĩ cậu ra tận đây chỉ để chơi trò gián điệp, vậy nên tôi đã cố gắng hết sức để diễn một cách ra trò…”
“Y_Yunyun đã nói rằng hai người các cậu thực sự đã tiến triển thành một thứ gì đó, nhưng tôi vẫn thực sự không thể tin được vào mắt mình! Không có lý nào người không có một chút cảm xúc nào với mấy thứ tình yêu lại có thể đánh bại tôi…”
Tôi không còn là một đứa trẻ đi để tâm mấy chuyện thắng hay thua nữa.
Và thành thật mà nói, tôi thực sự không thể làm ngơ đi về Funifura và những người còn lại lâu hơn được nữa, vậy nên tôi chỉ ước rằng họ sẽ nhanh chóng lên và rời khỏi nơi đây…
“Này, đủ rồi. Hai ta nên ở một mình chung với nhau, từ đó chúng ta mới tiến triển hơn được!”
“Tại sao anh lại chọn đúng lúc này để nói chứ!? Được rồi, ổn mà, em hiểu rồi. Về nhà nào!”
Từ những lời Kazuma nói, tôi vội giật lấy lá thư từ tay Funifura để che giấu đi sự thiếu bình tĩnh của mình.
Ổn mà, không hề xấu hổ một chút nào.
Nếu có bất cứ điều gì, tôi mong rằng họ sẽ truyền lại những tin tức này cho những người khác ở làng Hồng Ma.
Điều này có lẽ cũng sẽ đưa mối quan hệ kình địch giữa tôi và Yunyun đến hồi kết, và giáng một đòn chí mạng vào Funifura, người đã luôn đem tôi ra làm trò cười trong một khoảng thời gian dài…!
Funifura, người luôn trêu trọc tôi và Yunyun về vấn đề lãng mạn khi chúng tôi còn là bạn học cngf lớp, giờ đây cuối cùng cũng đã thừa nhận thất bại và sắp sửa như tan vỡ trong nước mắt-
“Waaaaaaaaaaa! Tôi không thể tin được chuyện này, nhưng có vẻ đúng như lời Yunyun nói hai người thực sự là một couple! Hai người chắc chắn đang bận bịu với việc sinh em bé!”
“Ch-Ch-Ch-Chúng tôi chưa tính xa đến thế! Chờ đã! Cậu không được lan những thông tin sai sự thật ấy!”
Funifura chạy biến sau khi để lại cho tôi những lời lố bịch đó, và tôi đuổi theo cô ấy-
Cre: Pea Quyen trong group Konosuba: Fantastic Days Việt Nam
Ps: Đây là short story của Vol 17 nhưng không có nghĩa là nó xảy ra sau vol 17 đâu nhé. Hầu hết hiếm có Short Story nào đặc biệt ảnh hưởng đến cốt truyện chính nên thường để đọc thêm thôi. Dựa theo tình tiết thì có lẽ phần truyện này nằm sau Vol 5 hoặc trong khoảng từ sau Vol 9 đến trc Vol 14 nhé - #Lâmlord.
… Tôi gọi Kazuma, người đang trườn dài trên chiếc ghế sofa, như thường lệ vuốt ve Chomusuke nằm trên đùi anh ấy.
“Kazuma, nếu như anh đang rảnh, anh có thể đi cùng với em một chút được không?”
Nghe xong điều đó, Kazuma ngước nhìn về phía tôi mà nói,
“Nếu em muốn thực hiện mấy cái thói quen hàng ngày của mình, thì hãy đợi cho tới lúc chúng ta ăn trưa xong. Nếu để chọn một nhân chứng cho cuộc đấu tay đôi của em với ai đó, thì hãy nhờ Aqua người có thể sử dụng ma pháp phục hồi. Còn nếu em muốn anh đi theo chỉ để giúp em mua mấy thứ đồ vặt vãnh, vậy thì Darkness có thể giúp em.”
“Không đúng một chút nào! Anh nghĩ em là một người như thế nào vậy!?
Nói một cách mơ hồ, nhưng nếu tôi thừa nhận, tôi sẽ thua mất.
Và pháp sư mạnh nhất của Hồng Ma Tộc plà người không có khả năng bị đánh bại.
“Anh có muốn một cuộc hẹn hò khô… Anh không cần phải nhảy dựng lên như vậy! Anh làm cho Chomusuke giật bắn lên kìa!”
_Và trong khi chúng tôi lang thang xung quanh Axel, Kazuma nghiêng đầu mà nói,
“…Megumin, trả lời anh, em đã mời anh cho một cuộc hẹn hò, phải không?”
“Yup. Khi chúng ta đi dạo bên nhau như thế này, chẳng phải rất giống một cuộn hẹn hò sao?
Kazuma đã nhăn nhó nãy giờ cũng được một lúc rồi, mặc dù tôi không hiểu nổi anh ấy đang không hài lòng về điều gì.
“Phải phải, cơ mà, những kẻ đang lén lút theo sau chúng ta từ nãy tới giờ là mấy đứa bạn cùng lớp của em đúng không? Em chi đang dụ anh để thể hiện trước mặt bọn họ, đúng không?
Thật vậy, đúng như lời Kazuma nói, ba người bạn cùng lớp cũ của tôi đang theo dõi tôi.
Một trong số đó là đối thủ của tôi, Yunyun.
Vậy hai người còn lại chắc hẳn là Furikura và Dondonka, hoặc một ai đó giống như vậy.
Tôi không biết tại sao họ lại đi theo chúng tôi như vậy. Có lẽ họ đang dư giả qúa nhiều thời gian.
“Thì, đúng là em muốn khẳng định chiến thắng của mình đối với những kẻ thua cuộc đang ở độ tuổi mà đáng lý họ phải đang lùng xục một anh bạn trai, nhưng việc em muốn hẹn hò với anh cũng là thật, Kazuma,”
Tôi nói cho Kazuma những cảm xúc chân thật ấy, mặt anh ửng đỏ lên và anh bắt đầu hành xử một cách đáng nghi.
“À-à…Anh hiểu…Vậy thì, anh ổn với việc đó…”
Nhìn thấy những cử chỉ lúng túng của Kazuma, đột nhiên những kẻ đang theo dõi tôi phun ra những tiếng thét và tiếng thì thầm.
Tôi cá rằng ba người bọn họ đang đặt đến đỉnh điểm của sự phấn khích.
Và, Kazuma mở miệng nói, như thể anh ấy vừa nhớ ra điều gì đó.
“Em biết không, những cuộc hẹn hò mà anh biết thì thường hao gồm nhiều lời tán tỉnh hơn. Như là bước chung với đôi tay đan xen và hôn lấy nhau mỗi khi ánh mắt hai người chạm phải.”
“Em có thể hiểu được về chuyện nắm tay, nhưng nếu như chúng ta hôn nhau ngay giữa đường như thế này, những Mạo hiểm giả khác sẽ trêu chọc chúng ta đó, anh biết không? Và, làm việc ấy ngay trước cặp mắt của đám bạn cùng lớp em thì thật xấu hổ…”
Tôi tình cờ nắm lấy bàn tay anh ấy, và một lần nữa những tiếng thét như bị bóp nghẹt phát lên từ phía sau lưng tôi.
Tôi thực sự chỉ mong họ sẽ ngừng rình rập tôi và tìm một nơi nào khác để chơi.
Kazuma cũng có vẻ đã nghe thấy họ, anh nở một nụ cười tự tin với tôi.
“Ha…Vậy thì, hôm nay, hãy thể hiện cho bạn cùng lớp em thấy được em đã trở nên như thế nào khi bước lên nấc thang của tuổi trưởng thành. Giao mọi chuyện cho anh, anh cũng biết một vài điều hữu ích cho những thứ như này.”
“Kazuma, mỗi khi anh trở nên tự cao vậy, anh luôn làm mọi thứ rối lên, vậy nên xin anh đừng làm mấy chuyện không cần thiết.”
Anh ấy chắc chắn sẽ làm mọi thứ theo ý mình, nên tôi sẽ phải kìm hãm lại anh ấy.
Ba người bọn họ chắc chắn sẽ lết về nhà trong nước mắt sau khi thấy chúng tôi tán tỉnh nhau.
Vậy thì, một khi họ rời đi_
“Chờ đã, có phải anh vừa nói ‘Làm những điều như vậy trước mặt các bạn cùng lớp của em’? Nghĩa là…”
“Yup, chính xác là những gì em vừa nghĩ! Nào, hãy tiếp tục với cuộc hẹn hò của hai ta đi!”
Anh ấy trở nên vụng về và ngốc nghếch hơn bao giờ hết, nhưng đây chính là điều mà tôi yêu ở anh ấy.
Tôi cúi gằm xuống che đi khuôn mặt đang đỏ lựng lên, tôi kéo tay Kazuma và cố gắng để rời đi-
“Mới chỉ một khoảng thời gian ngắn từ lần cuối chúng ta gặp nhau, vậy mà cậu đã thực sự thay đổi…”
Phía trước của tôi bị chặn bởi một Funikura đỏ mặt.
“Cậu định làm gì hả, Furikura? Cậu vẫn chưa hài lòng với việc rình rập, và giờ cậu xuất hiện để cản đường luôn sao!?”
“Tôi là Funifura! Trước tiên hãy nhớ lấy tên của tôi trước! Và tôi không hề theo dõi cậu vì những lợi ích cá nhân. Tôi tới đây để gửi bức thư này, nhưng tôi không thể chịu đựng được việc hai người quyến rũ nhau thêm một chút nào nữa…”
Nói rồi Funifura đẩy bức thư vào tay tôi trong khi cố gắng giấu đi khuôn mặt bẽn lẽn của cô ấy.
“Bức thư này là từ cha mẹ và Komekko…X-Xin lỗi, tôi thực sự đã nghĩ cậu ra tận đây chỉ để chơi trò gián điệp, vậy nên tôi đã cố gắng hết sức để diễn một cách ra trò…”
“Y_Yunyun đã nói rằng hai người các cậu thực sự đã tiến triển thành một thứ gì đó, nhưng tôi vẫn thực sự không thể tin được vào mắt mình! Không có lý nào người không có một chút cảm xúc nào với mấy thứ tình yêu lại có thể đánh bại tôi…”
Tôi không còn là một đứa trẻ đi để tâm mấy chuyện thắng hay thua nữa.
Và thành thật mà nói, tôi thực sự không thể làm ngơ đi về Funifura và những người còn lại lâu hơn được nữa, vậy nên tôi chỉ ước rằng họ sẽ nhanh chóng lên và rời khỏi nơi đây…
“Này, đủ rồi. Hai ta nên ở một mình chung với nhau, từ đó chúng ta mới tiến triển hơn được!”
“Tại sao anh lại chọn đúng lúc này để nói chứ!? Được rồi, ổn mà, em hiểu rồi. Về nhà nào!”
Từ những lời Kazuma nói, tôi vội giật lấy lá thư từ tay Funifura để che giấu đi sự thiếu bình tĩnh của mình.
Ổn mà, không hề xấu hổ một chút nào.
Nếu có bất cứ điều gì, tôi mong rằng họ sẽ truyền lại những tin tức này cho những người khác ở làng Hồng Ma.
Điều này có lẽ cũng sẽ đưa mối quan hệ kình địch giữa tôi và Yunyun đến hồi kết, và giáng một đòn chí mạng vào Funifura, người đã luôn đem tôi ra làm trò cười trong một khoảng thời gian dài…!
Funifura, người luôn trêu trọc tôi và Yunyun về vấn đề lãng mạn khi chúng tôi còn là bạn học cngf lớp, giờ đây cuối cùng cũng đã thừa nhận thất bại và sắp sửa như tan vỡ trong nước mắt-
“Waaaaaaaaaaa! Tôi không thể tin được chuyện này, nhưng có vẻ đúng như lời Yunyun nói hai người thực sự là một couple! Hai người chắc chắn đang bận bịu với việc sinh em bé!”
“Ch-Ch-Ch-Chúng tôi chưa tính xa đến thế! Chờ đã! Cậu không được lan những thông tin sai sự thật ấy!”
Funifura chạy biến sau khi để lại cho tôi những lời lố bịch đó, và tôi đuổi theo cô ấy-
Cre: Pea Quyen trong group Konosuba: Fantastic Days Việt Nam
Ps: Đây là short story của Vol 17 nhưng không có nghĩa là nó xảy ra sau vol 17 đâu nhé. Hầu hết hiếm có Short Story nào đặc biệt ảnh hưởng đến cốt truyện chính nên thường để đọc thêm thôi. Dựa theo tình tiết thì có lẽ phần truyện này nằm sau Vol 5 hoặc trong khoảng từ sau Vol 9 đến trc Vol 14 nhé - #Lâmlord.
Danh sách chương