Sáng sớm ngày hôm sau

“Yoroizuka. Tôi nói chuyện với cô được không?”

Đồng hồ mới điểm 7 giờ, và Kojima đã đi một mạch tới chỗ Nagi. Thay vì giọng điệu đầy khắc nghiệt thường thấy, giờ đây anh ta tỏ vẻ trịnh trọng, khiến cô không khỏi nghi ngờ. Cô theo anh ta tới phòng họp, hai người ngồi đối diện với nhau. Sau một khoảng không nói không rằng, Kojima bắt đầu.

“Chúng tôi vừa mới nhận được một cuộc điện thoại của bên khách hàng của dự án ‘Đồ ăn siêu ngon’”

Từ thái độ trang trọng và nghiêm túc của Kojima, Nagi cảm nhận được cuộc trao đổi này sẽ không có chút gì là vui vẻ cả. Cô đáp lại bằng một cái gật đầu và câu nói “Ừm…”. Tuy vậy, lòng cô lúc này đang rất bất an.

“Là về dự án thương mại điện tử mà cô đang chủ trì phát triển. Họ muốn thêm vào một số các tính năng bổ sung. Chi tiết đã được tôi ghi ở đây.”

Nagi lấy tờ giấy Kojima đang giữ để xem qua.

“Này… có hơi nhiều rồi đây.”

Mặt của cô tối sầm lại. Chuyện khách hàng muốn thêm một số thứ kiểu vậy không phải là hiếm. Nếu các thay đổi hay bổ sung là nhỏ thì công ty sẽ không yêu cầu các chi phí phát sinh, nhưng những thay đổi mà bên khách hàng lần này yêu cầu không được xem là “nhỏ” nữa rồi. Nếu công ty của cô chấp nhận thì thời hạn hoàn thành dự án chắc chắn phải được đẩy lùi. Thêm nữa, nếu Nagi ko nhầm, thì chi phí phát sinh từ đó cũng tăng lên đáng kể. Cô đang thắc mắc liệu họ có yên lòng mà chịu bỏ tiền và thời gian ra hay không đây.

“Anh có thể trao đổi với khách hàng rằng nếu muốn áp dụng các thay đổi thì phải cần thêm hai tuần có được không? Tôi sẽ bắt tay vào làm những hạng mục bổ sung ngay.”

“Không nới hạn hay thêm kinh phí gì cả, tôi muốn cô hoàn thành dự án đúng như đã hẹn.”

Nagi đứng hình trước câu nói trời ơi đất hỡi của Kojima.

“...Gì cơ?”

“Họ cầu xin tôi thì biết sao giờ. Họ có nói là nguồn kinh phí hiện tại đang rất eo hẹp. Và tôi đồng ý, công việc còn lại đều là của cô, thế thôi.”

Nagi cảm thấy mơ hồ. Tình huống như này diễn ra bao lần rồi? Kojima luôn luôn chấp thuận những yêu cầu mà khách hàng đưa ra. Để rồi khi về thì lại lấy bộ mặt công ty ra làm lý do để bào chữa, kết quả là hại Nagi và các đồng nghiệp phải cật lực làm việc làm như con cu li để kịp tiến độ. Dù cho cô đã ra sức giải thích hết lần này đến lần khác cho anh ta hiểu rằng nếu cứ như thế thì các lập trình viên trong công ty sẽ chết mệt vì tăng ca, nhưng anh ta có nghe không?

KHÔNG.

“Xin hãy nghe tôi. Ta có thể điều chỉnh tùy theo tình cảnh hiện tại, nhưng thế này không phải quá nhiều công việc rồi à. Lại còn không cho dời hạn nữa… Nói thật là không thể.”

Ừ, một người luôn luôn luyên thuyên về cái thứ gọi là “chi phí phát triển” lại có suy nghĩ đi hứa mấy thứ ngu ngốc với các khách hàng mới chết chứ? Có thằng nào đủ ngơ mà đi nhận làm không công mấy yêu cầu loằng ngoằng như thế, trừ mấy thằng không nghèo thì cũng hết tiền. Lại còn thêm combo không dời hạn nữa chứ? Bộ anh ta nghĩ Nagi cũng tổ nhóm của cô là một siêu cấp hacker chắc?

“Tôi cần cô hoàn thành dự án đúng hạn. Tất cả là vì bộ mặt công ty mà thôi.”

Bộ mặt công ty quan trọng hơn mạng người à thằng kia, Nagi nhìn chằm chằm, cạn lời với tên Kojima với thái độ kính cẩn ở trước mặt. Cô bình tĩnh lại, giữ những suy nghĩ ấy trong lòng. Tất cả là vì không để Saotome và Saiga dính vào mớ rắc rối này cùng với cô. Dù sao đi nữa, cô sẽ phải là tấm khiên bao bọc họ mà thôi.

"Saotome đang còn phải tập trung làm một dự án khác, và Saiga mới chỉ được nhận vào, nên tôi không thể bắt cậu ấy tăng ca được. Xin anh đấy, chỉ cần nói một câu với khách hàng về chuyện deadline thôi. Nếu thích thì để tôi gặp trực tiếp họ cũng được."

"Không thể. Bằng bất cứ giá nào, tôi cần cô cùng Saotome và Saiga hoàn thành xong dự án này. Việc cần làm ở đây là hoàn thành dự án, tăng ca hay ngủ muộn là chuyện của các cô."

Anh ta quá bảo thủ, cô không biết câu từ nào đã đẩy bản thân đến giới hạn. Cô có thể chịu đựng sự dày vò mà anh ta mang tới, nhưng giờ con người đó lại đi động chạm đến cả những đàn em trong đội mà cô hết lòng yêu quý. Cô chịu đựng đến tận giây phút này đối với anh ta mà nói đã là một ân huệ to lớn lắm rồi, nhưng giờ, sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn, và anh ta đã vượt qua cái giới hạn đó.

“Anh nói lại cho tôi xem nào.”

Tôn trọng đàn anh á? Biến, không phải lúc này!

“Ừ, theo lời anh nói, rằng chúng tôi có nghĩa vụ phải hoàn thành xây dựng các hệ thống cho dù phải tăng ca hay ngủ muộn đi chăng nữa, thế thì công việc của anh chẳng phải là khiến cho những yêu cầu khách hàng trở nên hợp lý đúng không?”

Sự im lặng đến rợn người ngay lập tức bao trùm khắp phòng họp sau một tràng áp lực cô vừa đưa ra.

Phải chăng cô ấy đã hơi quá lời?

Khi định thần lại cũng chính là lúc cô nhận ra khuôn mặt quỷ dị của Kojima đang dí sát về phía trước.

“Đó là cách cô đối xử với đàn anh của mình á hả cô nhân viên vong ơn bội nghĩa kia?! Cô có được vị trí này là do ai hả? Tiền ăn tiền ở của cô là do ai đào ra? Có mình tôi thôi! Nếu là người khác thì cô cút khỏi chỗ này lâu rồi!”

Anh ta đập bàn, hét lớn.

Nagi muốn chửi chết cha thằng đàn anh này rồi lắm chứ. Đầu tiên, người mang về dự án Đồ ăn siêu ngon kia là do một nhân viên sales khác, còn Kojima chỉ may mắn hưởng thành quả do người tiền nhiệm để lại sau khi mắc nhiều việc khác mà thôi. Nếu không như thế thì anh ta giờ đây có lẽ đang ngồi gõ phím ở bàn làm việc để làm vài việc trời đất không hay - nhưng một điều chắc chắn là chẳng mang lại được tích sự gì cho công ty cả.

Nếu ở một mình thì cô đã hét lên như thế rồi.

“.”

Nhưng không. “Bình tĩnh nào tôi ơi”, cô tuyệt vọng tự nhủ với lòng. Không cần nói cũng biết nếu cô cãi lại thì chỉ tổ nhận được những lời khó nghe không đâu. Cô nén cơn thịnh nộ trong người lại, trầm lặng đáp lại

“Hiểu rồi. Tôi sẽ đề xuất với trưởng bộ phận về việc tăng ngân sách. Còn về thời hạn… thì tôi sẽ cố trong khả năng của mình.”

Cô chắc chắn mình sẽ không hoàn thành kịp thời hạn, nhưng cô bắt buộc phải nói như thế. Có lẽ vì quá tức giận nên đã khiến cơn chóng mặt của cô trở nặng thành cơn đau đầu. Trong khi cô mặt mày nhăn hết cả lên thì Kojima lại ngạo nghễ quay mặt đi với câu nói “Chậc, cô không cần phải lo lắng”.

Việc cô xuống nước đã khiến cho Kojima nguôi giận nhanh như chớp. “Tôi sẽ giúp về phần lập trình.” Kojima nói thêm.

“Gì cơ?”

Nagi có từng nghe Kojima trước đây cũng là một lập trình viên. Nhưng đó là chuyện của quá khứ cách đây rất lâu rồi, có nghĩa là anh ta chưa động vào code một tí nào trong vòng mưới năm qua. Và nếu cô nhớ không lầm, lý do khiến anh ta bị điều đi làm sales là do hiệu suất làm việc quá tệ hại.

“Lâu rồi không code thấy phấn khích quá ta. Yên tâm, tôi uy tín. Dù gì trước đây tôi cũng là một lập trình viên hàng đầu trong công ty mà.”

Đối mặt với một Kojima đang tự tin múa mép, Nagi không thể rũ bỏ được nỗi lo lắng đang dần dâng lên trong người.

***

Và sau đó, cô bắt đầu một chuỗi ngày đen tối. Tuy Kojima đã tuyên bố là sẽ giúp, nhưng về phần lập trình thì vẫn còn thiếu người. Vậy nên Nagi vừa phải làm các phần việc bổ sung vừa phải đảm nhiệm công việc làm kỹ sư hệ thống. Và điều tất yếu đã xảy ra: Cả nhóm chưa gì đã bị tụt lại so với kế hoạch dự kiến, và Kojima tức điên lên bắt Saotome và Saiga phải làm tăng ca. Nagi rối rít xin lỗi họ, nhưng Saotome nói cô rất vui vì được chia sẻ bớt gánh nặng mà Nagi gặp phải. Còn về phần Saiga, cậu chàng cũng chỉ buông vài lời kiểu “Vậy à? Ừm, làm thì làm”. Nagi tin rằng giờ đây mối quan hệ giữa cô và cậu ấy đã vô phương cứu chữa, nhưng dù tốt hay xấu thì cô bây giờ đã bị đống công việc đè cho không có thời gian mà nghỉ ngơi chứ đừng nói là lo lắng về vấn đề này.

Ngày qua ngày, Nagi, Saotome, Saiga đều chúi mặt làm việc từ sáng sớm đến tận nửa đêm. Nhưng Kojima - mảnh ghép quan trọng lại thản nhiên về nhà đúng giờ, khiến cố lo sốt vó liệu anh ta có đang hoàn thành đúng phần việc mình được giao hay không. Nhưng vì mỗi lần cô gặng hỏi tiến độ thì anh ta đều phủi ngoắt đi bằng câu “Cô nghĩ tôi là ai?” Nagi chỉ còn biết từ bỏ và cố giao ít việc cho anh ta nhất có thể. Ba người (trừ Kojima) phải chiến đấu chống lại sự mệt mỏi và cơn buồn ngủ đeo bám suốt ngày, và so với thời hạn, và bằng một cách nào đó thì đích đến đã ở trong tầm mắt của bọn họ.

“Saiga, Dữ liệu chính sao rồi, liệu có hoàn thành kịp không…?”

“Ừm… Theo em thấy thì mọi thứ vẫn ổn…”

“Cảm ơn em…”

Ở một góc của văn phòng im ắng, Nagi và Saotome đang bận rộn thực hiện các hiệu chỉnh cuối cùng. 10 giờ tối. Có lẽ vì nay là thứ sáu nên mọi người đã rời đi hết cả, thành ra cả cái văn phòng không khác gì chốn nhà hoang. Kể từ khi bắt đầu dự án đến giờ, cũng có đôi lần Nagi muốn từ bỏ, nhưng nhờ có sự giúp sức đến từ Saotome với Saiga, dự là đến nửa đêm họ sẽ hoàn tất bàn giao dự án. Ngay sau đó cô sẽ đi uống đôi chút, cả tuần rồi cô chưa có cơ hội làm điều này rồi. Trời, cô định mua một chai rượu đắt tiền rồi nốc hết trong một ngày luôn… Đó cũng là mong muốn duy nhất của cô lúc bấy giờ, khi các ngón tay đang nhẹ lướt trên từng phím bấm.

Đột nhiên, cô nghe thấy một tiếng than ỉ ôi.

“...Cái gì đây vậy má!? Không thể tin nổi!”

Là Saotome đang tiến hành kiểm tra lần cuối.

“Chị Yoroizuka! Đoạn code chuẩn em viết trước đó cứ hoạt động sao sao, xong em đi kiểm tra mới thấy nó bị thay bởi đoạn code kì lạ này…”

“Hửm? Em có ý gì?”

“Em kiểm tra log rồi, và không hiểu tại sao, vài ngày trước anh Kojima đã viết lại hết đống code đó…”

“Không thể nào… Chị xem được không?”

Nagi lấy chiếc chuột từ tay Saotome và bắt đầu kiểm tra. Cô ngay lập tức thấy choáng. Không biết tại sao Kojima lại làm vậy, nhưng có vẻ như anh ta đã tự tiện thay đổi code thực thi của Saotome mà không xin phép hay thông báo gì cả. Tệ nhất là, anh ta chọn những chỗ tác động trực tiếp tới hệ thống để mà sửa. Một hệ thống rất là phức tạp, dù chỉ một dấu chấm phẩy sai thôi là hệ thống có nguy cơ xuất hiện rất nhiều lỗi. Nhưng code lại viết bởi con người nên không thể tránh khỏi chuyện sai sót, nên mới sinh ra công đoạn kiểm thử. Tuy thời gian có hạn, nhưng nhóm của Nagi đã phải miệt mài chạy test để sản phẩm hoàn thiện nhất có thể. Nhưng nhờ sự “giúp đỡ” của ai đó mà giờ đây họ lại phải cắm mặt đi viết lại đoạn code đó. Không những thế, “phần thưởng” thêm của chuyện này chính là họ phải tiếp tục kiểm thử tiếp đoạn code vừa viết.

“Chúng ta sẽ không kịp hạn giao, đúng không chị?”

Saotome hỏi với khuôn mặt tái nhợt, trông như cô sắp khóc đến nơi. Nagi cũng đoán rằng bản thân cũng cảm thấy như thế.

“... Để chị gọi cho bên khách hàng .”

Mặc dù hạn định chính là ngày hôm nay, nhưng theo lịch thì đến chủ nhật công ty đó mới chính thức ra mắt trang web. Nagi nghĩ rằng họ vẫn có thể kịp hoàn thành công việc cho đến lúc đó. Cô vội vàng gọi điện thoại, giải thích chuyện đang xảy ra và thành công gia hạn đến đêm thứ bảy. Trong khi cô nhẹ người vì vừa thoát khỏi được một bàn thua trông thấy, thì cũng không có nghĩa họ đã xong. 24 giờ tiếp theo, họ bằng mọi giá phải hoàn thành bằng được dự án. Nếu họ dành nửa ngày để tập trung code, và nửa ngày còn lại để chạy kiểm thử thì sẽ kịp với thời hạn mới được giao. Họ sẽ không được ngủ và phải nỗ lực hết sức mình.

Sau khi đã quyết định, Nagi ngước lên để tìm Saotome và Saiga và thấy hai đứa đang nhìn mình đầy lo lắng. Trông họ cứ như một cái xác không hồn, bị bào mòn đến kiệt quệ. Nagi không thể bắt hai em ấy phải tiếp tục thâu đêm suốt sáng làm việc nữa rồi.

“Chị sẽ làm phần còn lại cho. Hai em cứ về nhà nghỉ ngơi đi. Cảm ơn hai em vì đã làm việc đến tối muộn như này,” Cô gặng nói với giọng vui vẻ

Saotome há hốc mồm khi nghe cô nói vậy

“Hả?! Không thể nào! Em sẽ giúp chị!”

“Em không cần phải lo. Để em làm xuyên cuối tuần thế thì chị cũng áy náy lắm. Mà còn tối nay với cả ngày mai nữa mà, chị sẽ làm xong mà thôi.”

“Nhưng chị đã có kinh nghiệm làm một mình về mảng đó đâu! Em muốn ở lại giúp chị! Xin chị đấy!”

Trông Saotome rất khẩn thiết như thế, Nagi ước gì cô có thể ôm chầm lấy em ấy.

“Mọi chuyện sẽ ổn thôi, chị nói thật. Nếu em mà ở lại thì lòng chị còn cảm thấy tội lỗi hơn.”

“Nhưng…!”

Khi Saotome vẫn khăng khăng đòi ở lại thì Saiga im lặng từ nãy đến giờ bỗng lên tiếng.

“Nè chị Saotome, chị Yoroizuka đã muốn đến thế rồi thì ta nên nghe theo lời chị ấy thì hơn.”

“Ừm, em nói đúng! Hai em về nhà nghỉ ngơi đi, chị xin đấy.”

Saotome hoang mang trong thoáng chốc, rồi cuối cùng cũng chịu khó gật đầu. Cô liên tục xin lỗi Saiga vì đã để cậu tiều tụy đến mức sắp ngất, còn Nagi đi ra tiễn hai bọn họ, rồi hướng về phía máy tính để tiếp tục công việc còn dang dở. Giờ cô phải bắt đầu từ đâu đây? Mà khoan, trước đó thì cô phải nói với Nae về chuyện sẽ bỏ lỡ tiệc sinh nhật vào tối thứ 7 đã. Cô bần thần nhấc điện thoại lên và gọi cho mẹ.

“Alo?” Giọng của Nae vẫn có đôi chút bông đùa như mọi khi.

Nagi kể về chuyện mình đang phải ngập đầu trong công việc và sẽ không thể dự tiệc sinh nhật của mình được.

“Vậy à. Thế để mẹ dời lịch. Đợi khi nào mọi chuyện ổn thỏa thì hẵng tổ chức.”

“Con rất xin lỗi mẹ… Mẹ đã chạy đây đó để mời mọi người, vậy mà…”

“Không sao đâu con. Nhưng công việc ở đó vẫn ổn chứ? Ryou biết chuyện chưa?”

Khi nghe đến tên chú mình, tim của Nagi hẫng lại một nhịp.

Tất cả nhân viên đều phải làm một lá đơn theo mẫu để được xin tăng ca vào cuối tuần, và tất nhiên, phải đề cập đến lý do nữa. Như vậy sẽ khiến kẻ gây tội - Kojima vướng vào mớ rắc rối, thế nên cô đã định bỏ qua phần viết lá đơn, và im im làm thêm vào thứ 7 rồi.

“Không, chú không biết đâu. Mẹ giữ bí mật giùm con với nha?”

“Nếu như vậy là tốt cho con thì… nhớ đừng làm việc quá sức đấy nhé? Mẹ sẽ bảo với Keigo là con không đến được.”

Chết cha. Keigo đã muốn mời cô ăn tối, thế mà giờ cô lại để cậu ấy thất vọng.

“Cảm ơn mẹ. Nhờ mẹ chuyển lời xin lỗi của con đến cậu ấy với.”

Lòng tràn ngập sự hối lỗi, Nagi cúp máy và nằm gục xuống bàn. Tại sao chuyện này lại xảy đến với cô? Nếu không phải vì Kojima thì lúc này dự án đã bàn giao xong bảy đời, và giờ này cô đáng lẽ đã ở nhà tự thưởng cho mình một ly rượu, lòng phấn khích mong chờ đến buổi tiệc sinh nhật vào ngày mai rồi. Cô giờ đây chẳng còn muốn ngồi dậy nữa, cứ nằm thườn ra đó, để rồi nghe thấy một tiếng rung nhè nhẹ. Cô hướng mắt mình về phía điện thoại và thấy tên người gọi là Keigo. Theo tình hình thì có lẽ là về chuyện ngày mai rồi.

“...Chào”

Cô đáp với giọng chán nản.

“Sao rồi. Nae nói với tớ là đằng ấy không tới được vào ngày mai, “

Cậu nói, trông khá lo lắng.

“À…ừm. Xin lỗi nha. Cậu đã nói là sẽ đến, nhưng giờ mình lại chẳng đến được. Giờ mình đang nẫu ruột đây.”

“Có gì đâu mà lo! Công việc bận quá à?”

“Ừm, cơ bản là vậy. Một đàn anh đã tham gia lập trình, khổ nỗi là code toàn bug.”

“Đùa đấy à. Thế khi nào đến hạn?”

“Còn khoảng 24 tiếng nữa.”

“Mẹ nó…”

Có vẻ như cậu cũng ngay lập tức nắm rõ được tình hình hiện tại vô vọng đến mức nào. Chỉ như thế thôi đã khiến cô cảm thấy đỡ hơn chút ít.

“Cơ mà đàn anh đấy đâu rồi?”

“Ở nhà… thì phải.”

Kojima như mọi khi, cứ đến đúng giờ thì anh ta sẽ về nhà. Nagi cay đắng cười khổ khi nhắc lại chuyện này.

“Anh ta chỉ việc rời đi thôi á?”

“Sợ anh ta còn chẳng nhận thức được bản thân và đồng nghiệp đang trong tình cảnh nào nữa.”

“Không thể chấp nhận con người như thế được.” Keigo hạ giọng.

Hiển nhiên cậu sẽ phản ứng như thế, nhưng đây là Kojima, giờ đây cô còn chẳng còn hơi đâu mà tức giận nữa, cô muốn nghỉ việc cho rồi. Nếu anh ta là kiểu sếp sẵn sàng giúp đỡ vào những lúc hiểm nghèo thì chuyện đã không thành ra nông nỗi này.

“...Hay để tớ đánh một chuyến đến công ty nhá?”

Lời dò hỏi vừa rồi của cậu đã đánh vào nhận thức của Nagi

“Haha… Giờ mà có một tấm lòng ấm áp ở cạnh mình, động viên mình thì tốt biết mấy…”

“Không phải ý đó. Tớ muốn giúp cậu hoàn thành công việc.”

Giọng điệu nghiêm túc khác thường của Keigo khiến cô mất cảnh giác.

“Hả? Xin lỗi, mình cứ tưởng cậu đang đùa…”

“Cậu nghĩ tớ sẽ đùa trong tình cảnh này à? Thôi kệ đi, chỉ cần nói cho tớ biết các thông số kỹ thuật được đặt ở đâu, và cả thông tin về môi trường thực thi nữa. Các thông tin còn lại tớ sẽ truy xuất được qua log (nhật ký vận hành).”

“Khoan… Chờ chút đã! Mọi chuyện vẫn ổn mà, nếu cậu giúp mình thì sẽ…!”

Cuối cùng cô cũng hiểu cậu đang nói gì, và vội vàng đáp lại. Trong chớp mắt, cậu ngay lập tức bắt tay vào thực hiện kế hoạch vừa định.

“Tớ biết cậu đang nghĩ gì. Nếu bị ai phát hiện thì hai ta sẽ gặp rắc rối to. Tớ thề, sẽ dọn dẹp tất cả không sót một bằng chứng nào.”

Trước những lời hứa hẹn hoa mỹ như thế, Nagi đành phải ngừng kháng cự lại. Dù cho họ có ở chung một công ty đi chăng nữa, người bộ phận này không qua xin phép mà tự ý can thiệp vào công việc của bộ phận kia là điều cấm kỵ. Nhưng Nagi trước đó cũng đã nghe qua về thành tích đáng tự hào của Keigo trong công việc. Nên được cậu giúp đỡ thì quá yên tâm rồi.

Cô nghĩ tới trường hợp xấu nhất khi bản thân không thể hoàn thành kịp dự án. Nếu trách nhiệm đổ dồn hết lên đầu cô thì chuyện cũng không đến nỗi, nhưng hiển nhiên mọi người trong dự án đều phải chịu ảnh hưởng. Saotome, người em nguyện chăm chỉ làm việc để phụ giúp cô. Và Saiga, người mà cô dồn sức làm hòa, cũng đã hoàn thành phần việc mình được giao. Những nhân viên trong dự án Đồ ăn siêu ngon đả đồ mồ hôi xương máu của mình vào dự án, kể cả trưởng bộ phận cũng như chủ tịch công ty cũng chịu phần nào trách nhiệm về những hành động của cô. Chỉ nghĩ đến mức độ nghiêm trọng của tình huống thôi cũng đã đủ để cô rùng mình rồi.

Sau gần sau 6 năm trong cương vị là kỹ sư hệ thống, cô đã tích lũy được cho mình kha khá kinh nghiệm chinh chiến. Nhưng đó không có nghĩa là cô cực kỳ thông minh cũng như có tài năng trong công việc hiện tại. Không đời nào cô có đủ khả năng để vượt qua tình cảnh hiểm nghèo này. Dự án đi đến được chặng đường xa như này cũng là nhờ cô cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ của mình lại, ngăn không cho mình phàn nàn hay trách móc nhân viên cấp dưới, tránh để họ cảm thấy khó chịu.

“Nghe này Nagi. Đừng quá sức như thế, thi thoảng cậu có thể dựa vào tớ cũng được mà.”

Giọng nói của Keigo như là một liều thuốc làm xoa dịu cơn căng thẳng đang hành hạ cơ thể cô. Bây giờ cô thực sự đã chìm vào biển lo lắng khôn nguôi. Cô ghét nó. Bản thân đã phải nai lưng ra làm việc, rồi bây giờ lại phải chịu trách nhiệm cho cái đống hổ lốn mà Kojima đã bày ra. Thật quá sức vô lý. Cô muốn lật tung cái bàn lên và thoát khỏi chốn này. Cô muốn ai đó đến cứu mình. Cô muốn được an ủi vô điều kiện. Nếu không, cô chẳng còn chút động lực nào để mà tiếp tục.

“...Không sao, mình vẫn ổn.”

Cô đi ngược với lòng mình. Cô không muốn để Keigo gặp rắc rối thêm chút nào nữa.

“Chắc chắn là không ổn.”

Keigo đáp, nghe có vẻ chán nản.

Tuy rất cảm kích khi nghe cậu muốn giúp, nhưng khi cô nghĩ đến hậu quả khi cả hai bị phát giác, thì cô biết bản thân không thể để cậu giúp được.

“Tuy mình có nói là tình hình đang rất khó khăn, nhưng nếu chăm chỉ thì có lẽ sẽ kịp thời hạn cho mà xem. Xin lỗi vì đã để cậu lo lắng đến vậy.”

Cô cố gắng đáp lại, cố tỏ ra là mình ổn.

“Nhưng rõ ràng nếu chỉ có cậu thôi thì chẳng thể hoàn thành được dự án mà đúng không?”

“Không…”

“Và cậu luôn ra ngoài ăn tối với cô Nae vào ngày sinh nhật của mình mà?”

Cậu đã đúng. Họ đã luôn làm vậy từ xưa đến nay. Ngày 17 tháng 9 là một ngày “trọng đại”, cả Nae và cô đều đã hứa với đối phương rằng hằng năm, hai người sẽ cùng nhau tổ chức tiệc chúc mừng sinh nhật tại một nhà hàng nào đó.

“Đúng là vậy, nhưng năm nay thì có lẽ là ngoại lệ rồi.”

“Không, không có ngoại lệ nào ở đây cả. Nghe này Nagi, nhìn cậu bi quan hóa mọi chuyện như thế làm tớ thấy khó chịu lắm đấy nhé-”

“Mình đã nói là mình ổn rồi cơ mà!”

Keigo lặng thinh.

“Bất kể mình có nỗ lực làm việc đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không nổi… Nên xin cậu hãy dừng lại có được không?”

Cô biết mình đang tỏ ra trẻ con lắm chứ. Cô đã cố gắng làm cho mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng cô đã quá mệt mỏi rồi.

“Nagi, thử nghĩ xem nếu ngày đó là ngày giỗ của bố thì cậu sẽ không bao giờ nói những lời như thế, có phải không?”

Giọng của anh chất đầy sự thông cảm, nhưng cô vẫn chưa thể đáp lại. Cô biết đối phương đã nhìn thấu cô. Keigo đã đúng. Cô muốn cậu tiếp tục. Tất nhiên là vậy.

“Bình tĩnh, Nagi. Tớ sẽ giúp cậu. Hãy từ từ giải quyết từng vấn đề một. Mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi”

Những câu nói này là thứ cô luôn muốn nghe nhất lúc bấy giờ, nhưng tiếc rằng chúng không thể lọt vào đôi tai của người thèm khát nó. Có lẽ cô đã chẳng còn muốn nghe một lời nào nữa. Cô biết nếu để bản thân nghe được dù chỉ một phần những lời đến từ cậu, thì cô sẽ hoàn toàn bị khuất phục, không thể lấy lại được sự kiên định của mình. Cô không được dựa vào cậu. Chính cô muốn tránh gây ảnh hưởng hay phiền hà tới những người khác. Dù mọi chuyện có ra sao đi chăng nữa, cô nhất thiết phải tự lực cánh sinh.

“...Cảm ơn cậu, nhưng mình thực sự sẽ ổn thôi. Mình phải quay lại làm việc ngay giờ đây, cảm ơn cậu vì đã gọi cho mình.”

“Ơ khoan đã, Nagi…”

“Chào, gặp lại cậu sau.”

Cô cúp máy nhằm tránh né cậu. Tuy điện thoại rung lên ngay tắp lự, nhưng cô mặc kệ và nhét nó vào nơi sâu thẳm của cái túi xách. Sau một vài cuộc gọi thì cái điện thoại cuối cùng cũng được nghỉ. Keigo không còn gọi thêm một cuộc nào nữa.

ಠ_ಠ…

Cô nhớ về một dáng hình cao lớn cùng một giọng nói hiền từ

Nè, ba ơii! Hôm nay ở trên lớp con có vẽ về ba đó!

Ồ, ba đây ư? Trông ba khá bảnh trong bộ đồ này ha. Còn cái hộp ở bên cạnh… chắc là máy tính nhỉ?

Vâng! Nó là một bức tranh về ba khi đang làm việc ạ! Khi con nói với cô giáo rằng ba là một kỹ xư hệ hống thì cô có ồ lên một tiếng đó!

Cô yêu bàn tay to lớn của ba khi ông xoa tóc cô, và cánh tay của ông khi ông bế cô lên, nhẹ như một chiếc lông vũ. Nhưng điều cô yêu nhất chính là nụ cười của ông.

“Hôm nay, Ngân hàng Teito đã công bố rằng có một hacker đã xâm nhập vào hệ thống và đánh cắp thông tin của khoảng hai trăm ngàn khách hàng. Hiện phía ngân hàng đang tập trung xem xét vấn đề một cách kỹ lưỡng, khả năng trong những thông tin bị rò rỉ cũng có cả số tài khoản và mật khẩu đăng nhập tương ứng. Điều tra viên nghi ngờ rằng hacker đã tận dụng một lỗ hổng nghiêm trọng tồn tại trong hệ thống bảo mật của công ty…”

Khi Nagi chỉ mới 13 tuổi, đã có một vụ rò rỉ thông tin khách hàng với quy mô lớn ở Ngân hàng Teito, một trong những ngân hàng hàng đầu ở Nhật bản. Công chúng lúc đó cực kỳ nào động khi hay tin rằng có một lỗ hổng nghiêm trọng nằm trong hệ thống của một ngân hàng được cho là “an toàn tuyệt đối”. Hai ngày sau sự cố đáng tiếc, cả chủ tịch cùng toàn thể nhân viên ra mặt xin lỗi ở cuộc họp báo đại chúng. Ba của Nagi cũng không thoát khỏi sự tra khảo gắt gao của công chúng và giới nhà báo. Bộ phận phát triển hệ thống phải chịu trách nhiệm về sai lầm nghiêm trọng này, và khổ nỗi ba Nagi lại là trưởng bộ phận kể trên. Sau cùng, chủ tịch công ty đã đứng ra nhận toàn bộ trách nhiệm về phía mình và tuyên bố từ chức. Về phần ngân hàng, thì nó bị một ngân hàng lớn khác tiếp quản, hoặc nói theo cách tế nhị thì là “sáp nhập”. Tóm lại là ngân hàng đó đã phá sản.

“Mẹ ơi, sao giờ này ba còn ở nhà vậy ạ? Sao ba không đi làm nữa…?”

Ba con nghỉ việc rồi. Sắp tới ba con sẽ nghỉ một chút.

Ba của cô từng luôn khoác lên một bộ đồ áo chỉn chu để đi làm, nhưng giờ ông trông không khác gì một mạo hiểm giả cả. Ông dành cả ngày chỉ để ngủ trong bộ đồ pajamas của mình. Những lúc tỉnh dậy, những điều ông làm chỉ là nhìn chằm chằm vào chiếc ti vi hoặc ăn đồ ăn của Nae nấu một cách khô khan. Và rồi ông cũng tuyệt thực và gầy đi thấy rõ. Vào khoảng thời gian này, ông thường thức dậy lúc nửa đêm và bắt đầu thường xuyên la hét. Nagi lúc đó thường nghe thấy mẹ an ủi ba ở phòng bên cạnh. Chẳng mấy chốc ông đã nhập viện.

Sau này con đi làm thì đừng làm kỹ sư hệ thống. Thân là con gái, con nên tìm một con đường khác dễ dàng hơn, một con đường cho phép người khác có thể giúp đỡ được con.

Một lần, trên đường về nhà, cô ghé thăm ba ở bệnh viện, ông đã nói với cô như thế. Trông ông bình tĩnh hơn lúc ở nhà, nhưng mặt khác nhìn ông có vẻ như hồn đã lìa khỏi thân đến nơi rồi vậy, để mặc cơ thể thể bằng xương bằng thịt của mình lại với cuộc sống lặp lại đầy vô vị. Sau lưng ông, bầu trời tháng chín thật trong xanh làm sao. Hình ảnh ấy đã khắc rõ vào trong tâm can của Nagi.

Đó cũng là những lời cuối cùng cô nghe được từ ba. 17/9. Ngày sinh nhật của cô. Cũng là ngày ba cô rời bỏ trần gian.

Từ nay về sau, vào ngày 17 tháng 9, mẹ con ta sẽ đến đó nhé. Nhà hàng mà gia đình ta thường ghé thăm.

Một năm sau cái chết của ba, mẹ cô đã gợi ý với cô như vậy. Chẳng mấy chốc, chỉ còn một tháng nữa thôi là đã đến sinh nhật lần thứ 15 của cô.

Ta sẽ nhờ nhân viên dọn thêm một chỗ cũng như đồ ăn cho ông ấy, và rồi gia đình ta sẽ có một buổi tiệc thật là vui. Suy cho cùng thì hôm đó cũng là sinh nhật của con mà. Ông ấy chắc hẳn sẽ muốn tham gia chúc mừng sinh nhật của con cho mà xem.

Nagi không chắc nó có phải lẽ hay không, nhưng đối với cô, ngày 17 tháng 9 là một ngày tang long trọng, chứ không phải là một ngày để ăn mừng.

Nagi, xin con đừng ghét ngày sinh nhật của chính mình. Nhìn con chán nản mỗi năm lòng mẹ đau lắm.

Tuy vậy, Nagi vẫn không mấy hứng thú với những kế hoạch mẹ đề ra.

Ngày đó là một ngày đặc biệt - Ngày con nói lời chào với thế giới này.

Cho đến bây giờ, cô vẫn còn ghét cay ghét đắng sinh nhật của mình.

—---------

Điều đầu tiên cô cảm nhận được là một cơn đau nhói trải dài khắp cơ thể. Tứ chi cứ như bị kim đâm, toàn thân rã rời.

“Hự…”

Cô cảm thấy bản thân như đã mơ về quá khứ, một quá khứ nơi ba còn tồn tại. Chậm rãi nhấc mình dậy, cô cảm thấy có điều gì đó không đúng, cho dù đầu óc cô vẫn đang còn nửa tỉnh nửa mơ. Bản thân mới ngủ dậy, sao lại không ở trong phòng thế này? Còn trước mặt là… một cái màn hình.

Trên màn hình đăng nhập chiếu rõ ngày và giờ hiện tại.

Thứ bảy, ngày 17 tháng 9, 11:05SA

Trong thoáng chốc, tâm trí cô vẫn còn đang mơ hồ. Những chẳng mấy chốc cô đã định thần lại và nhận ra tình cảnh hiểm nghèo của mình. Một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống cô.

“Không thể nào!”

Cô bật dậy và ôm đầu, cố nhớ lại những gì đã xảy ra vào tối qua. Sau cuộc gọi với Keigo, cô định là sẽ tăng ca đến tận giữa đêm. Nhưng những gì đã xảy ra ngay sau đó thì cô lại chẳng nhớ gì cả. Dựa vào bản thân và những thứ xung quanh, chắc hẳn cô đã chìm vào một giấc ngủ sâu tựa ngàn thu.

Tại sao cô lại ngủ quên vào lúc trọng đại như thế? Mười giờ vừa qua chính là mười giờ cực kỳ quý giá đấy! Giờ thì xong rồi, mọi chuyện gần như là vô phương cứu chữa. Lý giải cho việc này chỉ có thể là những đêm tăng ca gần đây, khiến cho cô thiếu ngủ trầm trọng. Một tuần ròng, cô không thể có nổi một giấc ngủ trọn vẹn, thế nên chuyện bất tỉnh là điều không thể tránh khỏi. Nhưng chẳng phải cơn bất tỉnh trời đánh quá xảy ra đúng lúc quá rồi ư?

“M-Mình phải… tiếp… tụ..”

Nếu cô không nhanh chóng trở lại làm việc, một đêm dài quý giá sẽ trôi đi trong nháy mắt. Cô cuống cuồng ngồi vào bàn làm việc, nhưng đầu óc cô bây giờ đang ngập tràn trong sự rối bời, lấy đâu ra nơ ron mà nghĩ cho thông được. Cô phải làm gì? Cô phải làm gì ngay lúc này? Dự án sẽ không thể hoàn thành mất!

“...”

Bóng dáng chiếc màn hình ở trước mặt cô dần dần mờ nhòe đi. Cô từ trước đến nay đã chịu đựng đủ rồi, những mảnh ký ức đau buồn dần ập đến, nào là những lời của ba, rồi khuôn mặt thất thần của mẹ. Cô khóc, cô hối hận, cô thất vọng. Mọi thứ đều là lỗi của cô. Cô trốn khỏi áp lực thất nghiệp bằng cách lao đầu vào cái nghề kỹ sư hệ thống đầy rẫy sự khắc nghiệt, làm theo những gì Kojima nói, cho Saotome vào Saiga tan làm sớm, từ chối lòng tốt của Keigo, không để tang vào ngày giỗ của ba– Tất cả, tất cả đều là lỗi của cô.

Khi nước mắt chảy ròng hai bên hàng má, cô đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa. Ngay lập tức cô vội vàng lau nước mắt của mình và đánh mắt về phía tiếng động.

“...Ơ? Yoroizuka?”

“Tiền bối Kojima…?”

Cô không thể tin vào mắt mình được nữa. Anh ta đang mặc trên mình một bộ đồ thường phục trông rất luộm thuộm, khác hẳn với phong cách thường ngày. Nhìn anh cũng khá bất ngờ khi chạm mặt cô, nhưng rồi anh cũng quơ tay gật đầu cho có lệ. Tâm trạng của cô cũng khá hơn một chút, dù chẳng thấm gì so với lỗ đen tuyệt vọng cô đang phải trải qua lúc bấy giờ. Có khi nào anh tốt bụng đột xuất?

Với một tia hy vọng mỏng manh, cô hỏi.

“Có chuyện gì xảy ra à?”

“Tôi quên ví ấy mà.”

Tia sáng tắt cái rụp. Anh lướt qua cô và đi đến bàn của mình.

“A, ra là mày ở đây.”

Anh ta mở ngăn kéo, lẩm nhẩm và cầm lại ví của mình.

“À ừ, là vậy ha.”

Chút cảm xúc vui mừng lóe lên rồi chợt tắt. Phải tuyệt vọng lắm cô mới đi đặt chút hy vọng nhỏ nhoi còn sót lại vào loại tiền bối như anh ta.

“Mà khoan, tôi có một câu hỏi. Giờ này cô vẫn còn ở đây làm gì vậy? Để xem nào–Dự án Đồ ăn siêu ngon á hả? Hôm qua là hạn cuối để hoàn thành dự án rồi đó!”

Sau khi dùng lời nói trêu chọc cô đủ chán, anh ta còn cố ý tia chằm chằm vào màn hình của cô nữa.

“Vì một vài lý do nên hạn được đẩy lùi đến tối nay.”

Cô thầm an ủi bản thân rằng mình đã không dại mà nói rõ lý do ra. Kojima khịt mũi một cái, sau đó hướng ánh mắt về lớp trang điểm lấm lem cũng như bộ đồ chưa thay trên người cô.

Anh ta tỏ vẻ sốc rồi nói

“Đừng nói là cô đã ở đây suốt từ hôm qua đến bây giờ rồi đấy nhé”.

Nhưng Nagi lại để ý thấy anh ta dần nhoẻn miệng cười. Không hề có một chút cảm xúc được gọi là lo lắng hay hối lỗi xuất hiện trên gương mặt ấy cả, chỉ độc mỗi bộ mặt châm chọc là hiện rõ.

“Ừm, đúng vậy đấy.”

“Ôi trời ạ. Thay vì phải thức trắng đêm thì cô phân bổ lịch làm việc hợp lý có phải ngon hơn rồi không. Cô đúng luôn tệ ở khoản này mà.”

Cơn nóng giận tích tụ trong cô cảm tưởng như sắp trào ra đến nơi. Cô tức nổ máu mắt, cảm tưởng như cô muốn đấm bầm dập Kojima, để cho anh ta hiểu nỗi đau là gì. Nhưng nhanh chóng cơn tức giận được kìm nén xuống, chính bằng trí tưởng tượng ấy, rồi biến mất. Đánh Kojima chả được lợi ích gì cả. Lý trí trong cô đã chiến thắng, nhưng giờ những gì cô làm được chỉ có cười nhạt mà thôi.

“Haha… có vẻ anh nói đúng.”

Mấy thứ vừa diễn ra đúng thật trêu ngươi. Cô không biết bản thân phải làm gì. Vậy sao cô vẫn chày cối ngồi ở đây?

“...Xin phép một chút ạ!” một tông giọng vui vẻ cất lên, cùng với tiếng cánh cửa được mở tung.

Lẫn Kojima và Nagi đều hướng đến nơi tiếng nói được phát ra, nơi có một chàng trai đang bước vào. Anh sở hữu một vóc dáng cao ráo, mặc trên người một bộ đồ xám đen cùng với mái tóc được vuốt lên trên trán. Bằng đôi mắt sắc lẹm của mình, anh liếc qua một vòng căn phòng và nhanh chóng cố định sự chú ý vào cặp Nagi và Kojima.

“Ra là cậu ở đây.”

Nagi mắt chữ a mồm chữ o nhìn hình dáng anh rảo bước về phía mình. Người cô đang ngóng trông lúc này đã đến - anh chàng thân thiết đã lâu - Keigo Yuuki.

“Này, chẳng phải cậu ở bộ phận phát triển thứ hai mà?”

“Đúng thế, tôi là Keigo Yuuki”

Anh nhẹ cúi đầu chào Kojima, xong nhanh chóng quay sang phía Nagi hãy đang còn bất ngờ.

“Thưa quý cô Yoroizuka, xin lỗi vì đã làm phiền trong lúc cô đang làm việc, nhưng tôi mạn phép xin chút thời gian quý báu của cô được không ạ?”

Cô gật đầu, khẽ bối rối bởi phong cách lịch thiệp của anh vừa dành cho mình.

“Thực ra ngài chủ tịch nhờ tôi chuyển lời tới cô.”

“Hả? Từ chủ tịch ư?”

“Đúng vậy. Là về dự án Đồ ăn siêu ngon.”

Cảm tưởng như tất cả máu trong cô đều dồn lên não. Một thông báo từ đích thân chủ tịch truyền xuống vào thời gian này chỉ có thể là tin xấu. Trong tình huống như này ngài ấy không thiếu lý do để mà tức giận. Lương của cô giờ hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của cấp trên. Hoặc với trường hợp tệ nhất là bị đuổi–

“Ngài ấy muốn thông báo với cô là dự án đó đã được hoàn thành rồi.”

Nagi cần một chút thời gian để thoát khỏi cơn tuyệt vọng đang choán lấy tâm trí mình và tiếp nhận những lời mà Keigo vừa nói.

“............ Ngài ấy nói gì cơ?”

Và ngay cả khi đã nghe rõ, cô vẫn còn chưa hiểu chúng có ý nghĩa gì.

“Có vẻ sáng nay ngài ấy đã đến sớm và sửa hết tất cả lỗi còn tồn đọng, và chạy thử tất cả bài kiểm tra tiền bàn giao rồi.”

“C-Chú của tôi… À ừm, ông ấy đã làm vậy ư? Thật đấy à?”

Cô chưa từng được nghe qua chuyện một chủ tịch công ty lại nhúng tay vào làm những công việc của nhân viên cấp dưới cả. Cô sốc đến nỗi còn quên sử dụng kính ngữ nữa mà.

Keigo gật đầu và đáp.

“Tôi xin khẳng định rằng tất cả mà nguồn mới cũng như các thông số kỹ thuật đều đã được tải lên server. Có muốn nhìn qua một chút không?”

Trong cơn bối rối, Nagi lập tức đăng nhập vào máy tính. Cô vẫn còn nghi ngờ câu chuyện được nghe kể, nhưng rồi khi cô kiểm tra, cảm xúc bối rối trong cô đã trở thành nỗi bất ngờ không thể tả. Keigo chỉ đang nói sự thật mà thôi. Những lỗi đáng lẽ cô phải sửa đều đã được giải quyết gọn gàng.

“Mọi thứ đều hoạt động trơn tru phải không?”

“Ừm, đúng vậy.”

Cô gật đầu dẫu cho trong lòng còn bao sự ngờ hoặc. Không chỉ mã nguồn mà các thông số kỹ thuật hay bài test đều hoàn hảo không lỗi lầm, đến nỗi không còn việc gì cần cô phải giải quyết. Giờ đây cô có thể tự tin bàn giao lại dự án ngay lập tức. Toàn thân cô thả lỏng, bản thân cũng không thể nghĩ ra làm cách nào hoặc ra làm sao, nhưng sự thật là bây giờ cô đã được cứu khỏi một bàn thua trông thấy. Cô đã tránh khỏi viễn cảnh tồi tệ nhất một cách thần kỳ.

“Nè cô Yoroizuka. Sẽ tốt hơn nếu cô bàn giao dự án ngay bây giờ nhỉ?”

Những lời của Keigo đã đánh thức cô khỏi cơn thở phào trong dòng nước mắt mờ nhạt. Phải rồi, quản lý hệ thống của dự án đang chờ mà.

Cô bàn giao sớm dự án bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu. Cô vơ vội đống đồ trên bàn vào túi rồi vội vàng đứng lên.

“Cảm ơn anh nhiều vì đã báo tin! Tôi xin phép đi luôn ạ!”

Cô cúi đầu trước Keigo và chạy về hướng cửa phòng.

“Nhớ cẩn thận đấy!”

=======================

Tiếng chân của Nagi nhỏ dần…

“Thề luôn, cô ta cứ chạy bạt mạng như kiểu sắp chết đến nơi rồi không bằng.”

“Cô ấy hẳn phải bận lắm.”

Giờ chỉ còn hai chàng trai ở trong căn phòng. Cả hai tiếp tục cuộc trò chuyện.

“Bận? Chậc, do thiếu kinh nghiệm mà thôi.”

“Thật vậy sao? Tôi thường nghe các đồng nghiệp ở bên bộ phận của mình khen rằng cô ấy đối xử với khách hàng rất tốt đấy.”

“Cô ta á? À thì mặc dù dự án có hơi nhiều yêu cầu bổ sung thật, nhưng đến tận vài ngày trước cô ta mới hay biết trong khi hạn đã đến ngay trước mắt, chẳng phải đó là do sự yếu kém trong khoản quản lý thời gian hay sao?”

Keigo chỉ “à” một chút để phản ứng lại với lời chỉ trích gắt gao vừa rồi.

“Là anh thì hẳn sẽ nói vậy ha. Mà biết gì không, anh khá nổi tiếng trong phòng ban với ‘tài năng’ phân bổ thời gian của mình đấy.”

Kojima gãi gãi đầu, tỏ ra hài lòng với “lời khen”

này.

“Tiếng lành của tôi đồn xa đến thế rồi ư? Đừng làm tôi xấu hổ thế chứ.”

Keigo mỉm cười.

“À vâng, mọi người ai ai cũng nhắc đến anh cả. Họ đều nói anh xếp lịch trình như thể xem các lập trình viên như gia súc không bằng ấy.”



“...Hả?”

Sau một khoảng lặng, Kojima mới đáp lại cậu. Má anh ta giật giật, biểu hiện rõ sự ngờ hoặc trong câu nói của Keigo.

“Có gì đó sai à?”

Keigo nghiêng đầu lạnh lùng hỏi. Kojima giờ đây lại càng bối rối hơn.

“Không, chỉ là…”

Anh ta dần dần thoái lui, nhưng rồi tay lại lỡ động vào con chuột nằm trên bàn làm việc của Nagi. Và rồi anh chuyển sự chú ý về màn hình máy tính để né tránh ánh nhìn tra khảo của Keigo. Mã nguồn cho dự án được đích thân chủ tịch can thiệp vào bây giờ vẫn đang được tải lên.

“...”

Kojima nhận ra điều gì đó. Anh ta nhìn chăm chăm vào màn hình, miệng lẩm bẩm

“...Không thể nào. Tất cả đoạn mã tôi viết… đều được viết lại hoàn toàn.”

Rồi anh ta chộp lấy con chuột và bắt đầu duyệt qua đống code.

“Đây, đây, cả đây nữa… Vô lý. Chuyện quái gì đã xảy ra vậy? Rõ ràng đêm qua đoạn mã gốc vẫn còn ở đây. Vài chỉnh sửa thì mình hiểu được, nhưng một mình chủ tịch có thể viết lại toàn bộ đống này… không thể nào.”

Kojima tiếp tục gãi đầu, và đột nhiên anh rơi vào trầm tư. Sau một thoáng suy nghĩ, anh thoáng nói tiếp.

“... Này, có thật là chủ tịch viết ra cái này không? Tôi cứ tưởng ngài ấy không có kinh nghiệm lập trình chứ…”

“Anh nói đúng đấy.”

“Thế ai là người viết?”

“Là ai vậy ta”

Keigo nhún vai đáp. Keigo há hốc mồm khi nhận ra sự thật.

“Đừng nói là… cậu nhé?”

Anh nhìn chằm chằm vào một Keigo đang bình tĩnh đến lạ thường.

“Ban đầu tôi dự tính chỉ can thiệp đến mức tối thiểu thôi. Nhưng nhìn vào đống hổ lốn anh viết ra khiến tôi không thể để yên được. Thế nên tôi mới phải viết lại toàn bộ đấy.”

“Cái đ-..? Một ngày…? Cậu đang nghĩ mình là thằng nào hả, người của bộ phận khác dám can thiệp sâu đến vậy à?”

“Nói thật thì tôi đã phá luật.”

“Thế…!”

“Nhưng so với lỗi của anh thì của tôi còn nhẹ chán.”

Keigo từ từ lấy ra một tập giấy từ túi áo trong và đưa nó cho Kojima.

“Nhìn đi.”

Kojima nhận lấy và tò mò giở nó ra. Ngay khi nhìn thấy nội dung, anh ta gần như bị phát hỏa.

“...Cái gì đây?”

“Chút bản ghi về những web hẹn hò và người lớn mà anh đã truy cập thông qua mạng nội bộ của công ty trong giờ làm việc thôi ấy mà. Tôi cứ nghĩ anh với cương vị quản lý phải bận rộn lắm, nhưng có vẻ phần lớn thời gian anh đều dán mắt vào những website chẳng có liên can gì đến công việc của mình cả. À quên, anh quản lý thời gian tốt lắm mà ha.”

Những lời châm chọc ẩn chứa vô vàn sự chỉ trích của Keigo như những nhát dao đâm thẳng vào lòng tự trọng của Kojima. Cảm tưởng như anh ta vừa bị đấm thẳng vào mặt vậy.

“S-Sao cậu có thể biết được…?”

“Thực ra chủ tịch đã bổ nhiệm tôi vào chức quản trị mạng nội bộ. Gần đây xuất hiện sự gia tăng đáng ngờ lưu lượng mạng truy cập vào các trang web nước ngoài trái phép, nên ngài ấy nhờ tôi kiểm tra.”

Bấy giờ Kojima mặt cắt không ra máu.

“Chắc chắn anh cũng biết ai trong chúng ta đang trong tình trạng tồi tệ hơn rồi phải chứ? Thôi, đến lúc tôi phải quay về rồi.”

Keigo cúi đầu và quay đi. Ngay trước lúc tiến gần đến cánh cửa, anh quay lại nhắc Kojima đang đứng như trời trồng một lần cuối.

“Chết, chút nữa thì quên. Dạo gần đây người bạn lâu năm của tôi hay làm việc dưới trướng của anh lắm nhỉ.”

Nụ cười đã tắt, ánh mắt sắc lẹm và lạnh lùng của anh đang tràn ngập nỗi căm hận đến đáng sợ.

“Tôi sẽ trình báo với chủ tịch về việc anh có hành vi quấy rối và bắt nạt nơi công sở đối với Nagi Yoroizuka, nhân tiện cũng báo cáo với ông ấy sơ bộ về dự án lần này.”

Và anh lịch sự cúi đầu và quay lưng bước đi.

☆*: .。. o(≧▽≦)o .。.:*☆

Vào sáng thứ hai, Ryou Yoroizuka, chủ tịch công ty Sync.System, nghi hoặc nhìn vào màn hình máy tính. Ông chầm chậm lấy điện thoại và gọi điện cho một số bên ngoài.

“Yuuki xin nghe.”

“Chào buổi sáng. Ta muốn hỏi một số điều về Email cậu vừa gửi. Có thể đến văn phòng của ta một chuyến được không?”

“Tất nhiên rồi, cháu đến ngay đây ạ.”

Khi Ryou đang còn đang còn đọc lại email thêm một lần thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Mời vào.”

Keigo bước vào căn phòng quen thuộc và sải bước đến bàn làm việc của Ryou.

“Cậu có thể giải thích về cái này được không?”

Ông quay màn hình về phía Keigo để cậu có thể đọc được dòng tin nhắn cũng như file đính kèm. Cậu nhìn vào màn hình và nhún vai.

“Cháu còn có thể nói gì được nữa ạ? Nó là bản ghi danh sách các trang web đen mà quản lý ở bộ phận phát triển hệ thống thứ nhất - Anh Kojima đã truy cập trong thời gian làm việc.”

“Đó không phải thứ ta đang hỏi cậu. Làm thế nào cậu có thể truy cập được vào bản ghi của Kojima–?”

Câu nói của ông bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại.

“Chú cứ bắt máy đi ạ.”

“Chào chú ạ, con là Yoroizuka,”

Đầu máy bên kia là cháu gái của ông, đang nói với tông giọng nhanh.

“À, Nagi đó hả, chào buổi sáng.”

Khi ở văn phòng, ông đối xử với Nagi y chang như những nhân viên bình thường khác, khiếm khi chú cháu trao đổi qua điện thoại.

“Có chuyện gì à?”

Ông nói với vẻ bất ngờ.

“Cảm ơn chú nhiều về dự án Đồ ăn siêu ngon ạ. chú đã cứu cháu khỏi một bàn thua trông thấy đó.”

“...Con vừa nói gì vậy? Đồ ăn siêu ngon?”

“Không ngờ chú có thể viết ra được những dòng code tuyệt vời đến thế. Đúng là chú của cháu, quá tuyệt vời.”

“Nagi, cho chú xin lỗi, chú không biết…”

Trước khi định nói hết câu, ông nhận ra Keigo đang vỗ vai mình. Khi Ryou đang kéo dài cuộc trò chuyện thì Keigo lấy một mẩu giấy ra và viết “cứ ừ theo cô ấy đi”. Ryou bất ngờ chuyển chủ đề.

“À, phải rồi… Đồ ăn siêu ngon đúng chứ. Không có gì đâu.”

“Chú không cần phải khiêm tốn quá đâu. Mà dù sao cháu thật sự rất biết ơn chú. Xin chú hãy cho phép cháu được trả ơn ạ.”

Nagi nhiệt tình đáp, rồi cô chủ động hạ giọng và thì thầm nhằm trêu chú mình một chút.

“Biết chú không cần tiền, hay là cháu nấu bữa tối cho chú nhé? Chỉ là chú đừng kỳ vọng quá vào cháu là được!”

Cô quay về tông giọng thường thấy và tiếp tục.

“Cháu xin lỗi vì đã làm phiền ạ.”

“Không hẳn đâu. Cảm ơn cháu vì đã gọi nhé.”

Sau khi cúp máy, Ryou từ từ quay sang Keigo.

“Cảm ơn chú vì đã làm theo cháu bảo ạ. Chú vừa cứu cháu đấy”

Ryou cười gượng trước vẻ dễ tính của chủ tịch.

“Giờ thì, cháu có thể nói cho chú chuyện gì đang xảy ra rồi chứ?”



“...À, ra là vậy”

Keigo nói ra mọi chuyện. Ông thở dài và thả mình trên chiếc ghế.

“Giờ ta đã hiểu tại sao cậu lại đột nhiên muốn chuyển sang làm quản trị mạng nội bộ rồi.”

Có một sự thật rằng chẳng có mấy ai mặn mà với công việc đó cả, nên Ryou đã dễ dàng chấp nhận mà chẳng hỏi sâu hơn về lý do. Ông cũng chẳng thể ngờ cậu làm vậy chỉ để có quyền truy cập vào lịch sử làm việc của Kojima.

“Và để chốt hạ, chỉ trong vòng vỏn vẹn một ngày, cậu còn đi viết lại toàn bộ mã nguồn của Kojima nữa hả? Hẳn anh ta lúc đó muốn kiếm lỗ mà chui vào mất.”

“Cho cháu xin lỗi vì đã lấy danh nghĩa chú mà không hỏi trước.”

Ryou mệt mỏi mỉm cười. Ông đã xem cậu là cháu trai từ khi cậu còn nhỏ. Hai bố mẹ của Nagi và Keigo là bạn bè của nhau, và ông cứ như chú của cả hai đứa. Nhìn chàng trai trẻ Keigo của mình trưởng thành khiến ông thấy thời gian trôi nhanh đáng sợ đến nhường nào.

Keigo từ nhỏ đã hứng thú với máy tính và thường tự mình tạo ra các hệ thống (phần mềm) đơn giản. Anh trai của Ryou, cũng là cha của Nagi - là một kỹ sư hệ thống, thường khen các dự án đó và gọi cậu là một thiên tài. Ryou cũng đồng tình với những lời ngợi khen ấy. Dẫu vậy, Keigo cũng không hề tỏ ra kiêu ngạo với tài năng xuất chúng của mình. Đó cũng là lý do tại sao ông mời cậu vào Sync.System. Quả không phụ sự kỳ vọng của ông, Keigo 3 năm liên tiếp đều đạt được danh hiệu MVP của công ty. Nhưng cậu có một điểm yếu.

“Với thứ này thì đúng ta không thể bỏ qua cho Kojima được. Mọi chuyện về sau cứ để cho chú lo. Nhưng lần này, chú không thể làm ngơ việc tự ý cháu can thiệp vào việc của bộ phận khác.”

Thông thường những việc làm như vậy đều bị cấm tiệt vì vấn đề bảo mật thông tin, nhưng với tình huống hiện tại thì Ryou không thể thẳng tay trừng phạt Keigo được.

Thế nên cậu không hề có một chút gọi là hối lối, thậm chí cậu còn đang nhịn cười đến nỗi vai rung liên hồi nữa kia.

“Thực lòng cháu nghĩ cháu vừa giúp chú đấy. Chắc chắn công ty đang có mối quan hệ làm ăn thân thiết với Đồ ăn siêu ngon, bên họ chấp nhận lời đề nghị cũng rất nhanh nữa. Nếu cháu không can thiệp thì việc trễ hạn là điều không thể tránh khỏi, hoặc là bàn giao một hệ thống đầy lỗi. Thay vì thế, công ty giờ đã hoàn thành bàn giao dự án trong êm đẹp, tránh khỏi việc uy tín của công ty bị tổn thất nghiêm trọng.”

Thật không may, Ryou không thể phản bác lại lập luận trên.

“Rồi, rồi, Chú thỉnh thoảng sẽ khao cháu bữa tối, được chưa. Đừng chèn ép người già nữa, xin cháu đấy.”

Ông đã giơ cờ trắng đầu hàng trước cậu.

Keigo gật đầu.

“Chú không cần phải làm vậy. Đổi lại chú giúp cháu đề nghị lần trước là được.”

“Ý cháu là… chuyện chuyển bộ phận ấy à?”

“Vâng ạ”

“Cháu muốn như thế thật à?”

“Cháu chính xác muốn như thế đó”

“Thôi được rồi.”

“Cảm ơn chú nhiều.”

Keigo

cảm ơn, xong thì thầm lạnh lùng

“Nếu chú không làm nhanh, những kẻ như Kojima sẽ ăn tươi nuốt sống cô ấy. Chỉ nghĩ đến thôi mà cháu đã đau tận xương tủy rồi.”

Cậu để lại những lời như thế rồi rời khỏi văn phòng của Ryou.

“...Mình thề sẽ không đắc tội với những kẻ như anh chàng này, không bao giờ.”

Vâng, điểm yếu chí mạng của Keigo Yuuki là nằm ở cô bạn thuở nhỏ của cậu - Nagi Yoroizuka, khi cậu có xu hướng nghiêm trọng hóa mọi việc nếu nó có liên quan đến cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện