Sinh đôi khác trứng. Lần đầu Shinjiro bắt gặp cụm từ ấy có lẽ là vào năm lớp bốn tiểu học.

Trong sách ghi rằng hai trứng thụ thai với hai tinh trùng khác biệt rồi xảy ra quá trình gì đó, nhưng Shinjiro khi ấy chẳng hiểu được bao nhiêu.

“Rei với Shin sinh đôi nhưng lại không giống nhau nhỉ.”

Gặp ai là cả hai đều bị nói thế. Lời đáp của mẹ “do khác trứng ấy ạ” cứ lặp đi lặp lại đến nỗi chán ngắt.

Tuy vậy, thuở ấy giống nhau hay khác nhau cũng chẳng thành vấn đề. Khuôn mặt khác thì khác thật, nhưng cả hai vẫn luôn chơi cùng và được mọi người nhận xét là một cặp quấn quýt. Chia chung cơ thể mẹ và chỉ sinh ra sớm hơn hai phút, Reiichiro trong mắt Shinjiro hệt như nửa tồn tại còn lại của bản thân.

Ngày hôm sau, Shinjiro báo với công ty rằng mình sẽ làm việc ngoài văn phòng và đặt chân tới tận đây, cốt là để đến ban ngày kiểm chứng chuyện đêm qua không phải ảo giác. Cuốc bộ dọc phố buôn bán, Shinjiro thầm hy vọng mọi thứ chỉ là ảo giác, nhưng quán bar ấy vẫn đặt tấm biển hiệu màu trắng trên con đường lát nhựa như tối qua.

Shinjiro bước xuống cầu thang, cẩn thận từng cái nhấc chân như một tên trộm. Vừa lúc Shinjiro ngó vào bên trong cửa kính, bất chợt có giọng nói cất lên từ đằng sau.

“Shinjiro?”

Xém nữa Shinjiro đã nhảy dựng cả lên. Quay người lại phía sau, Shinjiro nhận ra người đàn ông cầm túi siêu thị đang tròn xoe mắt đứng nhìn mình.

“Cậu ăn napolitan[note51450] không? Tôi chưa ăn trưa.”

“Không, em…”

“Kiểu nào cậu cũng đứng ở mấy quán soba chứ gì?[note51451] Ăn cùng tôi cho bớt phần thừa này đi.”

Reiichiro dẹp hết túi hàng lăn lóc trên quầy, sau đó bật bếp hâm nóng chảo chiên và quăng vào đó nguyên liệu đủ cho phần hai người ăn mà không chờ Shinjiro đáp lời. Phía sau dáng lưng vung chảo điệu nghệ là khói trắng bốc lên nghi ngút tỏa mùi thơm đặc trưng của món kiểu Âu.

Không có gì làm, Shinjiro đưa ly nước lọc trên quầy lên miệng mà uống. Phải nói gì đó.

“...Anh ở đây từ khi nào?”

“Sang đầu ba rồi, nên là sáu năm. Người ta nhượng lại cái quán cho tôi. Cậu nhìn đi, cũ hết rồi mà.”

Bảo sao, Shinjiro thầm nhủ và nhìn quanh quán bar một lần nữa. Tàn tích đêm qua đã biến mất, nhường chỗ cho bầu không khí của một tiệm cafe quá giờ ăn trưa.

Trên mái tóc ngắn của người anh vung chảo chiên có dính chút thứ gì đó màu trắng. Chiếc áo sơ mi màu xanh đậm càng khiến vóc người mảnh dẻ trở nên nhỏ bé.

“Thật ra tôi muốn làm một quán cafe bar bình thường cơ. Nhưng mà khách thì mãi chẳng tới. Túng quẫn quá, tôi mới quyết định giả nữ phục vụ khách. Thế là quán được nhiều người biết tới.”

Reiichiro cười ngượng đặt chiếc đĩa tỏa hơi nóng trước mặt Shinjiro. Mùi chua ngọt của sốt cà chua thoang thoảng đó đây.

“Đâm lao phải theo lao, tôi từ chủ quán trở thành mama… Cậu ăn đi. Cái món napolitan này được các bà vợ sống gần đây khen ngon đấy.”

Shinjiro không thấy đói, nhưng khi món ăn được bày ra trước mặt như thế này thì bụng réo là điều đương nhiên. Shinjiro tiếp tục im lặng và chọc cái nĩa vào đó.

“...Ngon.”

“Thấy chưa?”

Reiichiro hướng ánh nhìn hài lòng về phía Shinjiro, đoạn ngồi xuống quầy và bắt đầu húp napolitan đã đời như thể đang ăn soba xào vậy.

Bất ngờ thật, Shinjiro thầm nghĩ, âu là vì trước những món bày ra trên bàn ăn, người anh trong ký ức của Shinjiro lúc nào cũng phải chiến đấu một cách khổ sở.

Reiichiro bắt đầu thay đổi từ năm lên mười.

Trước đó, Reiichiro vẫn chỉ là một cậu nhóc hoạt bát như bao cậu nhóc tầm tuổi khác. Tuy nhiên, Reiichiro sau khi dậy thì bắt đầu khép kín với người ngoài. Reiichiro cũng ăn ít đi, khiến cơ thể chẳng cao lên tấc nào.

Trong khi bản thân đang cống hiến hết mình cho judo, anh trai lại toàn đọc tiểu thuyết lãng mạn. Chính vì không chung mối quan tâm như thế, lên cấp ba cả hai không còn nói chuyện với nhau.

Đó cũng là lúc Shinjiro tìm thấy tạp chí in hình nam giới hở hang ở dưới đệm của anh trai. Khi ấy, sự nghi ngờ trong Shinjiro đã chuyển thành niềm tin chắc chắn.

Reiichiro đã không còn là người anh song sinh Shinjiro từng biết.

Tuy vậy, Shinjiro không thể rời xa con người ấy, tựa như hai tấm lưng dính chặt vào nhau.

Đó là điều Shinjiro không thể chịu được.

“Cậu sống ở đâu?”

“Ichikawa.”

Gì trời, gần như thế cơ à, Reiichiro lầm bầm.

“...Còn mẹ?”

“Ở với dì Narita. Sau khi bố mất, tinh thần của mẹ không được ổn định cho lắm. Thay vì để mẹ ở nhà một mình thì bọn em nghĩ như thế tốt hơn.”

“A… ra vậy.”

“–Anh biết chuyện bố mất đúng không.”

“...Ừa.”

Vậy sao anh không tới tang lễ, Shinjiro định nói như thế thì tiếng chuông cửa vang lên leng keng. Một chàng trai độ hăm lăm ôm hộp guitar tiến vào bên trong quán.

“Anh Rei, giờ em đi tổng duyệt đây.”

Nhìn thấy Shinjiro, chàng trai nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi. Reiichiro từ quầy tiến về phía chàng trai, làm ra vẻ tán tỉnh. Cầm tiền chưa, Reiichiro hỏi nhỏ, đoạn lôi tiền khỏi túi và dúi vào tay chàng trai.

Shinjiro chứng kiến cảnh tượng đó từ đầu đến cuối với vẻ lãnh đạm.

Trở về quầy, Reiichiro liếc Shinjiro một cái, vừa châm lửa cho điếu thuốc vừa lầm bầm.

“...Tôi tởm lắm phải không.”

“Ý em không phải–”

“Không sao, tôi hiểu mà. Người thân như thế này thì ai lại chẳng xấu hổ cho được… May mà người trong công ty không phát hiện ra đó.”

Nụ cười tự giễu của Reiichiro khiến phần môi trên khẽ nhếch lên. Quả nhiên là anh giống mẹ, Shinjiro nghĩ.

“Cảm ơn anh vì bữa ăn. Ngon lắm.”

Shinjiro nói tạm một câu lảng đi chủ đề vừa rồi.

“Vậy nhé.”

Nhìn nghiêng, khuôn mặt dọn đĩa của Reiichiro chìm đi đôi chút.

“Anh này, lần sau tới nhà em chơi đi.”

Mới chuẩn bị đứng dậy khỏi ghế, Shinjiro nhận ra bản thân vừa buông những lời như thế.

“Âu là để cảm ơn đĩa napolitan hôm nay. Anh muốn gặp vợ con em chứ. Họ vui lắm cho xem.”

Người anh phả ra luồng khói trắng, đoạn mỉm cười, Cảm ơn cậu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện