(Dòng thời gian nằm ở trước chương cuối một chút)

“Xin lỗi vì bắt cậu phải đến tận nơi này cùng ta nhé, Yastet.”

Cuộc chiến dính dáng Hắc Ma Vương đã kết thúc. Trong thời điểm các nước đang cố quay lại ngày tháng bình thường, tôi được Lytial-sama gọi đến nên bản thân nhanh chóng kết thúc công việc và uống rượu cùng ngài ấy ở quán rượu.

“Đối với tôi thì được ngài cần đến chính là một loại hạnh phúc. Xin ngài đừng để ý. So với chuyện đó thì ngài có chuyện cần thảo luận với tôi về Moraly phải không?”

“Thật sự xin lỗi nhé…”

Về công việc thì đây là chuyện đơn giản ai cũng có thể làm. Nếu chỉ như vậy thì Lytial-sama cho Moraly làm sẽ khiến cô ta vui mừng hơn.

Vậy thì tôi có thể suy đoán rằng mục đích thật sự sẽ là câu chuyện trên bàn nhậu. Tuy nhiên, vẻ mặt vô cùng xin lỗi ấy khiến tôi cũng có chút đau xót khi nhìn vào.

“Ngài không cần phải xin lỗi. Cho dù Lytial-sama và con ngốc đó đón nhận kết cục nào thì tôi vẫn sẵn sàng tinh thần chấp nhận.”

“Gần đây thì cô ấy tiếp cận khá là mãnh liệt…”

“Ngược lại thì tôi còn phải xin lỗi về chuyện đó. Thật xin lỗi ngài.”

Từ khi Lytial-sama nghiêm túc đối mặt với chúng tôi, cảm xúc đối với Lytial-sama của Moraly càng ngày càng trở nên kịch liệt.

Vốn dĩ ngài ấy biết rõ tính cách của chúng tôi nên có thể thuận lợi khống chế. Nếu còn dồn thêm cả sự thật lòng vào thì có thể nói rằng đó là một kết quả đương nhiên.

Tuy nhiên, gần đây thì Moraly không còn là một thiếu nữ đang yêu thuần tuý nữa, cô ta đang bắt đầu nhìn Lytial-sama với ánh mắt như thú săn mồi.

“Hôm trước thì ta có mật báo từ Randosle… Dạng như cô ấy vừa mới mua một bộ đồ lót rất khêu gợi từ thương hội gì đó…”

“Tôi thật sự không muốn nghe mấy chuyện đó từ con nhỏ như em gái mình… Nhưng đó đúng là thủ đoạn thường thấy để tiếp cận người khác giới.”

“Chỉ chừng đó thì cũng được thôi.”

“Cũng được ư?”

“Hình như cô ấy còn mua thêm cả thuốc ngủ nữa. Loại khá là mạnh.”

“Thật lòng xin lỗi ngài. Tôi sẽ đi giết con nhỏ đó.”

Con đần đó thật sự muốn ăn Lytial-sama rồi. Randosle thậm chí còn phải vứt bỏ sự tín nhiệm của một thương nhân mà tuồn thông tin khách hàng để cảnh báo nữa.

“Không, cái này ổn thôi.”

“Tôi không nghĩ cái này ổn tí nào cả. Nếu còn để xổng điều đó thì tôi được gọi đến đây để làm gì___”

“Ta muốn cậu có thể bỏ qua chuyện Moraly định làm.”

Lytial-sama đang hối hận vì tội lỗi mình đã phạm phải. Chính vì vậy nên ngài ấy mới tránh né hạnh phúc của chính mình. Dù thế, Moraly vẫn không để ngài ấy trốn thoát, cô ta đang bướng bỉnh muốn được hạnh phúc cùng Lytial-sama.

Lytial-sama đang muốn dàn xếp để tôi không trách mắng hành động quyết tử của đứa em gái đó. À, đây là cái kiểu như muốn người cha công nhận bản thân kết hôn với con gái à.

Người nào cũng thật vụng về. Không, có lẽ là Lytial-sama đang phối hợp với Moraly mà thôi.

“… Nếu Lytial-sama đã nói đến vậy thì… Tôi sẽ chỉ la rầy cô ta một chút thôi.”

“Cảm ơn cậu. Cơ mà ta thì không sao đâu. Được đeo đuổi bởi một cô gái cách mình nhiều tuổi là chuyện cũng không tệ lắm đâu.”

“Lời thật lòng là?”

“Có hơi đáng sợ, nhưng đây cũng là mầm mống do chính ta rải ra.”

“Zdwari, Smites hay Komiha sẽ không im lặng đâu.”

“Nếu cậu tha thứ cho Moraly thì các cô ấy cũng không thể mạnh miệng. Hơn nữa, các cô ấy không chừng còn tự chạy đi mua thuốc kích dục ấy chứ.”

Cố lên Harkdoc, cố lên Ekdoic. Một khi đã bỏ qua cho kẻ muốn tấn công Lytial-sama thì tôi cũng không thể cứu được các anh. Lần tới thì tôi sẽ nghe mấy anh than thở vậy.

Sau đó, Lytial-sama bắt đầu nói mấy chuyện vớ vẩn, còn tôi thì yên lặng ngồi nghe ngài ấy nói chuyện. Khi Zdwari đến đón thì Lytial-sama đã say xỉn mà ngủ say.

Chỉ hoàn thành một lần báo cáo rằng bản thân sẽ chấp nhận tình yêu và trở nên hạnh phúc mà ngài ấy đã thả lỏng đến như vậy. Có lẽ chúng tôi cũng cần phải nỗ lực thêm nữa đây.

Dù thế, việc có tiến triển là điều đáng mừng. Tôi vừa gặm nhấm niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ấy vừa tiếp tục một mình uống rượu.

“Cơ mà thế thì Lytial-sama và Moraly sẽ thành đôi sao.”

Từ trước đến nay, tôi đã luôn sống mà mong muốn ân nhân là Lytial-sama cùng con em gái phiền phức trở nên hạnh phúc. Trong đó cũng có lý do để thoả mãn chính mình. Chính vì vậy nên tôi mới có thể im lặng mà sống đến giờ.

Nếu đây là kết quả tốt nhất thì mục đích sống của tôi cũng xem như đã hoàn thành.

“… Phù.”

Lytial-sama nhất định sẽ cố gắng tận lực để giúp tôi hạnh phúc về sau. Dù vậy, tôi không thể thoả mãn chỉ bằng những thứ do ngài ấy ban tặng. Có lẽ tôi nên tìm kiếm mục đích mới có thể thoả mãn bản thân để tiếp tục sống.

“Ara~? Hình như tôi từng thấy khuôn mặt này ở đâu rồi~?”

Người vừa nói vừa bá vai là mạo hiểm giả của Liod, Girista. Mặc dù muốn hỏi tại sao cô lại ở đây, nhưng nơi này cũng là quán rượu dành cho những kẻ tinh thông việc kiếm tiền trong tối. Chuyện người phụ nữ này ở đây cũng không phải lạ.

Tuy nhiên, dường như cô ta đã say xỉn rồi, người vừa uống rượu khá nhiều như tôi cũng cảm thấy cô ta hôi mùi rượu.

“Là Yastet. Nếu nói là thuộc hạ của Lytial-sama thì cô sẽ nhớ ra phải không?”

“À~! À à à~! Tôi nhớ ra rồi~! Hình như là có người mang cơ bắp đẹp ấy nhỉ~!”

“Đừng có kiếm chuyện kiểu phiền phức như thế đồ say xỉn. Nào, cứ giữ tư thế dị hợm đó sẽ dễ ngã lắm nên ngồi xuống ghế đi.”

“___ Yas-chan?”

“Ai là Yas-chan hả.”

“Xin lỗi nhé? Lâu lắm rồi tôi mới gặp một người vừa mắng xong thì đột nhiên trở nên dịu dàng đó.”

Lại còn có kẻ như thế ư… À, giờ tôi mới nhớ là Girista từng có một thời gian lập nhóm với Parshro, cái tên nổi tiếng là một kẻ tuỳ hứng.

Chồng bóng hình người chết lên người sống ư… Cái kiểu hơi phiền toái này làm tôi nhớ đến Solide, nhưng tôi cũng không thân quen với tên đó lắm.

“… Tuy không thể thay thế tên đó, nhưng tâm trạng hôm nay của tôi rất tốt. Nếu cô muốn thì tôi sẽ tiếp đãi cô.”

“Ể thiệt hả!? Vậy thì cùng đánh nhau nào~!”

“Tại sao lại thế?”

“Dạo gần đây tôi chẳng được vung kiếm tí nào cả đó~!”

Hiện tại thì các nước đang chú ý đến việc ổn định trong nước. Không có nhiệm vụ nào cần mạo hiểm giả chiến đấu, mấy tên chơi trò khôn vặt cũng đang yên ắng xuống nên có rất ít dịp để người làm nghề trong tối được ra mặt.

Có thể nói đó là những ngày tháng chán chường đối với một kẻ cuồng chiến. Vì vậy nên cô ta mới say xỉn đến vậy sao.

“… Được thôi. Dù sao tôi cũng đã đồng ý rồi.”

“Wai!”

Dĩ nhiên là có người ném ánh mắt như bảo muốn đánh nhau thì đánh ở bên ngoài nên tôi tính tiền cho cả phần của Girista rồi rời khỏi quán rượu.

Sau khi ra khỏi thị trấn, chúng tôi bắt đầu chiến đấu ở địa điểm thoáng đãng.

Kết quả là tôi giành chiến thắng áp đảo. Công kích của Girista rất nặng nề, nhưng cô ta không thể công phá kết giới của tôi. Lúc ma lực kết giới bị gặm đi bởi năng lực của Ma Kiếm làm tôi hơi hốt hoảng, chỉ là tuỳ tiện đánh bật lại thì cũng không phải vấn đề gì lớn.

Tôi tiếp tục chặn những đường chém cho đến khi Girista thoả mãn, và lúc cô ta ngừng chuyển động thì bản thân bắt đầu phản công. Cuối cùng, Girista bị cú vật toàn thân đập xuống mặt đất, vừa bắt đầu thở dốc vừa cười lớn.

“Thoả mãn chưa?”

“Hộc… hộc… hộc… Ừm! Anh thật sự rất cứng cáp lắm đó~. Tôi vung kiếm đến mức cánh tay không thể nâng lên nổi nữa là từ khi nào ấy nhỉ~… Hiện giờ tôi rất là hạnh phúc đó~”

“Thế thì tốt rồi.”

“Phù… Cuộc chiến tranh lớn cũng kết thúc, thế giới này cũng dần trở nên hoà bình nhỉ…”

“___ Có lẽ là thế.”

Kẻ địch chung như Ma Vương đã không còn. Thông thường thì các quốc gia sẽ lại một lần nữa suy tính lợi ích của mình mà bắt đầu nuôi dưỡng mầm mống chiến tranh với các nước khác.

Tuy nhiên, bắt đầu từ kẻ thuộc hành tinh Yugura, rất nhiều người vẫn chưa quên đi sự tồn tại của mối uy hiếp thật sự. Và Lytial-sama cũng đang bảo vệ tương lai của các con rơi bằng phương pháp khác với trước kia.

Ít nhất thì thế giới trong lúc chúng tôi còn sống sẽ dần trở thành một nơi yên ổn và bình an.

“Mọi người đều thay đổi rồi nhỉ~… Thật buồn quá đi~…”

“Hoà bình quá tồi tệ với kẻ cuồng chiến à. Cô không nghĩ đến chuyện thay đổi sao?”

“Thì tại tôi thích bản thân lúc này mà~”

Có người mong muốn thay đổi thì cũng có người mong muốn sự bất biến. Khi thế giới mong muốn thay đổi thì những kẻ mong muốn bất biến sẽ bị bỏ lại đằng sau.

Girista là kẻ cuồng chiến nhưng cũng có một mặt thông minh. Cô ta tự biết thế giới này sẽ đi đến tương lai nào nên đang ưu phiền vì tương lai của một bản thân không thể thay đổi.

Người không thể thay đổi sẽ dần giảm đi và bị xem là kẻ dị biệt. Chính vì vậy, cô ta sẽ trở thành kẻ lạc lõng với xung quanh giống như con rơi chúng tôi…

“Vậy sao. Tôi thì mong muốn thế giới càng trở nên tốt hơn. Ít nhất thì chỉ cần càng nhiều người có thể hạnh phúc thì tôi sẽ có thể sống vì điều đó.”

“Lý tưởng thật tuyệt vời nhỉ~. Vậy anh có thể giúp tôi hạnh phúc được không ta~?”

“___ Ừ, được thôi.”

“Hể?”

“Cô có thể chém tôi thoả thích mà hạnh phúc phải không? Vậy thì sau này, tôi sẽ tiếp tục khiến cô hạnh phúc. Tôi sẽ đón đỡ sự điên cuồng không thể đổi thay ấy.”

Kết cục thì tôi vẫn là con người. Chỉ cần tâm trạng bản thân trở nên tốt đẹp thì không còn gì tốt hơn nữa.

Tôi cảm thấy cao hứng vì ân nhân chấp nhận hạnh phúc và có thể khiến một người tuỳ hứng từ khi sinh ra trở nên hạnh phúc. Tôi đã đạt được đôi chút cảm giác mãn nguyện từ điều ấy.

Nếu có thể liên kết những hạnh phúc nhỏ nhặt ấy thì chắc chắn tâm trạng của tôi sẽ càng có thể vui vẻ hơn nữa.

“Ara~? Không lẽ đây là cầu hôn ư~?”

“Cầu hôn… Điều đó cũng không tệ. Bộ dạng vung kiếm mà tâm trí không hề rối loạn của cô cũng rất mị lực.”

“Phụt! Sở thích anh tệ thật đấy!?”

Tôi vác Girista đã không thể cử động lên vai, dùng tay còn lại thu hồi thanh kiếm mà kéo lê nó đi.

“Cả hai đều có sở thích xấu cả. Nào, tiếp tục uống thôi. Tôi sẽ chờ cô trả lời sau đó.”

“Anh phải hỏi trước lúc đó đi chứ~”

“Nếu là câu trả lời giúp tôi uống rượu ngon miệng thì tôi sẽ vừa uống vừa nghe.”

“Đừng dùng câu trả lời của tôi làm đồ nhắm như vậy~”

Kể cả kẻ không thể thay đổi cũng có thể hạnh phúc. Nếu có thể trơ trẽn nói ra lời đẹp đẽ ấy thì nhất định đó sẽ là điều vô cùng sảng khoái. Vậy thì hãy quyết định đây sẽ là mục đích để thoả mãn bản thân tiếp theo nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện